Chương 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
15/10/2022
Trở về nhà lúc 8 giờ tối, ngôi nhà lạnh tanh không có một bóng người. Cô mới đi ăn tối về với gia đình cô Giang nên giờ mới về tận nhà.
Hôm nay vì xử lý việc ở công xưởng nên Gia Hưng còn chưa về. Ngôi nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn có mỗi một mình cô nên bây giờ cô cảm thấy khá là trống vắng.
Sau khi bật hết đèn ở ngoài sân và ngoài phòng khách, cô chạy lên trên lầu. Nhưng cô nào để ý, ở ngoài cổng đường, có một bóng đen đang đứng đó với đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm vào cô.
- -----------------------------------------------------
Gia Hưng gọi điện báo cô là hôm nay không về nhà, sau khi vừa gặp mặt và xử lý xong vấn đề bãi công ở công xưởng, bên công ty của cậu lại có việc đột xuất, cần phải tới công ty để xử lý gấp. Beo còn nhắc nhở cô phải khóa cửa cho cẩn thận trước khi đi ngủ vì sợ trộm sẽ đột nhập bất cứ lúc nào.
Chắc nó quên chị nó hiện tại đang Chuẩn Hồng Đai*.
Sau khi khóa cửa nẻo cẩn thận thì khi đang cầm điện thoại chuẩn bị xem bộ phim mới nhất của Song Jong Ki, cô thấy tin nhắn Zalo đến từ một người lạ gửi lời mời kết bạn.
Đang tính tắt đi rồi bỏ qua thì ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại vào xem.
Hình đại diện là một người đàn ông đang quay lưng lại với camera, sau lưng anh ta là nhà thờ Đức Bà. Bức ảnh đen trắng như có một chút gì đó hoài niệm.
"Đây là số của anh – 0967******" – Quốc Thiên đang gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
À, cô nhớ ra rồi. Sau khi nhận được cuộc gọi của mẹ cô, cô gắp gáp chào tạm biết nhưng Quốc Thiện lại hỏi số điện thoại của cô. Vì lúc đó cô cần phải tới bệnh viên ngay nên cô chỉ lôi ngay danh thiếp luôn ở sẵn trong túi xách để đưa cho anh.
Vì cô dùng số điện thoại này cho cả công việc và cá nhân nên ít khi cô đưa cái này cho người khác, lâu lâu chỉ có đưa cho khách hàng liên hệ quảng cáo để trao đổi qua lại cho tiện.
Cô hơi chần chừ nhưng cũng nhấn vào dòng chữ chấp nhận, sau đó lại copy lại số điện thoại của anh rồi lưu vào danh bạ điện thoại.
Nhìn vào dòng chữ anh Quốc Thiên, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Không ngờ, có một ngày cô lại còn có thể gặp anh và có cách thức có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.
Hồi còn ngây thơ ở tuổi mới lớn, cô cứ tưởng là sau lần nói chuyện cuối cùng ấy, cô không thể đối mặt với anh một cách bình thường và nói chuyện với nhau một cách tự nhiên như vậy.
Đôi lúc mình cứ nghĩ, tại thời điểm đó, chia xa là không có thể gặp lại nhau nhưng không ngời tại một thời gian khác, một địa điểm khác, mình có thể gặp nhau, mặt đối mặt như chưa từng nói lời tạm biệt.
So sánh với thời điểm đó, cái tôi cá nhân còn quá lớn nhưng hiện tại, cô đã có thể bình tĩnh hơn, có thể suy nghĩ mọi khía cạnh một cách đa chiều hơn, không cảm tính và giận hờn vu vơ như trước.
Sau khi cô chấp nhận kết bạn thì cỡ tầm 15 phút sau, anh mới hồi âm lại. "Bố em khỏe lại chưa?" – Anh hỏi.
Vì lúc đó ngồi ngay cạnh, anh nghe được cuộc nói chuyện của cô với mẹ cho nên cũng biết bố cô đang cấp cứu và ở bệnh viện, cho nên khi anh hỏi như thế này, cô cũng không bất ngờ lắm.
Cô trả lời lại là bố cô đã ổn định hơn rồi thì sau đó không thấy tin nhắn trả lời nữa. Có lẽ anh đã ngủ rồi hoặc đang bận chuyện gì đó.
Sau đó cô để điện thoại qua một bên, mở chiếc Laptop xám ở trên bàn làm việc ra, trên màn hình hiện lên cửa sổ Word 2013.
"Ngày x tháng x năm 2022
Trời trong xanh...."
Gia Hân có thói quen viết nhật ký. Nghe có vẻ hơi lạ ở đời sống hiện tại này vì đã qua cái thời mọi người dùng cách viết lách để lưu trữ mọi thứ. Cuộc sống xô bồ cùng với sự hiện đại của khoa học công nghệ thì viết nhật ký cũng đã dần dần xa rời với hiện thực cuộc sống.
Hiện tại người ta có thói quen dùng điện thoại thông minh chụp lại những địa điểm, sự kiện đã xảy ra rồi đăng tải nó lên mạng xã hội như một công cụ ghi nhớ cá nhân và có thể chia sẻ cho vòng bạn bè được nhìn thấy.
Nhưng cô thì khác, cô sẽ dành thời gian ghi lại những sự kiến nổi bật xảy ra trong ngày, rồi đăng tải lên 1 blog cá nhân của mình mà cô đã lập từ hồi sinh viên.
Cô coi như đây là một cách để mình thỏa mãn niềm yêu thích với viết lách cũng như rèn luyện cách hành văn của bản thân.
Sau khi viết được cỡ 1000 chữ, điện thoại rung lên 2 hồi hiển thị có thông báo mới. Cầm điện thoại lên, Gia Hân thấy có tin nhắn từ Zalo.
Là Quốc Thiện nhắn tin tới. Anh ấy bảo rằng tối ngày hôm nay có một vụ án giết nhân tình rồi tự sát cho nên anh phải chạy tới hiện trường làm việc. Vì bận lấy lời khai nhân chứng và camera cho nên giờ anh mới có thời gian để nhắn tin lại cho cô.
Trên đường từ nhà thầy Hoa đến bệnh viện thì Linh Lan mới nói cho cô biết là bọn nó đã biết Quốc Thiện trở về Đà Nẵng làm việc tận 1 năm trước nhưng mà không nói với cô vì nghĩ chắc cũng không cần thiết và cô còn chưa quên được chuyện năm đó.
Cô hơi bực dọc trách sao chuyện như thế này lại không nói với cô chứ.
Linh Lan còn nói thêm là giờ anh ấy đang làm cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội của Thành phố được 1 năm này rồi. Lúc mới về lại nước thì anh thi lại vào Học việc cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì được thuyên chuyển về Đà Nẵng.
Cô cũng học đại học ở Hà Nội, anh cũng vậy nhưng mà hai người chưa bao giờ gặp nhau, cũng không nghe tin tức gì, hhư một trò đùa của ông trời vậy.
Thấy tin nhắn của anh, cô cũng không nói gì thêm ngoài việc hỏi anh có nghiêm trọng lắm không. Nhưng tin nhắn gửi đi mà mãi không thấy anh hồi âm, cô tắt điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc cô không chú ý đi vào nhà vệ sinh, phòng bên cạnh có tiếng đóng cửa khe khẽ.
- ---------------------------------------------------------------------------
Sau khi bố cô ăn cháo sáng cô nấu xong thì cô Giang cũng đến, mặc dù đang là tháng 7 âm nhưng mà cũng không phải ngày rằm hay đầu tháng nên nhà hàng của cô không bận rộn lắm, chỉ cần ghé qua kiểm kê sổ sách là được vì mọi thứ đã có người trông coi.
Cô cái chiếc SUV Vinfast Lux SA2.0* đưa mẹ tới chỗ thầy Long – nơi mẹ đã đặt lịch hẹn từ trước. Mẹ và bố cô hay xem vào dịp đầu năm tại đây cho nên cũng là được tính là chỗ quen, chỉ cần một cuộc điện thoại thì không cần phải đến đợi.
Mẹ cô ngồi bên cạnh chỉ hướng đường cho cô. Đường cũng không hơi lòng vòng cho lắm, chỉ cần đi khoảng hai mươi phút là tới. Nhưng mà khác với cô nghĩ, mẹ cô lại đưa cô đến chùa. Hơi thắc mắc nên cô hỏi:
- Thầy Long hôm nay đến chùa nên hẹn gặp mẹ ở đây. Con đứng đợi ở ngoài này để mẹ vào trong đặt lễ cầu an cái đã.
Lúc đi thì mẹ cô đã ghé qua một tiệm đồ lễ gần chùa để mua, cô lại cứ tưởng đi xem thì cần phải có lễ lạc gì đó cho nên cũng không hỏi.
Vậy là mẹ cô bỏ lại cô ở ngoài sân chùa ngồi đợi.
Ngồi đợi trên cái ghế đá được mài thô dưới gốc cây bồ đề già, cô thấy vài ba chú tiểu đầu trọc đứa đứng đứa ngồi đang thảo luận với nhau chuyện gì đó.
Hơi hiếu kì, cô chạy lại thì nghe thoáng thoáng mấy đứa chạy đi hải bí đỏ nhưng lại không xin phép sư thầy nên đang thảo luận cách để không bị mắng.
Cô tiến tới, hơi hơi cúi người hỏi:
- Chị có giúp được gì cho mấy đứa không?
Dứt lời thì mấy đứa quay mặt qua nhìn cô một cách ngơ ngác. Có thể là do còn nhỏ nên chúng còn sợ người lạ, thấy có người lạ mặt tới thì cả đám nháo nhào nhặt bí đỏ được đặt ở dưới đất lên chạy biến đi mất.
Đứa lớn thì 3 4 quả, đứa nhỏ thì 2 3 quả cầm theo rồi chạy ù ra sau chùa.
Do vì gấp quá, đứa chạy cuối cùng không khéo làm 1 quả cỡ một gang tay rơi xuống lăn lông lốc nhưng cũng không quai lại để nhặt.
Thấy thế cô phụt cười, đáng yêu thật.
Nhặt quả bí nho nhỏ lên rồi Gia Hân cũng chạy theo muốn đưa lại quả bí mấy đứa đã đánh rơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tới sau viện thì cô mất dấu mấy đứa nhỏ, không biết mấy đứa đã chạy đi đâu mà chùa này cũng khá rộng, cô chính thức bị lạc.
Cô để ý thấy sau chùa có vẻ rất yên tĩnh, tiếng tụng kinh gõ mõ vang từ điện thờ lớn văng vẳng ra phía sau.
Phía sau này có một hồ sen khá là lớn, vì đang vào mùa sen cho nên mặt hồ điểm đầy sắc hồng của những bông hoa tươi đẹp đang tỏa hương trong nắng sớm.
Mùi sen thoang thoảng cùng tiếng tụng kinh nho nhỏ khiến lòng người bình yên đến lạ.
Đáng lẽ cô nên đi chùa sớm hơn mới phải. Không phải chỉ những người theo đuổi triết lý nhà Phật mới có thể đến chùa, những người mệt mỏi muốn tìm bình yên trong tâm hồn cũng có thể đến đây để xoa dịu và chữa lành.
Ở sát hồ sen, có một cái đình hóng cảnh nho nhỏ. Cô thoáng thấy bóng hai người đang chơi cờ tướng ở đó.
Mon men tiến lại gần để chỉ đường thì một trong hai người đó quay lại nhìn cô. Người này có vẻ là Tăng ni Phật tử, mang pháp phục màu nâu vàng, có vẻ ngoài tầm 70, đang nở nụ cười hiền hậu nhìn thẳng vào cô nói:
- Chẳng phải đến rồi sao?
Hả?
- --------------------------------------------------------------------------
Ghi chú:
1. Chuẩn Hồng Đai: hệ thống cấp bậc của Vovinam, gồm đai đỏ viền vàng – là võ sư chuẩn cao đẳng.
2. Vinfast Lux SA2.0:
Mộng Miên: cuối cùng cũng đi đến gần 1/10 chặng đường rồi. Không ngờ mình có thể gắng đế viết tận 10 chương. Cảm ơn mọt người đã đọc và dành tình yêu cho tác phẩm đầu tay của mình. Yêu mn<3
15/10/2022
Trở về nhà lúc 8 giờ tối, ngôi nhà lạnh tanh không có một bóng người. Cô mới đi ăn tối về với gia đình cô Giang nên giờ mới về tận nhà.
Hôm nay vì xử lý việc ở công xưởng nên Gia Hưng còn chưa về. Ngôi nhà rộng lớn bây giờ chỉ còn có mỗi một mình cô nên bây giờ cô cảm thấy khá là trống vắng.
Sau khi bật hết đèn ở ngoài sân và ngoài phòng khách, cô chạy lên trên lầu. Nhưng cô nào để ý, ở ngoài cổng đường, có một bóng đen đang đứng đó với đôi mắt trắng dã đang nhìn chằm chằm vào cô.
- -----------------------------------------------------
Gia Hưng gọi điện báo cô là hôm nay không về nhà, sau khi vừa gặp mặt và xử lý xong vấn đề bãi công ở công xưởng, bên công ty của cậu lại có việc đột xuất, cần phải tới công ty để xử lý gấp. Beo còn nhắc nhở cô phải khóa cửa cho cẩn thận trước khi đi ngủ vì sợ trộm sẽ đột nhập bất cứ lúc nào.
Chắc nó quên chị nó hiện tại đang Chuẩn Hồng Đai*.
Sau khi khóa cửa nẻo cẩn thận thì khi đang cầm điện thoại chuẩn bị xem bộ phim mới nhất của Song Jong Ki, cô thấy tin nhắn Zalo đến từ một người lạ gửi lời mời kết bạn.
Đang tính tắt đi rồi bỏ qua thì ma xui quỷ khiến như thế nào cô lại vào xem.
Hình đại diện là một người đàn ông đang quay lưng lại với camera, sau lưng anh ta là nhà thờ Đức Bà. Bức ảnh đen trắng như có một chút gì đó hoài niệm.
"Đây là số của anh – 0967******" – Quốc Thiên đang gửi cho bạn một lời mời kết bạn.
À, cô nhớ ra rồi. Sau khi nhận được cuộc gọi của mẹ cô, cô gắp gáp chào tạm biết nhưng Quốc Thiện lại hỏi số điện thoại của cô. Vì lúc đó cô cần phải tới bệnh viên ngay nên cô chỉ lôi ngay danh thiếp luôn ở sẵn trong túi xách để đưa cho anh.
Vì cô dùng số điện thoại này cho cả công việc và cá nhân nên ít khi cô đưa cái này cho người khác, lâu lâu chỉ có đưa cho khách hàng liên hệ quảng cáo để trao đổi qua lại cho tiện.
Cô hơi chần chừ nhưng cũng nhấn vào dòng chữ chấp nhận, sau đó lại copy lại số điện thoại của anh rồi lưu vào danh bạ điện thoại.
Nhìn vào dòng chữ anh Quốc Thiên, khóe miệng cô hơi nhếch lên. Không ngờ, có một ngày cô lại còn có thể gặp anh và có cách thức có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.
Hồi còn ngây thơ ở tuổi mới lớn, cô cứ tưởng là sau lần nói chuyện cuối cùng ấy, cô không thể đối mặt với anh một cách bình thường và nói chuyện với nhau một cách tự nhiên như vậy.
Đôi lúc mình cứ nghĩ, tại thời điểm đó, chia xa là không có thể gặp lại nhau nhưng không ngời tại một thời gian khác, một địa điểm khác, mình có thể gặp nhau, mặt đối mặt như chưa từng nói lời tạm biệt.
So sánh với thời điểm đó, cái tôi cá nhân còn quá lớn nhưng hiện tại, cô đã có thể bình tĩnh hơn, có thể suy nghĩ mọi khía cạnh một cách đa chiều hơn, không cảm tính và giận hờn vu vơ như trước.
Sau khi cô chấp nhận kết bạn thì cỡ tầm 15 phút sau, anh mới hồi âm lại. "Bố em khỏe lại chưa?" – Anh hỏi.
Vì lúc đó ngồi ngay cạnh, anh nghe được cuộc nói chuyện của cô với mẹ cho nên cũng biết bố cô đang cấp cứu và ở bệnh viện, cho nên khi anh hỏi như thế này, cô cũng không bất ngờ lắm.
Cô trả lời lại là bố cô đã ổn định hơn rồi thì sau đó không thấy tin nhắn trả lời nữa. Có lẽ anh đã ngủ rồi hoặc đang bận chuyện gì đó.
Sau đó cô để điện thoại qua một bên, mở chiếc Laptop xám ở trên bàn làm việc ra, trên màn hình hiện lên cửa sổ Word 2013.
"Ngày x tháng x năm 2022
Trời trong xanh...."
Gia Hân có thói quen viết nhật ký. Nghe có vẻ hơi lạ ở đời sống hiện tại này vì đã qua cái thời mọi người dùng cách viết lách để lưu trữ mọi thứ. Cuộc sống xô bồ cùng với sự hiện đại của khoa học công nghệ thì viết nhật ký cũng đã dần dần xa rời với hiện thực cuộc sống.
Hiện tại người ta có thói quen dùng điện thoại thông minh chụp lại những địa điểm, sự kiện đã xảy ra rồi đăng tải nó lên mạng xã hội như một công cụ ghi nhớ cá nhân và có thể chia sẻ cho vòng bạn bè được nhìn thấy.
Nhưng cô thì khác, cô sẽ dành thời gian ghi lại những sự kiến nổi bật xảy ra trong ngày, rồi đăng tải lên 1 blog cá nhân của mình mà cô đã lập từ hồi sinh viên.
Cô coi như đây là một cách để mình thỏa mãn niềm yêu thích với viết lách cũng như rèn luyện cách hành văn của bản thân.
Sau khi viết được cỡ 1000 chữ, điện thoại rung lên 2 hồi hiển thị có thông báo mới. Cầm điện thoại lên, Gia Hân thấy có tin nhắn từ Zalo.
Là Quốc Thiện nhắn tin tới. Anh ấy bảo rằng tối ngày hôm nay có một vụ án giết nhân tình rồi tự sát cho nên anh phải chạy tới hiện trường làm việc. Vì bận lấy lời khai nhân chứng và camera cho nên giờ anh mới có thời gian để nhắn tin lại cho cô.
Trên đường từ nhà thầy Hoa đến bệnh viện thì Linh Lan mới nói cho cô biết là bọn nó đã biết Quốc Thiện trở về Đà Nẵng làm việc tận 1 năm trước nhưng mà không nói với cô vì nghĩ chắc cũng không cần thiết và cô còn chưa quên được chuyện năm đó.
Cô hơi bực dọc trách sao chuyện như thế này lại không nói với cô chứ.
Linh Lan còn nói thêm là giờ anh ấy đang làm cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội của Thành phố được 1 năm này rồi. Lúc mới về lại nước thì anh thi lại vào Học việc cảnh sát, sau khi tốt nghiệp thì được thuyên chuyển về Đà Nẵng.
Cô cũng học đại học ở Hà Nội, anh cũng vậy nhưng mà hai người chưa bao giờ gặp nhau, cũng không nghe tin tức gì, hhư một trò đùa của ông trời vậy.
Thấy tin nhắn của anh, cô cũng không nói gì thêm ngoài việc hỏi anh có nghiêm trọng lắm không. Nhưng tin nhắn gửi đi mà mãi không thấy anh hồi âm, cô tắt điện thoại rồi chuẩn bị đi ngủ.
Trong lúc cô không chú ý đi vào nhà vệ sinh, phòng bên cạnh có tiếng đóng cửa khe khẽ.
- ---------------------------------------------------------------------------
Sau khi bố cô ăn cháo sáng cô nấu xong thì cô Giang cũng đến, mặc dù đang là tháng 7 âm nhưng mà cũng không phải ngày rằm hay đầu tháng nên nhà hàng của cô không bận rộn lắm, chỉ cần ghé qua kiểm kê sổ sách là được vì mọi thứ đã có người trông coi.
Cô cái chiếc SUV Vinfast Lux SA2.0* đưa mẹ tới chỗ thầy Long – nơi mẹ đã đặt lịch hẹn từ trước. Mẹ và bố cô hay xem vào dịp đầu năm tại đây cho nên cũng là được tính là chỗ quen, chỉ cần một cuộc điện thoại thì không cần phải đến đợi.
Mẹ cô ngồi bên cạnh chỉ hướng đường cho cô. Đường cũng không hơi lòng vòng cho lắm, chỉ cần đi khoảng hai mươi phút là tới. Nhưng mà khác với cô nghĩ, mẹ cô lại đưa cô đến chùa. Hơi thắc mắc nên cô hỏi:
- Thầy Long hôm nay đến chùa nên hẹn gặp mẹ ở đây. Con đứng đợi ở ngoài này để mẹ vào trong đặt lễ cầu an cái đã.
Lúc đi thì mẹ cô đã ghé qua một tiệm đồ lễ gần chùa để mua, cô lại cứ tưởng đi xem thì cần phải có lễ lạc gì đó cho nên cũng không hỏi.
Vậy là mẹ cô bỏ lại cô ở ngoài sân chùa ngồi đợi.
Ngồi đợi trên cái ghế đá được mài thô dưới gốc cây bồ đề già, cô thấy vài ba chú tiểu đầu trọc đứa đứng đứa ngồi đang thảo luận với nhau chuyện gì đó.
Hơi hiếu kì, cô chạy lại thì nghe thoáng thoáng mấy đứa chạy đi hải bí đỏ nhưng lại không xin phép sư thầy nên đang thảo luận cách để không bị mắng.
Cô tiến tới, hơi hơi cúi người hỏi:
- Chị có giúp được gì cho mấy đứa không?
Dứt lời thì mấy đứa quay mặt qua nhìn cô một cách ngơ ngác. Có thể là do còn nhỏ nên chúng còn sợ người lạ, thấy có người lạ mặt tới thì cả đám nháo nhào nhặt bí đỏ được đặt ở dưới đất lên chạy biến đi mất.
Đứa lớn thì 3 4 quả, đứa nhỏ thì 2 3 quả cầm theo rồi chạy ù ra sau chùa.
Do vì gấp quá, đứa chạy cuối cùng không khéo làm 1 quả cỡ một gang tay rơi xuống lăn lông lốc nhưng cũng không quai lại để nhặt.
Thấy thế cô phụt cười, đáng yêu thật.
Nhặt quả bí nho nhỏ lên rồi Gia Hân cũng chạy theo muốn đưa lại quả bí mấy đứa đã đánh rơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tới sau viện thì cô mất dấu mấy đứa nhỏ, không biết mấy đứa đã chạy đi đâu mà chùa này cũng khá rộng, cô chính thức bị lạc.
Cô để ý thấy sau chùa có vẻ rất yên tĩnh, tiếng tụng kinh gõ mõ vang từ điện thờ lớn văng vẳng ra phía sau.
Phía sau này có một hồ sen khá là lớn, vì đang vào mùa sen cho nên mặt hồ điểm đầy sắc hồng của những bông hoa tươi đẹp đang tỏa hương trong nắng sớm.
Mùi sen thoang thoảng cùng tiếng tụng kinh nho nhỏ khiến lòng người bình yên đến lạ.
Đáng lẽ cô nên đi chùa sớm hơn mới phải. Không phải chỉ những người theo đuổi triết lý nhà Phật mới có thể đến chùa, những người mệt mỏi muốn tìm bình yên trong tâm hồn cũng có thể đến đây để xoa dịu và chữa lành.
Ở sát hồ sen, có một cái đình hóng cảnh nho nhỏ. Cô thoáng thấy bóng hai người đang chơi cờ tướng ở đó.
Mon men tiến lại gần để chỉ đường thì một trong hai người đó quay lại nhìn cô. Người này có vẻ là Tăng ni Phật tử, mang pháp phục màu nâu vàng, có vẻ ngoài tầm 70, đang nở nụ cười hiền hậu nhìn thẳng vào cô nói:
- Chẳng phải đến rồi sao?
Hả?
- --------------------------------------------------------------------------
Ghi chú:
1. Chuẩn Hồng Đai: hệ thống cấp bậc của Vovinam, gồm đai đỏ viền vàng – là võ sư chuẩn cao đẳng.
2. Vinfast Lux SA2.0:
Mộng Miên: cuối cùng cũng đi đến gần 1/10 chặng đường rồi. Không ngờ mình có thể gắng đế viết tận 10 chương. Cảm ơn mọt người đã đọc và dành tình yêu cho tác phẩm đầu tay của mình. Yêu mn<3