Chương : 151
Trong phòng Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á đứng đối diện với hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì xấu hổ và một khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu như hiện tại bọn họ đang quay tiết mục, chắc chắn nhân viên công tác hậu kỳ sẽ cho chạy hiệu ứng gió thổi lá rụng, một đàn chim đen bay ngang trên đầu hai người…
Hoặc là bọn họ sẽ làm cho mặt đất ở dưới chân Đông Lỵ Á xuất hiện một khe hở để cô nàng chui vào.
Bởi vì tình cảnh bây giờ chính là như thế!
Đông Lỵ Á thật sự rất muốn tìm một chỗ để nàng chui vào, thật là mất mặt quá, mặt mũi bộ vứt hết lúc còn ở Mãn Châu rồi hay sao???
"A a a a, không có gì, là tôi đùa với anh thôi. Bộ y phục này tôi mới mua, anh xem có được không? Thôi thôi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu trước đây!"
Trầm mặc đại khái tầm mười giây, Đông Lỵ Á bèn hắng giọng một cái, cố giấu đi vẻ xấu hổ, lộ ra nụ cười mỉm đầy khách sáo, nói một câu rồi vội vã quay người định rời đi.
"Cô... Đừng bảo là..."
Đông Lỵ Á đã quay lưng ra tới cửa, không hiểu nàng nghĩ gì, chỉ thấy trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngôn, một bóng dáng yêu kiều đột ngột bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.
‘Thôi kệ! Mất mặt liền mất mặt đi, dù sao cũng không có người khác nhìn thấy.’ Đông Lỵ Á hạ quyết tâm.
...
Một tiếng rưỡi sau.
Thẩm Ngôn đi xuống tủ lạnh dưới phòng bếp, cầm bình nước khoáng trong đó lên tu ừng ực, sau đó hạ chai xuống, thất thần một lúc lâu.
Gần cả nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn lại. Thẩm Ngôn rót nước ấm ra một chiếc ly thủy tinh rồi mới mang lên phòng. Hắn ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào bờ mông non mẩy của Đông Lỵ Á, đoạn dịu dàng hỏi: "Uống nước không?"
"Không..." Đông Lỵ Á nhắm chặt hai mắt, hừ hừ một tiếng chiếu lệ, sau đó đổi tư thế tiếp tục say ngủ.
Thẩm Ngôn ngồi đó ngẩn người nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy đi ra phía trước cửa sổ, làm một nghi thức cực kỳ quen thuộc tựa như hai lần trước, ấy là đốt một điếu thuốc lên hút, vừa hút vừa xuất thần ngắm nhìn trần nhà.
Sự tình đến có chút đột nhiên, bất quá kết quả... Đông Lỵ Á hiện giờ xem như đã chính thức là vợ hắn, dấu hoa đỏ thắm trên giường nệm kia chính là ‘bằng chứng’ rõ ràng nhất.
Chuyện này vốn không có gì để xoắn xuýt, nói hắn tham lam cũng được, nói hắn hoa tâm cũng chẳng sao, dù sao thì nữ nhân của hắn đương nhiên phải thuộc về hắn.
Thẩm Ngôn không quan tâm người khác nghĩ gì, lại càng không buồn để ý tới cái nhìn và sự đánh giá của bọn họ. Hắn chỉ bận tâm xem mình muốn cái gì mà thôi.
Sở dĩ từ lúc ‘vận động’ xong tới giờ hắn vẫn cứ ngẩn người mãi, kỳ thật là bởi vì kỹ năng phòng thuật mà hắn vừa học sáng nay.
Kỹ năng này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, bá đạo hơn đến không tưởng.
Trước đó thời gian bình quân của hắn đã khoảng hơn bốn mươi phút, nhưng lần này hắn làm miệt mài thêm nửa giờ nữa vẫn thấy còn rất sung sức, nếu không phải hắn đau lòng cho thân thể Đông Lỵ Á yếu ớt thì đoán chừng hắn còn có thể làm lâu thêm một chút.
Đương nhiên sự cường đại của kỹ năng phòng thuật không chỉ riêng về mặt thời gian, mà ngay cả chất lượng cũng tăng lên cực lớn, cảm giác ấy tốt đến khó diễn tả.
Nếu như muốn dùng điểm số để hình dung thì trước kia chất lượng là 5, vậy bây giờ tối thiểu nhất cũng phải lên tới 10, thậm chí còn cao hơn một chút, tổng kết lại là vừa nhanh lại vừa mạnh.
Tuy nhiên đây không phải là lý do chân chính khiến hắn mất tập trung nãy giờ.
Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc, hoặc nói đúng hơn là nằm ngoài dự kiến của hắn, ấy là một năng lực phụ của kỹ năng phòng thuật.
Phòng thuật thế mà giống như Luyện khí, có thể tăng cường sức mạnh thân thể.
Dĩ nhiên chủ yếu tăng cường vẫn là phương diện kia, thân thể chỉ là hưởng ké được một chút lợi, nhưng như vậy cũng vẫn vô cùng ghê gớm.
Thử nghĩ mà xem, bình thường muốn cơ thể khỏe mạnh thì bạn phải tập thể dục rất điều độ, ăn uống lành mạnh kiêng cữ đủ kiểu, mà Thẩm Ngôn thì chỉ cần hít thở thôi đã giúp tăng cường sức mạnh, những tưởng vậy đã đủ ghê gớm, nhưng giờ hắn còn phát hiện, thậm chí cả khi hắn nhiệt tình đại chiến ba trăm hiệp với các mỹ nữ nhà mình thì cũng có thể trực tiếp giúp thể chất tốt hơn nữa.
Tóm lại, Thẩm Ngôn cảm thấy kỹ năng phòng thuật có điểm giống với công pháp song tu, chỉ có điều không đến nỗi cường đại, khoa trương như vậy mà thôi.
Chỉ là hắn không biết rõ đây là công pháp lợi cho cả đôi nam nữ hay là thứ có lợi cho một mình đàn ông.
Nếu như là cái trước, dĩ nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu như là cái sau, vậy thì cần cân nhắc phân phối thì giờ.
Thẩm Ngôn hút một điếu thuốc xong liền quay trở lại bên giường, hắn nhè nhẹ lay bả vai Đông Lỵ Á, đoạn giục nàng mau tỉnh dậy.
Đông Lỵ Á không buồn mở mắt ra, chỉ yếu ớt nâng một ngón tay lên, vô lực lắc qua lắc lại rồi buông thõng xuống.
Thẩm Ngôn nhìn mà ngạc nhiên bèn hỏi: "Ý em là gì?"
Đông Lỵ Á nhắm chặt mắt, nhừa nhựa đáp: "Cho em ngủ thêm một tiếng đi, em cần thời gian để hồi máu. Chồng à, em là vợ của anh, không phải là búp bê bơm hơi, cũng không phải qua đêm nay em sẽ thoát hơi bay mất đâu. Anh không đến mức gấp gáp như vậy chứ? Mà khoan đã, so với Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Sư Sư các nàng thì em cũng rất tốt đúng không?"
Nói đến câu cuối, Đông Lỵ Á như vừa được tiêm thuốc hăng máu, đột nhiên hưng phấn ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn bị Đông Lỵ Á nhìn chằm chằm mà giật mình. Hắn vén nhẹ mái tóc mai lòa xòa hai bên tai nàng cho gọn, đoạn bảo: “Đừng có nghịch, có chuyện quan trọng muốn hỏi em đây.”
Đông Lỵ Á quẹt miệng cau mũi một cái, đối với câu trả lời của Thẩm Ngôn hiển nhiên có chút bất mãn, thế nhưng nàng cũng không hỏi lại, chỉ là đổi tư thế, ngồi dựa vào lồng ngực, kéo hai chân hắn vòng sang người mình rồi ôm chặt lấy đầu gối hắn, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngôn nghiêm túc hỏi: "Em cảm giác thế nào?"
Thần sắc Đông Lỵ Á có chút cổ quái, "Điều này rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng!"
Đông Lỵ Á cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, phá ra cười lớn.
Xem ra trên mạng nói đúng thật, nam nhân đối với việc đó quả nhiên cực kỳ xem trọng. Nói đâu xa, như chồng mình kia kìa. Bình thường rõ là thiên tài đứng đắn, nhưng chẳng phải lăn giường rồi thì cũng rất để ý ‘được hay không được’ đó sao?
"Yên tâm, anh rất tuyệt, vừa lớn lại vừa khỏe, sướng… sướng lắm luôn!" Đông Lỵ Á đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng thẳng thắn nhận xét.
Thẩm Ngôn: "..."
"Không phải như em đang nghĩ đâu, anh là muốn hỏi em cảm giác thế nào trong người, về cơ thể em ấy?" Thẩm Ngôn cố gắng giải thích rõ ràng hơn.
Đông Lỵ Á ngượng ngùng cười cười: "Em rất thích, thích thật mà!"
Thẩm Ngôn thở dài: "Miêu tả kỹ càng hơn một chút đi."
Đông Lỵ Á lại càng thấy cổ quái hơn. Chồng mình bị gì vậy? Dở hơi à? Chẳng lẽ thiên tài đều biến thái như thế sao?
"Miêu tả kỹ càng hơn?"
"Ừm!"
Đông Lỵ Á thoáng chốc liền đỏ bừng mặt, bây giờ ai mà chạm vào mặt nàng lúc này bảo đảm sẽ giật mình vì nóng hôi hổi.
Haiz, Thẩm Ngôn thật là... Nên làm cũng đã làm, sao còn phải hỏi cặn kẽ như vậy chứ?
"Em cũng không biết rõ phải hình dung như thế nào nữa, chỉ là cảm giác đặc biệt dễ chịu, hơn nữa không hiểu sao còn nảy sinh suy nghĩ trước kia mình sống uổng phí rồi, thế mà... thế mà không biết trên đời còn có chuyện sảng khoái đến vậy. À đúng rồi, chuyện này nói đến lại thấy rất kỳ diệu, nhưng mà em còn có thể cảm giác được, chính là lúc mà anh ‘bắn’ ra ấy, khi đó em nghĩ trong lòng em cả đời này sẽ chỉ có một mình anh thôi. Chỉ cần nghĩ tới phải ‘chạm’ vào một người đàn ông nào khác, em đều thấy rất buồn nôn, đặc biệt kháng cự."
Thẩm Ngôn nghe thế liền há hốc miệng.
"Thật sự?"
"Thật mà!" Đông Lỵ Á gật gật đầu.
Thẩm Ngôn không khỏi hít sâu một hơi. Má nó, rốt cuộc là hệ thống nhà mình đã kích hoạt kỹ năng thần thánh gì thế, đây coi như là ám thị, điều khiển linh hồn và dòng suy nghĩ của ‘đối tác’ sao? Quá mạnh mẽ rồi đi.
"Chồng à, anh không sao chứ?"
"Không, anh không sao, không có việc gì!" Thẩm Ngôn lắc đầu, sau đó lại sốt sắng hỏi: "Thân thể em thì như thế nào, có cảm giác gì lạ lùng không? Có thấy đặc biệt suy yếu không?"
"Suy yếu? Không có đâu, em hơi mệt lúc làm thôi, ngủ dậy thấy khỏe hơn nhiều rồi, nhưng chân thì mềm nhũn, eo cũng mỏi bủn rủn luôn nè, anh mau mau xoa bóp cho em đi.”
Thẩm Ngôn nghe vậy vẫn không yên lòng, hắn vội nắm lấy cổ tay của Đông Lỵ Á, muốn coi thử mạch đập của cô nàng.
Mấy phút sau, Thẩm Ngôn mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Mạch tượng của Đông Lỵ Á cho thấy cô nàng hiện tại rất khỏe mạnh.
Theo như hắn xem, tương lai về lâu về dài thân thể Đông Lỵ Á có thể đạt được ích lợi gì từ việc lăn giường này hay không thì hắn chưa biết rõ, nhưng tối thiểu sẽ không nhận phải tổn thương nào, như vậy là được rồi.
"Chồng à, tại sao em thấy anh cứ quái quái thế nào ấy? Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Thẩm Ngôn mỉm cười lắc đầu, không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: "Em mới là lạ, em đang nằm trên giường anh, tại sao lại còn nhớ tới người đàn ông nào nữa?"
Đông Lỵ Á cảm giác oan uổng cực kỳ, "Em nào có!"
Thẩm Ngôn giả vờ nghiêm mặt: "Chính em vừa nói ban nãy còn gì, nghĩ tới nam nhân khác liền buồn nôn, rất muốn kháng cự. Như vậy không gọi là nghĩ tới người đàn ông khác thì gọi là gì?”
Đông Lỵ Á đứng đối diện với hắn, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Một gương mặt xinh đẹp đỏ ửng vì xấu hổ và một khuôn mặt tuấn tú ngập tràn vẻ mờ mịt.
Nếu như hiện tại bọn họ đang quay tiết mục, chắc chắn nhân viên công tác hậu kỳ sẽ cho chạy hiệu ứng gió thổi lá rụng, một đàn chim đen bay ngang trên đầu hai người…
Hoặc là bọn họ sẽ làm cho mặt đất ở dưới chân Đông Lỵ Á xuất hiện một khe hở để cô nàng chui vào.
Bởi vì tình cảnh bây giờ chính là như thế!
Đông Lỵ Á thật sự rất muốn tìm một chỗ để nàng chui vào, thật là mất mặt quá, mặt mũi bộ vứt hết lúc còn ở Mãn Châu rồi hay sao???
"A a a a, không có gì, là tôi đùa với anh thôi. Bộ y phục này tôi mới mua, anh xem có được không? Thôi thôi, anh cứ nghỉ ngơi đi, tôi lên lầu trước đây!"
Trầm mặc đại khái tầm mười giây, Đông Lỵ Á bèn hắng giọng một cái, cố giấu đi vẻ xấu hổ, lộ ra nụ cười mỉm đầy khách sáo, nói một câu rồi vội vã quay người định rời đi.
"Cô... Đừng bảo là..."
Đông Lỵ Á đã quay lưng ra tới cửa, không hiểu nàng nghĩ gì, chỉ thấy trước ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Ngôn, một bóng dáng yêu kiều đột ngột bổ nhào vào trong lồng ngực hắn.
‘Thôi kệ! Mất mặt liền mất mặt đi, dù sao cũng không có người khác nhìn thấy.’ Đông Lỵ Á hạ quyết tâm.
...
Một tiếng rưỡi sau.
Thẩm Ngôn đi xuống tủ lạnh dưới phòng bếp, cầm bình nước khoáng trong đó lên tu ừng ực, sau đó hạ chai xuống, thất thần một lúc lâu.
Gần cả nửa ngày sau hắn mới hoàn hồn lại. Thẩm Ngôn rót nước ấm ra một chiếc ly thủy tinh rồi mới mang lên phòng. Hắn ngồi xuống mép giường, vỗ vỗ vào bờ mông non mẩy của Đông Lỵ Á, đoạn dịu dàng hỏi: "Uống nước không?"
"Không..." Đông Lỵ Á nhắm chặt hai mắt, hừ hừ một tiếng chiếu lệ, sau đó đổi tư thế tiếp tục say ngủ.
Thẩm Ngôn ngồi đó ngẩn người nhìn nàng một hồi, sau đó đứng dậy đi ra phía trước cửa sổ, làm một nghi thức cực kỳ quen thuộc tựa như hai lần trước, ấy là đốt một điếu thuốc lên hút, vừa hút vừa xuất thần ngắm nhìn trần nhà.
Sự tình đến có chút đột nhiên, bất quá kết quả... Đông Lỵ Á hiện giờ xem như đã chính thức là vợ hắn, dấu hoa đỏ thắm trên giường nệm kia chính là ‘bằng chứng’ rõ ràng nhất.
Chuyện này vốn không có gì để xoắn xuýt, nói hắn tham lam cũng được, nói hắn hoa tâm cũng chẳng sao, dù sao thì nữ nhân của hắn đương nhiên phải thuộc về hắn.
Thẩm Ngôn không quan tâm người khác nghĩ gì, lại càng không buồn để ý tới cái nhìn và sự đánh giá của bọn họ. Hắn chỉ bận tâm xem mình muốn cái gì mà thôi.
Sở dĩ từ lúc ‘vận động’ xong tới giờ hắn vẫn cứ ngẩn người mãi, kỳ thật là bởi vì kỹ năng phòng thuật mà hắn vừa học sáng nay.
Kỹ năng này so với hắn tưởng tượng còn mạnh hơn, bá đạo hơn đến không tưởng.
Trước đó thời gian bình quân của hắn đã khoảng hơn bốn mươi phút, nhưng lần này hắn làm miệt mài thêm nửa giờ nữa vẫn thấy còn rất sung sức, nếu không phải hắn đau lòng cho thân thể Đông Lỵ Á yếu ớt thì đoán chừng hắn còn có thể làm lâu thêm một chút.
Đương nhiên sự cường đại của kỹ năng phòng thuật không chỉ riêng về mặt thời gian, mà ngay cả chất lượng cũng tăng lên cực lớn, cảm giác ấy tốt đến khó diễn tả.
Nếu như muốn dùng điểm số để hình dung thì trước kia chất lượng là 5, vậy bây giờ tối thiểu nhất cũng phải lên tới 10, thậm chí còn cao hơn một chút, tổng kết lại là vừa nhanh lại vừa mạnh.
Tuy nhiên đây không phải là lý do chân chính khiến hắn mất tập trung nãy giờ.
Điều làm hắn cảm thấy kinh ngạc, hoặc nói đúng hơn là nằm ngoài dự kiến của hắn, ấy là một năng lực phụ của kỹ năng phòng thuật.
Phòng thuật thế mà giống như Luyện khí, có thể tăng cường sức mạnh thân thể.
Dĩ nhiên chủ yếu tăng cường vẫn là phương diện kia, thân thể chỉ là hưởng ké được một chút lợi, nhưng như vậy cũng vẫn vô cùng ghê gớm.
Thử nghĩ mà xem, bình thường muốn cơ thể khỏe mạnh thì bạn phải tập thể dục rất điều độ, ăn uống lành mạnh kiêng cữ đủ kiểu, mà Thẩm Ngôn thì chỉ cần hít thở thôi đã giúp tăng cường sức mạnh, những tưởng vậy đã đủ ghê gớm, nhưng giờ hắn còn phát hiện, thậm chí cả khi hắn nhiệt tình đại chiến ba trăm hiệp với các mỹ nữ nhà mình thì cũng có thể trực tiếp giúp thể chất tốt hơn nữa.
Tóm lại, Thẩm Ngôn cảm thấy kỹ năng phòng thuật có điểm giống với công pháp song tu, chỉ có điều không đến nỗi cường đại, khoa trương như vậy mà thôi.
Chỉ là hắn không biết rõ đây là công pháp lợi cho cả đôi nam nữ hay là thứ có lợi cho một mình đàn ông.
Nếu như là cái trước, dĩ nhiên tất cả đều vui vẻ, nếu như là cái sau, vậy thì cần cân nhắc phân phối thì giờ.
Thẩm Ngôn hút một điếu thuốc xong liền quay trở lại bên giường, hắn nhè nhẹ lay bả vai Đông Lỵ Á, đoạn giục nàng mau tỉnh dậy.
Đông Lỵ Á không buồn mở mắt ra, chỉ yếu ớt nâng một ngón tay lên, vô lực lắc qua lắc lại rồi buông thõng xuống.
Thẩm Ngôn nhìn mà ngạc nhiên bèn hỏi: "Ý em là gì?"
Đông Lỵ Á nhắm chặt mắt, nhừa nhựa đáp: "Cho em ngủ thêm một tiếng đi, em cần thời gian để hồi máu. Chồng à, em là vợ của anh, không phải là búp bê bơm hơi, cũng không phải qua đêm nay em sẽ thoát hơi bay mất đâu. Anh không đến mức gấp gáp như vậy chứ? Mà khoan đã, so với Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Sư Sư các nàng thì em cũng rất tốt đúng không?"
Nói đến câu cuối, Đông Lỵ Á như vừa được tiêm thuốc hăng máu, đột nhiên hưng phấn ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp tràn đầy mong đợi nhìn Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn bị Đông Lỵ Á nhìn chằm chằm mà giật mình. Hắn vén nhẹ mái tóc mai lòa xòa hai bên tai nàng cho gọn, đoạn bảo: “Đừng có nghịch, có chuyện quan trọng muốn hỏi em đây.”
Đông Lỵ Á quẹt miệng cau mũi một cái, đối với câu trả lời của Thẩm Ngôn hiển nhiên có chút bất mãn, thế nhưng nàng cũng không hỏi lại, chỉ là đổi tư thế, ngồi dựa vào lồng ngực, kéo hai chân hắn vòng sang người mình rồi ôm chặt lấy đầu gối hắn, mỉm cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Ngôn nghiêm túc hỏi: "Em cảm giác thế nào?"
Thần sắc Đông Lỵ Á có chút cổ quái, "Điều này rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng!"
Đông Lỵ Á cố nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, phá ra cười lớn.
Xem ra trên mạng nói đúng thật, nam nhân đối với việc đó quả nhiên cực kỳ xem trọng. Nói đâu xa, như chồng mình kia kìa. Bình thường rõ là thiên tài đứng đắn, nhưng chẳng phải lăn giường rồi thì cũng rất để ý ‘được hay không được’ đó sao?
"Yên tâm, anh rất tuyệt, vừa lớn lại vừa khỏe, sướng… sướng lắm luôn!" Đông Lỵ Á đỏ mặt, nhưng vẫn vô cùng thẳng thắn nhận xét.
Thẩm Ngôn: "..."
"Không phải như em đang nghĩ đâu, anh là muốn hỏi em cảm giác thế nào trong người, về cơ thể em ấy?" Thẩm Ngôn cố gắng giải thích rõ ràng hơn.
Đông Lỵ Á ngượng ngùng cười cười: "Em rất thích, thích thật mà!"
Thẩm Ngôn thở dài: "Miêu tả kỹ càng hơn một chút đi."
Đông Lỵ Á lại càng thấy cổ quái hơn. Chồng mình bị gì vậy? Dở hơi à? Chẳng lẽ thiên tài đều biến thái như thế sao?
"Miêu tả kỹ càng hơn?"
"Ừm!"
Đông Lỵ Á thoáng chốc liền đỏ bừng mặt, bây giờ ai mà chạm vào mặt nàng lúc này bảo đảm sẽ giật mình vì nóng hôi hổi.
Haiz, Thẩm Ngôn thật là... Nên làm cũng đã làm, sao còn phải hỏi cặn kẽ như vậy chứ?
"Em cũng không biết rõ phải hình dung như thế nào nữa, chỉ là cảm giác đặc biệt dễ chịu, hơn nữa không hiểu sao còn nảy sinh suy nghĩ trước kia mình sống uổng phí rồi, thế mà... thế mà không biết trên đời còn có chuyện sảng khoái đến vậy. À đúng rồi, chuyện này nói đến lại thấy rất kỳ diệu, nhưng mà em còn có thể cảm giác được, chính là lúc mà anh ‘bắn’ ra ấy, khi đó em nghĩ trong lòng em cả đời này sẽ chỉ có một mình anh thôi. Chỉ cần nghĩ tới phải ‘chạm’ vào một người đàn ông nào khác, em đều thấy rất buồn nôn, đặc biệt kháng cự."
Thẩm Ngôn nghe thế liền há hốc miệng.
"Thật sự?"
"Thật mà!" Đông Lỵ Á gật gật đầu.
Thẩm Ngôn không khỏi hít sâu một hơi. Má nó, rốt cuộc là hệ thống nhà mình đã kích hoạt kỹ năng thần thánh gì thế, đây coi như là ám thị, điều khiển linh hồn và dòng suy nghĩ của ‘đối tác’ sao? Quá mạnh mẽ rồi đi.
"Chồng à, anh không sao chứ?"
"Không, anh không sao, không có việc gì!" Thẩm Ngôn lắc đầu, sau đó lại sốt sắng hỏi: "Thân thể em thì như thế nào, có cảm giác gì lạ lùng không? Có thấy đặc biệt suy yếu không?"
"Suy yếu? Không có đâu, em hơi mệt lúc làm thôi, ngủ dậy thấy khỏe hơn nhiều rồi, nhưng chân thì mềm nhũn, eo cũng mỏi bủn rủn luôn nè, anh mau mau xoa bóp cho em đi.”
Thẩm Ngôn nghe vậy vẫn không yên lòng, hắn vội nắm lấy cổ tay của Đông Lỵ Á, muốn coi thử mạch đập của cô nàng.
Mấy phút sau, Thẩm Ngôn mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Mạch tượng của Đông Lỵ Á cho thấy cô nàng hiện tại rất khỏe mạnh.
Theo như hắn xem, tương lai về lâu về dài thân thể Đông Lỵ Á có thể đạt được ích lợi gì từ việc lăn giường này hay không thì hắn chưa biết rõ, nhưng tối thiểu sẽ không nhận phải tổn thương nào, như vậy là được rồi.
"Chồng à, tại sao em thấy anh cứ quái quái thế nào ấy? Anh hỏi mấy chuyện này làm gì?"
Thẩm Ngôn mỉm cười lắc đầu, không trả lời mà nói lảng sang chuyện khác: "Em mới là lạ, em đang nằm trên giường anh, tại sao lại còn nhớ tới người đàn ông nào nữa?"
Đông Lỵ Á cảm giác oan uổng cực kỳ, "Em nào có!"
Thẩm Ngôn giả vờ nghiêm mặt: "Chính em vừa nói ban nãy còn gì, nghĩ tới nam nhân khác liền buồn nôn, rất muốn kháng cự. Như vậy không gọi là nghĩ tới người đàn ông khác thì gọi là gì?”