Chương : 155
Đông Lỵ Á mặc một cái áo hoodie bản rộng màu xám, bên dưới thì diện một cái quần soóc nhỏ màu đen, bởi vì cái áo rất lớn, vạt áo lại dài, khiến cho quần đùi hoàn toàn không thấy đâu. Bên dưới áo, chính là một đôi chân trắng như tuyết và thon dài, đây chính là style giấu quần vẫn luôn được các cô gái trẻ yêu chuộng.
Dưới chân mang một đôi giày sneaker màu trắng và một đôi tất cổ cao màu đen.
Đông Lỵ Á buộc tóc tùy ý lỏng lẻo, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai của Burberry, đi kèm một chiếc chiếc kính râm bản lớn cùng thương hiệu.
Không thể không nói, minh tinh chính là minh tinh, dù ăn diện rất đơn giản nhưng bây giờ nhìn cả người Đông Lỵ Á toàn thân như được phát sáng, thời thượng mà tinh tế, gợi cảm mà ưu nhã.
Thẩm Ngôn nhìn mà không khỏi gật gù, xem ra Đông Lỵ Á bỏ thời gian ra để chọn lựa quần áo lâu như vậy quả là xứng đáng.
Hai người vào ga-ra lên xe, thẳng tiến về hướng nội thành.
Trong nhà năm cô gái ai cũng đều có xe, ví dụ như Dương Mật, trong ga-ra ở biệt thự có đến bốn chiếc là của riêng cô nàng.
So với Dương Mật thì chiếc xe của Đông Lỵ Á mà Thẩm Ngôn đang lái lại bình dân hơn rất nhiều, tất nhiên không phải là nàng không có tiền mua chiếc xe sang trọng hơn, chỉ là hầu hết việc tiêu tiền của nàng đều chi vào quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm… thay vì là phương tiện đi lại thôi. Bản thân Đông Lỵ Á thật sự không quan tâm tới với vấn đề di chuyển bằng chiếc xe nào lắm.
Bình thường phần lớn thời gian Đông Lỵ Á đều ngồi xe bảo mẫu, không thì đi các phương tiện công cộng qua lại giữa các tỉnh thành như máy bay, tàu điện... Rất ít khi có dịp để nàng tự lái xe, chiếc xe này nàng đã mua lúc vừa mới vào nghề, hiện tại tính ra thì nó cũng được bảy tám năm tuổi rồi. Còn may mà trợ lý của nàng vẫn thường xuyên lái nó tới trung tâm bảo dưỡng, thế nên nhìn qua thì thấy nó vẫn hệt như mới, trông không bị xuống cấp hay phụ tùng có vấn đề gì.
Đến nội thành thì cũng đã tới giờ ăn trưa, vì vậy Thẩm Ngôn quyết định sẽ đi ăn cơm trước rồi mới đi dạo phố sau.
Nhà hàng là do Đông Lỵ Á chọn, là một nhà hàng cao cấp mà nàng cũng chưa từng tới lần nào, chẳng qua ban nãy lúc đi trên đường nàng có lên mạng xem thử, trên mạng người ta nói nhà hàng này có phòng riêng, phục vụ rất tốt, được đánh giá rất cao trên mạng. Đông Lỵ Á liền bảo Thẩm Ngôn tới đây ăn xem sao.
Kết quả, chỉ có thể coi là bình thường.
Lấy tài nấu ăn của Thẩm Ngôn ra để khách quan nhận xét mà nói thì tay nghề của vị đầu bếp thuộc nhà hàng đó không tệ chút nào.
Mùi vị của món ăn ở nhà hàng này khá ngon, nguyên liệu nấu cũng rất tươi, nêm nếm rất đúng vị. Tay nghề của đầu bếp còn cần phải luyện thêm, nhưng nhìn chung cũng coi như là rất khá, dùng hệ thống vạn năng đến phán định thì đại khái đây cũng là nhà hàng thuộc dạng cao cấp rồi.
Nhưng trừ những điểm đó ra thì nơi đây cũng không còn gì đặc sắc hay có món ăn chiêu bài nào quá đặc biệt để xứng đáng nhận sự tung hô nhiệt liệt như vậy.
Đương nhiên, đây đều những đánh giá ở trong lòng của Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á cũng hỏi ý của Thẩm Ngôn thấy thế nào, xem Thẩm Ngôn đánh giá về cách bài trí của nhà hàng này và các món ăn.
Thẩm Ngôn chỉ đơn giản đáp ăn rất ngon, không nói quá nhiều cũng không định phân tích sự tốt xấu của nhà hàng.
Sinh hoạt ấy mà, không cần thiết phải quá soi mói, vạch lá tìm sâu. Mục đích chính của hắn và Đông Lỵ Á là đi dạo phố, tâm trạng mới là quan trọng, đồ vật hay món ăn chỉ là thứ ngoài lề mà thôi.
Nhân sinh kỳ thật cũng là như thế, nói xét kỹ ra thì mỗi người trong chúng ta đều đang làm rất nhiều việc tiêu cực, ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân sau này.
Nhưng đây chính là sinh hoạt, không hút thuốc - không uống rượu - không thức đêm, mỗi ngày kiên trì ăn một thực đơn healthy được lên kế hoạch cẩn thận. Kiêng cái này kị cái kia, cái gì mới lạ quá cũng không dám ăn, không dám đi nếm thử.
Nếu cứ như thế thì quả thật sẽ sống khá thọ, nhưng lại thiếu đi cái thú vị trong cuộc đời.
.....
Ăn cơm trưa xong, hai người liền đi tìm chỗ đỗ xe, sau đấy thân mật tay trong tay, bắt đầu đi bộ dọc theo con đường lớn trong khu phố mua sắm sầm uất ở nội thành.
"Anh đổi một cái điện thoại mới đi mà!"
"Anh dùng cái này vẫn rất tốt, đổi làm gì?"
“Thật là, điện thoại của anh là loại ra mắt từ mấy năm trước rồi, chụp hình không đẹp gì hết, em nhìn thấy nó cũng sắp không dùng được nữa rồi, anh tiện thể đổi cái mới luôn đi.”
Đi dạo một lúc, hai người dừng lại tại một cửa hàng điện thoại, Đông Lỵ Á kiên quyết bắt Thẩm Ngôn phải đổi một cái điện thoại mới, nhưng Thẩm Ngôn lại không thấy hào hứng lắm.
Điện thoại mà hắn đang dùng là của một hãng nội địa trong nước - Xiaomi, dòng nào thì hắn không nhớ rõ, hắn đã mua nó từ mấy năm trước, hiện giờ không biết Xiaomi đã tung ra thị trường bao nhiêu dòng mới mẻ khác rồi.
Điện thoại của Thẩm Ngôn vẫn còn chạy rất ổn, ngoại trừ nguồn pin hơi chai, phải thường xuyên sạc mỗi ngày ra thì những chức năng còn lại đều bình thường, không hư hỏng gì. Thẩm Ngôn giữ gìn đồ đạc tùy thân khá cẩn thận, chiếc điện thoại hắn dùng đã vài năm nhưng bề ngoài vẫn không xây xước hay nứt vỡ màn hình, hơn nữa hắn không có thói quen nghịch điện thoại lướt web cả ngày, cũng không có nhu cầu chụp ảnh chỉnh sửa ảnh hay chơi game gì, vì vậy cái Xiaomi đời cũ này quả thật đã thỏa mãn nhu cầu đơn giản của Thâm Ngôn.
Thế nhưng trong mắt Đông Lỵ Á thì hoàn toàn ngược lại, một cái smartphastory mà tụt hậu chính là tội ác lớn nhất.
Thẩm Ngôn dù không thích nhưng không muốn khiến nàng cụt hứng, vậy nên vẫn đi vào cửa hàng cùng Đông Lỵ Á, cuối cùng trong sự ngạc nhiên và phấn khích của các nhân viên tại đây, hắn đã mua một chiếc di động mới nhất của Apple.
Nói rằng các nhân viên ngạc nhiên và phấn khích, dĩ nhiên hoàn toàn không phải là vì có khách hàng mua chiếc điện thoại đắt tiền tại cửa hàng của bọn họ, mà là vì:
"Đấy có phải là Nha Nha và Thẩm Ngôn không, chính là hai người bọn họ phải không? Trời ạ..."
"Không phải nói cuộc hôn nhân của hai người bọn họ chỉ là một hồi hiểu lầm sao? Lại lều báo đưa tin lá cải à? Cô nhìn kìa, nãy giờ Đông Lỵ Á cứ dán chặt trên người anh ta, rời còn không rời nổi thì hiểu lầm cái nỗi gì.”
"Minh tinh nói gì mà cô cũng tin sao? Trước kia tôi đã bảo mà, thật ra các cô ấy muốn bảo vệ Thẩm Ngôn nên mới phải tuyên bố như vậy với công chúng thôi."
"Thẩm Ngôn ngoài đời so với ảnh trên mạng đẹp trai hơn nhiều, hai người bọn họ trông đẹp đôi dễ sợ, má ơi, mới sáng ra tôi đã bị ép phải ăn cẩu lương rồi."
“Như này Đông Lỵ Á không thích cũng phí, là tôi tôi cũng muốn gả cho ảnh. Đẹp trai cao to phát hờn luôn.”
“Cô thôi đi, Đông Lỵ Á đang nhìn qua đây kìa.”
Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á vừa bước ra khỏi cửa hàng điện thoại thì bên trong mọi người liền xôn xao nhìn theo hai người bọn họ.
Nhân viên cùng mấy người khách hàng vừa khéo có mặt trong cửa hàng lúc đó đều ồn ào nghị luận không ngớt.
Việc buôn chuyện luôn là cầu nối tốt nhất để kéo khoảng cách con người lại gần với nhau hơn.
.....
Kinh Thành là thủ đô và cũng là khu đô thị đắt đỏ nhất ở Hoa Hạ, nơi đây tập trung rất nhiều đài truyền hình, sân khấu cũng như bất động sản riêng của các nghệ sĩ có tiếng tăm, vì thế thỉnh thoảng có thể gặp được người nổi tiếng ở đây là chuyện bình thường.
Tất nhiên tỉ lệ để gặp được minh tinh cũng không quá cao cao, mặc dù bọn họ sống ở Kinh Thành rất nhiều, nhưng Kinh Thành là một thành phố lớn, vì vậy việc hai người bình thường đi trên đường tình cờ gặp nhau hãy còn là chuyện hiếm, huống hồ chi là các nghệ sĩ thường hay bịt kín mặt khi ra đường.
Thêm nữa, minh tinh cũng chia ra nhiều tầng lớp khác nhau, đặc biệt là những người đang bạo hồng hay đang có đề tài, dễ bị cánh paparazzi để ý đi theo săn tin, những loại minh tinh như vậy là hiếm khi người qua đường có thể bắt gặp nhất.
Mà Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á chính là loại người nổi tiếng nói trên. Đông Lỵ Á là nữ diễn viên vẫn luôn hot, sự nghiệp rất ổn định, mọi hoạt động của cô nàng đều dễ dàng nhận được sự chú ý đặc biệt từ công chúng. Còn Thẩm Ngôn chính là kẻ khiến người ta tò mò nhất kể từ sau cuộc hôn nhân ‘tình tay sáu’ và show truyền hình tống nghệ mà hắn đang tham gia.
Thế nên việc hai người bọn họ tay trong tay, tình tứ xuất hiện ở một cửa hàng ngay phố mua sắm sầm uất đã dấy lên một trận ồn ào và sự hưng phấn của mọi người qua đường là chuyện không khó để giải thích.
- - - - - - - -
Chương sau: Anh Ghét Nhất Là Bị Người Ta Uy Hiếp
Dưới chân mang một đôi giày sneaker màu trắng và một đôi tất cổ cao màu đen.
Đông Lỵ Á buộc tóc tùy ý lỏng lẻo, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai của Burberry, đi kèm một chiếc chiếc kính râm bản lớn cùng thương hiệu.
Không thể không nói, minh tinh chính là minh tinh, dù ăn diện rất đơn giản nhưng bây giờ nhìn cả người Đông Lỵ Á toàn thân như được phát sáng, thời thượng mà tinh tế, gợi cảm mà ưu nhã.
Thẩm Ngôn nhìn mà không khỏi gật gù, xem ra Đông Lỵ Á bỏ thời gian ra để chọn lựa quần áo lâu như vậy quả là xứng đáng.
Hai người vào ga-ra lên xe, thẳng tiến về hướng nội thành.
Trong nhà năm cô gái ai cũng đều có xe, ví dụ như Dương Mật, trong ga-ra ở biệt thự có đến bốn chiếc là của riêng cô nàng.
So với Dương Mật thì chiếc xe của Đông Lỵ Á mà Thẩm Ngôn đang lái lại bình dân hơn rất nhiều, tất nhiên không phải là nàng không có tiền mua chiếc xe sang trọng hơn, chỉ là hầu hết việc tiêu tiền của nàng đều chi vào quần áo, giày dép, túi xách, mỹ phẩm… thay vì là phương tiện đi lại thôi. Bản thân Đông Lỵ Á thật sự không quan tâm tới với vấn đề di chuyển bằng chiếc xe nào lắm.
Bình thường phần lớn thời gian Đông Lỵ Á đều ngồi xe bảo mẫu, không thì đi các phương tiện công cộng qua lại giữa các tỉnh thành như máy bay, tàu điện... Rất ít khi có dịp để nàng tự lái xe, chiếc xe này nàng đã mua lúc vừa mới vào nghề, hiện tại tính ra thì nó cũng được bảy tám năm tuổi rồi. Còn may mà trợ lý của nàng vẫn thường xuyên lái nó tới trung tâm bảo dưỡng, thế nên nhìn qua thì thấy nó vẫn hệt như mới, trông không bị xuống cấp hay phụ tùng có vấn đề gì.
Đến nội thành thì cũng đã tới giờ ăn trưa, vì vậy Thẩm Ngôn quyết định sẽ đi ăn cơm trước rồi mới đi dạo phố sau.
Nhà hàng là do Đông Lỵ Á chọn, là một nhà hàng cao cấp mà nàng cũng chưa từng tới lần nào, chẳng qua ban nãy lúc đi trên đường nàng có lên mạng xem thử, trên mạng người ta nói nhà hàng này có phòng riêng, phục vụ rất tốt, được đánh giá rất cao trên mạng. Đông Lỵ Á liền bảo Thẩm Ngôn tới đây ăn xem sao.
Kết quả, chỉ có thể coi là bình thường.
Lấy tài nấu ăn của Thẩm Ngôn ra để khách quan nhận xét mà nói thì tay nghề của vị đầu bếp thuộc nhà hàng đó không tệ chút nào.
Mùi vị của món ăn ở nhà hàng này khá ngon, nguyên liệu nấu cũng rất tươi, nêm nếm rất đúng vị. Tay nghề của đầu bếp còn cần phải luyện thêm, nhưng nhìn chung cũng coi như là rất khá, dùng hệ thống vạn năng đến phán định thì đại khái đây cũng là nhà hàng thuộc dạng cao cấp rồi.
Nhưng trừ những điểm đó ra thì nơi đây cũng không còn gì đặc sắc hay có món ăn chiêu bài nào quá đặc biệt để xứng đáng nhận sự tung hô nhiệt liệt như vậy.
Đương nhiên, đây đều những đánh giá ở trong lòng của Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á cũng hỏi ý của Thẩm Ngôn thấy thế nào, xem Thẩm Ngôn đánh giá về cách bài trí của nhà hàng này và các món ăn.
Thẩm Ngôn chỉ đơn giản đáp ăn rất ngon, không nói quá nhiều cũng không định phân tích sự tốt xấu của nhà hàng.
Sinh hoạt ấy mà, không cần thiết phải quá soi mói, vạch lá tìm sâu. Mục đích chính của hắn và Đông Lỵ Á là đi dạo phố, tâm trạng mới là quan trọng, đồ vật hay món ăn chỉ là thứ ngoài lề mà thôi.
Nhân sinh kỳ thật cũng là như thế, nói xét kỹ ra thì mỗi người trong chúng ta đều đang làm rất nhiều việc tiêu cực, ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân sau này.
Nhưng đây chính là sinh hoạt, không hút thuốc - không uống rượu - không thức đêm, mỗi ngày kiên trì ăn một thực đơn healthy được lên kế hoạch cẩn thận. Kiêng cái này kị cái kia, cái gì mới lạ quá cũng không dám ăn, không dám đi nếm thử.
Nếu cứ như thế thì quả thật sẽ sống khá thọ, nhưng lại thiếu đi cái thú vị trong cuộc đời.
.....
Ăn cơm trưa xong, hai người liền đi tìm chỗ đỗ xe, sau đấy thân mật tay trong tay, bắt đầu đi bộ dọc theo con đường lớn trong khu phố mua sắm sầm uất ở nội thành.
"Anh đổi một cái điện thoại mới đi mà!"
"Anh dùng cái này vẫn rất tốt, đổi làm gì?"
“Thật là, điện thoại của anh là loại ra mắt từ mấy năm trước rồi, chụp hình không đẹp gì hết, em nhìn thấy nó cũng sắp không dùng được nữa rồi, anh tiện thể đổi cái mới luôn đi.”
Đi dạo một lúc, hai người dừng lại tại một cửa hàng điện thoại, Đông Lỵ Á kiên quyết bắt Thẩm Ngôn phải đổi một cái điện thoại mới, nhưng Thẩm Ngôn lại không thấy hào hứng lắm.
Điện thoại mà hắn đang dùng là của một hãng nội địa trong nước - Xiaomi, dòng nào thì hắn không nhớ rõ, hắn đã mua nó từ mấy năm trước, hiện giờ không biết Xiaomi đã tung ra thị trường bao nhiêu dòng mới mẻ khác rồi.
Điện thoại của Thẩm Ngôn vẫn còn chạy rất ổn, ngoại trừ nguồn pin hơi chai, phải thường xuyên sạc mỗi ngày ra thì những chức năng còn lại đều bình thường, không hư hỏng gì. Thẩm Ngôn giữ gìn đồ đạc tùy thân khá cẩn thận, chiếc điện thoại hắn dùng đã vài năm nhưng bề ngoài vẫn không xây xước hay nứt vỡ màn hình, hơn nữa hắn không có thói quen nghịch điện thoại lướt web cả ngày, cũng không có nhu cầu chụp ảnh chỉnh sửa ảnh hay chơi game gì, vì vậy cái Xiaomi đời cũ này quả thật đã thỏa mãn nhu cầu đơn giản của Thâm Ngôn.
Thế nhưng trong mắt Đông Lỵ Á thì hoàn toàn ngược lại, một cái smartphastory mà tụt hậu chính là tội ác lớn nhất.
Thẩm Ngôn dù không thích nhưng không muốn khiến nàng cụt hứng, vậy nên vẫn đi vào cửa hàng cùng Đông Lỵ Á, cuối cùng trong sự ngạc nhiên và phấn khích của các nhân viên tại đây, hắn đã mua một chiếc di động mới nhất của Apple.
Nói rằng các nhân viên ngạc nhiên và phấn khích, dĩ nhiên hoàn toàn không phải là vì có khách hàng mua chiếc điện thoại đắt tiền tại cửa hàng của bọn họ, mà là vì:
"Đấy có phải là Nha Nha và Thẩm Ngôn không, chính là hai người bọn họ phải không? Trời ạ..."
"Không phải nói cuộc hôn nhân của hai người bọn họ chỉ là một hồi hiểu lầm sao? Lại lều báo đưa tin lá cải à? Cô nhìn kìa, nãy giờ Đông Lỵ Á cứ dán chặt trên người anh ta, rời còn không rời nổi thì hiểu lầm cái nỗi gì.”
"Minh tinh nói gì mà cô cũng tin sao? Trước kia tôi đã bảo mà, thật ra các cô ấy muốn bảo vệ Thẩm Ngôn nên mới phải tuyên bố như vậy với công chúng thôi."
"Thẩm Ngôn ngoài đời so với ảnh trên mạng đẹp trai hơn nhiều, hai người bọn họ trông đẹp đôi dễ sợ, má ơi, mới sáng ra tôi đã bị ép phải ăn cẩu lương rồi."
“Như này Đông Lỵ Á không thích cũng phí, là tôi tôi cũng muốn gả cho ảnh. Đẹp trai cao to phát hờn luôn.”
“Cô thôi đi, Đông Lỵ Á đang nhìn qua đây kìa.”
Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á vừa bước ra khỏi cửa hàng điện thoại thì bên trong mọi người liền xôn xao nhìn theo hai người bọn họ.
Nhân viên cùng mấy người khách hàng vừa khéo có mặt trong cửa hàng lúc đó đều ồn ào nghị luận không ngớt.
Việc buôn chuyện luôn là cầu nối tốt nhất để kéo khoảng cách con người lại gần với nhau hơn.
.....
Kinh Thành là thủ đô và cũng là khu đô thị đắt đỏ nhất ở Hoa Hạ, nơi đây tập trung rất nhiều đài truyền hình, sân khấu cũng như bất động sản riêng của các nghệ sĩ có tiếng tăm, vì thế thỉnh thoảng có thể gặp được người nổi tiếng ở đây là chuyện bình thường.
Tất nhiên tỉ lệ để gặp được minh tinh cũng không quá cao cao, mặc dù bọn họ sống ở Kinh Thành rất nhiều, nhưng Kinh Thành là một thành phố lớn, vì vậy việc hai người bình thường đi trên đường tình cờ gặp nhau hãy còn là chuyện hiếm, huống hồ chi là các nghệ sĩ thường hay bịt kín mặt khi ra đường.
Thêm nữa, minh tinh cũng chia ra nhiều tầng lớp khác nhau, đặc biệt là những người đang bạo hồng hay đang có đề tài, dễ bị cánh paparazzi để ý đi theo săn tin, những loại minh tinh như vậy là hiếm khi người qua đường có thể bắt gặp nhất.
Mà Thẩm Ngôn và Đông Lỵ Á chính là loại người nổi tiếng nói trên. Đông Lỵ Á là nữ diễn viên vẫn luôn hot, sự nghiệp rất ổn định, mọi hoạt động của cô nàng đều dễ dàng nhận được sự chú ý đặc biệt từ công chúng. Còn Thẩm Ngôn chính là kẻ khiến người ta tò mò nhất kể từ sau cuộc hôn nhân ‘tình tay sáu’ và show truyền hình tống nghệ mà hắn đang tham gia.
Thế nên việc hai người bọn họ tay trong tay, tình tứ xuất hiện ở một cửa hàng ngay phố mua sắm sầm uất đã dấy lên một trận ồn ào và sự hưng phấn của mọi người qua đường là chuyện không khó để giải thích.
- - - - - - - -
Chương sau: Anh Ghét Nhất Là Bị Người Ta Uy Hiếp