Chương : 176
Tiếng dạo đàn lại vang lên, lần này Địch Lệ Nhiệt Ba đã tự tin hát rất to, hát được nguyên cả bài mà không cần Thẩm Ngôn hát mẫu từng câu nữa. Cô dùng biện pháp diễn kịch đến ca hát, không nói những cái khác, tối thiểu nhất là thật sự rất nhập tâm.
Địch Lệ Nhiệt Ba nhập tâm vào ca khúc, vừa hát vừa lắc lư thân thể, khi thì cong tay nhỏ uốn lượn vài vòng, khi thì lộ ra tiếu dung vui sướng nghịch ngợm.
Đây chính là trạng thái hoàn toàn dung nhập vào giai điệu của bài hát, hiệu quả vậy mà phi thường nổi bật.
Không nói đến Thẩm Ngôn là kẻ chuyên ngành, mà ngay cả Dương Mật cùng Đông Lỵ Á tuy không rành về chuyên môn nhưng cũng đều có thể cảm giác được, Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại đang hát so với trước đây tốt hơn nhiều.
"Ba~ ba~!"
Thẩm Ngôn vừa đàn xong liền vui vẻ vỗ tay khích lệ cô, không tiếc lời khen ngợi Địch Lệ Nhiệt Ba: "Cực kỳ tốt, với lại rốt cục anh cũng phát hiện được một phương diện thiên phú của em rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt, vừa mừng rỡ lại vừa mong đợi hỏi: "Thiên phú gì?"
Thẩm Ngôn dịu dàng đáp: "Chính là về mặt tình cảm, em có thể dung nhập cảm xúc của chính mình vào trong ca khúc rất nhanh, tức là em chạm được tới cảm giác mà bài hát muốn truyền tải rồi đấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba hiếu kỳ hỏi: "Cái này được xem là lợi hại lắm sao?"
Thẩm Ngôn phì cười, đáp: "Đây là yếu tố quan trọng lắm đó, quyết định được xem cảm ngộ ca khúc của em cao tới đâu."
"Oa, lợi hại như vậy? Má ơi, không ngờ em lại là cái thiên tài, Dương Mật, ha ha ha, cậu thấy chưa, có áp lực không nào?"
Dương Mật liếc xéo một cái, đưa tay vỗ cái bốp vào mông cô nàng lắm lời này.
Thẩm Ngôn khẽ phì cười, cũng không ngăn cản mấy cô nàng trêu chọc nhau. Mới rồi là hắn khen thật lòng, chứ không phải chỉ vờ khích lệ cho Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ, thật sự là hắn phát hiện cô vợ nhà mình ở phương diện này rất có thiên phú, khả năng là có quan hệ với việc cô là diễn viên, cho nên cô có thể dễ dàng ‘nhập vai’ vào hình tượng một cô gái đang yêu mà hắn viết trong lời bài hát rất thuần thục.
Loại thiên phú ấy không phải ai cũng có. Rất nhiều người ca hát nhiều năm cũng chưa chắc đã thuần thục nắm bắt được cảm xúc mà người soạn nhạc muốn truyền tải. Kỹ thuật thanh nhạc thì có thể từ từ luyện tập, năm này qua tháng nọ rồi cũng sẽ tiến bộ dần lên. Nhưng nếu không đặt mình được vào xúc cảm của bài hát, chỉ biết hát máy móc đúng giai điệu, đúng vần đúng nhịp thì rất khó chạm được vào trái tim của người nghe. Quả nhiên mỗi cá nhân đều có thể kích phát ra vô hạn tiềm năng. Tiềm năng của Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại chính là thứ này.
Nhưng dĩ nhiên cái gì cũng có hai mặt, không phải cứ có thiên phú trong một mảng nào đó thì chắc chắn sẽ thành công. Mà muốn thành công thì cần phải có sự tổng hợp của nhiều mặt, trong đó có cả kỹ thuật, sự kiên trì rèn luyện và một chút may mắn nữa.
Giống như cầu thủ NBA vậy, thời điểm ban đầu khi rất nhiều cầu thủ mới vừa tham gia tuyển chọn, thế nào trong số đó ít nhất cũng có một vài người được cho rằng là vô cùng có tiềm lực, thiên phú dị bẩm gì gì đấy, nhưng trên thực tế, cuối cùng có thể trở thành linh hồn của cả đội bóng, thành cầu thủ nổi tiếng được người người hâm mộ cũng chỉ có thiểu số, đếm không quá một bàn tay.
Cho nên mới nói có thiên phú là một chuyện tốt, nhưng không phải vì vậy mà sau đó chủ quan, ỉ i cho rằng bản thân mình không cần phải luyện tập nữa, như vậy thì chỉ khiến cái năng lực trời ban đó lãng phí mà thôi.
Thẩm Ngôn đương nhiên sẽ không nói thẳng với Địch Lệ Nhiệt Ba những chuyện này, cũng không phải là vì hắn sợ sự tự tin của nàng bị sụp đổ, mà là Thẩm Ngôn kiêu ngạo cho rằng, hắn nhất định có thể giúp Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy cả thiên phú lẫn thực lực tiềm năng lên mức cao nhất.
Kỹ thuật ca hát cấp Tông Sư và kỹ thuật giảng dạy cấp Tông Sư, đó đều không phải là bằng cấp suông. Hắn có thừa tự tin mình có thể đào tạo ra được một Thiên hậu trong lĩnh vực ca hát.
"Trước hết em tự mình luyện tập thêm đi, giữ nguyên cái cảm giác mới rồi, đừng ngại phiền mà chỉ hát suông khơi khơi, cứ hát như thể em đang biểu diễn trước mặt khán giả vậy. Càng luyện nhiều thì em sẽ càng hát ổn trọng hơn, thuần thục hơn. Em phải nhớ là bất kể làm cái gì, độ thuần thục chính là yếu tố vô cùng quan trọng." Thẩm Ngôn nghiêm túc dặn dò Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, vui vẻ nói: "Em biết rồi, người ta thường nói là quen tay hay việc, có đúng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng người hôn cái chóc lên má Thẩm Ngôn, sau đó thấy chưa đủ lại gặm gặm lên môi hắn mấy cái, xong xuôi mới hài lòng bổ nhào lên ghế sô pha, ngoan ngoãn tự mình luyện tập ca khúc mới.
Dương Mật không đợi Thẩm Ngôn gọi, tự mình liền đi tới. Cô biết rõ lão công nhà mình chắc chắn sẽ không thiên vị, coi trọng bên này xem nhẹ bên kia, nếu Địch Lệ Nhiệt Ba đã có ca khúc mới, cô làm sao có thể không có? Cô chính là đại phu nhân của Thẩm gia đấy.
"Bài hát mới của em tên là « Trái Chín Mùa Hạ », anh hát mẫu trước cho em một lần nhé."
Dương Mật ôn nhu gật đầu, ôm cánh tay, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mong đợi.
"Có lẽ phải buông tay mới đến gần người được
Không gặp người, người mới nhớ đến tôi
Góp nhặt thời gian, kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Nhớ về mùi hương của lạnh lẽo cô đơn
Tôi sẽ cố gắng rời xa người, không còn nghĩ về người nữa
Dù đó không phải là ước nguyện lòng tôi
Người từng nói vĩnh viễn yêu tôi
Phải chăng những thề hứa ấy đều do không chắc chắn
Đừng dùng sự lặng im kia để che dấu thêm điều gì nữa
Kết thúc mới trần trụi làm sao
Tưởng rằng người sẽ nói điều gì nữa rồi mới bước đi
Nhưng người chỉ quay đầu chẳng nhìn tôi nữa
Đừng cố ý nói, người vẫn yêu tôi
Chỉ mong khi ngắm triều dâng lên xuống, người lại nhớ đến tôi một lần
Người từng nói vĩnh viễn yêu tôi
Có lẽ những lời hứa hẹn chỉ chứng tỏ người chẳng hề tin tưởng
Đừng buồn thương, đừng che dấu điều gì
Khi kết thúc kia là trần trụi
Thật ra người không cần phải nói thêm gì nữa rồi mới bước đi
Ít nhất những điều đó cũng thuộc về tôi
Có lẽ buông tay mới đến gần người được
Không gặp người, người mới nhớ đến tôi
Góp nhặt thời gian, kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Tôi tưởng rằng mọi thứ đã nhạt nhòa, nhưng vì sao nỗi nhớ cứ tràn đầy
Phải chăng đây mới chính là trái tim tôi chân thật
Đừng khăng khăng nói, người vẫn yêu tôi
Chỉ cần khi ngắm thủy triều sóng vỗ người lại nhớ về tôi
Nếu gặp nhau trong giấc mộng, lại ôm chặt tôi nhé, được không…”
Đồng dạng là ca khúc viết về mùa hè, nhưng bài hát « Trái Chín Mùa Hạ » so với « Ninh Hạ » mà Thẩm Ngôn viết riêng cho Địch Lệ Nhiệt Ba lại hoàn toàn khác biệt.
« Ninh Hạ » thuộc thể loại nhạc khúc nhẹ nhàng hoạt bát, còn « Trái Chín Mùa Hạ » thì theo kiểu uyển chuyển thâm tình.
Hai ca khúc mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên cách hát cũng chẳng thể tương đồng. Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba mà dùng phong thái hoạt bát, ngây ngô, đáng yêu kia để hát bài này, thì bảo đảm sẽ phá hỏng cả ca khúc.
Thẩm Ngôn hát mẫu một lần, sau đó bắt đầu dạy lại từng câu, từng câu cho Dương Mật. Cứ thế kiên nhẫn tập cho cô hát vài lần đến khi quen hẳn giai điệu rồi mới để Dương Mật đơn độc hát cả một bài.
- -----
Chương sau: Sự Tiến Bộ Của Dương Mật
Địch Lệ Nhiệt Ba nhập tâm vào ca khúc, vừa hát vừa lắc lư thân thể, khi thì cong tay nhỏ uốn lượn vài vòng, khi thì lộ ra tiếu dung vui sướng nghịch ngợm.
Đây chính là trạng thái hoàn toàn dung nhập vào giai điệu của bài hát, hiệu quả vậy mà phi thường nổi bật.
Không nói đến Thẩm Ngôn là kẻ chuyên ngành, mà ngay cả Dương Mật cùng Đông Lỵ Á tuy không rành về chuyên môn nhưng cũng đều có thể cảm giác được, Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại đang hát so với trước đây tốt hơn nhiều.
"Ba~ ba~!"
Thẩm Ngôn vừa đàn xong liền vui vẻ vỗ tay khích lệ cô, không tiếc lời khen ngợi Địch Lệ Nhiệt Ba: "Cực kỳ tốt, với lại rốt cục anh cũng phát hiện được một phương diện thiên phú của em rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp mắt, vừa mừng rỡ lại vừa mong đợi hỏi: "Thiên phú gì?"
Thẩm Ngôn dịu dàng đáp: "Chính là về mặt tình cảm, em có thể dung nhập cảm xúc của chính mình vào trong ca khúc rất nhanh, tức là em chạm được tới cảm giác mà bài hát muốn truyền tải rồi đấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba hiếu kỳ hỏi: "Cái này được xem là lợi hại lắm sao?"
Thẩm Ngôn phì cười, đáp: "Đây là yếu tố quan trọng lắm đó, quyết định được xem cảm ngộ ca khúc của em cao tới đâu."
"Oa, lợi hại như vậy? Má ơi, không ngờ em lại là cái thiên tài, Dương Mật, ha ha ha, cậu thấy chưa, có áp lực không nào?"
Dương Mật liếc xéo một cái, đưa tay vỗ cái bốp vào mông cô nàng lắm lời này.
Thẩm Ngôn khẽ phì cười, cũng không ngăn cản mấy cô nàng trêu chọc nhau. Mới rồi là hắn khen thật lòng, chứ không phải chỉ vờ khích lệ cho Địch Lệ Nhiệt Ba vui vẻ, thật sự là hắn phát hiện cô vợ nhà mình ở phương diện này rất có thiên phú, khả năng là có quan hệ với việc cô là diễn viên, cho nên cô có thể dễ dàng ‘nhập vai’ vào hình tượng một cô gái đang yêu mà hắn viết trong lời bài hát rất thuần thục.
Loại thiên phú ấy không phải ai cũng có. Rất nhiều người ca hát nhiều năm cũng chưa chắc đã thuần thục nắm bắt được cảm xúc mà người soạn nhạc muốn truyền tải. Kỹ thuật thanh nhạc thì có thể từ từ luyện tập, năm này qua tháng nọ rồi cũng sẽ tiến bộ dần lên. Nhưng nếu không đặt mình được vào xúc cảm của bài hát, chỉ biết hát máy móc đúng giai điệu, đúng vần đúng nhịp thì rất khó chạm được vào trái tim của người nghe. Quả nhiên mỗi cá nhân đều có thể kích phát ra vô hạn tiềm năng. Tiềm năng của Địch Lệ Nhiệt Ba hiện tại chính là thứ này.
Nhưng dĩ nhiên cái gì cũng có hai mặt, không phải cứ có thiên phú trong một mảng nào đó thì chắc chắn sẽ thành công. Mà muốn thành công thì cần phải có sự tổng hợp của nhiều mặt, trong đó có cả kỹ thuật, sự kiên trì rèn luyện và một chút may mắn nữa.
Giống như cầu thủ NBA vậy, thời điểm ban đầu khi rất nhiều cầu thủ mới vừa tham gia tuyển chọn, thế nào trong số đó ít nhất cũng có một vài người được cho rằng là vô cùng có tiềm lực, thiên phú dị bẩm gì gì đấy, nhưng trên thực tế, cuối cùng có thể trở thành linh hồn của cả đội bóng, thành cầu thủ nổi tiếng được người người hâm mộ cũng chỉ có thiểu số, đếm không quá một bàn tay.
Cho nên mới nói có thiên phú là một chuyện tốt, nhưng không phải vì vậy mà sau đó chủ quan, ỉ i cho rằng bản thân mình không cần phải luyện tập nữa, như vậy thì chỉ khiến cái năng lực trời ban đó lãng phí mà thôi.
Thẩm Ngôn đương nhiên sẽ không nói thẳng với Địch Lệ Nhiệt Ba những chuyện này, cũng không phải là vì hắn sợ sự tự tin của nàng bị sụp đổ, mà là Thẩm Ngôn kiêu ngạo cho rằng, hắn nhất định có thể giúp Địch Lệ Nhiệt Ba đẩy cả thiên phú lẫn thực lực tiềm năng lên mức cao nhất.
Kỹ thuật ca hát cấp Tông Sư và kỹ thuật giảng dạy cấp Tông Sư, đó đều không phải là bằng cấp suông. Hắn có thừa tự tin mình có thể đào tạo ra được một Thiên hậu trong lĩnh vực ca hát.
"Trước hết em tự mình luyện tập thêm đi, giữ nguyên cái cảm giác mới rồi, đừng ngại phiền mà chỉ hát suông khơi khơi, cứ hát như thể em đang biểu diễn trước mặt khán giả vậy. Càng luyện nhiều thì em sẽ càng hát ổn trọng hơn, thuần thục hơn. Em phải nhớ là bất kể làm cái gì, độ thuần thục chính là yếu tố vô cùng quan trọng." Thẩm Ngôn nghiêm túc dặn dò Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, vui vẻ nói: "Em biết rồi, người ta thường nói là quen tay hay việc, có đúng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng người hôn cái chóc lên má Thẩm Ngôn, sau đó thấy chưa đủ lại gặm gặm lên môi hắn mấy cái, xong xuôi mới hài lòng bổ nhào lên ghế sô pha, ngoan ngoãn tự mình luyện tập ca khúc mới.
Dương Mật không đợi Thẩm Ngôn gọi, tự mình liền đi tới. Cô biết rõ lão công nhà mình chắc chắn sẽ không thiên vị, coi trọng bên này xem nhẹ bên kia, nếu Địch Lệ Nhiệt Ba đã có ca khúc mới, cô làm sao có thể không có? Cô chính là đại phu nhân của Thẩm gia đấy.
"Bài hát mới của em tên là « Trái Chín Mùa Hạ », anh hát mẫu trước cho em một lần nhé."
Dương Mật ôn nhu gật đầu, ôm cánh tay, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mong đợi.
"Có lẽ phải buông tay mới đến gần người được
Không gặp người, người mới nhớ đến tôi
Góp nhặt thời gian, kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Nhớ về mùi hương của lạnh lẽo cô đơn
Tôi sẽ cố gắng rời xa người, không còn nghĩ về người nữa
Dù đó không phải là ước nguyện lòng tôi
Người từng nói vĩnh viễn yêu tôi
Phải chăng những thề hứa ấy đều do không chắc chắn
Đừng dùng sự lặng im kia để che dấu thêm điều gì nữa
Kết thúc mới trần trụi làm sao
Tưởng rằng người sẽ nói điều gì nữa rồi mới bước đi
Nhưng người chỉ quay đầu chẳng nhìn tôi nữa
Đừng cố ý nói, người vẫn yêu tôi
Chỉ mong khi ngắm triều dâng lên xuống, người lại nhớ đến tôi một lần
Người từng nói vĩnh viễn yêu tôi
Có lẽ những lời hứa hẹn chỉ chứng tỏ người chẳng hề tin tưởng
Đừng buồn thương, đừng che dấu điều gì
Khi kết thúc kia là trần trụi
Thật ra người không cần phải nói thêm gì nữa rồi mới bước đi
Ít nhất những điều đó cũng thuộc về tôi
Có lẽ buông tay mới đến gần người được
Không gặp người, người mới nhớ đến tôi
Góp nhặt thời gian, kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Tôi tưởng rằng mọi thứ đã nhạt nhòa, nhưng vì sao nỗi nhớ cứ tràn đầy
Phải chăng đây mới chính là trái tim tôi chân thật
Đừng khăng khăng nói, người vẫn yêu tôi
Chỉ cần khi ngắm thủy triều sóng vỗ người lại nhớ về tôi
Nếu gặp nhau trong giấc mộng, lại ôm chặt tôi nhé, được không…”
Đồng dạng là ca khúc viết về mùa hè, nhưng bài hát « Trái Chín Mùa Hạ » so với « Ninh Hạ » mà Thẩm Ngôn viết riêng cho Địch Lệ Nhiệt Ba lại hoàn toàn khác biệt.
« Ninh Hạ » thuộc thể loại nhạc khúc nhẹ nhàng hoạt bát, còn « Trái Chín Mùa Hạ » thì theo kiểu uyển chuyển thâm tình.
Hai ca khúc mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên cách hát cũng chẳng thể tương đồng. Nếu như Địch Lệ Nhiệt Ba mà dùng phong thái hoạt bát, ngây ngô, đáng yêu kia để hát bài này, thì bảo đảm sẽ phá hỏng cả ca khúc.
Thẩm Ngôn hát mẫu một lần, sau đó bắt đầu dạy lại từng câu, từng câu cho Dương Mật. Cứ thế kiên nhẫn tập cho cô hát vài lần đến khi quen hẳn giai điệu rồi mới để Dương Mật đơn độc hát cả một bài.
- -----
Chương sau: Sự Tiến Bộ Của Dương Mật