Chương : 179
“Ưm... A..."
Đông Lỵ Á nhìn Thẩm Ngôn đang ngồi trên bàn trà, cầm bàn chân nhỏ nhắn của Dương Mật đặt lên đùi mình rồi tập trung xoa bóp, cô nàng không khỏi cảm thấy có chút cổ quái bèn lén lút huých nhẹ Địch Lệ Nhiệt Ba đang cắm mặt vào điện thoại, nhỏ giọng gọi nàng ta.
“Này.”
"Ừm? Làm sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba đang loay hoay dò xét điện thoại của Thẩm Ngôn, bị đụng nhẹ một cái liền nghiêng đầu quay sang hỏi.
"Không phải Thẩm Ngôn nói muốn bảo dưỡng cuống họng sao? Làm sao lại thành xoa bóp xuống mắt cá chân rồi?" Đông Lỵ Á hoang mang hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn người một lúc mới hiểu được ý của Đông Lỵ Á, hiểu rồi liền phá ra cười lớn, đột ngột giơ tay lên như kiểu học sinh muốn phát biểu, một bộ dáng đâm thọc, méc thót: "Chồng à, Nha Nha hoài nghi anh không phải đang giúp Mật tỷ bảo dưỡng cuống họng, mà là thừa cơ chiếm tiện nghi cậu ấy."
Thẩm Ngôn nhìn hai cô gái đang lộn xộn cách đó không xa, lắc đầu một cái rồi không buồn để ý đến nữa.
Dương Mật đồng dạng cũng không thèm để ý, nàng dựa vào cái gối lót mềm mại trên ghế sô pha, nhắm hờ hai mắt, hưởng thụ cảm giác thư sướng mà Thẩm Ngôn đang xoa bóp giúp nàng.
Đông Lỵ Á thấy Nhiệt Ba cáo trạng mình thì vừa tức vừa gấp, nhào lên kẹp cổ Địch Lệ Nhiệt Ba xuống, hai người cười giỡn, trêu chọc nhau, náo loạn lên khắp phòng, thậm chí còn đụng phải Dương Mật đang nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng Dương Mật ngay cả hé mắt cũng không buồn làm, bất kể là ai đang nghịch ngợm đụng phải mình, nàng liền mặc kệ, phất tay đuổi người đó tránh ra rồi thôi.
"Cậu không hiểu được thì mau ngồi xuống đi, tỷ tỷ đây sẽ dạy một khóa cho cậu mở mang tầm mắt." Chơi đùa nửa ngày, cuối cùng Địch Lệ Nhiệt Ba mới nghiêm túc lại.
Đông Lỵ Á xùy một tiếng đầy khinh thường, nói: "Cậu là tỷ tỷ của ai? Đồ nhóc con, không biết lớn nhỏ."
Địch Lệ Nhiệt Ba không phục, hất cằm bảo: "Tuổi tác không quan trọng, chẳng phải niên kỷ của lão công chúng ta cũng không lớn, nhưng ai cũng tâm duyệt thành phục kêu một tiếng Thẩm lão sư đó sao?"
"Lão công là lão công, cậu là cậu, có thể giống nhau sao?"
"Sao không giống được, tớ là tiểu bảo bối của lão công a." Địch Lệ Nhiệt Ba chụm hai tay nâng ở dưới cằm, một bộ dáng ‘ta là bông hoa nho nhỏ’.
Đông Lỵ Á cúi gằm người xuống, một tay ôm lồng ngực, giả vờ nôn khan, "Đừng có làm trò buồn nôn nữa, tớ ói ra sàn bây giờ!"
Địch Lệ Nhiệt Ba hừ một tiếng, nói: "Cậu nha, đã không hiểu biết nhiều lại còn chẳng chịu khiêm tốn tiếp thu ý kiến của người khác. Cậu phải nhớ kỹ, thân là nàng dâu của Thẩm gia chúng ta, nhất định phải là những mỹ nữ học rộng tài cao, nếu không chắc chắn sẽ có ngày làm chồng chúng ta mất mặt đấy. Nói đâu xa, như cái việc xoa bóp đó đi, ai nói bảo dưỡng cuống họng thì chỉ có thể thao tác ngay ở cuống họng? Cậu có biết huyệt vị là gì không? Có hiểu biết gì về huyệt vị trên cơ thể cậu không? Lão công đây là đang ấn huyệt Đại Hải, nó nằm ở bên trong, đối diện với mắt cá chân ấy, chỉ cần xoa bóp huyệt Đại Hải với cường độ vừa phải thì có thể giúp cuống họng trở nên thoải mái, dễ chịu."
"Là huyệt Chiếu Hải!" Dương Mật nhíu mày, cảm thấy thật là nhức đầu với hai cô nàng này.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn người, sau đấy vội vàng gật đầu, lấp liếm lỗi sai ban nãy: "Đúng đúng, là huyệt Chiếu Hải, cậu nhớ kỹ đó, về sau đừng có hỏi những vấn đề vô tri như thế nữa."
"Tớ hiện tại từ chối việc nói chuyện với cậu!" Đông Lỵ Á nguầy nguậy lắc đầu, thái độ cực kỳ xem thường.
"Xùy, cậu chính là ghen ghét tớ hiểu chuyện như vậy mà thôi, đúng không chồng ơi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vội nhích qua bên chỗ Thẩm Ngôn, cả người nhào lên lưng hắn, ấm ức cáo trạng.
Thẩm Ngôn ngược lại không quá để ý việc nàng ấy méc thót, bởi vì bộ phận mềm mại nào đấy đang dán chặt lên người hắn, hắn chính là để ý chuyện này hơn.
Lần lượt xoa bóp xong cho cả ba cô vợ nhà mình, Thẩm Ngôn đang định đứng dậy thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh thắng cái két lại của ô tô, tiếp đó, chuông cửa liền vang lên.
"Hình như nhà có khách, để em đi mở cửa."
Địch Lệ Nhiệt Ba sức sống mười phần, vừa nghe tiếng chuông đã đứng phắt dậy, hào hứng chạy ra mở cửa.
Người đứng bên ngoài không quá cao, tuổi tác hãy còn trẻ, trên tay xách theo một túi quà, nở nụ cười tươi rói chào hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba: "Xin chào sư mẫu, em là Quách Kỳ Lâm, là con trai của ngài Quách Đắc Cương."
Địch Lệ Nhiệt Ba thoáng ngạc nhiên, không rõ vì sao hôm nay Quách Kỳ Lâm lại đến nhà các nàng, bất quá vẫn lịch sự tránh người qua một cửa, đoạn nhiệt tình nói: "Tôi biết cậu mà, trước kia chẳng phải chúng ta từng gặp mặt qua ở một sự kiện của cha cậu sao, mau vào nhà đi. Chồng ơi, Mật tỷ, có khách đến chơi nè."
Quách Kỳ Lâm vào phòng, thay giày qua dép lê xong liền tiến lên chào hỏi Dương Mật cùng Đông Lỵ Á. Tuy y đều hồ hởi gọi cả ba người là sư mẫu, nhưng thật tâm so ra mà nói thì hẳn chỉ thấy quen thuộc với mỗi Đông Lỵ Á, dù sao ngày hôm đó cùng nhau uống rượu thì đã gặp qua Đông Lỵ Á một lần, cũng coi như là nhận biết rõ về nhau.
"Sao lại phiền cậu cố ý chạy tới đây một chuyến làm gì, cứ nhắn địa chỉ qua cho tôi, lát nữa tự bọn tôi tới thẳng đó là được mà."
Đông Lỵ Á chào hỏi Quách Kỳ Lâm rồi mời y ngồi xuống.
Dương Mật nghe vậy bèn tò mò hỏi: "Lát nữa mọi người sẽ đi đâu à?"
Đông Lỵ Á liền đem chuyện Thẩm Ngôn hứa hẹn sẽ tham gia chương trình với Quách Đắc Cương đơn giản thuật lại. Việc tối hôm qua Thẩm Ngôn đi chơi riêng với Đông Lỵ Á rồi lại cùng Quách Đắc Cương uống rượu, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba dĩ nhiên không biết, lúc này nghe kể đều không khỏi xụ mặt xuống. Nhưng rất nhanh lại bày ra dáng vẻ thản nhiên trở lại.
Dương Mật gật đầu, mỉm cười bảo: "Những chương trình kịch nghệ của Quách lão sư từ trước đến nay tôi cũng rất thích, dám hỏi sức khỏe của Quách lão sư và Quách phu nhân vẫn tốt chứ?"
Quách Kỳ Lâm vui vẻ đáp: "Cũng rất tốt, kỳ thật thân thể của cha em so với em còn cường tráng hơn."
Dương Mật cười cười, quay sang nhắc nhở Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, cậu rửa một ít trái cây ướp lạnh mang lên cho khách nhé."
"Được!"
Có khách đến chơi nhà, Địch Lệ Nhiệt Ba tất nhiên sẽ không tỏ vẻ lí lắc, nghịch ngợm như mọi ngày, trên thực tế, nàng cũng chỉ thể hiện tính cách chân thật đó ở trước mặt Thẩm Ngôn mà thôi, còn khi đối diện với người ngoài, nhất là những người không mấy quen thuộc, Địch Lệ Nhiệt Ba chính là tiểu mỹ nữ cao lãnh đúng nghĩa, hoàn toàn không dễ gần như trong tưởng tượng của phần đông fan hâm mộ chút nào.
"Đừng đừng, sư mẫu cũng đừng bận bịu, nếu không thì em sẽ thấy do mình tới đây làm phiền mọi người mất. Cha em cùng Thẩm lão sư vừa gặp liền tâm đầu ý hợp, gọi nhau là huynh đệ, xét theo vai vế thì các chị đều là trưởng bối của em mới phải đấy, đừng khách khí mà."
"Coi cậu nói kìa, cậu mới là đang khách khí với bọn tôi đấy, chờ một chút, rất nhanh sẽ xong thôi." Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người đi xuống phòng bếp, Đông Lỵ Á cũng tự giác đi qua hỗ trợ.
Thẩm Ngôn ngồi một mình trên ghế sô pha, từ lúc Quách Kỳ Lâm vào nhà tới bây giờ, hắn vẫn một mực ngồi yên trên ghế, không buồn đứng dậy. Không phải là vì hắn đang trang bức, chỉ có thể nói tính cách vốn dĩ của hắn là như thế, mang theo nhiều kỹ năng cấp tông sư như vậy mà còn trông chờ hắn sở hữu tính cách hòa nhã, hoạt bát, gặp ai cũng vui vẻ cười nói thì có vẻ mọi người đã quá coi trọng cái hệ thống thông thái kia rồi.
Có thể nói, hiện tại ánh mắt hắn không đến nỗi đặt trên đỉnh đầu người khác, như thế liền coi như tâm tình hắn đang rất tốt rồi.
"Mấy giờ tối nay sẽ bắt đầu diễn?" Thẩm Ngôn hỏi.
Quách Kỳ Lâm rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng nghe hắn hỏi vẫn theo phản xạ ngồi thẳng người dậy, khách khí đáp: "Bảy giờ MC sẽ ra trước để ổn định chỗ ngồi và làm nóng bầu không khí, bảy giờ hai mươi thì bắt đầu diễn. Dự kiến là sẽ diễn liên tục trong ba giờ, khoảng mười giờ rưỡi là tan cuộc, thế nhưng thực tế là bởi vì mỗi lần kết thúc một màn, người xem đều sẽ liên tục hô to tên diễn viên, mong đợi họ diễn tiếp, cho nên phần lớn chương trình bên em đều sẽ kéo dài thời gian ra một đoạn, tầm mười một giờ hoặc trễ hơn khoảng mười một giờ rưỡi mới chính hạ màn."
Quách Kỳ Lâm nói chuyện với Thẩm Ngôn có vẻ hơi câu nệ, không được tự nhiên như khi chào hỏi cùng Dương Mật các nàng, mặc dù niên kỷ hai người vốn không chênh lệch mấy.
Quách Kỳ Lâm năm nay vừa tròn mười tám, Thẩm Ngôn thì hai mươi, cũng chỉ hơn kém nhau có hai tuổi, hoàn toàn có thể xem là bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng quả thật Quách Kỳ Lâm không chịu nổi khí tràng trên người Thẩm Ngôn, bản lĩnh cao tự nhiên khí thế cũng lớn, chuyện tối ngày hôm qua, y tận mắt nhìn thấy từ đầu tới cuối.
Nói thật, y xác thực rất kích động, cũng rất sùng bái, có người trẻ tuổi nào mà không ưa thích trang bức?
Quách Kỳ Lâm vốn không rành về thư pháp, kỳ thật từ lúc sự cố diễn ra cho tới khi mọi người giải tán, y cũng không nhìn ra được rốt cục chữ viết của Thẩm Ngôn tốt như nào, thậm chí ngay cả bức tranh chữ bị xé mất kia của Hàn Mỹ Lân, Quách Kỳ Lâm cũng không nhìn ra cái đẹp của nó nằm ở đâu. Bảo y sẽ bỏ ra mấy trăm vạn để mua ư? Mấy trăm khối tiền y cũng không muốn gom nó về nhà làm gì.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, điều đó ngược lại không đồng nghĩa với việc Quách Kỳ Lâm thiếu kiến thức. Giá trị của một bức thư pháp cao như nào, y đương nhiên vẫn biết.
Địa vị và thành tựu của Hàn Mỹ Lân, Quách Kỳ Lâm cũng biết rõ.
Có một việc không hề khoa trương, đó chính là cha y khi nhìn thấy Hàn Mỹ Lân cũng tôn kính kêu một tiếng Hàn đại sư.
Kết quả thì sao? Vị Hàn đại sư cao cao tại thượng, thanh danh vang xa kia mà đến trước mặt Thẩm Ngôn cũng tâm phục khẩu phục gọi người thanh niên trước mặt y đây hai tiếng ‘lão sư’ và ‘tiên sinh’, thậm chí còn nói là ‘hổ thẹn rồi’ nữa.
Nếu như lúc ấy không có Hàn Mỹ Lân, bức tranh chữ của Thẩm Ngôn có khả năng bị đánh giá là không đáng một đồng, người không có chuyên môn thì có thể nhìn ra được cái gì? Nhưng có Hàn Mỹ Lân cùng một tiếng ‘tiên sinh’ và câu ‘hổ thẹn rồi’ của ông ta ở đó, ngay lập tức bức tranh chữ của Thẩm Ngôn liền trở nên có giá trị vô ngần, khiến cho kẻ không hiểu tí gì về thư pháp như Quách Kỳ Lâm cảm thấy thật đau lòng.
Vả lại trước khi y tới đây, cha y còn dặn dò tới lui, bảo y nhất định phải tôn kính Thẩm Ngôn một chút, ngàn vạn lần không được thất lễ, cho nên Quách Kỳ Lâm lúc này không câu nệ mới là lạ.
- ----
Chương sau: Tiểu Tiên Nữ Thì Có Tài Đức Gì?
Đông Lỵ Á nhìn Thẩm Ngôn đang ngồi trên bàn trà, cầm bàn chân nhỏ nhắn của Dương Mật đặt lên đùi mình rồi tập trung xoa bóp, cô nàng không khỏi cảm thấy có chút cổ quái bèn lén lút huých nhẹ Địch Lệ Nhiệt Ba đang cắm mặt vào điện thoại, nhỏ giọng gọi nàng ta.
“Này.”
"Ừm? Làm sao?" Địch Lệ Nhiệt Ba đang loay hoay dò xét điện thoại của Thẩm Ngôn, bị đụng nhẹ một cái liền nghiêng đầu quay sang hỏi.
"Không phải Thẩm Ngôn nói muốn bảo dưỡng cuống họng sao? Làm sao lại thành xoa bóp xuống mắt cá chân rồi?" Đông Lỵ Á hoang mang hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn người một lúc mới hiểu được ý của Đông Lỵ Á, hiểu rồi liền phá ra cười lớn, đột ngột giơ tay lên như kiểu học sinh muốn phát biểu, một bộ dáng đâm thọc, méc thót: "Chồng à, Nha Nha hoài nghi anh không phải đang giúp Mật tỷ bảo dưỡng cuống họng, mà là thừa cơ chiếm tiện nghi cậu ấy."
Thẩm Ngôn nhìn hai cô gái đang lộn xộn cách đó không xa, lắc đầu một cái rồi không buồn để ý đến nữa.
Dương Mật đồng dạng cũng không thèm để ý, nàng dựa vào cái gối lót mềm mại trên ghế sô pha, nhắm hờ hai mắt, hưởng thụ cảm giác thư sướng mà Thẩm Ngôn đang xoa bóp giúp nàng.
Đông Lỵ Á thấy Nhiệt Ba cáo trạng mình thì vừa tức vừa gấp, nhào lên kẹp cổ Địch Lệ Nhiệt Ba xuống, hai người cười giỡn, trêu chọc nhau, náo loạn lên khắp phòng, thậm chí còn đụng phải Dương Mật đang nhắm mắt dưỡng thần, thế nhưng Dương Mật ngay cả hé mắt cũng không buồn làm, bất kể là ai đang nghịch ngợm đụng phải mình, nàng liền mặc kệ, phất tay đuổi người đó tránh ra rồi thôi.
"Cậu không hiểu được thì mau ngồi xuống đi, tỷ tỷ đây sẽ dạy một khóa cho cậu mở mang tầm mắt." Chơi đùa nửa ngày, cuối cùng Địch Lệ Nhiệt Ba mới nghiêm túc lại.
Đông Lỵ Á xùy một tiếng đầy khinh thường, nói: "Cậu là tỷ tỷ của ai? Đồ nhóc con, không biết lớn nhỏ."
Địch Lệ Nhiệt Ba không phục, hất cằm bảo: "Tuổi tác không quan trọng, chẳng phải niên kỷ của lão công chúng ta cũng không lớn, nhưng ai cũng tâm duyệt thành phục kêu một tiếng Thẩm lão sư đó sao?"
"Lão công là lão công, cậu là cậu, có thể giống nhau sao?"
"Sao không giống được, tớ là tiểu bảo bối của lão công a." Địch Lệ Nhiệt Ba chụm hai tay nâng ở dưới cằm, một bộ dáng ‘ta là bông hoa nho nhỏ’.
Đông Lỵ Á cúi gằm người xuống, một tay ôm lồng ngực, giả vờ nôn khan, "Đừng có làm trò buồn nôn nữa, tớ ói ra sàn bây giờ!"
Địch Lệ Nhiệt Ba hừ một tiếng, nói: "Cậu nha, đã không hiểu biết nhiều lại còn chẳng chịu khiêm tốn tiếp thu ý kiến của người khác. Cậu phải nhớ kỹ, thân là nàng dâu của Thẩm gia chúng ta, nhất định phải là những mỹ nữ học rộng tài cao, nếu không chắc chắn sẽ có ngày làm chồng chúng ta mất mặt đấy. Nói đâu xa, như cái việc xoa bóp đó đi, ai nói bảo dưỡng cuống họng thì chỉ có thể thao tác ngay ở cuống họng? Cậu có biết huyệt vị là gì không? Có hiểu biết gì về huyệt vị trên cơ thể cậu không? Lão công đây là đang ấn huyệt Đại Hải, nó nằm ở bên trong, đối diện với mắt cá chân ấy, chỉ cần xoa bóp huyệt Đại Hải với cường độ vừa phải thì có thể giúp cuống họng trở nên thoải mái, dễ chịu."
"Là huyệt Chiếu Hải!" Dương Mật nhíu mày, cảm thấy thật là nhức đầu với hai cô nàng này.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẩn người, sau đấy vội vàng gật đầu, lấp liếm lỗi sai ban nãy: "Đúng đúng, là huyệt Chiếu Hải, cậu nhớ kỹ đó, về sau đừng có hỏi những vấn đề vô tri như thế nữa."
"Tớ hiện tại từ chối việc nói chuyện với cậu!" Đông Lỵ Á nguầy nguậy lắc đầu, thái độ cực kỳ xem thường.
"Xùy, cậu chính là ghen ghét tớ hiểu chuyện như vậy mà thôi, đúng không chồng ơi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vội nhích qua bên chỗ Thẩm Ngôn, cả người nhào lên lưng hắn, ấm ức cáo trạng.
Thẩm Ngôn ngược lại không quá để ý việc nàng ấy méc thót, bởi vì bộ phận mềm mại nào đấy đang dán chặt lên người hắn, hắn chính là để ý chuyện này hơn.
Lần lượt xoa bóp xong cho cả ba cô vợ nhà mình, Thẩm Ngôn đang định đứng dậy thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh thắng cái két lại của ô tô, tiếp đó, chuông cửa liền vang lên.
"Hình như nhà có khách, để em đi mở cửa."
Địch Lệ Nhiệt Ba sức sống mười phần, vừa nghe tiếng chuông đã đứng phắt dậy, hào hứng chạy ra mở cửa.
Người đứng bên ngoài không quá cao, tuổi tác hãy còn trẻ, trên tay xách theo một túi quà, nở nụ cười tươi rói chào hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba: "Xin chào sư mẫu, em là Quách Kỳ Lâm, là con trai của ngài Quách Đắc Cương."
Địch Lệ Nhiệt Ba thoáng ngạc nhiên, không rõ vì sao hôm nay Quách Kỳ Lâm lại đến nhà các nàng, bất quá vẫn lịch sự tránh người qua một cửa, đoạn nhiệt tình nói: "Tôi biết cậu mà, trước kia chẳng phải chúng ta từng gặp mặt qua ở một sự kiện của cha cậu sao, mau vào nhà đi. Chồng ơi, Mật tỷ, có khách đến chơi nè."
Quách Kỳ Lâm vào phòng, thay giày qua dép lê xong liền tiến lên chào hỏi Dương Mật cùng Đông Lỵ Á. Tuy y đều hồ hởi gọi cả ba người là sư mẫu, nhưng thật tâm so ra mà nói thì hẳn chỉ thấy quen thuộc với mỗi Đông Lỵ Á, dù sao ngày hôm đó cùng nhau uống rượu thì đã gặp qua Đông Lỵ Á một lần, cũng coi như là nhận biết rõ về nhau.
"Sao lại phiền cậu cố ý chạy tới đây một chuyến làm gì, cứ nhắn địa chỉ qua cho tôi, lát nữa tự bọn tôi tới thẳng đó là được mà."
Đông Lỵ Á chào hỏi Quách Kỳ Lâm rồi mời y ngồi xuống.
Dương Mật nghe vậy bèn tò mò hỏi: "Lát nữa mọi người sẽ đi đâu à?"
Đông Lỵ Á liền đem chuyện Thẩm Ngôn hứa hẹn sẽ tham gia chương trình với Quách Đắc Cương đơn giản thuật lại. Việc tối hôm qua Thẩm Ngôn đi chơi riêng với Đông Lỵ Á rồi lại cùng Quách Đắc Cương uống rượu, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba dĩ nhiên không biết, lúc này nghe kể đều không khỏi xụ mặt xuống. Nhưng rất nhanh lại bày ra dáng vẻ thản nhiên trở lại.
Dương Mật gật đầu, mỉm cười bảo: "Những chương trình kịch nghệ của Quách lão sư từ trước đến nay tôi cũng rất thích, dám hỏi sức khỏe của Quách lão sư và Quách phu nhân vẫn tốt chứ?"
Quách Kỳ Lâm vui vẻ đáp: "Cũng rất tốt, kỳ thật thân thể của cha em so với em còn cường tráng hơn."
Dương Mật cười cười, quay sang nhắc nhở Địch Lệ Nhiệt Ba: "Nhiệt Ba, cậu rửa một ít trái cây ướp lạnh mang lên cho khách nhé."
"Được!"
Có khách đến chơi nhà, Địch Lệ Nhiệt Ba tất nhiên sẽ không tỏ vẻ lí lắc, nghịch ngợm như mọi ngày, trên thực tế, nàng cũng chỉ thể hiện tính cách chân thật đó ở trước mặt Thẩm Ngôn mà thôi, còn khi đối diện với người ngoài, nhất là những người không mấy quen thuộc, Địch Lệ Nhiệt Ba chính là tiểu mỹ nữ cao lãnh đúng nghĩa, hoàn toàn không dễ gần như trong tưởng tượng của phần đông fan hâm mộ chút nào.
"Đừng đừng, sư mẫu cũng đừng bận bịu, nếu không thì em sẽ thấy do mình tới đây làm phiền mọi người mất. Cha em cùng Thẩm lão sư vừa gặp liền tâm đầu ý hợp, gọi nhau là huynh đệ, xét theo vai vế thì các chị đều là trưởng bối của em mới phải đấy, đừng khách khí mà."
"Coi cậu nói kìa, cậu mới là đang khách khí với bọn tôi đấy, chờ một chút, rất nhanh sẽ xong thôi." Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người đi xuống phòng bếp, Đông Lỵ Á cũng tự giác đi qua hỗ trợ.
Thẩm Ngôn ngồi một mình trên ghế sô pha, từ lúc Quách Kỳ Lâm vào nhà tới bây giờ, hắn vẫn một mực ngồi yên trên ghế, không buồn đứng dậy. Không phải là vì hắn đang trang bức, chỉ có thể nói tính cách vốn dĩ của hắn là như thế, mang theo nhiều kỹ năng cấp tông sư như vậy mà còn trông chờ hắn sở hữu tính cách hòa nhã, hoạt bát, gặp ai cũng vui vẻ cười nói thì có vẻ mọi người đã quá coi trọng cái hệ thống thông thái kia rồi.
Có thể nói, hiện tại ánh mắt hắn không đến nỗi đặt trên đỉnh đầu người khác, như thế liền coi như tâm tình hắn đang rất tốt rồi.
"Mấy giờ tối nay sẽ bắt đầu diễn?" Thẩm Ngôn hỏi.
Quách Kỳ Lâm rõ ràng lớn tuổi hơn, nhưng nghe hắn hỏi vẫn theo phản xạ ngồi thẳng người dậy, khách khí đáp: "Bảy giờ MC sẽ ra trước để ổn định chỗ ngồi và làm nóng bầu không khí, bảy giờ hai mươi thì bắt đầu diễn. Dự kiến là sẽ diễn liên tục trong ba giờ, khoảng mười giờ rưỡi là tan cuộc, thế nhưng thực tế là bởi vì mỗi lần kết thúc một màn, người xem đều sẽ liên tục hô to tên diễn viên, mong đợi họ diễn tiếp, cho nên phần lớn chương trình bên em đều sẽ kéo dài thời gian ra một đoạn, tầm mười một giờ hoặc trễ hơn khoảng mười một giờ rưỡi mới chính hạ màn."
Quách Kỳ Lâm nói chuyện với Thẩm Ngôn có vẻ hơi câu nệ, không được tự nhiên như khi chào hỏi cùng Dương Mật các nàng, mặc dù niên kỷ hai người vốn không chênh lệch mấy.
Quách Kỳ Lâm năm nay vừa tròn mười tám, Thẩm Ngôn thì hai mươi, cũng chỉ hơn kém nhau có hai tuổi, hoàn toàn có thể xem là bạn bè đồng trang lứa.
Nhưng quả thật Quách Kỳ Lâm không chịu nổi khí tràng trên người Thẩm Ngôn, bản lĩnh cao tự nhiên khí thế cũng lớn, chuyện tối ngày hôm qua, y tận mắt nhìn thấy từ đầu tới cuối.
Nói thật, y xác thực rất kích động, cũng rất sùng bái, có người trẻ tuổi nào mà không ưa thích trang bức?
Quách Kỳ Lâm vốn không rành về thư pháp, kỳ thật từ lúc sự cố diễn ra cho tới khi mọi người giải tán, y cũng không nhìn ra được rốt cục chữ viết của Thẩm Ngôn tốt như nào, thậm chí ngay cả bức tranh chữ bị xé mất kia của Hàn Mỹ Lân, Quách Kỳ Lâm cũng không nhìn ra cái đẹp của nó nằm ở đâu. Bảo y sẽ bỏ ra mấy trăm vạn để mua ư? Mấy trăm khối tiền y cũng không muốn gom nó về nhà làm gì.
Nhưng không hiểu thì không hiểu, điều đó ngược lại không đồng nghĩa với việc Quách Kỳ Lâm thiếu kiến thức. Giá trị của một bức thư pháp cao như nào, y đương nhiên vẫn biết.
Địa vị và thành tựu của Hàn Mỹ Lân, Quách Kỳ Lâm cũng biết rõ.
Có một việc không hề khoa trương, đó chính là cha y khi nhìn thấy Hàn Mỹ Lân cũng tôn kính kêu một tiếng Hàn đại sư.
Kết quả thì sao? Vị Hàn đại sư cao cao tại thượng, thanh danh vang xa kia mà đến trước mặt Thẩm Ngôn cũng tâm phục khẩu phục gọi người thanh niên trước mặt y đây hai tiếng ‘lão sư’ và ‘tiên sinh’, thậm chí còn nói là ‘hổ thẹn rồi’ nữa.
Nếu như lúc ấy không có Hàn Mỹ Lân, bức tranh chữ của Thẩm Ngôn có khả năng bị đánh giá là không đáng một đồng, người không có chuyên môn thì có thể nhìn ra được cái gì? Nhưng có Hàn Mỹ Lân cùng một tiếng ‘tiên sinh’ và câu ‘hổ thẹn rồi’ của ông ta ở đó, ngay lập tức bức tranh chữ của Thẩm Ngôn liền trở nên có giá trị vô ngần, khiến cho kẻ không hiểu tí gì về thư pháp như Quách Kỳ Lâm cảm thấy thật đau lòng.
Vả lại trước khi y tới đây, cha y còn dặn dò tới lui, bảo y nhất định phải tôn kính Thẩm Ngôn một chút, ngàn vạn lần không được thất lễ, cho nên Quách Kỳ Lâm lúc này không câu nệ mới là lạ.
- ----
Chương sau: Tiểu Tiên Nữ Thì Có Tài Đức Gì?