Chương : 182
Thẩm Ngôn sẽ biểu diễn tiếp theo sau màn của Quách Đắc Cương và Vu Thiên.
Hai vị này là trụ cột chân chính của Đức Vân Xã, cũng là chiêu bài ở chỗ bọn họ.
Cho nên mỗi lần hai người họ biểu diễn, kiểu gì cũng sẽ trì hoãn thời gian rất nhiều, không còn cách nào khác, ai bảo người xem quá nhiệt tình, kết thúc tiết mục rồi nhưng kiểu gì khán giả cũng sẽ ồn ào đòi xem tiếp, cho nên Quách Đắc Cương và Vu Thiên thường phải nấn ná ở lại giao lưu với mọi người thêm một lát để họ ổn định sự kích động lại, bằng không thì người phía sau căn bản khó mà diễn được.
Hôm nay cũng thế, thấy Quách Đắc Cương và Vu Thiên cúi chào khán giả xong, dưới khán đài lập tức vang lên âm thanh ồn ào, ai cũng muốn hai người bọn họ lại diễn thêm một đoạn nữa.
"Mọi người bình tĩnh, trước cứ chờ đã!" Quách Đắc Cương vẫy vẫy tay với khán giả, ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi nói: "Đừng có gấp, hôm nay tôi cùng Vu lão sư diễn tới đây thôi, khoan khoan, đừng nóng vội, đừng nóng vội mà, nghe tôi nói hết lời đã nào."
Vu Thiên giơ tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng, giả vờ run sợ, nói với Quách Đắc Cương: "Tiết mục tiếp theo sẽ khiến chúng ta phải dè chừng lắm đó."
Quách Đắc Cương cũng cười xòa, bảo: "Không chỉ tiết mục của cậu ta khiến anh phải dè chừng, mà cá tính của người này cũng làm anh phải mở mang tầm mắt đây!"
"Quý vị, vì sao mà hôm nay tôi cùng Vu lão sư không muốn chiếm dụng thời gian của mọi người nữa, không phải già mồm gì, nhưng là bởi vì hôm nay quả thật còn có một kinh hỉ lớn chờ mọi người đằng sau."
Tôn Diệu phì cười: “Ái chà, xem anh nói kìa, có vẻ là một tiết mục đặc sắc lắm nhỉ."
Quách Đắc Cương giơ ngón cái lên: "Khẳng định là vô cùng đặc sắc, vị này là do liều mạng uống đến hai cân rượu đế để cầu tới đó."
Vu Thiên lắc đầu: "Ô, thế thì xem ra cũng uống không ít rồi nhỉ, vất vả cho cái mạng già của anh tôi."
"Đúng vậy, hai cân rượu đế vào người là đủ để anh có thể mặt dày đứng giữa quán mở nguyên liveshow hát hò luôn đấy!" Quách Đắc Cương một bên nói, một bên khoa tay múa chân minh họa.
Vu Thiên kéo hắn một cái, nói: "Anh đang làm gì thế, nào có ai diễn tả việc uống rượu mà như thể đang lột đồ đi tắm như anh vậy?"
Quách Đắc Cương tỉnh bơ đáp: "Hừm, khi uống say rồi, tính tình anh lúc đó tương đối phóng khoáng."
"Thế thì lần sau nhất định phải chuốc say anh trên sân khấu của chúng ta để quý vị khán giả được mở mang tầm mắt mới được."
Ha ha ha ha!
Khán giả dưới đài không khỏi cười ồ lên.
Quách Đắc Cương khoát tay chặn lại: "Chuyện này nói sau đi, trọng điểm ở đây là anh đã dùng hai cân rượu đế, vất vả lắm mới mời được vị tiên sinh này tới đây tối nay đó."
Vu Thiên gật gật đầu, nói: "Anh cứ nhắc đến nãy giờ khiến ngay cả em cũng bắt đầu thấy tò mò. Rốt cuộc là ai vậy?"
Quách Đắc Cương tỉnh queo đáp: "Cậu đừng có giả bộ, rõ ràng là nửa tiếng trước cậu vừa mới gặp người ta ở phía sau hậu đài xong."
Người xem ồ lên cười to. Không hổ là hai vị lão làng của Đức Vân Xã, không chỉ quan trọng là họ nói gì, mà cái chính là biểu cảm khi đối thoại của cả hai đều rất dễ khiến người ta nhìn là thấy muốn phá ra cười lớn.
Vu Thiên dở khóc dở cười bảo: "Xem anh kìa, anh nói như vậy thì coi như cả bậc thang cũng không chừa cho em bước xuống à?"
Quách Đắc Cương giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Vu Thiên rồi quay xuống khán giả đang ngồi bên dưới, hét to câu hỏi: "Quý vị thì thế nào? Có muốn xem vị tiên sinh mà tôi rất vất vả để mời tới biểu diễn hay không?"
"Muốn!" Dưới khán đài, người xem đồng thanh đáp lại.
Quách Đắc Cương vỗ vỗ tay, đoạn nói: "Tốt, vậy hẹn quý vị ngày mai tới đây, cũng vào khoảng thời gian này..."
"Ai ai!" Tôn Diệu vội kéo tay Quách Đắc Cương một cái, bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi ông ta: "Không phải đã thống nhất là hôm nay diễn rồi sao, sao lại đổi thành ngày mai vậy anh?"
Quách Đắc Cương xòe tay ra, vẻ mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: "Anh có nói là vị tiên sinh ấy sẽ diễn hôm nay sao?"
Vu Thiên vờ nhíu mày, ăn ý kẻ tung người hứng với Quách Đắc Cương: "Chứ không phải sao, rõ ràng ban nãy anh nói hôm nay có kinh hỉ cho khán giả mà."
Quách Đắc Cương nhíu mày, tay phải lần mò sờ cằm, vờ vuốt bộ râu vô hình, ra vẻ khó xử nói: "Anh chỉ bảo là kinh hỉ, cũng đâu nói việc gì kinh hỉ. Thông báo mới rồi chính là kinh hỉ đấy. Chứ hôm nay chưa diễn được đâu, giá vé ngày hôm nay đâu đã kịp tăng."
"Ồ ồ ồ ồ ồ..."
Người xem đồng loạt cùng nhau phát ra âm thanh kháng nghị xen lẫn tiếng cười rộ lên.
Tôn Diệu phì cười, bảo: "Anh mau đính chính thông tin đi, không thôi có người ghét bỏ anh câu giờ quá, bỏ về bây giờ."
Quách Đắc Cương cười cười xua tay, sau đó mới thu lại thái độ nghiêm túc, cao giọng nói: "Là lỗi của Quách mỗ, thôi không đùa nữa, hiện tại cho phép tôi được giới thiệu đến quý vị vị khách mời đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay: Thẩm Ngôn tiên sinh.”
Khán giả theo bản năng vỗ tay, nhưng rất nhanh liền bị lấn át bởi tiếng nghị luận ồn ào.
Hai chữ “Thẩm Ngôn” này, dĩ nhiên phần lớn người xem ở đây khẳng định đều đã từng nghe nói qua, chỉ xét riêng về danh khí thì tên tuổi của hắn quả thật rất nổi.
Sự nổi tiếng của hắn một phần bắt nguồn từ việc hắn cưới cùng lúc năm đại minh tinh hạng A, đây là hành động vĩ đại cỡ nào trong mắt cánh đàn ông chứ. Một phần thì bắt nguồn từ việc hắn tham gia show tống nghệ « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Rating của show thực tế đó từng đạt được những con số biết nói cực kỳ ấn tượng, nhưng không phải là mỗi người đang ngồi bên dưới khán đài đều đã từng xem qua.
Trên cơ bản, những khán giả đã từng coi các livestream của chương trình « Hoa Dạng Thiếu Niên », lúc này đều đang rất chờ mong tiết mục tiếp theo mà Quách Đắc Cương vừa quảng cáo, bởi vì bọn họ biết rõ Thẩm Ngôn lợi hại tới cỡ nào. Vô số cộng đồng mạng, có kẻ bán chuyên, có kẻ không chuyên, nhưng đều không khỏi thật lòng thán phục kỹ năng khẩu kỹ, biểu diễn ảo thuật hoặc là kỹ năng hát hò của Thẩm Ngôn.
Thế nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều khán giả chưa từng xem show truyền hình thực tế đó, cho nên hiện tại tránh không được đều thấp giọng thảo luận vài câu với nhau. Thái độ phải nói là tương đối dè bỉu.
"Thẩm Ngôn? Là cái gã may mắn cưới được Dương Mật đó à? Sao hắn lại tới đây biểu diễn?"
"Hắn không phải chỉ là một kẻ ăn bám vô dụng thôi sao? Từ khi nào mà lại biến thành tiên sinh trong miệng Quách lão sư rồi thế?"
"Tôi khinh, không nghĩ Đức Vân Xã hiện tại cũng bắt đầu la liếm ké fame của giới lưu lượng rồi? Có tí tiếng tăm là nghĩ mình thật trở thành nghệ sĩ rồi chắc?"
"Tôi dám khẳng định là do mấy đại mỹ nữ kia mặt dày hỗ trợ tìm tài nguyên cho hắn thôi, chuyện này trước kia tôi đã đoán được, kiểu gì mà gã họ Thẩm đó chẳng ham hố lấn sân showbiz. Haiz, không nghĩ Đức Vân Xã xuống cấp, không có cốt khí như thế, một tên ăn bám thôi mà cũng dám tự tin cho hắn lên sân khấu biểu diễn."
"Nói không chừng người ta có bản lĩnh thật sự thì sao, nếu không thì dễ gì mà lấy được năm nữ minh tinh đương hồng như thế? Tới tìm cơ hội gặp mặt Na Trát mà cậu còn chẳng làm được kia kìa."
"Không phải nói cuộc hôn nhân giữa Địch Lệ Nhiệt Ba các nàng và gã Thẩm Ngôn kia chỉ là một hồi hiểu lầm hay sao? Không nghĩ các nàng ta còn tìm đường đi cửa sau cho hắn."
"Vậy mà cậu cũng tin những gì báo chí viết à? Lừa gạt người chứ sao."
"...."
Vô số âm thanh nghị luận dè bỉu vẫn không ngừng vang lên.
Mà ở đằng xa kia, lúc này Thẩm Ngôn đã lên sân khấu. Hắn diện trường bào trắng hơn cả tuyết, dáng đi nhàn nhã, không có một chút cảm giác hoảng hốt, lo lắng hay khẩn trương. Lại phối hợp với gương mặt anh tuấn bức người như thế, trông Thẩm Ngôn bây giờ cứ hệt như một công tử con nhà thư hương, chỉ đang nhàn nhã dạo chơi hội ngâm thơ ngắm hoa trong mấy phim cổ đại thời xưa.
"A a a a a, Thẩm lão sư, Thẩm lão sư!"
Một cô gái hét toáng lên khiến khán giả xung quanh không khỏi giật mình.
Kéo sau cô nàng ấy, vô số âm thanh hú hét khác của nhiều người nữa cũng ồn ào vang lên.
"Thẩm lão sư, em yêu anh, nhìn em này, nhìn em này."
"Nghịch tử, đừng sợ, cha ngươi ở chỗ này cổ vũ ngươi!"
"Thẩm lão sư cố lên!"
"Thẩm lão sư, hôm nay em nhất định phải nghe anh hát đấy."
"...."
So với tình hình trước đó có rất nhiều khán giả thấp giọng thảo luận với thái độ hơi bị coi thường, thì tình huống bây giờ lại khác hẳn. Từng đợt âm thanh cổ vũ liên tiếp vang lên.
Hầu hết trong số đó dĩ nhiên là nữ giới, chứng kiến mỹ nam bằng xương bằng thịt ngay trước mắt khiến cảm xúc của bọn họ kích động dị thường, tiếng thét chói tai vẫn không ngừng vang vọng, khiến cho mọi người cảm giác như thể không phải mình đang đi xem kịch hài mà là đang lạc vào một đêm concert của đại minh tinh nào đấy.
Thấy vậy, ba người Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á đang ngồi ở phía trước cũng nhịn không được quay đầu lại quan sát tình hình, cứ việc các nàng minh bạch những người đó chỉ là fan hâm mộ bình thường, việc fan hâm mộ tỏ tình đối với thần tượng mà mình yêu quý là chuyện quá đỗi hiển nhiên, chẳng có ý nghĩa thực tế gì, nhưng bản năng ghen tuông của phụ nữ vẫn khiến các nàng có chút để ý.
Vả lại trên thế giới cũng chẳng hiếm việc thần tượng kết hôn cùng fan girl. Nhỡ đâu dưới khán đài lại có cô gái nào dáng dấp xinh đẹp, chủ động hiến thân cho chồng các nàng thì phải làm sao?
Không thể không phòng a.
"Xin chào Thẩm lão sư!"
Quách Đắc Cương vui vẻ lên tiếng chào hỏi Thẩm Ngôn, sau đó đẩy hắn đứng vào giữa ông và Vu Thiên.
Thẩm Ngôn nhìn khắp cả khán đài một lượt, không khỏi cảm thán: "Ở phía sau cánh gà nên em không phát hiện, nguyên lai kịch trường lớn như thế, với lại hôm nay có đông khán giả ghê, ngay cả lầu hai hình như cũng đều ngồi kín chỗ rồi, đúng không anh?"
Quách Đắc Cương gật đầu, nói: "Đúng vậy, trên lầu hai lầu ba đều có người xem, hôm nay may mắn bán được không ít vé."
Thẩm Ngôn "A" một tiếng, tiếp đó lấy thái độ đặc biệt nghiêm túc hỏi Quách Đắc Cương: "Bọn họ ngồi xa như vậy là bởi vì không có tiền sao?"
"Ha ha ha ha ha ha!"
"Hô!"
"Thẩm lão sư, bọn tôi có tiền mà!"
"..."
Người xem dưới đài bị thái độ của Thẩm Ngôn chọc cho cười to, còn có không ít khán giả hướng về phía trên sân khấu hô lớn.
Kịch hài với các loại nghệ thuật khác có điểm khác biệt rất lớn, ví dụ như lĩnh vực âm nhạc chẳng hạn, nếu khán giả đi xem mà ở dưới khán đài lại ồn ào, loạn kêu to tiếng như nãy giờ thì khẳng định sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới hiệu quả của màn trình diễn.
Nhưng hài kịch thì hoàn toàn khác biệt, việc người xem hỗ động chẳng những sẽ không ảnh hưởng gì tới diễn viên, ngược lại bọn họ còn rất thích khán giả phản ứng nhiệt tình như thế, vì như vậy sẽ giúp cho không khí ở hiện trường càng thêm sôi động hơn.
- ---
Chương sau: Đã Nói Tận Lực Thì Hắn Nhất Định Sẽ Không Nuốt Lời
Hai vị này là trụ cột chân chính của Đức Vân Xã, cũng là chiêu bài ở chỗ bọn họ.
Cho nên mỗi lần hai người họ biểu diễn, kiểu gì cũng sẽ trì hoãn thời gian rất nhiều, không còn cách nào khác, ai bảo người xem quá nhiệt tình, kết thúc tiết mục rồi nhưng kiểu gì khán giả cũng sẽ ồn ào đòi xem tiếp, cho nên Quách Đắc Cương và Vu Thiên thường phải nấn ná ở lại giao lưu với mọi người thêm một lát để họ ổn định sự kích động lại, bằng không thì người phía sau căn bản khó mà diễn được.
Hôm nay cũng thế, thấy Quách Đắc Cương và Vu Thiên cúi chào khán giả xong, dưới khán đài lập tức vang lên âm thanh ồn ào, ai cũng muốn hai người bọn họ lại diễn thêm một đoạn nữa.
"Mọi người bình tĩnh, trước cứ chờ đã!" Quách Đắc Cương vẫy vẫy tay với khán giả, ra hiệu cho họ ngồi xuống rồi nói: "Đừng có gấp, hôm nay tôi cùng Vu lão sư diễn tới đây thôi, khoan khoan, đừng nóng vội, đừng nóng vội mà, nghe tôi nói hết lời đã nào."
Vu Thiên giơ tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng, giả vờ run sợ, nói với Quách Đắc Cương: "Tiết mục tiếp theo sẽ khiến chúng ta phải dè chừng lắm đó."
Quách Đắc Cương cũng cười xòa, bảo: "Không chỉ tiết mục của cậu ta khiến anh phải dè chừng, mà cá tính của người này cũng làm anh phải mở mang tầm mắt đây!"
"Quý vị, vì sao mà hôm nay tôi cùng Vu lão sư không muốn chiếm dụng thời gian của mọi người nữa, không phải già mồm gì, nhưng là bởi vì hôm nay quả thật còn có một kinh hỉ lớn chờ mọi người đằng sau."
Tôn Diệu phì cười: “Ái chà, xem anh nói kìa, có vẻ là một tiết mục đặc sắc lắm nhỉ."
Quách Đắc Cương giơ ngón cái lên: "Khẳng định là vô cùng đặc sắc, vị này là do liều mạng uống đến hai cân rượu đế để cầu tới đó."
Vu Thiên lắc đầu: "Ô, thế thì xem ra cũng uống không ít rồi nhỉ, vất vả cho cái mạng già của anh tôi."
"Đúng vậy, hai cân rượu đế vào người là đủ để anh có thể mặt dày đứng giữa quán mở nguyên liveshow hát hò luôn đấy!" Quách Đắc Cương một bên nói, một bên khoa tay múa chân minh họa.
Vu Thiên kéo hắn một cái, nói: "Anh đang làm gì thế, nào có ai diễn tả việc uống rượu mà như thể đang lột đồ đi tắm như anh vậy?"
Quách Đắc Cương tỉnh bơ đáp: "Hừm, khi uống say rồi, tính tình anh lúc đó tương đối phóng khoáng."
"Thế thì lần sau nhất định phải chuốc say anh trên sân khấu của chúng ta để quý vị khán giả được mở mang tầm mắt mới được."
Ha ha ha ha!
Khán giả dưới đài không khỏi cười ồ lên.
Quách Đắc Cương khoát tay chặn lại: "Chuyện này nói sau đi, trọng điểm ở đây là anh đã dùng hai cân rượu đế, vất vả lắm mới mời được vị tiên sinh này tới đây tối nay đó."
Vu Thiên gật gật đầu, nói: "Anh cứ nhắc đến nãy giờ khiến ngay cả em cũng bắt đầu thấy tò mò. Rốt cuộc là ai vậy?"
Quách Đắc Cương tỉnh queo đáp: "Cậu đừng có giả bộ, rõ ràng là nửa tiếng trước cậu vừa mới gặp người ta ở phía sau hậu đài xong."
Người xem ồ lên cười to. Không hổ là hai vị lão làng của Đức Vân Xã, không chỉ quan trọng là họ nói gì, mà cái chính là biểu cảm khi đối thoại của cả hai đều rất dễ khiến người ta nhìn là thấy muốn phá ra cười lớn.
Vu Thiên dở khóc dở cười bảo: "Xem anh kìa, anh nói như vậy thì coi như cả bậc thang cũng không chừa cho em bước xuống à?"
Quách Đắc Cương giơ ngón trỏ lên lắc lắc trước mặt Vu Thiên rồi quay xuống khán giả đang ngồi bên dưới, hét to câu hỏi: "Quý vị thì thế nào? Có muốn xem vị tiên sinh mà tôi rất vất vả để mời tới biểu diễn hay không?"
"Muốn!" Dưới khán đài, người xem đồng thanh đáp lại.
Quách Đắc Cương vỗ vỗ tay, đoạn nói: "Tốt, vậy hẹn quý vị ngày mai tới đây, cũng vào khoảng thời gian này..."
"Ai ai!" Tôn Diệu vội kéo tay Quách Đắc Cương một cái, bày ra vẻ mặt ngạc nhiên hỏi ông ta: "Không phải đã thống nhất là hôm nay diễn rồi sao, sao lại đổi thành ngày mai vậy anh?"
Quách Đắc Cương xòe tay ra, vẻ mặt kinh ngạc hỏi ngược lại: "Anh có nói là vị tiên sinh ấy sẽ diễn hôm nay sao?"
Vu Thiên vờ nhíu mày, ăn ý kẻ tung người hứng với Quách Đắc Cương: "Chứ không phải sao, rõ ràng ban nãy anh nói hôm nay có kinh hỉ cho khán giả mà."
Quách Đắc Cương nhíu mày, tay phải lần mò sờ cằm, vờ vuốt bộ râu vô hình, ra vẻ khó xử nói: "Anh chỉ bảo là kinh hỉ, cũng đâu nói việc gì kinh hỉ. Thông báo mới rồi chính là kinh hỉ đấy. Chứ hôm nay chưa diễn được đâu, giá vé ngày hôm nay đâu đã kịp tăng."
"Ồ ồ ồ ồ ồ..."
Người xem đồng loạt cùng nhau phát ra âm thanh kháng nghị xen lẫn tiếng cười rộ lên.
Tôn Diệu phì cười, bảo: "Anh mau đính chính thông tin đi, không thôi có người ghét bỏ anh câu giờ quá, bỏ về bây giờ."
Quách Đắc Cương cười cười xua tay, sau đó mới thu lại thái độ nghiêm túc, cao giọng nói: "Là lỗi của Quách mỗ, thôi không đùa nữa, hiện tại cho phép tôi được giới thiệu đến quý vị vị khách mời đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay: Thẩm Ngôn tiên sinh.”
Khán giả theo bản năng vỗ tay, nhưng rất nhanh liền bị lấn át bởi tiếng nghị luận ồn ào.
Hai chữ “Thẩm Ngôn” này, dĩ nhiên phần lớn người xem ở đây khẳng định đều đã từng nghe nói qua, chỉ xét riêng về danh khí thì tên tuổi của hắn quả thật rất nổi.
Sự nổi tiếng của hắn một phần bắt nguồn từ việc hắn cưới cùng lúc năm đại minh tinh hạng A, đây là hành động vĩ đại cỡ nào trong mắt cánh đàn ông chứ. Một phần thì bắt nguồn từ việc hắn tham gia show tống nghệ « Hoa Dạng Thiếu Niên ».
Rating của show thực tế đó từng đạt được những con số biết nói cực kỳ ấn tượng, nhưng không phải là mỗi người đang ngồi bên dưới khán đài đều đã từng xem qua.
Trên cơ bản, những khán giả đã từng coi các livestream của chương trình « Hoa Dạng Thiếu Niên », lúc này đều đang rất chờ mong tiết mục tiếp theo mà Quách Đắc Cương vừa quảng cáo, bởi vì bọn họ biết rõ Thẩm Ngôn lợi hại tới cỡ nào. Vô số cộng đồng mạng, có kẻ bán chuyên, có kẻ không chuyên, nhưng đều không khỏi thật lòng thán phục kỹ năng khẩu kỹ, biểu diễn ảo thuật hoặc là kỹ năng hát hò của Thẩm Ngôn.
Thế nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều khán giả chưa từng xem show truyền hình thực tế đó, cho nên hiện tại tránh không được đều thấp giọng thảo luận vài câu với nhau. Thái độ phải nói là tương đối dè bỉu.
"Thẩm Ngôn? Là cái gã may mắn cưới được Dương Mật đó à? Sao hắn lại tới đây biểu diễn?"
"Hắn không phải chỉ là một kẻ ăn bám vô dụng thôi sao? Từ khi nào mà lại biến thành tiên sinh trong miệng Quách lão sư rồi thế?"
"Tôi khinh, không nghĩ Đức Vân Xã hiện tại cũng bắt đầu la liếm ké fame của giới lưu lượng rồi? Có tí tiếng tăm là nghĩ mình thật trở thành nghệ sĩ rồi chắc?"
"Tôi dám khẳng định là do mấy đại mỹ nữ kia mặt dày hỗ trợ tìm tài nguyên cho hắn thôi, chuyện này trước kia tôi đã đoán được, kiểu gì mà gã họ Thẩm đó chẳng ham hố lấn sân showbiz. Haiz, không nghĩ Đức Vân Xã xuống cấp, không có cốt khí như thế, một tên ăn bám thôi mà cũng dám tự tin cho hắn lên sân khấu biểu diễn."
"Nói không chừng người ta có bản lĩnh thật sự thì sao, nếu không thì dễ gì mà lấy được năm nữ minh tinh đương hồng như thế? Tới tìm cơ hội gặp mặt Na Trát mà cậu còn chẳng làm được kia kìa."
"Không phải nói cuộc hôn nhân giữa Địch Lệ Nhiệt Ba các nàng và gã Thẩm Ngôn kia chỉ là một hồi hiểu lầm hay sao? Không nghĩ các nàng ta còn tìm đường đi cửa sau cho hắn."
"Vậy mà cậu cũng tin những gì báo chí viết à? Lừa gạt người chứ sao."
"...."
Vô số âm thanh nghị luận dè bỉu vẫn không ngừng vang lên.
Mà ở đằng xa kia, lúc này Thẩm Ngôn đã lên sân khấu. Hắn diện trường bào trắng hơn cả tuyết, dáng đi nhàn nhã, không có một chút cảm giác hoảng hốt, lo lắng hay khẩn trương. Lại phối hợp với gương mặt anh tuấn bức người như thế, trông Thẩm Ngôn bây giờ cứ hệt như một công tử con nhà thư hương, chỉ đang nhàn nhã dạo chơi hội ngâm thơ ngắm hoa trong mấy phim cổ đại thời xưa.
"A a a a a, Thẩm lão sư, Thẩm lão sư!"
Một cô gái hét toáng lên khiến khán giả xung quanh không khỏi giật mình.
Kéo sau cô nàng ấy, vô số âm thanh hú hét khác của nhiều người nữa cũng ồn ào vang lên.
"Thẩm lão sư, em yêu anh, nhìn em này, nhìn em này."
"Nghịch tử, đừng sợ, cha ngươi ở chỗ này cổ vũ ngươi!"
"Thẩm lão sư cố lên!"
"Thẩm lão sư, hôm nay em nhất định phải nghe anh hát đấy."
"...."
So với tình hình trước đó có rất nhiều khán giả thấp giọng thảo luận với thái độ hơi bị coi thường, thì tình huống bây giờ lại khác hẳn. Từng đợt âm thanh cổ vũ liên tiếp vang lên.
Hầu hết trong số đó dĩ nhiên là nữ giới, chứng kiến mỹ nam bằng xương bằng thịt ngay trước mắt khiến cảm xúc của bọn họ kích động dị thường, tiếng thét chói tai vẫn không ngừng vang vọng, khiến cho mọi người cảm giác như thể không phải mình đang đi xem kịch hài mà là đang lạc vào một đêm concert của đại minh tinh nào đấy.
Thấy vậy, ba người Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba cùng Đông Lỵ Á đang ngồi ở phía trước cũng nhịn không được quay đầu lại quan sát tình hình, cứ việc các nàng minh bạch những người đó chỉ là fan hâm mộ bình thường, việc fan hâm mộ tỏ tình đối với thần tượng mà mình yêu quý là chuyện quá đỗi hiển nhiên, chẳng có ý nghĩa thực tế gì, nhưng bản năng ghen tuông của phụ nữ vẫn khiến các nàng có chút để ý.
Vả lại trên thế giới cũng chẳng hiếm việc thần tượng kết hôn cùng fan girl. Nhỡ đâu dưới khán đài lại có cô gái nào dáng dấp xinh đẹp, chủ động hiến thân cho chồng các nàng thì phải làm sao?
Không thể không phòng a.
"Xin chào Thẩm lão sư!"
Quách Đắc Cương vui vẻ lên tiếng chào hỏi Thẩm Ngôn, sau đó đẩy hắn đứng vào giữa ông và Vu Thiên.
Thẩm Ngôn nhìn khắp cả khán đài một lượt, không khỏi cảm thán: "Ở phía sau cánh gà nên em không phát hiện, nguyên lai kịch trường lớn như thế, với lại hôm nay có đông khán giả ghê, ngay cả lầu hai hình như cũng đều ngồi kín chỗ rồi, đúng không anh?"
Quách Đắc Cương gật đầu, nói: "Đúng vậy, trên lầu hai lầu ba đều có người xem, hôm nay may mắn bán được không ít vé."
Thẩm Ngôn "A" một tiếng, tiếp đó lấy thái độ đặc biệt nghiêm túc hỏi Quách Đắc Cương: "Bọn họ ngồi xa như vậy là bởi vì không có tiền sao?"
"Ha ha ha ha ha ha!"
"Hô!"
"Thẩm lão sư, bọn tôi có tiền mà!"
"..."
Người xem dưới đài bị thái độ của Thẩm Ngôn chọc cho cười to, còn có không ít khán giả hướng về phía trên sân khấu hô lớn.
Kịch hài với các loại nghệ thuật khác có điểm khác biệt rất lớn, ví dụ như lĩnh vực âm nhạc chẳng hạn, nếu khán giả đi xem mà ở dưới khán đài lại ồn ào, loạn kêu to tiếng như nãy giờ thì khẳng định sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới hiệu quả của màn trình diễn.
Nhưng hài kịch thì hoàn toàn khác biệt, việc người xem hỗ động chẳng những sẽ không ảnh hưởng gì tới diễn viên, ngược lại bọn họ còn rất thích khán giả phản ứng nhiệt tình như thế, vì như vậy sẽ giúp cho không khí ở hiện trường càng thêm sôi động hơn.
- ---
Chương sau: Đã Nói Tận Lực Thì Hắn Nhất Định Sẽ Không Nuốt Lời