Chương : 45
"Thống kê lại nhé, đầu tiên là tôi gọi 3 điểm, sau đó đánh xuống đôi Joker là thêm 6 điểm nữa, sảnh tới trắng vừa khéo thành tổng 12 điểm."
Thẩm Ngôn mở nắp cây bút nước, miệng không ngừng lẩm bẩm tính toán điểm số.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhìn nhau, hé môi tính nói rồi thôi, không tính đúng là không biết rõ, ván này thua thật đúng là thảm, một lần liền thua những 12 điểm, cộng lại cả hai nàng chính là 24 điểm.
"Thua thì chịu thôi, 12 con rùa chứ gì, tỷ đây chịu được." Địch Lệ Nhiệt Ba hừ lạnh nói.
Thẩm Ngôn bắt lấy cổ tay mềm mại của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhanh chóng vẽ lên, một con rùa chỉ lớn bằng khoảng một đồng tiền xu nho nhỏ, nhưng lòng bàn tay nàng quá bé, không đủ chỗ cho mười hai con, vì thế Thẩm Ngôn vẽ luôn ra mu bàn tay, ngón tay và cả cổ tay của cô nàng.
"Haiz, còn may mà anh vẽ rùa cũng khá đáng yêu!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tiểu vương bát đầy tay mình, không cảm thấy khó mà tiếp nhận chút nào, ngược lại còn cảm thấy chơi rất vui.
Thẩm Ngôn cười thầm trong lòng, dĩ nhiên rồi, người ngồi trước mặt cô đây chính là họa sĩ cấp tông sư đấy, vẽ xấu mới là chuyện lạ.
‘Phạt’ Địch Lệ Nhiệt Ba xong, Thẩm Ngôn liền chuyển mục tiêu sang bàn tay trái của Dương Mật.
"Ván tiếp theo!"
Dương Mật xào bài lên, bừng bừng ý chí chiến đấu.
Ván đầu Thẩm Ngôn thắng, thế nên hắn được quyền lấy bài và gọi địa chủ trước.
Ván này bài của hai cô gái lại không tệ, vì vậy trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, sợ Thẩm Ngôn không gọi địa chủ.
Nói như vậy, các nàng cũng chỉ có thể nội đấu, mặc dù có thể thắng Thẩm Ngôn, nhưng người còn lại đành phải hi sinh.
"Ba điểm!"
Trong ánh mắt mong đợi của hai người, Thẩm Ngôn dõng dạc hô địa chủ chỉ với ba điểm.
Nghe vậy cả Dương Mật lẫn Nhiệt Ba đều đồng loạt thở phào.
Thẩm cẩu tặc, mau chịu chết đi, nhân danh mặt trăng, bọn tôi sẽ tiêu diệt anh. (câu nói nổi tiếng trong hoạt hình Thủy Thủ Mặt Trăng)
"Ba con 3, ba con 4, ba con 5, ba con 6, ba con 7, mang theo rác 10, Q, K, A, 2."
Thẩm Ngôn bình tĩnh đếm bài, sau đó nhanh chóng hạ toàn bộ quân bài chỉnh tề xuống tấm đệm lót cho đối phương xem.
Một tay liền vứt bỏ tất cả bài, lại là một lần tới trắng nữa.
Hai cô gái nhìn mà choáng váng, không khỏi trợn mắt há mồm nhìn xem rốt cuộc Thẩm Ngôn có ăn gian chỗ nào không, đây là tình huống quái quỷ gì thế?
Địch Lệ Nhiệt Ba trong tay còn giữ bốn lá J. Dương Mật cũng có hai con Joker thần thánh, kết quả còn chưa lấy ra dọa dẫm được Thẩm Ngôn chút nào thì đã ôm bài chết hết theo lần hạ bài của hắn. Ông trời ơi, còn có thiên lý hay không vậy?
"Anh... Anh gian lận đúng không, làm gì có thể may mắn bốc trúng bài đẹp như thế được?"
Dương Mật nhíu mày, nghi hoặc nhìn hai tay của Thẩm Ngôn xem hắn có lén lút giấu bài gì không.
Chơi đấu địa chủ, ngẫu nhiên ăn trắng là chuyện rất bình thường, nhưng liên tiếp bắt các nàng cống bài thì quả là hơi vô lý, nhất là ván này bài của hắn thuận quá mức rồi.
Thẩm Ngôn lắc đầu, mỉm cười trêu chọc: "Bài là cô xào, chia bài cũng do cô, tôi gian lận kiểu gì được?"
Dương Mật uể oải vứt bài trong tay xuống.
Cũng đúng, bài là do nàng đích thân gom, Nhiệt Ba kinh bài rồi nàng lại xào hai lượt, chia bài cũng do nàng làm nốt, chia đúng bài đẹp cho hắn thì xem như tay nàng ‘thối’ thôi, cũng không thể bảo Thẩm Ngôn gian lận.
Thật chẳng lẽ chính là vận khí? Thế thì vận khí của hắn cũng quá tốt rồi đi.
Dương Mật không vui gom bài lại, lần này nàng xào bài càng thêm nghiêm túc, xào những bảy tám lần, tránh cho mấy con bài đẹp lại vào hết tay Thẩm Ngôn.
Mà Địch Lệ Nhiệt Ba bên kia thì nhu thuận đưa cánh tay còn lại ra, ý bảo Thẩm Ngôn mau mau vẽ rùa lên tay mình.
Nàng đối với việc thắng thua cũng không đặc biệt xem trọng, thậm chí đối với việc bản thân bị vẽ rùa cũng không cảm thấy có cái gì mất vui.
Ngược lại càng nhìn lại càng cảm thấy Thẩm Ngôn vẽ tiểu vương bát cực kỳ đáng yêu.
Manh manh, moe moe, không xấu chút nào.
Ván thứ ba.
Ván này gọi địa chủ vẫn là Thẩm Ngôn, thế nhưng hắn không gọi ba điểm nữa mà chỉ hô có mỗi một điểm, nghe thế liền khiến hai người sở hữu bài hơi bị tốt - Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba khấp khởi vui mừng, cho rằng mới đầu mà đã thấp điểm như vậy, hẳn là bài của Thẩm Ngôn không tốt, hai nàng tin chắc ván này mình có thể thắng rồi.
Nhưng mà sự thực là... các nàng lại thua!
Bài của Thẩm Ngôn quả thật không mượt như hai ván trước, bất quá cuối cùng vẫn thắng, lại vẽ không ít con rùa moe moe lên trên người của các nàng.
Ván thứ tư.
Thẩm Ngôn vừa bắt đầu liền hạ một mạch từ 3 đến Ách, sau đó chốt hai đôi lại kèm theo một quân rác.
Ba con rùa sinh động như thể đang trêu tức Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba lại vui vẻ xuất hiện trên thân hai nàng.
Ván thứ năm.
Ván thứ sáu.
Ván thứ bảy.
Ván thứ tám.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, gương mặt Dương Mật vốn dĩ hay mỉm cười dịu dàng nay đã trở nên phi thường khó coi.
Cho dù là đối với kẻ thắng bại không đặc biệt xem trọng như Địch Lệ Nhiệt Ba, thì giờ phút này thái độ cũng không được khá lắm, gương mặt trái xoan hiện đầy sắc thái phiền muộn khó chịu.
Chơi bài nha, có thua có thắng mới có ý tứ.
Một mực thắng suốt khó tránh khỏi sẽ không thú vị.
Một mực thua... Vậy càng không có ý nghĩa gì.
Chẳng những không có ý nghĩa, mà cảm xúc còn bực bội một cách khó hiểu.
"Không có khả năng, anh làm sao có thể toàn thắng suốt được, chắc chắn là anh gian lận, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện vô lý như thế?"
Sau khi thua xong ván bài thứ mười lăm, Dương Mật rốt cục phát điên, ném hết đám bài trong tay xuống giường, không vui nói với Thẩm Ngôn.
Cái này cũng không thể trách tính tình Dương Mật dễ nổi cáu được. Trước đây nàng chơi bài cũng là có thua có thắng, thua cũng chưa hề phát giận.
Nhưng bây giờ cùng quá khứ khác biệt rất nhiều, cho dù là ai hiền lành tốt tính thế nào thì thua liền 15 ván như nàng cũng đều sẽ nổi điên.
Địch Lệ Nhiệt Ba thua ván bài thứ mười lăm thì bắt đầu bĩu môi giận dỗi. Tiểu vương bát tuy đáng yêu, nhưng nhìn một đám lít nha lít nhít trên khắp tay chân mình thì thiệt tình nảy sinh cảm giác chán ghét.
Lúc này, không chỉ bàn tay, cánh tay mà ngay cả trên chân, trên đùi hai cô gái đều đã bị vẽ đầy tiểu vương bát, trước mắt cũng chỉ có cổ và khuôn mặt là may mắn chưa bị chạm tới, nhưng đoán chừng cũng sắp không thoát nổi khỏi tai ương.
Các nàng thua liền mười lăm ván, lần thua ít nhất chính là ván thứ ba, xui xẻo bại trận trước cách biệt chỉ một con số.
Lần thua đậm nhất hẳn là ván thứ mười một, Thẩm Ngôn sở hữu một đôi vương, tứ quý 2, tứ quý K, tứ quý Q, còn có một sảnh nhỏ khác, không lưu cho hai nàng một cơ hội nhỏ nhoi nào đã đập thẳng kết quả ăn trắng vào mặt bọn họ.
Ván đó bọn họ thua những 96 điểm, hai cặp đùi thon dài của hai vị đại mỹ nữ chính là bị tiểu vương bát công chiếm như thế.
Thẩm Ngôn mở nắp cây bút nước, miệng không ngừng lẩm bẩm tính toán điểm số.
Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba liếc nhìn nhau, hé môi tính nói rồi thôi, không tính đúng là không biết rõ, ván này thua thật đúng là thảm, một lần liền thua những 12 điểm, cộng lại cả hai nàng chính là 24 điểm.
"Thua thì chịu thôi, 12 con rùa chứ gì, tỷ đây chịu được." Địch Lệ Nhiệt Ba hừ lạnh nói.
Thẩm Ngôn bắt lấy cổ tay mềm mại của Địch Lệ Nhiệt Ba, nhanh chóng vẽ lên, một con rùa chỉ lớn bằng khoảng một đồng tiền xu nho nhỏ, nhưng lòng bàn tay nàng quá bé, không đủ chỗ cho mười hai con, vì thế Thẩm Ngôn vẽ luôn ra mu bàn tay, ngón tay và cả cổ tay của cô nàng.
"Haiz, còn may mà anh vẽ rùa cũng khá đáng yêu!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tiểu vương bát đầy tay mình, không cảm thấy khó mà tiếp nhận chút nào, ngược lại còn cảm thấy chơi rất vui.
Thẩm Ngôn cười thầm trong lòng, dĩ nhiên rồi, người ngồi trước mặt cô đây chính là họa sĩ cấp tông sư đấy, vẽ xấu mới là chuyện lạ.
‘Phạt’ Địch Lệ Nhiệt Ba xong, Thẩm Ngôn liền chuyển mục tiêu sang bàn tay trái của Dương Mật.
"Ván tiếp theo!"
Dương Mật xào bài lên, bừng bừng ý chí chiến đấu.
Ván đầu Thẩm Ngôn thắng, thế nên hắn được quyền lấy bài và gọi địa chủ trước.
Ván này bài của hai cô gái lại không tệ, vì vậy trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, sợ Thẩm Ngôn không gọi địa chủ.
Nói như vậy, các nàng cũng chỉ có thể nội đấu, mặc dù có thể thắng Thẩm Ngôn, nhưng người còn lại đành phải hi sinh.
"Ba điểm!"
Trong ánh mắt mong đợi của hai người, Thẩm Ngôn dõng dạc hô địa chủ chỉ với ba điểm.
Nghe vậy cả Dương Mật lẫn Nhiệt Ba đều đồng loạt thở phào.
Thẩm cẩu tặc, mau chịu chết đi, nhân danh mặt trăng, bọn tôi sẽ tiêu diệt anh. (câu nói nổi tiếng trong hoạt hình Thủy Thủ Mặt Trăng)
"Ba con 3, ba con 4, ba con 5, ba con 6, ba con 7, mang theo rác 10, Q, K, A, 2."
Thẩm Ngôn bình tĩnh đếm bài, sau đó nhanh chóng hạ toàn bộ quân bài chỉnh tề xuống tấm đệm lót cho đối phương xem.
Một tay liền vứt bỏ tất cả bài, lại là một lần tới trắng nữa.
Hai cô gái nhìn mà choáng váng, không khỏi trợn mắt há mồm nhìn xem rốt cuộc Thẩm Ngôn có ăn gian chỗ nào không, đây là tình huống quái quỷ gì thế?
Địch Lệ Nhiệt Ba trong tay còn giữ bốn lá J. Dương Mật cũng có hai con Joker thần thánh, kết quả còn chưa lấy ra dọa dẫm được Thẩm Ngôn chút nào thì đã ôm bài chết hết theo lần hạ bài của hắn. Ông trời ơi, còn có thiên lý hay không vậy?
"Anh... Anh gian lận đúng không, làm gì có thể may mắn bốc trúng bài đẹp như thế được?"
Dương Mật nhíu mày, nghi hoặc nhìn hai tay của Thẩm Ngôn xem hắn có lén lút giấu bài gì không.
Chơi đấu địa chủ, ngẫu nhiên ăn trắng là chuyện rất bình thường, nhưng liên tiếp bắt các nàng cống bài thì quả là hơi vô lý, nhất là ván này bài của hắn thuận quá mức rồi.
Thẩm Ngôn lắc đầu, mỉm cười trêu chọc: "Bài là cô xào, chia bài cũng do cô, tôi gian lận kiểu gì được?"
Dương Mật uể oải vứt bài trong tay xuống.
Cũng đúng, bài là do nàng đích thân gom, Nhiệt Ba kinh bài rồi nàng lại xào hai lượt, chia bài cũng do nàng làm nốt, chia đúng bài đẹp cho hắn thì xem như tay nàng ‘thối’ thôi, cũng không thể bảo Thẩm Ngôn gian lận.
Thật chẳng lẽ chính là vận khí? Thế thì vận khí của hắn cũng quá tốt rồi đi.
Dương Mật không vui gom bài lại, lần này nàng xào bài càng thêm nghiêm túc, xào những bảy tám lần, tránh cho mấy con bài đẹp lại vào hết tay Thẩm Ngôn.
Mà Địch Lệ Nhiệt Ba bên kia thì nhu thuận đưa cánh tay còn lại ra, ý bảo Thẩm Ngôn mau mau vẽ rùa lên tay mình.
Nàng đối với việc thắng thua cũng không đặc biệt xem trọng, thậm chí đối với việc bản thân bị vẽ rùa cũng không cảm thấy có cái gì mất vui.
Ngược lại càng nhìn lại càng cảm thấy Thẩm Ngôn vẽ tiểu vương bát cực kỳ đáng yêu.
Manh manh, moe moe, không xấu chút nào.
Ván thứ ba.
Ván này gọi địa chủ vẫn là Thẩm Ngôn, thế nhưng hắn không gọi ba điểm nữa mà chỉ hô có mỗi một điểm, nghe thế liền khiến hai người sở hữu bài hơi bị tốt - Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba khấp khởi vui mừng, cho rằng mới đầu mà đã thấp điểm như vậy, hẳn là bài của Thẩm Ngôn không tốt, hai nàng tin chắc ván này mình có thể thắng rồi.
Nhưng mà sự thực là... các nàng lại thua!
Bài của Thẩm Ngôn quả thật không mượt như hai ván trước, bất quá cuối cùng vẫn thắng, lại vẽ không ít con rùa moe moe lên trên người của các nàng.
Ván thứ tư.
Thẩm Ngôn vừa bắt đầu liền hạ một mạch từ 3 đến Ách, sau đó chốt hai đôi lại kèm theo một quân rác.
Ba con rùa sinh động như thể đang trêu tức Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba lại vui vẻ xuất hiện trên thân hai nàng.
Ván thứ năm.
Ván thứ sáu.
Ván thứ bảy.
Ván thứ tám.
...
Thời gian nhanh chóng trôi qua, gương mặt Dương Mật vốn dĩ hay mỉm cười dịu dàng nay đã trở nên phi thường khó coi.
Cho dù là đối với kẻ thắng bại không đặc biệt xem trọng như Địch Lệ Nhiệt Ba, thì giờ phút này thái độ cũng không được khá lắm, gương mặt trái xoan hiện đầy sắc thái phiền muộn khó chịu.
Chơi bài nha, có thua có thắng mới có ý tứ.
Một mực thắng suốt khó tránh khỏi sẽ không thú vị.
Một mực thua... Vậy càng không có ý nghĩa gì.
Chẳng những không có ý nghĩa, mà cảm xúc còn bực bội một cách khó hiểu.
"Không có khả năng, anh làm sao có thể toàn thắng suốt được, chắc chắn là anh gian lận, nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện vô lý như thế?"
Sau khi thua xong ván bài thứ mười lăm, Dương Mật rốt cục phát điên, ném hết đám bài trong tay xuống giường, không vui nói với Thẩm Ngôn.
Cái này cũng không thể trách tính tình Dương Mật dễ nổi cáu được. Trước đây nàng chơi bài cũng là có thua có thắng, thua cũng chưa hề phát giận.
Nhưng bây giờ cùng quá khứ khác biệt rất nhiều, cho dù là ai hiền lành tốt tính thế nào thì thua liền 15 ván như nàng cũng đều sẽ nổi điên.
Địch Lệ Nhiệt Ba thua ván bài thứ mười lăm thì bắt đầu bĩu môi giận dỗi. Tiểu vương bát tuy đáng yêu, nhưng nhìn một đám lít nha lít nhít trên khắp tay chân mình thì thiệt tình nảy sinh cảm giác chán ghét.
Lúc này, không chỉ bàn tay, cánh tay mà ngay cả trên chân, trên đùi hai cô gái đều đã bị vẽ đầy tiểu vương bát, trước mắt cũng chỉ có cổ và khuôn mặt là may mắn chưa bị chạm tới, nhưng đoán chừng cũng sắp không thoát nổi khỏi tai ương.
Các nàng thua liền mười lăm ván, lần thua ít nhất chính là ván thứ ba, xui xẻo bại trận trước cách biệt chỉ một con số.
Lần thua đậm nhất hẳn là ván thứ mười một, Thẩm Ngôn sở hữu một đôi vương, tứ quý 2, tứ quý K, tứ quý Q, còn có một sảnh nhỏ khác, không lưu cho hai nàng một cơ hội nhỏ nhoi nào đã đập thẳng kết quả ăn trắng vào mặt bọn họ.
Ván đó bọn họ thua những 96 điểm, hai cặp đùi thon dài của hai vị đại mỹ nữ chính là bị tiểu vương bát công chiếm như thế.