Chương : 54
Kiếp sống diễn viên của Thẩm Ngôn chỉ vẻn vẹn kéo dài có nửa ngày liền kết thúc, xế chiều hôm đó, hắn liền khôi phục lại dáng vẻ ăn cơm chùa, nhàn nhã sinh hoạt lúc trước.
Mỗi ngày làm ba bữa cơm, thỉnh thoảng massage cho hai cô gái hay bị đau vai mỏi lưng vì đóng phim, tới chiều tối thì nấu ít canh dược thiện cho bọn họ uống.
Trong mắt rất nhiều người ở đoàn làm phim, nhất là trong mắt nam nhân, Thẩm Ngôn đây chính là biểu hiện của việc ngồi ăn rồi chờ chết, cực kỳ không có tiền đồ.
Nhưng Thẩm Ngôn người ta lại khoan thai tự đắc, mỗi ngày trôi qua vừa nhàn hạ lại vừa vui vẻ.
Tuần cuối của tháng sáu, Thẩm Ngôn, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba quay về nội thành một chuyến, bởi vì Dương Mật cần đi thu âm bản nhạc « Ái Cung Dưỡng », Thẩm Ngôn quyết định tự thân làm người chế tác, hắn không muốn để cho người khác động vào tác phẩm của mình.
Vốn Địch Lệ Nhiệt Ba không cần phải đi, nhưng nàng vẫn đi theo bọn họ, dù tối hôm đó nàng còn có một cảnh phim phải quay.
Kỹ thuật hát hò của Dương Mật vẫn như cũ, không tính là lợi hại gì, nhưng so với trước khi theo Thẩm Ngôn học hát thì đã có tiến bộ tương đối, thân là diễn viên chứ không phải ca sĩ chuyên nghiệp nên khả năng thanh nhạc như vậy đã là dư xài, thu âm bản audio tự nhiên cũng không có vấn đề. Chưa đến tối, ba người bọn họ đã xong việc, quay trở về Hoành Điếm hàng thị.
…..
"Bất công, bất công, bất công, bất công, bất công, bất công..."
Phòng 8807.
Thẩm Ngôn đang nằm tựa vào đầu giường xem tivi, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi chồm hổm như con vịt con cạnh hắn, hai tay không ngừng lắc lắc tay Thẩm Ngôn, miệng thì liến thoắng liên tục
Địch Lệ Nhiệt Ba đây là đang bị kích thích.
Ngày hôm qua, cuối cùng bên phòng làm việc của Dương Mật cũng chính thức phát hành ca khúc « Ái Cung Dưỡng » lên các trang âm nhạc trực tuyến. Ca khúc này nhận được rất nhiều lời khen ngợi không chỉ của fan mà còn của người qua đường, chỉ trong một ngày đã nhanh chóng leo lên Kim Khúc Bảng, đứng ở vị trí thứ 5.
Kim Khúc Bảng là bảng danh sách vinh danh những bài hát hay và được yêu thích nhất, là bảng xếp hạng rất uy tín tại Hoa Hạ. Những ca khúc có thể lên Kim Khúc Bảng được tổng hợp từ nhiều yếu tố như nhiệt độ, thành tích tiêu thụ, lượt nghe trực tuyến tại một thời điểm…. Vì vậy có thể nói những tác phẩm nào lên được bảng xếp hạng này đều đã được người nghe nghiệm chứng, trên cơ bản đều là những bài hát chắc chắn thành hit.
« Ái Cung Dưỡng » hiện nay đang đứng ở vị trí thứ năm, nhưng hiển nhiên đây chưa phải là vị trí cuối cùng của bài hát này, dù sao phòng làm việc của Dương Mật chỉ vừa phát hành mới hôm qua mà thôi, việc có thể ngoi lên những thứ hạng cao hơn xem ra chỉ là vấn đề thời gian.
Mà người chứng kiến việc này - Địch Lệ Nhiệt Ba, đang vô cùng tức giận, không phải nàng ganh tỵ với thành tích của Dương Mật, mà là nàng đang giận dỗi Thẩm Ngôn thiên vị, rõ ràng đều là vợ hợp pháp của hắn, thế thì dựa vào cái gì mà hắn chỉ sáng tác cho mỗi Mật tỷ?
"Cô không thấy mệt à?"
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói với Địch Lệ Nhiệt Ba, ban đầu hắn thật sự không để ý đến việc cô nàng này ăn vạ, nhưng hắn không nghĩ tới nàng ta thế mà có thể liên tục lặp đi lặp lại có mỗi hai chữ ‘bất công’ suốt nửa giờ đồng hồ, nói tới nỗi tai hắn muốn ù đi luôn rồi.
"Không mệt, tôi không mệt, tôi nhất định phải nói đến khi anh phiền chết luôn, ai bảo anh đối xử bất công làm gì?"
"Tôi đối xử bất công hồi nào?"
"Vậy tại sao bọn tôi đều là vợ anh, vậy mà anh chỉ sáng tác bài hát cho mỗi Mật tỷ?"
Thẩm Ngôn giơ hai tay lên trời, chán nản lặp lại lý do đã nói rất nhiều lần: "Dương Mật trao đổi vai diễn lấy một bài hát của tôi, chuyện này cô cũng biết còn gì."
Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, không vui nói: "Vậy tôi cũng đổi với anh!"
Thẩm Ngôn phì cười, đoạn hỏi: "Cô lấy cái gì đổi cùng tôi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp chớp đôi mắt đen láy,... Đột ngột nhanh như chớp, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Ngôn một cái.
Cú tập kích bất ngờ này khiến Thẩm Ngôn sững sờ, hắn kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhiệt Ba thoáng chốc đã đỏ ửng, gò má nàng nóng hổi, nhìn ra nàng thật sự đang rất thẹn thùng, bất quá Nhiệt Ba vẫn cố nén ý xấu hổ, nàng nhứ nhứ cái cằm xinh đẹp, ra vẻ không thèm để ý, nói: "Tôi chưa từng hôn ai bao giờ, như vậy đã đủ thành ý rồi chứ? Tôi đã bảo lưu nụ hôn đầu này hơn hai mươi năm, vì việc này mà thậm chí tôi đã từng từ chối một bộ phim, cũng bởi vì bọn họ không đồng ý cho tôi từ chối quay cảnh thân mật với nam chính. Như thế đổi lấy một ca khúc của anh cũng không tính là cho anh ăn thiệt thòi đi."
Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, một lúc sau mới ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói với nàng ta: "Mới vừa rồi tôi đang nghĩ đến những chuyện khác, không tập trung lắm, cô lại đến ‘đổi’ một cái nữa đi, để tôi xem xem có đủ điều kiện trao đổi bài hát hay chưa."
"Phốc, ha ha ha!" Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thế, đột nhiên nhịn không được phì cười, nguyên bản tâm tình xấu hổ ban nãy cũng tán đi không ít.
"Anh là đồ bại hoại!"
...
"Lần này... Lần này đủ chưa?"
"Đủ rồi!"
"Vậy anh sẽ viết bài hát như nào cho em? Em nói trước, nhất định phải hay hơn bài của Mật tỷ, không thì.... không thì quá lắm cũng phải ngang hàng, nói chung anh làm sao thì làm, dù sao cũng không thể dở hơn « Ái Cung Dưỡng » đâu đấy!"
"Cái này đơn giản!"
"Ừm! Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đang nghĩ, liệu em có muốn đổi một bài hát nữa hay không?"
"..."
…
Một tiếng sau.
Địch Lệ Nhiệt Ba đã thành công đổi được cả một album!
"Aaaa ~!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm sấp trên người Thẩm Ngôn, lộ ra bóng lưng mịn màng mà trắng trẻo như tuyết. Nàng cầm cái bật lửa trên đều tủ, ‘tạch’ một tiếng, đốt cho Thẩm Ngôn điếu thuốc.
Thẩm Ngôn không phải là kẻ nghiện thuốc, bình thường cũng hiếm khi hút, nhưng lúc này sau khi ‘vận động rèn luyện sức khỏe xong’, thật sự nhịn không được muốn hút một điếu.
Dù sao cũng đạt được thành tựu, hoàn thành điều mà nhân sinh kiếp trước chưa từng thực hiện, thế nên hắn cần một chút cảm giác nghi thức.
Mà trong suy nghĩ của Thẩm Ngôn, hút một điếu thuốc sau khi ‘vận động mạnh’ chính là cái nghi thức ấy.
Đầu ngón tay Địch Lệ Nhiệt Ba vẽ vòng tròn lên bờ ngực Thẩm Ngôn rồi lại loạn động trên mặt hắn. Không hiểu sao, sau khi hoàn thành việc biến mình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ xong, nàng cảm thấy bản thân mình bây giờ cực kì bình tĩnh.
Sáng tác bài hát, thu âm ca khúc gì gì đó, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến nữa, đừng nói Dương Mật chỉ mới đạt top 5 Kim Khúc Bảng, cho dù « Ái Cung Dưỡng » giành hạng nhất Billboard Thế giới thì nàng cũng chẳng bận tâm.
Một ngoại nhân mà thôi, Địch Lệ Nhiệt Ba nàng đây mới chính là Thẩm phu nhân.
"Chồng à, anh có biết từ khi nào mà em bắt đầu thấy thích anh không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cựa quậy, đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, gương mặt nhỏ nhắn dán chặt lên bờ vai Thẩm Ngôn, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Anh không rõ, từ bao giờ thế?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng vui vẻ hồi tưởng: "Chính là từ lần đầu tiên anh nấu cơm cho em ăn ấy."
Thẩm Ngôn ngạc nhiên, một tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Nhiệt Ba, một tay khẽ xoa bóp lưng cho nàng đỡ mỏi: "Lúc đó chỉ vừa mới gặp nhau mà, không nghĩ từ sớm như vậy mà em đã có mưu đồ làm loạn với anh rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba bị chọc cười, nhẹ nhàng cắn môi Thẩm Ngôn một cái rồi đáp: "Anh nằm mơ đi, lúc đấy em chỉ mới có hảo cảm với anh thôi, cảm giác tính cách của anh không tệ. Sau đó chậm rãi tiếp xúc với nhau, em dần dần phát hiện, trong đầu em lúc nào cũng có hình ảnh của anh, chờ em kịp phản ứng thì đã quá muộn, em biết mình đã không thể nào rời khỏi anh nữa."
"Xem ra anh vẫn rất có mị lực nhỉ."
"Cút! Lúc nào cũng huênh hoang. Nè, chồng ơi, còn anh thì sao, anh đổ em từ bao giờ đấy?" Địch Lệ Nhiệt Ba vùi đầu vào ngực hắn, hít sâu một hơi hương thơm vấn vít giữa hai người.
Thẩm Ngôn vuốt ve bờ vai trắng mịn như bạch ngọc của người con gái trong lòng, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng như em thôi, chậm rãi tiếp xúc với đối phương rồi vô tri vô giác có tình cảm từ khi nào không hay."
- ---------------
Chương sau: Bận Rộn Kiếm Tiền Nuôi Gia Đình
Mỗi ngày làm ba bữa cơm, thỉnh thoảng massage cho hai cô gái hay bị đau vai mỏi lưng vì đóng phim, tới chiều tối thì nấu ít canh dược thiện cho bọn họ uống.
Trong mắt rất nhiều người ở đoàn làm phim, nhất là trong mắt nam nhân, Thẩm Ngôn đây chính là biểu hiện của việc ngồi ăn rồi chờ chết, cực kỳ không có tiền đồ.
Nhưng Thẩm Ngôn người ta lại khoan thai tự đắc, mỗi ngày trôi qua vừa nhàn hạ lại vừa vui vẻ.
Tuần cuối của tháng sáu, Thẩm Ngôn, Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba quay về nội thành một chuyến, bởi vì Dương Mật cần đi thu âm bản nhạc « Ái Cung Dưỡng », Thẩm Ngôn quyết định tự thân làm người chế tác, hắn không muốn để cho người khác động vào tác phẩm của mình.
Vốn Địch Lệ Nhiệt Ba không cần phải đi, nhưng nàng vẫn đi theo bọn họ, dù tối hôm đó nàng còn có một cảnh phim phải quay.
Kỹ thuật hát hò của Dương Mật vẫn như cũ, không tính là lợi hại gì, nhưng so với trước khi theo Thẩm Ngôn học hát thì đã có tiến bộ tương đối, thân là diễn viên chứ không phải ca sĩ chuyên nghiệp nên khả năng thanh nhạc như vậy đã là dư xài, thu âm bản audio tự nhiên cũng không có vấn đề. Chưa đến tối, ba người bọn họ đã xong việc, quay trở về Hoành Điếm hàng thị.
…..
"Bất công, bất công, bất công, bất công, bất công, bất công..."
Phòng 8807.
Thẩm Ngôn đang nằm tựa vào đầu giường xem tivi, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi chồm hổm như con vịt con cạnh hắn, hai tay không ngừng lắc lắc tay Thẩm Ngôn, miệng thì liến thoắng liên tục
Địch Lệ Nhiệt Ba đây là đang bị kích thích.
Ngày hôm qua, cuối cùng bên phòng làm việc của Dương Mật cũng chính thức phát hành ca khúc « Ái Cung Dưỡng » lên các trang âm nhạc trực tuyến. Ca khúc này nhận được rất nhiều lời khen ngợi không chỉ của fan mà còn của người qua đường, chỉ trong một ngày đã nhanh chóng leo lên Kim Khúc Bảng, đứng ở vị trí thứ 5.
Kim Khúc Bảng là bảng danh sách vinh danh những bài hát hay và được yêu thích nhất, là bảng xếp hạng rất uy tín tại Hoa Hạ. Những ca khúc có thể lên Kim Khúc Bảng được tổng hợp từ nhiều yếu tố như nhiệt độ, thành tích tiêu thụ, lượt nghe trực tuyến tại một thời điểm…. Vì vậy có thể nói những tác phẩm nào lên được bảng xếp hạng này đều đã được người nghe nghiệm chứng, trên cơ bản đều là những bài hát chắc chắn thành hit.
« Ái Cung Dưỡng » hiện nay đang đứng ở vị trí thứ năm, nhưng hiển nhiên đây chưa phải là vị trí cuối cùng của bài hát này, dù sao phòng làm việc của Dương Mật chỉ vừa phát hành mới hôm qua mà thôi, việc có thể ngoi lên những thứ hạng cao hơn xem ra chỉ là vấn đề thời gian.
Mà người chứng kiến việc này - Địch Lệ Nhiệt Ba, đang vô cùng tức giận, không phải nàng ganh tỵ với thành tích của Dương Mật, mà là nàng đang giận dỗi Thẩm Ngôn thiên vị, rõ ràng đều là vợ hợp pháp của hắn, thế thì dựa vào cái gì mà hắn chỉ sáng tác cho mỗi Mật tỷ?
"Cô không thấy mệt à?"
Thẩm Ngôn bất đắc dĩ nói với Địch Lệ Nhiệt Ba, ban đầu hắn thật sự không để ý đến việc cô nàng này ăn vạ, nhưng hắn không nghĩ tới nàng ta thế mà có thể liên tục lặp đi lặp lại có mỗi hai chữ ‘bất công’ suốt nửa giờ đồng hồ, nói tới nỗi tai hắn muốn ù đi luôn rồi.
"Không mệt, tôi không mệt, tôi nhất định phải nói đến khi anh phiền chết luôn, ai bảo anh đối xử bất công làm gì?"
"Tôi đối xử bất công hồi nào?"
"Vậy tại sao bọn tôi đều là vợ anh, vậy mà anh chỉ sáng tác bài hát cho mỗi Mật tỷ?"
Thẩm Ngôn giơ hai tay lên trời, chán nản lặp lại lý do đã nói rất nhiều lần: "Dương Mật trao đổi vai diễn lấy một bài hát của tôi, chuyện này cô cũng biết còn gì."
Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, không vui nói: "Vậy tôi cũng đổi với anh!"
Thẩm Ngôn phì cười, đoạn hỏi: "Cô lấy cái gì đổi cùng tôi?"
Địch Lệ Nhiệt Ba chớp chớp đôi mắt đen láy,... Đột ngột nhanh như chớp, cúi đầu hôn lên môi Thẩm Ngôn một cái.
Cú tập kích bất ngờ này khiến Thẩm Ngôn sững sờ, hắn kinh ngạc nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhiệt Ba thoáng chốc đã đỏ ửng, gò má nàng nóng hổi, nhìn ra nàng thật sự đang rất thẹn thùng, bất quá Nhiệt Ba vẫn cố nén ý xấu hổ, nàng nhứ nhứ cái cằm xinh đẹp, ra vẻ không thèm để ý, nói: "Tôi chưa từng hôn ai bao giờ, như vậy đã đủ thành ý rồi chứ? Tôi đã bảo lưu nụ hôn đầu này hơn hai mươi năm, vì việc này mà thậm chí tôi đã từng từ chối một bộ phim, cũng bởi vì bọn họ không đồng ý cho tôi từ chối quay cảnh thân mật với nam chính. Như thế đổi lấy một ca khúc của anh cũng không tính là cho anh ăn thiệt thòi đi."
Thẩm Ngôn không trả lời, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, một lúc sau mới ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nói với nàng ta: "Mới vừa rồi tôi đang nghĩ đến những chuyện khác, không tập trung lắm, cô lại đến ‘đổi’ một cái nữa đi, để tôi xem xem có đủ điều kiện trao đổi bài hát hay chưa."
"Phốc, ha ha ha!" Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thế, đột nhiên nhịn không được phì cười, nguyên bản tâm tình xấu hổ ban nãy cũng tán đi không ít.
"Anh là đồ bại hoại!"
...
"Lần này... Lần này đủ chưa?"
"Đủ rồi!"
"Vậy anh sẽ viết bài hát như nào cho em? Em nói trước, nhất định phải hay hơn bài của Mật tỷ, không thì.... không thì quá lắm cũng phải ngang hàng, nói chung anh làm sao thì làm, dù sao cũng không thể dở hơn « Ái Cung Dưỡng » đâu đấy!"
"Cái này đơn giản!"
"Ừm! Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Anh đang nghĩ, liệu em có muốn đổi một bài hát nữa hay không?"
"..."
…
Một tiếng sau.
Địch Lệ Nhiệt Ba đã thành công đổi được cả một album!
"Aaaa ~!"
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm sấp trên người Thẩm Ngôn, lộ ra bóng lưng mịn màng mà trắng trẻo như tuyết. Nàng cầm cái bật lửa trên đều tủ, ‘tạch’ một tiếng, đốt cho Thẩm Ngôn điếu thuốc.
Thẩm Ngôn không phải là kẻ nghiện thuốc, bình thường cũng hiếm khi hút, nhưng lúc này sau khi ‘vận động rèn luyện sức khỏe xong’, thật sự nhịn không được muốn hút một điếu.
Dù sao cũng đạt được thành tựu, hoàn thành điều mà nhân sinh kiếp trước chưa từng thực hiện, thế nên hắn cần một chút cảm giác nghi thức.
Mà trong suy nghĩ của Thẩm Ngôn, hút một điếu thuốc sau khi ‘vận động mạnh’ chính là cái nghi thức ấy.
Đầu ngón tay Địch Lệ Nhiệt Ba vẽ vòng tròn lên bờ ngực Thẩm Ngôn rồi lại loạn động trên mặt hắn. Không hiểu sao, sau khi hoàn thành việc biến mình từ thiếu nữ trở thành phụ nữ xong, nàng cảm thấy bản thân mình bây giờ cực kì bình tĩnh.
Sáng tác bài hát, thu âm ca khúc gì gì đó, nàng hoàn toàn không thèm để ý đến nữa, đừng nói Dương Mật chỉ mới đạt top 5 Kim Khúc Bảng, cho dù « Ái Cung Dưỡng » giành hạng nhất Billboard Thế giới thì nàng cũng chẳng bận tâm.
Một ngoại nhân mà thôi, Địch Lệ Nhiệt Ba nàng đây mới chính là Thẩm phu nhân.
"Chồng à, anh có biết từ khi nào mà em bắt đầu thấy thích anh không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cựa quậy, đổi một tư thế nằm thoải mái hơn, gương mặt nhỏ nhắn dán chặt lên bờ vai Thẩm Ngôn, nhỏ giọng thủ thỉ.
"Anh không rõ, từ bao giờ thế?"
Địch Lệ Nhiệt Ba lộ ra nụ cười ngọt ngào, nàng vui vẻ hồi tưởng: "Chính là từ lần đầu tiên anh nấu cơm cho em ăn ấy."
Thẩm Ngôn ngạc nhiên, một tay vuốt ve mái tóc mượt mà của Nhiệt Ba, một tay khẽ xoa bóp lưng cho nàng đỡ mỏi: "Lúc đó chỉ vừa mới gặp nhau mà, không nghĩ từ sớm như vậy mà em đã có mưu đồ làm loạn với anh rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba bị chọc cười, nhẹ nhàng cắn môi Thẩm Ngôn một cái rồi đáp: "Anh nằm mơ đi, lúc đấy em chỉ mới có hảo cảm với anh thôi, cảm giác tính cách của anh không tệ. Sau đó chậm rãi tiếp xúc với nhau, em dần dần phát hiện, trong đầu em lúc nào cũng có hình ảnh của anh, chờ em kịp phản ứng thì đã quá muộn, em biết mình đã không thể nào rời khỏi anh nữa."
"Xem ra anh vẫn rất có mị lực nhỉ."
"Cút! Lúc nào cũng huênh hoang. Nè, chồng ơi, còn anh thì sao, anh đổ em từ bao giờ đấy?" Địch Lệ Nhiệt Ba vùi đầu vào ngực hắn, hít sâu một hơi hương thơm vấn vít giữa hai người.
Thẩm Ngôn vuốt ve bờ vai trắng mịn như bạch ngọc của người con gái trong lòng, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Cũng như em thôi, chậm rãi tiếp xúc với đối phương rồi vô tri vô giác có tình cảm từ khi nào không hay."
- ---------------
Chương sau: Bận Rộn Kiếm Tiền Nuôi Gia Đình