Chương : 58
Địch Lệ Nhiệt Ba phồng mang trợn má.
Cậu là đồ tiểu tam, bị tôi là vợ cả bắt gian ngay tại giường, cậu không xin lỗi tôi thì thôi, cậu dựa vào cái gì còn phát cáu?
Hơn nữa lại còn dám trừng tôi, hiện tại tiểu tam đều phách lối như vậy sao?
"Dương Mật, hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tớ."
Dương Mật mặc áo thun vào, phía dưới vẫn để trần, mệt mỏi ngáp một hơi thật dài, "Nói cái gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy thì lại càng tức, quá vô sỉ rồi.
"Cậu nói thử xem, vì sao cậu lại không một mảnh vải, để trần cái mông nằm trên giường của chồng tớ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nên cho tớ một lời giải thích sao?"
Dương Mật im lặng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, hồi lâu sau mới hỏi: "Ai là chồng của cậu?"
"Nói nhảm, cậu còn hỏi câu này nữa à?"
"Nếu như người cậu nói là Thẩm Ngôn, vậy thật ngại, anh ấy cũng là chồng tớ."
Địch Lệ Nhiệt Ba há hốc miệng, đứng sững người ra, đúng rồi, sao tự dưng ban nãy lại quên béng việc này? Hừ, chắc chắn là do bị Dương Mật chọc đến tức phát ngu luôn rồi.
Dương Mật không để ý tới Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng đứng dậy xuống giường, đi đến bên người Thẩm Ngôn đang nấu cơm, thân mật hôn hắn một cái rồi vui vẻ đi đến bên cửa sổ ngắm mưa.
"Thời tiết này làm sao quay phim được, đoàn làm phim không thông báo gì sao?" Dương Mật quay đầu hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba theo bản năng đáp: "Có nói, bảo là cho nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều xem tình huống, nếu như mưa vẫn không ngừng thì cũng chỉ có thể tiếp tục..."
Địch Lệ Nhiệt Ba đang nói chợt khựng lại, gương mặt xinh đẹp lần nữa hiện lên thần sắc tức giận, nàng không vui nói: "Tớ tha thứ cho cậu rồi sao, đừng làm ra vẻ tớ với cậu rất thân thiết. Cậu còn thiếu tớ một lời giải thích đấy, uổng công tớ vẫn luôn xem cậu là chị em tốt, vậy mà cậu lại trèo lên giường người đàn ông của tớ."
Dương Mật bất đắc dĩ nói: "Cậu vẫn chưa thôi đi đúng không, có phải cần tớ cầm tờ giấy hôn thú quẳng vào mặt cậu, cậu mới vừa lòng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiến chặt răng: "Có giống nhau đâu, cậu đừng có đánh tráo khái niệm. Cậu kết hôn đó là bởi vì hiểu lầm, một năm sau cậu nhất định phải ly hôn, nhưng tớ và Thẩm Ngôn thì khác, tụi tớ là có tình cảm với nhau."
"Cậu thì có tình cảm gì?"
"Đây chính là tình cảm!"
Địch Lệ Nhiệt Ba vén chăn lên, chỉ vào vết máu đã khô trên giường.
Nàng muốn lấy minh chứng cái ngàn vàng đó để chứng minh nàng cùng Thẩm Ngôn thật sự yêu nhau, là nàng tự nguyện giao lần đầu tiên cho hắn, cái này tương đương với việc ấn một con dấu lên giấy chứng nhận vậy.
Thế nhưng... thế nhưng hiện tại trên giường lại có tận hai vệt máu cách xa nhau, rất dễ dàng phân biệt đó không phải là máu của cùng một người.
"A? Cậu cũng là xử nữ sao?"
"Cút!"
...
Kỳ thật đối với tình huống trước mặt, Địch Lệ Nhiệt Ba đã ít nhiều chuẩn bị sẵn tâm tư, mà không chỉ mỗi nàng, ngay cả Dương Mật cũng thế.
Trong khoảng thời gian này ba người vẫn luôn ở chung một chỗ, các nàng tự nhiên đều nhìn ra được đối phương cũng thích Thẩm Ngôn.
Mà Thẩm Ngôn đối xử với hai nàng đều tương đồng như nhau, cho nên khả năng lớn nhất để xử lý cục diện này, ấy chính là ba người tiếp tục như trước, ở cùng một chỗ bên nhau.
Cũng chính bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên hai cô gái tiếp thu chuyện đang diễn ra tương đối dễ dàng.
Vừa rồi cãi nhau cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, còn không bằng nói là đang đùa giỡn qua lại, bởi vì trong lòng cả hai thật sự không giận dữ gì hết.
Nếu như thật tức giận, hoặc là nói nếu như tình địch là một người khác, không phải Nhiệt Ba hoặc Dương Mật, thì khẳng định tình hình nãy giờ không thể nào hiền hòa như vậy, cãi nhau long trời lở đất là chuyện không thể tránh khỏi, có khi đã đổ máu nãy giờ cũng nên.
Tình yêu thật sự là một chuyện rất đau đầu, thỏa hiệp với đối phương đến cùng cũng chỉ vì bất đắc dĩ, chứ không làm gì có ai lại muốn bản thân chung chồng với người khác.
Ba người ngồi vây quanh cái bàn gỗ nhỏ, Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Mật vẫn như thường ngày, cởi dép để trần chân nhỏ, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường.
Đây là chỗ ngồi cố định của hai nàng, dù hiện tại mối quan hệ của ba người đã thay đổi nhưng bọn họ vẫn giữ nguyên thói quen ngồi ở chỗ đó, ngồi cạnh bên nhau.
"Món sủi cảo nhìn ngon quá, để em nếm thử xem!"
Địch Lệ Nhiệt Ba mới vừa ngồi xuống đã không kịp chờ, vội dùng đũa gắp một viên sủi cảo tròn quay lên nhét vào trong miệng.
Sủi cảo vừa lấy ra khỏi nồi hấp, vẫn còn khá nóng, Địch Lệ Nhiệt Ba háo ăn, cắn một cái liền a a kêu lên, cấp tốc phun ra bát. Thế nhưng đồ ngon thì không thể lãng phí, nàng lại nhanh chóng phồng miệng thổi thổi, thổi nguội lại gắp lên ăn.
Dương Mật chứng kiến từ đầu tới cuối, không nhịn được nhíu mày, nói: "Cậu đừng có buồn nôn như vậy."
Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên đáp: "Nước bọt của chính mình thì có cái gì mà buồn nôn, vả lại đừng có ngồi đó chê bai, cũng không phải cậu chưa từng ăn qua, giả bộ sạch sẽ cái gì."
Dương Mật trừng mắt, "Tớ mất trí nhớ rồi chắc, tớ dính phải nước bọt cậu hồi nào mà sao tớ không biết?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vung đũa, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện: "Tớ hôn Thẩm Ngôn, anh ấy lại hôn cậu, cái này không phải tương đương với việc hai chúng ta đã gián tiếp hôn nhau sao?"
Dương Mật nghĩ nghĩ, thật đúng là có chuyện này.
"Thế nào, tớ nói quá đúng, không cãi lại được chứ gì?"
"Im, mau ăn cơm của cậu đi!"
….
Ăn xong điểm tâm, ba người quyết định không ra khỏi phòng, cứ thế biếng nhác nằm yên trên giường nói chuyện phiếm.
Trước đấy bọn họ đã gọi nhân viên phục vụ phòng ở khách sạn dọn dẹp qua một lượt, ga trải giường của Thẩm Ngôn cũng phải thay, vì dù sao trên đấy cũng đã dính đầy ‘vết bẩn’ và cả vệt máu lần đầu tiên của hai đại mỹ nữ.
Còn việc xử lý tấm ga đó như thế nào, hai nàng không nói, Thẩm Ngôn cũng không hỏi đến.
"Đủ rồi đủ rồi, đừng làm rộn nữa!"
Thẩm Ngôn một tay nắm lấy cổ tay Dương Mật, một tay chặn ngang chân Địch Lệ Nhiệt Ba đang đá qua.
Thẩm Ngôn ở giữa, hai cô gái nằm hai bên.
Bọn họ muốn ôm hắn, khó tránh khỏi sẽ đụng phải đối phương, vì vấn đề này mà hai cô gái đã nháo suốt nửa ngày.
Từ điểm này nhìn lại, xem ra năng lực hồi phục của nữ nhân quả thật mạnh hơn so với nam nhân nhiều.
Tối hôm qua sau khi ‘xong việc’, cả hai người đều là một bộ yếu đuối như hoa như ngọc, vậy mà chỉ ngủ qua một đêm, hiện giờ bọn họ thần thanh khí sảng, nguyên khí mười phần rồi.
"Này, bao giờ các em rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt đi, khám sức khỏe tổng quát ấy." Thẩm Ngôn nhớ ra cái gì đó bèn quay sang dặn dò hai đại mỹ nữ nằm cạnh.
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm úp sấp xuống giường, quơ quào đôi chân vừa thon vừa dài giữa không trung để vận động sau khi ăn. Nghe hắn nói, nàng bèn phá ra cười: "Chồng à, em phát hiện cũng có những chuyện anh không rành lắm nhỉ. Lúc này mới bao lâu, dù có muốn kiểm tra xem nhỡ có mang thai hay không thì cũng phải để một hai tháng nữa mới có kết quả chứ."
Cậu là đồ tiểu tam, bị tôi là vợ cả bắt gian ngay tại giường, cậu không xin lỗi tôi thì thôi, cậu dựa vào cái gì còn phát cáu?
Hơn nữa lại còn dám trừng tôi, hiện tại tiểu tam đều phách lối như vậy sao?
"Dương Mật, hôm nay cậu nhất định phải nói rõ ràng cho tớ."
Dương Mật mặc áo thun vào, phía dưới vẫn để trần, mệt mỏi ngáp một hơi thật dài, "Nói cái gì?"
Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy thì lại càng tức, quá vô sỉ rồi.
"Cậu nói thử xem, vì sao cậu lại không một mảnh vải, để trần cái mông nằm trên giường của chồng tớ, chẳng lẽ cậu không cảm thấy nên cho tớ một lời giải thích sao?"
Dương Mật im lặng nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, hồi lâu sau mới hỏi: "Ai là chồng của cậu?"
"Nói nhảm, cậu còn hỏi câu này nữa à?"
"Nếu như người cậu nói là Thẩm Ngôn, vậy thật ngại, anh ấy cũng là chồng tớ."
Địch Lệ Nhiệt Ba há hốc miệng, đứng sững người ra, đúng rồi, sao tự dưng ban nãy lại quên béng việc này? Hừ, chắc chắn là do bị Dương Mật chọc đến tức phát ngu luôn rồi.
Dương Mật không để ý tới Địch Lệ Nhiệt Ba, nàng đứng dậy xuống giường, đi đến bên người Thẩm Ngôn đang nấu cơm, thân mật hôn hắn một cái rồi vui vẻ đi đến bên cửa sổ ngắm mưa.
"Thời tiết này làm sao quay phim được, đoàn làm phim không thông báo gì sao?" Dương Mật quay đầu hỏi Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba theo bản năng đáp: "Có nói, bảo là cho nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều xem tình huống, nếu như mưa vẫn không ngừng thì cũng chỉ có thể tiếp tục..."
Địch Lệ Nhiệt Ba đang nói chợt khựng lại, gương mặt xinh đẹp lần nữa hiện lên thần sắc tức giận, nàng không vui nói: "Tớ tha thứ cho cậu rồi sao, đừng làm ra vẻ tớ với cậu rất thân thiết. Cậu còn thiếu tớ một lời giải thích đấy, uổng công tớ vẫn luôn xem cậu là chị em tốt, vậy mà cậu lại trèo lên giường người đàn ông của tớ."
Dương Mật bất đắc dĩ nói: "Cậu vẫn chưa thôi đi đúng không, có phải cần tớ cầm tờ giấy hôn thú quẳng vào mặt cậu, cậu mới vừa lòng không?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiến chặt răng: "Có giống nhau đâu, cậu đừng có đánh tráo khái niệm. Cậu kết hôn đó là bởi vì hiểu lầm, một năm sau cậu nhất định phải ly hôn, nhưng tớ và Thẩm Ngôn thì khác, tụi tớ là có tình cảm với nhau."
"Cậu thì có tình cảm gì?"
"Đây chính là tình cảm!"
Địch Lệ Nhiệt Ba vén chăn lên, chỉ vào vết máu đã khô trên giường.
Nàng muốn lấy minh chứng cái ngàn vàng đó để chứng minh nàng cùng Thẩm Ngôn thật sự yêu nhau, là nàng tự nguyện giao lần đầu tiên cho hắn, cái này tương đương với việc ấn một con dấu lên giấy chứng nhận vậy.
Thế nhưng... thế nhưng hiện tại trên giường lại có tận hai vệt máu cách xa nhau, rất dễ dàng phân biệt đó không phải là máu của cùng một người.
"A? Cậu cũng là xử nữ sao?"
"Cút!"
...
Kỳ thật đối với tình huống trước mặt, Địch Lệ Nhiệt Ba đã ít nhiều chuẩn bị sẵn tâm tư, mà không chỉ mỗi nàng, ngay cả Dương Mật cũng thế.
Trong khoảng thời gian này ba người vẫn luôn ở chung một chỗ, các nàng tự nhiên đều nhìn ra được đối phương cũng thích Thẩm Ngôn.
Mà Thẩm Ngôn đối xử với hai nàng đều tương đồng như nhau, cho nên khả năng lớn nhất để xử lý cục diện này, ấy chính là ba người tiếp tục như trước, ở cùng một chỗ bên nhau.
Cũng chính bởi vì đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên hai cô gái tiếp thu chuyện đang diễn ra tương đối dễ dàng.
Vừa rồi cãi nhau cũng chỉ là ngoài mặt mà thôi, còn không bằng nói là đang đùa giỡn qua lại, bởi vì trong lòng cả hai thật sự không giận dữ gì hết.
Nếu như thật tức giận, hoặc là nói nếu như tình địch là một người khác, không phải Nhiệt Ba hoặc Dương Mật, thì khẳng định tình hình nãy giờ không thể nào hiền hòa như vậy, cãi nhau long trời lở đất là chuyện không thể tránh khỏi, có khi đã đổ máu nãy giờ cũng nên.
Tình yêu thật sự là một chuyện rất đau đầu, thỏa hiệp với đối phương đến cùng cũng chỉ vì bất đắc dĩ, chứ không làm gì có ai lại muốn bản thân chung chồng với người khác.
Ba người ngồi vây quanh cái bàn gỗ nhỏ, Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Mật vẫn như thường ngày, cởi dép để trần chân nhỏ, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường.
Đây là chỗ ngồi cố định của hai nàng, dù hiện tại mối quan hệ của ba người đã thay đổi nhưng bọn họ vẫn giữ nguyên thói quen ngồi ở chỗ đó, ngồi cạnh bên nhau.
"Món sủi cảo nhìn ngon quá, để em nếm thử xem!"
Địch Lệ Nhiệt Ba mới vừa ngồi xuống đã không kịp chờ, vội dùng đũa gắp một viên sủi cảo tròn quay lên nhét vào trong miệng.
Sủi cảo vừa lấy ra khỏi nồi hấp, vẫn còn khá nóng, Địch Lệ Nhiệt Ba háo ăn, cắn một cái liền a a kêu lên, cấp tốc phun ra bát. Thế nhưng đồ ngon thì không thể lãng phí, nàng lại nhanh chóng phồng miệng thổi thổi, thổi nguội lại gắp lên ăn.
Dương Mật chứng kiến từ đầu tới cuối, không nhịn được nhíu mày, nói: "Cậu đừng có buồn nôn như vậy."
Địch Lệ Nhiệt Ba thản nhiên đáp: "Nước bọt của chính mình thì có cái gì mà buồn nôn, vả lại đừng có ngồi đó chê bai, cũng không phải cậu chưa từng ăn qua, giả bộ sạch sẽ cái gì."
Dương Mật trừng mắt, "Tớ mất trí nhớ rồi chắc, tớ dính phải nước bọt cậu hồi nào mà sao tớ không biết?"
Địch Lệ Nhiệt Ba vung đũa, khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra dáng vẻ nghiêm túc nói chuyện: "Tớ hôn Thẩm Ngôn, anh ấy lại hôn cậu, cái này không phải tương đương với việc hai chúng ta đã gián tiếp hôn nhau sao?"
Dương Mật nghĩ nghĩ, thật đúng là có chuyện này.
"Thế nào, tớ nói quá đúng, không cãi lại được chứ gì?"
"Im, mau ăn cơm của cậu đi!"
….
Ăn xong điểm tâm, ba người quyết định không ra khỏi phòng, cứ thế biếng nhác nằm yên trên giường nói chuyện phiếm.
Trước đấy bọn họ đã gọi nhân viên phục vụ phòng ở khách sạn dọn dẹp qua một lượt, ga trải giường của Thẩm Ngôn cũng phải thay, vì dù sao trên đấy cũng đã dính đầy ‘vết bẩn’ và cả vệt máu lần đầu tiên của hai đại mỹ nữ.
Còn việc xử lý tấm ga đó như thế nào, hai nàng không nói, Thẩm Ngôn cũng không hỏi đến.
"Đủ rồi đủ rồi, đừng làm rộn nữa!"
Thẩm Ngôn một tay nắm lấy cổ tay Dương Mật, một tay chặn ngang chân Địch Lệ Nhiệt Ba đang đá qua.
Thẩm Ngôn ở giữa, hai cô gái nằm hai bên.
Bọn họ muốn ôm hắn, khó tránh khỏi sẽ đụng phải đối phương, vì vấn đề này mà hai cô gái đã nháo suốt nửa ngày.
Từ điểm này nhìn lại, xem ra năng lực hồi phục của nữ nhân quả thật mạnh hơn so với nam nhân nhiều.
Tối hôm qua sau khi ‘xong việc’, cả hai người đều là một bộ yếu đuối như hoa như ngọc, vậy mà chỉ ngủ qua một đêm, hiện giờ bọn họ thần thanh khí sảng, nguyên khí mười phần rồi.
"Này, bao giờ các em rảnh thì đến bệnh viện kiểm tra thân thể một lượt đi, khám sức khỏe tổng quát ấy." Thẩm Ngôn nhớ ra cái gì đó bèn quay sang dặn dò hai đại mỹ nữ nằm cạnh.
Địch Lệ Nhiệt Ba nằm úp sấp xuống giường, quơ quào đôi chân vừa thon vừa dài giữa không trung để vận động sau khi ăn. Nghe hắn nói, nàng bèn phá ra cười: "Chồng à, em phát hiện cũng có những chuyện anh không rành lắm nhỉ. Lúc này mới bao lâu, dù có muốn kiểm tra xem nhỡ có mang thai hay không thì cũng phải để một hai tháng nữa mới có kết quả chứ."