Chương : 61
Thẩm Ngôn nhắm mắt đứng trước kệ sách, chậm rãi cảm thụ tâm tình mình biến hóa.
Phảng phất từ trong suy nghĩ của hắn toát ra một ít cao ngạo đồng thời nảy sinh cảm giác bao quát chúng sinh.
Nhưng lần biến hóa này cũng không quá mãnh liệt, Thẩm Ngôn đứng im, chậm rãi điều tiết bản thân một phen, không bao lâu sau, tâm cảnh rất nhanh liền bình phục lại.
Kết quả này khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều vẫn là vui sướng.
Bởi vì hắn phát hiện hình như mình tìm được biện pháp vượt qua tác dụng phụ của hệ thống rồi, biện pháp này kể ra rất đơn giản, ấy chính là dùng thời gian chậm rãi lắng đọng tính tình xuống.
Thời gian coi vậy mà thật vĩ đại, hầu như cái gì thời gian cũng có thể từ từ giải quyết được.
Tác dụng phụ của hệ thống cũng là như thế.
Thẩm Ngôn nhàn nhạt mỉm cười, quyết định rời khỏi tiệm sách. Biết được tác dụng phụ của hệ thống đã có cách giải quyết khiến tâm trạng hắn hiện giờ vô cùng vui vẻ.
Điều này cũng có nghĩa là về sau hắn có thể tiếp tục học tập kỹ năng lên tới cấp tông sư mà không cần lo lắng quá nhiều nữa rồi.
"Brừm brừm!"
Điện thoại di động trong túi quần rung lên, Thẩm Ngôn lấy ra xem, là Địch Lệ Nhiệt Ba gọi tới.
"Chồng ơi, anh đang làm gì thế?" Thanh âm vui vẻ, ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba theo ống nghe truyền đến.
Thẩm Ngôn dịu dàng đáp: "Mới từ tiệm sách ra thôi, em đang rảnh à, không phải quay phim sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Em đang chờ tới cảnh của mình đây này, ài, thật là nhàm chán. Em thấy ngồi đợi vậy so với quay phim còn mệt mỏi hơn. Chồng ơi, em có chút chút nhớ anh rồi."
Thẩm Ngôn bật cười, hỏi lại nàng: "Chỉ chút chút thôi à?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, tinh nghịch đáp lại: "Dĩ nhiên không phải, là rất nhớ, rất muốn rất muốn nhìn thấy anh bây giờ. Nếu anh có thể vĩnh viễn ở cạnh em thì tốt biết bao, được thế thì dù có đày chúng ta tới nơi hoang vu cằn cỗi nhất em cũng cam tâm tình nguyện."
Thẩm Ngôn không có chút phòng bị nào, đột ngột bị sự ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba tấn công khiến cả trái tim như cũng muốn mềm đi, hắn khó nhịn được khóe môi nhếch nhếch lên, cưng chiều nói: "Nhàm chán quá thì em chịu khó tìm một ít việc gì đó giết thời gian đi, nghe một bản nhạc hoặc mở máy lên chơi game chẳng hạn."
"Không có tí sức lực nào, cũng không có ca khúc mới nào hay ho để nghe. Vả lại bài hát đứng đầu Kim Khúc bảng là sản phẩm của tình địch của em, làm sao mà nghe lọt tai chứ? Còn chơi game thì nhất định phải cúi đầu xuống, mà anh có cho em làm thế đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba luôn miệng than thở, cái thói quen gặp chuyện không hài lòng liền càu nhàu liên tục này của nàng Thẩm Ngôn đã thấy không ít lần, bất quá lại không phải là kiểu gắt gỏng khiến cho người ta chán ghét, mà chính là kiểu bán manh làm nũng trông rất đáng yêu.
Thẩm Ngôn kiên nhẫn ngồi nghe nàng huyên thuyên đủ các loại chủ đề trên trời dưới đất, nói tới khi nàng mỏi miệng khô họng bèn đề nghị hắn: “Chồng ơi chồng à, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi!"
"Kể chuyện xưa?"
"Ừm ừm!"
Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười sáng lạn, đoạn nói: "Vậy anh sẽ kể cho em nghe cố sự về con chó con cùng con mèo nhỏ nhé. Có một ngày, chó con hỏi con mèo nhỏ như vầy: Cậu đoán xem trong túi mình có mấy viên đường? Con mèo nhỏ hỏi ngược lại: Đoán đúng thì cậu có cho mình ăn không? Chó con gật đầu, bảo: Có, nếu đoán đúng thì sẽ cho cậu hết. Con mèo nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói: Mình đoán… cậu có 5 viên! Chó con nghe vậy liền vui vẻ cười, đem đường trong tay đưa cho con mèo nhỏ, đoạn nói: Mình thiếu cậu ba viên vậy."
"Ồ, chó con đáng yêu thế!" Địch Lệ Nhiệt Ba oa oa thốt lên.
Thẩm Ngôn lại kể tiếp: "Câu chuyện vẫn còn phần sau. Con mèo nhỏ sung sướng ăn hai khối đường bị tiêm thuốc ngủ mà chó con đưa cho nó xong liền ngất đi. Ngày thứ hai, chó con lại tìm đến mèo nhỏ, nói với nó rằng: Nè, đây là ba viên đường mà mình thiếu cậu. Con mèo nhỏ lắc đầu từ chối: Không ăn nữa đâu, ăn đường xong đau mông lắm."
Câu chuyện Thẩm Ngôn vừa kể vốn là một tiểu phẩm ngắn mà hắn từng xem trên mạng ở kiếp trước, nửa đoạn đầu là tiết mục đứng đắn nghiêm túc thật sự nói về tình bạn; còn phần sau là do dân mạng chế thêm vào. Lúc đọc đến đây, Thẩm Ngôn đã cười rất lâu.
"Vì sao ăn kẹo thì cái mông lại đau? Hơn nữa chó con chẳng phải rất thích con mèo nhỏ à, sao nó lại bỏ thuốc ngủ vào trong viên đường?"
Tràng cười trong dự tính của Thẩm Ngôn không hề xuất hiện, Địch Lệ Nhiệt Ba ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc đặt ra nghi vấn.
Thẩm Ngôn mấp máy miệng, định nói rồi thôi. Hắn thật sự không biết phải nên nói gì tiếp theo nữa.
Xem ra ác mộng nhất của những diễn viên hài hẳn là khi đi diễn gặp phải những kẻ não chậm nhảy số, đã vậy lại còn nghiêm túc bày ra tinh thần ham học hỏi, muốn biết rõ tường tận vấn đề như vị cô nương họ Địch kia.
"Không có gì!" Thẩm Ngôn không buồn giải thích.
Hai người lại hàn huyên một hồi, tới khi đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Mạnh Bình Bình thúc giục Địch Lệ Nhiệt Ba đi quay phim thì hai người mới cúp điện thoại.
Thẩm Ngôn không vội quay về mà đứng ở ven đường suy ngẫm một hồi, sau đó quyết đoán quay trở lại tiệm sách ban nãy.
Bốn mươi phút sau, Thẩm Ngôn mới rời khỏi.
Sáng tác: Tác giả cấp Tông sư, (9/20000). Ngài đã trở thành một nhà soạn nhạc cấp Tông sư, năng lực sáng tác của ngài đạt đến hóa cảnh, lời ca và giai điệu ngài viết ra đủ sức khiến người nghe đắm chìm vào ca khúc mà ngài muốn truyền tải.
Khẩu kỹ: Người lồng tiếng nghệ thuật cấp Tông sư, (15/20000). Ngài đã trở thành một vị diễn viên lồng tiếng cấp Tông sư, ngài có thể bắt chước bất luận thanh âm nào mà mình nghe được, tài ăn nói của ngài sẽ trở nên cực kì lưu loát.
Hắn lại vừa mới học thêm hai kỹ năng đạt tới đẳng cấp Tông sư nữa, cộng thêm kỹ năng thụ nghiệp lúc nãy thì xem như hôm nay Thẩm Ngôn đã học được ba năng lực mới. Hắn cảm giác tinh thần lực của chính mình lại đến cực hạn rồi, nếu gượng ép học thêm thì tâm tính chắc chắn sẽ bạo tạc.
Bất quá cũng không sao cả, kỹ năng mà hắn muốn thì đều đã học được.
Sở dĩ học hai kỹ năng sáng tác và lồng tiếng là bởi vì lời than thở ban nãy của Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn muốn sau này sẽ tập kể chuyện cười cho các cô nàng, giúp bọn họ bớt nhàm chán trong lúc chờ quay phim.
Thẩm Ngôn tìm đường đi tới một cửa hàng văn phòng phẩm, bỏ ra gần hai vạn khối tiền để mua một cây bút ghi âm cao cấp, sau đó mới quay trở về khách sạn.
Bây giờ vẫn chưa tới bốn giờ, nếu nấu cơm thì có chút sớm, Thẩm Ngôn bèn kéo một cái ghế tới ngồi trước cửa sổ, mở bút ghi âm ra mày mò.
Trên đường về đây hắn đã suy nghĩ xem mình nên thu âm tiết mục gì, khổ não một hồi thì cuối cùng Thẩm Ngôn cũng đã quyết định trước sẽ ghi vở « Quỷ thổi đèn ».
« Quỷ thổi đèn » ở kiếp trước của hắn là một tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, đại danh đỉnh đỉnh. Thẩm Ngôn tuy chưa có thời gian xem nguyên tác nhưng đã từng nghe qua bản audio do người đọc. Hiện giờ hắn quyết định sẽ ghi âm lại tác phẩm này cho hai cô vợ nhỏ nhà mình nghe thử.
Phảng phất từ trong suy nghĩ của hắn toát ra một ít cao ngạo đồng thời nảy sinh cảm giác bao quát chúng sinh.
Nhưng lần biến hóa này cũng không quá mãnh liệt, Thẩm Ngôn đứng im, chậm rãi điều tiết bản thân một phen, không bao lâu sau, tâm cảnh rất nhanh liền bình phục lại.
Kết quả này khiến hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều vẫn là vui sướng.
Bởi vì hắn phát hiện hình như mình tìm được biện pháp vượt qua tác dụng phụ của hệ thống rồi, biện pháp này kể ra rất đơn giản, ấy chính là dùng thời gian chậm rãi lắng đọng tính tình xuống.
Thời gian coi vậy mà thật vĩ đại, hầu như cái gì thời gian cũng có thể từ từ giải quyết được.
Tác dụng phụ của hệ thống cũng là như thế.
Thẩm Ngôn nhàn nhạt mỉm cười, quyết định rời khỏi tiệm sách. Biết được tác dụng phụ của hệ thống đã có cách giải quyết khiến tâm trạng hắn hiện giờ vô cùng vui vẻ.
Điều này cũng có nghĩa là về sau hắn có thể tiếp tục học tập kỹ năng lên tới cấp tông sư mà không cần lo lắng quá nhiều nữa rồi.
"Brừm brừm!"
Điện thoại di động trong túi quần rung lên, Thẩm Ngôn lấy ra xem, là Địch Lệ Nhiệt Ba gọi tới.
"Chồng ơi, anh đang làm gì thế?" Thanh âm vui vẻ, ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba theo ống nghe truyền đến.
Thẩm Ngôn dịu dàng đáp: "Mới từ tiệm sách ra thôi, em đang rảnh à, không phải quay phim sao?"
Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Em đang chờ tới cảnh của mình đây này, ài, thật là nhàm chán. Em thấy ngồi đợi vậy so với quay phim còn mệt mỏi hơn. Chồng ơi, em có chút chút nhớ anh rồi."
Thẩm Ngôn bật cười, hỏi lại nàng: "Chỉ chút chút thôi à?"
Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, tinh nghịch đáp lại: "Dĩ nhiên không phải, là rất nhớ, rất muốn rất muốn nhìn thấy anh bây giờ. Nếu anh có thể vĩnh viễn ở cạnh em thì tốt biết bao, được thế thì dù có đày chúng ta tới nơi hoang vu cằn cỗi nhất em cũng cam tâm tình nguyện."
Thẩm Ngôn không có chút phòng bị nào, đột ngột bị sự ngọt ngào của Địch Lệ Nhiệt Ba tấn công khiến cả trái tim như cũng muốn mềm đi, hắn khó nhịn được khóe môi nhếch nhếch lên, cưng chiều nói: "Nhàm chán quá thì em chịu khó tìm một ít việc gì đó giết thời gian đi, nghe một bản nhạc hoặc mở máy lên chơi game chẳng hạn."
"Không có tí sức lực nào, cũng không có ca khúc mới nào hay ho để nghe. Vả lại bài hát đứng đầu Kim Khúc bảng là sản phẩm của tình địch của em, làm sao mà nghe lọt tai chứ? Còn chơi game thì nhất định phải cúi đầu xuống, mà anh có cho em làm thế đâu."
Địch Lệ Nhiệt Ba luôn miệng than thở, cái thói quen gặp chuyện không hài lòng liền càu nhàu liên tục này của nàng Thẩm Ngôn đã thấy không ít lần, bất quá lại không phải là kiểu gắt gỏng khiến cho người ta chán ghét, mà chính là kiểu bán manh làm nũng trông rất đáng yêu.
Thẩm Ngôn kiên nhẫn ngồi nghe nàng huyên thuyên đủ các loại chủ đề trên trời dưới đất, nói tới khi nàng mỏi miệng khô họng bèn đề nghị hắn: “Chồng ơi chồng à, anh kể chuyện xưa cho em nghe đi!"
"Kể chuyện xưa?"
"Ừm ừm!"
Thẩm Ngôn ngẫm nghĩ một lát, khóe miệng cong lên lộ ra một nụ cười sáng lạn, đoạn nói: "Vậy anh sẽ kể cho em nghe cố sự về con chó con cùng con mèo nhỏ nhé. Có một ngày, chó con hỏi con mèo nhỏ như vầy: Cậu đoán xem trong túi mình có mấy viên đường? Con mèo nhỏ hỏi ngược lại: Đoán đúng thì cậu có cho mình ăn không? Chó con gật đầu, bảo: Có, nếu đoán đúng thì sẽ cho cậu hết. Con mèo nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng nói: Mình đoán… cậu có 5 viên! Chó con nghe vậy liền vui vẻ cười, đem đường trong tay đưa cho con mèo nhỏ, đoạn nói: Mình thiếu cậu ba viên vậy."
"Ồ, chó con đáng yêu thế!" Địch Lệ Nhiệt Ba oa oa thốt lên.
Thẩm Ngôn lại kể tiếp: "Câu chuyện vẫn còn phần sau. Con mèo nhỏ sung sướng ăn hai khối đường bị tiêm thuốc ngủ mà chó con đưa cho nó xong liền ngất đi. Ngày thứ hai, chó con lại tìm đến mèo nhỏ, nói với nó rằng: Nè, đây là ba viên đường mà mình thiếu cậu. Con mèo nhỏ lắc đầu từ chối: Không ăn nữa đâu, ăn đường xong đau mông lắm."
Câu chuyện Thẩm Ngôn vừa kể vốn là một tiểu phẩm ngắn mà hắn từng xem trên mạng ở kiếp trước, nửa đoạn đầu là tiết mục đứng đắn nghiêm túc thật sự nói về tình bạn; còn phần sau là do dân mạng chế thêm vào. Lúc đọc đến đây, Thẩm Ngôn đã cười rất lâu.
"Vì sao ăn kẹo thì cái mông lại đau? Hơn nữa chó con chẳng phải rất thích con mèo nhỏ à, sao nó lại bỏ thuốc ngủ vào trong viên đường?"
Tràng cười trong dự tính của Thẩm Ngôn không hề xuất hiện, Địch Lệ Nhiệt Ba ở đầu dây bên kia rất nghiêm túc đặt ra nghi vấn.
Thẩm Ngôn mấp máy miệng, định nói rồi thôi. Hắn thật sự không biết phải nên nói gì tiếp theo nữa.
Xem ra ác mộng nhất của những diễn viên hài hẳn là khi đi diễn gặp phải những kẻ não chậm nhảy số, đã vậy lại còn nghiêm túc bày ra tinh thần ham học hỏi, muốn biết rõ tường tận vấn đề như vị cô nương họ Địch kia.
"Không có gì!" Thẩm Ngôn không buồn giải thích.
Hai người lại hàn huyên một hồi, tới khi đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Mạnh Bình Bình thúc giục Địch Lệ Nhiệt Ba đi quay phim thì hai người mới cúp điện thoại.
Thẩm Ngôn không vội quay về mà đứng ở ven đường suy ngẫm một hồi, sau đó quyết đoán quay trở lại tiệm sách ban nãy.
Bốn mươi phút sau, Thẩm Ngôn mới rời khỏi.
Sáng tác: Tác giả cấp Tông sư, (9/20000). Ngài đã trở thành một nhà soạn nhạc cấp Tông sư, năng lực sáng tác của ngài đạt đến hóa cảnh, lời ca và giai điệu ngài viết ra đủ sức khiến người nghe đắm chìm vào ca khúc mà ngài muốn truyền tải.
Khẩu kỹ: Người lồng tiếng nghệ thuật cấp Tông sư, (15/20000). Ngài đã trở thành một vị diễn viên lồng tiếng cấp Tông sư, ngài có thể bắt chước bất luận thanh âm nào mà mình nghe được, tài ăn nói của ngài sẽ trở nên cực kì lưu loát.
Hắn lại vừa mới học thêm hai kỹ năng đạt tới đẳng cấp Tông sư nữa, cộng thêm kỹ năng thụ nghiệp lúc nãy thì xem như hôm nay Thẩm Ngôn đã học được ba năng lực mới. Hắn cảm giác tinh thần lực của chính mình lại đến cực hạn rồi, nếu gượng ép học thêm thì tâm tính chắc chắn sẽ bạo tạc.
Bất quá cũng không sao cả, kỹ năng mà hắn muốn thì đều đã học được.
Sở dĩ học hai kỹ năng sáng tác và lồng tiếng là bởi vì lời than thở ban nãy của Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn muốn sau này sẽ tập kể chuyện cười cho các cô nàng, giúp bọn họ bớt nhàm chán trong lúc chờ quay phim.
Thẩm Ngôn tìm đường đi tới một cửa hàng văn phòng phẩm, bỏ ra gần hai vạn khối tiền để mua một cây bút ghi âm cao cấp, sau đó mới quay trở về khách sạn.
Bây giờ vẫn chưa tới bốn giờ, nếu nấu cơm thì có chút sớm, Thẩm Ngôn bèn kéo một cái ghế tới ngồi trước cửa sổ, mở bút ghi âm ra mày mò.
Trên đường về đây hắn đã suy nghĩ xem mình nên thu âm tiết mục gì, khổ não một hồi thì cuối cùng Thẩm Ngôn cũng đã quyết định trước sẽ ghi vở « Quỷ thổi đèn ».
« Quỷ thổi đèn » ở kiếp trước của hắn là một tác phẩm cực kỳ nổi tiếng, đại danh đỉnh đỉnh. Thẩm Ngôn tuy chưa có thời gian xem nguyên tác nhưng đã từng nghe qua bản audio do người đọc. Hiện giờ hắn quyết định sẽ ghi âm lại tác phẩm này cho hai cô vợ nhỏ nhà mình nghe thử.