Chương : 67
Địch Lệ Nhiệt Ba cười không ngừng, nàng ngồi trong lòng Thẩm Ngôn cười hỉ hả một lúc, cuối cùng cực kỳ mong đợi nói: "Chồng à, anh dạy em học trò này đi. Em thích tài lẻ đó, chơi thật vui, chờ em học xong, hừ hừ, em sẽ giả giọng tiếng Mật tỷ rồi lần lượt gọi điện thoại mắng chửi người ta cho cậu ấy đắc tội hết một lượt, ha ha ha!"
Thẩm Ngôn bị cô vợ ngốc nghếch này chọc cười đến nỗi đau cả bụng, hắn miết cái mũi nhỏ của nàng, đoạn hỏi: "Em không sợ em ấy quay đầu tìm em tính sổ à? Tới lúc đó đừng có khóc nhè với anh đấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba vểnh môi, đắc ý hất cằm, nói: "Tính sổ gì chứ, em mới không thèm sợ đâu. Chồng à, kỹ năng xịn xò này của anh có yêu cầu truyền nam không truyền nữ gì gì đó không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp: "Không có, bất quá cái này tương đối khó luyện, muốn học thành tài thì phải mất nhiều thời gian đấy."
"Vậy nếu muốn học được tới trình độ như anh thì cần bao nhiêu thời gian?"
Thẩm Ngôn ăn ngay nói thật: "Xem tư chất đã, tư chất tốt thì vài chục năm liền thành."
Địch Lệ Nhiệt Ba trợn tròn mắt, "Hả, vậy không lẽ anh đã học suốt từ khi lọt lòng mẹ đến giờ?"
Thẩm Ngôn nhếch môi: "Chồng em không giống mọi người, chồng em là thiên tài, không thể so sánh cùng người khác được, hiểu chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba phì cười, không hiểu sao nhưng nàng đặc biệt thích nhìn dáng vẻ trang bức của Thẩm Ngôn, cực kỳ đáng yêu.
"Thế anh xem xem, tư chất của em thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba mong đợi hỏi.
Thẩm Ngôn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô nàng: "Nếu như em chỉ đơn thuần muốn học cách bắt chước cách nói chuyện của người khác thì cũng không cần thời gian dài như vậy, luyện tập một chút là được. Vả lại luyện khẩu kỹ còn có một điểm tốt, đó chính là sau này khi em hóa thân vào các vai diễn khác nhau, em sẽ hoàn thành việc đọc lời thoại tốt hơn mà không cần phải dùng đến phối âm hậu kì."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hào hứng vỗ tay nhỏ, vui vẻ nói với Thẩm Ngôn: "Đúng rồi, sao em không nghĩ tới chuyện này sớm hơn nhỉ? Chồng ơi, anh nhất định phải dạy em đấy, giọng đọc thoại và tiếng phổ thông của em vốn yếu, em quay nhiều bộ phim như vậy rồi mà đúng là hiếm khi dùng nguyên âm của chính mình, bình thường đều là bên hậu kì phối âm cả."
Thẩm Ngôn có chút ngoài ý muốn, hắn cẩn thận hỏi lại: "Tất cả phần diễn của em đó giờ đều là dùng phối âm?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngượng ngùng gật gật đầu.
Thẩm Ngôn hoàn toàn câm nín!
Xem ra giới giải trí Hoa Hạ đúng là không coi trọng việc diễn viên đọc thoại như nào mà.
"Khẩu kỹ bản chất chính là bắt chước, khác biệt chỉ là giống hay không giống mà thôi. Khi vừa mới bắt đầu học tập thì em phải nghĩ thoáng ra, đừng nên truy cầu trăm phần trăm hoàn mỹ làm gì, cái này người bình thường cũng không ai làm được đâu. Chỉ cần bắt lấy âm thanh đặc trưng nào đó mà người em muốn bắt chước thường nói là được rồi, ví dụ như khẩu âm của em khá đặc biệt, em thường hay nhấn âm như này..."
Thẩm Ngôn vòng tay ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba vào lòng, bắt đầu kiên nhẫn giảng giải kiến thức khẩu kỹ cho nàng hiểu.
Loại kỹ năng chuyên ngành cần chú ý tới khẩu âm, chẳng hạn như tấu nói, diễn kịch, đóng phim... này không phải là ai cũng có thể dạy hay ai muốn học cũng được, cần phải bái sư trước, sau đó mới là học nghệ chân chính.
Thẩm Ngôn thực ra không quan tâm chuyện này, một là vì kỹ năng của hắn có thừa, thứ hai vẫn là câu nói kia, sau khi đứng ở vị thế đủ cao, tâm tình tự nhiên thoải mái hẳn.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là Địch Lệ Nhiệt Ba vốn chính là vợ hắn, đối với nàng, hắn hiển nhiên sẽ dốc cạn vốn liếng ra để chỉ dạy.
Có được kỹ năng thụ nghiệp cấp tông sư giúp Thẩm Ngôn giảng bài không buồn tẻ chút nào, thậm chí còn phi thường sinh động, rõ ràng dễ hiểu.
Bằng chứng là một kẻ dễ mất tập trung như Địch Lệ Nhiệt Ba, lúc này đang lắng nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng còn cùng Thẩm Ngôn luyện một chút phát âm.
Hai người một dạy, một học, cũng không cảm giác được thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đợi đến khi Dương Mật tìm tới thì bọn họ mới bất giác phát hiện thì ra đã đến giữa trưa rồi.
"Đang làm gì thế?"
Dương Mật nhanh chóng đi vào trong lều, cúi đầu xuống hôn cái chóc lên má Thẩm Ngôn.
Nhắc tới cũng kỳ lạ. Khi vừa mới bước vào lều vải, nhìn thấy hai người thân thân mật mật dán cùng một chỗ, vốn dĩ Dương Mật phải thấy tức giận, phải ghen tuông khó chịu lắm. Nhưng trên thực tế, nội tâm nàng lại phi thường bình tĩnh, không có chút nào gợn sóng.
Khả năng là vì chuyện đêm qua đã cải biến tâm tình nàng.
Xem ra mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu. Việc hồi tối chính là một ví dụ điển hình.
"Thẩm Ngôn đang dạy tớ học khẩu kỹ." Địch Lệ Nhiệt Ba cười tươi tắn đáp.
"Khẩu kỹ?"
"Ừm, đúng rồi, xịn lắm đó, chồng chúng ta đúng là đặc biệt lợi hại, bắt chước ai cũng giống." Gương mặt xinh đẹp của Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Dương Mật nhìn về phía Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cười cười, bắt chước giọng của vài người khác nhau nói chuyện để Dương Mật nghe.
Phản ứng của Dương Mật hoàn toàn khác biệt cô bạn mình, ban đầu quả thật nàng cũng thấy rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kỳ quái, nàng tò mò hỏi đối phương: "Mật tỷ, cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao? Coi kìa, cậu bình thản hệt như cậu cũng làm được giống anh ấy vậy."
Dương Mật trợn mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Tớ bình tĩnh là bởi vì tớ biết rõ Thẩm Ngôn là thiên tài chứ sao nữa. Chấn kinh thì cũng một hai lần đầu thôi, sao có thể kinh ngạc hoài được, tớ bây giờ thấy quen rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn chằm chằm Dương Mật rồi lại quay đầu ngắm Thẩm Ngôn, thở dài nhận xét: "Hừ, hai người thật đúng là mặt dày."
"Bốp~!"
Thẩm Ngôn cùng Dương Mật rất ăn ý, cùng lúc đưa tay vỗ cái bốp lên mông nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba la oai oái, vội ôm lấy cái mông đáng thương, từ sáng tới giờ khi không đã bị vỗ mấy lần rồi. "Các người ức hiếp tôi!!!"
Thẩm Ngôn bật cười, đứng dậy đi ra ngoài nấu cơm, Dương Mật thì cầm cuốn kịch bản, ngả lưng ra ghế sô pha xem lại đoạn kịch sẽ quay chiều nay.
Tổng thể bộ phim đã quay xong gần hết, chủ yếu còn lại là cảnh tình cảm giữa nàng và Lý Thanh Phong. Vì thế mấy ngày tiếp theo đây lượng công việc của Dương Mật đặc biệt nhiều, tương đối mỏi mệt.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút nhàm chán, phần diễn của nàng không còn mấy cảnh, thế nên hiện tại nàng khá nhàn nhã.
Nhiệt Ba nghĩ nghĩ một lúc liền đứng dậy ra bên ngoài, vây quanh Thẩm Ngôn dạo qua một vòng, nũng nịu bán manh một lát mới đột nhiên nhớ tới Thẩm Ngôn từng nói đã thu âm cho nàng mấy chương truyện, sáng giờ lo theo hắn học tập nên nàng còn chưa kịp nghe. Hiện giờ nhớ ra nên Nhiệt Ba liền hào hứng quay người chạy về lều vải, cong chân ngồi xếp bằng trên ghế, cắm tai nghe vào, điều chỉnh lại âm lượng rồi nhắm mắt lắng nghe.
- ----------
Chương sau: Em Thích Hát Sao?
Thẩm Ngôn bị cô vợ ngốc nghếch này chọc cười đến nỗi đau cả bụng, hắn miết cái mũi nhỏ của nàng, đoạn hỏi: "Em không sợ em ấy quay đầu tìm em tính sổ à? Tới lúc đó đừng có khóc nhè với anh đấy."
Địch Lệ Nhiệt Ba vểnh môi, đắc ý hất cằm, nói: "Tính sổ gì chứ, em mới không thèm sợ đâu. Chồng à, kỹ năng xịn xò này của anh có yêu cầu truyền nam không truyền nữ gì gì đó không?"
Thẩm Ngôn lắc đầu, đáp: "Không có, bất quá cái này tương đối khó luyện, muốn học thành tài thì phải mất nhiều thời gian đấy."
"Vậy nếu muốn học được tới trình độ như anh thì cần bao nhiêu thời gian?"
Thẩm Ngôn ăn ngay nói thật: "Xem tư chất đã, tư chất tốt thì vài chục năm liền thành."
Địch Lệ Nhiệt Ba trợn tròn mắt, "Hả, vậy không lẽ anh đã học suốt từ khi lọt lòng mẹ đến giờ?"
Thẩm Ngôn nhếch môi: "Chồng em không giống mọi người, chồng em là thiên tài, không thể so sánh cùng người khác được, hiểu chưa?"
Địch Lệ Nhiệt Ba phì cười, không hiểu sao nhưng nàng đặc biệt thích nhìn dáng vẻ trang bức của Thẩm Ngôn, cực kỳ đáng yêu.
"Thế anh xem xem, tư chất của em thế nào?" Địch Lệ Nhiệt Ba mong đợi hỏi.
Thẩm Ngôn không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô nàng: "Nếu như em chỉ đơn thuần muốn học cách bắt chước cách nói chuyện của người khác thì cũng không cần thời gian dài như vậy, luyện tập một chút là được. Vả lại luyện khẩu kỹ còn có một điểm tốt, đó chính là sau này khi em hóa thân vào các vai diễn khác nhau, em sẽ hoàn thành việc đọc lời thoại tốt hơn mà không cần phải dùng đến phối âm hậu kì."
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêm túc suy nghĩ, sau đó hào hứng vỗ tay nhỏ, vui vẻ nói với Thẩm Ngôn: "Đúng rồi, sao em không nghĩ tới chuyện này sớm hơn nhỉ? Chồng ơi, anh nhất định phải dạy em đấy, giọng đọc thoại và tiếng phổ thông của em vốn yếu, em quay nhiều bộ phim như vậy rồi mà đúng là hiếm khi dùng nguyên âm của chính mình, bình thường đều là bên hậu kì phối âm cả."
Thẩm Ngôn có chút ngoài ý muốn, hắn cẩn thận hỏi lại: "Tất cả phần diễn của em đó giờ đều là dùng phối âm?"
Địch Lệ Nhiệt Ba ngượng ngùng gật gật đầu.
Thẩm Ngôn hoàn toàn câm nín!
Xem ra giới giải trí Hoa Hạ đúng là không coi trọng việc diễn viên đọc thoại như nào mà.
"Khẩu kỹ bản chất chính là bắt chước, khác biệt chỉ là giống hay không giống mà thôi. Khi vừa mới bắt đầu học tập thì em phải nghĩ thoáng ra, đừng nên truy cầu trăm phần trăm hoàn mỹ làm gì, cái này người bình thường cũng không ai làm được đâu. Chỉ cần bắt lấy âm thanh đặc trưng nào đó mà người em muốn bắt chước thường nói là được rồi, ví dụ như khẩu âm của em khá đặc biệt, em thường hay nhấn âm như này..."
Thẩm Ngôn vòng tay ôm lấy Địch Lệ Nhiệt Ba vào lòng, bắt đầu kiên nhẫn giảng giải kiến thức khẩu kỹ cho nàng hiểu.
Loại kỹ năng chuyên ngành cần chú ý tới khẩu âm, chẳng hạn như tấu nói, diễn kịch, đóng phim... này không phải là ai cũng có thể dạy hay ai muốn học cũng được, cần phải bái sư trước, sau đó mới là học nghệ chân chính.
Thẩm Ngôn thực ra không quan tâm chuyện này, một là vì kỹ năng của hắn có thừa, thứ hai vẫn là câu nói kia, sau khi đứng ở vị thế đủ cao, tâm tình tự nhiên thoải mái hẳn.
Đương nhiên, mấu chốt nhất vẫn là Địch Lệ Nhiệt Ba vốn chính là vợ hắn, đối với nàng, hắn hiển nhiên sẽ dốc cạn vốn liếng ra để chỉ dạy.
Có được kỹ năng thụ nghiệp cấp tông sư giúp Thẩm Ngôn giảng bài không buồn tẻ chút nào, thậm chí còn phi thường sinh động, rõ ràng dễ hiểu.
Bằng chứng là một kẻ dễ mất tập trung như Địch Lệ Nhiệt Ba, lúc này đang lắng nghe hết sức chăm chú, thỉnh thoảng còn cùng Thẩm Ngôn luyện một chút phát âm.
Hai người một dạy, một học, cũng không cảm giác được thời gian nhanh chóng trôi qua.
Đợi đến khi Dương Mật tìm tới thì bọn họ mới bất giác phát hiện thì ra đã đến giữa trưa rồi.
"Đang làm gì thế?"
Dương Mật nhanh chóng đi vào trong lều, cúi đầu xuống hôn cái chóc lên má Thẩm Ngôn.
Nhắc tới cũng kỳ lạ. Khi vừa mới bước vào lều vải, nhìn thấy hai người thân thân mật mật dán cùng một chỗ, vốn dĩ Dương Mật phải thấy tức giận, phải ghen tuông khó chịu lắm. Nhưng trên thực tế, nội tâm nàng lại phi thường bình tĩnh, không có chút nào gợn sóng.
Khả năng là vì chuyện đêm qua đã cải biến tâm tình nàng.
Xem ra mọi chuyện đều có hai mặt tốt xấu. Việc hồi tối chính là một ví dụ điển hình.
"Thẩm Ngôn đang dạy tớ học khẩu kỹ." Địch Lệ Nhiệt Ba cười tươi tắn đáp.
"Khẩu kỹ?"
"Ừm, đúng rồi, xịn lắm đó, chồng chúng ta đúng là đặc biệt lợi hại, bắt chước ai cũng giống." Gương mặt xinh đẹp của Địch Lệ Nhiệt Ba tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
Dương Mật nhìn về phía Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn cười cười, bắt chước giọng của vài người khác nhau nói chuyện để Dương Mật nghe.
Phản ứng của Dương Mật hoàn toàn khác biệt cô bạn mình, ban đầu quả thật nàng cũng thấy rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút kỳ quái, nàng tò mò hỏi đối phương: "Mật tỷ, cậu không cảm thấy ngạc nhiên sao? Coi kìa, cậu bình thản hệt như cậu cũng làm được giống anh ấy vậy."
Dương Mật trợn mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, "Tớ bình tĩnh là bởi vì tớ biết rõ Thẩm Ngôn là thiên tài chứ sao nữa. Chấn kinh thì cũng một hai lần đầu thôi, sao có thể kinh ngạc hoài được, tớ bây giờ thấy quen rồi."
Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn chằm chằm Dương Mật rồi lại quay đầu ngắm Thẩm Ngôn, thở dài nhận xét: "Hừ, hai người thật đúng là mặt dày."
"Bốp~!"
Thẩm Ngôn cùng Dương Mật rất ăn ý, cùng lúc đưa tay vỗ cái bốp lên mông nhỏ của Địch Lệ Nhiệt Ba.
Địch Lệ Nhiệt Ba la oai oái, vội ôm lấy cái mông đáng thương, từ sáng tới giờ khi không đã bị vỗ mấy lần rồi. "Các người ức hiếp tôi!!!"
Thẩm Ngôn bật cười, đứng dậy đi ra ngoài nấu cơm, Dương Mật thì cầm cuốn kịch bản, ngả lưng ra ghế sô pha xem lại đoạn kịch sẽ quay chiều nay.
Tổng thể bộ phim đã quay xong gần hết, chủ yếu còn lại là cảnh tình cảm giữa nàng và Lý Thanh Phong. Vì thế mấy ngày tiếp theo đây lượng công việc của Dương Mật đặc biệt nhiều, tương đối mỏi mệt.
Địch Lệ Nhiệt Ba có chút nhàm chán, phần diễn của nàng không còn mấy cảnh, thế nên hiện tại nàng khá nhàn nhã.
Nhiệt Ba nghĩ nghĩ một lúc liền đứng dậy ra bên ngoài, vây quanh Thẩm Ngôn dạo qua một vòng, nũng nịu bán manh một lát mới đột nhiên nhớ tới Thẩm Ngôn từng nói đã thu âm cho nàng mấy chương truyện, sáng giờ lo theo hắn học tập nên nàng còn chưa kịp nghe. Hiện giờ nhớ ra nên Nhiệt Ba liền hào hứng quay người chạy về lều vải, cong chân ngồi xếp bằng trên ghế, cắm tai nghe vào, điều chỉnh lại âm lượng rồi nhắm mắt lắng nghe.
- ----------
Chương sau: Em Thích Hát Sao?