Chương : 1
"Thầy, thầy thật sự không thể nghĩ lại được sao?" Một cậu trai mặc áo T-shirt, đầu tóc như ổ gà, tay ôm khung cửa, bộ dáng cầu khẩn.
"Cút đi, thầy không còn gì để dạy mày cả." Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đang cầm tẩu thuốc nhịn không được phất phất tay với cậu trai.
"Thầy à, tuyệt thế thần kỹ của thầy con còn chưa học được mà, con mới có hai mươi, thầy nỡ lòng nào để con một thân một mình đi tới chốn trần thế xa xỉ mê túy đô thị phồn hoa huyên náo kia sao?"
Cái trán người đàn ông giật giật từng đợt, cuối cùng không nhịn được, đạp một cước lên mông cậu trai mà quát lên: "Thằng ranh vô học! Dùng cái thành ngữ chó má gì vậy hả! Mày cút xa một chút cho thầy, để thầy đỡ thấy phiền!"
Cậu trai bưng mông cắn góc áo thút tha thút thít: "Thầy...."
"Cút!!" Kèm theo tiếng rống giận là một chiếc túi nhỏ màu đen cùng với tiếng nện cửa đinh tai nhức óc.
Nhẹ nhành tránh khỏi cái túi bị sư phụ sử dụng làm "ám khí" rồi cầm nó lên, cậu trai bĩu môi: "Ông già chết tiệt, một chút tình người cũng không có, một ngày nào đó tui sẽ trộm hết đồ của ông, quần xì cũng không tha!" Hừ nhẹ một tiếng, cậu trai xách túi quay đầu bước đi.
Cậu trai tên Tô Thần Dật, là một đứa nhỏ mồ côi, nói trắng ra thì y là một đứa nhỏ bị vứt bỏ. Chẳng biết mẹ đẻ của Tô Thần Dật nghĩ cái quái gì mà lại ném một đứa bé nhỏ tuổi như vậy vào chỗ hoang vắng, nếu không có sư phụ đi ngang qua nhặt được thì y phỏng chừng đã chết khô ở đó rồi.
Sư phụ của Tô Thần Dật tên là Tô Thắng, là thần trộm nổi danh ở nước Z(Zhongguo – Trung Quốc), nếu đã được gọi là thần trộm, thì đương nhiên là tay nghề rất giỏi, từ trước tới giờ hễ hắn nhìn trúng cái gì thì cái đó chưa từng sẩy khỏi tay hắn, ở trong giới cũng khá có danh tiếng. Chỉ là mười năm trước Tô Thắng rửa tay gác kiếm, dốc lòng ở nhà nuôi dạy hài tử – Tô Thần Dật.
Trải qua mấy chục năm siêng năng dạy dỗ của Tô Thắng, Tô Thần Dật cũng kế thừa không ít bản lĩnh của sư phụ nhà mình. Chính là, Tô Thần Dật thông minh thì có thông minh nhưng mà rất lười nhác, dẫn đến hiện trạng bây giờ, cái gì cũng không tinh, lại luôn sơ suất. Vì thế, ngay ngày y trải qua tuổi hai mươi, y liền bị Tô Thắng tức nước vỡ bờ, một cước đá xuống núi, gọi là rèn luyện.
Chỗ Tô Thắng ở là một biệt thự nằm trên núi ở một trấn nhỏ vùng ngoại thành của B thị. Khi Tô Thần Dật đi dọc theo đường núi xuống trấn rồi quay đầu nhìn lại ngồi biệt thự đã sớm biến mất trong tầm mắt, y liền hưng phấn mà tung cái túi trong tay lên rồi chống nạnh: "Con mẹ nó, rốt cuộc ông đây cũng được rời khỏi cái nơi chim không thèm ị này, muahahahaha.... Ui~"
Tô Thần Dật mới lúc nãy còn cười đến vẻ mặt càn rỡ thì bây giờ đã quỳ rạp trên mặt đất, một cái túi màu đen ngay ngay ngắn ngắn nằm ở trên đầu Tô Thần Dật vô thanh cười nhạt.
********
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đường trang màu xanh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, người nọ cầm trong tay một tẩu thuốc ngọc, nếu nhìn kĩ lại, có thể nhận thấy nó cực kỳ xa xỉ. Một người đàn ông khác mặc tây trang đen tuyền xấp xỉ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông nọ nắm vai hắn: "A Thắng, không nỡ sao?"
Tô Thắng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng đã nuôi nó được hai mươi năm."
Người đàn ông kia vỗ vỗ vai hắn: "Em cũng không thể nuôi nó cả đời được, phải để nó đi nhìn thế giới bên ngoài."
"Ừ, tôi biết."
"Được rồi, không được nghĩ tới thằng nhóc kia nữa, nếu không anh lập tức sai người đi "làm" nó!"
Tô Thắng lạnh lùng liếc y: "Anh dám?"
Người đàn ông lập tức tươi cười: " Không dám không dám."
Tô Thắng hừ nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ ngoại trừ con đường núi mơ hồ kia thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Thần Dật nữa, Tô Thắng than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
********
Trải qua bao tầng hiểm trở bao lớp gian nan, cuối cùng Tô Thần Dật cũng thấy được B thị phồn hoa từ xa. Nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng với các loại xe hơi sang trọng thời thượng qua lại như thoi đưa, Tô Thần Dật ôm chặt cái túi trong ngực, ngửa mặt lên trời tuôn lệ: "Cmn, rốt cuộc ông cũng có cảm giác đầu thai làm người!"
Trên thực tế điều này cũng không thể trách Tô Thần Dật hai lúa, ở trong trấn gần hai mươi năm y chưa hề rời khỏi đó lần nào, so với cái đô thị phồn hoa này, cái thị trấn kia liền trở nên vô cùng tầm thường.
Lau mặt một cái, Tô Thần Dật cùng với tiếng réo trong bụng nghiêm trang đi về phía khu vực phồn hoa nhất thành B. Đường Hằng Thông là con đường dành cho người đi bộ đông đúc nhất ở thành B, không chỉ có các trung tâm mua sắm đứng sừng sững mà còn có các cửa hàng dân tộc đặc sắc. Hơn nữa bây giờ là cuối tuần, có thể nói là người ngượm tấp nập.
Tô Thần Dật chen lẫn vào trong đám người, hai mắt tỏa sáng lấy bản thân làm tâm điểm, quyết định chọn những người trong bán kính năm mét làm mục tiêu hành động. Không sai! Là mục tiêu hành động! Đơn giản là vì sư phụ đại nhân tôn kính của y đem y tống cổ ra ngoài chỉ thả và trong túi xách của y có hai tờ tiền màu hồng phấn, mà Tô Thần Dật một đường đi từ trấn nhỏ đến thành B đã đem hai tờ hồng phấn đó tiêu sạch sành sanh. Để mình không bị đói bụng, Tô Thần Dật không ngoài ý muốn mà chuẩn bị thi triển tài năng.
Mặc dù lúc này Tô Thần Dật đã đói đến xanh mắt thế nhưng y vẫn nhớ tới lời dạy ân cần của sư phụ – chỉ nên ăn trộm những người có tiền. Vì vậy sau khi tầng tầng lớp lớp chọn lọc, Tô Thần Dật rốt cuộc chọn được mục tiêu.
Nhìn xung quanh một chút, Tô Thần Dật vẻ mặt bình tĩnh mà bắt đầu tiếp cận mục tiêu, ngay lúc y đang định ra tay thì mục tiêu bỗng dưng bị một người đàn ông ngược đường đụng phải. Khi thấy tên kia động tác nhanh chóng rút ví tiền ra khỏi người mục tiêu thì Tô Thần Dật muốn ngửa mặt lên trời gào thét, đậu xanh rau má! Thằng cha này không biết cái gì gọi là có trước có sau sao! Không hiểu sao!
Tô Thần Dật vẻ mặt phẫn hận hai mắt đỏ qué trừng tên kia, chỉ thấy thằng chả nhìn y cười khiêu khích rồi nhanh chóng rời khỏi hòa lẫn trong đám người. Sau khi Tô Thần Dật nghiến răng thành tiếng, ngực phập phồng kịch liệt, hít sâu lần thứ n, Tô Thần Dật giậm chân một cái, CMN bố mày nhịn!
Phẫn hận nghiêng đầu qua chỗ khác, Tô Thần Dật đi xa thêm một tí, tiếp tục quan sát đám người xung quanh. Rất nhanh, một gã đàn ông tây trang giày da hấp dẫn tầm mắt của Tô Thần Dật. Người kia rất cao, ước chừng một mét tám, tướng mạo anh tuấn, nhưng đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là Tô Thần Dật thấy trên tay gã mang đồng hồ kim cương, nhìn nhìn lại thấy túi quần gã hơi phồng ra, Tô Thần Dật nhất thời có cảm giác rưng rưng nước mắt. Hít mũi một cái, Tô Thần Dật bình tĩnh đi về phía gã đàn ông ấy.
Lần này không thể để đồng nghiệp hớt tay trên, bước chân của Tô Thần Dật nhanh hơn, "bịch" bàn tay phải khéo léo thâm nhập vào túi quần của người đàn ông móc chiếc ví da, Tô Thần Dật thấp giọng xin lỗi rồi tiếp tục đi về phía trước, trong đáy lòng ngầm sảng khoái không gì sánh bằng. Vừa nhìn độ dày này đã biết bên trong có không ít tiền mặt a! Chút nữa phải đi ăn một bữa thật ngon mới được!
Khi Tô Thần Dật đang nhủ thầm tính toán cho bữa cơm trưa của mình thì có một bàn tay nắm chặt vai y lại. Đáy lòng Tô Thần Dật run lên, vẻ mặt vô tội quay đầu lại về phía người đang giữ chặt y: "Tôi đã nói xin lỗi rồi mà."
Gã đàn ông cong môi cười: "Đưa ví tiền ra đây."
Tô Thần Dật nghe vậy liền ôm gắt gao cái túi đen của mình vào trong ngực, dẫu môi nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà anh muốn cướp của sao?"
Vừa dứt lời, người đi đường xung quanh lập tức đồng loạt nhìn về phía Tô Thần Dật đang bị gã đàn ông giữ lại, quan sát trên dưới một phen, trong mắt bọn họ liền hiện lên bốn chữ "mặt người dạ thú", thậm chí còn có người móc di dộng ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Khóe miệng gã đàn ông giật giật, nghiến răng nói: "Tôi nói, cậu giao ví tiền của tôi ra đây!"
Ồ ~ thì ra cậu mới là ăn trộm, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Thần Dật với vẻ mặt sáng tỏ, người đàn ông cầm điện thoại ngỡ ngàng nhìn lại Tô Thần Dật rồi quyết đoán ấn số điện thoại.
"Tôi không cho anh trộm thì thôi đi, anh lại còn vu khống tôi!" Tô Thần Dật vẻ mặt lên án, bày ra bộ dáng người bị hại.
Quả là mặt người dạ thú! Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía gã đàn ông bắt đầu phẫn nộ.
Cầm chặt lấy tay Tô Thần Dật, gã đàn ông vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Thần Dật gằn giọng nói: "Tôi vu khống cậu?"
"Ôi ~~ gần gãy rồi, gãy rồi, cứu tôi với! Muốn giết người!" Tô Thần Dật oằn người không ngừng kêu la, bề ngoài thì kêu khóc thảm thiết vang trời lở đất nhưng bên trong đã sớm đem người đàn ông này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài hỏi thăm vô số lần, nếu ở đây ít người, y phỏng chừng đã sớm cho hắn một cước lăn quay rồi xách đít chạy đi.
Mọi người vây xem bắt đầu chỉ trỏ nhưng không ai có ý định tiến lên giúp một tay. Gã đàn ông lạnh lùng trừng mắt Tô Thần Dật – người trộm tiền của mình mà vẫn giả vờ vô tội, ánh mắt bắt đầu bắn vèo vèo phóng dao. Khi gã đang suy nghĩ nên ở chỗ này đánh y một trận hay là kéo đi hủy thi diệt tích thì có mấy người mặc đồng phục tuần cảnh (cảnh sát tuần tra) nghe tin tìm đến.
"Chuyện gì xảy ra! Có người mới vừa gọi điện báo có ăn trộm, ở đâu?"
Mọi người thấy thế liền nhường đường cho tuần cảnh, đáy lòng Tô Thần Dật thầm rên một tiếng không xong, chính là đang tìm cách chạy trốn thì đã thấy tuần cảnh vẻ mặt nịnh bợ chạy lại: "Thì ra là Tô tổng, sao hôm nay ngài lại rãnh rỗi đi dạo phố thế?"
Trong tâm Tô Thần Dật lộp bộp một tiếng lệ rơi đầy mặt, sư phụ, con có lỗi với thầy, uy danh một đời của thầy sẽ bị hủy trong tay thằng đệ tử này, hu hu hu....
Gã đàn ông được xưng là Tô tổng hừ lạnh một tiếng, quăng Tô Thần Dật cho đám tuần cảnh: "Cậu ta trộm ví tiền của tôi."
Người qua đường vây xem ngay tức khắc liền có cảm giác bị lừa gạt, đều tức giận trừng mắt nhìn Tô Thần Dật đang bị tuần cảnh chế ngự, thằng này sói đột lốt cừu!
Tuần cảnh lập tức lườm Tô Thần Dật: "Ban ngày ban mặt cũng dám làm ra loại chuyện đáng khinh này à! Còn không giao ví tiền của Tô tổng ra đây! Muốn chúng tôi lục soát người sao!"
Thân người của Tô Thần Dật run lên một cái, móc ví tiền còn chưa cầm nóng tay ra, tuần cảnh giật lấy cái ví rồi tiếp tục bày ra vẻ mặt nịnh bợ đưa cho gã đàn ông: "Tô tổng, ví tiền của ngài."
Hắn ừ một tiếng nhận lấy ví tiền: "Cần tôi viết tường trình không?"
"Không cần không cần, chúng tôi đem thằng nhãi này về tra hỏi là được rồi."
Tô Thần Dật tha thiết nhìn vì tiền giá trị xa xỉ trên tay gã đàn ông, ân hận thầm trong ruột, sớm biết thế mình đã ra tay nhanh hơn rồi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này, huhu!
Có lẽ là do tầm mắt Tô Thần Dật quá mức nóng bỏng, gã đàn ông nhìn về phía Tô Thần Dật với ánh nhìn chán ghét, cuối cùng hắn gật đầu với mấy tên tuần cảnh rồi mặt không đổi sắc rời đi. Mà tầm mắt Tô Thần Dật vẫn đuổi theo ví tiền của gã kia, rất có loại giác mười tám dặm đưa tiễn*.( Lúc Chúc Anh Đài hồi hương, thì Lương Sơn Bá đã tiễn nàng một đoạn đường dài mười tám dặm -> Ánh mắt đau thương, da diết, thắm thiết, mải miết =))~)
Tuần cảnh liếc mắt trừng Tô Thần Dật, móc còng số tám ra khóa tay cậu lại, động tác rất thô lỗ, "Mang đi! Tô tổng mà cậu cũng dám trộm, xem tôi có giết chết cậu không!"
"Họ Tô, tôi thành quỷ cũng không tha cho anhhhhhhhhhh."
Trong trại giam, Tô Thần Dật tựa người vào ghế, ngồi đối diện với một tên cảnh sát. Lúc này tên cảnh sát cầm hộp cơm xì xụp ăn uống. Đôi mắt Tô Thần Dật mở to mắt nhìn hắn, thi thoảng lại nuốt nước miếng.
Tên cảnh sát cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi câu hỏi lần thứ một trăm hai mươi tám trong ngày hôm nay: "Nói, tại sao lại trộm đồ."
"Tui đói..." Hai mắt Tô Thần Dật xanh loét, mồ hôi chảy ròng.
Nhận được câu trả lời thứ một trăm hai mươi tám giống y xì mấy câu trước, tên cảnh sát nổi giận, đập đôi đũa trong tay xuống bàn giận giữ hét lên: "Con mẹ nó, cậu rốt cuộc có nói hay không!"
Tô Thần Dật yên lặng nhìn hạt cơm bị văng ra khỏi miệng tên cảnh sát bay vèo giữa phòng thẩm vấn như máy bay, đáy lòng than thầm một tiếng lãng phí, ngoài miệng tội nghiệp nói: "Tui đói..."
Tên cảnh sát nhịn lại nhịn, rốt cuộc hết nhịn nổi, đưa tay cầm hộp cơm dí vào mặt Tô Thần Dật: "Còn dám nói hai chữ này tin tôi bóp chết cậu không hả?"
Tô Thần Dật lập tức thè lưỡi ra quét hết cơm vào mồm, thậm chí còn nỗ lực nghiêng nghiêng đầu đem mấy hột cơm dính trên mặt đưa vào miệng, cuối cùng còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi tha thiết nhìn tên cảnh sát: "Còn nữa không?"
"..."
"Cút đi, thầy không còn gì để dạy mày cả." Một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi đang cầm tẩu thuốc nhịn không được phất phất tay với cậu trai.
"Thầy à, tuyệt thế thần kỹ của thầy con còn chưa học được mà, con mới có hai mươi, thầy nỡ lòng nào để con một thân một mình đi tới chốn trần thế xa xỉ mê túy đô thị phồn hoa huyên náo kia sao?"
Cái trán người đàn ông giật giật từng đợt, cuối cùng không nhịn được, đạp một cước lên mông cậu trai mà quát lên: "Thằng ranh vô học! Dùng cái thành ngữ chó má gì vậy hả! Mày cút xa một chút cho thầy, để thầy đỡ thấy phiền!"
Cậu trai bưng mông cắn góc áo thút tha thút thít: "Thầy...."
"Cút!!" Kèm theo tiếng rống giận là một chiếc túi nhỏ màu đen cùng với tiếng nện cửa đinh tai nhức óc.
Nhẹ nhành tránh khỏi cái túi bị sư phụ sử dụng làm "ám khí" rồi cầm nó lên, cậu trai bĩu môi: "Ông già chết tiệt, một chút tình người cũng không có, một ngày nào đó tui sẽ trộm hết đồ của ông, quần xì cũng không tha!" Hừ nhẹ một tiếng, cậu trai xách túi quay đầu bước đi.
Cậu trai tên Tô Thần Dật, là một đứa nhỏ mồ côi, nói trắng ra thì y là một đứa nhỏ bị vứt bỏ. Chẳng biết mẹ đẻ của Tô Thần Dật nghĩ cái quái gì mà lại ném một đứa bé nhỏ tuổi như vậy vào chỗ hoang vắng, nếu không có sư phụ đi ngang qua nhặt được thì y phỏng chừng đã chết khô ở đó rồi.
Sư phụ của Tô Thần Dật tên là Tô Thắng, là thần trộm nổi danh ở nước Z(Zhongguo – Trung Quốc), nếu đã được gọi là thần trộm, thì đương nhiên là tay nghề rất giỏi, từ trước tới giờ hễ hắn nhìn trúng cái gì thì cái đó chưa từng sẩy khỏi tay hắn, ở trong giới cũng khá có danh tiếng. Chỉ là mười năm trước Tô Thắng rửa tay gác kiếm, dốc lòng ở nhà nuôi dạy hài tử – Tô Thần Dật.
Trải qua mấy chục năm siêng năng dạy dỗ của Tô Thắng, Tô Thần Dật cũng kế thừa không ít bản lĩnh của sư phụ nhà mình. Chính là, Tô Thần Dật thông minh thì có thông minh nhưng mà rất lười nhác, dẫn đến hiện trạng bây giờ, cái gì cũng không tinh, lại luôn sơ suất. Vì thế, ngay ngày y trải qua tuổi hai mươi, y liền bị Tô Thắng tức nước vỡ bờ, một cước đá xuống núi, gọi là rèn luyện.
Chỗ Tô Thắng ở là một biệt thự nằm trên núi ở một trấn nhỏ vùng ngoại thành của B thị. Khi Tô Thần Dật đi dọc theo đường núi xuống trấn rồi quay đầu nhìn lại ngồi biệt thự đã sớm biến mất trong tầm mắt, y liền hưng phấn mà tung cái túi trong tay lên rồi chống nạnh: "Con mẹ nó, rốt cuộc ông đây cũng được rời khỏi cái nơi chim không thèm ị này, muahahahaha.... Ui~"
Tô Thần Dật mới lúc nãy còn cười đến vẻ mặt càn rỡ thì bây giờ đã quỳ rạp trên mặt đất, một cái túi màu đen ngay ngay ngắn ngắn nằm ở trên đầu Tô Thần Dật vô thanh cười nhạt.
********
Một người đàn ông trung niên mặc bộ đường trang màu xanh đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, người nọ cầm trong tay một tẩu thuốc ngọc, nếu nhìn kĩ lại, có thể nhận thấy nó cực kỳ xa xỉ. Một người đàn ông khác mặc tây trang đen tuyền xấp xỉ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông nọ nắm vai hắn: "A Thắng, không nỡ sao?"
Tô Thắng nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng đã nuôi nó được hai mươi năm."
Người đàn ông kia vỗ vỗ vai hắn: "Em cũng không thể nuôi nó cả đời được, phải để nó đi nhìn thế giới bên ngoài."
"Ừ, tôi biết."
"Được rồi, không được nghĩ tới thằng nhóc kia nữa, nếu không anh lập tức sai người đi "làm" nó!"
Tô Thắng lạnh lùng liếc y: "Anh dám?"
Người đàn ông lập tức tươi cười: " Không dám không dám."
Tô Thắng hừ nhẹ một tiếng, lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ ngoại trừ con đường núi mơ hồ kia thì đã không còn thấy bóng dáng của Tô Thần Dật nữa, Tô Thắng than nhẹ một tiếng rồi xoay người rời đi.
********
Trải qua bao tầng hiểm trở bao lớp gian nan, cuối cùng Tô Thần Dật cũng thấy được B thị phồn hoa từ xa. Nhìn thấy mấy tòa nhà cao tầng với các loại xe hơi sang trọng thời thượng qua lại như thoi đưa, Tô Thần Dật ôm chặt cái túi trong ngực, ngửa mặt lên trời tuôn lệ: "Cmn, rốt cuộc ông cũng có cảm giác đầu thai làm người!"
Trên thực tế điều này cũng không thể trách Tô Thần Dật hai lúa, ở trong trấn gần hai mươi năm y chưa hề rời khỏi đó lần nào, so với cái đô thị phồn hoa này, cái thị trấn kia liền trở nên vô cùng tầm thường.
Lau mặt một cái, Tô Thần Dật cùng với tiếng réo trong bụng nghiêm trang đi về phía khu vực phồn hoa nhất thành B. Đường Hằng Thông là con đường dành cho người đi bộ đông đúc nhất ở thành B, không chỉ có các trung tâm mua sắm đứng sừng sững mà còn có các cửa hàng dân tộc đặc sắc. Hơn nữa bây giờ là cuối tuần, có thể nói là người ngượm tấp nập.
Tô Thần Dật chen lẫn vào trong đám người, hai mắt tỏa sáng lấy bản thân làm tâm điểm, quyết định chọn những người trong bán kính năm mét làm mục tiêu hành động. Không sai! Là mục tiêu hành động! Đơn giản là vì sư phụ đại nhân tôn kính của y đem y tống cổ ra ngoài chỉ thả và trong túi xách của y có hai tờ tiền màu hồng phấn, mà Tô Thần Dật một đường đi từ trấn nhỏ đến thành B đã đem hai tờ hồng phấn đó tiêu sạch sành sanh. Để mình không bị đói bụng, Tô Thần Dật không ngoài ý muốn mà chuẩn bị thi triển tài năng.
Mặc dù lúc này Tô Thần Dật đã đói đến xanh mắt thế nhưng y vẫn nhớ tới lời dạy ân cần của sư phụ – chỉ nên ăn trộm những người có tiền. Vì vậy sau khi tầng tầng lớp lớp chọn lọc, Tô Thần Dật rốt cuộc chọn được mục tiêu.
Nhìn xung quanh một chút, Tô Thần Dật vẻ mặt bình tĩnh mà bắt đầu tiếp cận mục tiêu, ngay lúc y đang định ra tay thì mục tiêu bỗng dưng bị một người đàn ông ngược đường đụng phải. Khi thấy tên kia động tác nhanh chóng rút ví tiền ra khỏi người mục tiêu thì Tô Thần Dật muốn ngửa mặt lên trời gào thét, đậu xanh rau má! Thằng cha này không biết cái gì gọi là có trước có sau sao! Không hiểu sao!
Tô Thần Dật vẻ mặt phẫn hận hai mắt đỏ qué trừng tên kia, chỉ thấy thằng chả nhìn y cười khiêu khích rồi nhanh chóng rời khỏi hòa lẫn trong đám người. Sau khi Tô Thần Dật nghiến răng thành tiếng, ngực phập phồng kịch liệt, hít sâu lần thứ n, Tô Thần Dật giậm chân một cái, CMN bố mày nhịn!
Phẫn hận nghiêng đầu qua chỗ khác, Tô Thần Dật đi xa thêm một tí, tiếp tục quan sát đám người xung quanh. Rất nhanh, một gã đàn ông tây trang giày da hấp dẫn tầm mắt của Tô Thần Dật. Người kia rất cao, ước chừng một mét tám, tướng mạo anh tuấn, nhưng đó không phải là trọng điểm, mà trọng điểm là Tô Thần Dật thấy trên tay gã mang đồng hồ kim cương, nhìn nhìn lại thấy túi quần gã hơi phồng ra, Tô Thần Dật nhất thời có cảm giác rưng rưng nước mắt. Hít mũi một cái, Tô Thần Dật bình tĩnh đi về phía gã đàn ông ấy.
Lần này không thể để đồng nghiệp hớt tay trên, bước chân của Tô Thần Dật nhanh hơn, "bịch" bàn tay phải khéo léo thâm nhập vào túi quần của người đàn ông móc chiếc ví da, Tô Thần Dật thấp giọng xin lỗi rồi tiếp tục đi về phía trước, trong đáy lòng ngầm sảng khoái không gì sánh bằng. Vừa nhìn độ dày này đã biết bên trong có không ít tiền mặt a! Chút nữa phải đi ăn một bữa thật ngon mới được!
Khi Tô Thần Dật đang nhủ thầm tính toán cho bữa cơm trưa của mình thì có một bàn tay nắm chặt vai y lại. Đáy lòng Tô Thần Dật run lên, vẻ mặt vô tội quay đầu lại về phía người đang giữ chặt y: "Tôi đã nói xin lỗi rồi mà."
Gã đàn ông cong môi cười: "Đưa ví tiền ra đây."
Tô Thần Dật nghe vậy liền ôm gắt gao cái túi đen của mình vào trong ngực, dẫu môi nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà anh muốn cướp của sao?"
Vừa dứt lời, người đi đường xung quanh lập tức đồng loạt nhìn về phía Tô Thần Dật đang bị gã đàn ông giữ lại, quan sát trên dưới một phen, trong mắt bọn họ liền hiện lên bốn chữ "mặt người dạ thú", thậm chí còn có người móc di dộng ra chuẩn bị báo cảnh sát.
Khóe miệng gã đàn ông giật giật, nghiến răng nói: "Tôi nói, cậu giao ví tiền của tôi ra đây!"
Ồ ~ thì ra cậu mới là ăn trộm, mọi người đồng loạt nhìn về phía Tô Thần Dật với vẻ mặt sáng tỏ, người đàn ông cầm điện thoại ngỡ ngàng nhìn lại Tô Thần Dật rồi quyết đoán ấn số điện thoại.
"Tôi không cho anh trộm thì thôi đi, anh lại còn vu khống tôi!" Tô Thần Dật vẻ mặt lên án, bày ra bộ dáng người bị hại.
Quả là mặt người dạ thú! Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía gã đàn ông bắt đầu phẫn nộ.
Cầm chặt lấy tay Tô Thần Dật, gã đàn ông vẻ mặt âm trầm nhìn Tô Thần Dật gằn giọng nói: "Tôi vu khống cậu?"
"Ôi ~~ gần gãy rồi, gãy rồi, cứu tôi với! Muốn giết người!" Tô Thần Dật oằn người không ngừng kêu la, bề ngoài thì kêu khóc thảm thiết vang trời lở đất nhưng bên trong đã sớm đem người đàn ông này từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài hỏi thăm vô số lần, nếu ở đây ít người, y phỏng chừng đã sớm cho hắn một cước lăn quay rồi xách đít chạy đi.
Mọi người vây xem bắt đầu chỉ trỏ nhưng không ai có ý định tiến lên giúp một tay. Gã đàn ông lạnh lùng trừng mắt Tô Thần Dật – người trộm tiền của mình mà vẫn giả vờ vô tội, ánh mắt bắt đầu bắn vèo vèo phóng dao. Khi gã đang suy nghĩ nên ở chỗ này đánh y một trận hay là kéo đi hủy thi diệt tích thì có mấy người mặc đồng phục tuần cảnh (cảnh sát tuần tra) nghe tin tìm đến.
"Chuyện gì xảy ra! Có người mới vừa gọi điện báo có ăn trộm, ở đâu?"
Mọi người thấy thế liền nhường đường cho tuần cảnh, đáy lòng Tô Thần Dật thầm rên một tiếng không xong, chính là đang tìm cách chạy trốn thì đã thấy tuần cảnh vẻ mặt nịnh bợ chạy lại: "Thì ra là Tô tổng, sao hôm nay ngài lại rãnh rỗi đi dạo phố thế?"
Trong tâm Tô Thần Dật lộp bộp một tiếng lệ rơi đầy mặt, sư phụ, con có lỗi với thầy, uy danh một đời của thầy sẽ bị hủy trong tay thằng đệ tử này, hu hu hu....
Gã đàn ông được xưng là Tô tổng hừ lạnh một tiếng, quăng Tô Thần Dật cho đám tuần cảnh: "Cậu ta trộm ví tiền của tôi."
Người qua đường vây xem ngay tức khắc liền có cảm giác bị lừa gạt, đều tức giận trừng mắt nhìn Tô Thần Dật đang bị tuần cảnh chế ngự, thằng này sói đột lốt cừu!
Tuần cảnh lập tức lườm Tô Thần Dật: "Ban ngày ban mặt cũng dám làm ra loại chuyện đáng khinh này à! Còn không giao ví tiền của Tô tổng ra đây! Muốn chúng tôi lục soát người sao!"
Thân người của Tô Thần Dật run lên một cái, móc ví tiền còn chưa cầm nóng tay ra, tuần cảnh giật lấy cái ví rồi tiếp tục bày ra vẻ mặt nịnh bợ đưa cho gã đàn ông: "Tô tổng, ví tiền của ngài."
Hắn ừ một tiếng nhận lấy ví tiền: "Cần tôi viết tường trình không?"
"Không cần không cần, chúng tôi đem thằng nhãi này về tra hỏi là được rồi."
Tô Thần Dật tha thiết nhìn vì tiền giá trị xa xỉ trên tay gã đàn ông, ân hận thầm trong ruột, sớm biết thế mình đã ra tay nhanh hơn rồi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện sau này, huhu!
Có lẽ là do tầm mắt Tô Thần Dật quá mức nóng bỏng, gã đàn ông nhìn về phía Tô Thần Dật với ánh nhìn chán ghét, cuối cùng hắn gật đầu với mấy tên tuần cảnh rồi mặt không đổi sắc rời đi. Mà tầm mắt Tô Thần Dật vẫn đuổi theo ví tiền của gã kia, rất có loại giác mười tám dặm đưa tiễn*.( Lúc Chúc Anh Đài hồi hương, thì Lương Sơn Bá đã tiễn nàng một đoạn đường dài mười tám dặm -> Ánh mắt đau thương, da diết, thắm thiết, mải miết =))~)
Tuần cảnh liếc mắt trừng Tô Thần Dật, móc còng số tám ra khóa tay cậu lại, động tác rất thô lỗ, "Mang đi! Tô tổng mà cậu cũng dám trộm, xem tôi có giết chết cậu không!"
"Họ Tô, tôi thành quỷ cũng không tha cho anhhhhhhhhhh."
Trong trại giam, Tô Thần Dật tựa người vào ghế, ngồi đối diện với một tên cảnh sát. Lúc này tên cảnh sát cầm hộp cơm xì xụp ăn uống. Đôi mắt Tô Thần Dật mở to mắt nhìn hắn, thi thoảng lại nuốt nước miếng.
Tên cảnh sát cũng không thèm ngẩng đầu lên, hỏi câu hỏi lần thứ một trăm hai mươi tám trong ngày hôm nay: "Nói, tại sao lại trộm đồ."
"Tui đói..." Hai mắt Tô Thần Dật xanh loét, mồ hôi chảy ròng.
Nhận được câu trả lời thứ một trăm hai mươi tám giống y xì mấy câu trước, tên cảnh sát nổi giận, đập đôi đũa trong tay xuống bàn giận giữ hét lên: "Con mẹ nó, cậu rốt cuộc có nói hay không!"
Tô Thần Dật yên lặng nhìn hạt cơm bị văng ra khỏi miệng tên cảnh sát bay vèo giữa phòng thẩm vấn như máy bay, đáy lòng than thầm một tiếng lãng phí, ngoài miệng tội nghiệp nói: "Tui đói..."
Tên cảnh sát nhịn lại nhịn, rốt cuộc hết nhịn nổi, đưa tay cầm hộp cơm dí vào mặt Tô Thần Dật: "Còn dám nói hai chữ này tin tôi bóp chết cậu không hả?"
Tô Thần Dật lập tức thè lưỡi ra quét hết cơm vào mồm, thậm chí còn nỗ lực nghiêng nghiêng đầu đem mấy hột cơm dính trên mặt đưa vào miệng, cuối cùng còn chưa thỏa mãn mà liếm liếm môi tha thiết nhìn tên cảnh sát: "Còn nữa không?"
"..."