CHƯƠNG 1: MỘT ĐÊM MÊ LY
CHƯƠNG 1: MỘT ĐÊM MÊ LY
Nóng...
Sự trống rỗng vô tận làm cô khó có thể chống đỡ, nhân tố nhiệt lượng tiềm tàng bên trong người, giống như thuốc độc, điên cuồng chao đảo trong cơ thể cô.
Trên chiếc giường lớn Kingsize kiểu Anh, người phụ nữ với mái tóc dài rối tung, giống như một đóa anh túc lẳng lơ, trêu ghẹo người đến ngắt lấy.
"Nóng quá, tại sao... Tại sao lại nóng thế này..."
Cô vừa đau khổ thở dốc, hơi thở hổn hển.
Đôi mắt mê ly, vô thức nhắm lại, cô muốn tìm một nơi mát mẻ hơn để chạm vào.
Lúc này, thuốc giải tới rồi!
Da thịt lành lạnh của người đàn ông kề sát lên, đôi môi mỏng, như gió táp mưa sa, dày đặc lan rộng trên cổ người phụ nữ.
Vốn hiện ra chút lạnh lẽo, nhưng sau khi hôn lên đôi môi khô nóng của cô, mùi vị giống như mật vậy, phút chốc, băng hỏa dung hợp, lập tức tan hết!
Cảm nhận nhiệt lượng tản đi, cảm giác sảng khoái trong cơ thể làm cô trở nên nhiệt tình, hai tay cô bám lên.
Trong hơi thở, hoóc-môn tăng đến điểm cực đại.
Một đêm, đầy mồ hôi.
Thành phố H.
Sau cơn mưa xuân, hơi thở cỏ xanh tràn ngập ngoài cửa sổ cùng với làn gió nhẹ, nghiêng nghiêng thổi vào tấm màn rèm.
Dưới tấm màn treo màu xám, bên góc khẽ đung đưa, che đi cảnh sắc đẹp đẽ bên trong phòng.
Người phụ nữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mái tóc rong biển dài rủ xuống giường, nhìn kĩ, đó là một gương mặt cực kì đẹp đẽ và thanh thuần.
Lúc này, đã qua tám tiếng kể từ lúc xảy ra chuyện tối hôm qua.
Hàm Hinh đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là, cô không muốn mở mắt ra.
Sự đau đớn trên người vẫn còn đó, sự đau đớn xé rách rõ ràng đó, làm cô xấu hổ!
Tối hôm qua, rốt cuộc cô đã trải qua một trận bão táp thế nào vậy?
Dưới sự xấu hổ này, một cảm xúc khác dâng trào làm cô suy sụp.
Tại sao, tại sao cảm giác tối qua, lại quen thuộc như thế, rất giống với, lần đầu tiên cô trải qua!
Lúc đó, cửa phòng tắm kêu cót két.
Đập vào mắt, là một người đàn ông tuấn tú trần truồng.
Làn da trắng ngần, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh, nước đọng từ từ chảy xuống cơ vùng tam giác, hai chân thon dài, cơ bụng tám múi trên cơ thể cường tráng, không có nơi nào là không gợi cảm chết người.
Ở thắt lưng, bộ phận quan trọng được che lại.
Người đàn ông cầm khăn lông, tùy ý lau đầu tóc ngắn, trong lúc hành động, để lộ ra sự cao quý, tao nhã và thanh lịch.
Thế nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy người trên giường, lại cực kì lạnh lùng.
Mộ Dịch Kỳ đi về phía giường lớn và Hàm Hinh ngủ, từ trên cao nhìn xuống.
"Tối hôm qua cô bỏ thuốc tôi sao?" Giọng nói này, lạnh lẽo như ma quỷ, rét buốt đến cùng cực.
Hàm Hinh mở mắt, cẩn thận ngồi dậy.
Nhưng mà giọng nói khi mở miệng, di chứng để lại sau một đêm quá mệt mỏi, cực kì khàn: “Không phải tôi."
Cô trả lời rất dứt khoát.
Một giây sau, cằm nhọn của cô bị người nâng lên, chống lại ánh mắt hung ác đó.
"Không phải cô? Há, cô này, bản lĩnh nương cơ hội để hành động của cô lợi hại thật đấy!"
Hàm Hinh nhíu mày, không thể không bị đau, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích cho chính mình.
"Anh này, tôi nói lại một lần nữa, tốí qua không phải do tôi, chẳng lẽ anh không cảm giác được sự khó chịu của tôi?"
Hàm Hinh nhớ mang máng rằng tôi hôm qua mình bị giám đốc sai đưa một chai rượu vang đến phòng 2408, cũng chính là căn phòng này.
Quản lí Chu đưa cho cô một ly đồ uống, nói nghỉ một lát rồi đưa đi, vốn tưởng cô ta có lòng tốt, dù sao thì quản lí Chu đối xử với cô cũng không tệ. Ai ngờ sau khi uống xong, nhất là lúc cô đi vào căn phòng này…
Chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hai người.
"Còn nói láo? Đồ ăn thức uống của tôi đều do mấy người phụ trách, người tối hôm qua làm với tôi là cô. Có phải bước tiếp theo là dự đính lấy chuyện này uy hiếp tôi?"
Hàm Hinh trợn mắt, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên sự tan nát.
Nóng...
Sự trống rỗng vô tận làm cô khó có thể chống đỡ, nhân tố nhiệt lượng tiềm tàng bên trong người, giống như thuốc độc, điên cuồng chao đảo trong cơ thể cô.
Trên chiếc giường lớn Kingsize kiểu Anh, người phụ nữ với mái tóc dài rối tung, giống như một đóa anh túc lẳng lơ, trêu ghẹo người đến ngắt lấy.
"Nóng quá, tại sao... Tại sao lại nóng thế này..."
Cô vừa đau khổ thở dốc, hơi thở hổn hển.
Đôi mắt mê ly, vô thức nhắm lại, cô muốn tìm một nơi mát mẻ hơn để chạm vào.
Lúc này, thuốc giải tới rồi!
Da thịt lành lạnh của người đàn ông kề sát lên, đôi môi mỏng, như gió táp mưa sa, dày đặc lan rộng trên cổ người phụ nữ.
Vốn hiện ra chút lạnh lẽo, nhưng sau khi hôn lên đôi môi khô nóng của cô, mùi vị giống như mật vậy, phút chốc, băng hỏa dung hợp, lập tức tan hết!
Cảm nhận nhiệt lượng tản đi, cảm giác sảng khoái trong cơ thể làm cô trở nên nhiệt tình, hai tay cô bám lên.
Trong hơi thở, hoóc-môn tăng đến điểm cực đại.
Một đêm, đầy mồ hôi.
Thành phố H.
Sau cơn mưa xuân, hơi thở cỏ xanh tràn ngập ngoài cửa sổ cùng với làn gió nhẹ, nghiêng nghiêng thổi vào tấm màn rèm.
Dưới tấm màn treo màu xám, bên góc khẽ đung đưa, che đi cảnh sắc đẹp đẽ bên trong phòng.
Người phụ nữ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, mái tóc rong biển dài rủ xuống giường, nhìn kĩ, đó là một gương mặt cực kì đẹp đẽ và thanh thuần.
Lúc này, đã qua tám tiếng kể từ lúc xảy ra chuyện tối hôm qua.
Hàm Hinh đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là, cô không muốn mở mắt ra.
Sự đau đớn trên người vẫn còn đó, sự đau đớn xé rách rõ ràng đó, làm cô xấu hổ!
Tối hôm qua, rốt cuộc cô đã trải qua một trận bão táp thế nào vậy?
Dưới sự xấu hổ này, một cảm xúc khác dâng trào làm cô suy sụp.
Tại sao, tại sao cảm giác tối qua, lại quen thuộc như thế, rất giống với, lần đầu tiên cô trải qua!
Lúc đó, cửa phòng tắm kêu cót két.
Đập vào mắt, là một người đàn ông tuấn tú trần truồng.
Làn da trắng ngần, cơ bắp săn chắc khỏe mạnh, nước đọng từ từ chảy xuống cơ vùng tam giác, hai chân thon dài, cơ bụng tám múi trên cơ thể cường tráng, không có nơi nào là không gợi cảm chết người.
Ở thắt lưng, bộ phận quan trọng được che lại.
Người đàn ông cầm khăn lông, tùy ý lau đầu tóc ngắn, trong lúc hành động, để lộ ra sự cao quý, tao nhã và thanh lịch.
Thế nhưng khi ánh mắt anh nhìn thấy người trên giường, lại cực kì lạnh lùng.
Mộ Dịch Kỳ đi về phía giường lớn và Hàm Hinh ngủ, từ trên cao nhìn xuống.
"Tối hôm qua cô bỏ thuốc tôi sao?" Giọng nói này, lạnh lẽo như ma quỷ, rét buốt đến cùng cực.
Hàm Hinh mở mắt, cẩn thận ngồi dậy.
Nhưng mà giọng nói khi mở miệng, di chứng để lại sau một đêm quá mệt mỏi, cực kì khàn: “Không phải tôi."
Cô trả lời rất dứt khoát.
Một giây sau, cằm nhọn của cô bị người nâng lên, chống lại ánh mắt hung ác đó.
"Không phải cô? Há, cô này, bản lĩnh nương cơ hội để hành động của cô lợi hại thật đấy!"
Hàm Hinh nhíu mày, không thể không bị đau, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích cho chính mình.
"Anh này, tôi nói lại một lần nữa, tốí qua không phải do tôi, chẳng lẽ anh không cảm giác được sự khó chịu của tôi?"
Hàm Hinh nhớ mang máng rằng tôi hôm qua mình bị giám đốc sai đưa một chai rượu vang đến phòng 2408, cũng chính là căn phòng này.
Quản lí Chu đưa cho cô một ly đồ uống, nói nghỉ một lát rồi đưa đi, vốn tưởng cô ta có lòng tốt, dù sao thì quản lí Chu đối xử với cô cũng không tệ. Ai ngờ sau khi uống xong, nhất là lúc cô đi vào căn phòng này…
Chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của hai người.
"Còn nói láo? Đồ ăn thức uống của tôi đều do mấy người phụ trách, người tối hôm qua làm với tôi là cô. Có phải bước tiếp theo là dự đính lấy chuyện này uy hiếp tôi?"
Hàm Hinh trợn mắt, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên sự tan nát.