CHƯƠNG 10: CÁC NGƯỜI DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ XÉ RÁCH NÓ
CHƯƠNG 10: CÁC NGƯỜI DỰA VÀO CÁI GÌ MÀ XÉ RÁCH NÓ
Gần rạng sáng, cuối cùng Hàm Hinh cũng về đến nhà.
Cả người lạnh lẽo đến không có chút sức lực, chóp mũi đỏ bừng, cả người run rẩy.
Cô đã không kịp chờ đợi cắm chìa khóa vào trong cửa, vốn muốn vặn sang một bên, giây tiếp theo chợt thấy ngạc nhiên…..
Cửa lại có thể không khóa.
“Kỳ lạ, rõ ràng mình khóa rồi mà……”
Cô lẩm bẩm tự hỏi, đẩy cửa ra rồi bật đèn, trong nhát mắt, mấy người đứng bên trong khiến cô quên mất hô hấp.
Chìa khóa lập tức rơi xuống đất.
“Mấy người là ai? Vì sao lại ở trong nhà tôi?”
Hàm Hinh ôm lấy người, cô vốn rất mệt mỏi, thế nhưng hơn nửa đêm trong nhà bất thình lình xuất hiện bốn năm người áo đen, sắc mặt nghiêm túc, quan trọng là còn không quen, khiến tim cô bắt đầu đập nhanh.
Ở giữa sofa có một ông lão đang ngồi đó.
“Cô Hàm , cuối cùng cô cũng về rồi, chúng tôi đã đợi cô năm tiếng.”
Biểu cảm trên mặt rất hờ hững, có thể nói là không có cảm xúc.
Hàm Hinh xoa xoa hai tay hà hơi, bây giờ cô rất lạnh, lạnh đến trong xương không có chút sức sống.
Tên đàn ông khốn khiếp kia ném cô ở ngoại ô, cô không có tiền trên người, như số tiền trên chi phiếu lại lớn, cô không dám bắt xe, chỉ có thể đi bộ về, đi mất hai tiếng đồng hồ.
Giờ này phút này, cô thật sự rất muốn pha cho mình một ly trà nóng, ít nhất cũng có thể làm ấm tay.
Ông cụ thoáng đưa mắt ra hiệu, ngay sau đó, trước mặt cô đã có một tên áo đen rót trà nóng cho cô.
Không biết vì sao, sau một hành động này Hàm Hinh lại yên tâm hơn, cô có thể kết luận bọn họ không phải người xấu.
“Cảm ơn.”
“Cô Hàm , phiền cô giao hết đồ trên người ra.”
Hàm Hinh đang uống trà làm ấm bụng, sau khi nghe thấy lời này, cô khó khăn nhúc động đậy môi, vặn vẹo đôi môi cứng đờ.
“Đợi đã, xin hỏi các người là ai? Tôi không quen các người, lục soát người, có phải……”
Không đợi cô nói hết lời, ông lão đã chỉ thị bốn năm người đàn ông kia lục soát người cô, không hề làm chuyện gì khác, chỉ cởi áo khoác của Hàm Hinh ra, trên người cô chỉ có một cái váy ngắn, váy không có túi, đương nhiên không cần tìm nữa.
Chỉ chốc lát, một tên áo đen trong đó tìm ra tấm chi phiếu kia.
Ánh mắt của Hàm Hinh lập tức nứt ra mấy phần, mắt thấy bọn họ muốn lấy đi chi phiếu, chen người giành lại: “Đó là của tôi! Dừng tay!”
Nhưng chẳng có tác dụng gì, chi phiếu vẫn rơi vào tay ông lão.
Ông ta thoáng nhìn, lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: “Cô Hàm , ba tỷ này, cô không thể nhận được.”
“Vì sao?” Hàm Hinh nhíu nhíu mày.
Cô đã nhận ra, có lẽ những người này đã điều tra cô chi tiết, nếu không, sao có thể biết tất cả mọi chuyện như tên, địa chỉ, gần đây cô gặp phải ai, chuyện gì tỉ mỉ như vậy được?
Chỉ là hơn nửa đêm xuất hiện trong nhà cô, cuối cùng là có mục đích gì.
Trong chốc lát, chỉ thấy khóe miệng ông lão cong lên, rất kỳ dị, cũng rất thần bí.
Ngay sau đó, trong lúc tất cả mọi người không đoán trước được, chi phiếu biến thành hai nửa, ở giữa xuất hiện một vết rách hờ hững.
“Các người làm gì vậy! Đây là chi phiếu của tôi! Tiền của tôi! Các người dựa vào cái gì xé rách nó chứ!”
Hàm Hinh gần như sắp tức giận đến ngất xỉu, cô lại tận mắt nhìn tấm chi phiếu kia không còn nữa!
Đó là tiền cứu mạng ba cô mà! Bọn họ dựa vào cái gì xé rách nó! Dựa vào cái gì!
Ba đã có thể cứu rồi, vì sao kết quả lại là loại kết quả này!
Gần rạng sáng, cuối cùng Hàm Hinh cũng về đến nhà.
Cả người lạnh lẽo đến không có chút sức lực, chóp mũi đỏ bừng, cả người run rẩy.
Cô đã không kịp chờ đợi cắm chìa khóa vào trong cửa, vốn muốn vặn sang một bên, giây tiếp theo chợt thấy ngạc nhiên…..
Cửa lại có thể không khóa.
“Kỳ lạ, rõ ràng mình khóa rồi mà……”
Cô lẩm bẩm tự hỏi, đẩy cửa ra rồi bật đèn, trong nhát mắt, mấy người đứng bên trong khiến cô quên mất hô hấp.
Chìa khóa lập tức rơi xuống đất.
“Mấy người là ai? Vì sao lại ở trong nhà tôi?”
Hàm Hinh ôm lấy người, cô vốn rất mệt mỏi, thế nhưng hơn nửa đêm trong nhà bất thình lình xuất hiện bốn năm người áo đen, sắc mặt nghiêm túc, quan trọng là còn không quen, khiến tim cô bắt đầu đập nhanh.
Ở giữa sofa có một ông lão đang ngồi đó.
“Cô Hàm , cuối cùng cô cũng về rồi, chúng tôi đã đợi cô năm tiếng.”
Biểu cảm trên mặt rất hờ hững, có thể nói là không có cảm xúc.
Hàm Hinh xoa xoa hai tay hà hơi, bây giờ cô rất lạnh, lạnh đến trong xương không có chút sức sống.
Tên đàn ông khốn khiếp kia ném cô ở ngoại ô, cô không có tiền trên người, như số tiền trên chi phiếu lại lớn, cô không dám bắt xe, chỉ có thể đi bộ về, đi mất hai tiếng đồng hồ.
Giờ này phút này, cô thật sự rất muốn pha cho mình một ly trà nóng, ít nhất cũng có thể làm ấm tay.
Ông cụ thoáng đưa mắt ra hiệu, ngay sau đó, trước mặt cô đã có một tên áo đen rót trà nóng cho cô.
Không biết vì sao, sau một hành động này Hàm Hinh lại yên tâm hơn, cô có thể kết luận bọn họ không phải người xấu.
“Cảm ơn.”
“Cô Hàm , phiền cô giao hết đồ trên người ra.”
Hàm Hinh đang uống trà làm ấm bụng, sau khi nghe thấy lời này, cô khó khăn nhúc động đậy môi, vặn vẹo đôi môi cứng đờ.
“Đợi đã, xin hỏi các người là ai? Tôi không quen các người, lục soát người, có phải……”
Không đợi cô nói hết lời, ông lão đã chỉ thị bốn năm người đàn ông kia lục soát người cô, không hề làm chuyện gì khác, chỉ cởi áo khoác của Hàm Hinh ra, trên người cô chỉ có một cái váy ngắn, váy không có túi, đương nhiên không cần tìm nữa.
Chỉ chốc lát, một tên áo đen trong đó tìm ra tấm chi phiếu kia.
Ánh mắt của Hàm Hinh lập tức nứt ra mấy phần, mắt thấy bọn họ muốn lấy đi chi phiếu, chen người giành lại: “Đó là của tôi! Dừng tay!”
Nhưng chẳng có tác dụng gì, chi phiếu vẫn rơi vào tay ông lão.
Ông ta thoáng nhìn, lắc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: “Cô Hàm , ba tỷ này, cô không thể nhận được.”
“Vì sao?” Hàm Hinh nhíu nhíu mày.
Cô đã nhận ra, có lẽ những người này đã điều tra cô chi tiết, nếu không, sao có thể biết tất cả mọi chuyện như tên, địa chỉ, gần đây cô gặp phải ai, chuyện gì tỉ mỉ như vậy được?
Chỉ là hơn nửa đêm xuất hiện trong nhà cô, cuối cùng là có mục đích gì.
Trong chốc lát, chỉ thấy khóe miệng ông lão cong lên, rất kỳ dị, cũng rất thần bí.
Ngay sau đó, trong lúc tất cả mọi người không đoán trước được, chi phiếu biến thành hai nửa, ở giữa xuất hiện một vết rách hờ hững.
“Các người làm gì vậy! Đây là chi phiếu của tôi! Tiền của tôi! Các người dựa vào cái gì xé rách nó chứ!”
Hàm Hinh gần như sắp tức giận đến ngất xỉu, cô lại tận mắt nhìn tấm chi phiếu kia không còn nữa!
Đó là tiền cứu mạng ba cô mà! Bọn họ dựa vào cái gì xé rách nó! Dựa vào cái gì!
Ba đã có thể cứu rồi, vì sao kết quả lại là loại kết quả này!