CHƯƠNG 6: MỘ DỊCH KỲ! CHẾT TIỆT, CẬU THÍCH KIỂU PHỤ NỮ NÀY SAO?
CHƯƠNG 6: MỘ DỊCH KỲ! CHẾT TIỆT, CẬU THÍCH KIỂU PHỤ NỮ NÀY SAO?
“Cậu Thiếu, là cậu Lục , đây là đơn đặt rượu.” Cô gái vội vàng đưa đơn và rút chân lại.
Cậu Lục - Lục Thiên Sơn, cũng là một trong bốn thiếu gia nức tiếng.
Những ngón tay thon dài của Diệp Thiếu kẹp lấy tờ đơn rồi ném nó xuống đất: “Không phải chuyện của tôi, đi mà tìm cậu ta.”
Hàm Hinh : “...”
Cô gái: “...”
“Chà, gái tiếp rượu hôm nay cũng không tệ, ngực to, eo con ong, lạ thật...”
Lúc đó, giọng nói đầy mê đắm ngỗ ngược vang lên.
Không ai khác, đó là Lục Thiên Sơn.
Lục Thiên Sơn bước ra và nhìn quanh thân thể hai cô gái.
Vì Hàm Hinh choàng áo khoác, phần thân trên kín đáo, làm nổi bật đôi chân trắng nõn.
Đôi chân vừa trắng vừa thẳng nên đã lọt vào mắt của ai đó.
Lục Thiên Sơn ngồi trên ghế sofa, mang nét mặt của một tên phóng đãng lưu manh và nở nụ cười không đàng hoàng.
Chỉ vào chỗ ghế sofa bên cạnh mình: “Lại đây, đến chỗ tôi ngồi.”
Ánh mắt đầy hứng thú nhìn Hàm Hinh , nâng cằm cô: “Lạ thật, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy em, em là người mới đến sao?”
Hàm Hinh nhìn anh ta, dưới ánh đèn, luồng ánh sáng mờ ảo khiến đôi mắt cô đầy mê hoặc.
Lục Thiên Sơn mờ mắt.
Hàm Hinh cười nhạt: “Cậu Lục thật biết nói đùa, tôi đeo mặt nạ, làm sao anh có thể nhận ra tôi là người mới đến chứ?”
Giống như những gì Lục Thiên Sơn đã dự đoán, anh ta nhìn vào đôi mắt thanh lệ của cô không rời và cười nhếch mép.
Đột nhiên nghiêng người ôm lấy Hàm Hinh :
“Đôi chân này của em vừa dài vừa trắng, ước tính là...khà khà, chân đẹp như vậy, nào, lại đây để tôi ngắm nhìn gương mặt của em.”
Hàm Hinh đơ mặt ra, cơ thể cứng ngắc và cô không biết phải làm gì.
Cô không ngờ được rằng Lục Thiên Sơn lại suồng sã và thô lỗ như vậy!
Nhưng cô vẫn chưa bán được rượu, nếu như chọc tức anh ta thì cô không thể chịu được trách nhiệm.
Sau một hồi không biết nên làm gì.
“Lục...cậu Lục, anh buông tôi ra đã.”
Diệp Thiếu mặc áo trắng, sắc mặt mệt mỏi liếc nhìn một cách thờ ơ, không quan tâm.
Nhìn có vẻ như anh ta đã quen rồi, chậm rãi cài khuy áo và bỏ đi.
Vẫn còn một ai đó ngoài sảnh.
Bóng dáng đó giống như một kẻ độc tài trong đêm tối, anh ta lặng lẽ ngồi trong góc nhâm nhi ly rượu.
Rõ ràng là cảnh tượng trước mắt anh ta đồi trụy đến thế, nhưng trong mắt anh ta như không hề có chuyện gì xảy ra, tĩnh lặng không chút chuyển động.
Diệp Thiếu đã quay lại.
“Tại sao không đưa cô ấy đến đây?”
Liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Diệp Thiếu hỏi, rồi lấy ra một bao thuốc lá, miệng ngậm một điếu thuốc.
“Cô ấy không thích những nơi như này.” Giọng nói trầm vang lên trong bóng tối.
Diệp Thiếu nhướn mày, không ngạc nhiên trước câu trả lời của anh ta, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.
“Cậu Lục, anh buông tôi ra đã, đừng như thế này...tay của anh...đừng...”
Ngay lúc đó, bóng dáng trong bóng tối ngớ ra vì giọng nói rối loạn này.
“Ai?”
Diệp Thiếu thở ra một vòng khói có hình dạng kỳ lạ, phản đối nói: “Một cô gái tiếp rượu, sao? Cậu có hứng thú với kiểu phụ nữ này sao?”
Trong giọng điệu đầy sự nghi ngờ, còn có chút cười nhạo.
Lúc này, giọng nói đau đớn rõ ràng lại vang lên: “Cậu Lục, xin anh hãy tôn trọng, chúng tôi bán rượu, không phải bán thân, nếu như anh tiếp tục...”
Giọng nói quen thuộc lần nữa lại lọt vào tai anh.
Trong bóng tối, bóng dáng cứng ngắc đột nhiên đặt ly rượu trong tay xuống: “Đi xem xem.”
Khoảnh khắc anh đứng dậy, Diệp Thiếu dường như ngẩn người ra: “Chết tiệt, Mộ Dịch Kỳ! Cậu thích kiểu phụ nữ này sao?”
“Cậu Thiếu, là cậu Lục , đây là đơn đặt rượu.” Cô gái vội vàng đưa đơn và rút chân lại.
Cậu Lục - Lục Thiên Sơn, cũng là một trong bốn thiếu gia nức tiếng.
Những ngón tay thon dài của Diệp Thiếu kẹp lấy tờ đơn rồi ném nó xuống đất: “Không phải chuyện của tôi, đi mà tìm cậu ta.”
Hàm Hinh : “...”
Cô gái: “...”
“Chà, gái tiếp rượu hôm nay cũng không tệ, ngực to, eo con ong, lạ thật...”
Lúc đó, giọng nói đầy mê đắm ngỗ ngược vang lên.
Không ai khác, đó là Lục Thiên Sơn.
Lục Thiên Sơn bước ra và nhìn quanh thân thể hai cô gái.
Vì Hàm Hinh choàng áo khoác, phần thân trên kín đáo, làm nổi bật đôi chân trắng nõn.
Đôi chân vừa trắng vừa thẳng nên đã lọt vào mắt của ai đó.
Lục Thiên Sơn ngồi trên ghế sofa, mang nét mặt của một tên phóng đãng lưu manh và nở nụ cười không đàng hoàng.
Chỉ vào chỗ ghế sofa bên cạnh mình: “Lại đây, đến chỗ tôi ngồi.”
Ánh mắt đầy hứng thú nhìn Hàm Hinh , nâng cằm cô: “Lạ thật, từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy em, em là người mới đến sao?”
Hàm Hinh nhìn anh ta, dưới ánh đèn, luồng ánh sáng mờ ảo khiến đôi mắt cô đầy mê hoặc.
Lục Thiên Sơn mờ mắt.
Hàm Hinh cười nhạt: “Cậu Lục thật biết nói đùa, tôi đeo mặt nạ, làm sao anh có thể nhận ra tôi là người mới đến chứ?”
Giống như những gì Lục Thiên Sơn đã dự đoán, anh ta nhìn vào đôi mắt thanh lệ của cô không rời và cười nhếch mép.
Đột nhiên nghiêng người ôm lấy Hàm Hinh :
“Đôi chân này của em vừa dài vừa trắng, ước tính là...khà khà, chân đẹp như vậy, nào, lại đây để tôi ngắm nhìn gương mặt của em.”
Hàm Hinh đơ mặt ra, cơ thể cứng ngắc và cô không biết phải làm gì.
Cô không ngờ được rằng Lục Thiên Sơn lại suồng sã và thô lỗ như vậy!
Nhưng cô vẫn chưa bán được rượu, nếu như chọc tức anh ta thì cô không thể chịu được trách nhiệm.
Sau một hồi không biết nên làm gì.
“Lục...cậu Lục, anh buông tôi ra đã.”
Diệp Thiếu mặc áo trắng, sắc mặt mệt mỏi liếc nhìn một cách thờ ơ, không quan tâm.
Nhìn có vẻ như anh ta đã quen rồi, chậm rãi cài khuy áo và bỏ đi.
Vẫn còn một ai đó ngoài sảnh.
Bóng dáng đó giống như một kẻ độc tài trong đêm tối, anh ta lặng lẽ ngồi trong góc nhâm nhi ly rượu.
Rõ ràng là cảnh tượng trước mắt anh ta đồi trụy đến thế, nhưng trong mắt anh ta như không hề có chuyện gì xảy ra, tĩnh lặng không chút chuyển động.
Diệp Thiếu đã quay lại.
“Tại sao không đưa cô ấy đến đây?”
Liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa, Diệp Thiếu hỏi, rồi lấy ra một bao thuốc lá, miệng ngậm một điếu thuốc.
“Cô ấy không thích những nơi như này.” Giọng nói trầm vang lên trong bóng tối.
Diệp Thiếu nhướn mày, không ngạc nhiên trước câu trả lời của anh ta, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ.
“Cậu Lục, anh buông tôi ra đã, đừng như thế này...tay của anh...đừng...”
Ngay lúc đó, bóng dáng trong bóng tối ngớ ra vì giọng nói rối loạn này.
“Ai?”
Diệp Thiếu thở ra một vòng khói có hình dạng kỳ lạ, phản đối nói: “Một cô gái tiếp rượu, sao? Cậu có hứng thú với kiểu phụ nữ này sao?”
Trong giọng điệu đầy sự nghi ngờ, còn có chút cười nhạo.
Lúc này, giọng nói đau đớn rõ ràng lại vang lên: “Cậu Lục, xin anh hãy tôn trọng, chúng tôi bán rượu, không phải bán thân, nếu như anh tiếp tục...”
Giọng nói quen thuộc lần nữa lại lọt vào tai anh.
Trong bóng tối, bóng dáng cứng ngắc đột nhiên đặt ly rượu trong tay xuống: “Đi xem xem.”
Khoảnh khắc anh đứng dậy, Diệp Thiếu dường như ngẩn người ra: “Chết tiệt, Mộ Dịch Kỳ! Cậu thích kiểu phụ nữ này sao?”