CHƯƠNG 8: ANH ÂM HỒN KHÔNG TAN?
CHƯƠNG 8: ANH ÂM HỒN KHÔNG TAN?
Đèn chiếu dịu dàng trở nên vô cùng chói mắt, khi khuôn mặt tinh xảo đến không thể xoi mói kia lộ ra, tất cả đều phảng phất như mất đi màu sắc.
Chỉ còn lại sự thanh thuần xinh đẹp, ngũ quan dịu dàng rõ rệt kia.
Một đôi môi đỏ thắm xinh đẹp động lòng người, một nốt ruồi giọt lệ in bên dưới mắt phải.
Khuôn mặt nhỏ bé cỡ bàn tay kia vô cùng đẹp, sườn mặt cũng y như dao khắc.
Trong nháy mắt kia, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô.
Sau khi mặt nạ rơi xuống, Hàm Hinh cầm lên một chai rượu, ngửa cổ lên bắt đầu uống, cần cổ thon dài vì độ cong khi uống rượu mà trở nên vô cùng gợi cảm, xương quai xanh lả lướt, tao nhã mê người.
Mỗi một hành động đều xinh đẹp đến hít thở không thông.
Bất chấp rượu mạnh thiêu đốt cổ họng, vì con số kia mà cô không ngừng uống vào.
Từng chai từng chai rượu rỗng ngã xuống, mãi đến cuối cùng cô không ngừng ho khan, khuôn mặt bị ngấm rượu dần dần đỏ lên, cô ngẩng mặt nở nụ cười……
Cô gái đến cùng với Hàm Hinh thấy Hàm Hinh bị làm khó như vậy thật sự không nhìn tiếp được nữa, kéo quần áo của Lục Thiên Sơn cầu xin tha thứ.
“Cậu Lục , anh tha cho cô ấy đi, cô ấy mới tới đây thôi, nếu anh có yêu cầu gì có thể nói, bao nhiêu rượu sẽ đòi mạng cô ấy đó!”
Lục Thiên Sơn trợn tròn mắt, trước giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ uống rượu liều mạng như vậy, mấu chốt còn là một người đẹp.
Anh ta đá văng cô gái kia ra, đến gần cô.
Lúc này Hàm Hinh đã say đến mất phương hương, chỉ trỏ lung tung, không biết đang chỉ vào ai, cười hì hì nói: “Cậu…… cậu Lục ……rượu tôi đã uống rồi……”
Tiếp theo, nên cởi rồi.
Người phụ nữ đưa tay nắm lấy khóa kéo ở sau lưng, vì ý thức mê man nên động tác có vẻ vô cùng ngốc nghếch, bắt tới bắt lui, kiểu gì cũng không bắt được.
Mọi người không dám lên tiếng, mấy người đàn ông và phụ nữ khác đều trợn tròn mắt nhìn một màn này!
Váy cúp ngực trên người vì động tác không yên của cô mà hình dáng của những bộ phận xinh đẹp kia đều tản ra sức quyến rũ trí mạng.
“Đủ rồi!”
Lục Thiên Sơn đột nhiên rống to, đưa tay muốn ôm lấy Hàm Hinh .
Người phụ nữ đã sớm say đến không nhìn ra đông tây nam bắc, kéo tay anh ta ra, lại ngoài ý muốn đụng vào lòng người khác.
Thân thể này, cánh tay rắn chắc như sắt thép.
Cái loại cảm giác tươi mát thanh nhã ngọt lạnh trên người kia rất dễ ngửi.
“Thật…… thật là đau……”
Trong nháy mắt khi đụng vào kia, Hàm Hinh chỉ cảm thấy mũi hơi đau, giống như một bức tường vậy, cái miệng nhỏ nhắn uất ức ưm một tiếng.
“Mộ Dịch Kỳ, anh làm cái gì đấy?”
Lục Thiên Sơn thấy Hàm Hinh ngã vào lòng Mộ Dịch Kỳ , mà Mộ Dịch Kỳ lại không có tránh né, còn đón lấy người phụ nữ này, ánh mắt nôn nóng muốn đưa tay giành lại!
Cánh tay của Mộ Dịch Kỳ đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ!
Trong đầu nghĩ tới những hành động khi nãy của cô, anh chỉ cảm thấy một đống lửa đang thiêu đốt!
Ha, trùng hợp sao?
Tối hôm qua mới một đêm sai lầm kiều diễm, tối nay, đã lại gặp nhau rồi!
Ngược lại anh có hứng thú muốn nghe thử tiếp theo người phụ nữ chết tiệt này sẽ nói cái gì!
Tất cả đều là âm mưu của cô, còn muốn chối sao?
Anh rũ mắt nhìn thoáng qua, cơ thể mềm mại của người phụ nữ thoáng run rẩy, ánh mắt mơ màng, đầu lưỡi vô thức liếm khóe môi khô khốc, tất cả động tác không có tiếng động này đều khiến cổ họng anh căng chặt!
Đáng chết! Anh lại có thể nhớ đến hai người tối hôm qua……
Cô gái đang say rượu nên đầu óc rời rạc hơi híp mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, buồn bực nói thầm: “Này? Sao lại là anh nữa? Sao anh…… âm hồn không tan thế?”
Anh âm hồn không tan?
Hay lắm! Còn học được vừa ăn cướp vừa la làng nữa?
“Fuck! Hai người quen nhau?” Lục Thiên Sơn không ngờ tới, lúc đầu còn muốn cướp lại Hàm Hinh thoáng cái đứng hình tại chỗ.
Mộ Dịch Kỳ ôm chặt eo người phụ nữ, kéo cả người cô vào lòng.
Anh lấy ra một tấm chi phiếu từ trong lòng, đầu mày lạnh lẽo đưa đến trước mặt Lục Thiên Sơn: “Tôi muốn cô ấy!”
Một tấm chi phiếu ba tỷ.
Lục Thiên Sơn nhíu mày, đưa tay nhận lấy, nhưng giây tiếp theo lại lập tức xé rách nó khiến mọi người đều hoảng sợ: “Chết tiệt! Con mẹ nó ai cần ba tỷ này của anh chứ?”
Nhưng không đợi đáp lại, Mộ Dịch Kỳ đã ôm Hàm Hinh rời đi không còn bóng dáng từ lâu rồi……
Đèn chiếu dịu dàng trở nên vô cùng chói mắt, khi khuôn mặt tinh xảo đến không thể xoi mói kia lộ ra, tất cả đều phảng phất như mất đi màu sắc.
Chỉ còn lại sự thanh thuần xinh đẹp, ngũ quan dịu dàng rõ rệt kia.
Một đôi môi đỏ thắm xinh đẹp động lòng người, một nốt ruồi giọt lệ in bên dưới mắt phải.
Khuôn mặt nhỏ bé cỡ bàn tay kia vô cùng đẹp, sườn mặt cũng y như dao khắc.
Trong nháy mắt kia, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô.
Sau khi mặt nạ rơi xuống, Hàm Hinh cầm lên một chai rượu, ngửa cổ lên bắt đầu uống, cần cổ thon dài vì độ cong khi uống rượu mà trở nên vô cùng gợi cảm, xương quai xanh lả lướt, tao nhã mê người.
Mỗi một hành động đều xinh đẹp đến hít thở không thông.
Bất chấp rượu mạnh thiêu đốt cổ họng, vì con số kia mà cô không ngừng uống vào.
Từng chai từng chai rượu rỗng ngã xuống, mãi đến cuối cùng cô không ngừng ho khan, khuôn mặt bị ngấm rượu dần dần đỏ lên, cô ngẩng mặt nở nụ cười……
Cô gái đến cùng với Hàm Hinh thấy Hàm Hinh bị làm khó như vậy thật sự không nhìn tiếp được nữa, kéo quần áo của Lục Thiên Sơn cầu xin tha thứ.
“Cậu Lục , anh tha cho cô ấy đi, cô ấy mới tới đây thôi, nếu anh có yêu cầu gì có thể nói, bao nhiêu rượu sẽ đòi mạng cô ấy đó!”
Lục Thiên Sơn trợn tròn mắt, trước giờ anh chưa từng thấy một người phụ nữ uống rượu liều mạng như vậy, mấu chốt còn là một người đẹp.
Anh ta đá văng cô gái kia ra, đến gần cô.
Lúc này Hàm Hinh đã say đến mất phương hương, chỉ trỏ lung tung, không biết đang chỉ vào ai, cười hì hì nói: “Cậu…… cậu Lục ……rượu tôi đã uống rồi……”
Tiếp theo, nên cởi rồi.
Người phụ nữ đưa tay nắm lấy khóa kéo ở sau lưng, vì ý thức mê man nên động tác có vẻ vô cùng ngốc nghếch, bắt tới bắt lui, kiểu gì cũng không bắt được.
Mọi người không dám lên tiếng, mấy người đàn ông và phụ nữ khác đều trợn tròn mắt nhìn một màn này!
Váy cúp ngực trên người vì động tác không yên của cô mà hình dáng của những bộ phận xinh đẹp kia đều tản ra sức quyến rũ trí mạng.
“Đủ rồi!”
Lục Thiên Sơn đột nhiên rống to, đưa tay muốn ôm lấy Hàm Hinh .
Người phụ nữ đã sớm say đến không nhìn ra đông tây nam bắc, kéo tay anh ta ra, lại ngoài ý muốn đụng vào lòng người khác.
Thân thể này, cánh tay rắn chắc như sắt thép.
Cái loại cảm giác tươi mát thanh nhã ngọt lạnh trên người kia rất dễ ngửi.
“Thật…… thật là đau……”
Trong nháy mắt khi đụng vào kia, Hàm Hinh chỉ cảm thấy mũi hơi đau, giống như một bức tường vậy, cái miệng nhỏ nhắn uất ức ưm một tiếng.
“Mộ Dịch Kỳ, anh làm cái gì đấy?”
Lục Thiên Sơn thấy Hàm Hinh ngã vào lòng Mộ Dịch Kỳ , mà Mộ Dịch Kỳ lại không có tránh né, còn đón lấy người phụ nữ này, ánh mắt nôn nóng muốn đưa tay giành lại!
Cánh tay của Mộ Dịch Kỳ đã nắm chặt vòng eo nhỏ nhắn của người phụ nữ!
Trong đầu nghĩ tới những hành động khi nãy của cô, anh chỉ cảm thấy một đống lửa đang thiêu đốt!
Ha, trùng hợp sao?
Tối hôm qua mới một đêm sai lầm kiều diễm, tối nay, đã lại gặp nhau rồi!
Ngược lại anh có hứng thú muốn nghe thử tiếp theo người phụ nữ chết tiệt này sẽ nói cái gì!
Tất cả đều là âm mưu của cô, còn muốn chối sao?
Anh rũ mắt nhìn thoáng qua, cơ thể mềm mại của người phụ nữ thoáng run rẩy, ánh mắt mơ màng, đầu lưỡi vô thức liếm khóe môi khô khốc, tất cả động tác không có tiếng động này đều khiến cổ họng anh căng chặt!
Đáng chết! Anh lại có thể nhớ đến hai người tối hôm qua……
Cô gái đang say rượu nên đầu óc rời rạc hơi híp mắt, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, buồn bực nói thầm: “Này? Sao lại là anh nữa? Sao anh…… âm hồn không tan thế?”
Anh âm hồn không tan?
Hay lắm! Còn học được vừa ăn cướp vừa la làng nữa?
“Fuck! Hai người quen nhau?” Lục Thiên Sơn không ngờ tới, lúc đầu còn muốn cướp lại Hàm Hinh thoáng cái đứng hình tại chỗ.
Mộ Dịch Kỳ ôm chặt eo người phụ nữ, kéo cả người cô vào lòng.
Anh lấy ra một tấm chi phiếu từ trong lòng, đầu mày lạnh lẽo đưa đến trước mặt Lục Thiên Sơn: “Tôi muốn cô ấy!”
Một tấm chi phiếu ba tỷ.
Lục Thiên Sơn nhíu mày, đưa tay nhận lấy, nhưng giây tiếp theo lại lập tức xé rách nó khiến mọi người đều hoảng sợ: “Chết tiệt! Con mẹ nó ai cần ba tỷ này của anh chứ?”
Nhưng không đợi đáp lại, Mộ Dịch Kỳ đã ôm Hàm Hinh rời đi không còn bóng dáng từ lâu rồi……