Chương : 6
Sắc mặt cùng hành động của Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân, tất cả Tiền Mạt đều thấy.
Trông thấy bộ dáng lưu manh “ép dân lành làm kĩ nữ” của con trai, cả vẻ sợ hãi chẳng dám phản kháng của Mạnh Ân, đổi lại đau buồn khi nãy của cô giảm đi một ít, thậm chí trên mặt còn không kìm được hiện lên nét cười. Chỉ là nét cười này, rất nhanh lại bay biến.
Cô vẫn luôn bồi dưỡng cho con trai mình theo khuynh hướng của một quý ông, nhưng bây giờ người này nào còn phong cách của quý ông nữa? Thoạt trông đã hoàn toàn biến chất… Con trai cô, thật sự đã phải chịu khổ quá nhiều.
Ánh mắt Tiền Mạt ảm đạm, lại sửa sang qua loa cho mình một chút, mới bảo: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Hàn Trọng Viễn đã nhiều năm không giao tiếp với người khác, căn bản không đáp lại lời nói của Tiền Mạt. Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn nắm tay, càng chẳng dám làm gì, cuối cùng lại thành ra một mình Tiền Mạt tự biên tự diễn.
Buông tiếng thở dài, Tiền Mạt mở cánh cửa phòng hiệu trưởng đang khoá trái trước mặt, bước ra ngoài đầu tiên.
Dù rằng vừa khóc một trận, nhưng lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tiền Mạt lại trở về dáng vẻ của một nữ cường nhân ngạo nghễ.
Trước khi ra ngoài, thật ra Tiền Mạt đã chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt với phiền phức. Thế mà chẳng ngờ vừa mới bước ra lại trông thấy Mạnh Kiến Kim khi nãy còn vô cùng kiêu ngạo, đang cúi đầu khom lưng trước em trai của mình.
Tuy Hàn Trọng Viễn nói em trai mình móc đi một khoản tiền lớn từ Hoa Viễn, nhưng dù gì người trước mắt này cũng là cậu em mà cô đã chăm sóc nhiều năm… Nhất thời Tiền Mạt không biết phải nên đối mặt với người này thế nào.
Tiền Tùng lại chẳng hay suy nghĩ của Tiền Mạt, đổi lại tủm tỉm sán đến: “Chị, chị yên tâm, chuyện của cháu em đã giải quyết xong rồi.”
Gương mặt Tiền Tùng đầy vẻ ta đây có công. Nghe gã nói xong, Mạnh Kiến Kim cũng gật đầu lia lịa, khuôn mặt vừa xanh vừa tím treo lên nụ cười nịnh nọt: “Không sai không sai, khi trước tôi đã quá thô lỗ rồi, lần sau tôi nhất định sẽ xin lỗi cậu nhà. Tiền tổng, cô yên tâm, những cảnh sát và phóng viên kia, tôi đều đã đuổi đi hết rồi.”
Mạnh Kiến Kim xưa không ra xưa nay không ra nay lên tiếng, cùng một vẻ ta đây có công, như thể những cảnh sát và phóng viên kia không phải do ông ta tìm đến vậy. Nếu Tiền Mạt chỉ là chủ tịch của Hoa Viễn, Mạnh Kiến Kim hẳn cũng để yên, nhưng chắc chắn sẽ không tỏ ra lấy lòng như vậy. Vấn đề là hồi trước, khi ông ta ra ngoài chơi từng trông thấy Tiền Tùng xưng anh gọi em với một vị nhân vật lớn. Sau này mới biết, hoá ra chị gái của Tiền Tùng đã gả đến nhà mẹ đẻ của vị nhân vật lớn kia.
Hoa Viễn đã chèn ép ông ta lắm rồi, thế mà rõ ràng những người này còn rất có lai lịch… Mạnh Kiến Kim nhất thời giận con gái mình, nếu không phải nó xúi giục, sao ông ta có thể vừa đến nơi đã đánh người?
Nghĩ tới con gái, Mạnh Kiến Kim lại liếc nhìn con trai mình. Mạnh Ân mà trước đây mỗi lần đối diện với ông ta đều nhìn không thấy mặt, lại đang được con trai của Tiền Mạt ôm trong lòng…
Mặc dù ông ta không biết nam với nam thì có thể làm gì, nhưng nếu con trai của Tiền Mạt thích con trai ông ta… Cho dù hai thằng không thể kết hôn, ông ta cũng có thể kiếm được rất nhiều thứ tốt đúng chứ?
Mạnh Kiến Kim đã bắt đầu suy xét xem nên kiếm chác thế nào, Hàn Trọng Viễn lại chỉ muốn mau chóng đưa Mạnh Ân về nhà: “Ông tránh ra, đừng làm phí thời gian của tôi.”
Hàn Trọng Viễn cực kì không khách khí, Mạnh Kiến Kim lại chẳng hề tức giận: “Cũng tại tôi, không ngờ lại lãng phí nhiều thời gian như thế, hay là để tôi đưa các vị về?”
“Không cần.” Tiền Mạt nói, bây giờ ngay cả em trai mình cô cũng chẳng muốn ứng phó, càng đừng nói đến Mạnh Kiến Kim, thuận miệng đáp lại một câu thì đi ra ngoài luôn. Hàn Trọng Viễn theo sau cô, bước đi nhanh chóng, trực tiếp kéo Mạnh Ân đến nỗi loạng choạng suýt nữa thì ngã.
Phát hiện động tác của mình hơi quá đà, Hàn Trọng Viễn lúng túng dừng lại. Chỉ là trước đây với Mạnh Ân, hắn vẫn luôn giở giọng điệu ra lệnh, bấy giờ cũng không biết phải xin lỗi ra sao, trên mặt hiện lên vài vệt bối rối.
Phong cách của hắn bây giờ, ngay cả lúc cười cũng khiến lòng người kinh hãi, biểu tình này tất nhiên lại làm Mạnh Ân thấy hơi hoảng sợ.
“Đàn anh, lâu rồi không gặp.” Đúng lúc Hàn Trọng Viễn đang khó chịu vì trông thấy bộ dáng hoảng sợ của Mạnh Ân, một cô gái trẻ mặc áo khoác hồng nhạt, quần bò xanh, dưới chân còn đi một đôi giầy rất mốt đột nhiên bước từ ngoài tới.
Cô gái này có nước da trắng nõn, bộ dáng vô cùng ưa nhìn, rõ ràng còn chăm chút bề ngoài của mình nên càng thêm vài phần rạng rỡ. Cô ta gạt mái tóc xoã thẳng trên vai mình ra sau, lại liếc nhìn Mạnh Ân: “Đàn anh, xin lỗi, em thay anh trai xin lỗi anh, vì anh ấy mà làm liên luỵ đến anh rồi.”
Con nhóc này là em gái của Mạnh Ân? Hàn Trọng Viễn cau mày, Mạnh Ân mặc đồ cũ nát, trong khi bố và em gái cậu ai nấy đều ngăn nắp gọn gàng…
Hơn nữa cái thứ gọi là em gái này trông còn cao hơn cả Mạnh Ân, không biết là em gái kiểu gì nữa!
Ngay từ đầu Hàn Trọng Viễn đã chán ghét người trước mặt nên cũng lười tốn lời: “Cút ngay!”
Mạnh Manh không ngờ Hàn Trọng Viễn lại chẳng khách khí như vậy, nhất thời kinh ngạc, liếc nhìn Mạnh Ân đang bị Hàn Trọng Viễn kéo tay, bèn cho rằng hẳn là mình bị giận lây rồi: “Đàn anh, rất xin lỗi, nhưng lúc trước em thực sự không biết chuyện của anh mình, em cũng không ngờ anh ấy lại làm chuyện như thế.”
Lúc Mạnh Manh nói chuyện rất đáng thương, còn giống như làm nũng vậy, vừa nói vừa bước gần về phía Hàn Trọng Viễn, làm như vô cùng quen thân với Hàn Trọng Viễn.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Mạnh Ân cắn chặt răng. Hàn Trọng Viễn lại giơ chân đạp lên bụng Mạnh Manh, tuy không dùng sức, nhưng cũng khiến Mạnh Manh ngã lăn ra đất: “Tao không quen mày, mày đừng có đến gần quá, nếu không tao lại cho mày thêm mấy đạp nữa đó!”
Lúc Hàn Trọng Viễn nói câu này, trong mắt hiện lên sắc đỏ như máu. Mạnh Manh giật mình, nhất thời bị doạ tới nỗi chẳng dám nói tiếp nữa.
“Tiểu Viễn, con làm gì vậy!” Tiền Mạt trông thấy một dấu chân in trên chiếc áo len màu trắng bên trong áo khoác hồng nhạt của Mạnh Manh, có phần vô lực nhìn con trai mình. Khi trước cô còn nghĩ con mình quá hung dữ với Mạnh Ân, hoàn toàn chẳng giống như muốn báo ơn chút nào, mà bây giờ… Thật ra thì con cô đối với Mạnh Ân đã tốt lắm rồi.
“Manh Manh…” Mạnh Kiến Kim đi ra theo, trông thấy bộ dáng của Mạnh Manh cũng ngây cả người.
Mạnh Manh cẩn thận phân biệt một lúc, mới xác định cái người “đầu heo” kia là bố của mình, vô cùng nghi hoặc, cũng hơi lo lắng: “Đàn anh, anh không nhận ra em à? Em là Mạnh Manh, năm ngoái trường khai mạc đại hội thể dục thể thao, chúng ta đều ngồi trên đài chủ tịch, lúc anh thi chạy em còn đưa nước cho anh nữa.”
Chuyện thời Trung học có ma mới nhớ! Hàn Trọng Viễn mất kiên nhẫn, nhìn Tiền Mạt: “Chúng ta đi mau, đừng phí thời gian với những kẻ không đàng hoàng!”
Không đàng hoàng? Lời này cũng quá không khách khí rồi… Tiền Mạt đang định dạy dỗ con mình cần phải lễ phép thì chợt quét mắt lên vết giầy trên người Mạnh Manh, lập tức nuốt lại những lời định nói kia, chỉ bảo: “Tiểu Tề đã đi lấy xe rồi.”
“Ừm.” Hàn Trọng Viễn gật gật đầu, phát hiện Mạnh Ân rõ ràng không muốn đi với mình, lại đen mặt, “Sao? Cậu còn việc gì nữa?”
“Mẹ của em…” Mạnh Ân hơi chần chừ. Mạnh Kiến Kim là bố của cậu, Mạnh Manh là em gái cậu, nhưng mẹ của cậu và mẹ của Mạnh Manh không phải là một.
Mặc dù trên hộ khẩu mẹ cậu mới là vợ của bố cậu, nhưng trước giờ bố cậu chưa từng quan tâm đến họ, thậm chí không chịu chu cấp tiền cho họ, còn đánh họ nữa. Tất cả chỉ để ép mẹ cậu li hôn, nhưng mẹ cậu lại không muốn…
Chuyện của người lớn cậu không hiểu, nhưng cậu biết bản thân từ nhỏ đã không được người khác thích. Bố cậu thấy cậu, nếu không đánh thì cũng là mắng. Mẹ cậu ngày qua ngày chịu khổ, sắc mặt với cậu cũng chẳng hoà nhã là bao, ngày nào cũng phải nói mấy lần là vì cậu nên mới không li hôn.
Nhưng dù mẹ cậu có không tốt, thì cũng đã vất vả nuôi cậu lớn lên. Bây giờ cậu chẳng sợ gì, chỉ sợ mẹ cậu biết được cậu ở trường gây chuyện sẽ tức giận.
Không ngờ Mạnh Ân lại đang nghĩ đến người khác! Dù biết lo lắng cho mẹ là bình thường, nhưng sắc mặt Hàn Trọng Viễn vẫn rất khó coi. Chú ý tới điều này, Mạnh Kiến Kim vội nói: “Mạnh Ân, chuyện của mẹ mày cứ giao cho tao, mày đi theo Hàn… đi theo bạn học Hàn là được!” Ông ta nói vậy, nghe cứ như là đem Mạnh Ân bán đi luôn.
Mặc dù Hàn Trọng Viễn không thích Mạnh Kiến Kim, nhưng lại thích những lời này của ông ta. Trông thấy xe của mẹ hắn đến, hắn liền đẩy Mạnh Ân vào trước, sau đó bản thân cũng ngồi vào theo, đồng thời không quên nói với Tiền Mạt: “Mẹ, mẹ cho người đi điều tra chuyện trong nhà của Mạnh Ân, chuyện trước đây của Mạnh Ân cũng tra một chút. Chỗ của mẹ Mạnh Ân thì cứ nói qua mấy câu lấy lệ đi.” Những kẻ dám chèn ép Mạnh Ân, cứ chờ đó!
Nói mấy chuyện này trước mặt Mạnh Ân thật sự không sao đấy chứ? Tiền Mạt im lặng liếc nhìn con trai mình, cảm thấy có phần không ở chung nổi với đứa con này. Về phần Mạnh Ân… cô đã bắt đầu hơi cảm thông với Mạnh Ân rồi.
Trông thấy bộ dáng lưu manh “ép dân lành làm kĩ nữ” của con trai, cả vẻ sợ hãi chẳng dám phản kháng của Mạnh Ân, đổi lại đau buồn khi nãy của cô giảm đi một ít, thậm chí trên mặt còn không kìm được hiện lên nét cười. Chỉ là nét cười này, rất nhanh lại bay biến.
Cô vẫn luôn bồi dưỡng cho con trai mình theo khuynh hướng của một quý ông, nhưng bây giờ người này nào còn phong cách của quý ông nữa? Thoạt trông đã hoàn toàn biến chất… Con trai cô, thật sự đã phải chịu khổ quá nhiều.
Ánh mắt Tiền Mạt ảm đạm, lại sửa sang qua loa cho mình một chút, mới bảo: “Chúng ta ra ngoài đi.”
Hàn Trọng Viễn đã nhiều năm không giao tiếp với người khác, căn bản không đáp lại lời nói của Tiền Mạt. Mạnh Ân bị Hàn Trọng Viễn nắm tay, càng chẳng dám làm gì, cuối cùng lại thành ra một mình Tiền Mạt tự biên tự diễn.
Buông tiếng thở dài, Tiền Mạt mở cánh cửa phòng hiệu trưởng đang khoá trái trước mặt, bước ra ngoài đầu tiên.
Dù rằng vừa khóc một trận, nhưng lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tiền Mạt lại trở về dáng vẻ của một nữ cường nhân ngạo nghễ.
Trước khi ra ngoài, thật ra Tiền Mạt đã chuẩn bị tốt tâm lí để đối mặt với phiền phức. Thế mà chẳng ngờ vừa mới bước ra lại trông thấy Mạnh Kiến Kim khi nãy còn vô cùng kiêu ngạo, đang cúi đầu khom lưng trước em trai của mình.
Tuy Hàn Trọng Viễn nói em trai mình móc đi một khoản tiền lớn từ Hoa Viễn, nhưng dù gì người trước mắt này cũng là cậu em mà cô đã chăm sóc nhiều năm… Nhất thời Tiền Mạt không biết phải nên đối mặt với người này thế nào.
Tiền Tùng lại chẳng hay suy nghĩ của Tiền Mạt, đổi lại tủm tỉm sán đến: “Chị, chị yên tâm, chuyện của cháu em đã giải quyết xong rồi.”
Gương mặt Tiền Tùng đầy vẻ ta đây có công. Nghe gã nói xong, Mạnh Kiến Kim cũng gật đầu lia lịa, khuôn mặt vừa xanh vừa tím treo lên nụ cười nịnh nọt: “Không sai không sai, khi trước tôi đã quá thô lỗ rồi, lần sau tôi nhất định sẽ xin lỗi cậu nhà. Tiền tổng, cô yên tâm, những cảnh sát và phóng viên kia, tôi đều đã đuổi đi hết rồi.”
Mạnh Kiến Kim xưa không ra xưa nay không ra nay lên tiếng, cùng một vẻ ta đây có công, như thể những cảnh sát và phóng viên kia không phải do ông ta tìm đến vậy. Nếu Tiền Mạt chỉ là chủ tịch của Hoa Viễn, Mạnh Kiến Kim hẳn cũng để yên, nhưng chắc chắn sẽ không tỏ ra lấy lòng như vậy. Vấn đề là hồi trước, khi ông ta ra ngoài chơi từng trông thấy Tiền Tùng xưng anh gọi em với một vị nhân vật lớn. Sau này mới biết, hoá ra chị gái của Tiền Tùng đã gả đến nhà mẹ đẻ của vị nhân vật lớn kia.
Hoa Viễn đã chèn ép ông ta lắm rồi, thế mà rõ ràng những người này còn rất có lai lịch… Mạnh Kiến Kim nhất thời giận con gái mình, nếu không phải nó xúi giục, sao ông ta có thể vừa đến nơi đã đánh người?
Nghĩ tới con gái, Mạnh Kiến Kim lại liếc nhìn con trai mình. Mạnh Ân mà trước đây mỗi lần đối diện với ông ta đều nhìn không thấy mặt, lại đang được con trai của Tiền Mạt ôm trong lòng…
Mặc dù ông ta không biết nam với nam thì có thể làm gì, nhưng nếu con trai của Tiền Mạt thích con trai ông ta… Cho dù hai thằng không thể kết hôn, ông ta cũng có thể kiếm được rất nhiều thứ tốt đúng chứ?
Mạnh Kiến Kim đã bắt đầu suy xét xem nên kiếm chác thế nào, Hàn Trọng Viễn lại chỉ muốn mau chóng đưa Mạnh Ân về nhà: “Ông tránh ra, đừng làm phí thời gian của tôi.”
Hàn Trọng Viễn cực kì không khách khí, Mạnh Kiến Kim lại chẳng hề tức giận: “Cũng tại tôi, không ngờ lại lãng phí nhiều thời gian như thế, hay là để tôi đưa các vị về?”
“Không cần.” Tiền Mạt nói, bây giờ ngay cả em trai mình cô cũng chẳng muốn ứng phó, càng đừng nói đến Mạnh Kiến Kim, thuận miệng đáp lại một câu thì đi ra ngoài luôn. Hàn Trọng Viễn theo sau cô, bước đi nhanh chóng, trực tiếp kéo Mạnh Ân đến nỗi loạng choạng suýt nữa thì ngã.
Phát hiện động tác của mình hơi quá đà, Hàn Trọng Viễn lúng túng dừng lại. Chỉ là trước đây với Mạnh Ân, hắn vẫn luôn giở giọng điệu ra lệnh, bấy giờ cũng không biết phải xin lỗi ra sao, trên mặt hiện lên vài vệt bối rối.
Phong cách của hắn bây giờ, ngay cả lúc cười cũng khiến lòng người kinh hãi, biểu tình này tất nhiên lại làm Mạnh Ân thấy hơi hoảng sợ.
“Đàn anh, lâu rồi không gặp.” Đúng lúc Hàn Trọng Viễn đang khó chịu vì trông thấy bộ dáng hoảng sợ của Mạnh Ân, một cô gái trẻ mặc áo khoác hồng nhạt, quần bò xanh, dưới chân còn đi một đôi giầy rất mốt đột nhiên bước từ ngoài tới.
Cô gái này có nước da trắng nõn, bộ dáng vô cùng ưa nhìn, rõ ràng còn chăm chút bề ngoài của mình nên càng thêm vài phần rạng rỡ. Cô ta gạt mái tóc xoã thẳng trên vai mình ra sau, lại liếc nhìn Mạnh Ân: “Đàn anh, xin lỗi, em thay anh trai xin lỗi anh, vì anh ấy mà làm liên luỵ đến anh rồi.”
Con nhóc này là em gái của Mạnh Ân? Hàn Trọng Viễn cau mày, Mạnh Ân mặc đồ cũ nát, trong khi bố và em gái cậu ai nấy đều ngăn nắp gọn gàng…
Hơn nữa cái thứ gọi là em gái này trông còn cao hơn cả Mạnh Ân, không biết là em gái kiểu gì nữa!
Ngay từ đầu Hàn Trọng Viễn đã chán ghét người trước mặt nên cũng lười tốn lời: “Cút ngay!”
Mạnh Manh không ngờ Hàn Trọng Viễn lại chẳng khách khí như vậy, nhất thời kinh ngạc, liếc nhìn Mạnh Ân đang bị Hàn Trọng Viễn kéo tay, bèn cho rằng hẳn là mình bị giận lây rồi: “Đàn anh, rất xin lỗi, nhưng lúc trước em thực sự không biết chuyện của anh mình, em cũng không ngờ anh ấy lại làm chuyện như thế.”
Lúc Mạnh Manh nói chuyện rất đáng thương, còn giống như làm nũng vậy, vừa nói vừa bước gần về phía Hàn Trọng Viễn, làm như vô cùng quen thân với Hàn Trọng Viễn.
Chứng kiến cảnh tượng như vậy, Mạnh Ân cắn chặt răng. Hàn Trọng Viễn lại giơ chân đạp lên bụng Mạnh Manh, tuy không dùng sức, nhưng cũng khiến Mạnh Manh ngã lăn ra đất: “Tao không quen mày, mày đừng có đến gần quá, nếu không tao lại cho mày thêm mấy đạp nữa đó!”
Lúc Hàn Trọng Viễn nói câu này, trong mắt hiện lên sắc đỏ như máu. Mạnh Manh giật mình, nhất thời bị doạ tới nỗi chẳng dám nói tiếp nữa.
“Tiểu Viễn, con làm gì vậy!” Tiền Mạt trông thấy một dấu chân in trên chiếc áo len màu trắng bên trong áo khoác hồng nhạt của Mạnh Manh, có phần vô lực nhìn con trai mình. Khi trước cô còn nghĩ con mình quá hung dữ với Mạnh Ân, hoàn toàn chẳng giống như muốn báo ơn chút nào, mà bây giờ… Thật ra thì con cô đối với Mạnh Ân đã tốt lắm rồi.
“Manh Manh…” Mạnh Kiến Kim đi ra theo, trông thấy bộ dáng của Mạnh Manh cũng ngây cả người.
Mạnh Manh cẩn thận phân biệt một lúc, mới xác định cái người “đầu heo” kia là bố của mình, vô cùng nghi hoặc, cũng hơi lo lắng: “Đàn anh, anh không nhận ra em à? Em là Mạnh Manh, năm ngoái trường khai mạc đại hội thể dục thể thao, chúng ta đều ngồi trên đài chủ tịch, lúc anh thi chạy em còn đưa nước cho anh nữa.”
Chuyện thời Trung học có ma mới nhớ! Hàn Trọng Viễn mất kiên nhẫn, nhìn Tiền Mạt: “Chúng ta đi mau, đừng phí thời gian với những kẻ không đàng hoàng!”
Không đàng hoàng? Lời này cũng quá không khách khí rồi… Tiền Mạt đang định dạy dỗ con mình cần phải lễ phép thì chợt quét mắt lên vết giầy trên người Mạnh Manh, lập tức nuốt lại những lời định nói kia, chỉ bảo: “Tiểu Tề đã đi lấy xe rồi.”
“Ừm.” Hàn Trọng Viễn gật gật đầu, phát hiện Mạnh Ân rõ ràng không muốn đi với mình, lại đen mặt, “Sao? Cậu còn việc gì nữa?”
“Mẹ của em…” Mạnh Ân hơi chần chừ. Mạnh Kiến Kim là bố của cậu, Mạnh Manh là em gái cậu, nhưng mẹ của cậu và mẹ của Mạnh Manh không phải là một.
Mặc dù trên hộ khẩu mẹ cậu mới là vợ của bố cậu, nhưng trước giờ bố cậu chưa từng quan tâm đến họ, thậm chí không chịu chu cấp tiền cho họ, còn đánh họ nữa. Tất cả chỉ để ép mẹ cậu li hôn, nhưng mẹ cậu lại không muốn…
Chuyện của người lớn cậu không hiểu, nhưng cậu biết bản thân từ nhỏ đã không được người khác thích. Bố cậu thấy cậu, nếu không đánh thì cũng là mắng. Mẹ cậu ngày qua ngày chịu khổ, sắc mặt với cậu cũng chẳng hoà nhã là bao, ngày nào cũng phải nói mấy lần là vì cậu nên mới không li hôn.
Nhưng dù mẹ cậu có không tốt, thì cũng đã vất vả nuôi cậu lớn lên. Bây giờ cậu chẳng sợ gì, chỉ sợ mẹ cậu biết được cậu ở trường gây chuyện sẽ tức giận.
Không ngờ Mạnh Ân lại đang nghĩ đến người khác! Dù biết lo lắng cho mẹ là bình thường, nhưng sắc mặt Hàn Trọng Viễn vẫn rất khó coi. Chú ý tới điều này, Mạnh Kiến Kim vội nói: “Mạnh Ân, chuyện của mẹ mày cứ giao cho tao, mày đi theo Hàn… đi theo bạn học Hàn là được!” Ông ta nói vậy, nghe cứ như là đem Mạnh Ân bán đi luôn.
Mặc dù Hàn Trọng Viễn không thích Mạnh Kiến Kim, nhưng lại thích những lời này của ông ta. Trông thấy xe của mẹ hắn đến, hắn liền đẩy Mạnh Ân vào trước, sau đó bản thân cũng ngồi vào theo, đồng thời không quên nói với Tiền Mạt: “Mẹ, mẹ cho người đi điều tra chuyện trong nhà của Mạnh Ân, chuyện trước đây của Mạnh Ân cũng tra một chút. Chỗ của mẹ Mạnh Ân thì cứ nói qua mấy câu lấy lệ đi.” Những kẻ dám chèn ép Mạnh Ân, cứ chờ đó!
Nói mấy chuyện này trước mặt Mạnh Ân thật sự không sao đấy chứ? Tiền Mạt im lặng liếc nhìn con trai mình, cảm thấy có phần không ở chung nổi với đứa con này. Về phần Mạnh Ân… cô đã bắt đầu hơi cảm thông với Mạnh Ân rồi.