Chương : 5
Cuối cùng Tiểu Phong cũng được nhân vật có hành tung kỳ bí đặt xuống đất lúc cả hai tiến vào vùng rừng núi âm u.
Tiểu Phong từ từ quay người về phía nhân vật nọ :
- Nhân huynh vốn là...
Trước mặt Tiểu Phong là nhân vật tuy có y phục rách rưởi, với mọi dáng vẻ bề ngoài cho thấy đó là người của Cái bang, nhưng diện mạo của y lại bị một mảnh lụa xinh xắn chắn ngang che kín. Do đó, lúc Tiểu Phong lên tiếng, chưa thể minh định đó là nhân vật như thế nào, thì từ sau mảnh lụa nọ một thanh âm vừa trong trẻo vừa gay gắt đã vang lên cắt ngang :
- Bản thân ta vốn là nữ nhân, cách xưng hô của ngươi nên thay đổi cho phù hợp. Nói đi, ngươi chính là Tiểu Phong? Chữ Phong đây là quý tính hay đại danh?
Tiểu Phong ngớ người nhìn nhân vật kỳ bí nọ :
- Cô nương...! Đã là nữ nhân sao cô nương cam tâm khoác lên người thứ y phục hoàn toàn không tương xứng? Phải chăng cô nương là người Cổ Lâm viện, cố tình mạo nhận thành người Cái bang đúng như bao nhân vật khi nãy đã lên tiếng nghi ngờ. Mục đích chỉ là muốn chiếm hữu Kinh Phụng Diệp?
Nữ nhân kỳ bí cũng xạ nhìn Tiểu Phong :
- Nghĩa là ngươi thừa nhận đang sở hữu Phụng Diệp kinh? Bằng cách nào ngươi đắc thủ sở học thượng thừa? Đã đắc thủ lâu chưa? Sao ngươi mảy may cho đến tận lúc này vẫn không am hiểu cho dù chỉ một chiêu một thức chí ít để phòng thân?
Tiểu Phong gượng cười :
- Vãn sinh không hứng thú với việc luyện võ. Bằng không, cô nương sẽ thấy vãn sinh không như bây giờ, ắt sẽ có sự thay đổi so với lần vãn sinh và cô nương đã gặp nhau trước kia.
Giọng nói của nữ nhân nọ tỏ ra kinh ngạc :
- Nào có ai nói gì đến chuyện chúng ta đã từng gặp nhau? Các hạ không nhìn lầm người chứ?
Tiểu Phong thở dài :
- Vãn sinh cũng muốn nghĩ bản thân đang lầm. Nhưng tiếc thay sự thật vẫn cứ phơi bày khiến vãn sinh dù muốn chối bỏ cũng không thể. Cô nương hãy nói rõ chủ ý. Phải chăng cô nương cũng như mọi người, muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh từ vãn sinh?
Nữ nhân nọ chợt hạ thấp giọng :
- Sự thật vẫn cứ phơi bày là thế nào? Ta muốn nghe các hạ giải thích. Nhưng trước hết ta có lời này tin rằng các hạ sẽ yên lòng. Đó là ta không hề động tâm với Phụng Diệp kinh chỉ mang đến tai họa, như các hạ đang nghi ngờ.
Tiểu Phong sửng sốt :
- Đấy là những lời thật tâm chứ, Tiểu Hoa? Cũng không là những lời dối trá cô nương cố tình nói để chiếm lòng tin của Tiểu Phong này?
Nữ nhân nọ thở dài, đồng thời từ từ gỡ bỏ mảnh lụa che mặt :
- Đã nhiều năm trôi qua, ta thật không ngờ các hạ vẫn còn nhớ và nhất là đã nhận ra ta chỉ dựa vào thanh âm. Không sai, ta là Tiểu Hoa đây.
Tiểu Phong ngây người nhìn sững vào dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nữ nhân trước mặt :
- Nếu vãn sinh nhìn thấy sắc diện này trước, có lẽ không bao giờ nhận ra hoặc dám nghĩ cô nương là Tiểu Hoa. Dám hỏi, cô nương có đúng là Tiểu Hoa độ chín năm về trước đã cùng vãn sinh tranh giành chỉ một mẩu thức ăn với lũ du thủ du thực?
Nữ nhân trước mặt Tiểu Phong chợt nở nụ cười thẹn thùng và ngượng nghịu :
- Chính vì chuyện lần đó, dù là nhỏ nhặt nhưng vẫn là đại ân, khiến lần này Tiểu Hoa không thể không mạo hiểm cứu các hạ, gọi là đền đáp lại ân tình thuở nào. Với diện mạo này các hạ không nhận ra ta là Tiểu Hoa thật sao?
Tiểu Phong liếc nhìn diện mạo xinh đẹp của mỹ nhân một lần nữa. Sau đó vừa lắc đầu vừa bối rối chuyển mục quang nhìn chỗ khác :
- Thật tâm mà nói, phàm là ai hoặc bất kỳ vật gì vãn sinh dường như chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ mãi quyết không quên. Và vãn sinh chỉ nhận ra cô nương, đấy là nhờ cô nương lần này xuất hiện trong trang phục vẫn lam lũ như thuở nào, kế đó là nhờ âm thanh giọng nói cũng chẳng có gì thay đổi. Kỳ dư vãn sinh đâu dám ngờ một Tiểu Hoa tầm thường của năm xưa bỗng trở nên xinh đẹp như thế.
Tiểu Hoa chợt thở ra nhè nhẹ :
- Ta cũng suýt nữa không nhận ra nếu chẳng phải các hạ tự miệng xưng là Tiểu Phong. Mà sao các hạ vẫn giữ mãi cách gọi có phần khiếm nhã này? Là các hạ tên Phong hay có họ là Phong?
Tiểu Phong giờ đã bình tâm, thản nhiên đưa mắt nhìn Tiểu Hoa :
- Đã lâu không gặp, cô nương bây giờ có bản lãnh phi thường, phải chăng đã gặp minh sư chỉ điểm? Và đó cũng chính là ẩn tình khó nói nên trước kia cô nương đành khước từ lời đề xuất cưu mang của Trang chủ Hạnh Hoa trang La Hào Chung?
Tiểu Hoa nhẹ gật đầu :
- Có nhiều sự việc mà nếu các hạ dù có là người võ lâm ta cũng đành giữ kín, chẳng thể giãi bày. Do vậy, các hạ chỉ nên hiểu thế này là đủ, Tiểu Hoa chỉ là giả danh của ta. Tương tự, cho dù bây giờ ta vẫn còn là đệ tử Cái bang nhưng thân phận đó cũng là giả. Đấy là những bí ẩn mà đây là lần đầu tiên ta thố lộ với ngoại nhân.
Tiểu Phong mỉm cười :
- Được cô nương tin tưởng và gởi gấm tâm sự vãn sinh nguyện sống để dạ chết mang theo. Huống hồ vãn sinh sau sự biến lần này đành tìm một nơi thật hẻo lánh để ẩn thân, vị tất có cơ hội tiết lộ bí ẩn của cô nương cho bất luận ai khác.
Tiểu Hoa kinh ngạc :
- Các hạ vẫn quyết không luyện võ?
Tiểu Phong nhún vai :
- Những ân oán cừu thù của giới võ lâm từ lâu đã làm vãn sinh khiếp đảm. Không tránh được thì thôi, dại gì vãn sinh lại tự đâm đầu vào.
Tiểu Hoa nghiêm giọng :
- Nhưng vì Phụng Diệp kinh. Ta e suốt kiếp này các hạ khó lòng tìm được một ngày yên thân.
Tiểu Phong lo ngại :
- Cô nương liệu có diệu kế gì giúp vãn sinh chăng?
Tiểu Hoa đột ngột hỏi :
- Phụng Diệp kinh từ đâu các hạ có?
Tiểu Phong thở dài :
- Cô nương đã là nhân vật giới giang hồ. Có lẽ đã tỏ tường chuyện đã xảy ra cho Hạnh Hoa trang?
Tiểu Hoa lắc đầu :
- Cũng như mọi người, ta chỉ biết Hạnh Hoa trang sau một đêm bỗng biến thành bãi tha ma, không một người toàn mạng. Chính việc các hạ hiện vẫn còn sống đang làm ta nghi vấn, chỉ muốn biết tại sao!
Tiểu Phong thuật lại chuyện đã qua và kể lại toàn bộ, cũng không quên cho Tiểu Hoa biết thủ đoạn đê tiện của gã Bạch Thiếu Vân, là nguyên do khiến ai ai cũng biết chuyện Tiểu Phong đang nắm giữ kinh văn Phụng Diệp. Lúc kể xong Tiểu Phong còn đánh tiếng nhờ cậy Tiểu Hoa :
- La Trúc Quỳnh cần phải hiểu thấu âm mưu thủ đoạn của Bạch Thiếu Vân. Nếu không có gì trở ngại, cô nương liệu có thể giúp vãn sinh chuyện này?
Tiểu Hoa đáp ứng :
- Cùng là phận nữ nhi như nhau huống hồ chi năm xưa La Hào Chung, Trang chủ Hạnh Hoa trang cũng có thiện ý khi đề xuất đưa ta về cưu mang. Được ta sẽ giúp các hạ, báo cho La Trúc Quỳnh biết dã tâm của gã họ Bạch.
Tiểu Phong nhẹ nhõm :
- Giờ thì vãn sinh có thể yên tâm được rồi.
Tiểu Hoa lắc đầu :
- Không dễ như các hạ nghĩ đâu. Vì qua câu chuyện các hạ kể, nếu các hạ là người thông tuệ lẽ nào không phát hiện một vài tình tiết có thể đưa đến nhiều nghi vấn?
Tiểu Phong hoang mang :
- Mong cô nương chỉ giáo.
Tiểu Hoa cười lạt :
- Các hạ tin chắc Phụng Diệp kinh là do phu nhân Trang chủ lưu lại, ủy thác các hạ truyền thụ cho La Trúc Quỳnh?
Tiểu Phong cau mày :
- Toàn bộ sự việc vãn sinh đều đã kể tất cả. Không lẽ cô nương nghi ngờ đấy là chuyện do vãn sinh tự bịa ra?
Tiểu Hoa lập luận :
- Đối với các hạ ta thật sự không nghi ngờ. Có chăng là ta chỉ tự hỏi, tại sao đã sẵn có Phụng Diệp kinh trong tay nhưng phu phụ Trang chủ Hạnh Hoa trang không hề luyện? Vì nếu đã luyện đâu dễ gì chỉ một đêm toàn bộ Hạnh Hoa trang đều bị tiêu diệt? Các hạ đừng quên công phu từ Phụng Diệp kinh là rất lợi hại. Vì thế Thất đại phái kể cả Nhất bang, Lưỡng viện đều bất chấp thủ đoạn, tạm gác lại chuyện họ là danh môn chính phái, tất cả cứ thiên phương bách kế quyết chiếm Phụng Diệp kinh cho kỳ được mới thôi.
Tiểu Phong giật mình :
- Cô nương nhận định không sai. Vậy thì tại sao họ quyết không luyện Phụng Diệp kinh? Và chỉ mãi đến lúc sắp chết, khi nhận thức La gia chỉ còn lại mỗi một hậu nhân để trông cậy là La Trúc Quỳnh, họ mới nảy ra ý định trao cho Trúc Quỳnh toàn bộ kinh văn Phụng Diệp để sau này nàng thay họ báo thù rửa hận cho La gia. Sao họ có quyết định muộn màng đến vậy?
Tiểu Hoa thở đài :
- Đấy là nghi vấn khiến ta nghĩ nếu các hạ ngày nào còn lo lắng cho Trúc Quỳnh, muốn báo đáp ân tình của La gia thì ngày đó các hạ vẫn chưa thể yên tâm. Riêng những câu hỏi các hạ vừa nêu ra bất quá ta chỉ có một chút ít thông tin như thế này để giúp ích các hạ. Đó là lâu nay, từ khi trên giang hồ có lời đồn đại về sự xuất hiện của Diệp Lạc bí lục gồm bốn phần gọi là Tử Bối Diệp thì hầu như chưa có bất kỳ nhân vật nào nhờ vào một trong Tứ Bối Diệp: Long - Ly - Quy - Phụng để được dương danh thiên hạ. Điều đó cho thấy một là chuyện về Tứ Bối Diệp chỉ là ngoa truyền, không hề có bất kỳ công phu nào đáng được kể là Long - Ly - Quy - Phụng.
Tiểu Phong phản bác :
- Nhưng Phụng Diệp kinh là điều có thật?
Tiểu Hoa cười cười :
- Có thể đó chỉ là thứ công phu bí truyền của La gia. Và để thêm phần thần bí đã có người đổi thành Phụng Diệp kinh, vị tất đó là Phụng Diệp kinh thật.
Tiểu Phong lại phản biện :
- Cô nương nói sai rồi. Vì nếu đã là bí kỹ của La gia cớ sao La Hào Chung trang chủ không luyện, hoặc có luyện nhưng thủy chung không vận dụng dù để tự cứu bản thân?
Tiểu Hoa đành thừa nhận.
- Các hạ suy luận như thế cũng đúng. Vậy thì có lý do để ta nêu nghi vấn thứ hai, chứng minh những lời đồn đại về Tứ Bối Diệp chỉ là ngoa truyền.
Tiểu Phong thật sự quan tâm :
- Là thế nào?
Tiểu Hoa bảo :
- Có thể có đủ bốn loại công phu gọi là Tứ Bối Diệp. Nhưng vì luyện riêng lẻ, mỗi người luyện một thứ, do không có ai được cơ hội thu thập từ hai thứ công phu trở lên, việc luyện công hóa ra thiếu nhất quán, nên công phu thu được không đủ lợi hại như truyền tụng. Đó là nguyên nhân khiến chưa nhân vật nào dương danh thiên hạ?
Tiểu Phong ngỡ ngàng nhìn Tiểu Hoa :
- Là cô nương tự nhận thức hay đã có cao nhân phát hiện và cho cô nương biết? Cho hỏi, lệnh sư là nhân vật như thế nào?
Tiểu Hoa cũng nhìn Tiểu Phong bằng ánh mắt nghi ngờ :
- Sự quan tâm của các hạ như không phải mối quan tâm thông thường của một người không từng luyện võ. Các hạ giải thích sao đây?
Tiểu Phong thở ra :
- Vì lo cho Trúc Quỳnh, vì đã chịu nhận sự ủy thác của La gia, chẳng phải cô nương vừa khuyên vãn sinh, bảo vãn sinh không dễ gì yên tâm đấy sao? Vãn sinh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Và kỳ thực, vì cô nương là người đang có nhiều ẩn tình, vãn sinh không nêu hiếu kỳ và hỏi cô nương nhiều như thế. Xin cáo biệt.
Tiểu Hoa ngăn lại :
- Đừng vội như thể. Vì nếu các hạ vẫn quan tâm ta cũng có thể đáp lời. Đấy là điều do ta đã tự nhận ra. Và để các hạ yên tâm hơn, ta xin hứa sẽ không nói với bất kỳ ai điều này kể cả gia sư cũng vậy. Được chứ?
Tiểu Phong cười gượng :
- Cô nương nói hay không nói thì nhận định này dù sao vẫn chỉ là những gì tự suy đoán, vị tất đúng với sự thật, đâu quan hệ gì đến việc vãn sinh có yên tâm hay không? Riêng phần việc của La Trúc Quỳnh, vãn sinh đành trông vào lời cô nương đã hứa. Vì nếu không thế, vãn sinh dù có lo cho Trúc Quỳnh đến mấy cũng chẳng thể làm gì hơn, lực đã bất tòng tâm rồi. Cáo biệt.
Tiểu Hoa gật đầu :
- Các hạ hãy cố bảo trọng. Mong rằng sẽ không còn điều gì nguy hiểm xảy đến cho các hạ nữa. Cáo từ!
Người có võ công quả nhiên có sự cách biệt rất lớn so với người không am hiểu võ học.
Tiểu Phong buồn bã nghĩ như thế khi thấy rằng tuy vẫn chỉ là lời cáo từ hàm ý chia tay nhưng ngay khi dứt lời Tiểu Hoa đã lao đi mất biệt.
Khác với Tiểu Phong cuối cùng đành lưu lại một mình, chỉ còn biết đứng nhìn theo với tâm trạng bâng khuâng khó tả.
Chợt Tiểu Phong giật nảy người vì nghe chuỗi thanh âm the thé đột ngột vang lên từ phía sau :
- Cái bang có nội gián, điều này tuy không đáng ngạc nhiên nhưng lạ nhất chính là thái độ của ả, vì sao ả tỏ ra dửng dưng với Phụng Diệp kinh là thứ ai ai cũng muốn chiếm hữu?
Tiểu Phong vội quay lại :
- Quái Diện Ma Nương? Cũng vì muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh nên bằng mọi cách lão bà bà vẫn đuổi bám đến tận đây?
Mụ Quái Diện Ma Nương cười nhăn nhúm :
- Lão thân tạm tha cho ngươi lần này, cũng nhờ ba chữ “lão bà bà” may sao ngươi kịp dùng để xưng hô. Bằng không, chưa có kẻ nào dám trước mặt lão thân buột miệng gọi lên bốn chữ Ma Nương Quái Diện mà sau đó vẫn toàn mạng. Đừng xuẩn động lập lại lần thứ hai. Vì đó cũng sẽ là lần cuối cùng đối với ngươi.
Tiểu Phong cố kềm nén nỗi sợ hãi :
- Lão bà bà đến đã lâu, sao mãi bây giờ mới xuất hiện?
Quái Diện Ma Nương chợt hất hàm :
- Ngươi đừng nghĩ lão thân chậm xuất hiện vì sợ tiểu nha đầu Tiểu Hoa. Ả chưa đủ tư cách đâu. Có chăng, lão thân không muốn mọi thương lượng giữa chúng ta có thêm đệ tam nhân xen vào.
Tiểu Phong gượng cười :
- Nếu lão bà bà muốn, lo gì Phụng Diệp kinh không chuyển qua tay lão bà bà. Dường như đó là điều chẳng còn gì nữa để thương lượng.
Quái Diện Ma Nương kinh ngạc :
- Lão nhân nghe không lầm chứ? Như ngươi có ý định sẽ tự nguyện giao kinh văn Phụng Diệp cho lão thân?
Tiểu Phong gật đầu miễn cưỡng :
- Bất quá vãn sinh chỉ mong lão bà bà hứa cho một lời.
Ma Nương Quái Diệp buột miệng :
- Ngươi cầu xin được toàn mạng? Điều này thì...
Tiểu Phong quả quyết lắc đầu :
- Dường như giới giang hồ vẫn hay dùng một câu, mọi bí ẩn sẽ mãi mãi được giữ kín nếu trên đời chẳng còn ai am hiểu điều bí ẩn đó. Vãn sinh quyết chắc lão bà bà sẽ không bao giờ tha mạng, bất luận vãn sinh van cầu như thế nào.
Quái Diện Ma Nương gật gù thán phục :
- Có vẻ ngươi là người rất hiểu biết. Vậy ngươi muốn lão thân hứa như thế nào?
Tiểu Phong bảo :
- Tiểu Hoa vốn là nữ nhân, phàm đã là nữ phân thì bản tính luôn sạch sẽ. Nàng ta ắt có nỗi khổ tâm riêng nên mới chịu khuất tất, chấp nhận khoác vào người những y phục nhơ bẩn. Điều vãn sinh cầu xin là mong lão bà bà đừng bao giờ hở môi làm bại lộ thân phận lúc này của nàng. Đổi lại, vãn sinh cam tâm giao phó toàn bộ kinh văn Phụng Diệp cho lão bà bà.
Quái Diện Ma Nương cau mặt :
- Ngươi chỉ vì ả bất chấp tất cả, đến cái chết ngươi cũng chấp nhận? Vì sao?
Tiểu Phong thở dài :
- Vì muốn báo ân tình, vì không muốn Tiểu Hoa sau lần liều lĩnh cứu mạng vãn sinh lại tự chuốc họa vào thân.
Ma Nương gật gù :
- Lão thân đến tương đối muộn, chỉ loáng thoáng nghe giữa ngươi và ả đã có sự cách biệt đến chín năm dài. Phải chăng ả và ngươi là đôi thanh mai trúc mã? Và đó là nguyên do khiến ngươi sẵn sàng hy sinh cho ả, kể cả cái chết?
Tiểu Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận :
- Lão bà bà thuận tình?
Mụ cười :
- Ngươi quả là trang nam tử đầy nghĩa khí, mặc dù chẳng am hiểu võ công. Và điều này càng khiến lão thân giữ nguyên ý định ban đầu, đó là thu ngươi làm truyền nhân. Và khi danh phận sư đồ được minh định, giả dụ ngươi có giao kinh văn Phụng Diệp cho lão thân thì không vì thế mà lão thân nhẫn tâm kết liễu sinh mạng ngươi. Ý ngươi ra sao?
Tiểu Phong nghe mà bàng hoàng, không thể ngờ Quái Diện Ma Nương lại đưa ra đề xuất này.
Do mãi bàng hoàng nên Tiểu Phong chưa thể đáp chợt có thanh âm kẻ khác vang lên, đáp hộ Tiểu Phong :
- Nếu Bang chủ Cái bang biết che đậy lòng tham bằng cách giả vờ dùng tình nghĩa khiến Tiểu Phong ngươi xiêu lòng, thì thủ đoạn thu nhận đệ tử này của mụ cũng không có chủ ý gì khác ngoài dã tâm muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh. Mụ đừng mong toại nguyện.
Đó là thứ giọng nói lạnh lùng vô biểu cảm khiến Tiểu Phong hoàn toàn bất ngờ sau khi phát hiện người đối thoại chẳng ai khác ngoài Tiểu Hoa.
Minh bạch chính là Tiểu Hoa đã bỏ đi chợt quay lại, Quái Diện Ma Nương cười lạt :
- Nha đầu ngươi dám quay lại thế này phải chăng tự thị bản lãnh đủ thu phục lão thân?
Tiểu Hoa không đáp, chỉ quay nhìn Tiểu Phong và dùng giọng bình thường, đầy cảm kích, than :
- Lòng người giang hồ vốn hiểm trá, tráo trở. Từ nay về sau các hạ nên tự lo cho bản thân thì hơn. Riêng đối với ta, hậu quả dù có thế nào chuyện đã do ta gây ra thì ta thừa năng lực gánh vác. Hãy đi xuôi theo phía Nam, đó là phía duy nhất ta cảm thấy các hạ sẽ an toàn. Đi đi, đừng bận tâm lo cho ta nữa.
Thái độ của Tiểu Hoa làm cho quái Diện Ma Nương phừng phừng lửa giận :
- Nha đầu người dám có thái độ mục hạ vô nhân đối với lão thân thế sao? Lão thân đã quyết thu tiểu tử làm truyền nhân, không một ai, kể cả ngươi có thể làm lão thân thay đổi ý định.
Như là hai con người khác nhau, Tiểu Hoa vừa nghe Quái Diện Ma Nương the thé rít lên như thế liền quay sang mụ với chất giọng lạnh lùng vô biểu cảm :
- Như lời ta vừa nói, với thủ đoạn ấu trĩ đó mụ đừng mong toại nguyện. Còn như mụ không thay đổi ý định, được thôi, ta đành phải biểu lộ võ học, bắt buộc mụ phải có ý định đổi thay. Phát chiêu đi. Ta nhượng trước mụ ba chiêu.
Quái Diện Ma Nương giận đến run bắn khắp người :
- Lão thân không cần nha đầu ngươi nhượng chiêu, chớ có ngông cuồng thái quá. Hãy xuất thủ đi trước khi lão thân tiễn ngươi về Quỷ Môn quan.
Tiểu Hoa cười lanh lảnh :
- Mụ không cần ta nhượng ba chiêu thật sao? Vậy là mụ tự ý tìm chết. Ta sẽ thành toàn cho mụ. Hãy xem đây! Ha... Ha...
Và nàng vẫy nhẹ ngọc thủ, xô về phía Quái Diện Ma Nương một kình gần như là vô lực.
“Ào...”
Thoạt nhìn thấy cung cách phát chiêu này của Tiểu Hoa, nếu Tiểu Phong thầm lo lắng thì trái lại mụ Quái Diện Ma Nương lại kêu hoảng :
- Diệu Đề Vô Ảnh chưởng? Ngươi là...
Và mụ bỏ dở tiếng kêu, thay vào đó là dốc toàn lực vào một chiêu cực kỳ lợi hại :
- Lão thân liều chết với ngươi. Đỡ!
“Vù...”
Phát hiện trong ảnh kình của mụ có ẩn chứa vô vàn những vật nhỏ li ti, nhiều đến nỗi chúng làm cho chưởng chiêu của mụ hóa thành một vùng hắc kình, Tiểu Phong bất giác kêu vang :
- Đề phòng đấy chính là Độc công Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ!
“Ầm...”
Tiếng chạm kình vang lên thật to và kết quả nếu có làm cho mụ Quái Diện Ma Nương quay đầu chạy thục mạng thì lại khiến Tiểu Hoa tái nhợt thần sắc, cứ bất động đứng yên mãi một chỗ.
Tiểu Phong lo lắng chạy đến gần :
- Tiểu Hoa, cô nương có sao không?
Tiểu Hoa vụt trừng mắt, quát vào mặt Tiểu Phong :
- Chớ lại gần ta. Mau lùi ra. Ta không dễ chết đâu.
Bị Tiểu Hoa quát, Tiểu Phong giận cứ giận nhưng lo vẫn lo. Vì thế, sau khi bước lùi lại, đợi mãi mới thấy Tiểu Hoa thở hắt ra một hơi thật dài, Tiểu Phong lại hỏi :
- Cô nương vẫn bình yên vô sự chứ?
Tiểu Hoa thở ra xong, lại hít vào một hơi thật dài :
- Cũng may các hạ kịp lên tiếng. Bằng không, mụ chết giờ trước thì giờ sau ta cũng nối gót, bước vào Quỷ Môn quan theo mụ.
Tiểu Phong kinh ngạc :
- Vãn sinh rõ ràng thấy Quái Diện Ma Nương bỏ chạy, không lẽ chỉ một giờ nữa mụ sẽ chết?
Tiểu Hoa phì cười :
- Đó chỉ là cách nói ví von thôi. Nhưng dù sao, sự thật mụ vẫn không thể kéo dài mạng sống đến hết đêm nay. Phần ta, cũng phải đôi ba ngày nữa mới dám tin chắc có khôi phục nguyên trạng hay không. Nhưng để mất mạng như mụ thì không bao giờ.
Tiểu Phong bàng hoàng :
- Chỉ một chiêu như vậy cô nương có thể quyết chắc số phận của mụ sẽ như thế nào sao? Nhờ đâu cô nương có được bản lãnh này?
Nàng bảo :
- Các hạ hãy luyện võ công. Với tư chất của các hạ, thời gian tựu thành sẽ tương đối ngắn. Khi đó lo gì các hạ không có được bản lãnh như ta bây giờ.
Tiểu Phong tái mặt, lắc đầu :
- Cô nương đừng đề cập đến chuyện đó nữa. Vãn sinh chưa thay đổi chủ ý sớm như thế đâu.
Nàng thở dài :
- Dù biết là vô ích nhưng ta vẫn cứ khuyên. Thử hỏi nếu lúc nãy không nhờ ta tình cờ phát hiện đã có người lẻn đến gần dò xét và đành tương kế tựu kế vờ bỏ đi nhưng sau đó ngấm ngầm quay lại, các hạ thì kiên quyết không luyện võ công, liệu sinh mạng các hạ còn không nếu chẳng có ai thay các hạ đối phó mụ?
Tiểu Phong bình tâm trở lại :
- Ngay bây giờ vãn sinh sẽ xuôi Nam. Vì đó là phương hướng duy nhất an toàn như cô nương vừa nói, vãn sinh còn luyện võ công làm gì nữa một khi chẳng có thêm nguy hiểm nào khác xảy ra? Một lần nữa xin thâm tạ ơn cứu tử của cô nương. Cáo biệt!
Tiểu Hoa chép miệng :
- Tiểu Phong. Ta...
Tiểu Phong nhìn nàng :
- Cô nương còn điều gì chỉ giáo?
Nàng thở dài :
- Không còn gì nữa đâu, ngoài việc ta chỉ muốn cảm kích vì được các hạ xem là thanh mai trúc mã. Cho dù trước kia chúng ta chỉ gặp nhau một lần với thời gian chưa đến nửa ngày. Chưa có ai đối xử với ta như thế, ngoài các hạ. Hãy nhận ở ta lòng đáp tạ.
Tiểu Phong vẫn nhìn nàng :
- Cô nương chưa được ai đối xử như thế thật sao? Hãy nói đi, có phải vì cô nương vai đang mang nặng gánh oán thù nên đối với ai cũng dè dặt, khiến chưa từng được ai đối xử tốt?
Giọng của nàng vụt trở nên lạnh lùng vô biểu cảm :
- Ân oán giữa chúng ta kể như đã hết. Sau lần này có thể chúng ta chẳng còn cơ hội nào nữa để gặp nhau. Hãy bảo trọng.
“Vút...”
Nàng lại đi. Và Tiểu Phong biết lần này nàng sẽ không còn quay lại như lúc nãy nữa.
Buồn bã thở dài, Tiểu Phong lê chân bước, xuôi dần theo phương Nam như lời nàng từng điểm chỉ.
Màn đêm buông dần và Tiểu Phong vẫn một mình lầm lùi bước đi giữa trùng rừng núi âm u cô tịch. Chợt có tiếng rên :
- Ư... ư...
Tuy chưa từng luyện võ nhưng Tiểu Phong cũng không là đứa trẻ như thuở nào, tiếng rên chỉ làm Tiểu Phong lo ngại, không hiểu do ai hoặc từ đâu phát ra.
Tiếp đó, vì tiếng rên vẫn còn, thỉnh thoảng vang lên thay cho lời chỉ điểm, giúp Tiểu Phong tiến dần đến và không hề sợ hãi.
Ánh sao đêm mờ nhạt giúp Tiểu Phong cuối cùng vẫn nhìn thấy một dáng người, nửa như tựa đứng vào một cội cây cổ thụ, nửa như đang ôm chặt cội cây để rên rỉ nỉ non, xem đây là bằng hữu duy nhất lúc này để nương dựa.
Nhưng khác với điều Tiểu Phong suy tưởng, có một lúc tiếng rên của nhân vật này làm cho Tiểu phòng nhận ra đấy là ai. Tiểu Phong bối rối lùi lại.
“Soạt!”
Tiểu Phong suýt vấp ngã, vô tình tạo thành tiếng động, khiến nhân vật nọ ngừng tiếng rên và giương mắt kiếm tìm :
- Ngươi đó sao, tiểu tử?
Không thể lẩn tránh, Tiểu Phong gật đầu :
- Lão bà bà sao vẫn ở đây? Có muốn vãn sinh giúp điều gì không?
Nhân vật nọ đưa tay vuốt tóc, một thói quen vẫn có ở bất kỳ nữ nhân nào cho dù đã cao niên hoặc chưa. Nhưng chính vì có thái độ như thế, nhân vật nọ không kịp nhớ bản thân đang tựa vào một cội cây, đồng thời lực tựa đáng kể nhất chính là ở đôi tay, nên nhân vật nọ mất thăng bằng chợt té khuỵu xuống.
“Huỵch”
Tiểu Phong bất nhẫn, nhất là vì đã hiểu chuyện gì đang xảy ra cho nhân vật nọ, vội bước đến và đưa tay đón đỡ :
- Lão bà bà đang bị trọng thương? Đừng gắng gượng nữa, hãy tựa vào đây, ngồi một lúc sẽ thấy đỡ hơn.
Với khoảng cách lúc này đã quá gần Tiểu Phong không thể không nhận thấy người đối diện không còn giữ được nữa diện mạo tuy nhăn nhúm già cỗi nhưng thật hung dữ của một Quái Diện Ma Nương như đã trông thấy. Trái lại, vào lúc này thì đấy chỉ là một lão bà bà vừa già yếu vừa thật đáng thương, với cảnh sức tàn lực kiệt vừa vì thương thế đang mang vừa do gánh nặng của tuổi đời chồng chất.
Lão bà bà hô hấp khó nhọc :
- Nha đầu kia đã sao rồi? Ngươi đang tha thẩn một mình, chứng tỏ ả cũng không đương nổi Độc công của lão thân. Đúng chứ?
Không muốn nhìn thấy Quái Diện Ma Nương thất vọng, huống hồ thất vọng lúc này gần như là đồng nghĩa với tuyệt vọng, Tiểu Phong bảo :
- Nhưng nàng vẫn chi trì thêm nữa, chí ít là đôi ba ngày. Đó là lời nàng nói trước lúc cùng vãn sinh đột ngột chia tay.
Nhưng dù sao Quái Diện Ma Nương cũng thất vọng :
- Nếu lão thân đừng khinh xuất, cứ nhận lấy lời nhượng chiêu của ả, ắt hẳn ả không thể chi trì, cho dù chỉ một canh giờ. Tiếc thật.
Tiểu Phong thở dài :
- Chấp nhận một cuộc sống giang hồ là chấp nhận mỗi bước chân đi đều đồng hành với cái chết. Đó là điều duy nhất khiến vãn sinh dù thế nào đi nữa vẫn quyết không luyện võ công.
Quái Diện Ma Nương lại rên hừ hừ :
- Liệu ngươi có ân hận không nếu giả như ngươi nhìn thấy ả lâm nguy và bản thân ngươi không thể giúp gì cho ả vì ngươi từ chối việc luyện võ?
Tiểu Phong toan đối đáp, lại nghe Quái Diện Ma Nương hỏi dồn :
- Và sẽ thế nào đây nếu người lâm nguy không chỉ mỗi mình ả, mà còn có cả song thân phụ mẫu ngươi, huynh đệ thủ túc ngươi hoặc hảo muội muội ngươi, thê tử của ngươi?
Tiểu Phong bịt hai tai lại.
- Đừng nói nữa, lão bà bà đừng nói nữa. Tiểu Phong này chẳng còn bất kỳ ai để gọi là gia thân. Tất cả đã chết rồi. May thay, sẽ không ác nhân nào dựa vào đó để uy hiếp vãn sinh như những tình huống lão bà bà vừa nêu. Hãy gia ân buông tha cho vãn sinh.
Thanh âm mệt nhọc của Quái Diện Ma Nương vẫn cứ lọt vào tai Tiểu Phong :
- Ngươi có phản ứng lạ thật đấy. Phải chăng vì ngươi đang có nỗi khổ tâm? Nói đi, là ai trong những gia thân của ngươi đã gặp cái chết bất minh? Phải rồi, chỉ có như thế ngươi mới ngại, không muốn nghe bất luận ai đề cập đến gia thân của ngươi.
Tiểu Phong buông hai tay ra, bình thản nhìn Quái Diện Ma Nương :
- Nếu lão bà bà không còn gì chỉ giáo, hoặc giả không cần nhờ gì đến vãn sinh.
Quái Diện Ma Nương chợt trố mắt nhìn lại Tiểu Phong :
- Ngươi mau bình tâm thế sao? Công phu hàm dưỡng của ngươi khá đấy. Thế này vậy, lão thân kể như chết chắc rồi, ngươi ưng thuận không nếu lão thân nhờ ngươi hoàn thành hộ một tâm nguyện cuối cùng?
Tiểu Phong thở ra :
- Chỉ e vãn sinh lực bất tòng tâm.
- Ngươi đang xuôi theo phương Nam? Kỳ thực vì có ý nhờ cậy ngươi nên trước lúc lâm tử chính lão thân đã cố tình chọn lối này để bỏ chạy.
Tiểu Phong ngạc nhiên :
- Lão bà bà cố tình chờ vãn sinh thế nào cũng đi ngang qua?
Ma Nương đáp :
- Nếu không phải thế, lão thân dù đau đớn đến đâu chí ít vẫn là cao thủ từng tung hoành ngang dọc lẽ nào không chịu đựng nổi phải rên thành tiếng như hạng vô dụng bất tài? Là lão thân cố tình gây kinh động đến ngươi. Để nếu ngươi tìm đến, ắt hẳn ngươi là người trung hậu và có lòng nhân. Chính là kẻ duy nhất lão thân có thể ủy thác một việc hệ trọng.
Tiểu Phong hít vào một hơi thật dài :
- Vãn sinh chưa thể hứa một khi chưa tỏ tường việc lão bà bà định nhờ là thế nào?
Mụ gật gù :
- Ngươi thận trọng như thế là phải, càng hợp ý lão thân. Chỉ tiếc ngươi không chịu bái lão thân làm sư phụ. Lời lão thân là lời thành tâm, không phải vì Phụng Diệp kinh như nha đầu Tiểu Hoa nghi ngờ.
Tiểu Phong bảo :
- Vãn sinh đã quyết ý, lão bà bà dù có thành tâm đến đâu thì chuyện bái sư vẫn không bao giờ đạt kết quả. Hãy nói về điều lão bà bà định nhờ cậy thì hơn.
Quái Diện Ma Nương thở hắt ra một hơi nặng nhọc :
- Lão thân còn một lão bằng hữu. Và sinh mệnh của lão bằng hữu này còn kéo dài được nữa chăng đều tùy thuộc vào lão thân. Ngươi hãy giúp lão thân đưa gói nhỏ này đến tận tay lão bằng hữu đó.
Nhìn gói nhỏ Quái Diện Ma Nương trao với một vài lá diệp thảo do không được gói kín nên mềm mại nhô ra ngoài, Tiểu Phong hoài nghi :
- Nếu vãn sinh đoán không lầm, trong gói này có chứa dược thảo? Bằng hữu của lão bà bà cần dược thảo để trị thương?
Ma Nương Quái Diện cười buồn :
- Người luyện võ, nhất là bậc cao thủ, một khi cần trị thương vẫn có thể dùng nội lực bảo thân để khôi phục nguyên trạng. Lão bằng hữu của lão thân tiếc rằng lại bị trúng độc, một loại độc mà chính lão thân cho dù có là cao thủ độc môn vẫn vô phương thế giúp lão bằng hữu giải độc. Dược thảo ngươi cầm chỉ là giải pháp tình thế, chủ ý để kéo dài sinh mạng hơn là bảo lưu sinh mạng.
Tiểu Phong tỏ ý ngần ngại :
- Bằng hữu của lão bà bà...
Quái Diện Ma Nương cơ hồ đoán biết Tiểu Phong muốn hỏi gì, vội lên tiếng :
- Ngươi xuôi theo phương Nam độ ba mươi dặm ắt sẽ thấy một dãy núi cắt ngang. Men theo phía tả ngươi sẽ đến một cốc núi. Cứ đi vào đó, một tay thủ sẵn gói dược thảo này, tay còn lại cầm theo một vật lão thân sẽ trao, có như thế lão gàn gàn dở dở đó ắt nhận ra ngươi là người do lão thân sai phái đến. Ngươi sẽ được lợi và tuyệt đối không bị lão bất ngờ ra tay hãm hại.
Tiểu Phong lắc đầu :
- Vãn sinh nào đã nhận lời, lão bà bà không cần phải vội chỉ điểm nơi lưu ngụ của quý hưu cho vãn sinh.
Quái Diện Ma Nương ngạc nhiên :
- Thấy thái độ của ngươi, lão thân cứ ngỡ đó là diều ngươi định hỏi. Vậy thì điều gì khiến ngươi do dự, lại còn bảo là chưa nhận lời?
Tiểu Phong chép miệng :
- Ý vãn sinh muốn biết quý hữu là nhân vật có tư cách phẩm chất như thế nào?
Ma Nương hắng giọng :
- Vì sao ngươi muốn biết điều này? Phải chăng ngươi muốn nói tuỳ theo tư cách phẩm chất của lão ngươi mới có quyết định nhận lời hay không?
Tiểu Phong thoáng lo sợ :
- Giúp một kẻ không đáng giúp, vãn sinh... vãn sinh chưa quen với việc như thế này bao giờ.
Mụ cười lạt :
- Cứ nói thẳng ra thì hơn, là ngươi ngại lão cũng là hạng ác ma như lão thân nên ngươi tìm cách chối từ?
Tiểu Phong cũng cười lạt :
- Lão bà bà không thể làm gì được vãn sinh nữa rồi đúng không? Vậy vãn sinh không ngại nói thẳng. Không sai, đúng như lão bà bà vừa nói, vãn sinh tuy không là người luyện võ nhưng cũng biết phân biệt thị phi, hiểu thế nào là hành vi trợ trụ vi ngược. Vì lão bà bà vừa tự nhận bản thân là hạng ác ma, ắt hẳn từng gieo kinh hoàng cho nhiều người, vãn sinh vì bất nhẫn cho tình cảnh của lão bà bà lúc này nên không thể không tìm đến ủi an. Nhưng nếu bảo vãn sinh đưa chỗ dược thảo này đến cho người cũng là hạng ác ma như lão bà bà, để sau này người đó vẫn tiếp tục gieo kinh hoàng khắp chốn, thật thất lễ, vãn sinh quyết không thể tuân lệnh.
Ma Nương phẫn nộ :
- Ngươi đi đi. Lão thân không cần ngươi nữa. Cũng quên đi những gì lão thân vừa nói với ngươi. Hừ hừ...
Nhìn Quái Diện Ma Nương vẫn rên ư hử, lại còn lấy tay ôm quặn người vì đau đớn, Tiểu Phong bảo :
- Không giúp được điều này vãn sinh vẫn có thể giúp việc khác. Lão bà bà có cần vãn sinh giúp gì cho bản thân chăng?
Mụ quắc mắt :
- Có... là lão thân chỉ muốn kết liễu sinh mang ngươi. Xem đây!
Vừa quát mụ vừa chồm đến tìm cách vồ Tiểu Phong.
Tuy nhiên, do thương thế quá nặng, bao sức lực đều cạn kiệt, mụ chỉ chồm đến nửa chừng là gục ngã, không thể làm gì được Tiểu Phong.
Tiểu Phong theo phản ứng cũng đã đứng lên và bây giờ áy náy nhìn hình hài gần như là bất động của Ma Nương Quái Diện. Được một lúc, Tiểu Phong bảo :
- Bản tánh khó đổi giang sơn dễ dời, ác tính của lão bà bà đã nhập tâm, dẫu chết cũng không thay đổi sao?
Mụ Ma Nương cố nhoài người ngồi lên nhưng bất lực, đành lăn thân thả cho nằm ngửa và thở dốc :
- Thế ngươi ngỡ lão thân thích làm kẻ ác lắm sao? Cho ngươi hay, nếu đổi vào cương vị của lão thân e rằng ngươi không thể không độc ác.
Tiểu Phong từ từ ngồi xuống cạnh Quái Diện Ma Nương :
- Để biện minh cho việc hành ác người đời thường có đến trăm ngàn lý do. Nhưng kỳ thực hầu hết đều do tay đã lỡ nhúng chàm. Nếu không có lần đầu ắt không thể có những lần sau. Vãn sinh nói như thế đúng chứ?
Mụ cười khẩy, liếc mắt nhìn xéo Tiểu Phong :
- Có kẻ vô cớ đối xử độc ác với ngươi, khiến ngươi hận. Ngươi sẽ có thái độ thế nào nếu một dịp nào đó ngươi đủ bản lãnh báo thù? Trừ khi ngươi đại lượng, tha cho kẻ đó, ngươi chính là thánh nhân. Bằng không, ngươi đừng lên mặt, vừa mắng lão thân là ác độc vừa dạy bảo lão thân phải làm thế này đừng làm thế kia.
Tiểu Phong ngớ người :
- Nghĩa là lão bà bà làm ác chỉ vì có kẻ ác với lão bà bà trước? Vậy sau khi báo thù thì sao? Lão bà không dừng tay được sao?
Bất ngờ mụ Quái Diện Ma Nương trợn ngược hai mắt, nhịp hô hấp theo đó như thể cũng muốn ngừng.
Tiểu Phong kinh tâm, chồm đến thật gần :
- Lão bà bà?
Mụ nghiến răng, cố nén chịu đau đớn :
- Vì tình bằng hữu... lão thân van ngươi... hãy giúp lão thân... đưa dược thảo... đưa dược thảo...
Tiểu Phong toan khước từ chợt nghe mụ thở hắt ra với những lời thều thào sau cùng :
- Lão và lão thân có nhiều cảnh ngộ giống nhau. Ngươi có lòng nhân, thương lão thân được thì hãy thương luôn đến lão. Ngươi giúp lão thân chứ?
Tiểu Phong đành gật đầu đáp ứng :
- Đâu là tín vật vãn kinh cần phải cầm theo trên tay.
Quái Diện Ma Nương ngoẹo đầu qua một bên, nhịp hô hấp tuy ngừng hẳn nhưng môi miệng vẫn còn đó nụ cười mãn nguyện.
Ngỡ đã vô phương, không thể biết đâu là vật Quái Diện Ma Nương định trao và chưa kịp trao, Tiểu Phong tinh ý chợt phát hiện mụ tuy chết nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng. Và đôi mắt đứng tròng đó lại nhìn cố định vào một vật mụ đang đeo ở cổ tay. Vỡ lẽ, Tiểu Phong nhẹ nhàng gỡ từ cổ tay mụ một vòng ngọc có màu đen bóng như Huyền Thiết.
Lúc gỡ xong, Tiểu Phong phát giác đôi mắt mụ cũng đã nhắm chặt từ lúc nào.
Nghĩa tử là nghĩa tận, Tiểu Phong loay hoay lo an táng cho mụ.
Lúc đặt thi thể mụ vào mộ huyệt vừa đào, một mộ huyệt khó thể bảo là đủ độ sâu chợt có một vật từ người mụ rơi ra, một vật cũng đen và khó thể nhận dạng giữa một đêm tối tăm như thế này. Tuy không hiếu kỳ và cũng không vì lòng tham nhưng Tiểu Phong vẫn hoang mang không thể minh định giữa chiếc vòng ngọc và vật từ người mụ vừa rơi ra đâu mới chính là tín vật mụ cần giao. Do vậy, Tiểu Phong đành đưa tay, toan nhặt thêm vật đó để dự phòng.
Những thật quái lạ, tay của Tiểu Phong chưa chạm gì đến thì vật nọ bỗng dưng phóng vụt lên, bám dính vào tay Tiểu Phong.
Vật đó còn có thể ngo ngoe cử động, khiến Tiểu Phong lúc nhận ra phải bật kêu hoảng :
- Ôi! Hắc Tri Thù! Nhện độc! Phen này Tiểu Phong ta mất mạng thật rồi!
Đúng là nhện độc - Vạn Niên Hắc Tri Thù - với nhiều cẳng chân khẳng khiu nhân lúc Tiểu Phong mãi la hoảng cứ thản nhiên từ tốn chui rúc vào tận bên trong y phục của Tiểu Phong.
Tiểu Phong càng thêm hoảng sợ cứ ngồi im thin thít để con nhện bò đến đâu có cảm giác rờn rợn đến đấy.
Nhưng Tiểu Phong không vì đấy mà chết. Do Vạn Niên Hắc Tri Thù sau khi tìm được chỗ trú thân đã ngang nhiên nằm bất động.
Tiểu Phong tái mặt, cười héo hắt với thi thể bất động của mụ Quái Diện Ma Vương :
- Là vãn sinh giúp lão bà bà chỉ để tự chuốc họa vào thân thế sao?
Mụ đã chết nên không có lý do nào để mụ lên tiếng đáp lời Tiểu Phong.
Hoàn toàn tuyệt vọng. Tiểu Phong từ từ đứng dậy, thật nhẹ nhàng lo đắp cho mụ nấm mộ, nào dám có cử động khinh xuất, nhỡ bị Vạn Niên Hắc Tri Thù giở quẻ ngoạm cho một phát thì mang vong.
Thở dài, Tiểu Phong từ từ lê chân bỏ đi, mang theo bên người một sinh vật cũng là tử thần đang rình rập từng bước chân.
Tiểu Phong từ từ quay người về phía nhân vật nọ :
- Nhân huynh vốn là...
Trước mặt Tiểu Phong là nhân vật tuy có y phục rách rưởi, với mọi dáng vẻ bề ngoài cho thấy đó là người của Cái bang, nhưng diện mạo của y lại bị một mảnh lụa xinh xắn chắn ngang che kín. Do đó, lúc Tiểu Phong lên tiếng, chưa thể minh định đó là nhân vật như thế nào, thì từ sau mảnh lụa nọ một thanh âm vừa trong trẻo vừa gay gắt đã vang lên cắt ngang :
- Bản thân ta vốn là nữ nhân, cách xưng hô của ngươi nên thay đổi cho phù hợp. Nói đi, ngươi chính là Tiểu Phong? Chữ Phong đây là quý tính hay đại danh?
Tiểu Phong ngớ người nhìn nhân vật kỳ bí nọ :
- Cô nương...! Đã là nữ nhân sao cô nương cam tâm khoác lên người thứ y phục hoàn toàn không tương xứng? Phải chăng cô nương là người Cổ Lâm viện, cố tình mạo nhận thành người Cái bang đúng như bao nhân vật khi nãy đã lên tiếng nghi ngờ. Mục đích chỉ là muốn chiếm hữu Kinh Phụng Diệp?
Nữ nhân kỳ bí cũng xạ nhìn Tiểu Phong :
- Nghĩa là ngươi thừa nhận đang sở hữu Phụng Diệp kinh? Bằng cách nào ngươi đắc thủ sở học thượng thừa? Đã đắc thủ lâu chưa? Sao ngươi mảy may cho đến tận lúc này vẫn không am hiểu cho dù chỉ một chiêu một thức chí ít để phòng thân?
Tiểu Phong gượng cười :
- Vãn sinh không hứng thú với việc luyện võ. Bằng không, cô nương sẽ thấy vãn sinh không như bây giờ, ắt sẽ có sự thay đổi so với lần vãn sinh và cô nương đã gặp nhau trước kia.
Giọng nói của nữ nhân nọ tỏ ra kinh ngạc :
- Nào có ai nói gì đến chuyện chúng ta đã từng gặp nhau? Các hạ không nhìn lầm người chứ?
Tiểu Phong thở dài :
- Vãn sinh cũng muốn nghĩ bản thân đang lầm. Nhưng tiếc thay sự thật vẫn cứ phơi bày khiến vãn sinh dù muốn chối bỏ cũng không thể. Cô nương hãy nói rõ chủ ý. Phải chăng cô nương cũng như mọi người, muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh từ vãn sinh?
Nữ nhân nọ chợt hạ thấp giọng :
- Sự thật vẫn cứ phơi bày là thế nào? Ta muốn nghe các hạ giải thích. Nhưng trước hết ta có lời này tin rằng các hạ sẽ yên lòng. Đó là ta không hề động tâm với Phụng Diệp kinh chỉ mang đến tai họa, như các hạ đang nghi ngờ.
Tiểu Phong sửng sốt :
- Đấy là những lời thật tâm chứ, Tiểu Hoa? Cũng không là những lời dối trá cô nương cố tình nói để chiếm lòng tin của Tiểu Phong này?
Nữ nhân nọ thở dài, đồng thời từ từ gỡ bỏ mảnh lụa che mặt :
- Đã nhiều năm trôi qua, ta thật không ngờ các hạ vẫn còn nhớ và nhất là đã nhận ra ta chỉ dựa vào thanh âm. Không sai, ta là Tiểu Hoa đây.
Tiểu Phong ngây người nhìn sững vào dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nữ nhân trước mặt :
- Nếu vãn sinh nhìn thấy sắc diện này trước, có lẽ không bao giờ nhận ra hoặc dám nghĩ cô nương là Tiểu Hoa. Dám hỏi, cô nương có đúng là Tiểu Hoa độ chín năm về trước đã cùng vãn sinh tranh giành chỉ một mẩu thức ăn với lũ du thủ du thực?
Nữ nhân trước mặt Tiểu Phong chợt nở nụ cười thẹn thùng và ngượng nghịu :
- Chính vì chuyện lần đó, dù là nhỏ nhặt nhưng vẫn là đại ân, khiến lần này Tiểu Hoa không thể không mạo hiểm cứu các hạ, gọi là đền đáp lại ân tình thuở nào. Với diện mạo này các hạ không nhận ra ta là Tiểu Hoa thật sao?
Tiểu Phong liếc nhìn diện mạo xinh đẹp của mỹ nhân một lần nữa. Sau đó vừa lắc đầu vừa bối rối chuyển mục quang nhìn chỗ khác :
- Thật tâm mà nói, phàm là ai hoặc bất kỳ vật gì vãn sinh dường như chỉ cần nhìn qua một lần là nhớ mãi quyết không quên. Và vãn sinh chỉ nhận ra cô nương, đấy là nhờ cô nương lần này xuất hiện trong trang phục vẫn lam lũ như thuở nào, kế đó là nhờ âm thanh giọng nói cũng chẳng có gì thay đổi. Kỳ dư vãn sinh đâu dám ngờ một Tiểu Hoa tầm thường của năm xưa bỗng trở nên xinh đẹp như thế.
Tiểu Hoa chợt thở ra nhè nhẹ :
- Ta cũng suýt nữa không nhận ra nếu chẳng phải các hạ tự miệng xưng là Tiểu Phong. Mà sao các hạ vẫn giữ mãi cách gọi có phần khiếm nhã này? Là các hạ tên Phong hay có họ là Phong?
Tiểu Phong giờ đã bình tâm, thản nhiên đưa mắt nhìn Tiểu Hoa :
- Đã lâu không gặp, cô nương bây giờ có bản lãnh phi thường, phải chăng đã gặp minh sư chỉ điểm? Và đó cũng chính là ẩn tình khó nói nên trước kia cô nương đành khước từ lời đề xuất cưu mang của Trang chủ Hạnh Hoa trang La Hào Chung?
Tiểu Hoa nhẹ gật đầu :
- Có nhiều sự việc mà nếu các hạ dù có là người võ lâm ta cũng đành giữ kín, chẳng thể giãi bày. Do vậy, các hạ chỉ nên hiểu thế này là đủ, Tiểu Hoa chỉ là giả danh của ta. Tương tự, cho dù bây giờ ta vẫn còn là đệ tử Cái bang nhưng thân phận đó cũng là giả. Đấy là những bí ẩn mà đây là lần đầu tiên ta thố lộ với ngoại nhân.
Tiểu Phong mỉm cười :
- Được cô nương tin tưởng và gởi gấm tâm sự vãn sinh nguyện sống để dạ chết mang theo. Huống hồ vãn sinh sau sự biến lần này đành tìm một nơi thật hẻo lánh để ẩn thân, vị tất có cơ hội tiết lộ bí ẩn của cô nương cho bất luận ai khác.
Tiểu Hoa kinh ngạc :
- Các hạ vẫn quyết không luyện võ?
Tiểu Phong nhún vai :
- Những ân oán cừu thù của giới võ lâm từ lâu đã làm vãn sinh khiếp đảm. Không tránh được thì thôi, dại gì vãn sinh lại tự đâm đầu vào.
Tiểu Hoa nghiêm giọng :
- Nhưng vì Phụng Diệp kinh. Ta e suốt kiếp này các hạ khó lòng tìm được một ngày yên thân.
Tiểu Phong lo ngại :
- Cô nương liệu có diệu kế gì giúp vãn sinh chăng?
Tiểu Hoa đột ngột hỏi :
- Phụng Diệp kinh từ đâu các hạ có?
Tiểu Phong thở dài :
- Cô nương đã là nhân vật giới giang hồ. Có lẽ đã tỏ tường chuyện đã xảy ra cho Hạnh Hoa trang?
Tiểu Hoa lắc đầu :
- Cũng như mọi người, ta chỉ biết Hạnh Hoa trang sau một đêm bỗng biến thành bãi tha ma, không một người toàn mạng. Chính việc các hạ hiện vẫn còn sống đang làm ta nghi vấn, chỉ muốn biết tại sao!
Tiểu Phong thuật lại chuyện đã qua và kể lại toàn bộ, cũng không quên cho Tiểu Hoa biết thủ đoạn đê tiện của gã Bạch Thiếu Vân, là nguyên do khiến ai ai cũng biết chuyện Tiểu Phong đang nắm giữ kinh văn Phụng Diệp. Lúc kể xong Tiểu Phong còn đánh tiếng nhờ cậy Tiểu Hoa :
- La Trúc Quỳnh cần phải hiểu thấu âm mưu thủ đoạn của Bạch Thiếu Vân. Nếu không có gì trở ngại, cô nương liệu có thể giúp vãn sinh chuyện này?
Tiểu Hoa đáp ứng :
- Cùng là phận nữ nhi như nhau huống hồ chi năm xưa La Hào Chung, Trang chủ Hạnh Hoa trang cũng có thiện ý khi đề xuất đưa ta về cưu mang. Được ta sẽ giúp các hạ, báo cho La Trúc Quỳnh biết dã tâm của gã họ Bạch.
Tiểu Phong nhẹ nhõm :
- Giờ thì vãn sinh có thể yên tâm được rồi.
Tiểu Hoa lắc đầu :
- Không dễ như các hạ nghĩ đâu. Vì qua câu chuyện các hạ kể, nếu các hạ là người thông tuệ lẽ nào không phát hiện một vài tình tiết có thể đưa đến nhiều nghi vấn?
Tiểu Phong hoang mang :
- Mong cô nương chỉ giáo.
Tiểu Hoa cười lạt :
- Các hạ tin chắc Phụng Diệp kinh là do phu nhân Trang chủ lưu lại, ủy thác các hạ truyền thụ cho La Trúc Quỳnh?
Tiểu Phong cau mày :
- Toàn bộ sự việc vãn sinh đều đã kể tất cả. Không lẽ cô nương nghi ngờ đấy là chuyện do vãn sinh tự bịa ra?
Tiểu Hoa lập luận :
- Đối với các hạ ta thật sự không nghi ngờ. Có chăng là ta chỉ tự hỏi, tại sao đã sẵn có Phụng Diệp kinh trong tay nhưng phu phụ Trang chủ Hạnh Hoa trang không hề luyện? Vì nếu đã luyện đâu dễ gì chỉ một đêm toàn bộ Hạnh Hoa trang đều bị tiêu diệt? Các hạ đừng quên công phu từ Phụng Diệp kinh là rất lợi hại. Vì thế Thất đại phái kể cả Nhất bang, Lưỡng viện đều bất chấp thủ đoạn, tạm gác lại chuyện họ là danh môn chính phái, tất cả cứ thiên phương bách kế quyết chiếm Phụng Diệp kinh cho kỳ được mới thôi.
Tiểu Phong giật mình :
- Cô nương nhận định không sai. Vậy thì tại sao họ quyết không luyện Phụng Diệp kinh? Và chỉ mãi đến lúc sắp chết, khi nhận thức La gia chỉ còn lại mỗi một hậu nhân để trông cậy là La Trúc Quỳnh, họ mới nảy ra ý định trao cho Trúc Quỳnh toàn bộ kinh văn Phụng Diệp để sau này nàng thay họ báo thù rửa hận cho La gia. Sao họ có quyết định muộn màng đến vậy?
Tiểu Hoa thở đài :
- Đấy là nghi vấn khiến ta nghĩ nếu các hạ ngày nào còn lo lắng cho Trúc Quỳnh, muốn báo đáp ân tình của La gia thì ngày đó các hạ vẫn chưa thể yên tâm. Riêng những câu hỏi các hạ vừa nêu ra bất quá ta chỉ có một chút ít thông tin như thế này để giúp ích các hạ. Đó là lâu nay, từ khi trên giang hồ có lời đồn đại về sự xuất hiện của Diệp Lạc bí lục gồm bốn phần gọi là Tử Bối Diệp thì hầu như chưa có bất kỳ nhân vật nào nhờ vào một trong Tứ Bối Diệp: Long - Ly - Quy - Phụng để được dương danh thiên hạ. Điều đó cho thấy một là chuyện về Tứ Bối Diệp chỉ là ngoa truyền, không hề có bất kỳ công phu nào đáng được kể là Long - Ly - Quy - Phụng.
Tiểu Phong phản bác :
- Nhưng Phụng Diệp kinh là điều có thật?
Tiểu Hoa cười cười :
- Có thể đó chỉ là thứ công phu bí truyền của La gia. Và để thêm phần thần bí đã có người đổi thành Phụng Diệp kinh, vị tất đó là Phụng Diệp kinh thật.
Tiểu Phong lại phản biện :
- Cô nương nói sai rồi. Vì nếu đã là bí kỹ của La gia cớ sao La Hào Chung trang chủ không luyện, hoặc có luyện nhưng thủy chung không vận dụng dù để tự cứu bản thân?
Tiểu Hoa đành thừa nhận.
- Các hạ suy luận như thế cũng đúng. Vậy thì có lý do để ta nêu nghi vấn thứ hai, chứng minh những lời đồn đại về Tứ Bối Diệp chỉ là ngoa truyền.
Tiểu Phong thật sự quan tâm :
- Là thế nào?
Tiểu Hoa bảo :
- Có thể có đủ bốn loại công phu gọi là Tứ Bối Diệp. Nhưng vì luyện riêng lẻ, mỗi người luyện một thứ, do không có ai được cơ hội thu thập từ hai thứ công phu trở lên, việc luyện công hóa ra thiếu nhất quán, nên công phu thu được không đủ lợi hại như truyền tụng. Đó là nguyên nhân khiến chưa nhân vật nào dương danh thiên hạ?
Tiểu Phong ngỡ ngàng nhìn Tiểu Hoa :
- Là cô nương tự nhận thức hay đã có cao nhân phát hiện và cho cô nương biết? Cho hỏi, lệnh sư là nhân vật như thế nào?
Tiểu Hoa cũng nhìn Tiểu Phong bằng ánh mắt nghi ngờ :
- Sự quan tâm của các hạ như không phải mối quan tâm thông thường của một người không từng luyện võ. Các hạ giải thích sao đây?
Tiểu Phong thở ra :
- Vì lo cho Trúc Quỳnh, vì đã chịu nhận sự ủy thác của La gia, chẳng phải cô nương vừa khuyên vãn sinh, bảo vãn sinh không dễ gì yên tâm đấy sao? Vãn sinh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi. Và kỳ thực, vì cô nương là người đang có nhiều ẩn tình, vãn sinh không nêu hiếu kỳ và hỏi cô nương nhiều như thế. Xin cáo biệt.
Tiểu Hoa ngăn lại :
- Đừng vội như thể. Vì nếu các hạ vẫn quan tâm ta cũng có thể đáp lời. Đấy là điều do ta đã tự nhận ra. Và để các hạ yên tâm hơn, ta xin hứa sẽ không nói với bất kỳ ai điều này kể cả gia sư cũng vậy. Được chứ?
Tiểu Phong cười gượng :
- Cô nương nói hay không nói thì nhận định này dù sao vẫn chỉ là những gì tự suy đoán, vị tất đúng với sự thật, đâu quan hệ gì đến việc vãn sinh có yên tâm hay không? Riêng phần việc của La Trúc Quỳnh, vãn sinh đành trông vào lời cô nương đã hứa. Vì nếu không thế, vãn sinh dù có lo cho Trúc Quỳnh đến mấy cũng chẳng thể làm gì hơn, lực đã bất tòng tâm rồi. Cáo biệt.
Tiểu Hoa gật đầu :
- Các hạ hãy cố bảo trọng. Mong rằng sẽ không còn điều gì nguy hiểm xảy đến cho các hạ nữa. Cáo từ!
Người có võ công quả nhiên có sự cách biệt rất lớn so với người không am hiểu võ học.
Tiểu Phong buồn bã nghĩ như thế khi thấy rằng tuy vẫn chỉ là lời cáo từ hàm ý chia tay nhưng ngay khi dứt lời Tiểu Hoa đã lao đi mất biệt.
Khác với Tiểu Phong cuối cùng đành lưu lại một mình, chỉ còn biết đứng nhìn theo với tâm trạng bâng khuâng khó tả.
Chợt Tiểu Phong giật nảy người vì nghe chuỗi thanh âm the thé đột ngột vang lên từ phía sau :
- Cái bang có nội gián, điều này tuy không đáng ngạc nhiên nhưng lạ nhất chính là thái độ của ả, vì sao ả tỏ ra dửng dưng với Phụng Diệp kinh là thứ ai ai cũng muốn chiếm hữu?
Tiểu Phong vội quay lại :
- Quái Diện Ma Nương? Cũng vì muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh nên bằng mọi cách lão bà bà vẫn đuổi bám đến tận đây?
Mụ Quái Diện Ma Nương cười nhăn nhúm :
- Lão thân tạm tha cho ngươi lần này, cũng nhờ ba chữ “lão bà bà” may sao ngươi kịp dùng để xưng hô. Bằng không, chưa có kẻ nào dám trước mặt lão thân buột miệng gọi lên bốn chữ Ma Nương Quái Diện mà sau đó vẫn toàn mạng. Đừng xuẩn động lập lại lần thứ hai. Vì đó cũng sẽ là lần cuối cùng đối với ngươi.
Tiểu Phong cố kềm nén nỗi sợ hãi :
- Lão bà bà đến đã lâu, sao mãi bây giờ mới xuất hiện?
Quái Diện Ma Nương chợt hất hàm :
- Ngươi đừng nghĩ lão thân chậm xuất hiện vì sợ tiểu nha đầu Tiểu Hoa. Ả chưa đủ tư cách đâu. Có chăng, lão thân không muốn mọi thương lượng giữa chúng ta có thêm đệ tam nhân xen vào.
Tiểu Phong gượng cười :
- Nếu lão bà bà muốn, lo gì Phụng Diệp kinh không chuyển qua tay lão bà bà. Dường như đó là điều chẳng còn gì nữa để thương lượng.
Quái Diện Ma Nương kinh ngạc :
- Lão nhân nghe không lầm chứ? Như ngươi có ý định sẽ tự nguyện giao kinh văn Phụng Diệp cho lão thân?
Tiểu Phong gật đầu miễn cưỡng :
- Bất quá vãn sinh chỉ mong lão bà bà hứa cho một lời.
Ma Nương Quái Diệp buột miệng :
- Ngươi cầu xin được toàn mạng? Điều này thì...
Tiểu Phong quả quyết lắc đầu :
- Dường như giới giang hồ vẫn hay dùng một câu, mọi bí ẩn sẽ mãi mãi được giữ kín nếu trên đời chẳng còn ai am hiểu điều bí ẩn đó. Vãn sinh quyết chắc lão bà bà sẽ không bao giờ tha mạng, bất luận vãn sinh van cầu như thế nào.
Quái Diện Ma Nương gật gù thán phục :
- Có vẻ ngươi là người rất hiểu biết. Vậy ngươi muốn lão thân hứa như thế nào?
Tiểu Phong bảo :
- Tiểu Hoa vốn là nữ nhân, phàm đã là nữ phân thì bản tính luôn sạch sẽ. Nàng ta ắt có nỗi khổ tâm riêng nên mới chịu khuất tất, chấp nhận khoác vào người những y phục nhơ bẩn. Điều vãn sinh cầu xin là mong lão bà bà đừng bao giờ hở môi làm bại lộ thân phận lúc này của nàng. Đổi lại, vãn sinh cam tâm giao phó toàn bộ kinh văn Phụng Diệp cho lão bà bà.
Quái Diện Ma Nương cau mặt :
- Ngươi chỉ vì ả bất chấp tất cả, đến cái chết ngươi cũng chấp nhận? Vì sao?
Tiểu Phong thở dài :
- Vì muốn báo ân tình, vì không muốn Tiểu Hoa sau lần liều lĩnh cứu mạng vãn sinh lại tự chuốc họa vào thân.
Ma Nương gật gù :
- Lão thân đến tương đối muộn, chỉ loáng thoáng nghe giữa ngươi và ả đã có sự cách biệt đến chín năm dài. Phải chăng ả và ngươi là đôi thanh mai trúc mã? Và đó là nguyên do khiến ngươi sẵn sàng hy sinh cho ả, kể cả cái chết?
Tiểu Phong không thừa nhận cũng không phủ nhận :
- Lão bà bà thuận tình?
Mụ cười :
- Ngươi quả là trang nam tử đầy nghĩa khí, mặc dù chẳng am hiểu võ công. Và điều này càng khiến lão thân giữ nguyên ý định ban đầu, đó là thu ngươi làm truyền nhân. Và khi danh phận sư đồ được minh định, giả dụ ngươi có giao kinh văn Phụng Diệp cho lão thân thì không vì thế mà lão thân nhẫn tâm kết liễu sinh mạng ngươi. Ý ngươi ra sao?
Tiểu Phong nghe mà bàng hoàng, không thể ngờ Quái Diện Ma Nương lại đưa ra đề xuất này.
Do mãi bàng hoàng nên Tiểu Phong chưa thể đáp chợt có thanh âm kẻ khác vang lên, đáp hộ Tiểu Phong :
- Nếu Bang chủ Cái bang biết che đậy lòng tham bằng cách giả vờ dùng tình nghĩa khiến Tiểu Phong ngươi xiêu lòng, thì thủ đoạn thu nhận đệ tử này của mụ cũng không có chủ ý gì khác ngoài dã tâm muốn chiếm hữu Phụng Diệp kinh. Mụ đừng mong toại nguyện.
Đó là thứ giọng nói lạnh lùng vô biểu cảm khiến Tiểu Phong hoàn toàn bất ngờ sau khi phát hiện người đối thoại chẳng ai khác ngoài Tiểu Hoa.
Minh bạch chính là Tiểu Hoa đã bỏ đi chợt quay lại, Quái Diện Ma Nương cười lạt :
- Nha đầu ngươi dám quay lại thế này phải chăng tự thị bản lãnh đủ thu phục lão thân?
Tiểu Hoa không đáp, chỉ quay nhìn Tiểu Phong và dùng giọng bình thường, đầy cảm kích, than :
- Lòng người giang hồ vốn hiểm trá, tráo trở. Từ nay về sau các hạ nên tự lo cho bản thân thì hơn. Riêng đối với ta, hậu quả dù có thế nào chuyện đã do ta gây ra thì ta thừa năng lực gánh vác. Hãy đi xuôi theo phía Nam, đó là phía duy nhất ta cảm thấy các hạ sẽ an toàn. Đi đi, đừng bận tâm lo cho ta nữa.
Thái độ của Tiểu Hoa làm cho quái Diện Ma Nương phừng phừng lửa giận :
- Nha đầu người dám có thái độ mục hạ vô nhân đối với lão thân thế sao? Lão thân đã quyết thu tiểu tử làm truyền nhân, không một ai, kể cả ngươi có thể làm lão thân thay đổi ý định.
Như là hai con người khác nhau, Tiểu Hoa vừa nghe Quái Diện Ma Nương the thé rít lên như thế liền quay sang mụ với chất giọng lạnh lùng vô biểu cảm :
- Như lời ta vừa nói, với thủ đoạn ấu trĩ đó mụ đừng mong toại nguyện. Còn như mụ không thay đổi ý định, được thôi, ta đành phải biểu lộ võ học, bắt buộc mụ phải có ý định đổi thay. Phát chiêu đi. Ta nhượng trước mụ ba chiêu.
Quái Diện Ma Nương giận đến run bắn khắp người :
- Lão thân không cần nha đầu ngươi nhượng chiêu, chớ có ngông cuồng thái quá. Hãy xuất thủ đi trước khi lão thân tiễn ngươi về Quỷ Môn quan.
Tiểu Hoa cười lanh lảnh :
- Mụ không cần ta nhượng ba chiêu thật sao? Vậy là mụ tự ý tìm chết. Ta sẽ thành toàn cho mụ. Hãy xem đây! Ha... Ha...
Và nàng vẫy nhẹ ngọc thủ, xô về phía Quái Diện Ma Nương một kình gần như là vô lực.
“Ào...”
Thoạt nhìn thấy cung cách phát chiêu này của Tiểu Hoa, nếu Tiểu Phong thầm lo lắng thì trái lại mụ Quái Diện Ma Nương lại kêu hoảng :
- Diệu Đề Vô Ảnh chưởng? Ngươi là...
Và mụ bỏ dở tiếng kêu, thay vào đó là dốc toàn lực vào một chiêu cực kỳ lợi hại :
- Lão thân liều chết với ngươi. Đỡ!
“Vù...”
Phát hiện trong ảnh kình của mụ có ẩn chứa vô vàn những vật nhỏ li ti, nhiều đến nỗi chúng làm cho chưởng chiêu của mụ hóa thành một vùng hắc kình, Tiểu Phong bất giác kêu vang :
- Đề phòng đấy chính là Độc công Hắc Phi Mao Tri Thù Vạn Vũ!
“Ầm...”
Tiếng chạm kình vang lên thật to và kết quả nếu có làm cho mụ Quái Diện Ma Nương quay đầu chạy thục mạng thì lại khiến Tiểu Hoa tái nhợt thần sắc, cứ bất động đứng yên mãi một chỗ.
Tiểu Phong lo lắng chạy đến gần :
- Tiểu Hoa, cô nương có sao không?
Tiểu Hoa vụt trừng mắt, quát vào mặt Tiểu Phong :
- Chớ lại gần ta. Mau lùi ra. Ta không dễ chết đâu.
Bị Tiểu Hoa quát, Tiểu Phong giận cứ giận nhưng lo vẫn lo. Vì thế, sau khi bước lùi lại, đợi mãi mới thấy Tiểu Hoa thở hắt ra một hơi thật dài, Tiểu Phong lại hỏi :
- Cô nương vẫn bình yên vô sự chứ?
Tiểu Hoa thở ra xong, lại hít vào một hơi thật dài :
- Cũng may các hạ kịp lên tiếng. Bằng không, mụ chết giờ trước thì giờ sau ta cũng nối gót, bước vào Quỷ Môn quan theo mụ.
Tiểu Phong kinh ngạc :
- Vãn sinh rõ ràng thấy Quái Diện Ma Nương bỏ chạy, không lẽ chỉ một giờ nữa mụ sẽ chết?
Tiểu Hoa phì cười :
- Đó chỉ là cách nói ví von thôi. Nhưng dù sao, sự thật mụ vẫn không thể kéo dài mạng sống đến hết đêm nay. Phần ta, cũng phải đôi ba ngày nữa mới dám tin chắc có khôi phục nguyên trạng hay không. Nhưng để mất mạng như mụ thì không bao giờ.
Tiểu Phong bàng hoàng :
- Chỉ một chiêu như vậy cô nương có thể quyết chắc số phận của mụ sẽ như thế nào sao? Nhờ đâu cô nương có được bản lãnh này?
Nàng bảo :
- Các hạ hãy luyện võ công. Với tư chất của các hạ, thời gian tựu thành sẽ tương đối ngắn. Khi đó lo gì các hạ không có được bản lãnh như ta bây giờ.
Tiểu Phong tái mặt, lắc đầu :
- Cô nương đừng đề cập đến chuyện đó nữa. Vãn sinh chưa thay đổi chủ ý sớm như thế đâu.
Nàng thở dài :
- Dù biết là vô ích nhưng ta vẫn cứ khuyên. Thử hỏi nếu lúc nãy không nhờ ta tình cờ phát hiện đã có người lẻn đến gần dò xét và đành tương kế tựu kế vờ bỏ đi nhưng sau đó ngấm ngầm quay lại, các hạ thì kiên quyết không luyện võ công, liệu sinh mạng các hạ còn không nếu chẳng có ai thay các hạ đối phó mụ?
Tiểu Phong bình tâm trở lại :
- Ngay bây giờ vãn sinh sẽ xuôi Nam. Vì đó là phương hướng duy nhất an toàn như cô nương vừa nói, vãn sinh còn luyện võ công làm gì nữa một khi chẳng có thêm nguy hiểm nào khác xảy ra? Một lần nữa xin thâm tạ ơn cứu tử của cô nương. Cáo biệt!
Tiểu Hoa chép miệng :
- Tiểu Phong. Ta...
Tiểu Phong nhìn nàng :
- Cô nương còn điều gì chỉ giáo?
Nàng thở dài :
- Không còn gì nữa đâu, ngoài việc ta chỉ muốn cảm kích vì được các hạ xem là thanh mai trúc mã. Cho dù trước kia chúng ta chỉ gặp nhau một lần với thời gian chưa đến nửa ngày. Chưa có ai đối xử với ta như thế, ngoài các hạ. Hãy nhận ở ta lòng đáp tạ.
Tiểu Phong vẫn nhìn nàng :
- Cô nương chưa được ai đối xử như thế thật sao? Hãy nói đi, có phải vì cô nương vai đang mang nặng gánh oán thù nên đối với ai cũng dè dặt, khiến chưa từng được ai đối xử tốt?
Giọng của nàng vụt trở nên lạnh lùng vô biểu cảm :
- Ân oán giữa chúng ta kể như đã hết. Sau lần này có thể chúng ta chẳng còn cơ hội nào nữa để gặp nhau. Hãy bảo trọng.
“Vút...”
Nàng lại đi. Và Tiểu Phong biết lần này nàng sẽ không còn quay lại như lúc nãy nữa.
Buồn bã thở dài, Tiểu Phong lê chân bước, xuôi dần theo phương Nam như lời nàng từng điểm chỉ.
Màn đêm buông dần và Tiểu Phong vẫn một mình lầm lùi bước đi giữa trùng rừng núi âm u cô tịch. Chợt có tiếng rên :
- Ư... ư...
Tuy chưa từng luyện võ nhưng Tiểu Phong cũng không là đứa trẻ như thuở nào, tiếng rên chỉ làm Tiểu Phong lo ngại, không hiểu do ai hoặc từ đâu phát ra.
Tiếp đó, vì tiếng rên vẫn còn, thỉnh thoảng vang lên thay cho lời chỉ điểm, giúp Tiểu Phong tiến dần đến và không hề sợ hãi.
Ánh sao đêm mờ nhạt giúp Tiểu Phong cuối cùng vẫn nhìn thấy một dáng người, nửa như tựa đứng vào một cội cây cổ thụ, nửa như đang ôm chặt cội cây để rên rỉ nỉ non, xem đây là bằng hữu duy nhất lúc này để nương dựa.
Nhưng khác với điều Tiểu Phong suy tưởng, có một lúc tiếng rên của nhân vật này làm cho Tiểu phòng nhận ra đấy là ai. Tiểu Phong bối rối lùi lại.
“Soạt!”
Tiểu Phong suýt vấp ngã, vô tình tạo thành tiếng động, khiến nhân vật nọ ngừng tiếng rên và giương mắt kiếm tìm :
- Ngươi đó sao, tiểu tử?
Không thể lẩn tránh, Tiểu Phong gật đầu :
- Lão bà bà sao vẫn ở đây? Có muốn vãn sinh giúp điều gì không?
Nhân vật nọ đưa tay vuốt tóc, một thói quen vẫn có ở bất kỳ nữ nhân nào cho dù đã cao niên hoặc chưa. Nhưng chính vì có thái độ như thế, nhân vật nọ không kịp nhớ bản thân đang tựa vào một cội cây, đồng thời lực tựa đáng kể nhất chính là ở đôi tay, nên nhân vật nọ mất thăng bằng chợt té khuỵu xuống.
“Huỵch”
Tiểu Phong bất nhẫn, nhất là vì đã hiểu chuyện gì đang xảy ra cho nhân vật nọ, vội bước đến và đưa tay đón đỡ :
- Lão bà bà đang bị trọng thương? Đừng gắng gượng nữa, hãy tựa vào đây, ngồi một lúc sẽ thấy đỡ hơn.
Với khoảng cách lúc này đã quá gần Tiểu Phong không thể không nhận thấy người đối diện không còn giữ được nữa diện mạo tuy nhăn nhúm già cỗi nhưng thật hung dữ của một Quái Diện Ma Nương như đã trông thấy. Trái lại, vào lúc này thì đấy chỉ là một lão bà bà vừa già yếu vừa thật đáng thương, với cảnh sức tàn lực kiệt vừa vì thương thế đang mang vừa do gánh nặng của tuổi đời chồng chất.
Lão bà bà hô hấp khó nhọc :
- Nha đầu kia đã sao rồi? Ngươi đang tha thẩn một mình, chứng tỏ ả cũng không đương nổi Độc công của lão thân. Đúng chứ?
Không muốn nhìn thấy Quái Diện Ma Nương thất vọng, huống hồ thất vọng lúc này gần như là đồng nghĩa với tuyệt vọng, Tiểu Phong bảo :
- Nhưng nàng vẫn chi trì thêm nữa, chí ít là đôi ba ngày. Đó là lời nàng nói trước lúc cùng vãn sinh đột ngột chia tay.
Nhưng dù sao Quái Diện Ma Nương cũng thất vọng :
- Nếu lão thân đừng khinh xuất, cứ nhận lấy lời nhượng chiêu của ả, ắt hẳn ả không thể chi trì, cho dù chỉ một canh giờ. Tiếc thật.
Tiểu Phong thở dài :
- Chấp nhận một cuộc sống giang hồ là chấp nhận mỗi bước chân đi đều đồng hành với cái chết. Đó là điều duy nhất khiến vãn sinh dù thế nào đi nữa vẫn quyết không luyện võ công.
Quái Diện Ma Nương lại rên hừ hừ :
- Liệu ngươi có ân hận không nếu giả như ngươi nhìn thấy ả lâm nguy và bản thân ngươi không thể giúp gì cho ả vì ngươi từ chối việc luyện võ?
Tiểu Phong toan đối đáp, lại nghe Quái Diện Ma Nương hỏi dồn :
- Và sẽ thế nào đây nếu người lâm nguy không chỉ mỗi mình ả, mà còn có cả song thân phụ mẫu ngươi, huynh đệ thủ túc ngươi hoặc hảo muội muội ngươi, thê tử của ngươi?
Tiểu Phong bịt hai tai lại.
- Đừng nói nữa, lão bà bà đừng nói nữa. Tiểu Phong này chẳng còn bất kỳ ai để gọi là gia thân. Tất cả đã chết rồi. May thay, sẽ không ác nhân nào dựa vào đó để uy hiếp vãn sinh như những tình huống lão bà bà vừa nêu. Hãy gia ân buông tha cho vãn sinh.
Thanh âm mệt nhọc của Quái Diện Ma Nương vẫn cứ lọt vào tai Tiểu Phong :
- Ngươi có phản ứng lạ thật đấy. Phải chăng vì ngươi đang có nỗi khổ tâm? Nói đi, là ai trong những gia thân của ngươi đã gặp cái chết bất minh? Phải rồi, chỉ có như thế ngươi mới ngại, không muốn nghe bất luận ai đề cập đến gia thân của ngươi.
Tiểu Phong buông hai tay ra, bình thản nhìn Quái Diện Ma Nương :
- Nếu lão bà bà không còn gì chỉ giáo, hoặc giả không cần nhờ gì đến vãn sinh.
Quái Diện Ma Nương chợt trố mắt nhìn lại Tiểu Phong :
- Ngươi mau bình tâm thế sao? Công phu hàm dưỡng của ngươi khá đấy. Thế này vậy, lão thân kể như chết chắc rồi, ngươi ưng thuận không nếu lão thân nhờ ngươi hoàn thành hộ một tâm nguyện cuối cùng?
Tiểu Phong thở ra :
- Chỉ e vãn sinh lực bất tòng tâm.
- Ngươi đang xuôi theo phương Nam? Kỳ thực vì có ý nhờ cậy ngươi nên trước lúc lâm tử chính lão thân đã cố tình chọn lối này để bỏ chạy.
Tiểu Phong ngạc nhiên :
- Lão bà bà cố tình chờ vãn sinh thế nào cũng đi ngang qua?
Ma Nương đáp :
- Nếu không phải thế, lão thân dù đau đớn đến đâu chí ít vẫn là cao thủ từng tung hoành ngang dọc lẽ nào không chịu đựng nổi phải rên thành tiếng như hạng vô dụng bất tài? Là lão thân cố tình gây kinh động đến ngươi. Để nếu ngươi tìm đến, ắt hẳn ngươi là người trung hậu và có lòng nhân. Chính là kẻ duy nhất lão thân có thể ủy thác một việc hệ trọng.
Tiểu Phong hít vào một hơi thật dài :
- Vãn sinh chưa thể hứa một khi chưa tỏ tường việc lão bà bà định nhờ là thế nào?
Mụ gật gù :
- Ngươi thận trọng như thế là phải, càng hợp ý lão thân. Chỉ tiếc ngươi không chịu bái lão thân làm sư phụ. Lời lão thân là lời thành tâm, không phải vì Phụng Diệp kinh như nha đầu Tiểu Hoa nghi ngờ.
Tiểu Phong bảo :
- Vãn sinh đã quyết ý, lão bà bà dù có thành tâm đến đâu thì chuyện bái sư vẫn không bao giờ đạt kết quả. Hãy nói về điều lão bà bà định nhờ cậy thì hơn.
Quái Diện Ma Nương thở hắt ra một hơi nặng nhọc :
- Lão thân còn một lão bằng hữu. Và sinh mệnh của lão bằng hữu này còn kéo dài được nữa chăng đều tùy thuộc vào lão thân. Ngươi hãy giúp lão thân đưa gói nhỏ này đến tận tay lão bằng hữu đó.
Nhìn gói nhỏ Quái Diện Ma Nương trao với một vài lá diệp thảo do không được gói kín nên mềm mại nhô ra ngoài, Tiểu Phong hoài nghi :
- Nếu vãn sinh đoán không lầm, trong gói này có chứa dược thảo? Bằng hữu của lão bà bà cần dược thảo để trị thương?
Ma Nương Quái Diện cười buồn :
- Người luyện võ, nhất là bậc cao thủ, một khi cần trị thương vẫn có thể dùng nội lực bảo thân để khôi phục nguyên trạng. Lão bằng hữu của lão thân tiếc rằng lại bị trúng độc, một loại độc mà chính lão thân cho dù có là cao thủ độc môn vẫn vô phương thế giúp lão bằng hữu giải độc. Dược thảo ngươi cầm chỉ là giải pháp tình thế, chủ ý để kéo dài sinh mạng hơn là bảo lưu sinh mạng.
Tiểu Phong tỏ ý ngần ngại :
- Bằng hữu của lão bà bà...
Quái Diện Ma Nương cơ hồ đoán biết Tiểu Phong muốn hỏi gì, vội lên tiếng :
- Ngươi xuôi theo phương Nam độ ba mươi dặm ắt sẽ thấy một dãy núi cắt ngang. Men theo phía tả ngươi sẽ đến một cốc núi. Cứ đi vào đó, một tay thủ sẵn gói dược thảo này, tay còn lại cầm theo một vật lão thân sẽ trao, có như thế lão gàn gàn dở dở đó ắt nhận ra ngươi là người do lão thân sai phái đến. Ngươi sẽ được lợi và tuyệt đối không bị lão bất ngờ ra tay hãm hại.
Tiểu Phong lắc đầu :
- Vãn sinh nào đã nhận lời, lão bà bà không cần phải vội chỉ điểm nơi lưu ngụ của quý hưu cho vãn sinh.
Quái Diện Ma Nương ngạc nhiên :
- Thấy thái độ của ngươi, lão thân cứ ngỡ đó là diều ngươi định hỏi. Vậy thì điều gì khiến ngươi do dự, lại còn bảo là chưa nhận lời?
Tiểu Phong chép miệng :
- Ý vãn sinh muốn biết quý hữu là nhân vật có tư cách phẩm chất như thế nào?
Ma Nương hắng giọng :
- Vì sao ngươi muốn biết điều này? Phải chăng ngươi muốn nói tuỳ theo tư cách phẩm chất của lão ngươi mới có quyết định nhận lời hay không?
Tiểu Phong thoáng lo sợ :
- Giúp một kẻ không đáng giúp, vãn sinh... vãn sinh chưa quen với việc như thế này bao giờ.
Mụ cười lạt :
- Cứ nói thẳng ra thì hơn, là ngươi ngại lão cũng là hạng ác ma như lão thân nên ngươi tìm cách chối từ?
Tiểu Phong cũng cười lạt :
- Lão bà bà không thể làm gì được vãn sinh nữa rồi đúng không? Vậy vãn sinh không ngại nói thẳng. Không sai, đúng như lão bà bà vừa nói, vãn sinh tuy không là người luyện võ nhưng cũng biết phân biệt thị phi, hiểu thế nào là hành vi trợ trụ vi ngược. Vì lão bà bà vừa tự nhận bản thân là hạng ác ma, ắt hẳn từng gieo kinh hoàng cho nhiều người, vãn sinh vì bất nhẫn cho tình cảnh của lão bà bà lúc này nên không thể không tìm đến ủi an. Nhưng nếu bảo vãn sinh đưa chỗ dược thảo này đến cho người cũng là hạng ác ma như lão bà bà, để sau này người đó vẫn tiếp tục gieo kinh hoàng khắp chốn, thật thất lễ, vãn sinh quyết không thể tuân lệnh.
Ma Nương phẫn nộ :
- Ngươi đi đi. Lão thân không cần ngươi nữa. Cũng quên đi những gì lão thân vừa nói với ngươi. Hừ hừ...
Nhìn Quái Diện Ma Nương vẫn rên ư hử, lại còn lấy tay ôm quặn người vì đau đớn, Tiểu Phong bảo :
- Không giúp được điều này vãn sinh vẫn có thể giúp việc khác. Lão bà bà có cần vãn sinh giúp gì cho bản thân chăng?
Mụ quắc mắt :
- Có... là lão thân chỉ muốn kết liễu sinh mang ngươi. Xem đây!
Vừa quát mụ vừa chồm đến tìm cách vồ Tiểu Phong.
Tuy nhiên, do thương thế quá nặng, bao sức lực đều cạn kiệt, mụ chỉ chồm đến nửa chừng là gục ngã, không thể làm gì được Tiểu Phong.
Tiểu Phong theo phản ứng cũng đã đứng lên và bây giờ áy náy nhìn hình hài gần như là bất động của Ma Nương Quái Diện. Được một lúc, Tiểu Phong bảo :
- Bản tánh khó đổi giang sơn dễ dời, ác tính của lão bà bà đã nhập tâm, dẫu chết cũng không thay đổi sao?
Mụ Ma Nương cố nhoài người ngồi lên nhưng bất lực, đành lăn thân thả cho nằm ngửa và thở dốc :
- Thế ngươi ngỡ lão thân thích làm kẻ ác lắm sao? Cho ngươi hay, nếu đổi vào cương vị của lão thân e rằng ngươi không thể không độc ác.
Tiểu Phong từ từ ngồi xuống cạnh Quái Diện Ma Nương :
- Để biện minh cho việc hành ác người đời thường có đến trăm ngàn lý do. Nhưng kỳ thực hầu hết đều do tay đã lỡ nhúng chàm. Nếu không có lần đầu ắt không thể có những lần sau. Vãn sinh nói như thế đúng chứ?
Mụ cười khẩy, liếc mắt nhìn xéo Tiểu Phong :
- Có kẻ vô cớ đối xử độc ác với ngươi, khiến ngươi hận. Ngươi sẽ có thái độ thế nào nếu một dịp nào đó ngươi đủ bản lãnh báo thù? Trừ khi ngươi đại lượng, tha cho kẻ đó, ngươi chính là thánh nhân. Bằng không, ngươi đừng lên mặt, vừa mắng lão thân là ác độc vừa dạy bảo lão thân phải làm thế này đừng làm thế kia.
Tiểu Phong ngớ người :
- Nghĩa là lão bà bà làm ác chỉ vì có kẻ ác với lão bà bà trước? Vậy sau khi báo thù thì sao? Lão bà không dừng tay được sao?
Bất ngờ mụ Quái Diện Ma Nương trợn ngược hai mắt, nhịp hô hấp theo đó như thể cũng muốn ngừng.
Tiểu Phong kinh tâm, chồm đến thật gần :
- Lão bà bà?
Mụ nghiến răng, cố nén chịu đau đớn :
- Vì tình bằng hữu... lão thân van ngươi... hãy giúp lão thân... đưa dược thảo... đưa dược thảo...
Tiểu Phong toan khước từ chợt nghe mụ thở hắt ra với những lời thều thào sau cùng :
- Lão và lão thân có nhiều cảnh ngộ giống nhau. Ngươi có lòng nhân, thương lão thân được thì hãy thương luôn đến lão. Ngươi giúp lão thân chứ?
Tiểu Phong đành gật đầu đáp ứng :
- Đâu là tín vật vãn kinh cần phải cầm theo trên tay.
Quái Diện Ma Nương ngoẹo đầu qua một bên, nhịp hô hấp tuy ngừng hẳn nhưng môi miệng vẫn còn đó nụ cười mãn nguyện.
Ngỡ đã vô phương, không thể biết đâu là vật Quái Diện Ma Nương định trao và chưa kịp trao, Tiểu Phong tinh ý chợt phát hiện mụ tuy chết nhưng hai mắt vẫn mở trừng trừng. Và đôi mắt đứng tròng đó lại nhìn cố định vào một vật mụ đang đeo ở cổ tay. Vỡ lẽ, Tiểu Phong nhẹ nhàng gỡ từ cổ tay mụ một vòng ngọc có màu đen bóng như Huyền Thiết.
Lúc gỡ xong, Tiểu Phong phát giác đôi mắt mụ cũng đã nhắm chặt từ lúc nào.
Nghĩa tử là nghĩa tận, Tiểu Phong loay hoay lo an táng cho mụ.
Lúc đặt thi thể mụ vào mộ huyệt vừa đào, một mộ huyệt khó thể bảo là đủ độ sâu chợt có một vật từ người mụ rơi ra, một vật cũng đen và khó thể nhận dạng giữa một đêm tối tăm như thế này. Tuy không hiếu kỳ và cũng không vì lòng tham nhưng Tiểu Phong vẫn hoang mang không thể minh định giữa chiếc vòng ngọc và vật từ người mụ vừa rơi ra đâu mới chính là tín vật mụ cần giao. Do vậy, Tiểu Phong đành đưa tay, toan nhặt thêm vật đó để dự phòng.
Những thật quái lạ, tay của Tiểu Phong chưa chạm gì đến thì vật nọ bỗng dưng phóng vụt lên, bám dính vào tay Tiểu Phong.
Vật đó còn có thể ngo ngoe cử động, khiến Tiểu Phong lúc nhận ra phải bật kêu hoảng :
- Ôi! Hắc Tri Thù! Nhện độc! Phen này Tiểu Phong ta mất mạng thật rồi!
Đúng là nhện độc - Vạn Niên Hắc Tri Thù - với nhiều cẳng chân khẳng khiu nhân lúc Tiểu Phong mãi la hoảng cứ thản nhiên từ tốn chui rúc vào tận bên trong y phục của Tiểu Phong.
Tiểu Phong càng thêm hoảng sợ cứ ngồi im thin thít để con nhện bò đến đâu có cảm giác rờn rợn đến đấy.
Nhưng Tiểu Phong không vì đấy mà chết. Do Vạn Niên Hắc Tri Thù sau khi tìm được chỗ trú thân đã ngang nhiên nằm bất động.
Tiểu Phong tái mặt, cười héo hắt với thi thể bất động của mụ Quái Diện Ma Vương :
- Là vãn sinh giúp lão bà bà chỉ để tự chuốc họa vào thân thế sao?
Mụ đã chết nên không có lý do nào để mụ lên tiếng đáp lời Tiểu Phong.
Hoàn toàn tuyệt vọng. Tiểu Phong từ từ đứng dậy, thật nhẹ nhàng lo đắp cho mụ nấm mộ, nào dám có cử động khinh xuất, nhỡ bị Vạn Niên Hắc Tri Thù giở quẻ ngoạm cho một phát thì mang vong.
Thở dài, Tiểu Phong từ từ lê chân bỏ đi, mang theo bên người một sinh vật cũng là tử thần đang rình rập từng bước chân.