Chương 22: Công viên giải trí?
"Công viên giải trí?"
Những ngày này cậu đã học được rất nhiều thứ ở trang viên nhà họ Vương, cũng đã đọc một vài cuốn sách.
Công viên giải trí là nơi dành cho trẻ em vui chơi, thường có các phương tiện giải trí nhỏ.
Cậu không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.
Vương Tư Kỳ thấy em trai mình không mấy hứng thú, không khỏi hoài nghi.
"Chẳng lẽ hướng dẫn mình đọc là giả? Trẻ con không thích tàu lượn siêu tốc và cầu trượt?"
Hôm qua cô ấy thấy người khác đều đề cử đưa con đi công viên giải trí, chắc chắn có thể khiến đứa bé vui vẻ cả ngày.
Quên đi, lát nữa xem Tiểu Kha có thích không, không thích thì chuyển chỗ khác.
Hai người tiếp tục đi dạo trong trung tâm mua sắm, Vương Tư Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn quần áo và trang sức.
Một lúc sau, trên tay Tiểu Kha cầm hai túi quà đi theo chị gái làm người đi cùng.
Đến một cửa hàng khác, Vương Tư Kỳ nhìn trang sức trong cửa hàng, thản nhiên quan sát.
Tuy có nhiều loại nhưng đều rất thô tục.
"Này, chào người đẹp."
Một giọng nữ tính vang lên phía sau hai người, nhưng bọn họ đều không để ý tới chủ nhân của giọng nói đó.
"Quý cô này, có thể làm quen một chút được không?"
Vương Tư Kỳ quay người lại, tuy trán bị mũ che khuất một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy.
Người đàn ông đối diện khoảng hai mươi bốn tuổi, mái tóc màu vàng.
Tướng mạo không thể nói là đẹp trai song cũng dễ nhìn, tạo cho người ta cảm giác như tiểu thịt tươi.
Nhưng cô ấy không có tâm trạng để ý đến kiểu nhóc con thế này.
"Không có hứng thú."
Vương Tư Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng dường như đẩy lùi mọi người ở xa hàng ngàn dặm.
Tiểu thịt tươi nở một nụ cười mà anh ta cho là rất toả nắng, không hề vì vậy mà cảm thấy xấu hổ.
Theo đánh giá của anh ta, gia thế của người đẹp lạnh lùng này không giàu cũng quý.
Nếu có thể chiếm được trái tim của cô ấy, không chỉ không lo ăn mặc mà còn có đủ thể diện trước mặt các bạn cùng lớp.
"Quý cô, tôi thấy cô đang chọn đồ trang sức. Tình cờ tôi có một số nghiên cứu về ngọc thạch. Hay là tôi dẫn cô đi xem thử nhé?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tiểu thịt tươi là sinh viên ngành Công nghệ gia công và giám định ngọc tại Đại học Ma Đô, tên anh ta là Mã Ngọc Long.
Bình thường ở trường học, anh ta cũng hay trêu hoa ghẹo nguyệt, là một tay chơi nổi tiếng, một tên đàn ông cặn bã điển hình.
Vương Tư Kỳ không muốn lãng phí thời gian với anh ta, loại người này không có tư cách nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy lập tức buông lời uy hiếp: "Nhìn bộ dáng của cậu hẳn là sinh viên đại học, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ lệch lạc, nếu không cậu sẽ hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình."
Những lời này khiến trái tim Mã Ngọc Long đập thình thịch. Xem ra người đẹp này không dễ chọc vào.
Tính tình mạnh mẽ như vậy là sở thích của anh ta, hàng loạt ý nghĩ tục tĩu hiện lên trong đầu anh ta.
Dù sao thì với khả năng và sức quyến rũ độc đáo của mình, anh ta nhất định có thể khiến cô ấy sinh hảo cảm với mình.
Về lời uy hiếp của Vương Tư Kỳ, anh ta cũng không để ý tới, nguy hiểm thường đi kèm với cơ hội.
Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Long thân sĩ chào hỏi, giọng điệu ôn hòa: "Quý cô, tôi thấy cô khá buồn chán, hay là tôi dẫn cô đi dạo cửa hàng ngọc thạch nhé. Bên trong có đổ thạch, xổ số, nguyên thạch và vật liệu ngọc rất đặc sắc.”
Tiểu Kha ở một bên hóng hớt hồi lâu bỗng nhiên có hứng thú.
Nếu có linh ngọc có chất lượng cao một chút thì có thể mang về làm vài món linh khí cho chị gái.
Linh khí là những pháp bảo có chứa linh tính như nhẫn trữ vật, bùa hộ mệnh hay thậm chí là phi kiếm, v.v.
Việc chế tạo ra loại linh khí này khác với rèn thông thường nên rất trân quý và tính thực dụng cũng rất cao.
Nghĩ tới đây, Tiểu Kha nóng lòng hỏi anh ta: "Cửa hàng ngọc thạch đó ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói trẻ con, Mã Ngọc Long chú ý tới Tiểu Kha bên cạnh người đẹp.
Shh~
Đứa bé tinh xảo như vậy, dáng vẻ trắng nõn thật đáng yêu.
Mã Ngọc Long lấy lại tinh thần, nảy ra một ý tưởng.
Nếu không dễ nói chuyện chính diện thì tìm kiếm cơ hội từ đứa trẻ này vậy.
"Em trai, anh đưa em đến đó được không? Nó ở ngay tầng bảy của trung tâm mua sắm Địa Vương này nè."
Anh ta đã chuẩn bị đưa hai người đến đó, ai ngờ Tiểu Kha đột nhiên nói một câu: "Anh trai không cần đâu, anh mau đi tìm chị gái xinh đẹp tiếp theo đi, anh không xứng với chị gái của em."
Nụ cười tỏa nắng của anh ta cứng đờ. Những lời này trực tiếp khiến anh ta chết đứng.
Mặc dù trong cửa hàng trang sức không có nhiều người nhưng vẫn có người nhìn anh ta như đang xem kịch, như đang nhìn một chú hề.
Vương Tư Kỳ thầm khen ngợi Tiểu Kha, không hổ là em trai ngoan của chị.
Một lúc lâu sau, trong cửa hàng chỉ còn lại Mã Ngọc Long, nhân viên bán hàng ở một bên tiến tới hỏi anh ta muốn mua gì.
Khiến anh ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Người phụ nữ này nhất quyết không cho anh ta mặt mũi đúng không? Nếu đã đến cửa hàng ngọc thạch, vậy thì chờ xem.
Mang theo sắc mặt âm trầm, anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại.
Những ngày này cậu đã học được rất nhiều thứ ở trang viên nhà họ Vương, cũng đã đọc một vài cuốn sách.
Công viên giải trí là nơi dành cho trẻ em vui chơi, thường có các phương tiện giải trí nhỏ.
Cậu không hứng thú với mấy thứ này cho lắm.
Vương Tư Kỳ thấy em trai mình không mấy hứng thú, không khỏi hoài nghi.
"Chẳng lẽ hướng dẫn mình đọc là giả? Trẻ con không thích tàu lượn siêu tốc và cầu trượt?"
Hôm qua cô ấy thấy người khác đều đề cử đưa con đi công viên giải trí, chắc chắn có thể khiến đứa bé vui vẻ cả ngày.
Quên đi, lát nữa xem Tiểu Kha có thích không, không thích thì chuyển chỗ khác.
Hai người tiếp tục đi dạo trong trung tâm mua sắm, Vương Tư Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn quần áo và trang sức.
Một lúc sau, trên tay Tiểu Kha cầm hai túi quà đi theo chị gái làm người đi cùng.
Đến một cửa hàng khác, Vương Tư Kỳ nhìn trang sức trong cửa hàng, thản nhiên quan sát.
Tuy có nhiều loại nhưng đều rất thô tục.
"Này, chào người đẹp."
Một giọng nữ tính vang lên phía sau hai người, nhưng bọn họ đều không để ý tới chủ nhân của giọng nói đó.
"Quý cô này, có thể làm quen một chút được không?"
Vương Tư Kỳ quay người lại, tuy trán bị mũ che khuất một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của cô ấy.
Người đàn ông đối diện khoảng hai mươi bốn tuổi, mái tóc màu vàng.
Tướng mạo không thể nói là đẹp trai song cũng dễ nhìn, tạo cho người ta cảm giác như tiểu thịt tươi.
Nhưng cô ấy không có tâm trạng để ý đến kiểu nhóc con thế này.
"Không có hứng thú."
Vương Tư Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu lạnh như băng dường như đẩy lùi mọi người ở xa hàng ngàn dặm.
Tiểu thịt tươi nở một nụ cười mà anh ta cho là rất toả nắng, không hề vì vậy mà cảm thấy xấu hổ.
Theo đánh giá của anh ta, gia thế của người đẹp lạnh lùng này không giàu cũng quý.
Nếu có thể chiếm được trái tim của cô ấy, không chỉ không lo ăn mặc mà còn có đủ thể diện trước mặt các bạn cùng lớp.
"Quý cô, tôi thấy cô đang chọn đồ trang sức. Tình cờ tôi có một số nghiên cứu về ngọc thạch. Hay là tôi dẫn cô đi xem thử nhé?" .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Tiểu thịt tươi là sinh viên ngành Công nghệ gia công và giám định ngọc tại Đại học Ma Đô, tên anh ta là Mã Ngọc Long.
Bình thường ở trường học, anh ta cũng hay trêu hoa ghẹo nguyệt, là một tay chơi nổi tiếng, một tên đàn ông cặn bã điển hình.
Vương Tư Kỳ không muốn lãng phí thời gian với anh ta, loại người này không có tư cách nói chuyện với cô ấy.
Cô ấy lập tức buông lời uy hiếp: "Nhìn bộ dáng của cậu hẳn là sinh viên đại học, tôi khuyên cậu đừng có suy nghĩ lệch lạc, nếu không cậu sẽ hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình."
Những lời này khiến trái tim Mã Ngọc Long đập thình thịch. Xem ra người đẹp này không dễ chọc vào.
Tính tình mạnh mẽ như vậy là sở thích của anh ta, hàng loạt ý nghĩ tục tĩu hiện lên trong đầu anh ta.
Dù sao thì với khả năng và sức quyến rũ độc đáo của mình, anh ta nhất định có thể khiến cô ấy sinh hảo cảm với mình.
Về lời uy hiếp của Vương Tư Kỳ, anh ta cũng không để ý tới, nguy hiểm thường đi kèm với cơ hội.
Nghĩ đến đây, Mã Ngọc Long thân sĩ chào hỏi, giọng điệu ôn hòa: "Quý cô, tôi thấy cô khá buồn chán, hay là tôi dẫn cô đi dạo cửa hàng ngọc thạch nhé. Bên trong có đổ thạch, xổ số, nguyên thạch và vật liệu ngọc rất đặc sắc.”
Tiểu Kha ở một bên hóng hớt hồi lâu bỗng nhiên có hứng thú.
Nếu có linh ngọc có chất lượng cao một chút thì có thể mang về làm vài món linh khí cho chị gái.
Linh khí là những pháp bảo có chứa linh tính như nhẫn trữ vật, bùa hộ mệnh hay thậm chí là phi kiếm, v.v.
Việc chế tạo ra loại linh khí này khác với rèn thông thường nên rất trân quý và tính thực dụng cũng rất cao.
Nghĩ tới đây, Tiểu Kha nóng lòng hỏi anh ta: "Cửa hàng ngọc thạch đó ở đâu?"
Nghe thấy giọng nói trẻ con, Mã Ngọc Long chú ý tới Tiểu Kha bên cạnh người đẹp.
Shh~
Đứa bé tinh xảo như vậy, dáng vẻ trắng nõn thật đáng yêu.
Mã Ngọc Long lấy lại tinh thần, nảy ra một ý tưởng.
Nếu không dễ nói chuyện chính diện thì tìm kiếm cơ hội từ đứa trẻ này vậy.
"Em trai, anh đưa em đến đó được không? Nó ở ngay tầng bảy của trung tâm mua sắm Địa Vương này nè."
Anh ta đã chuẩn bị đưa hai người đến đó, ai ngờ Tiểu Kha đột nhiên nói một câu: "Anh trai không cần đâu, anh mau đi tìm chị gái xinh đẹp tiếp theo đi, anh không xứng với chị gái của em."
Nụ cười tỏa nắng của anh ta cứng đờ. Những lời này trực tiếp khiến anh ta chết đứng.
Mặc dù trong cửa hàng trang sức không có nhiều người nhưng vẫn có người nhìn anh ta như đang xem kịch, như đang nhìn một chú hề.
Vương Tư Kỳ thầm khen ngợi Tiểu Kha, không hổ là em trai ngoan của chị.
Một lúc lâu sau, trong cửa hàng chỉ còn lại Mã Ngọc Long, nhân viên bán hàng ở một bên tiến tới hỏi anh ta muốn mua gì.
Khiến anh ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Người phụ nữ này nhất quyết không cho anh ta mặt mũi đúng không? Nếu đã đến cửa hàng ngọc thạch, vậy thì chờ xem.
Mang theo sắc mặt âm trầm, anh ta đi ra ngoài gọi điện thoại.