Chương 44: Xin chào chủ Bưu
Đại sảnh được chia thành một trong sân và một ngoài sân, chủ yếu để phân tách những người có cấp bậc quá khác nhau để tránh khỏi những chuyện rắc rối.
Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã nắm tay Tiểu Kha, họ cùng nhau đi vào sân phía trong.
Nhưng khi nhìn thấy tất cả các món tráng miệng nhỏ được bày biện trên bàn, cậu thực sự không muốn rời đi.
Sau khi đi qua một tầng người dày đặc, họ cũng đã đi đến một chỗ tương đối rộng lớn. Những người đứng ở đây đều là những người có thân phận hiển hách, không giàu cũng quý.
Lúc này, một người đàn ông có vết sẹo trên cổ đi đến chỗ hai chị gái của cậu. Trên người của người đàn ông này toát một loại sát khí, đôi mắt bình tĩnh mà lại thâm thúy rất thần bí.
Tiểu Kha có thể kết luận ông ta đã từng giết người, hơn nữa lại còn khá nhiều.
"Xin chào chủ Bưu."
Hai chị gái của cậu lên tiếng chào hỏi ông ta, Tiểu Kha vốn đang lo lắng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chắc hẳn người đàn ông này là Cố Bưu, cũng chính là chiến hữu của cha cậu.
Cố Bưu mỉm cười với hai người họ.
"Hai đứa trẻ này, thật sự càng ngày càng hiểu chuyện, ha ha ha."
"Lão Vương thực sự đã sinh được mấy cô con gái rất ngoan, người làm chú này cũng phải rất hâm mộ đấy."
Vương Tư Kỳ che miệng cười tủm tỉm, Vương Văn Nhã ở bên cạnh cũng vội vàng xua tay.
"Chú, chú đừng khen tụi con nữa, tụi con nghe nói đầu tháng này em trai cũng đã thi đậu vào đại học Kinh Đô, tương lại tiền đồ vô lượng rồi."
Ba người họ cười cười nói nói, lúc này, Cố Bưu chú ý tới cậu bé hồng hào ở bên cạnh họ.
"Đây chắc hẳn là bé con mà nhà họ Vương vừa mới tìm về nhỉ, chú còn chưa được gặp đây, mau lại đây để chủ ôm một cái nào."
Tiểu Kha nhìn dáng vẻ dữ tợn của chú Cổ, cậu chống cự theo bản năng.
Cố Bưu lúng túng sờ sờ đầu mình.
"Ha ha ha, xem ra là chủ đã làm Tiểu Kha sợ rồi"
"Lại nói, lúc đặt tên cho thằng nhóc này, cha của các con đã thảo luận với bọn chú đấy"
"À, đúng rồi, Nguyệt Nguyệt?"
Cố Bưu nhìn ra phía sau lưng mình để gọi người.
Một cô bé mặc váy trắng từ từ đi trước đám đông.
Cô bé cao khoảng một mét hai, trông rất thanh tú, chắc chắn đây là một tiểu mỹ nhân.
Vương Văn Nhã dịu dàng nhẹ sờ sờ đầu cô bé.
"Ôi!!! Tiểu Nguyệt Nguyệt đã lớn như vậy rồi sao, lần trước chị gái nhìn thấy em thì em cũng chưa có cao được như vậy đâu.
Tiểu Kha nhìn chị tư làm ra những cử chỉ rất trừu tượng để so sánh, không biết tại sao mà trong lòng cậu lại cảm thấy rất buồn cười.
"Đi thôi, phía trước vẫn còn chỗ ngồi, chúng ta qua bên kia trò chuyện.
"Nguyệt Nguyệt, con mau dẫn em trai sang bên cạnh chơi đi, cha có chuyện muốn bàn bạc với các chị."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai người chị của cậu và chú Bưu rời đi, ở đây chỉ còn lại hai đứa trẻ nhìn nhau với ánh mắt dò xét.
"Này, cậu tên là gì vậy?"
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu hỏi cậu.
"Tớ tên là Vương Tiểu Kha, năm nay năm tuổi rưỡi.
"Mình tên là Cổ Thiển Nguyệt, năm nay bảy tuổi rồi."
"À à."
Cuộc đối thoại đơn giản nhanh chóng kết thúc, Tiểu Kha muốn đi dạo nhìn ngắm xung quanh, vừa rồi bên ngoài có rất nhiều món tráng miệng và đồ uống làm cho cậu mê muội.
Sau khi vội vàng chào tạm biệt Cổ Thiền Nguyệt, Tiểu Kha hảo hức đi ra ngoài sân.
"Này, không được đi ra ngoài đấy!"
Cố Thiền Nguyệt đuổi theo Tiểu Kha, không cho phép cậu tùy tiện chạy lung tung.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà kể từ cậu tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, cậu luôn cảm cảm thấy bạn đồng trang lứa với mình rất ngây thơ, kể cả Cố Thiển Nguyệt đang ở bên cạnh cậu cũng vậy.
Xoay người lại, Tiểu Kha nói với Cố Thiền Nguyệt bằng giọng nghiêm túc.
"Tớ muốn ra ngoài hít thở không khí, nếu muốn thì cậu có thể đi cùng."
Dứt lời, cậu lập tức đi ra khu vực sân phía ngoài và cũng không thèm nhìn lại.
Cố Thiền Nguyệt giậm giậm đôi chân nhỏ thật mạnh, tức giận đuổi theo Vương Tiểu Kha.
Sân ngoài rộng hơn sân trong, người ở bên ngoài cũng nhiều hơn bên trong.
Trong số đó, hầu hết họ đều là những ông chủ nhỏ muốn lăn lộn để làm quen với những đại nhân vật.
Khi ra ngoài sân, sẽ thấy rằng vòng tròn ở nơi đây quá hỗn loạn, mỗi người điều vì công việc kinh doanh của riêng mình, vàng thau lẫn lộn.
Tất nhiên, những chuyện này không phải là vấn đề quan trọng.
Điều mà Tiểu Kha quan tâm nhất chính là những món tráng miệng được bày biện trên bàn.
Đi vào bàn kính bên cạnh mình, Tiểu Kha trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Bên kia, Cổ Thiền Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh Tiểu Kha và nằm trên bàn quan sát em trai nhỏ trước mặt mình.
Tiểu Kha cũng không để ý tới cô bé, cậu cầm đồ uống và bánh ngọt lên bắt đầu nếm thử.
Khuôn mặt mũm mỉm vì no nê nên càng trở nên ngọt ngào.
Tiểu Kha hạnh phúc nheo mắt lại, đây là điều cậu cảm thấy hạnh phúc nhất trong bữa tiệc.
Nhìn Vương Tiểu Kha đang ăn uống vui vẻ, Cổ Thiền Nguyệt thắc mắc hỏi: "Thứ này ăn ngon đến vậy sao?"
Câu hỏi làm cậu suýt chút nữa thì nghẹn, sau khi nuốt miếng kem trong miệng xuống, cậu lập tức nói với Cố Thiền Nguyệt: "Đương nhiên, bánh ngọt và Coca là thứ ngon nhất rồi!"
Cố Thiền Nguyệt ngập ngừng cầm lấy một miếng bánh ngọt rồi nhét vào miệng.
"Ôi chao, không ngon đâu, quá ngán."
Cô gái nhỏ vội vàng uống một ngụm nước khoáng, cảm giác ngọt ngào béo ngậy không hề thoải mái chút nào.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong góc.
Trong mười phút, miệng cậu nhai không dứt, thậm chí Cố Thiền Nguyệt còn tự hỏi liệu rằng có phải là cậu có một cái dạ dày không đáy hay không?
Sau khi uống xong ly Coca cuối cùng vào trong bụng, Tiểu Kha hài lòng vỗ vỗ bụng.
"Bụng nhỏ, bụng nhỏ, no chưa?"
"Bụng nhỏ no rồi."
Tiểu Kha tự lẩm bẩm tự trả lời mình, cậu làm cho Cổ Thiền Nguyệt không nhịn được mà phải bật cười.
Khi Tiểu Kha nhảy ra khỏi chỗ ngồi, Cổ Thiền Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, ghé sát vào tai cậu và nói.
Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã nắm tay Tiểu Kha, họ cùng nhau đi vào sân phía trong.
Nhưng khi nhìn thấy tất cả các món tráng miệng nhỏ được bày biện trên bàn, cậu thực sự không muốn rời đi.
Sau khi đi qua một tầng người dày đặc, họ cũng đã đi đến một chỗ tương đối rộng lớn. Những người đứng ở đây đều là những người có thân phận hiển hách, không giàu cũng quý.
Lúc này, một người đàn ông có vết sẹo trên cổ đi đến chỗ hai chị gái của cậu. Trên người của người đàn ông này toát một loại sát khí, đôi mắt bình tĩnh mà lại thâm thúy rất thần bí.
Tiểu Kha có thể kết luận ông ta đã từng giết người, hơn nữa lại còn khá nhiều.
"Xin chào chủ Bưu."
Hai chị gái của cậu lên tiếng chào hỏi ông ta, Tiểu Kha vốn đang lo lắng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chắc hẳn người đàn ông này là Cố Bưu, cũng chính là chiến hữu của cha cậu.
Cố Bưu mỉm cười với hai người họ.
"Hai đứa trẻ này, thật sự càng ngày càng hiểu chuyện, ha ha ha."
"Lão Vương thực sự đã sinh được mấy cô con gái rất ngoan, người làm chú này cũng phải rất hâm mộ đấy."
Vương Tư Kỳ che miệng cười tủm tỉm, Vương Văn Nhã ở bên cạnh cũng vội vàng xua tay.
"Chú, chú đừng khen tụi con nữa, tụi con nghe nói đầu tháng này em trai cũng đã thi đậu vào đại học Kinh Đô, tương lại tiền đồ vô lượng rồi."
Ba người họ cười cười nói nói, lúc này, Cố Bưu chú ý tới cậu bé hồng hào ở bên cạnh họ.
"Đây chắc hẳn là bé con mà nhà họ Vương vừa mới tìm về nhỉ, chú còn chưa được gặp đây, mau lại đây để chủ ôm một cái nào."
Tiểu Kha nhìn dáng vẻ dữ tợn của chú Cổ, cậu chống cự theo bản năng.
Cố Bưu lúng túng sờ sờ đầu mình.
"Ha ha ha, xem ra là chủ đã làm Tiểu Kha sợ rồi"
"Lại nói, lúc đặt tên cho thằng nhóc này, cha của các con đã thảo luận với bọn chú đấy"
"À, đúng rồi, Nguyệt Nguyệt?"
Cố Bưu nhìn ra phía sau lưng mình để gọi người.
Một cô bé mặc váy trắng từ từ đi trước đám đông.
Cô bé cao khoảng một mét hai, trông rất thanh tú, chắc chắn đây là một tiểu mỹ nhân.
Vương Văn Nhã dịu dàng nhẹ sờ sờ đầu cô bé.
"Ôi!!! Tiểu Nguyệt Nguyệt đã lớn như vậy rồi sao, lần trước chị gái nhìn thấy em thì em cũng chưa có cao được như vậy đâu.
Tiểu Kha nhìn chị tư làm ra những cử chỉ rất trừu tượng để so sánh, không biết tại sao mà trong lòng cậu lại cảm thấy rất buồn cười.
"Đi thôi, phía trước vẫn còn chỗ ngồi, chúng ta qua bên kia trò chuyện.
"Nguyệt Nguyệt, con mau dẫn em trai sang bên cạnh chơi đi, cha có chuyện muốn bàn bạc với các chị."
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi hai người chị của cậu và chú Bưu rời đi, ở đây chỉ còn lại hai đứa trẻ nhìn nhau với ánh mắt dò xét.
"Này, cậu tên là gì vậy?"
Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to tròn, nũng nịu hỏi cậu.
"Tớ tên là Vương Tiểu Kha, năm nay năm tuổi rưỡi.
"Mình tên là Cổ Thiển Nguyệt, năm nay bảy tuổi rồi."
"À à."
Cuộc đối thoại đơn giản nhanh chóng kết thúc, Tiểu Kha muốn đi dạo nhìn ngắm xung quanh, vừa rồi bên ngoài có rất nhiều món tráng miệng và đồ uống làm cho cậu mê muội.
Sau khi vội vàng chào tạm biệt Cổ Thiền Nguyệt, Tiểu Kha hảo hức đi ra ngoài sân.
"Này, không được đi ra ngoài đấy!"
Cố Thiền Nguyệt đuổi theo Tiểu Kha, không cho phép cậu tùy tiện chạy lung tung.
Không biết đã xảy ra chuyện gì mà kể từ cậu tu luyện tới Luyện Khí trung kỳ, cậu luôn cảm cảm thấy bạn đồng trang lứa với mình rất ngây thơ, kể cả Cố Thiển Nguyệt đang ở bên cạnh cậu cũng vậy.
Xoay người lại, Tiểu Kha nói với Cố Thiền Nguyệt bằng giọng nghiêm túc.
"Tớ muốn ra ngoài hít thở không khí, nếu muốn thì cậu có thể đi cùng."
Dứt lời, cậu lập tức đi ra khu vực sân phía ngoài và cũng không thèm nhìn lại.
Cố Thiền Nguyệt giậm giậm đôi chân nhỏ thật mạnh, tức giận đuổi theo Vương Tiểu Kha.
Sân ngoài rộng hơn sân trong, người ở bên ngoài cũng nhiều hơn bên trong.
Trong số đó, hầu hết họ đều là những ông chủ nhỏ muốn lăn lộn để làm quen với những đại nhân vật.
Khi ra ngoài sân, sẽ thấy rằng vòng tròn ở nơi đây quá hỗn loạn, mỗi người điều vì công việc kinh doanh của riêng mình, vàng thau lẫn lộn.
Tất nhiên, những chuyện này không phải là vấn đề quan trọng.
Điều mà Tiểu Kha quan tâm nhất chính là những món tráng miệng được bày biện trên bàn.
Đi vào bàn kính bên cạnh mình, Tiểu Kha trực tiếp đặt mông ngồi xuống.
Bên kia, Cổ Thiền Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh Tiểu Kha và nằm trên bàn quan sát em trai nhỏ trước mặt mình.
Tiểu Kha cũng không để ý tới cô bé, cậu cầm đồ uống và bánh ngọt lên bắt đầu nếm thử.
Khuôn mặt mũm mỉm vì no nê nên càng trở nên ngọt ngào.
Tiểu Kha hạnh phúc nheo mắt lại, đây là điều cậu cảm thấy hạnh phúc nhất trong bữa tiệc.
Nhìn Vương Tiểu Kha đang ăn uống vui vẻ, Cổ Thiền Nguyệt thắc mắc hỏi: "Thứ này ăn ngon đến vậy sao?"
Câu hỏi làm cậu suýt chút nữa thì nghẹn, sau khi nuốt miếng kem trong miệng xuống, cậu lập tức nói với Cố Thiền Nguyệt: "Đương nhiên, bánh ngọt và Coca là thứ ngon nhất rồi!"
Cố Thiền Nguyệt ngập ngừng cầm lấy một miếng bánh ngọt rồi nhét vào miệng.
"Ôi chao, không ngon đâu, quá ngán."
Cô gái nhỏ vội vàng uống một ngụm nước khoáng, cảm giác ngọt ngào béo ngậy không hề thoải mái chút nào.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi trong góc.
Trong mười phút, miệng cậu nhai không dứt, thậm chí Cố Thiền Nguyệt còn tự hỏi liệu rằng có phải là cậu có một cái dạ dày không đáy hay không?
Sau khi uống xong ly Coca cuối cùng vào trong bụng, Tiểu Kha hài lòng vỗ vỗ bụng.
"Bụng nhỏ, bụng nhỏ, no chưa?"
"Bụng nhỏ no rồi."
Tiểu Kha tự lẩm bẩm tự trả lời mình, cậu làm cho Cổ Thiền Nguyệt không nhịn được mà phải bật cười.
Khi Tiểu Kha nhảy ra khỏi chỗ ngồi, Cổ Thiền Nguyệt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, ghé sát vào tai cậu và nói.