Chương 46: Chị ơi!
Không cần đoán, chắc chắn là mấy người chị gái đến.
Tiểu Kha nhẹ nhàng nhón mũi chân vài cái, lướt thẳng đến vị trí bậc thang.
Cánh cửa phía sau biệt thự bị đá mở tung, một nhóm lớn vệ sĩ cầm vũ khí lao vào sân sau.
Đằng sau họ là Vương Văn Nhã, Vương Tư Kỳ và Cố Bưu.
Để không gây ra sự hoảng loạn, vài người trực tiếp dẫn vệ sĩ lao vào sân sau, không thông báo cho những người khác.
Hai chị em Vương Tư Kỳ thở hổn hển, ánh mắt quét khắp sân sau, miệng không ngừng gọi tên Tiểu Kha.
"Chị ơi!"
Từ phía sau cây xanh, Tiểu Kha run rẩy lộ ra thân hình, vội vã chạy đến chỗ chị gái.
Vương Văn Nhã ôm chầm lấy em trai, vội vã kiểm tra xem có bị thương không.
Thấy cơ thể cậu không bị thương tổn gì lớn, trái tim của cô ấy mới thực sự hạ xuống.
Vương Tư Kỳ ra vẻ nghiêm túc khi hỏi em trai:
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy, có người muốn ra tay với em à?"
Tiểu Kha yếu ớt mở miệng, biểu cảm rất sợ hãi:
"Lúc nãy em thấy có người mặc đồ đen ném phi châm về phía bọn em, bọn em tránh được rồi, sau đó em bảo chị Thiển Nguyệt đi gọi mọi người."
"Người mặc áo đen đó thấy chị Thiển Nguyệt vào trong, hắn liền chạy về phía bức tường kia."
Sắc mặt Cố Bưu tái xanh, nếu con trai của đại ca xảy ra chuyện tại nhà mình, ông ta sẽ không còn mặt mũi nào để đối mặt với nhà họ Vương nữa.
Cố Bưu gọi hai đội vệ sĩ, tự mình dẫn đầu, lục soát kỹ lưỡng khắp sân sau.
Vương Tư Kỳ đi đến gần bậc thang, nhặt một cây kim bạc và kiểm tra cẩn thận, phát hiện ngoại trừ đầu kim vương một chất lỏng không rõ màu thì không có bất kỳ đặc điểm gì khác.
"Chết tiệt, sát thủ có thể sử dụng kim bạc làm vũ khí quả thực rất khó đề phòng."
Vương Văn Nhã đi đến bên cô ấy, khẽ hỏi:
"Hay là để chị hai cử một số võ giả đến đây, cũng để bảo vệ em trai luôn?"
Tiểu Kha nghe rõ chị tư nói từ "võ giả", nhưng " võ giả" là cái gì, có phải là những người tập võ không?
Cố Bưu tra xét một vòng, phát hiện tạm thời không có dấu vết gì, bèn bảo vệ sĩ tiếp tục tuần tra sân sau, còn ông ta thì trở về trước.
Đến trước mặt cả nhà Tiểu Kha, Cố Bưu nói với ba người:
"Tạm thời an toàn, chú sẽ cử thêm người tuần tra, tiệc mừng thọ của cha sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi."
Hai người Vương Tư Kỳ gật đầu, dẫn Tiểu Kha bị dọa sợ trở lại biệt thự.
Lúc này, không khí tại hiện trường cũng sắp lên đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người đã ngồi xuống, chờ đợi ông cụ nhà họ Cố ra mặt.
Đoàn người Tiểu Kha trở về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì cậu cảm nhận có người nhìn chằm chằm vào mình.
Nhìn lại ánh mắt đó, Tiểu Kha và Cao Gia Tuấn nhìn thẳng vào nhau, rồi Cao Gia Tuấn nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.
Chẳng lẽ nhà họ Cao đã phái người tấn công mình?
Tiểu Kha đè nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu lại không để ý thêm nữa.
Trên sân khấu, Cố Bình An cầm micro lên và bắt đầu nói chuyện.
"Các vị khách quý, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian đến tham dự lễ mừng thọ của cha tôi. Tất cả những ai có mặt hôm nay đều là bạn bè của nhà họ Cố..."
Sau một hồi nói chuyện, mọi người vỗ tay ầm ĩ.
"Tiếp theo, cha tôi sẽ nói vài lời với mọi người."
Dưới đài, một ông già mặc đồ nhà Đường bước lên sân khấu. Dấu vết của thời gian đã khắc sâu trên khuôn mặt ông, nhưng mái tóc trắng vẫn trông rất kiên cường.
Dù đã là một ông cụ cao tuổi, nhưng dáng người của ông vẫn không lộ vẻ già nua, da dẻ hồng hào, khí thế hiên ngang.
Tiểu Kha có thể cảm nhận sức khỏe của ông rất khỏe mạnh, ít nhất còn sống được mười năm nữa.
Ông cụ cầm lấy micro, mỉm cười nhìn quanh mọi người.
"Xin chào mọi người, cảm ơn các bạn bè đã đến chúc mừng sinh nhật của tôi..."
"Để tỏ lòng hiếu khách, mỗi người ngồi đây sẽ nhận được một món quà từ nhà họ Cố, tuy không quý giá, nhưng đó cũng là tấm lòng của chúng tôi."
Ông cụ đi về phía chiếc ghế thái sư đằng sau và ngồi xuống, rót cho mình một tách trà.
"Nhà họ Lý ở Ma Đô tặng một bức danh họa, chúc ông cụ phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn."
"Nhà họ Trần ở Ma Đô tặng một viên ngọc thạch xanh thẫm, chúc ông Cố..."
"Nhà họ Hồ Lâm Giang tặng một bộ gốm cổ, một tấm da hổ vương..."
Dưới đài, mọi người kinh ngạc kêu lên, không hổ là các gia tộc lớn, tùy tiện ra tay cũng toàn là đồ tốt nổi tiếng.
"Nhà Âu Dương ở Ma Đô tặng mười chiếc xe thể thao, một rễ nhân sâm trăm năm..."
Nghe đến nhân sâm trăm năm, trong lòng mọi người run lên, đó thật sự là một thứ quý hiếm.
"Nhà họ Vương ở Ma Đô tặng một ngọc bội màu xanh da trời, một bản thơ nguyên tác thời Đường, một chiếc trực thăng..."
Chính Tiểu Kha cũng rất ngạc nhiên, kéo áo chị bảy ở bên cạnh.
"Chị, nhà chúng ta còn có trực thăng à?"
Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha với vẻ ngỡ ngàng, như thể câu hỏi này rất kỳ lạ.
"Tất nhiên rồi em trai, nhà ta có rất nhiều chiếc đó, bình thường được đậu ở sân bay, nên em không nhìn thấy."
Tiểu Kha bừng tỉnh đại ngộ, chẳng hay gia đình còn bao nhiêu bí mật chưa bị phơi bày nữa nhỉ?
Những gì được đọc tiếp theo đều là một số gia tộc hạng nhất hạng nhì, Tiểu Kha cũng không còn hứng thú để tiếp tục nghe.
Ông cụ Cố đứng trên sân khấu, cười tươi rói nhìn về phía mọi người, xem ra tâm trạng rất tốt.
Cuối cùng, sau khi ăn một bữa tiệc mừng thọ thịnh soạn, buổi tiệc này chính thức kết thúc.
Tiểu Kha nhẹ nhàng nhón mũi chân vài cái, lướt thẳng đến vị trí bậc thang.
Cánh cửa phía sau biệt thự bị đá mở tung, một nhóm lớn vệ sĩ cầm vũ khí lao vào sân sau.
Đằng sau họ là Vương Văn Nhã, Vương Tư Kỳ và Cố Bưu.
Để không gây ra sự hoảng loạn, vài người trực tiếp dẫn vệ sĩ lao vào sân sau, không thông báo cho những người khác.
Hai chị em Vương Tư Kỳ thở hổn hển, ánh mắt quét khắp sân sau, miệng không ngừng gọi tên Tiểu Kha.
"Chị ơi!"
Từ phía sau cây xanh, Tiểu Kha run rẩy lộ ra thân hình, vội vã chạy đến chỗ chị gái.
Vương Văn Nhã ôm chầm lấy em trai, vội vã kiểm tra xem có bị thương không.
Thấy cơ thể cậu không bị thương tổn gì lớn, trái tim của cô ấy mới thực sự hạ xuống.
Vương Tư Kỳ ra vẻ nghiêm túc khi hỏi em trai:
"Vừa rồi có chuyện gì xảy ra vậy, có người muốn ra tay với em à?"
Tiểu Kha yếu ớt mở miệng, biểu cảm rất sợ hãi:
"Lúc nãy em thấy có người mặc đồ đen ném phi châm về phía bọn em, bọn em tránh được rồi, sau đó em bảo chị Thiển Nguyệt đi gọi mọi người."
"Người mặc áo đen đó thấy chị Thiển Nguyệt vào trong, hắn liền chạy về phía bức tường kia."
Sắc mặt Cố Bưu tái xanh, nếu con trai của đại ca xảy ra chuyện tại nhà mình, ông ta sẽ không còn mặt mũi nào để đối mặt với nhà họ Vương nữa.
Cố Bưu gọi hai đội vệ sĩ, tự mình dẫn đầu, lục soát kỹ lưỡng khắp sân sau.
Vương Tư Kỳ đi đến gần bậc thang, nhặt một cây kim bạc và kiểm tra cẩn thận, phát hiện ngoại trừ đầu kim vương một chất lỏng không rõ màu thì không có bất kỳ đặc điểm gì khác.
"Chết tiệt, sát thủ có thể sử dụng kim bạc làm vũ khí quả thực rất khó đề phòng."
Vương Văn Nhã đi đến bên cô ấy, khẽ hỏi:
"Hay là để chị hai cử một số võ giả đến đây, cũng để bảo vệ em trai luôn?"
Tiểu Kha nghe rõ chị tư nói từ "võ giả", nhưng " võ giả" là cái gì, có phải là những người tập võ không?
Cố Bưu tra xét một vòng, phát hiện tạm thời không có dấu vết gì, bèn bảo vệ sĩ tiếp tục tuần tra sân sau, còn ông ta thì trở về trước.
Đến trước mặt cả nhà Tiểu Kha, Cố Bưu nói với ba người:
"Tạm thời an toàn, chú sẽ cử thêm người tuần tra, tiệc mừng thọ của cha sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào trước đi."
Hai người Vương Tư Kỳ gật đầu, dẫn Tiểu Kha bị dọa sợ trở lại biệt thự.
Lúc này, không khí tại hiện trường cũng sắp lên đến đỉnh điểm. Tất cả mọi người đã ngồi xuống, chờ đợi ông cụ nhà họ Cố ra mặt.
Đoàn người Tiểu Kha trở về chỗ ngồi, vừa ngồi xuống thì cậu cảm nhận có người nhìn chằm chằm vào mình.
Nhìn lại ánh mắt đó, Tiểu Kha và Cao Gia Tuấn nhìn thẳng vào nhau, rồi Cao Gia Tuấn nhanh chóng thu hồi ánh nhìn.
Chẳng lẽ nhà họ Cao đã phái người tấn công mình?
Tiểu Kha đè nén suy nghĩ trong lòng, quay đầu lại không để ý thêm nữa.
Trên sân khấu, Cố Bình An cầm micro lên và bắt đầu nói chuyện.
"Các vị khách quý, rất cảm ơn các vị đã dành thời gian đến tham dự lễ mừng thọ của cha tôi. Tất cả những ai có mặt hôm nay đều là bạn bè của nhà họ Cố..."
Sau một hồi nói chuyện, mọi người vỗ tay ầm ĩ.
"Tiếp theo, cha tôi sẽ nói vài lời với mọi người."
Dưới đài, một ông già mặc đồ nhà Đường bước lên sân khấu. Dấu vết của thời gian đã khắc sâu trên khuôn mặt ông, nhưng mái tóc trắng vẫn trông rất kiên cường.
Dù đã là một ông cụ cao tuổi, nhưng dáng người của ông vẫn không lộ vẻ già nua, da dẻ hồng hào, khí thế hiên ngang.
Tiểu Kha có thể cảm nhận sức khỏe của ông rất khỏe mạnh, ít nhất còn sống được mười năm nữa.
Ông cụ cầm lấy micro, mỉm cười nhìn quanh mọi người.
"Xin chào mọi người, cảm ơn các bạn bè đã đến chúc mừng sinh nhật của tôi..."
"Để tỏ lòng hiếu khách, mỗi người ngồi đây sẽ nhận được một món quà từ nhà họ Cố, tuy không quý giá, nhưng đó cũng là tấm lòng của chúng tôi."
Ông cụ đi về phía chiếc ghế thái sư đằng sau và ngồi xuống, rót cho mình một tách trà.
"Nhà họ Lý ở Ma Đô tặng một bức danh họa, chúc ông cụ phúc như Đông Hải, thọ như Nam Sơn."
"Nhà họ Trần ở Ma Đô tặng một viên ngọc thạch xanh thẫm, chúc ông Cố..."
"Nhà họ Hồ Lâm Giang tặng một bộ gốm cổ, một tấm da hổ vương..."
Dưới đài, mọi người kinh ngạc kêu lên, không hổ là các gia tộc lớn, tùy tiện ra tay cũng toàn là đồ tốt nổi tiếng.
"Nhà Âu Dương ở Ma Đô tặng mười chiếc xe thể thao, một rễ nhân sâm trăm năm..."
Nghe đến nhân sâm trăm năm, trong lòng mọi người run lên, đó thật sự là một thứ quý hiếm.
"Nhà họ Vương ở Ma Đô tặng một ngọc bội màu xanh da trời, một bản thơ nguyên tác thời Đường, một chiếc trực thăng..."
Chính Tiểu Kha cũng rất ngạc nhiên, kéo áo chị bảy ở bên cạnh.
"Chị, nhà chúng ta còn có trực thăng à?"
Vương Tư Kỳ nhìn Tiểu Kha với vẻ ngỡ ngàng, như thể câu hỏi này rất kỳ lạ.
"Tất nhiên rồi em trai, nhà ta có rất nhiều chiếc đó, bình thường được đậu ở sân bay, nên em không nhìn thấy."
Tiểu Kha bừng tỉnh đại ngộ, chẳng hay gia đình còn bao nhiêu bí mật chưa bị phơi bày nữa nhỉ?
Những gì được đọc tiếp theo đều là một số gia tộc hạng nhất hạng nhì, Tiểu Kha cũng không còn hứng thú để tiếp tục nghe.
Ông cụ Cố đứng trên sân khấu, cười tươi rói nhìn về phía mọi người, xem ra tâm trạng rất tốt.
Cuối cùng, sau khi ăn một bữa tiệc mừng thọ thịnh soạn, buổi tiệc này chính thức kết thúc.