Chương 9: Thương Ảnh
Sau khi biết được ngọn ngành câu chuyện của Lục Thực Anh, tôi cũng chỉ biết an ủi mấy câu.“Cảm ơn em.” Anh ấy tiễn tôi ra cửa.“Không có gì.” Tôi cười đáp.Về đến kí túc, Hạ Liên Y liền nhào về phía tôi hỏi.“Sao tối qua cậu không về kí túc?”“Tối qua trời mưa lớn quá, nên là tớ ở lại chỗ nhà thuê.”Hạ Liên Y cũng không nghi ngờ tôi mà lãng sang chuyện khác.“Cậu có theo dõi diễn đàn trường mình không?”“Không có. Làm sao thế.”“Dạo này trên diễn đàn đang hot rần rần về khoa Tài chính đấy.”“Khoa Tài chính?” Tôi nghe thế liền quay sang.Hạ Liên Y quay màn hình laptop vè phía tôi.“Hoa khôi xinh đẹp của khoa Tài chính: Thương Ảnh.”Tôi nheo mắt lại nhìn cho rõ hơn. Tên của bài viết đó là: Vừa xinh đẹp lại vừa là thủ khoa.Tôi cũng phải bật cười với tiêu đề của bài viết. Ai viết mà nghe kì thế, không thể viết hay hơn à.Đầu tháng 10, khoa Thiết kế chúng tôi có một bài tập đầu tháng. Thế là tôi quyết định hai ngày đầu sẽ lên thư viện kiếm sách, những ngày còn lại sẽ đến nhà.“Diệp Ninh, cậu đi kiếm sách đi, tớ đi kiếm chỗ.”Tôi lướt tay trên bìa những cuốn sách: Luật, Kinh tế, Du lịch…“Đây rồi.”“Đây rồi.” Tiếng nói vang lên đồng thời với câu nói của tôi.Han bàn tay cùng cầm lấy một cuốn sách. Tôi quay sang, định xem là người nào giành sách thì chợt đứng hình.Là Thương Ảnh.Cô ấy vội rụt tay về, miệng xin lỗi.“Không sao. Cậu cứ lấy đi.”“Thật à?”Tôi gật đầu.“Vậy khi nào xong, tớ sẽ đưa cậu.” Cô ấy nói xong liền cầm cuốn sách đi mất.Đó có được xem là lời ngỏ cho cuộc gặp gỡ tiếp theo không?Tôi lấy được vài cuốn sách liền Tìm Hạ Liên Y.“Ban nãy tớ gặp Thương Ảnh.”“Hả? Có xinh như trên diễn đàn nói không?”Tôi gật đầu: “Xinh hơn là đằng khác.”Tôi ôm cái thắc mắc về việc Thương Ảnh lấy sách Thiết kế thời trang. Nhưng có vẻ là do tôi suy nghĩ nhiều quá, cô ấy chắc chỉ là đọc thử thôi.Ngày hôm sau, tôi đến thư viện một mình. Hạ Liên Y bảo tôi giữ hộ một chỗ trống, 7 giờ sẽ về. Tôi ngồi ở phía cửa sổ, lật quyển sổ thiết kế đang vẽ dang dở.“Là cậu à?”Tôi quay qua nhìn, cô gái trước mặt mặc một chiếc váy yếm dài, tóc xõa ngang vai.“Thương Ảnh?” Tôi hỏi.“Là tôi. Cậu biết tôi á.”“À, tớ có theo dõi diễn đàn trường nên biết cậu.”“Chỗ cậu ở đâu?” Tôi hỏi tiếp.Thương Ảnh chỉ vào chỗ đối diện tôi, lúc này tôi mới để ý đến chiếc cặp để trên ghế. Có chút ngại tôi liền nói.“Xin lỗi, tớ không biết.”Tôi đứng dậy thu dọn đồ thì Thương Ảnh cười cười nói.“Không sao, cậu cứ ngồi đi, dù gì tớ ngồi cũng có một mình.” Nghe vậy tôi cũng không ngại nữa, đặt sách vở về chỗ cũ.“Cậu học khoa gì vậy?” Thương Ảnh hỏi tôi.“À tớ học khoa Thiết kế. Cậu cứ gọi tớ là Diệp Ninh.”“Khoa Thiết kế hả? Diệp Ninh cậu học thiết kế gì?”“Tớ học về thời trang.”Tôi nhận thấy ánh mắt Thương Ảnh nhìn tôi có chút lấp lánh. Tựa như đôi mắt ngưỡng mộ vậy.“Ngưỡng mộ quá đi.” Cô ấy cười cúi đầu né ánh mắt thắc mắc của tôi.“Hôm qua tớ rất thắc mắc là vì sao cậu lại chọn sách Thiết kế. Nhưng tớ chỉ nghĩ là cậu muốn đọc thử thôi.”“Tớ ngưỡng mộ những người học Thiết kế.”Tôi thoáng bất ngờ. Trước giờ tôi không hề biết việc Thương Ảnh muốn học thiết kế. Lúc còn ở hiện tại, tôi cứ nghĩ cô ấy là người hạnh phúc nhất trên đời.Cô ấy có một gia đình giàu có, có một khuôn mặt xinh đẹp và có tài năng. Sau này lại trở thành một con người thành công và có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.“Vì sao cậu lại học Tài chính?” Tôi hỏi.Thương Ảnh không đáp, cô ấy cúi đầu viết sột soạt trên giấy. Tôi cũng không tiện hỏi thêm, chỉ im lặng đọc sách Thiết kế.“Alo, cậu đến đâu rồi?” Tôi đứng ở ngoài thư viện, diện cho Hạ Liên Y.“Tớ phải tăng ca rồi, chắc là không về được.”“Vậy nhớ về kí túc trước giờ giới nghiêm đấy.” Tôi dặn Hạ Liên Y rồi tắt điện thoại.Lúc tôi quay về chỗ ngồi thì Thương Ảnh đang dọn dẹp sách vở vào cặp.“Cậu về à?” Tôi ngồi xuống ghế.“Đúng vậy. À mà cuốn sách này tớ đọc xong rồi, đưa cậu.” Cô ấy đặt quyển sách hôm qua lên bàn.“Tạm biệt.” Tôi vẫy tay với cô ấy.Thương Ảnh cũng vẫy tay với tôi rồi rời đi. Lúc cô ấy đi được một khoảng thì tôi lớn giọng nói.“Sau này có việc gì liên quan đến Thiết kế, cậu cứ đến tìm tớ.”Thế là cuối cùng tôi đã có được phương thức liên lạc của Thương Ảnh. Thành công được một nửa rồi.Thư viện còn lại một ít người, tôi dụi dụi mắt nhìn vào bản vẽ. Xem ra hôm nay không thể hoàn thành được rồi.Tôi đứng lên đi trả sách về chỗ cũ. Khi quay về thì thấy một chiếc hộp để trên bàn. Tôi nhấc chiếc hộp lên xem, quay qua quay lại nhìn xem là ai đưa.“Có đặt nhầm chỗ không nhỉ?”Tôi gỡ tờ giấy note trên hộp xuống: Vật về với chủ.“Gì vậy nhỉ?” Tay tôi mở hộp.Bên trong là chiếc vòng cổ tôi làm mất. Hôm nay ngày may mắn của tôi rồi, cừa quen biết thêm với Thương Ảnh lại vừa tìm được vòng cổ.Cảm ơn người nào đó đã trả đồ cho tôi- tôi nghĩ.“Xong chưa? TA đi thôi.”“Một lát nữa đi.”“Sao cậu không trực tiếp đưa. Định làm người bí ẩn à?” Cậu bạn bên cạnh hỏi người trước mặt.“Chẳng phải làm người thần bí rất vui sao?”“Từ Ngôn, tớ nể cậu thật đấy.” Cậu bạn kia tay lật lật quyển sách rồi để lại trên kệ ngay ngắn.“Cao thiếu gia đây nể tôi sao, không dám nhận mà.”Cao Thăng đánh một cái bốp lên vai Từ Ngôn.“Được rồi đi thôi.” Từ Ngôn và Cao Thăng rời khỏi thư viện.“Cậu cầm gì đấy?”“Một quyển tập, mới nhặt được ban nãy.”Lúc này tôi đang loay hoay tìm kiếm ở chỗ ngồi.“Tập đâu rồi? Rõ ràng là để ở đây mà.”