Chương 9: Bé con! Phiền em viết báo cáo
Tuy Tuệ Ngọc chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nhưng lại không hề vô dụng. Nhận thấy nguy hiểm đang cận kề cô liền lập tức bước lùi, tiếng la hét xung quanh không làm cô mất bình tĩnh, hai mắt cô híp lại tập trung nhìn mũi dao đang lao tới rồi bất ngờ ngồi thụp xuống giơ chân ra gạt chân của Quách Ánh làm cô ta ngã nhào, con dao sắc nhọn trên tay văng ra một khoảng xa. Doãn Tư Nghị và La Tấn Duật lập tức ập vào trấn áp không cho cô ta có cơ hội vùng vẫy.
Mọi người được một phen thót tim, chỉ có Tuệ Ngọc là nhoẻn môi cười khoái chí, mấy bài học tự vệ mà "ông chú già" của cô dạy đúng là không vô ích chút nào. Cô giương mắt tự đắc nhìn Doãn Tư Nghị, anh mỉm cười giơ ngón tay lên cái khen ngợi, nhưng cô lập tức bĩu môi hất mặt quay đi "xí" một tiếng không thèm đáp lại.
- Con có bị làm sao không? Trời ơi, tôi đã nói là tôi không có liên quan rồi mà sao cô còn cố tình gây rối vậy…"
Trần Uyển Khanh ôm con gái, ngửa mặt bất lực than trời, tình cảnh này ai nhìn thấy cũng lắc đầu xuýt xoa. Hồi còn sống Diệp Khê vốn tính tình nóng nảy, không ngờ con gái của bà ấy cũng giống y như vậy, suýt chút nữa lại gây thêm hoạ rồi.
Sau một trận ầm ĩ, những người có liên quan đều bị mời về cơ quan để lấy lời khai. Thầy hiệu trưởng và Trần Uyển Khanh mỗi người ở riêng một phòng trả lời thẩm vấn, riêng Quách Ánh vẫn chưa thể ổn định tinh thần, Tuệ Ngọc lại tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ trấn an người nhà nạn nhân.
Cô rót cho Quách Ánh một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói:
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này tồi tệ ra sao, bởi cha của tôi cũng bị người ta giết hại dã man như vậy. Cảm giác trống rỗng trơ trọi này thật không dễ vượt qua chút nào…
Quách Ánh ngẩng mặt lên, bờ mi còn hoen nước. Tuệ Ngọc vỗ nhẹ lên bàn tay của cô ấy, trao ánh nhìn đầy cảm thông.
- Mất đi một người thân yêu là điều mà bất kỳ ai cũng khó lòng chấp nhận được, nhưng hung thủ còn nhởn nhơ ở ngoài kia, nếu bây giờ cô mất bình tĩnh làm ra chuyện không hay giống như sự việc hôm nay thì trong gia quyến người chết, người đi tù, cha và con gái nhỏ của cô phải làm thế nào đây?
Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Quách Ánh, cô ấy gục đầu nức nở, rất lâu mới ngẩng mặt lên hỏi Tuệ Ngọc:
- Lúc nãy tôi làm chuyện không phải, cô không giận tôi sao?
- Có chứ. Nhưng không phải tôi tức giận vì cô làm tổn hại đến tôi hay mẹ của tôi, mà vì mẹ của cô ở trên trời sẽ nhìn thấy hết những nông nổi mà cô đã không tự mình kiềm chế được. Pháp luật và miệng đời sẽ không vì cô vừa mất mẹ mà khoan dung cho tội hành hung hay cố ý tước đoạt mạng sống của người khác đâu. Cho nên, sau này đừng như vậy nữa nhé, mẹ của cô đã kết thúc một đời người, nhưng cuộc sống của cô thì còn dài lắm.
Nụ cười ấm áp của Tuệ Ngọc giúp Quách Ánh trút bỏ được vô số đám mây đen trong lòng. Cô ấy bắt đầu cởi mở hơn kể cho cô nghe rất nhiều kỷ niệm với mẹ của mình và những dự định với đứa con gái nhỏ mới hơn hai tuổi.
Tình cảm mẹ con là thứ thiêng liêng nhất trên đời, điều này ai cũng hiểu, duy chỉ có kẻ đói khát máu người là không hiểu mà thôi...
Tuệ Ngọc tắt máy ghi âm, giao Quách Ánh lại cho đồng chí cảnh sát để họ lập biên bản về hành vi gây rối trật tự. Cô vừa rời khỏi phòng tiếp khách vô tình nhìn thấy Doãn Tư Nghị và Lộ Tuyết Kha từ trong phòng họp đi ra, họ đang trao đổi gì đó với nhau trông hăng say lắm.
Đột nhiên trong lòng Tuệ Ngọc cảm thấy khó chịu, nhưng lý do vì sao như thế thì không rõ. Cô thở hắt một hơi quay lưng đi về phía ngược lại để tìm La Tấn Duật thì bất chợt Doãn Tư Nghị lên tiếng gọi ở đằng sau.
- Bé con, lấy giấy bút chuẩn bị đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bé con? Lâu lắm rồi Doãn Tư Nghị không gọi cô như vậy, lý do là vì cô không thích, sao hôm nay bệnh cũ lại tái phát rồi? Tuệ Ngọc phụng phịu xoay người lại, thấy hai người họ đang đồng nhịp sánh bước cùng nhau đi tới cô liền chỉnh đốn lại cơ mặt, mở miệng hỏi:
- Mẹ của cháu và thầy hiệu trưởng về rồi sao?
- Ừm, không thu được gì quan trọng cả. Lát nữa mọi người chia nhau đến những nhà có thân nhân vừa mất còn để tang thu thập thông tin, em đi cùng với anh.
Doãn Tư Nghị vừa dứt lời, hai mắt Tuệ Ngọc liền sáng lên:
- Mới đây mà đã lọc được kết quả rồi sao?
- Hay là để em đi thay cho Tuệ Ngọc, con bé không có kinh nghiệm, em đi sẽ tốt hơn.
Lộ Tuyết Kha nhanh nhảu tranh phần như sợ sẽ bị cướp mất miếng bánh ngon, thái độ của cô ta lộ liễu đến mức một người ngây thơ như Tuệ Ngọc cũng nhìn ra được ý đồ độc chiếm Doãn Tư Nghị để sở hữu cho riêng mình. Nhưng mà cô lại không ham hố chuyện giành giật tầm phào ấy nên đảo mắt lơ đi.
- Tùy chị, em đi với anh Duật cũng được, ai cũng như nhau thôi.
- Ai cho phép?
Doãn Tư Nghị đột nhiên lớn tiếng làm ai cũng giật mình, anh bước lên một bước nắm lấy bàn tay của Tuệ Ngọc siết lại rồi đưa mắt lơ đãng nhìn Lộ Tuyết Kha.
- Không có nhiều kinh nghiệm mới phải tham gia thực tế nhiều. Cô có nhiều kinh nghiệm thì về đội của Tấn Duật đi. Đây là lệnh của cấp trên!
Nói rồi, anh kéo Tuệ Ngọc rời đi trước sự thảng thốt của Lộ Tuyết Kha, khi hai người họ khuất sau đoạn hành lang vẫn còn vọng lại câu hỏi của Doãn Tư Nghị dành cho người con gái bên cạnh.
- Tối nay em viết báo cáo nộp lại cho anh, ai cũng như nhau là thế nào hả?
Lộ Tuyết Kha híp mắt dõi theo rất lâu dù người đã đi xa mất dạng. Trong đầu nảy sinh ra vô vàn câu hỏi nhất định phải được giải đáp trong nay mai, rốt cuộc Chương Tuệ Ngọc có quan hệ gì với Tư Nghị của cô?
***
Đầu giờ chiều Đội điều tra gồm ba Tổ nhỏ xuất phát đến các địa điểm đã được khoanh tròn trong bảng danh sách nằm trong diện tình nghi. Doãn Tư Nghị, Tuệ Ngọc và một đồng chí cảnh sát nữa di chuyển đến ngôi nhà đầu tiên trong tổng số ba ngôi nhà phải khảo sát ngày hôm nay.
Lúc đến nơi Doãn Tư Nghị có phần giật mình, vì người mở cửa cho anh lại chính là Vương Thông - em trai kết nghĩa của ba anh.
- Chú chuyển nhà từ khi nào thế?
- Cũng mới hơn một tháng thôi. Vào nhà trước đã.
Vương Thông năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, đã có vợ và hai con trai, mẹ của anh ta vừa mới mất cách đây gần hai tháng, công việc của anh lại không ổn định nên lọt vào diện tình nghi của cơ quan điều tra.
Ba người đi theo Vương Thông vào nhà, vợ của anh nhanh nhẹn mang trà và bánh ra đãi khách, Tuệ Ngọc cũng đứng lên phụ giúp một tay.
- Chắc chú cũng có nghe vụ việc cắt đầu giết người hai hôm nay rồi, bọn cháu chỉ làm theo quy trình đi khảo sát tình hình một chút thôi.
- Bọn này càng ngày càng không coi pháp luật ra gì mà! Muốn hỏi gì thì cứ hỏi chú biết gì sẽ trả lời nấy.
Vương Thông tỏ ra xởi lởi nồng nhiệt khiến bầu không khí cũng bớt ngột ngạt hơn. Doãn Tư Nghị quan sát trên ngực áo của những người trong nhà đều trống không, nhẹ lên tiếng:
- Hình như mọi người trong nhà đều không còn chịu tang nữa?
- Đúng vậy, chú và thím còn phải đi làm, mấy đứa nhỏ lại phải tới trường nên đủ 49 ngày đều đã không còn để tang nữa.
Lúc nói chuyện phong thái của Vương Thông rất bình tĩnh, không hề tỏ ra lúng túng. Doãn Tư Nghị cũng không nghi ngờ gì, vì nơi ở của chú út và Diệp Khê cách nhau rất xa và họ cũng chẳng có quen biết hay qua lại gì nên rất khó kết thù dẫn đến giết người.
Anh hỏi thăm thêm vài câu về khoảng thời gian Diệp Khê mất tích Vương Thông đã đi đâu và làm gì rồi chuẩn bị ra về. Lúc đứng lên cô nàng hậu đậu Tuệ Ngọc làm rơi cây bút ghi chép, anh liền khom người xuống nhặt, nhưng vô tình hai mắt lại quét trúng vết trầy nhỏ chỗ mắt cá chân trái của Vương Thông.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hình ảnh bộ móng tay của Diệp Khê hiện rõ trong đầu anh. Bà ấy là giáo viên nên không thể để móng tay quá dài nhưng độ dài chừng nửa milimet cũng có thể gây ra trầy xước nếu lực tác động đủ mạnh.
Mọi người được một phen thót tim, chỉ có Tuệ Ngọc là nhoẻn môi cười khoái chí, mấy bài học tự vệ mà "ông chú già" của cô dạy đúng là không vô ích chút nào. Cô giương mắt tự đắc nhìn Doãn Tư Nghị, anh mỉm cười giơ ngón tay lên cái khen ngợi, nhưng cô lập tức bĩu môi hất mặt quay đi "xí" một tiếng không thèm đáp lại.
- Con có bị làm sao không? Trời ơi, tôi đã nói là tôi không có liên quan rồi mà sao cô còn cố tình gây rối vậy…"
Trần Uyển Khanh ôm con gái, ngửa mặt bất lực than trời, tình cảnh này ai nhìn thấy cũng lắc đầu xuýt xoa. Hồi còn sống Diệp Khê vốn tính tình nóng nảy, không ngờ con gái của bà ấy cũng giống y như vậy, suýt chút nữa lại gây thêm hoạ rồi.
Sau một trận ầm ĩ, những người có liên quan đều bị mời về cơ quan để lấy lời khai. Thầy hiệu trưởng và Trần Uyển Khanh mỗi người ở riêng một phòng trả lời thẩm vấn, riêng Quách Ánh vẫn chưa thể ổn định tinh thần, Tuệ Ngọc lại tiếp tục đảm nhận nhiệm vụ trấn an người nhà nạn nhân.
Cô rót cho Quách Ánh một cốc nước rồi ngồi xuống đối diện, chậm rãi nói:
- Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này tồi tệ ra sao, bởi cha của tôi cũng bị người ta giết hại dã man như vậy. Cảm giác trống rỗng trơ trọi này thật không dễ vượt qua chút nào…
Quách Ánh ngẩng mặt lên, bờ mi còn hoen nước. Tuệ Ngọc vỗ nhẹ lên bàn tay của cô ấy, trao ánh nhìn đầy cảm thông.
- Mất đi một người thân yêu là điều mà bất kỳ ai cũng khó lòng chấp nhận được, nhưng hung thủ còn nhởn nhơ ở ngoài kia, nếu bây giờ cô mất bình tĩnh làm ra chuyện không hay giống như sự việc hôm nay thì trong gia quyến người chết, người đi tù, cha và con gái nhỏ của cô phải làm thế nào đây?
Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Quách Ánh, cô ấy gục đầu nức nở, rất lâu mới ngẩng mặt lên hỏi Tuệ Ngọc:
- Lúc nãy tôi làm chuyện không phải, cô không giận tôi sao?
- Có chứ. Nhưng không phải tôi tức giận vì cô làm tổn hại đến tôi hay mẹ của tôi, mà vì mẹ của cô ở trên trời sẽ nhìn thấy hết những nông nổi mà cô đã không tự mình kiềm chế được. Pháp luật và miệng đời sẽ không vì cô vừa mất mẹ mà khoan dung cho tội hành hung hay cố ý tước đoạt mạng sống của người khác đâu. Cho nên, sau này đừng như vậy nữa nhé, mẹ của cô đã kết thúc một đời người, nhưng cuộc sống của cô thì còn dài lắm.
Nụ cười ấm áp của Tuệ Ngọc giúp Quách Ánh trút bỏ được vô số đám mây đen trong lòng. Cô ấy bắt đầu cởi mở hơn kể cho cô nghe rất nhiều kỷ niệm với mẹ của mình và những dự định với đứa con gái nhỏ mới hơn hai tuổi.
Tình cảm mẹ con là thứ thiêng liêng nhất trên đời, điều này ai cũng hiểu, duy chỉ có kẻ đói khát máu người là không hiểu mà thôi...
Tuệ Ngọc tắt máy ghi âm, giao Quách Ánh lại cho đồng chí cảnh sát để họ lập biên bản về hành vi gây rối trật tự. Cô vừa rời khỏi phòng tiếp khách vô tình nhìn thấy Doãn Tư Nghị và Lộ Tuyết Kha từ trong phòng họp đi ra, họ đang trao đổi gì đó với nhau trông hăng say lắm.
Đột nhiên trong lòng Tuệ Ngọc cảm thấy khó chịu, nhưng lý do vì sao như thế thì không rõ. Cô thở hắt một hơi quay lưng đi về phía ngược lại để tìm La Tấn Duật thì bất chợt Doãn Tư Nghị lên tiếng gọi ở đằng sau.
- Bé con, lấy giấy bút chuẩn bị đi ra ngoài làm nhiệm vụ.
Bé con? Lâu lắm rồi Doãn Tư Nghị không gọi cô như vậy, lý do là vì cô không thích, sao hôm nay bệnh cũ lại tái phát rồi? Tuệ Ngọc phụng phịu xoay người lại, thấy hai người họ đang đồng nhịp sánh bước cùng nhau đi tới cô liền chỉnh đốn lại cơ mặt, mở miệng hỏi:
- Mẹ của cháu và thầy hiệu trưởng về rồi sao?
- Ừm, không thu được gì quan trọng cả. Lát nữa mọi người chia nhau đến những nhà có thân nhân vừa mất còn để tang thu thập thông tin, em đi cùng với anh.
Doãn Tư Nghị vừa dứt lời, hai mắt Tuệ Ngọc liền sáng lên:
- Mới đây mà đã lọc được kết quả rồi sao?
- Hay là để em đi thay cho Tuệ Ngọc, con bé không có kinh nghiệm, em đi sẽ tốt hơn.
Lộ Tuyết Kha nhanh nhảu tranh phần như sợ sẽ bị cướp mất miếng bánh ngon, thái độ của cô ta lộ liễu đến mức một người ngây thơ như Tuệ Ngọc cũng nhìn ra được ý đồ độc chiếm Doãn Tư Nghị để sở hữu cho riêng mình. Nhưng mà cô lại không ham hố chuyện giành giật tầm phào ấy nên đảo mắt lơ đi.
- Tùy chị, em đi với anh Duật cũng được, ai cũng như nhau thôi.
- Ai cho phép?
Doãn Tư Nghị đột nhiên lớn tiếng làm ai cũng giật mình, anh bước lên một bước nắm lấy bàn tay của Tuệ Ngọc siết lại rồi đưa mắt lơ đãng nhìn Lộ Tuyết Kha.
- Không có nhiều kinh nghiệm mới phải tham gia thực tế nhiều. Cô có nhiều kinh nghiệm thì về đội của Tấn Duật đi. Đây là lệnh của cấp trên!
Nói rồi, anh kéo Tuệ Ngọc rời đi trước sự thảng thốt của Lộ Tuyết Kha, khi hai người họ khuất sau đoạn hành lang vẫn còn vọng lại câu hỏi của Doãn Tư Nghị dành cho người con gái bên cạnh.
- Tối nay em viết báo cáo nộp lại cho anh, ai cũng như nhau là thế nào hả?
Lộ Tuyết Kha híp mắt dõi theo rất lâu dù người đã đi xa mất dạng. Trong đầu nảy sinh ra vô vàn câu hỏi nhất định phải được giải đáp trong nay mai, rốt cuộc Chương Tuệ Ngọc có quan hệ gì với Tư Nghị của cô?
***
Đầu giờ chiều Đội điều tra gồm ba Tổ nhỏ xuất phát đến các địa điểm đã được khoanh tròn trong bảng danh sách nằm trong diện tình nghi. Doãn Tư Nghị, Tuệ Ngọc và một đồng chí cảnh sát nữa di chuyển đến ngôi nhà đầu tiên trong tổng số ba ngôi nhà phải khảo sát ngày hôm nay.
Lúc đến nơi Doãn Tư Nghị có phần giật mình, vì người mở cửa cho anh lại chính là Vương Thông - em trai kết nghĩa của ba anh.
- Chú chuyển nhà từ khi nào thế?
- Cũng mới hơn một tháng thôi. Vào nhà trước đã.
Vương Thông năm nay vừa tròn bốn mươi tuổi, đã có vợ và hai con trai, mẹ của anh ta vừa mới mất cách đây gần hai tháng, công việc của anh lại không ổn định nên lọt vào diện tình nghi của cơ quan điều tra.
Ba người đi theo Vương Thông vào nhà, vợ của anh nhanh nhẹn mang trà và bánh ra đãi khách, Tuệ Ngọc cũng đứng lên phụ giúp một tay.
- Chắc chú cũng có nghe vụ việc cắt đầu giết người hai hôm nay rồi, bọn cháu chỉ làm theo quy trình đi khảo sát tình hình một chút thôi.
- Bọn này càng ngày càng không coi pháp luật ra gì mà! Muốn hỏi gì thì cứ hỏi chú biết gì sẽ trả lời nấy.
Vương Thông tỏ ra xởi lởi nồng nhiệt khiến bầu không khí cũng bớt ngột ngạt hơn. Doãn Tư Nghị quan sát trên ngực áo của những người trong nhà đều trống không, nhẹ lên tiếng:
- Hình như mọi người trong nhà đều không còn chịu tang nữa?
- Đúng vậy, chú và thím còn phải đi làm, mấy đứa nhỏ lại phải tới trường nên đủ 49 ngày đều đã không còn để tang nữa.
Lúc nói chuyện phong thái của Vương Thông rất bình tĩnh, không hề tỏ ra lúng túng. Doãn Tư Nghị cũng không nghi ngờ gì, vì nơi ở của chú út và Diệp Khê cách nhau rất xa và họ cũng chẳng có quen biết hay qua lại gì nên rất khó kết thù dẫn đến giết người.
Anh hỏi thăm thêm vài câu về khoảng thời gian Diệp Khê mất tích Vương Thông đã đi đâu và làm gì rồi chuẩn bị ra về. Lúc đứng lên cô nàng hậu đậu Tuệ Ngọc làm rơi cây bút ghi chép, anh liền khom người xuống nhặt, nhưng vô tình hai mắt lại quét trúng vết trầy nhỏ chỗ mắt cá chân trái của Vương Thông.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hình ảnh bộ móng tay của Diệp Khê hiện rõ trong đầu anh. Bà ấy là giáo viên nên không thể để móng tay quá dài nhưng độ dài chừng nửa milimet cũng có thể gây ra trầy xước nếu lực tác động đủ mạnh.