Chương 7: Lạc Khinh Vân nào?
Cách hắn ăn uống không nhã nhặn, ăn từng miếng lớn nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy thô lỗ, ngược lại nhìn khá ngon miệng.
Tiếng da giòn rụm của thịt thăn chua ngọt bị cắn đứt khiến Giang Xuân Lôi càng thêm ê răng.
Ngô Vũ Thanh cũng bưng khay đi tới, ngồi cạnh Đàm Mặc, liếc mắt nhìn đồ ăn của hắn.
Dựa vào cường độ luyện tập của họ, Ngô Vũ Thanh không hề lo lắng về lượng đường trong máu của Đàm Mặc, thay vào đó anh nhìn chân của hắn, nói: "Nhớ đến Cục Quản lý Quân nhu và Dược phẩm nhận thuốc của cậu."
"Nhận thuốc? Insulin hả?" Giang Xuân Lôi ngước mắt hỏi.
"Không, không, không, không phải insulin..." Đàm Mặc vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Xuân Lôi, "Cậu có biết vì sao đội trưởng Cao mất khống chế trong nhiệm vụ lần này không?"
"Vì sao? Có liên quan đến loại thuốc anh đi lấy à?"
"Đúng, có liên quan." Ánh mắt của Đàm Mặc trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Lão Cao và tôi đã bên nhau được năm năm rồi."
Đôi mắt của Giang Xuân Lôi trợn còn to hơn cả chuông đồng, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng đội trưởng và Inspector của họ lại là một đôi?
Đây chẳng phải là ví dụ về thể loại cường cường vừa tin tưởng nhau vừa tương ái tương sát sao?
Quả nhiên hiện thực còn kích thích hơn tiểu thuyết trong thế giới giả tưởng nhiều!
"Nếu tố chất thân thể anh ấy không tốt thì làm sao chịu đựng nổi nhu cầu quá đáng của tôi? Bây giờ sức khỏe anh ấy yếu hơn, muốn nghỉ hưu, vì để anh ấy có thể an dưỡng tuổi già, tôi phải giảm bớt nhu cầu sinh lý của đàn ông nên chỉ có thể đến Cục Quản lý Dược phẩm nhận..."
Đàm Mặc chưa kịp nói xong thì Ngô Vũ Thanh đã nhét vào miệng hắn một miếng sườn lớn, "Cậu thôi đi, một người F.A từ trong trứng(1) như cậu không có tư cách nói mình có nhu cầu đàn ông!"
(1): Nguyên văn là "母胎solo选手", là một thuật ngữ internet chỉ những người độc thân từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ yêu đương.
"Hả?" Giang Xuân Lôi nhìn Ngô Vũ Thanh như thể vừa tỉnh mộng, "Rốt cuộc Đội trưởng Cao và Đội phó Đàm..."
"Bọn họ là tình anh em plastic, tuy rằng rất giả tạo nhưng lâu ngày kiên định, khó mà xuống cấp." Ngô Vũ Thanh thở dài, "Báo cáo kiểm tra của Đội trưởng Cao sẽ có sớm thôi, chắc là có thể vinh dự lui về tuyến hai. Đàm Mặc cậu đừng có nói chuyện mà không giữ kẽ, báo hại đội trưởng Cao khó giữ được khí tiết tuổi già."
"Lão Cao không thèm để ý đâu, có khi bây giờ anh ấy còn đang học làm món sườn heo chua ngọt và cá sóc như thế nào kìa." Đàm Mặc cười nói: "Tôi là con ruột của anh ấy mà! Nếu không làm sao thừa kế gia sản của anh ấy?"
"Vậy cũng phải đợi đội trưởng Cao nhận đứa con chẳng bớt lo này." Ngô Vũ Thanh bất lực nói, "Bất động sản của đội trưởng Cao có cả đống người xếp hàng muốn thừa kế!"
Có người đi vào căn tin, thuận tay nhận khay đồ ăn. Ngược sáng, từ góc nhìn của Đàm Mặc không thấy rõ ngũ quan của người kia nhưng đối phương có dáng người cao gầy, hình như mặc áo sơ mi, ống tay vừa lúc gấp gọn ở khuỷu tay để lộ cẳng tay săn chắc, vạt áo sơ mi nhét trong quần, hai chân thon dài thẳng tắp, bước chân nhìn như nhàn nhã lại mang khí thế hiên ngang.
Không ít người đang dùng bữa nhìn sang, dù sao trong căn tin này phần lớn đều là nhân viên chiến đấu trên tiền tuyến và nhân viên hỗ trợ hậu cần, họ đều mặc đồng phục ngụy trang hoặc quần áo bình thường, hầu như không ai mặc áo sơ mi và quần tây giống đối phương.
Một nhân viên liên lạc trẻ tuổi bưng khay thức ăn đứng dậy, cô không để ý có người đi ngang qua phía sau, đột nhiên quay người lại, mắt thấy cái khay sắp đụng vào người đối phương.
Không ngờ rằng người đàn ông này lại một tay nâng khay của mình dời đi, tay còn lại nâng khay của nhân viên liên lạc, nâng lên hạ xuống vài cái, tiện thể đỡ được chiếc cốc đang rơi xuống, đáy khay đong đưa một cách khéo léo, chiếc cốc xiêu vẹo vậy mà đứng thẳng.
"Cảm ơn." Ngay khi ánh mắt nhân viên liên lạc và người kia va vào nhau, mặt cô liền đỏ.
"Không có gì, cô không sao là được."
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, thời gian ở nhà ăn như đứng yên.
Ngô Vũ Thanh nhìn thấy một màn này, dùng cùi chỏ huých huých Đàm Mặc: "Cậu có thấy không?"
"Thấy rồi, có gì hiếm lạ đâu." Đàm Mặc cụp mắt xuống, nhét một ngụm cơm khoai lang thật to vào miệng.
"Kỹ năng này mà còn chê là "có gì hiếm lạ đâu"?" Ngô Vũ Thanh hỏi.
"Lão Cao còn giỏi hơn anh ta." Đàm Mặc rầu rĩ nói.
"Tất cả chúng ta đều biết rằng trong lòng cậu thì Đội trưởng Cao là số một thế giới." Ngô Vũ Thanh lắc đầu buồn cười.
"Anh ta... Anh ta không phải là nghiên cứu sinh đi theo giáo sư Triệu sao? Hình như tên anh ta là Lạc Khinh Vân?" Giang Xuân Lôi sờ sờ cái gáy, "Chẳng phải anh ta nên theo giáo sư Triệu đến viện nghiên cứu sao? Tại sao anh ta lại đến căn tin của quân đội tiền tuyến như chúng ta?"
"Anh ta vẫn đeo găng tay à?" Đàm Mặc hỏi một cách thờ ơ.
"Đúng vây. Thật kỳ lạ. Tại sao anh ta luôn đeo găng tay?" Giang Xuân Lôi thấy mặc dù găng tay rất mỏng nhưng lại màu đen, lúc trong cabin chẳng thấy có gì đặc biệt, cậu ta chỉ nghĩ đó là sở thích kỳ quặc của mấy nhà nghiên cứu, song dưới ánh sáng trắng rực rỡ trong căn tin, Giang Xuân Lôi phát hiện ra rằng kết cấu của găng tay rất đặc biệt, có ánh kim loại, theo sự chuyển động của đối phương, cảm giác như có thứ gì đó đang lưu động.
Sau lời nhắc nhở của Đàm Mặc, Ngô Vũ Thanh cuối cùng cũng hiểu được thân phận của Lạc Khinh Vân: "Thì ra là Lạc Khinh Vân kia... Tôi thực sự không ngờ tới."
"Lạc Khinh Vân nào?" Giang Xuân Lôi ngơ ngác hỏi.
"Người đơn thương độc mã xử lý một khu sinh thái, Lạc Khinh Vân." Ngô Vũ Thanh tức giận trả lời.
Và người mà họ đang nói đến, Lạc Khinh Vân, đã bưng khay đến phía chếch đối diện với Đàm Mặc, khom người hỏi: "Chỗ này hình như không có ai, liệu có phiền không nếu tôi ngồi ăn cùng?"
"Không... Tất nhiên là không phiền..." Giang Xuân Lôi rút khăn giấy lau lau chỗ ngồi bên cạnh.
Ngô Vũ Thanh vẫn nhìn đối phương, từ đôi tay đặt khay xuống đến cánh tay, bờ vai và gương mặt không có chút sát ý nào của y, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí thế gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật như trong lời đồn.
"Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ." Đàm Mặc gió cuốn mây tan quét sạch đồ ăn, vẻ mặt người sống chớ đến gần.
Hắn đang định đứng dậy thì Lạc Khinh Vân ngồi chếch đối diện đưa một chiếc bánh pudding sữa chanh dây tới.
"Đội phó Đàm, mời cậu." Lạc Khinh Vân nói.
Về cốt cách và tướng mạo, Lạc Khinh Vân với Cao Chích là cùng một kiểu – hốc mắt sâu, sống mũi cao, quai hàm sắc sảo, ngũ quan lập thể đầy nam tính, ngoài ra còn có vẻ ngoài mang tính xâm lược.
Nhưng đôi mày của Lạc Khinh Vân lại mang theo mấy phần nhu hoà, tựa như vết mực nhoè trong tranh thuỷ mặc, ánh mắt long lanh như có sóng nước lưu chuyển(2), khiến người ta cảm thấy người này hẳn là có hàm dưỡng và tính tình rất tốt.
(2): Nguyên văn là "眼睛的轮廓线条沁着水波流纹的空远", câu này mình không biết dịch thế nào cho sát nghĩa nhất nên nếu bạn nào biết thì góp ý giúp mình với nhé. Mình cảm ơn.
"Chỉ số đường huyết của tôi cao, không ăn đồ ngọt."
Trợn mắt nói dối, sở trường đặc biệt của Đàm Mặc.
Nói xong, Đàm Mặc liền bưng khay đứng dậy, vỗ vỗ vai Ngô Vũ Thanh: "Các cậu cùng Đội trưởng Lạc trò chuyện vui vẻ."
"Đội trưởng Lạc!" Trong đôi mắt của Giang Xuân Lôi tràn đầy sự ngưỡng mộ và tò mò.
Ngô Vũ Thanh đưa tay về phía đối phương: "Xin chào, đội trưởng Lạc, tôi là Ngô Vũ Thanh của đội hai, đảm nhiệm chức vụ người cảnh giới cho Inspector."
Lạc Khinh Vân và Ngô Vũ Thanh bắt tay nhau, ánh mắt lại tập trung trên người Đàm Mặc.
"Xin chào, tôi là Lạc Khinh Vân. Tôi vốn dĩ thuộc lực lượng hiện trường ở thành phố Bắc Thần, nay được thuyên chuyển đến thành phố Ngân Loan và sẽ sớm nhận chức đội trưởng của đội một. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, mong nhận được sự giúp đỡ và phối hợp của mọi người."
Tuy là lời xã giao nhưng thanh âm của Lạc Khinh Vân lại có cảm giác chân thành và ổn trọng.
Đàm Mặc đã đi xa nghe thấy tiếng của Lạc Khinh Vân, trong lòng thầm nói: Chậc.
Dù đã năm năm trôi qua nhưng mỗi khi nhìn thấy Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc vẫn có thể nhớ lại mệnh lệnh từ thiết bị liên lạc bên tai: Cậu có thể không đến, nhưng đạn của cậu phải đến đúng chỗ.
Nhìn phản ứng của Lạc Khinh Vân, có lẽ y hoàn toàn chẳng nhớ mình là ai. Đàm Mặc cười tự giễu.
Ngô Vũ Thanh chào hỏi: "Đội trưởng Lạc quá khách khí. Tôi chỉ không ngờ Đội trưởng Lạc... anh vậy mà là học sinh của giáo sư Triệu?"
Khoé môi Lạc Khinh Vân cong lên, mang vẻ tao nhã của một học giả, "Ai nói rằng người đã vào quân đội tiền tuyến thì không thể là nghiên cứu sinh? Càng hiểu sâu về sinh vật Kepler thì mới càng có thể đối phó với chúng nó."
Ngô Vũ Thanh mỉm cười nói: "Lão Thường đội chúng tôi cũng nói rằng anh gặp nguy không sợ, không giống như những nghiên cứu sinh vừa đụng chuyện đã hoảng. Bây giờ tôi đã hiểu, giả sử lúc đó cabin có bị vỡ đi nữa thì anh vẫn chắc chắn bảo vệ được Giáo sư Triệu và rút lui an toàn phải không?"
"Không, không, không, các cậu hiểu lầm rồi. Tôi không nhận nhiệm vụ bảo vệ giáo sư Triệu mà chỉ đến thăm thầy của mình trước khi chuyển công tác. Tình cờ là giáo sư Triệu cũng muốn về thành phố Ngân Loan nên tôi mới đi cùng chuyên cơ của ông ấy, ai mà ngờ lại gặp phải sự kiện đột phát." Lạc Khinh Vân dừng một chút rồi lại nói, "Đội phó Đàm của các cậu làm tôi rất kinh ngạc, nghe nói cậu ấy bắn hai phát súng, phát thứ hai trúng Đội trưởng Cao. Nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi... Nếu phát đầu tiên không trúng, vị trí sẽ hoàn toàn bị lộ, sẽ không có cơ hội bắn phát thứ hai."
Nhắc tới Đàm Mặc, hai mắt Giang Xuân Lôi đều sáng lên: "Tôi có quay video lại! Độ phân giải 8k—— có thể cho anh thấy rõ quỹ đạo, góc độ và cả sức cản gió của hai phát bắn đó! Anh có muốn xem không? Muốn xem không?"
Giang Xuân Lôi gặp ai cũng quảng bá tiêu thụ video ghi hình của mình.
Lạc Khinh Vân vừa định mở miệng, Ngô Vũ Thanh đã nói trước một bước: "Ba trăm nhân dân tệ cho một lần xem. Với quyền hạn của anh, anh có thể chọn xem tư liệu chính thức của chính phủ."
Giang Xuân Lôi nghe vậy lập tức vỗ ngực nói: "Làm sao tôi có thể lấy tiền của Đội trưởng Lạc? Tất nhiên là miễn phí rồi! Còn kèm theo báo cáo phân tích của tôi!"
Ngô Vũ Thanh ngẩn người: "Cái đệt... Giang Xuân Lôi, cậu hay nhỉ! Chúng ta là đồng đội, tôi xem mà cậu còn lấy tiền, tới phiên Đội trưởng Lạc muốn xem thì cậu miễn phí?"
"Khi nào anh được thăng chức đội trưởng, hoặc thăng chức đội phó cũng được, tôi sẽ cho anh xem miễn phí." Giang Xuân Lôi nói với vẻ đương nhiên.
"Đệt... Cậu thực tế quá." Ngô Vũ Thanh thiếu chút nữa lật úp cái khay thức ăn đập vào trán Giang Xuân Lôi.
"Vậy thì chiếc bánh pudding này tôi mời cậu." Lạc Khinh Vân lấy bánh pudding, đặt nó trước mặt Giang Xuân Lôi.
Giang Xuân Lôi ngay lập tức gửi video cho Lạc Khinh Vân mà không nói một lời.
"Đã nhận được, cảm ơn cậu."
"Ài, đội trưởng Lạc, tôi có một thắc mắc, tại sao anh vẫn luôn mang..."
Giang Xuân Lôi chưa kịp nói xong, Ngô Vũ Thanh đã đá cậu ta một cái dưới bàn.
Lạc Khinh Vân nâng tay mình lên nhìn, tuy đeo găng tay nhưng ngón tay thon dài, Ngô Vũ Thanh ở một bên không khỏi tưởng tượng lúc y cầm trong tay một con dao chiến thuật chém giết là lưu loát như thế nào, khiến cho mọi người có vô vàn suy đoán về đôi tay đó.
"Bí mật." Lạc Khinh Vân ngửa cằm ra sau, trong nụ cười có chút tự giễu, vừa có vẻ ngỗ ngược.
Chờ Lạc Khinh Vân ăn xong và bưng khay rời đi, Ngô Vũ Thanh không giữ bộ mặt tươi cười nữa, nói với Giang Xuân Lôi: "Người ta cho cậu ba màu, cậu thực sự nghĩ mình có thể mở xưởng nhuộm(3) à?"
(3): Câu này có nghĩa là người ta cho mình chút thể diện mà mình đã bắt đầu tự mãn và kiêu ngạo.
Giang Xuân Lôi nhận ra rằng hỏi về đôi găng tay đó có thể đã phạm vào điều cấm kỵ của Lạc Khinh Vân, "Tôi... không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tò mò... Ngô Vũ Thanh, anh có biết tại sao anh ta luôn đeo găng tay không?"
Tiếng da giòn rụm của thịt thăn chua ngọt bị cắn đứt khiến Giang Xuân Lôi càng thêm ê răng.
Ngô Vũ Thanh cũng bưng khay đi tới, ngồi cạnh Đàm Mặc, liếc mắt nhìn đồ ăn của hắn.
Dựa vào cường độ luyện tập của họ, Ngô Vũ Thanh không hề lo lắng về lượng đường trong máu của Đàm Mặc, thay vào đó anh nhìn chân của hắn, nói: "Nhớ đến Cục Quản lý Quân nhu và Dược phẩm nhận thuốc của cậu."
"Nhận thuốc? Insulin hả?" Giang Xuân Lôi ngước mắt hỏi.
"Không, không, không, không phải insulin..." Đàm Mặc vô cùng nghiêm túc nhìn Giang Xuân Lôi, "Cậu có biết vì sao đội trưởng Cao mất khống chế trong nhiệm vụ lần này không?"
"Vì sao? Có liên quan đến loại thuốc anh đi lấy à?"
"Đúng, có liên quan." Ánh mắt của Đàm Mặc trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc, "Lão Cao và tôi đã bên nhau được năm năm rồi."
Đôi mắt của Giang Xuân Lôi trợn còn to hơn cả chuông đồng, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng đội trưởng và Inspector của họ lại là một đôi?
Đây chẳng phải là ví dụ về thể loại cường cường vừa tin tưởng nhau vừa tương ái tương sát sao?
Quả nhiên hiện thực còn kích thích hơn tiểu thuyết trong thế giới giả tưởng nhiều!
"Nếu tố chất thân thể anh ấy không tốt thì làm sao chịu đựng nổi nhu cầu quá đáng của tôi? Bây giờ sức khỏe anh ấy yếu hơn, muốn nghỉ hưu, vì để anh ấy có thể an dưỡng tuổi già, tôi phải giảm bớt nhu cầu sinh lý của đàn ông nên chỉ có thể đến Cục Quản lý Dược phẩm nhận..."
Đàm Mặc chưa kịp nói xong thì Ngô Vũ Thanh đã nhét vào miệng hắn một miếng sườn lớn, "Cậu thôi đi, một người F.A từ trong trứng(1) như cậu không có tư cách nói mình có nhu cầu đàn ông!"
(1): Nguyên văn là "母胎solo选手", là một thuật ngữ internet chỉ những người độc thân từ trong bụng mẹ, chưa bao giờ yêu đương.
"Hả?" Giang Xuân Lôi nhìn Ngô Vũ Thanh như thể vừa tỉnh mộng, "Rốt cuộc Đội trưởng Cao và Đội phó Đàm..."
"Bọn họ là tình anh em plastic, tuy rằng rất giả tạo nhưng lâu ngày kiên định, khó mà xuống cấp." Ngô Vũ Thanh thở dài, "Báo cáo kiểm tra của Đội trưởng Cao sẽ có sớm thôi, chắc là có thể vinh dự lui về tuyến hai. Đàm Mặc cậu đừng có nói chuyện mà không giữ kẽ, báo hại đội trưởng Cao khó giữ được khí tiết tuổi già."
"Lão Cao không thèm để ý đâu, có khi bây giờ anh ấy còn đang học làm món sườn heo chua ngọt và cá sóc như thế nào kìa." Đàm Mặc cười nói: "Tôi là con ruột của anh ấy mà! Nếu không làm sao thừa kế gia sản của anh ấy?"
"Vậy cũng phải đợi đội trưởng Cao nhận đứa con chẳng bớt lo này." Ngô Vũ Thanh bất lực nói, "Bất động sản của đội trưởng Cao có cả đống người xếp hàng muốn thừa kế!"
Có người đi vào căn tin, thuận tay nhận khay đồ ăn. Ngược sáng, từ góc nhìn của Đàm Mặc không thấy rõ ngũ quan của người kia nhưng đối phương có dáng người cao gầy, hình như mặc áo sơ mi, ống tay vừa lúc gấp gọn ở khuỷu tay để lộ cẳng tay săn chắc, vạt áo sơ mi nhét trong quần, hai chân thon dài thẳng tắp, bước chân nhìn như nhàn nhã lại mang khí thế hiên ngang.
Không ít người đang dùng bữa nhìn sang, dù sao trong căn tin này phần lớn đều là nhân viên chiến đấu trên tiền tuyến và nhân viên hỗ trợ hậu cần, họ đều mặc đồng phục ngụy trang hoặc quần áo bình thường, hầu như không ai mặc áo sơ mi và quần tây giống đối phương.
Một nhân viên liên lạc trẻ tuổi bưng khay thức ăn đứng dậy, cô không để ý có người đi ngang qua phía sau, đột nhiên quay người lại, mắt thấy cái khay sắp đụng vào người đối phương.
Không ngờ rằng người đàn ông này lại một tay nâng khay của mình dời đi, tay còn lại nâng khay của nhân viên liên lạc, nâng lên hạ xuống vài cái, tiện thể đỡ được chiếc cốc đang rơi xuống, đáy khay đong đưa một cách khéo léo, chiếc cốc xiêu vẹo vậy mà đứng thẳng.
"Cảm ơn." Ngay khi ánh mắt nhân viên liên lạc và người kia va vào nhau, mặt cô liền đỏ.
"Không có gì, cô không sao là được."
Tất cả phát sinh trong chớp mắt, thời gian ở nhà ăn như đứng yên.
Ngô Vũ Thanh nhìn thấy một màn này, dùng cùi chỏ huých huých Đàm Mặc: "Cậu có thấy không?"
"Thấy rồi, có gì hiếm lạ đâu." Đàm Mặc cụp mắt xuống, nhét một ngụm cơm khoai lang thật to vào miệng.
"Kỹ năng này mà còn chê là "có gì hiếm lạ đâu"?" Ngô Vũ Thanh hỏi.
"Lão Cao còn giỏi hơn anh ta." Đàm Mặc rầu rĩ nói.
"Tất cả chúng ta đều biết rằng trong lòng cậu thì Đội trưởng Cao là số một thế giới." Ngô Vũ Thanh lắc đầu buồn cười.
"Anh ta... Anh ta không phải là nghiên cứu sinh đi theo giáo sư Triệu sao? Hình như tên anh ta là Lạc Khinh Vân?" Giang Xuân Lôi sờ sờ cái gáy, "Chẳng phải anh ta nên theo giáo sư Triệu đến viện nghiên cứu sao? Tại sao anh ta lại đến căn tin của quân đội tiền tuyến như chúng ta?"
"Anh ta vẫn đeo găng tay à?" Đàm Mặc hỏi một cách thờ ơ.
"Đúng vây. Thật kỳ lạ. Tại sao anh ta luôn đeo găng tay?" Giang Xuân Lôi thấy mặc dù găng tay rất mỏng nhưng lại màu đen, lúc trong cabin chẳng thấy có gì đặc biệt, cậu ta chỉ nghĩ đó là sở thích kỳ quặc của mấy nhà nghiên cứu, song dưới ánh sáng trắng rực rỡ trong căn tin, Giang Xuân Lôi phát hiện ra rằng kết cấu của găng tay rất đặc biệt, có ánh kim loại, theo sự chuyển động của đối phương, cảm giác như có thứ gì đó đang lưu động.
Sau lời nhắc nhở của Đàm Mặc, Ngô Vũ Thanh cuối cùng cũng hiểu được thân phận của Lạc Khinh Vân: "Thì ra là Lạc Khinh Vân kia... Tôi thực sự không ngờ tới."
"Lạc Khinh Vân nào?" Giang Xuân Lôi ngơ ngác hỏi.
"Người đơn thương độc mã xử lý một khu sinh thái, Lạc Khinh Vân." Ngô Vũ Thanh tức giận trả lời.
Và người mà họ đang nói đến, Lạc Khinh Vân, đã bưng khay đến phía chếch đối diện với Đàm Mặc, khom người hỏi: "Chỗ này hình như không có ai, liệu có phiền không nếu tôi ngồi ăn cùng?"
"Không... Tất nhiên là không phiền..." Giang Xuân Lôi rút khăn giấy lau lau chỗ ngồi bên cạnh.
Ngô Vũ Thanh vẫn nhìn đối phương, từ đôi tay đặt khay xuống đến cánh tay, bờ vai và gương mặt không có chút sát ý nào của y, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí thế gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật như trong lời đồn.
"Tôi ăn xong rồi, mọi người ăn từ từ." Đàm Mặc gió cuốn mây tan quét sạch đồ ăn, vẻ mặt người sống chớ đến gần.
Hắn đang định đứng dậy thì Lạc Khinh Vân ngồi chếch đối diện đưa một chiếc bánh pudding sữa chanh dây tới.
"Đội phó Đàm, mời cậu." Lạc Khinh Vân nói.
Về cốt cách và tướng mạo, Lạc Khinh Vân với Cao Chích là cùng một kiểu – hốc mắt sâu, sống mũi cao, quai hàm sắc sảo, ngũ quan lập thể đầy nam tính, ngoài ra còn có vẻ ngoài mang tính xâm lược.
Nhưng đôi mày của Lạc Khinh Vân lại mang theo mấy phần nhu hoà, tựa như vết mực nhoè trong tranh thuỷ mặc, ánh mắt long lanh như có sóng nước lưu chuyển(2), khiến người ta cảm thấy người này hẳn là có hàm dưỡng và tính tình rất tốt.
(2): Nguyên văn là "眼睛的轮廓线条沁着水波流纹的空远", câu này mình không biết dịch thế nào cho sát nghĩa nhất nên nếu bạn nào biết thì góp ý giúp mình với nhé. Mình cảm ơn.
"Chỉ số đường huyết của tôi cao, không ăn đồ ngọt."
Trợn mắt nói dối, sở trường đặc biệt của Đàm Mặc.
Nói xong, Đàm Mặc liền bưng khay đứng dậy, vỗ vỗ vai Ngô Vũ Thanh: "Các cậu cùng Đội trưởng Lạc trò chuyện vui vẻ."
"Đội trưởng Lạc!" Trong đôi mắt của Giang Xuân Lôi tràn đầy sự ngưỡng mộ và tò mò.
Ngô Vũ Thanh đưa tay về phía đối phương: "Xin chào, đội trưởng Lạc, tôi là Ngô Vũ Thanh của đội hai, đảm nhiệm chức vụ người cảnh giới cho Inspector."
Lạc Khinh Vân và Ngô Vũ Thanh bắt tay nhau, ánh mắt lại tập trung trên người Đàm Mặc.
"Xin chào, tôi là Lạc Khinh Vân. Tôi vốn dĩ thuộc lực lượng hiện trường ở thành phố Bắc Thần, nay được thuyên chuyển đến thành phố Ngân Loan và sẽ sớm nhận chức đội trưởng của đội một. Từ giờ trở đi chúng ta chính là người một nhà, mong nhận được sự giúp đỡ và phối hợp của mọi người."
Tuy là lời xã giao nhưng thanh âm của Lạc Khinh Vân lại có cảm giác chân thành và ổn trọng.
Đàm Mặc đã đi xa nghe thấy tiếng của Lạc Khinh Vân, trong lòng thầm nói: Chậc.
Dù đã năm năm trôi qua nhưng mỗi khi nhìn thấy Lạc Khinh Vân, Đàm Mặc vẫn có thể nhớ lại mệnh lệnh từ thiết bị liên lạc bên tai: Cậu có thể không đến, nhưng đạn của cậu phải đến đúng chỗ.
Nhìn phản ứng của Lạc Khinh Vân, có lẽ y hoàn toàn chẳng nhớ mình là ai. Đàm Mặc cười tự giễu.
Ngô Vũ Thanh chào hỏi: "Đội trưởng Lạc quá khách khí. Tôi chỉ không ngờ Đội trưởng Lạc... anh vậy mà là học sinh của giáo sư Triệu?"
Khoé môi Lạc Khinh Vân cong lên, mang vẻ tao nhã của một học giả, "Ai nói rằng người đã vào quân đội tiền tuyến thì không thể là nghiên cứu sinh? Càng hiểu sâu về sinh vật Kepler thì mới càng có thể đối phó với chúng nó."
Ngô Vũ Thanh mỉm cười nói: "Lão Thường đội chúng tôi cũng nói rằng anh gặp nguy không sợ, không giống như những nghiên cứu sinh vừa đụng chuyện đã hoảng. Bây giờ tôi đã hiểu, giả sử lúc đó cabin có bị vỡ đi nữa thì anh vẫn chắc chắn bảo vệ được Giáo sư Triệu và rút lui an toàn phải không?"
"Không, không, không, các cậu hiểu lầm rồi. Tôi không nhận nhiệm vụ bảo vệ giáo sư Triệu mà chỉ đến thăm thầy của mình trước khi chuyển công tác. Tình cờ là giáo sư Triệu cũng muốn về thành phố Ngân Loan nên tôi mới đi cùng chuyên cơ của ông ấy, ai mà ngờ lại gặp phải sự kiện đột phát." Lạc Khinh Vân dừng một chút rồi lại nói, "Đội phó Đàm của các cậu làm tôi rất kinh ngạc, nghe nói cậu ấy bắn hai phát súng, phát thứ hai trúng Đội trưởng Cao. Nhưng dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi... Nếu phát đầu tiên không trúng, vị trí sẽ hoàn toàn bị lộ, sẽ không có cơ hội bắn phát thứ hai."
Nhắc tới Đàm Mặc, hai mắt Giang Xuân Lôi đều sáng lên: "Tôi có quay video lại! Độ phân giải 8k—— có thể cho anh thấy rõ quỹ đạo, góc độ và cả sức cản gió của hai phát bắn đó! Anh có muốn xem không? Muốn xem không?"
Giang Xuân Lôi gặp ai cũng quảng bá tiêu thụ video ghi hình của mình.
Lạc Khinh Vân vừa định mở miệng, Ngô Vũ Thanh đã nói trước một bước: "Ba trăm nhân dân tệ cho một lần xem. Với quyền hạn của anh, anh có thể chọn xem tư liệu chính thức của chính phủ."
Giang Xuân Lôi nghe vậy lập tức vỗ ngực nói: "Làm sao tôi có thể lấy tiền của Đội trưởng Lạc? Tất nhiên là miễn phí rồi! Còn kèm theo báo cáo phân tích của tôi!"
Ngô Vũ Thanh ngẩn người: "Cái đệt... Giang Xuân Lôi, cậu hay nhỉ! Chúng ta là đồng đội, tôi xem mà cậu còn lấy tiền, tới phiên Đội trưởng Lạc muốn xem thì cậu miễn phí?"
"Khi nào anh được thăng chức đội trưởng, hoặc thăng chức đội phó cũng được, tôi sẽ cho anh xem miễn phí." Giang Xuân Lôi nói với vẻ đương nhiên.
"Đệt... Cậu thực tế quá." Ngô Vũ Thanh thiếu chút nữa lật úp cái khay thức ăn đập vào trán Giang Xuân Lôi.
"Vậy thì chiếc bánh pudding này tôi mời cậu." Lạc Khinh Vân lấy bánh pudding, đặt nó trước mặt Giang Xuân Lôi.
Giang Xuân Lôi ngay lập tức gửi video cho Lạc Khinh Vân mà không nói một lời.
"Đã nhận được, cảm ơn cậu."
"Ài, đội trưởng Lạc, tôi có một thắc mắc, tại sao anh vẫn luôn mang..."
Giang Xuân Lôi chưa kịp nói xong, Ngô Vũ Thanh đã đá cậu ta một cái dưới bàn.
Lạc Khinh Vân nâng tay mình lên nhìn, tuy đeo găng tay nhưng ngón tay thon dài, Ngô Vũ Thanh ở một bên không khỏi tưởng tượng lúc y cầm trong tay một con dao chiến thuật chém giết là lưu loát như thế nào, khiến cho mọi người có vô vàn suy đoán về đôi tay đó.
"Bí mật." Lạc Khinh Vân ngửa cằm ra sau, trong nụ cười có chút tự giễu, vừa có vẻ ngỗ ngược.
Chờ Lạc Khinh Vân ăn xong và bưng khay rời đi, Ngô Vũ Thanh không giữ bộ mặt tươi cười nữa, nói với Giang Xuân Lôi: "Người ta cho cậu ba màu, cậu thực sự nghĩ mình có thể mở xưởng nhuộm(3) à?"
(3): Câu này có nghĩa là người ta cho mình chút thể diện mà mình đã bắt đầu tự mãn và kiêu ngạo.
Giang Xuân Lôi nhận ra rằng hỏi về đôi găng tay đó có thể đã phạm vào điều cấm kỵ của Lạc Khinh Vân, "Tôi... không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tò mò... Ngô Vũ Thanh, anh có biết tại sao anh ta luôn đeo găng tay không?"