Chương 3: Quân sự
Về đến căn hộ, mở của phòng ra, cô thấy Hướng Lam đang ngổi ngây ngốc trước bàn ăn, thấy cô về cũng chỉ ngước lên với ánh mắt không cảm xúc nhìn rồi nhanh chóng quay đi không nói một lời.
Cô tự hỏi mình có làm gì sai khiến cô bạn này giận không nhỉ?
Hình như là không mà, Tư Hạnh nuốt nước miếng, như có như không hỏi: "Cậu về sớm vậy à?"
Hướng Lam vốn dĩ là con nhà giàu ở quê cô, học cùng cô 3 năm cấp 3, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay nên tính cách có hơi tiểu thư và khó chiều.
Để nói lí do vì sao mà cô lại ở cùng một người như vậy thì cũng thật là..
Bạn bè của cô học ở thành phố này cũng khá nhiều nhưng chỉ có cô và Hướng Lam là học cùng trường.
Vốn dĩ cô cũng không muốn ở với Hướng Lam vì lúc học chung cấp 3 không thân thiết, cũng vì sợ không dễ ở chung rồi gây mất lòng nhau.
Nhưng Hướng Lam lại chủ động tìm cô.
Ban đầu cô cũng từ chối nhưng cô ta lại nói: "Mình không có nhiều bạn bè, bố mẹ mình sợ là con gái ở một mình không an tâm, nhưng mình không quen ai chỉ biết mỗi cậu, dù sao cũng chỉ để che mắt bố mẹ, nếu cậu ở cùng, mình sẽ trả 2/3 số tiền trọ, cậu thấy thế có được không?"
Nhà cô từ nhỏ đã nghèo, bố mẹ gắng lắm mới nuôi nổi cô học Đại học nên nghe đến đây thì cũng xao động, mặc dù tính khí cô ta có hơi kém nhưng nước sông không phạm nước giếng thì chắc vẫn ổn nhỉ?
Hướng Lam nghe cô hỏi thì cũng lặng thinh không nói gì, Hứa Tư Hạnh tự biết đường mà thối lui về phòng, nhưng một lúc sau lại không nhịn được mà ra khỏi phòng thì đã không thấy cô ta ở bên ngoài nữa nên tự xuống dưới mua chút đồ ăn về ăn tạm.
Nói đến thì cũng thật tốt, căn thuê này có 2 phòng ngủ nhỏ, nơi nấu nướng và ăn uống chung nhưng cũng khá rộng rãi thoải mái cho 2 người, lại còn ở chung cư thế này, tiền thì cũng phải trả ít hơn nên tính ra cô cũng khá lời so với các bạn sinh viên thuê trọ khác.
Nhưng dù thế nào thì gia đình cô cũng không khá giả, chút tiền hơn thua này chẳng thấm vào đâu so với sự tiết kiệm tằn tiện của bố mẹ.
Cô vẫn còn nhớ ánh mắt nửa vui mừng nửa lo lắng của bố mẹ khi biết tin cô đỗ đại học A.
Vì thế cô quyết định sẽ đi kiếm việc làm thêm bớt chút gánh nặng cho họ.
Việc học quân sự là bắt buộc với tân sinh viên và khoa của cô phải đi đầu tiên nên việc tìm kiếm việc làm thêm bị cô tạm thời hoãn lại.
Trường cô có khu học quân sự ngay ở trường trường nên việc học sẽ diễn ra tại đây.
Ngày đầu tiên đến học, cái nắng gay gắt chiếu xuống khiến không ít tiếng than vang lên.
"Huýtttttt.. Nghiêm, tôi còn nghe thấy tiếng ai nói, liền sẽ mời người đó bước ra khỏi hàng", vì là khoa đầu tiên đi nên các sinh viên trong lớp cũng chưa kịp quen biết lẫn nhau, chỉ biết là nếu bị gọi ra khỏi hàng thì sẽ rất mất mặt nên xung quanh lập tức im bặt.
Huấn luyện viên năm nao mà không gặp những trường hợp như này?
Vì cảm thấy môi trường quân đội còn khắc nghiệt hơn như thế này nhiều, mới có như vậy mà bọn quỷ này đã than ngắn thở dài làm ông không khỏi bực bội.
"Tất cả nghe lệnh, chúng ta sẽ học các hiệu lệnh trong quân ngũ từ các thao tác chào, đi, đứng đơn giản nhất đến các động tác phức tạp nhất và chỉ có đứng để học trong suốt buổi học ngày hôm nay". Thầy huấn luyện lại nghiêm nghị lên tiếng.
Vì không dám phát ra âm thanh nào nên bất mãn đều thể hiện hết trên khuôn mặt các sinh viên. Dù sao cũng chỉ có nửa tháng, cố gắng một chút là qua rồi.
Nhưng sự thật thì đến giờ nghỉ giải lao, không một ai chịu nổi thời tiết khắc nghiệt như vậy, mọi người đều lao như điên về phía căng tin để tránh nóng và mua nước giải khát.
Hứa Tư Hạnh cũng không ngoại lệ, cô chen chúc gần được đến lúc mua thì có người giật áo cô nói to: "Bạn học giúp mình mua một chai nước với, mình không chen vào được". Nói rồi dúi tiền vào tay cô, chợt nhận ra đó là người đứng trước mình trong hàng.
Cô mỉm cười rồi quay lại định mua thì đã không biết mình bị đẩy đi tận đâu.
Cô thất vọng chen ra, thấy cô bạn đang đứng chờ ở bậc thang thì vội đến đưa trả tiền và nói: "Mình không chen vào mua được rồi, xin lỗi cậu nhiều nha."
"À, không cần xin lỗi, dù sao mình cũng không chen vào được. Cậu có muốn đi đến gốc cây kia ngồi không?". Cô nàng cười hào phóng rồi chỉ vào phía gốc cây đã có mấy sinh viên ngồi đó tránh nắng.
"Được."
"Cậu tên gì?"
"Mình tên Hứa Tư Hạnh, còn cậu?"
"Gọi mình là Trình Điềm, mình là người ở thành phố này, cậu là người thành phố H có phải không?". Trình Điềm đưa đôi mắt kẻ eyeliner sắc nét lên nhìn cô với vẻ mặt đầy hứng khởi.
"Sao cậu lại biết."
"Nghe giọng nói và dáng vẻ của cậu mình liền nghĩ ngay đến vùng sông nước của thành phố H."
"Là điển hình sao?"
"Nét đẹp không phổ thông đại trà nhưng lại điển hình ở nơi đó đó: Mắt to long lanh như nước, nước da lại trắng sáng, ăn nói dịu dàng, mềm mại. Có thể đường nét trên khuôn mặt không sắc nét nhất nhưng lại dung nhập ôn hòa xinh đẹp nhất, dù thế nào cũng thấy dịu dàng như được sinh ra từ nước vậy."
"Nào có khoa trương như cậu nói chứ. Haha." Hứa Tư Hạnh mỉm cười nói với cô nàng.
"Không có khoa trương mà, chẳng lẽ chưa từng ai nói với cậu như vậy hả? Mình là con gái mà nhìn cậu còn mê mẩn nữa đó."
Trình Điềm có phong cách của người thành phố nên tình tình phóng khoáng, nói chuyện hào sảng nhìn cô với ánh mắt thẳng thắn bất giác khiến cô gái nhỏ cảm thấy ngại ngùng.
Ngẫm nghĩ lại thì cũng có.
Từ năm học cấp 1, đã có cậu nhóc hàng xóm là cháu trai nhà bà Thẩm thường hay mắng nhiếc cô với vẻ mặt uy hiếp và giận dữ: "Sao lại hay khóc nhè như vậy, cậu làm từ nước đấy à, nín nhanh không người khác lại nói là tôi ức hiếp cậu."
Sau đó, một đứa trẻ ăn mềm không ăn cứng như cô càng ủy khuất, đã bị ngã đau lại còn bị ăn mắng, cô lập tức khóc lớn hơn.
Cậu bé kia phát hoảng bịt miệng cô lại: "Thật phiền chết đi được. Cậu hay khóc nhè như vậy lớn lên không ai thèm lấy đâu."
Nói xong lại như thấy không có kết quả liền bĩu môi dỗ dành: "Cậu nín khóc đi tôi liền chịu ủy khuất một chút, cưới cậu có được chưa?"
Vì để dạy dỗ bọn trẻ con làm việc nhà, người lớn ở quê cô thường hay nói "Lười như vậy thì chó lấy" và bố mẹ cô cũng không ngoại lệ mà răn đe cô, nên Hứa Tư Hạnh lúc nhỏ thực sự sợ phải gả cho chó, nghe cậu bé nói vậy thì thật thà gật đầu một cái liền nín khóc.
Sau đó như thật muốn lấy cô mà ngày nào cũng rủ cô chơi trò vợ chồng còn rất phối hợp khen cô: "Chà, vợ của ta thật là xinh đẹp quá." Haha.
Hứa Tư Hạnh liền quên mất Trình Điềm vẫn ngồi bên cạnh mà cong khóe miệng lên cười, đôi mắt cũng không nhịn được mà khẽ híp lại, cong lên như vành trăng non.
Cô tự hỏi mình có làm gì sai khiến cô bạn này giận không nhỉ?
Hình như là không mà, Tư Hạnh nuốt nước miếng, như có như không hỏi: "Cậu về sớm vậy à?"
Hướng Lam vốn dĩ là con nhà giàu ở quê cô, học cùng cô 3 năm cấp 3, được bố mẹ nâng niu trong lòng bàn tay nên tính cách có hơi tiểu thư và khó chiều.
Để nói lí do vì sao mà cô lại ở cùng một người như vậy thì cũng thật là..
Bạn bè của cô học ở thành phố này cũng khá nhiều nhưng chỉ có cô và Hướng Lam là học cùng trường.
Vốn dĩ cô cũng không muốn ở với Hướng Lam vì lúc học chung cấp 3 không thân thiết, cũng vì sợ không dễ ở chung rồi gây mất lòng nhau.
Nhưng Hướng Lam lại chủ động tìm cô.
Ban đầu cô cũng từ chối nhưng cô ta lại nói: "Mình không có nhiều bạn bè, bố mẹ mình sợ là con gái ở một mình không an tâm, nhưng mình không quen ai chỉ biết mỗi cậu, dù sao cũng chỉ để che mắt bố mẹ, nếu cậu ở cùng, mình sẽ trả 2/3 số tiền trọ, cậu thấy thế có được không?"
Nhà cô từ nhỏ đã nghèo, bố mẹ gắng lắm mới nuôi nổi cô học Đại học nên nghe đến đây thì cũng xao động, mặc dù tính khí cô ta có hơi kém nhưng nước sông không phạm nước giếng thì chắc vẫn ổn nhỉ?
Hướng Lam nghe cô hỏi thì cũng lặng thinh không nói gì, Hứa Tư Hạnh tự biết đường mà thối lui về phòng, nhưng một lúc sau lại không nhịn được mà ra khỏi phòng thì đã không thấy cô ta ở bên ngoài nữa nên tự xuống dưới mua chút đồ ăn về ăn tạm.
Nói đến thì cũng thật tốt, căn thuê này có 2 phòng ngủ nhỏ, nơi nấu nướng và ăn uống chung nhưng cũng khá rộng rãi thoải mái cho 2 người, lại còn ở chung cư thế này, tiền thì cũng phải trả ít hơn nên tính ra cô cũng khá lời so với các bạn sinh viên thuê trọ khác.
Nhưng dù thế nào thì gia đình cô cũng không khá giả, chút tiền hơn thua này chẳng thấm vào đâu so với sự tiết kiệm tằn tiện của bố mẹ.
Cô vẫn còn nhớ ánh mắt nửa vui mừng nửa lo lắng của bố mẹ khi biết tin cô đỗ đại học A.
Vì thế cô quyết định sẽ đi kiếm việc làm thêm bớt chút gánh nặng cho họ.
Việc học quân sự là bắt buộc với tân sinh viên và khoa của cô phải đi đầu tiên nên việc tìm kiếm việc làm thêm bị cô tạm thời hoãn lại.
Trường cô có khu học quân sự ngay ở trường trường nên việc học sẽ diễn ra tại đây.
Ngày đầu tiên đến học, cái nắng gay gắt chiếu xuống khiến không ít tiếng than vang lên.
"Huýtttttt.. Nghiêm, tôi còn nghe thấy tiếng ai nói, liền sẽ mời người đó bước ra khỏi hàng", vì là khoa đầu tiên đi nên các sinh viên trong lớp cũng chưa kịp quen biết lẫn nhau, chỉ biết là nếu bị gọi ra khỏi hàng thì sẽ rất mất mặt nên xung quanh lập tức im bặt.
Huấn luyện viên năm nao mà không gặp những trường hợp như này?
Vì cảm thấy môi trường quân đội còn khắc nghiệt hơn như thế này nhiều, mới có như vậy mà bọn quỷ này đã than ngắn thở dài làm ông không khỏi bực bội.
"Tất cả nghe lệnh, chúng ta sẽ học các hiệu lệnh trong quân ngũ từ các thao tác chào, đi, đứng đơn giản nhất đến các động tác phức tạp nhất và chỉ có đứng để học trong suốt buổi học ngày hôm nay". Thầy huấn luyện lại nghiêm nghị lên tiếng.
Vì không dám phát ra âm thanh nào nên bất mãn đều thể hiện hết trên khuôn mặt các sinh viên. Dù sao cũng chỉ có nửa tháng, cố gắng một chút là qua rồi.
Nhưng sự thật thì đến giờ nghỉ giải lao, không một ai chịu nổi thời tiết khắc nghiệt như vậy, mọi người đều lao như điên về phía căng tin để tránh nóng và mua nước giải khát.
Hứa Tư Hạnh cũng không ngoại lệ, cô chen chúc gần được đến lúc mua thì có người giật áo cô nói to: "Bạn học giúp mình mua một chai nước với, mình không chen vào được". Nói rồi dúi tiền vào tay cô, chợt nhận ra đó là người đứng trước mình trong hàng.
Cô mỉm cười rồi quay lại định mua thì đã không biết mình bị đẩy đi tận đâu.
Cô thất vọng chen ra, thấy cô bạn đang đứng chờ ở bậc thang thì vội đến đưa trả tiền và nói: "Mình không chen vào mua được rồi, xin lỗi cậu nhiều nha."
"À, không cần xin lỗi, dù sao mình cũng không chen vào được. Cậu có muốn đi đến gốc cây kia ngồi không?". Cô nàng cười hào phóng rồi chỉ vào phía gốc cây đã có mấy sinh viên ngồi đó tránh nắng.
"Được."
"Cậu tên gì?"
"Mình tên Hứa Tư Hạnh, còn cậu?"
"Gọi mình là Trình Điềm, mình là người ở thành phố này, cậu là người thành phố H có phải không?". Trình Điềm đưa đôi mắt kẻ eyeliner sắc nét lên nhìn cô với vẻ mặt đầy hứng khởi.
"Sao cậu lại biết."
"Nghe giọng nói và dáng vẻ của cậu mình liền nghĩ ngay đến vùng sông nước của thành phố H."
"Là điển hình sao?"
"Nét đẹp không phổ thông đại trà nhưng lại điển hình ở nơi đó đó: Mắt to long lanh như nước, nước da lại trắng sáng, ăn nói dịu dàng, mềm mại. Có thể đường nét trên khuôn mặt không sắc nét nhất nhưng lại dung nhập ôn hòa xinh đẹp nhất, dù thế nào cũng thấy dịu dàng như được sinh ra từ nước vậy."
"Nào có khoa trương như cậu nói chứ. Haha." Hứa Tư Hạnh mỉm cười nói với cô nàng.
"Không có khoa trương mà, chẳng lẽ chưa từng ai nói với cậu như vậy hả? Mình là con gái mà nhìn cậu còn mê mẩn nữa đó."
Trình Điềm có phong cách của người thành phố nên tình tình phóng khoáng, nói chuyện hào sảng nhìn cô với ánh mắt thẳng thắn bất giác khiến cô gái nhỏ cảm thấy ngại ngùng.
Ngẫm nghĩ lại thì cũng có.
Từ năm học cấp 1, đã có cậu nhóc hàng xóm là cháu trai nhà bà Thẩm thường hay mắng nhiếc cô với vẻ mặt uy hiếp và giận dữ: "Sao lại hay khóc nhè như vậy, cậu làm từ nước đấy à, nín nhanh không người khác lại nói là tôi ức hiếp cậu."
Sau đó, một đứa trẻ ăn mềm không ăn cứng như cô càng ủy khuất, đã bị ngã đau lại còn bị ăn mắng, cô lập tức khóc lớn hơn.
Cậu bé kia phát hoảng bịt miệng cô lại: "Thật phiền chết đi được. Cậu hay khóc nhè như vậy lớn lên không ai thèm lấy đâu."
Nói xong lại như thấy không có kết quả liền bĩu môi dỗ dành: "Cậu nín khóc đi tôi liền chịu ủy khuất một chút, cưới cậu có được chưa?"
Vì để dạy dỗ bọn trẻ con làm việc nhà, người lớn ở quê cô thường hay nói "Lười như vậy thì chó lấy" và bố mẹ cô cũng không ngoại lệ mà răn đe cô, nên Hứa Tư Hạnh lúc nhỏ thực sự sợ phải gả cho chó, nghe cậu bé nói vậy thì thật thà gật đầu một cái liền nín khóc.
Sau đó như thật muốn lấy cô mà ngày nào cũng rủ cô chơi trò vợ chồng còn rất phối hợp khen cô: "Chà, vợ của ta thật là xinh đẹp quá." Haha.
Hứa Tư Hạnh liền quên mất Trình Điềm vẫn ngồi bên cạnh mà cong khóe miệng lên cười, đôi mắt cũng không nhịn được mà khẽ híp lại, cong lên như vành trăng non.