Chương : 35
Ngày đó ở bệnh viện, Hàn Tử Hằng có nói trước khi Lạc Ngưng hôn mê đã nhắc tới nam nhân kia, cho nên y cảm thấy hẳn nên nói cho bọn họ một tiếng.
Anh Mị Sí nghe thế cũng không tin vào mắt, hắn nghĩ tên đó hẳn là cầm tiền rồi biến mất, không ngờ lại xuất hiện?
Anh Thiên Ngạo lúc này mới thẳng thắn nói cho hắn, kỳ thật năm năm trước, nam nhân kia có lại đây tìm Lí Khiêm một lần.
Lí Khiêm lúc trước đã nói qua sẽ không cho y tiền nữa, nhưng nam nhân kia không từ bỏ ý định, còn uy hiếp Lí Khiêm nếu không muốn cấp cho y, sẽ ầm ĩ lớn về vụ quá khứ của Anh Mị Sí.
Lí Khiêm lần này đã quyết tâm.
Hắn nói, tiền là chuyện nhỏ, hắn không để ý đến số tiền này, nhưng nam nhân này lại không biết hối cải, hắn không muốn lựa chọn đối y cúi đầu nữa, bởi vì nam nhân này tựa như quả bom hẹn giờ, lúc nào làm nguy hại đến Mị Sí sẽ rất khó nói, hắn không muốn để Mị Sí sống thêm giữa sợ hãi, cho nên chỉ có thể đối nam nhân xuống tay.
Nhưng cuối cùng Lí Khiêm vẫn không hạ thủ được, mặc kệ thế nào y cũng là phụ thân Anh Mị Sí, chỉ cần cho y một chút giáo huấn để y sau này không dám đến trêu chọc bọn họ là được rồi.
Thế là cho người chém y một bàn tay, một chân, hơn nữa trịnh trọng cảnh cáo nam nhân, nếu y còn dám xuất hiện, thậm chí chỉ cần có một chút nguy hại đến Anh Mị Sí, hắn thật sự sẽ đưa tiễn y ra đi.
Nam nhân kia đại khái bị dọa sợ, cuối cùng rốt cuộc không dám tới nữa, cũng không có xuất hiện tin đồn đối Anh Mị Sí không tốt.
Anh Mị Sí nghe xong, trong lòng mặt phức tạp hẳn lên.
Hắn không ngờ nam nhân kia lại đến tìm Lí Khiêm một lần nữa, Lí Khiêm cái gì cũng không nói, luôn lựa chọn lẳng lặng ở phía sau bảo hộ hắn, Lí Khiêm như vậy thật sự làm cho hắn cảm thấy thực kiêu ngạo, có được phụ thân như vậy thật kiêu ngạo.
Nhưng là phụ thân thân sinh giờ ở đâu? Tổng vẫn nên dựa vào hắn mà thôi, thậm chí hắn cũng biết đối phương cho tới bây giờ cũng chưa có thương yêu chính mình đi? Tưởng tượng đến cái này cảm thấy thực châm chọc, một người cùng quan hệ huyết thống luôn ép mình vào chỗ chết, một người không hề quan hệ huyết thống lại luôn bảo vệ mình, thật sự rất buồn cười a.
Nhưng nếu không phải vì nam nhân kia, hắn có lẽ sẽ không gặp được Lí Khiêm, không gặp được Lí Khiêm cũng sẽ không gặp được Lạc Ngưng khiến hắn yêu như thế.
Nghĩ tới như thế, lại cảm thấy rất buồn cười.
Anh Thiên Ngạo hỏi chính mình, muốn hay không bồi hắn cùng đi gặp nam nhân kia. Hắn do dự vài ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn đi đối mặt, Lạc Ngưng trước lúc ngất xỉu vẫn còn niệm niệm chuyện này, hắn cảm thấy phải có dũng khí chấp nhận, không thể luôn làm Lạc Ngưng lo lắng vì hắn.
Lúc này, hắn đi tới chỗ toà nhà hoang vắng bỏ xó.
Không khí nơi này rất mới mẻ, mà không trung ngày hôm nay hơi u ám, không biết vì sao, hắn liên tưởng đến ngày mẫu thân rời đi sáng sớm cũng giống như vậy, làm người ta thở không nổi hít thở không thông.
Hắn đi vào bên trong toà nhà, phát hiện hoàn cảnh nơi này thật sự bẩn loạn, nơi nơi tràn ngập đồ ăn hư thối cùng mùi rác rưởi tanh tanh, bên trong còn có vài người bẩn thối tùy ý nằm trên mặt đất, xem ra, đây là nơi bọn họ tụ tập.
Anh Mị Sí còn đang suy nghĩ có phải hay không Hàn Tử Hằng lầm địa phương, nơi này xem thế nào cũng là là dân lang thang tụ tập, đang muốn mở điện thoại gọi lại cho y, lại nghe đến một thanh âm truyền đến.
“Người hảo tâm... Thỉnh cho ta thứ nào đó ăn...”
Hắn giật mình, thanh âm kia, là thanh âm hắn rất quen thuộc, hắn xoay người, phát hiện là nằm ở góc nam nhân kia truyền đến, mà y đang cố hết sức đứng lên.
Nam nhân ngay từ đầu còn thấy không rõ đối phương là ai, khấp khiễng một chân chậm đi tới gần đối phương, đợi cho tầm mắt y càng ngày càng rõ ràng, y cuối cùng mới nhận ra người trước mắt là ai, y sợ tới mức lập tức muốn chạy trốn, nhưng y chạy không được, ngược lại ngã ngồi trên mặt đất.
“Không cần lại đây... Không cần...” Nam nhân toàn thân phát run, vẫn liều mạng cầu xin.
Nếu Anh Mị Sí không xác định thanh âm này chính là phụ thân hắn, hắn căn bản không thể đem bộ dáng tên trước mắt này cùng y trong trí nhớ liên kết lại.
Trước kia y rất hăm hở, còn hiện tại?
“Ngươi có biết ta là ai không?” Anh Mị Sí hỏi y.
“Biết, biết. Ngươi là... Nhị thiếu gia Anh gia...”
Giật mình, cư nhiên từ trong miệng nam nhân nghe được y nói hắn là nhị thiếu gia? Anh Mị Sí cảm thấy rất vớ vẩn. Cái miệng kia luôn thích nói y là người *** loạn mà a?
Nam nhân hoảng sợ quỳ xuống, đối hắn vừa bái lại lạy, trong miệng vẫn lặp lại:
“Ta sẽ không... Không xuất hiện ở trước mặt ngươi... Ngươi làm ơn... Buông tha ta...”
Vốn Anh Mị Sí mang theo một tia bất an tới gặp nam nhân này, bởi vì hắn không biết có nên thừa nhận nam nhân này luôn đối chính mình nhục nhã, nhưng hắn nói cho bản thân, nhất định phải cùng nam nhân này chấm dứt, không thể để y ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Chỉ chân chính đến nhìn nam nhân này, lại phát hiện y hiện tại thấy mình cư nhiên sợ thành như vậy? Xem ra là có đem lời nói của Lí Khiêm để ở trong lòng.
Trước lúc xuất phát đã suy nghĩ rất nhiều nên ứng phó như thế nào, hiện tại cũng không cần sử dụng nữa.
Anh Mị Sí xoay người, yên lặng ly khai.
Có lẽ đây là kết quả tốt nhất, bởi vì hắn hiểu được, cho dù hắn hận nam nhân này, hắn vẫn không hạ thủ được. Vậy để nam nhân này tự sinh tự diệt đi, ít nhất lần này hắn biết rất rõ ràng, nam nhân này đã không dám uy hiếp hắn nữa.
Anh Mị Sí nghe thế cũng không tin vào mắt, hắn nghĩ tên đó hẳn là cầm tiền rồi biến mất, không ngờ lại xuất hiện?
Anh Thiên Ngạo lúc này mới thẳng thắn nói cho hắn, kỳ thật năm năm trước, nam nhân kia có lại đây tìm Lí Khiêm một lần.
Lí Khiêm lúc trước đã nói qua sẽ không cho y tiền nữa, nhưng nam nhân kia không từ bỏ ý định, còn uy hiếp Lí Khiêm nếu không muốn cấp cho y, sẽ ầm ĩ lớn về vụ quá khứ của Anh Mị Sí.
Lí Khiêm lần này đã quyết tâm.
Hắn nói, tiền là chuyện nhỏ, hắn không để ý đến số tiền này, nhưng nam nhân này lại không biết hối cải, hắn không muốn lựa chọn đối y cúi đầu nữa, bởi vì nam nhân này tựa như quả bom hẹn giờ, lúc nào làm nguy hại đến Mị Sí sẽ rất khó nói, hắn không muốn để Mị Sí sống thêm giữa sợ hãi, cho nên chỉ có thể đối nam nhân xuống tay.
Nhưng cuối cùng Lí Khiêm vẫn không hạ thủ được, mặc kệ thế nào y cũng là phụ thân Anh Mị Sí, chỉ cần cho y một chút giáo huấn để y sau này không dám đến trêu chọc bọn họ là được rồi.
Thế là cho người chém y một bàn tay, một chân, hơn nữa trịnh trọng cảnh cáo nam nhân, nếu y còn dám xuất hiện, thậm chí chỉ cần có một chút nguy hại đến Anh Mị Sí, hắn thật sự sẽ đưa tiễn y ra đi.
Nam nhân kia đại khái bị dọa sợ, cuối cùng rốt cuộc không dám tới nữa, cũng không có xuất hiện tin đồn đối Anh Mị Sí không tốt.
Anh Mị Sí nghe xong, trong lòng mặt phức tạp hẳn lên.
Hắn không ngờ nam nhân kia lại đến tìm Lí Khiêm một lần nữa, Lí Khiêm cái gì cũng không nói, luôn lựa chọn lẳng lặng ở phía sau bảo hộ hắn, Lí Khiêm như vậy thật sự làm cho hắn cảm thấy thực kiêu ngạo, có được phụ thân như vậy thật kiêu ngạo.
Nhưng là phụ thân thân sinh giờ ở đâu? Tổng vẫn nên dựa vào hắn mà thôi, thậm chí hắn cũng biết đối phương cho tới bây giờ cũng chưa có thương yêu chính mình đi? Tưởng tượng đến cái này cảm thấy thực châm chọc, một người cùng quan hệ huyết thống luôn ép mình vào chỗ chết, một người không hề quan hệ huyết thống lại luôn bảo vệ mình, thật sự rất buồn cười a.
Nhưng nếu không phải vì nam nhân kia, hắn có lẽ sẽ không gặp được Lí Khiêm, không gặp được Lí Khiêm cũng sẽ không gặp được Lạc Ngưng khiến hắn yêu như thế.
Nghĩ tới như thế, lại cảm thấy rất buồn cười.
Anh Thiên Ngạo hỏi chính mình, muốn hay không bồi hắn cùng đi gặp nam nhân kia. Hắn do dự vài ngày, cuối cùng vẫn lựa chọn đi đối mặt, Lạc Ngưng trước lúc ngất xỉu vẫn còn niệm niệm chuyện này, hắn cảm thấy phải có dũng khí chấp nhận, không thể luôn làm Lạc Ngưng lo lắng vì hắn.
Lúc này, hắn đi tới chỗ toà nhà hoang vắng bỏ xó.
Không khí nơi này rất mới mẻ, mà không trung ngày hôm nay hơi u ám, không biết vì sao, hắn liên tưởng đến ngày mẫu thân rời đi sáng sớm cũng giống như vậy, làm người ta thở không nổi hít thở không thông.
Hắn đi vào bên trong toà nhà, phát hiện hoàn cảnh nơi này thật sự bẩn loạn, nơi nơi tràn ngập đồ ăn hư thối cùng mùi rác rưởi tanh tanh, bên trong còn có vài người bẩn thối tùy ý nằm trên mặt đất, xem ra, đây là nơi bọn họ tụ tập.
Anh Mị Sí còn đang suy nghĩ có phải hay không Hàn Tử Hằng lầm địa phương, nơi này xem thế nào cũng là là dân lang thang tụ tập, đang muốn mở điện thoại gọi lại cho y, lại nghe đến một thanh âm truyền đến.
“Người hảo tâm... Thỉnh cho ta thứ nào đó ăn...”
Hắn giật mình, thanh âm kia, là thanh âm hắn rất quen thuộc, hắn xoay người, phát hiện là nằm ở góc nam nhân kia truyền đến, mà y đang cố hết sức đứng lên.
Nam nhân ngay từ đầu còn thấy không rõ đối phương là ai, khấp khiễng một chân chậm đi tới gần đối phương, đợi cho tầm mắt y càng ngày càng rõ ràng, y cuối cùng mới nhận ra người trước mắt là ai, y sợ tới mức lập tức muốn chạy trốn, nhưng y chạy không được, ngược lại ngã ngồi trên mặt đất.
“Không cần lại đây... Không cần...” Nam nhân toàn thân phát run, vẫn liều mạng cầu xin.
Nếu Anh Mị Sí không xác định thanh âm này chính là phụ thân hắn, hắn căn bản không thể đem bộ dáng tên trước mắt này cùng y trong trí nhớ liên kết lại.
Trước kia y rất hăm hở, còn hiện tại?
“Ngươi có biết ta là ai không?” Anh Mị Sí hỏi y.
“Biết, biết. Ngươi là... Nhị thiếu gia Anh gia...”
Giật mình, cư nhiên từ trong miệng nam nhân nghe được y nói hắn là nhị thiếu gia? Anh Mị Sí cảm thấy rất vớ vẩn. Cái miệng kia luôn thích nói y là người *** loạn mà a?
Nam nhân hoảng sợ quỳ xuống, đối hắn vừa bái lại lạy, trong miệng vẫn lặp lại:
“Ta sẽ không... Không xuất hiện ở trước mặt ngươi... Ngươi làm ơn... Buông tha ta...”
Vốn Anh Mị Sí mang theo một tia bất an tới gặp nam nhân này, bởi vì hắn không biết có nên thừa nhận nam nhân này luôn đối chính mình nhục nhã, nhưng hắn nói cho bản thân, nhất định phải cùng nam nhân này chấm dứt, không thể để y ảnh hưởng đến cuộc sống sau này.
Chỉ chân chính đến nhìn nam nhân này, lại phát hiện y hiện tại thấy mình cư nhiên sợ thành như vậy? Xem ra là có đem lời nói của Lí Khiêm để ở trong lòng.
Trước lúc xuất phát đã suy nghĩ rất nhiều nên ứng phó như thế nào, hiện tại cũng không cần sử dụng nữa.
Anh Mị Sí xoay người, yên lặng ly khai.
Có lẽ đây là kết quả tốt nhất, bởi vì hắn hiểu được, cho dù hắn hận nam nhân này, hắn vẫn không hạ thủ được. Vậy để nam nhân này tự sinh tự diệt đi, ít nhất lần này hắn biết rất rõ ràng, nam nhân này đã không dám uy hiếp hắn nữa.