Chương : 16
- Các bạn nam chú ý bỏ áo trong quần còn nữ sinh áo chuẩn bị áo dài đầy đủ. Đúng 7h30 mỗi bạn lấy một chiếc ghế ra ngoài sân trường nhé. – Quân lớp trưởng nói to với mọi người.
- Yes, sir! – Cả lớp không hò nhau đồng thanh hô to.
Và chúng tôi nhìn nhau trong tiếng cười giòn giã. Quân chỉ biết lắc đầu, thằng bạn cầm hai cái cờ Tổ Quốc xem lại giao một cái cho Xuân một chiếc vì cô ngồi đầu hàng . Cái còn lại nó nhìn quanh quanh và đi về hướng tôi.
- Tuấn mày cầm cái này nhé. – Quân nói.
- Thôi anh Trưởng, mỏi tay lắm. – Tôi nhăn mặt.
- Ngồi cầm chứ đứng đâu mà mày nhăn nhó.
- Giao đứa khác đi tay tao bận ôm vợ rồi. – Tôi nham nhở.
Câu nói đó chỉ là buột miệng ra nhưng có hai ánh mắt cùng quay lại nhìn tôi là Ánh và Xuân. ? . Ơ…. Ơ… Vô tình thôi chứ không có hữu ý.
- Chú thấy chưa ba cán bộ cùng muốn chú cầm kìa. Anh quý chú lắm chứ không anh để thằng khác à. – Nó vừa cười vừa nói.
- Con lạy cái quý hóa của thím. – Tôi khó chịu nhận lấy cái cờ.
- Đấy! Ngoan thế ai chả yêu.
Nói rồi nó và mọi người trong lớp cười to còn tôi thì lại khó chịu lắc lắc ngực mấy cái ra vẻ bị cưỡng ép. Ánh khẽ cười khi thấy điệu bộ của tôi còn Xuân thì cười híp mí.
- Á à chuyện tình của hai thằng đàn ông. – Thằng béo chọc đểu.
- Thế theo mày tao với thằng Quân thế nào? – Tôi nhăn nhở lại nó.
- Thôi tao tính chúng mày công khái tình yêu sét “đập” đi chứ cứ e ấp thế này tù lắm. – Tài “hà mã” lên tiếng.
- Ấy thằng Tài nói thế em Tuấn tao lại e thẹn. Chúng tao mới thích nhau thôi chứ chưa yêu. – Quân đen vẫn nhăn nhở.
Lớp tôi lại ầm lên một lượt nữa và nó thực sự vỡ òa sau câu nói của tôi.
- Anh Quân! Em yêu anh! Bao giờ ta cưới? – Tôi nói giọng eo éo của con gái.
Lớp tôi rũ rượi ngặt ngẽo cười. Mục đích chính của tôi không phải là chọc quê cả lớp hay không mà tôi thử xem độ lạnh lùng của Ánh đến đâu. Và cái phép “Tiên phát chế nhân” này có kết quả rất tích cực. Ánh bật cười thành tiếng sau những câu bi hài của tôi. Vậy chắc chắn là tâm lí của Ánh và Thắng chứ hai con người hai cũng thuộc hàng vui vẻ.
Ra sân trường tôi yên vị ở gần cuối hàng. Đằng trước là thằng Dũng còn đằng sau tôi là đám bàn tròn. Mục đích thoát xuống dưới là để chém gió chứ quan trọng gì cái ngày khai giảng này. Mà thậm chí hình như hôm nay ông anh tôi còn chẳng đi vì bản tính ông ấy không thích thủ tục. Và cái tật đó làm khổ ông nhiều lần. Điển hình là vụ xin giấy tờ ở xã khi ông chuẩn bị nhập học đại học sau này. Vụ này một thời gian nữa tôi sẽ kể các bạn nghe.
- Hôm qua mày đưa Xuân về thế nào? – Dũng CR quay xuống hỏi tôi.
- Ừh thì đưa về đến nhà rồi tao về thôi. – Tôi tỉnh queo.
- Thế không hôn tạm biệt à? Quên…. mày với thằng Quân rồi mà. – Nó cười nhăn nhở với tôi.
Tôi không nói gì khẽ đấm và lưng nó một cái rồi hai thằng quay lên nghe thầy hiệu trưởng đọc diễn văn. Cái nắng bắt đầu to hơn và mạnh mẽ hơn. Bằng chứng là chúng tôi ướt hết hai vai áo và lưng áo, mồ hôi túa ra như tắm chỉ mong cái bải diễn văn của thầy nó ngắn lại một chút chứ không vỡ mồm.
Sau khi bài diễn văn kết thúc và mấy tiết mục văn nghệ của lớp 11 và 12 cũng khá hay. Nhưng hay nhất vẫn là LK 10 Minutes và Baby xin anh đừng quay gót của Bảo Thy – Vương Khang được cover lại bằng một bà chị xinh vô cùng lớp 12 và ông kia thì đích thị Vương Khang. Đằng sau còn một tốp múa yểm trợ nữa mà tôi coi như không khác gì múa lửa.
Lễ khai giảng kết thúc trong tiếng trống khai trường của thầy Hiệu Trưởng và học sinh túa vào lớp để gặp lại cô giáo chủ nhiệm. Mấy thằng con trai bọn tôi thì ở lại xu ghế. Riêng tôi thì tót về trước vì lí do cầm cờ và để tránh cái nắng đang thiêu đốt.
- Tuấn lẻo mép quá ha! – Một giọng nói vang lên từ đằng sau.
- Ơh…! Ánh đấy à? – Tôi đưa tay lên gãi đầu.
- Không mình thì ai? – Nàng tủm tỉm cười.
- Ờh thì là lần đầu nói chuyện nên hơi ngỡ ngàng vì được người đẹp chiếu cố. – Tôi báng bổ cái miệng.
- Vào lớp đi sao cứ đứng ngây ra đó. – Ánh nhẹ nhàng rồi đi vào lớp bỏ tôi lại với cái tay vẫn đang gãi rách đầu.
Chúng tôi yên vị trong lớp khi bàn tôi em “nhện tinh” ngồi cạnh chứ không phải là thằng Dũng. Tôi hơi thấy khó chịu trong lòng vì không phải là thằng bạn thân mà là người kê nguyên tủ vào miệng tôi ngày đầu nhận lớp.
Một lát sau cô chủ nhiệm vào nói chuyện rồi phân công trực nhật tạm thời. Rồi là nhắc nhở mấy điều. Tôi chả có hứng nghe vì trường nào chẳng thế, chẳng qua là cấp 3 thì cái thêm cái bảng 10 điều nội quy to oành ở trên đầu lớp thay vì truyền miệng như cấp 2. Vi phạm hay không là quyền ở tôi.
Thấy các lớp khác ra về gần hết mà cô vẫn đang thao thao bất tuyệt tôi quay sang “nhện tinh’ hỏi nhỏ.
- Sao lớp khác về mà lớp mình chưa được về nhỉ?
- Lát nữa được về thôi. – Không quay sang tôi mà Xuân chỉ nói nhỏ nhẹ với tôi.
Tôi không hỏi gì thêm mà chỉ nghĩ bụng giam nhau làm quái gì lâu thế? Cái quan trọng là thời khóa biểu thứ hai thì chẳng thấy công bố. Cô thật là….
Nhưng muốn được ước thấy.
- Lớp phó lên trước cửa phòng giám hiệu chép thời khóa biểu cho các bạn. Thời khóa biểu này chỉ là tạm thời vì còn một số thầy cô đang đi học ở trên Hà Nội chưa về. Đến đầu tháng 10 thì các thầy cô đã về đủ thì chúng ta sẽ có thời khóa biểu mới.
Ánh xin phép cô ra ngoài và khoảng 15 phút sau nàng về. Năm ngày năm tiết một ngày bốn tiết. Lớp 10 cũng nhẹ nhàng chứ như năm cuối cấp như ông anh tôi học miết học suốt ngày. Tôi nghĩ bụng học làm gì lắm chứ học nhiều có khi bị vấn đề về thần kinh không biết chừng. Hề hề.
Chừng 10p nữa thì chúng tôi cũng được về. Đang bon bon trên đường thì câu nói của thằng Dũng làm tôi trật ớ.
- Sáng mai vẫn chiến với đội ông anh mày hả?
- Ờ đấy mày không nói tao quên béng đi. Mai vẫn bình thường nhé. – Tôi đáp lại.
- Mày về liên lạc với thằng chân Sắt và thằng Bắc đi nhé! . –Nó quay sang tôi nói.
- Mày sợ đội ông ấy thế cơ à? – Tôi khích tướng thằng bạn.
- Một thân nam nhi đầu đội giường chân đạp quạt điện như tao mà phải soắn hả? – Nó vỗ ngực.
- Eo kinh. Ghê không? Không có nhạc trưởng đây CR có là CR không? – Tôi bĩu môi.
Hai thằng tôi cười to giữa đường như hai thằng rồ nhưng chẳng để ý ai cả. Cũng đúng thôi, mai là cuộc chiến tình anh em, vì chầu kem cho con ranh con và hơn nữa là cuộc chiến của tình bạn giữa tôi và thằng chân Sắt. Không thành thân thì cũng thành nhân.
- Yes, sir! – Cả lớp không hò nhau đồng thanh hô to.
Và chúng tôi nhìn nhau trong tiếng cười giòn giã. Quân chỉ biết lắc đầu, thằng bạn cầm hai cái cờ Tổ Quốc xem lại giao một cái cho Xuân một chiếc vì cô ngồi đầu hàng . Cái còn lại nó nhìn quanh quanh và đi về hướng tôi.
- Tuấn mày cầm cái này nhé. – Quân nói.
- Thôi anh Trưởng, mỏi tay lắm. – Tôi nhăn mặt.
- Ngồi cầm chứ đứng đâu mà mày nhăn nhó.
- Giao đứa khác đi tay tao bận ôm vợ rồi. – Tôi nham nhở.
Câu nói đó chỉ là buột miệng ra nhưng có hai ánh mắt cùng quay lại nhìn tôi là Ánh và Xuân. ? . Ơ…. Ơ… Vô tình thôi chứ không có hữu ý.
- Chú thấy chưa ba cán bộ cùng muốn chú cầm kìa. Anh quý chú lắm chứ không anh để thằng khác à. – Nó vừa cười vừa nói.
- Con lạy cái quý hóa của thím. – Tôi khó chịu nhận lấy cái cờ.
- Đấy! Ngoan thế ai chả yêu.
Nói rồi nó và mọi người trong lớp cười to còn tôi thì lại khó chịu lắc lắc ngực mấy cái ra vẻ bị cưỡng ép. Ánh khẽ cười khi thấy điệu bộ của tôi còn Xuân thì cười híp mí.
- Á à chuyện tình của hai thằng đàn ông. – Thằng béo chọc đểu.
- Thế theo mày tao với thằng Quân thế nào? – Tôi nhăn nhở lại nó.
- Thôi tao tính chúng mày công khái tình yêu sét “đập” đi chứ cứ e ấp thế này tù lắm. – Tài “hà mã” lên tiếng.
- Ấy thằng Tài nói thế em Tuấn tao lại e thẹn. Chúng tao mới thích nhau thôi chứ chưa yêu. – Quân đen vẫn nhăn nhở.
Lớp tôi lại ầm lên một lượt nữa và nó thực sự vỡ òa sau câu nói của tôi.
- Anh Quân! Em yêu anh! Bao giờ ta cưới? – Tôi nói giọng eo éo của con gái.
Lớp tôi rũ rượi ngặt ngẽo cười. Mục đích chính của tôi không phải là chọc quê cả lớp hay không mà tôi thử xem độ lạnh lùng của Ánh đến đâu. Và cái phép “Tiên phát chế nhân” này có kết quả rất tích cực. Ánh bật cười thành tiếng sau những câu bi hài của tôi. Vậy chắc chắn là tâm lí của Ánh và Thắng chứ hai con người hai cũng thuộc hàng vui vẻ.
Ra sân trường tôi yên vị ở gần cuối hàng. Đằng trước là thằng Dũng còn đằng sau tôi là đám bàn tròn. Mục đích thoát xuống dưới là để chém gió chứ quan trọng gì cái ngày khai giảng này. Mà thậm chí hình như hôm nay ông anh tôi còn chẳng đi vì bản tính ông ấy không thích thủ tục. Và cái tật đó làm khổ ông nhiều lần. Điển hình là vụ xin giấy tờ ở xã khi ông chuẩn bị nhập học đại học sau này. Vụ này một thời gian nữa tôi sẽ kể các bạn nghe.
- Hôm qua mày đưa Xuân về thế nào? – Dũng CR quay xuống hỏi tôi.
- Ừh thì đưa về đến nhà rồi tao về thôi. – Tôi tỉnh queo.
- Thế không hôn tạm biệt à? Quên…. mày với thằng Quân rồi mà. – Nó cười nhăn nhở với tôi.
Tôi không nói gì khẽ đấm và lưng nó một cái rồi hai thằng quay lên nghe thầy hiệu trưởng đọc diễn văn. Cái nắng bắt đầu to hơn và mạnh mẽ hơn. Bằng chứng là chúng tôi ướt hết hai vai áo và lưng áo, mồ hôi túa ra như tắm chỉ mong cái bải diễn văn của thầy nó ngắn lại một chút chứ không vỡ mồm.
Sau khi bài diễn văn kết thúc và mấy tiết mục văn nghệ của lớp 11 và 12 cũng khá hay. Nhưng hay nhất vẫn là LK 10 Minutes và Baby xin anh đừng quay gót của Bảo Thy – Vương Khang được cover lại bằng một bà chị xinh vô cùng lớp 12 và ông kia thì đích thị Vương Khang. Đằng sau còn một tốp múa yểm trợ nữa mà tôi coi như không khác gì múa lửa.
Lễ khai giảng kết thúc trong tiếng trống khai trường của thầy Hiệu Trưởng và học sinh túa vào lớp để gặp lại cô giáo chủ nhiệm. Mấy thằng con trai bọn tôi thì ở lại xu ghế. Riêng tôi thì tót về trước vì lí do cầm cờ và để tránh cái nắng đang thiêu đốt.
- Tuấn lẻo mép quá ha! – Một giọng nói vang lên từ đằng sau.
- Ơh…! Ánh đấy à? – Tôi đưa tay lên gãi đầu.
- Không mình thì ai? – Nàng tủm tỉm cười.
- Ờh thì là lần đầu nói chuyện nên hơi ngỡ ngàng vì được người đẹp chiếu cố. – Tôi báng bổ cái miệng.
- Vào lớp đi sao cứ đứng ngây ra đó. – Ánh nhẹ nhàng rồi đi vào lớp bỏ tôi lại với cái tay vẫn đang gãi rách đầu.
Chúng tôi yên vị trong lớp khi bàn tôi em “nhện tinh” ngồi cạnh chứ không phải là thằng Dũng. Tôi hơi thấy khó chịu trong lòng vì không phải là thằng bạn thân mà là người kê nguyên tủ vào miệng tôi ngày đầu nhận lớp.
Một lát sau cô chủ nhiệm vào nói chuyện rồi phân công trực nhật tạm thời. Rồi là nhắc nhở mấy điều. Tôi chả có hứng nghe vì trường nào chẳng thế, chẳng qua là cấp 3 thì cái thêm cái bảng 10 điều nội quy to oành ở trên đầu lớp thay vì truyền miệng như cấp 2. Vi phạm hay không là quyền ở tôi.
Thấy các lớp khác ra về gần hết mà cô vẫn đang thao thao bất tuyệt tôi quay sang “nhện tinh’ hỏi nhỏ.
- Sao lớp khác về mà lớp mình chưa được về nhỉ?
- Lát nữa được về thôi. – Không quay sang tôi mà Xuân chỉ nói nhỏ nhẹ với tôi.
Tôi không hỏi gì thêm mà chỉ nghĩ bụng giam nhau làm quái gì lâu thế? Cái quan trọng là thời khóa biểu thứ hai thì chẳng thấy công bố. Cô thật là….
Nhưng muốn được ước thấy.
- Lớp phó lên trước cửa phòng giám hiệu chép thời khóa biểu cho các bạn. Thời khóa biểu này chỉ là tạm thời vì còn một số thầy cô đang đi học ở trên Hà Nội chưa về. Đến đầu tháng 10 thì các thầy cô đã về đủ thì chúng ta sẽ có thời khóa biểu mới.
Ánh xin phép cô ra ngoài và khoảng 15 phút sau nàng về. Năm ngày năm tiết một ngày bốn tiết. Lớp 10 cũng nhẹ nhàng chứ như năm cuối cấp như ông anh tôi học miết học suốt ngày. Tôi nghĩ bụng học làm gì lắm chứ học nhiều có khi bị vấn đề về thần kinh không biết chừng. Hề hề.
Chừng 10p nữa thì chúng tôi cũng được về. Đang bon bon trên đường thì câu nói của thằng Dũng làm tôi trật ớ.
- Sáng mai vẫn chiến với đội ông anh mày hả?
- Ờ đấy mày không nói tao quên béng đi. Mai vẫn bình thường nhé. – Tôi đáp lại.
- Mày về liên lạc với thằng chân Sắt và thằng Bắc đi nhé! . –Nó quay sang tôi nói.
- Mày sợ đội ông ấy thế cơ à? – Tôi khích tướng thằng bạn.
- Một thân nam nhi đầu đội giường chân đạp quạt điện như tao mà phải soắn hả? – Nó vỗ ngực.
- Eo kinh. Ghê không? Không có nhạc trưởng đây CR có là CR không? – Tôi bĩu môi.
Hai thằng tôi cười to giữa đường như hai thằng rồ nhưng chẳng để ý ai cả. Cũng đúng thôi, mai là cuộc chiến tình anh em, vì chầu kem cho con ranh con và hơn nữa là cuộc chiến của tình bạn giữa tôi và thằng chân Sắt. Không thành thân thì cũng thành nhân.