Chương 13: Vĩnh viễn không bằng
"Nàng có muốn ăn gì nữa không?" Thanh Phong hỏi Tuyết Lạc.
"Thanh Phong! Đợi muội với!" Ái Lệ từ sau họ chạy tới.
"Biểu tỷ?" Tuyết Lạc giật mình quay ra sau nhìn Ái Lệ.
"Thật là trùng hợp a." Ái Lệ chen vào giữa hai người họ. "Quên giới thiệu với biểu muội, Thanh Phong chính là hôn phu của tỷ và cũng là tỷ phu tương lai của muội. Nhớ phải cẩn thận một chút nếu không sẽ dễ gây hiểu nhầm với người ngoài." Ái Lệ ôm lấy cánh tay của hắn nhưng bị hắn lạnh lùng đẩy ra.
"Quan hệ của chúng ta chỉ là tờ hôn ước. Sau này cô đừng tùy tiện như vậy." Hắn lạnh nhạt nhìn Ái Lệ.
Ai cũng biết cô và hắn có hôn ước nhưng có cần phải làm như vậy không? Nếu hắn thật sự không có gì với cô thì tại sao cô ta lại chủ động đến như vậy? Giả dối! Tất cả điều là giả dối!
"Ma Giới còn có một số việc cần ta về giải quyết, cáo từ!" Tuyết Lạc trầm mặc rời đi và biến mất trong làn sương mờ ảo. Hắn nhanh chóng đuổi theo nhưng không kịp.
"Tại sao chứ? Rõ ràng ta mới chính là hôn thê của chàng mà. Chẳng lẽ ta không bằng biểu muội của ta sao?" Ái Lệ trầm mặc hỏi hắn.
"Lúc trước không bằng, bây giờ cũng không bằng và vĩnh viễn cũng không bằng." Hắn lạnh lùng nói.
"Lúc trước không bằng? Lúc đó cô ấy có thân phận gì chứ? Cô ấy chỉ là một tinh linh bị đuổi khỏi Hoa Giới còn ta là cháu gái của Thiên Đế, cô ta ở Nguyệt Như cung chỉ có một năm còn ta ở đó ba năm rồi! Quả thật bây giờ ta không thể nào bằng cô ấy nhưng ta cũng không chắc ta vĩnh viễn cũng không bằng cô ấy."
"Đủ rồi!" Thanh Phong hét lên khiến Ái Lệ run lên vì sợ. Rồi hắn tiếp tục đi tìm Tuyết Lạc. "Tuyết Lạc! Nàng đâu rồi?" Cô tựa như hơi nước cứ thế mà bốc hơi tìm không thấy đâu cả.
Tại một quán rượu.
"Ông chủ! Cho ta thêm một giò rượu." Một giọng nói quen thuộc cất lên, đó là Tuyết Lạc đang ngồi một mình với gương mặt đỏ ửng bởi men nồng của rượu. Ở dưới chân cô toàn là những giò rượu đã bị cô uống hết rồi vứt xuống.
"Cô nương tửu lượng rất khá nhưng uống từ nảy tới giờ cũng nhiều rồi, ta khuyên cô nương không nên uống thêm nữa." Ông chủ nhìn cô. Nữ nhân đi đêm một mình mà uống nhiều như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì thật phiền toái.
"Đa tạ ông chủ nhắc nhở ta!" Tuyết Lạc nhẹ nhàng đáp.
"Tiểu mỹ nhân! Có muốn uống thêm rượu không? Ở chỗ của mấy ca ca còn nhiều lắm nè, tiểu mỹ nhân có muốn lấy không?" Bàn kế bên Tuyết Lạc là một lũ đàn ông nát rượu, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Không thèm!" Tuyết Lạc bĩu môi chê bai.
"Xem ra tiểu mỹ nhân đây không nể mặt mấy ca ca rồi! Vậy thì đừng trách tại sao 'rượu mời không uống muốn uống rượu phạt' nhé.'' Bọn chúng đứng dậy đi đến chỗ nàng.
"Các ngươi muốn gì?" Tuyết Lạc đề phòng nhìn bọn chúng.
Bỗng một bóng hình từ bên ngoài xông vào quán rượu trực tiếp tấn công bọn chúng.
"Bạch Thanh Phong?" Tuyết Lạc mơ hồ nhìn hắn.
"Tại sao nàng lại ở đây?" Hắn chau mày nhìn cô.
"Ta đi đâu ngươi quản được sao?" Tuyết Lạc tức giận nói
"Về thôi! Nàng say rồi." Y nắm lấy bàn tay của cô rồi dẫn cô rời khỏi đó.
"Buông ra!" Tuyết Lạc vừa giẫy giụa vừa hét, hắn mặc kệ lời cô nói vẫn tiếp tục nắm chặt tay cô.
Nguyệt Như cung.
"Ngươi đưa ta tới đây làm gì?" Tuyết Lạc hai chân loạn xạ, có lẽ cô sắp đứng không vững nữa rồi.
"Tất nhiên là cho nàng nghỉ ngơi rồi. Uống say như vậy còn đi đâu được? Chẳng lẽ nàng muốn ở lại chỗ lúc nảy với bọn nam nhân kia?" Hắn đưa cô về căn phòng lúc trước cô từng ở một thời gian.
"Tên khốn! Mau tránh xa ta ra!" Trong đầu cô bỗng ùa về ký ức Ái Lệ ôm cánh tay hắn.
"Nàng say thật rồi!" Thanh Phong trầm mặc.
"Ta không hề say a! Rõ ràng ta tận tai nghe thấy hôn ước của ngươi và biểu tỷ. Ta cứ cố ép bản thân không tin nhưng nó vẫn là sự thật, ngươi chính là tỷ phu tương lai của ta." Tuyết Lạc ngồi vào góc tường co người lại.
"Nàng đang nói gì vậy?" Hắn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ chua xót, nàng như vậy khiến ruột gan hắn giống như đang bị cấu xé ra thành từng mảnh vụn.
"Vậy ngươi tìm cách chứng minh ngươi và tỷ ấy không có bất cứ quan hệ gì với nhau đi!"
Nếu thật sự không có tình cảm với nhau thì tại sao Ái Lệ lại chủ động và nhiệt tình với hắn như thế. Nếu hắn có giỏi thì chứng minh cho ta xem đi, chỉ e là hắn sẽ tiếp tục giả vờ lạnh lùng với biểu tỷ trước mặt ta khiến cho ta tin hắn, tới lúc đó chỉ sợ là biểu tỷ sẽ nghĩ ta làm tỷ ấy mất mặt thì lại thêm phiền phức.
"Xem như nàng lợi hại!" Hắn bước ra ngoài đóng cửa với đôi mắt ửng đỏ.
Ta phải làm sao thì nàng ấy mới chịu tin đây? Chứng minh? Chứng minh thế nào nàng mới tin chứ? Hay ta nên trách cái hôn ước chết tiệt đó hay nên trách bản thân ta vô dụng? Nếu năm đó ta kiên cường hơn một chút không đi vào bẫy Hỏa đế giăng sẵn thì liệu hôn ước quỷ quái này có xuất hiện không? Ta đã để nàng ấy phải đợi 3 năm rồi nhưng vẫn không biết làm sao để khiến Hỏa đế hồi tâm chuyển ý. Ta phải làm thế nào bây giờ?
"Thanh Phong! Đợi muội với!" Ái Lệ từ sau họ chạy tới.
"Biểu tỷ?" Tuyết Lạc giật mình quay ra sau nhìn Ái Lệ.
"Thật là trùng hợp a." Ái Lệ chen vào giữa hai người họ. "Quên giới thiệu với biểu muội, Thanh Phong chính là hôn phu của tỷ và cũng là tỷ phu tương lai của muội. Nhớ phải cẩn thận một chút nếu không sẽ dễ gây hiểu nhầm với người ngoài." Ái Lệ ôm lấy cánh tay của hắn nhưng bị hắn lạnh lùng đẩy ra.
"Quan hệ của chúng ta chỉ là tờ hôn ước. Sau này cô đừng tùy tiện như vậy." Hắn lạnh nhạt nhìn Ái Lệ.
Ai cũng biết cô và hắn có hôn ước nhưng có cần phải làm như vậy không? Nếu hắn thật sự không có gì với cô thì tại sao cô ta lại chủ động đến như vậy? Giả dối! Tất cả điều là giả dối!
"Ma Giới còn có một số việc cần ta về giải quyết, cáo từ!" Tuyết Lạc trầm mặc rời đi và biến mất trong làn sương mờ ảo. Hắn nhanh chóng đuổi theo nhưng không kịp.
"Tại sao chứ? Rõ ràng ta mới chính là hôn thê của chàng mà. Chẳng lẽ ta không bằng biểu muội của ta sao?" Ái Lệ trầm mặc hỏi hắn.
"Lúc trước không bằng, bây giờ cũng không bằng và vĩnh viễn cũng không bằng." Hắn lạnh lùng nói.
"Lúc trước không bằng? Lúc đó cô ấy có thân phận gì chứ? Cô ấy chỉ là một tinh linh bị đuổi khỏi Hoa Giới còn ta là cháu gái của Thiên Đế, cô ta ở Nguyệt Như cung chỉ có một năm còn ta ở đó ba năm rồi! Quả thật bây giờ ta không thể nào bằng cô ấy nhưng ta cũng không chắc ta vĩnh viễn cũng không bằng cô ấy."
"Đủ rồi!" Thanh Phong hét lên khiến Ái Lệ run lên vì sợ. Rồi hắn tiếp tục đi tìm Tuyết Lạc. "Tuyết Lạc! Nàng đâu rồi?" Cô tựa như hơi nước cứ thế mà bốc hơi tìm không thấy đâu cả.
Tại một quán rượu.
"Ông chủ! Cho ta thêm một giò rượu." Một giọng nói quen thuộc cất lên, đó là Tuyết Lạc đang ngồi một mình với gương mặt đỏ ửng bởi men nồng của rượu. Ở dưới chân cô toàn là những giò rượu đã bị cô uống hết rồi vứt xuống.
"Cô nương tửu lượng rất khá nhưng uống từ nảy tới giờ cũng nhiều rồi, ta khuyên cô nương không nên uống thêm nữa." Ông chủ nhìn cô. Nữ nhân đi đêm một mình mà uống nhiều như vậy lỡ xảy ra chuyện gì thì thật phiền toái.
"Đa tạ ông chủ nhắc nhở ta!" Tuyết Lạc nhẹ nhàng đáp.
"Tiểu mỹ nhân! Có muốn uống thêm rượu không? Ở chỗ của mấy ca ca còn nhiều lắm nè, tiểu mỹ nhân có muốn lấy không?" Bàn kế bên Tuyết Lạc là một lũ đàn ông nát rượu, suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Không thèm!" Tuyết Lạc bĩu môi chê bai.
"Xem ra tiểu mỹ nhân đây không nể mặt mấy ca ca rồi! Vậy thì đừng trách tại sao 'rượu mời không uống muốn uống rượu phạt' nhé.'' Bọn chúng đứng dậy đi đến chỗ nàng.
"Các ngươi muốn gì?" Tuyết Lạc đề phòng nhìn bọn chúng.
Bỗng một bóng hình từ bên ngoài xông vào quán rượu trực tiếp tấn công bọn chúng.
"Bạch Thanh Phong?" Tuyết Lạc mơ hồ nhìn hắn.
"Tại sao nàng lại ở đây?" Hắn chau mày nhìn cô.
"Ta đi đâu ngươi quản được sao?" Tuyết Lạc tức giận nói
"Về thôi! Nàng say rồi." Y nắm lấy bàn tay của cô rồi dẫn cô rời khỏi đó.
"Buông ra!" Tuyết Lạc vừa giẫy giụa vừa hét, hắn mặc kệ lời cô nói vẫn tiếp tục nắm chặt tay cô.
Nguyệt Như cung.
"Ngươi đưa ta tới đây làm gì?" Tuyết Lạc hai chân loạn xạ, có lẽ cô sắp đứng không vững nữa rồi.
"Tất nhiên là cho nàng nghỉ ngơi rồi. Uống say như vậy còn đi đâu được? Chẳng lẽ nàng muốn ở lại chỗ lúc nảy với bọn nam nhân kia?" Hắn đưa cô về căn phòng lúc trước cô từng ở một thời gian.
"Tên khốn! Mau tránh xa ta ra!" Trong đầu cô bỗng ùa về ký ức Ái Lệ ôm cánh tay hắn.
"Nàng say thật rồi!" Thanh Phong trầm mặc.
"Ta không hề say a! Rõ ràng ta tận tai nghe thấy hôn ước của ngươi và biểu tỷ. Ta cứ cố ép bản thân không tin nhưng nó vẫn là sự thật, ngươi chính là tỷ phu tương lai của ta." Tuyết Lạc ngồi vào góc tường co người lại.
"Nàng đang nói gì vậy?" Hắn trầm mặc nhìn cô, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ chua xót, nàng như vậy khiến ruột gan hắn giống như đang bị cấu xé ra thành từng mảnh vụn.
"Vậy ngươi tìm cách chứng minh ngươi và tỷ ấy không có bất cứ quan hệ gì với nhau đi!"
Nếu thật sự không có tình cảm với nhau thì tại sao Ái Lệ lại chủ động và nhiệt tình với hắn như thế. Nếu hắn có giỏi thì chứng minh cho ta xem đi, chỉ e là hắn sẽ tiếp tục giả vờ lạnh lùng với biểu tỷ trước mặt ta khiến cho ta tin hắn, tới lúc đó chỉ sợ là biểu tỷ sẽ nghĩ ta làm tỷ ấy mất mặt thì lại thêm phiền phức.
"Xem như nàng lợi hại!" Hắn bước ra ngoài đóng cửa với đôi mắt ửng đỏ.
Ta phải làm sao thì nàng ấy mới chịu tin đây? Chứng minh? Chứng minh thế nào nàng mới tin chứ? Hay ta nên trách cái hôn ước chết tiệt đó hay nên trách bản thân ta vô dụng? Nếu năm đó ta kiên cường hơn một chút không đi vào bẫy Hỏa đế giăng sẵn thì liệu hôn ước quỷ quái này có xuất hiện không? Ta đã để nàng ấy phải đợi 3 năm rồi nhưng vẫn không biết làm sao để khiến Hỏa đế hồi tâm chuyển ý. Ta phải làm thế nào bây giờ?