Chương 16: Vong Xuyên vong tình
Vương Thiên Phương tiếp tục dùng một đòn chí mạng tấn công về phía Châu Hạ Vỹ.
"Đừng mà!" Tuyết Lạc hét lớn, mắt đỏ hoe. Châu Hạ Vỹ đã không còn sức lực nào bị tấn công liền nôn ra một vũng máu, Tuyết Lạc cố gắng dùng hơi sức cuối cùng bò đến chỗ Châu Hạ Vỹ "Tỷ tỷ! Cố lên một chút muội sẽ tìm người giúp đỡ tỷ!" Tuyết Lạc nói nhưng hai dòng lệ trên mặt không ngừng chảy xuống.
"Không... kịp... nữa rồi! Nhớ... nhớ cho kỹ, ông ta muốn... muốn lấy hồng hoang... chi lực của muội. Phải... cẩn thận." Châu Hạ Vỹ nói xong thì nhắm mắt rời khỏi cuộc đời, cơ thể nàng cứ thế mà tan thành mây khói, Ma Tôn qua đời kết giới kia liền bị phá huỷ.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng đi mà! Đừng đi!" Tuyết Lạc khóc nấc cố gắng dùng hai tay vồ lấy làn khói đó.
"Rốt cuộc tại sao ông lại biết Ma Giới sẽ suy yếu vào ngày này?" Tuyết Lạc nhìn ông với đôi mắt đầy tơ máu. Ta chưa bao giờ cảm thấy hận ông ta đến vậy, nhưng ta lại hận kẻ đã rò rỉ thông tin này hơn.
"Là Bạch Thanh Phong nói với ta!" Thiên Quân nhanh chóng trả lời. Nếu nói là Bạch Thanh Phong làm thì nó sẽ không ảnh hưởng tới ta nữa rồi.
"Ta không tin!" Tại sao lại là hắn chứ? Cho dù ta có đối xử với hắn tệ thế nào hắn cũng im lặng thì làm sao có thể làm như vậy với ta chứ? Ngụy biện.
"Hắn làm vậy là để ta đồng ý hôn sự cho hắn và cháu gái của ta thôi! Tin hay không thì tùy con vậy!"
"Ngươi nói cái gì?" Tuyết Lạc hét lên, đôi đồng tử bỗng chốc biến thành màu đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Quân. Xung quanh nàng xuất hiện một sức mạnh rất lớn, cả người nàng bừng sáng tựa như phượng hoàng rực lửa. Hồng hoang chi lực phá được phong ấn rồi! Nó thực sự thất tỉnh rồi.
Một luồng năng lượng lao ra từ tay Tuyết Lạc tấn công vào Thiên Phương, ông ta văng ra xa và hộc máu. Hỏa đế bỗng xuất hiện cùng một tên thiên binh, tên lính đó hình như đang bế một nữ nhân, Hỏa đế nhanh chóng đưa Thiên Quân rời đi "Tìm được nhị công chúa rồi, chúng ta đi thôi!" Bọn họ chạy mất, Tuyết Lạc cũng rời đi "Ta phải làm rõ vụ việc này mới được!"
Nguyệt Như cung.
Bạch Thanh Phong say mèm trong thư phòng, xung quanh nồng nặc mùi rượu. Hắn cứ uống hết giò này đến giò khác, uống đến nỗi hết biết trời biết đất gì nữa rồi. Ái Lệ tiến vào thư phòng nhìn nam nhân cô mê mẩn đang trở thành tên nát rượu.
"Thanh Phong! Đừng uống nữa, chàng say rồi!" Ái Lệ kéo tay ngăn hắn lại.
"Không ai được ngăn cản ta, chỗ ta đang giải sầu mà cũng dám ngăn cản đúng là to gan!" Hắn tiếp tục uống.
"Giải sầu sao? Rõ ràng là đang uống để tìm cái chết mà!" Ái Lệ hét lên.
"Im miệng!" Thanh Phong hét lên nạt cô. Hắn ngẩng đầu nhìn Ái Lệ bỗng giật mình "Tuyết Lạc, là nàng sao?" Hắn uống nhiều tới nỗi hoa hết cả mắt rồi.
"Đúng vậy là ta đây!" Cơ hội tới rồi.
"Tuyết Lạc nàng nghe cho rõ đây!" Hắn nghiêm túc nói.
"Chàng muốn ta nghe cái gì?" Ái Lệ đắc ý.
"Ta! Yêu! Nàng!" Hắn vừa nói vừa ép Ái Lệ vào góc tường, Tuyết Lạc cũng vừa chạy tới nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa hay 3 chữ 'ta yêu nàng' cũng lọt vào tai Tuyết Lạc.
"Bạch Thanh Phong! Ngươi chứng minh được rồi!" Tuyết Lạc trầm mặc rời đi, hai hàng lệ không ngừng chảy xuống rồi va chạm vào mặt đất, nghe thấy tiếng nàng nói Ái Lệ liền cười đắc ý như muốn nói rằng 'ta thắng rồi, nam nhân này mãi mãi thuộc về ta' còn hắn thì dường như là không nghe thấy.
"Tiểu Phong ta cũng yêu chàng!" Ái Lệ chuẩn bị hôn hắn thì bị hắn ngăn lại.
"Cô không phải Tuyết Lạc!" Nàng ấy chưa bao giờ gọi ta như vậy.
"Là ta Tuyết Lạc đây mà!" Chỉ cần ta và chàng 'gạo nấu thành cơm' thì chàng không thoát được hôn ước này đâu.
"Ngụy biện!" Một luồng linh lực xuất hiện từ tay hắn tấn công Ái Lệ.
"Chàng đợi đó!" Ái Lệ ôm vết thương rời đi "Chết tiệt!"
Bờ Sông Vong Xuyên, Tuyết Lạc thẫn thờ đứng ở đó.
Ngươi thực sự chứng minh được rồi! Đúng vậy, ngươi chính minh ngươi rất yêu Ái Lệ. Là ta ngu ngốc tự lừa mình dối người, ta vốn dĩ chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào mối tình của các người. Ta sai rồi, thật sự sai rồi! Nếu ta không chen chân vào cuộc tình của bọn họ thì liệu tỷ tỷ có phải chết không chứ? Ta thật là đáng đời mà, có lẽ đây chính là kết cục của kẻ thứ ba chăng? Tỷ tỷ muội thật sự rất có lỗi với tỷ và Ma Giới, là do muội si mê hắn mới hại mọi thứ thành ra như vậy.
"Tỷ tỷ! Cảm giác hận người mình từng yêu sâu đậm thật không dễ chịu chút nào. Tỷ đã từng nói nếu uống nước sông Vong Xuyên thì sẽ quên đi một số chuyện về tình ái tuy lúc đó muội nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ có lẽ cần phải uống thử xem rồi.'' Chẳng có ai đáp lại nàng ngoài tiếng gió vi vu. "Thay vì hận 2 người thì có lẽ hận 1 người thôi sẽ tốt hơn." Tuyết Lạc cười nhạt với ánh mắt đầy vô vọng, một ánh mắt nhìn về xa xăm chứa đầy bi ai khiến người ta không khỏi chua xót. Nàng cứ thế biến ra một cái gáo đựng nước rồi hứng một gáo nước sông Vong Xuyên. Nàng từ từ đưa gáo nước Vong Xuyên vào miệng một hơi cạn sạch.
"Đừng mà!" Tuyết Lạc hét lớn, mắt đỏ hoe. Châu Hạ Vỹ đã không còn sức lực nào bị tấn công liền nôn ra một vũng máu, Tuyết Lạc cố gắng dùng hơi sức cuối cùng bò đến chỗ Châu Hạ Vỹ "Tỷ tỷ! Cố lên một chút muội sẽ tìm người giúp đỡ tỷ!" Tuyết Lạc nói nhưng hai dòng lệ trên mặt không ngừng chảy xuống.
"Không... kịp... nữa rồi! Nhớ... nhớ cho kỹ, ông ta muốn... muốn lấy hồng hoang... chi lực của muội. Phải... cẩn thận." Châu Hạ Vỹ nói xong thì nhắm mắt rời khỏi cuộc đời, cơ thể nàng cứ thế mà tan thành mây khói, Ma Tôn qua đời kết giới kia liền bị phá huỷ.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng đi mà! Đừng đi!" Tuyết Lạc khóc nấc cố gắng dùng hai tay vồ lấy làn khói đó.
"Rốt cuộc tại sao ông lại biết Ma Giới sẽ suy yếu vào ngày này?" Tuyết Lạc nhìn ông với đôi mắt đầy tơ máu. Ta chưa bao giờ cảm thấy hận ông ta đến vậy, nhưng ta lại hận kẻ đã rò rỉ thông tin này hơn.
"Là Bạch Thanh Phong nói với ta!" Thiên Quân nhanh chóng trả lời. Nếu nói là Bạch Thanh Phong làm thì nó sẽ không ảnh hưởng tới ta nữa rồi.
"Ta không tin!" Tại sao lại là hắn chứ? Cho dù ta có đối xử với hắn tệ thế nào hắn cũng im lặng thì làm sao có thể làm như vậy với ta chứ? Ngụy biện.
"Hắn làm vậy là để ta đồng ý hôn sự cho hắn và cháu gái của ta thôi! Tin hay không thì tùy con vậy!"
"Ngươi nói cái gì?" Tuyết Lạc hét lên, đôi đồng tử bỗng chốc biến thành màu đỏ như muốn ăn tươi nuốt sống Thiên Quân. Xung quanh nàng xuất hiện một sức mạnh rất lớn, cả người nàng bừng sáng tựa như phượng hoàng rực lửa. Hồng hoang chi lực phá được phong ấn rồi! Nó thực sự thất tỉnh rồi.
Một luồng năng lượng lao ra từ tay Tuyết Lạc tấn công vào Thiên Phương, ông ta văng ra xa và hộc máu. Hỏa đế bỗng xuất hiện cùng một tên thiên binh, tên lính đó hình như đang bế một nữ nhân, Hỏa đế nhanh chóng đưa Thiên Quân rời đi "Tìm được nhị công chúa rồi, chúng ta đi thôi!" Bọn họ chạy mất, Tuyết Lạc cũng rời đi "Ta phải làm rõ vụ việc này mới được!"
Nguyệt Như cung.
Bạch Thanh Phong say mèm trong thư phòng, xung quanh nồng nặc mùi rượu. Hắn cứ uống hết giò này đến giò khác, uống đến nỗi hết biết trời biết đất gì nữa rồi. Ái Lệ tiến vào thư phòng nhìn nam nhân cô mê mẩn đang trở thành tên nát rượu.
"Thanh Phong! Đừng uống nữa, chàng say rồi!" Ái Lệ kéo tay ngăn hắn lại.
"Không ai được ngăn cản ta, chỗ ta đang giải sầu mà cũng dám ngăn cản đúng là to gan!" Hắn tiếp tục uống.
"Giải sầu sao? Rõ ràng là đang uống để tìm cái chết mà!" Ái Lệ hét lên.
"Im miệng!" Thanh Phong hét lên nạt cô. Hắn ngẩng đầu nhìn Ái Lệ bỗng giật mình "Tuyết Lạc, là nàng sao?" Hắn uống nhiều tới nỗi hoa hết cả mắt rồi.
"Đúng vậy là ta đây!" Cơ hội tới rồi.
"Tuyết Lạc nàng nghe cho rõ đây!" Hắn nghiêm túc nói.
"Chàng muốn ta nghe cái gì?" Ái Lệ đắc ý.
"Ta! Yêu! Nàng!" Hắn vừa nói vừa ép Ái Lệ vào góc tường, Tuyết Lạc cũng vừa chạy tới nhìn thấy cảnh tượng đó, vừa hay 3 chữ 'ta yêu nàng' cũng lọt vào tai Tuyết Lạc.
"Bạch Thanh Phong! Ngươi chứng minh được rồi!" Tuyết Lạc trầm mặc rời đi, hai hàng lệ không ngừng chảy xuống rồi va chạm vào mặt đất, nghe thấy tiếng nàng nói Ái Lệ liền cười đắc ý như muốn nói rằng 'ta thắng rồi, nam nhân này mãi mãi thuộc về ta' còn hắn thì dường như là không nghe thấy.
"Tiểu Phong ta cũng yêu chàng!" Ái Lệ chuẩn bị hôn hắn thì bị hắn ngăn lại.
"Cô không phải Tuyết Lạc!" Nàng ấy chưa bao giờ gọi ta như vậy.
"Là ta Tuyết Lạc đây mà!" Chỉ cần ta và chàng 'gạo nấu thành cơm' thì chàng không thoát được hôn ước này đâu.
"Ngụy biện!" Một luồng linh lực xuất hiện từ tay hắn tấn công Ái Lệ.
"Chàng đợi đó!" Ái Lệ ôm vết thương rời đi "Chết tiệt!"
Bờ Sông Vong Xuyên, Tuyết Lạc thẫn thờ đứng ở đó.
Ngươi thực sự chứng minh được rồi! Đúng vậy, ngươi chính minh ngươi rất yêu Ái Lệ. Là ta ngu ngốc tự lừa mình dối người, ta vốn dĩ chỉ là kẻ thứ ba chen chân vào mối tình của các người. Ta sai rồi, thật sự sai rồi! Nếu ta không chen chân vào cuộc tình của bọn họ thì liệu tỷ tỷ có phải chết không chứ? Ta thật là đáng đời mà, có lẽ đây chính là kết cục của kẻ thứ ba chăng? Tỷ tỷ muội thật sự rất có lỗi với tỷ và Ma Giới, là do muội si mê hắn mới hại mọi thứ thành ra như vậy.
"Tỷ tỷ! Cảm giác hận người mình từng yêu sâu đậm thật không dễ chịu chút nào. Tỷ đã từng nói nếu uống nước sông Vong Xuyên thì sẽ quên đi một số chuyện về tình ái tuy lúc đó muội nửa tin nửa ngờ nhưng bây giờ có lẽ cần phải uống thử xem rồi.'' Chẳng có ai đáp lại nàng ngoài tiếng gió vi vu. "Thay vì hận 2 người thì có lẽ hận 1 người thôi sẽ tốt hơn." Tuyết Lạc cười nhạt với ánh mắt đầy vô vọng, một ánh mắt nhìn về xa xăm chứa đầy bi ai khiến người ta không khỏi chua xót. Nàng cứ thế biến ra một cái gáo đựng nước rồi hứng một gáo nước sông Vong Xuyên. Nàng từ từ đưa gáo nước Vong Xuyên vào miệng một hơi cạn sạch.