Chương 18: Tuyết Lạc đăng cơ
"Tối ngày kia ta sẽ đăng cơ đừng quên đến tham dự." Tuyết Lạc mỉm cười nhìn hắn.
"Tại sao nàng lại đăng cơ? Ma Giới sảy ra chuyện sao?" Thanh Phong ngạc nhiên nhìn nàng.
"Thiên Giới tấn công, Ma Tôn qua đời tất nhiên ta phải nhanh chóng lên ngôi để giúp Ma Giới chấn chỉnh lại rồi." Thì ra việc tỷ tỷ qua đời rất ít người biết xem ra ta phải nhanh chóng thông báo với lục giới về việc đăng cơ rồi.
"Nghe nói Thiên Quân cùng Hỏa đế hợp lực tấn công Ma Giới có phải không?" Cứ hỏi thử nàng ấy xem vậy.
"Đúng vậy! Xem ra ngươi biết cũng không ít." Tại sao ta lại có cảm giác rất quen thuộc với nam nhân này chứ?
Thì ra là vậy, thảo nào mấy hôm trước phụ vương nằng nặc tìm cây thảo băng sơn từ chỗ ta để làm lễ vật dâng cho Thiên Quân. Xem ra bọn họ đã có kế hoạch từ trước để tấn công Ma Giới. Thanh Phong trầm mặc một hồi lâu.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì! Chỉ là không biết nên dâng lễ vật gì vào ngày nàng đăng cơ thôi!" Thanh Phong cười nhạt.
"Ngươi có mặt là đủ rồi!" Tuyết Lạc ghé sát vào tai hắn.
"À phải rồi! Lúc nảy ta có gặp Khả Như công chúa đang đợi nàng ở bên ngoài." Xém nữa quên mất.
"Vậy sao? Để ta đi gặp muội ấy!" Ta có nghe các ma binh còn sống kể lại trước khi xảy ra trận chiến thiên ma Khả Như có đến tiết lộ với tỷ tỷ âm mưu của Vương Thiên Phương.
Bên ngoài Lan Lăng điện.
"Tỷ tỷ!" Khả Như vui mừng chạy tới ôm Tuyết Lạc.
"Có chuyện gì sao?" Tuyết Lạc nhẹ nhàng hỏi Khả Như.
"Muội vì tiết lộ mưu đồ của phụ vương với Tiên Ma Tôn vì sợ nên muội rời khỏi Thiên Giới rồi."
"Tạm thời muội cứ ở lại Ma Giới trước đi! Đợi khi nào ta đủ khả năng khống chế Hồng hoang chi lực rồi nhất thống thiên hạ chắc chắn sẽ cho muội một phần." Tuyết Lạc nở nụ cười đầy ác ý.
"..." Khả Như nhìn Tuyết Lạc mặt đầy khó hiểu.
......................
Ngày Tuyết Lạc đăng cơ.
Một cô gái vận y phục hắc long bào dành cho Ma Tôn bước vào làm toát lên một vẻ tôn quý kiêu sa đến lạ lùng. Tôn quý của một người có thể nắm trong tay cả đất trời này, một nét kiêu sa vĩnh viễn trường tồn trên người nữ nhân đó cứ vậy mà thản nhiên trước thời gian tựa như là bất tử bất diệt. Ba ngàn sợi tóc đen được búi lên bởi những trang sức sa hoa quý giá vẫn không quên để buông xõa một ít tóc mặc cho 'chúng' tùy ít ôm lấy bờ vai nhỏ và vòng eo lả lướt đến mê hồn. Nàng nhẹ nhàng ngước mặt lên nhìn phía trước, da trắng thịt trong, mịn màng như lụa, một khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo không chút tỳ vết lộ rõ dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu. Gió nhẹ thổi qua, tà áo lay động khiến cho nữ nhân có một vẻ đẹp thanh trần thoát tục kết hợp với những bước chân uyển chuyển khiến cho người khác không khỏi mê say. Dưới ánh nhìn say đắm của ngàn vạn người trong lục giới, nàng ung dung bước tới chỗ của Bạch Thanh Phong. Một nụ cười xuất hiện từ môi nàng, như là hoa quỳnh nở rộ, ánh mắt trong vắt, một niềm vui trong lòng lộ ra rõ rệt.
"Xem ra ngươi không thất hứa với ta!" Nói xong nàng tiếp tục tiến về phía ngai vàng.
"Bái kiến Ma Tôn!" Tất cả mọi người tham gia yến tiệc điều đồng thanh, cúi đầu, hai tay cung kính rồi dõng dạt hô to "Ma Tôn! Ma Tôn! Ma Tôn!"
"Sau trận chiến thiên ma vừa qua Ma Giới chúng ta đã chịu quá nhiều tổn thất nên sau khi ta lên ngôi mong các vị chiếu cố để ta có thể lặp lại tôn nghiêm, trật tự cho Ma Giới này!" Tuyết Lạc đứng trước ngai vàng tuyên bố "Tuyết Lạc ta chính thức trở thành Ma Tôn đời thứ 129 của Ma Giới này!"
"Ma Tôn cứ yên tâm phó thác chúng thần! Cho dù hy sinh cả tính mạng chúng thần cũng sẽ không phản bội người." Những kẻ thuộc Ma Giới đồng thanh.
"Nhớ cho kỹ lời hứa của các ngươi!" Tuyết Lạc nói giọng đầy ma mị.
"Chúng thần xin khắc cốt ghi tâm!"
"Di nguyện của Tiên Ma Tôn chính là muốn Ma Giới chúng ta đời đời phồn thịnh vì thế chúng ta tuyệt đối không được để Tiên Ma Tôn thất vọng!" Có Hồng hoang chi lực và Trạch Dương kiếm trong tay thì rất có thể ta sẽ khiến Ma Giới phồn thịnh hơn những gì tỷ tỷ mong đợi.
"Rõ!" Bọn họ tiếp tục đồng thanh.
"Cũng không còn sớm nữa! Mau cho người đưa những khách mời này đến khu vực dùng bữa. Tiếp đãi cho tốt vào!" Không biết bọn ma binh này đã đem rượu và hoa quả ra chưa nữa, phải đi xem thế nào mới được. Tuyết Lạc nhanh chóng rời đi.
"Các vị mời qua bên này!" Những người hầu của Ma Tôn nhanh chóng mời khách đi theo họ.
"Ma Tôn này đúng là một mỹ nhân, hồng nhan họa thủy không biết sẽ yêu nghiệt đến thế nào đây?" Người thứ nhất bàn tán.
"Ma Giới càng lúc càng suy yếu là cái chắc rồi! Chỉ mấy năm gần đây thôi mà đã qua 3 đời Ma Tôn rồi.'' Người thứ hai nói ''Hết Châu Hạ Dương rồi Châu Hạ Vỹ bây giờ còn có người ngoài là Vương Tuyết Lạc nữa chứ.''
"Dù gì cô ta cũng là người của Thiên Giới chỉ e là cô ta sẵn sàng hai tay dâng Ma Giới cho Thiên Quân thôi!" Thêm một kẻ bàn tán.
"Các ngươi nói đủ chưa?" Một giọng nói ma mị, lạnh lùng đến đáng sợ phát ra từ sau lưng bọn họ làm cho bọn họ không khỏi run sợ khi quay đầu lại nhìn.
"Ma.... Ma Tôn nghe nhầm rồi! Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm với nhau thôi ha ha."
"Chuyện phiếm? Từ khi nào Tuyết Lạc ta và Ma Giới trở thành chuyện phiếm của các ngươi vậy?" Tuyết Lạc nhìn bọn họ với ánh mắt thật đáng sợ.
"Chúng thần... chúng thần biết sai rồi mong Ma Tôn tha mạng!" Cả đám người họ đồng thanh quỳ xuống.
"Người đâu! Đem đám ngươi này vứt xuống Vong Xuyên. Ma Giới chỉ cần những người đồng ý trợ giúp chứ không phải đám người thích nói xấu sau lưng thế này." Giết các ngươi thế này là nương tay rồi.
"Tuân lệnh!" Một đám ma binh xông tới bắt bọn họ đem ra sông Vong Xuyên vứt xuống. Những âm thanh gào thét trong đau đớn của bọn họ chỉ được một lúc rồi trả lại sự im lặng cho sông Vong Xuyên. Các vong hồn nằm dưới sông Vong Xuyên cấu xé bọn họ đến chết quả thật rất nhanh.
"Tại sao nàng lại đăng cơ? Ma Giới sảy ra chuyện sao?" Thanh Phong ngạc nhiên nhìn nàng.
"Thiên Giới tấn công, Ma Tôn qua đời tất nhiên ta phải nhanh chóng lên ngôi để giúp Ma Giới chấn chỉnh lại rồi." Thì ra việc tỷ tỷ qua đời rất ít người biết xem ra ta phải nhanh chóng thông báo với lục giới về việc đăng cơ rồi.
"Nghe nói Thiên Quân cùng Hỏa đế hợp lực tấn công Ma Giới có phải không?" Cứ hỏi thử nàng ấy xem vậy.
"Đúng vậy! Xem ra ngươi biết cũng không ít." Tại sao ta lại có cảm giác rất quen thuộc với nam nhân này chứ?
Thì ra là vậy, thảo nào mấy hôm trước phụ vương nằng nặc tìm cây thảo băng sơn từ chỗ ta để làm lễ vật dâng cho Thiên Quân. Xem ra bọn họ đã có kế hoạch từ trước để tấn công Ma Giới. Thanh Phong trầm mặc một hồi lâu.
"Ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì! Chỉ là không biết nên dâng lễ vật gì vào ngày nàng đăng cơ thôi!" Thanh Phong cười nhạt.
"Ngươi có mặt là đủ rồi!" Tuyết Lạc ghé sát vào tai hắn.
"À phải rồi! Lúc nảy ta có gặp Khả Như công chúa đang đợi nàng ở bên ngoài." Xém nữa quên mất.
"Vậy sao? Để ta đi gặp muội ấy!" Ta có nghe các ma binh còn sống kể lại trước khi xảy ra trận chiến thiên ma Khả Như có đến tiết lộ với tỷ tỷ âm mưu của Vương Thiên Phương.
Bên ngoài Lan Lăng điện.
"Tỷ tỷ!" Khả Như vui mừng chạy tới ôm Tuyết Lạc.
"Có chuyện gì sao?" Tuyết Lạc nhẹ nhàng hỏi Khả Như.
"Muội vì tiết lộ mưu đồ của phụ vương với Tiên Ma Tôn vì sợ nên muội rời khỏi Thiên Giới rồi."
"Tạm thời muội cứ ở lại Ma Giới trước đi! Đợi khi nào ta đủ khả năng khống chế Hồng hoang chi lực rồi nhất thống thiên hạ chắc chắn sẽ cho muội một phần." Tuyết Lạc nở nụ cười đầy ác ý.
"..." Khả Như nhìn Tuyết Lạc mặt đầy khó hiểu.
......................
Ngày Tuyết Lạc đăng cơ.
Một cô gái vận y phục hắc long bào dành cho Ma Tôn bước vào làm toát lên một vẻ tôn quý kiêu sa đến lạ lùng. Tôn quý của một người có thể nắm trong tay cả đất trời này, một nét kiêu sa vĩnh viễn trường tồn trên người nữ nhân đó cứ vậy mà thản nhiên trước thời gian tựa như là bất tử bất diệt. Ba ngàn sợi tóc đen được búi lên bởi những trang sức sa hoa quý giá vẫn không quên để buông xõa một ít tóc mặc cho 'chúng' tùy ít ôm lấy bờ vai nhỏ và vòng eo lả lướt đến mê hồn. Nàng nhẹ nhàng ngước mặt lên nhìn phía trước, da trắng thịt trong, mịn màng như lụa, một khuôn mặt hoàn mỹ tinh xảo không chút tỳ vết lộ rõ dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu. Gió nhẹ thổi qua, tà áo lay động khiến cho nữ nhân có một vẻ đẹp thanh trần thoát tục kết hợp với những bước chân uyển chuyển khiến cho người khác không khỏi mê say. Dưới ánh nhìn say đắm của ngàn vạn người trong lục giới, nàng ung dung bước tới chỗ của Bạch Thanh Phong. Một nụ cười xuất hiện từ môi nàng, như là hoa quỳnh nở rộ, ánh mắt trong vắt, một niềm vui trong lòng lộ ra rõ rệt.
"Xem ra ngươi không thất hứa với ta!" Nói xong nàng tiếp tục tiến về phía ngai vàng.
"Bái kiến Ma Tôn!" Tất cả mọi người tham gia yến tiệc điều đồng thanh, cúi đầu, hai tay cung kính rồi dõng dạt hô to "Ma Tôn! Ma Tôn! Ma Tôn!"
"Sau trận chiến thiên ma vừa qua Ma Giới chúng ta đã chịu quá nhiều tổn thất nên sau khi ta lên ngôi mong các vị chiếu cố để ta có thể lặp lại tôn nghiêm, trật tự cho Ma Giới này!" Tuyết Lạc đứng trước ngai vàng tuyên bố "Tuyết Lạc ta chính thức trở thành Ma Tôn đời thứ 129 của Ma Giới này!"
"Ma Tôn cứ yên tâm phó thác chúng thần! Cho dù hy sinh cả tính mạng chúng thần cũng sẽ không phản bội người." Những kẻ thuộc Ma Giới đồng thanh.
"Nhớ cho kỹ lời hứa của các ngươi!" Tuyết Lạc nói giọng đầy ma mị.
"Chúng thần xin khắc cốt ghi tâm!"
"Di nguyện của Tiên Ma Tôn chính là muốn Ma Giới chúng ta đời đời phồn thịnh vì thế chúng ta tuyệt đối không được để Tiên Ma Tôn thất vọng!" Có Hồng hoang chi lực và Trạch Dương kiếm trong tay thì rất có thể ta sẽ khiến Ma Giới phồn thịnh hơn những gì tỷ tỷ mong đợi.
"Rõ!" Bọn họ tiếp tục đồng thanh.
"Cũng không còn sớm nữa! Mau cho người đưa những khách mời này đến khu vực dùng bữa. Tiếp đãi cho tốt vào!" Không biết bọn ma binh này đã đem rượu và hoa quả ra chưa nữa, phải đi xem thế nào mới được. Tuyết Lạc nhanh chóng rời đi.
"Các vị mời qua bên này!" Những người hầu của Ma Tôn nhanh chóng mời khách đi theo họ.
"Ma Tôn này đúng là một mỹ nhân, hồng nhan họa thủy không biết sẽ yêu nghiệt đến thế nào đây?" Người thứ nhất bàn tán.
"Ma Giới càng lúc càng suy yếu là cái chắc rồi! Chỉ mấy năm gần đây thôi mà đã qua 3 đời Ma Tôn rồi.'' Người thứ hai nói ''Hết Châu Hạ Dương rồi Châu Hạ Vỹ bây giờ còn có người ngoài là Vương Tuyết Lạc nữa chứ.''
"Dù gì cô ta cũng là người của Thiên Giới chỉ e là cô ta sẵn sàng hai tay dâng Ma Giới cho Thiên Quân thôi!" Thêm một kẻ bàn tán.
"Các ngươi nói đủ chưa?" Một giọng nói ma mị, lạnh lùng đến đáng sợ phát ra từ sau lưng bọn họ làm cho bọn họ không khỏi run sợ khi quay đầu lại nhìn.
"Ma.... Ma Tôn nghe nhầm rồi! Chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm với nhau thôi ha ha."
"Chuyện phiếm? Từ khi nào Tuyết Lạc ta và Ma Giới trở thành chuyện phiếm của các ngươi vậy?" Tuyết Lạc nhìn bọn họ với ánh mắt thật đáng sợ.
"Chúng thần... chúng thần biết sai rồi mong Ma Tôn tha mạng!" Cả đám người họ đồng thanh quỳ xuống.
"Người đâu! Đem đám ngươi này vứt xuống Vong Xuyên. Ma Giới chỉ cần những người đồng ý trợ giúp chứ không phải đám người thích nói xấu sau lưng thế này." Giết các ngươi thế này là nương tay rồi.
"Tuân lệnh!" Một đám ma binh xông tới bắt bọn họ đem ra sông Vong Xuyên vứt xuống. Những âm thanh gào thét trong đau đớn của bọn họ chỉ được một lúc rồi trả lại sự im lặng cho sông Vong Xuyên. Các vong hồn nằm dưới sông Vong Xuyên cấu xé bọn họ đến chết quả thật rất nhanh.