Chương 3: Nữ tử bí ẩn
''Chuyện này nếu lộ ra ngoài thì nha đầu đó sẽ gặp nguy hiểm nên nhất định đệ không được nói ra ngoài.''
''Huynh yên tâm đệ sẽ không nói cho ai biết đâu.'' Ngạn Phát dùng ánh mắt kiên định nhìn Thanh Phong.
''Được.'' Thanh Phong quay đi rồi biến mất trong làn sương mờ ảo.
Hoa Giới.
''Ngươi tìm thấy nha đầu Tuyết Lạc chưa?'' Hoa Thần hỏi Lan La.
''Chưa tìm thấy a, ta đã cho người đi tìm Tuyết Lạc khắp nơi rồi nhưng không thấy.'' Lan La đáp.
''Ngươi muốn chúng ta bị chủ nhân giết chết sao? Có một nha đầu cũng tìm không ra nữa haizz. Kỳ này tiêu thật rồi.''
''Nếu không phải do ngươi thì mọi chuyện đâu thành thế này.'' Lan La tức giận nói.
''Do ta?'' Hoa Thần thắc mắc hỏi.
''Nếu ngươi không diện lý do nhảm nhí gì mà mối thù của Hoa Giới với Ma Giới và đuổi Tuyết Lạc đi thì đâu phải tìm thế này.''
''Nhưng chủ nhân bảo ta tìm cách đuổi Tuyết Lạc khỏi Hoa Giới để cô ta theo Ma Giới a.''
''...''
''Các ngươi ồn ào đủ chưa?'' Giọng của một nữ tử.
''Chủ nhân tha mạng.'' Hoa Thần và Lan La nhanh chóng quỳ xuống đồng thanh.
''Quân cờ quan trọng trong việc báo thù của ta đã được cất giữ 1 vạn năm, nhưng tới lúc cần dùng thì lại bị các ngươi làm mất, các ngươi thấy các ngươi có đáng chết không?'' Giọng nữ tử đó đầy ma mị.
''Thần biết lỗi rồi a, chủ nhân bớt giận.'' Cả hai tiếp tục đồng thanh.
''Ta cho các ngươi thời gian tìm Tuyết Lạc là 1 năm nếu tìm không ra thì ta e rằng khó bảo đảm mạng của các ngươi an toàn.''
''Chúng... chúng thần sẽ cố gắng hết sức có thể để hoàn thành nhiệm vụ này. Mong chủ... chủ nhân yên tâm.'' Hoa Thần run rẩy nói.
''Được.'' Nữ nhân đó rời đi. Hoa Thần và La Lan cũng không thấy đâu nữa.
Thiên Giới.
Thiên Phương_ Thiên Quân đang đi dạo trong vườn thì có một thượng thần chạy qua đó hai tay cung kính, bẩm báo ''Thiên Quân, thần vừa nghe ngóng được vào bữa đăng cơ của Châu Hạ Vỹ xuất hiện một nữ tử giống hệt công chúa điện hạ. Thần nghe kể nữ nhân đó đi cùng Ngạn Phát và kết nghĩa tỷ muội với Châu Hạ Vỹ.''
''Nữ tử đó tên gì?'' Thiên Phương nhìn hắn
''Bẩm Thiên Quân cô ta tên là Tuyết Lạc.'' Hắn liền cúi đầu đáp
''Cho người tìm Tuyết Lạc và xuất thân của cô ấy cho ta. Ta muốn trong vòng ba ngày ngươi phải cho ta câu trả lời.''
''Thiên Quân yên tâm thần sẽ sớm có câu trả lời cho người. Thần xin cáo lui trước.'' Nói rồi hắn liền đi mất.
Nguyệt Như cung.
''Cô giúp ta quét dọn lại thư phòng sạch sẽ.'' Thanh Phong ra lệnh cho Tuyết Lạc.
''Tại sao ta phải đi quét dọn a? Ta chỉ đến đây phụ trách nấu ăn chứ có phải làm người hầu của điện hạ đâu a.''
''Trước đây ta có một thư đồng nhưng vì ta đã hứa với biểu đệ cho cô ở đây nên ta đã đuổi tên thư đồng đó đi rồi. Hay cô muốn có thêm người biết chuyện cô ở đây?''
''Ta sẽ đi làm liền a.'' Tuyết Lạc nhanh nhẹn chạy đến thư phòng.
''Còn nhiều việc lắm cô cứ từ từ làm. Nhớ kỹ không được dùng linh lực mà lười biếng.''
Tuyết Lạc đi quét dọn xong cả người mệt nhừ nhưng vẫn vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn.
Lửa cháy lên, đặt chảo lên bếp. Một tí dầu, chút hương vị, sơ qua sơ lại rồi cho rau đã rửa sạch vào chảo thêm ít gia vị xào tới xào lui rồi gắp ra dĩa. Tuyết Lạc nở nụ cười ác ý đem dĩa rau lên cho hắn.
''Điện hạ dùm tạm đi a.''
''Sao chỉ có mỗi rau vậy?'' Thanh Phong nhìn cô.
''Thưa điện hạ trong bếp chỉ còn mỗi rau thôi.''
''Cái gì? Chẳng lẽ cô không biết đi mua à?''
''Nếu điện hạ không bắt ta làm nhiều việc thì ta đã có thời gian để đi mua rồi.'' Cho ngươi biết hậu quả của việc bắt ta làm việc quá nhiều.
''Rót trà cho ta đi.'' Tuyết Lạc nghe vậy liền rót 1 ly trà đưa hắn rồi y nói tiếp ''Tí nữa cô nhớ đi quét dọn thư phòng cho ta.''
''Hả? Ta vừa quét dọn lúc nảy rồi mà.''
''Không tin thì cô cứ đến đó xem thử.'' Nói xong y cùng Tuyết Lạc đến thư phòng. Bên trong là 1 đống lộn xộn và đầy bụi bẩn cùng với những mạng nhện.
''Là ngươi cố tình phải không?'' Cô trừng mắt nhìn hắn.
''Phải thì đã sao?'' Hắn cười nhạt.
''Vậy thì ngươi tự đi mà làm.'' Tuyết Lạc quay đi thì hắn nói tiếp ''Lệnh của ta mà cô cũng dám chống? Có phải cô không muốn ở lại Nguyệt Như cung nữa?'' Giọng nói lạnh nhạt đó của y lại cất lên.
''Ta không có ý đó a! Làm thì làm, ngươi toàn gây chuyện với ta. Không biết kiếp trước ta làm sai việc gì để kiếp này gì gặp phải tên quái đản nhà ngươi.'' Cô tự trách nói
''Cô nói ai quái đản?" Sắc mặt Thanh Phong đầy sự khó chịu, hận không thể bóp chết Tuyết Lạc tại đây.
''Ta cũng không biết ta đang nói ai nữa, nhưng ta nghĩ kẻ nào cảm thấy khó chịu thì là kẻ ta đang nói đến.'' Nói xong Tuyết Lạc liền quay vô trong, nhanh chân chạy vào thư phòng để tránh khỏi sự tức giận của hắn.
''Đúng là không xem ai ra gì nữa rồi. Nha đầu bướng bỉnh này có giỏi thì ở đâu nói tiếp đi, chạy vào làm gì nhanh vậy?'' Nhưng chẳng ai đáp lại hắn. Thanh Phong thở dài một tiếng ''Haizzz.'' rồi đi mất.
......................
''Bẩm Thiên Quân, thần có câu trả lời mà người cần rồi.'' Thượng thần lúc nảy báo với Thiên Phương.
''Nhanh vậy sao? Ngươi nói luôn đi.''
''Tuyết Lạc năm nay vừa tròn một vạn tuổi, sống trong hoa giới từ lúc chào đời tới giờ nhưng không biết phụ mẫu là ai chỉ có 1 bà mẹ nuôi nhưng đã qua đời 6000 rồi và cũng đã bị Hoa Giới đuổi rồi bây giờ đang ở đâu thì không ai biết cả.''
''Đúng là thú vị thật.'' Thiên Quân cười nhạt rồi nói ''Ngươi lui xuống đi.''
''Thần xin cáo từ!''
''Huynh yên tâm đệ sẽ không nói cho ai biết đâu.'' Ngạn Phát dùng ánh mắt kiên định nhìn Thanh Phong.
''Được.'' Thanh Phong quay đi rồi biến mất trong làn sương mờ ảo.
Hoa Giới.
''Ngươi tìm thấy nha đầu Tuyết Lạc chưa?'' Hoa Thần hỏi Lan La.
''Chưa tìm thấy a, ta đã cho người đi tìm Tuyết Lạc khắp nơi rồi nhưng không thấy.'' Lan La đáp.
''Ngươi muốn chúng ta bị chủ nhân giết chết sao? Có một nha đầu cũng tìm không ra nữa haizz. Kỳ này tiêu thật rồi.''
''Nếu không phải do ngươi thì mọi chuyện đâu thành thế này.'' Lan La tức giận nói.
''Do ta?'' Hoa Thần thắc mắc hỏi.
''Nếu ngươi không diện lý do nhảm nhí gì mà mối thù của Hoa Giới với Ma Giới và đuổi Tuyết Lạc đi thì đâu phải tìm thế này.''
''Nhưng chủ nhân bảo ta tìm cách đuổi Tuyết Lạc khỏi Hoa Giới để cô ta theo Ma Giới a.''
''...''
''Các ngươi ồn ào đủ chưa?'' Giọng của một nữ tử.
''Chủ nhân tha mạng.'' Hoa Thần và Lan La nhanh chóng quỳ xuống đồng thanh.
''Quân cờ quan trọng trong việc báo thù của ta đã được cất giữ 1 vạn năm, nhưng tới lúc cần dùng thì lại bị các ngươi làm mất, các ngươi thấy các ngươi có đáng chết không?'' Giọng nữ tử đó đầy ma mị.
''Thần biết lỗi rồi a, chủ nhân bớt giận.'' Cả hai tiếp tục đồng thanh.
''Ta cho các ngươi thời gian tìm Tuyết Lạc là 1 năm nếu tìm không ra thì ta e rằng khó bảo đảm mạng của các ngươi an toàn.''
''Chúng... chúng thần sẽ cố gắng hết sức có thể để hoàn thành nhiệm vụ này. Mong chủ... chủ nhân yên tâm.'' Hoa Thần run rẩy nói.
''Được.'' Nữ nhân đó rời đi. Hoa Thần và La Lan cũng không thấy đâu nữa.
Thiên Giới.
Thiên Phương_ Thiên Quân đang đi dạo trong vườn thì có một thượng thần chạy qua đó hai tay cung kính, bẩm báo ''Thiên Quân, thần vừa nghe ngóng được vào bữa đăng cơ của Châu Hạ Vỹ xuất hiện một nữ tử giống hệt công chúa điện hạ. Thần nghe kể nữ nhân đó đi cùng Ngạn Phát và kết nghĩa tỷ muội với Châu Hạ Vỹ.''
''Nữ tử đó tên gì?'' Thiên Phương nhìn hắn
''Bẩm Thiên Quân cô ta tên là Tuyết Lạc.'' Hắn liền cúi đầu đáp
''Cho người tìm Tuyết Lạc và xuất thân của cô ấy cho ta. Ta muốn trong vòng ba ngày ngươi phải cho ta câu trả lời.''
''Thiên Quân yên tâm thần sẽ sớm có câu trả lời cho người. Thần xin cáo lui trước.'' Nói rồi hắn liền đi mất.
Nguyệt Như cung.
''Cô giúp ta quét dọn lại thư phòng sạch sẽ.'' Thanh Phong ra lệnh cho Tuyết Lạc.
''Tại sao ta phải đi quét dọn a? Ta chỉ đến đây phụ trách nấu ăn chứ có phải làm người hầu của điện hạ đâu a.''
''Trước đây ta có một thư đồng nhưng vì ta đã hứa với biểu đệ cho cô ở đây nên ta đã đuổi tên thư đồng đó đi rồi. Hay cô muốn có thêm người biết chuyện cô ở đây?''
''Ta sẽ đi làm liền a.'' Tuyết Lạc nhanh nhẹn chạy đến thư phòng.
''Còn nhiều việc lắm cô cứ từ từ làm. Nhớ kỹ không được dùng linh lực mà lười biếng.''
Tuyết Lạc đi quét dọn xong cả người mệt nhừ nhưng vẫn vào bếp chuẩn bị bữa ăn cho hắn.
Lửa cháy lên, đặt chảo lên bếp. Một tí dầu, chút hương vị, sơ qua sơ lại rồi cho rau đã rửa sạch vào chảo thêm ít gia vị xào tới xào lui rồi gắp ra dĩa. Tuyết Lạc nở nụ cười ác ý đem dĩa rau lên cho hắn.
''Điện hạ dùm tạm đi a.''
''Sao chỉ có mỗi rau vậy?'' Thanh Phong nhìn cô.
''Thưa điện hạ trong bếp chỉ còn mỗi rau thôi.''
''Cái gì? Chẳng lẽ cô không biết đi mua à?''
''Nếu điện hạ không bắt ta làm nhiều việc thì ta đã có thời gian để đi mua rồi.'' Cho ngươi biết hậu quả của việc bắt ta làm việc quá nhiều.
''Rót trà cho ta đi.'' Tuyết Lạc nghe vậy liền rót 1 ly trà đưa hắn rồi y nói tiếp ''Tí nữa cô nhớ đi quét dọn thư phòng cho ta.''
''Hả? Ta vừa quét dọn lúc nảy rồi mà.''
''Không tin thì cô cứ đến đó xem thử.'' Nói xong y cùng Tuyết Lạc đến thư phòng. Bên trong là 1 đống lộn xộn và đầy bụi bẩn cùng với những mạng nhện.
''Là ngươi cố tình phải không?'' Cô trừng mắt nhìn hắn.
''Phải thì đã sao?'' Hắn cười nhạt.
''Vậy thì ngươi tự đi mà làm.'' Tuyết Lạc quay đi thì hắn nói tiếp ''Lệnh của ta mà cô cũng dám chống? Có phải cô không muốn ở lại Nguyệt Như cung nữa?'' Giọng nói lạnh nhạt đó của y lại cất lên.
''Ta không có ý đó a! Làm thì làm, ngươi toàn gây chuyện với ta. Không biết kiếp trước ta làm sai việc gì để kiếp này gì gặp phải tên quái đản nhà ngươi.'' Cô tự trách nói
''Cô nói ai quái đản?" Sắc mặt Thanh Phong đầy sự khó chịu, hận không thể bóp chết Tuyết Lạc tại đây.
''Ta cũng không biết ta đang nói ai nữa, nhưng ta nghĩ kẻ nào cảm thấy khó chịu thì là kẻ ta đang nói đến.'' Nói xong Tuyết Lạc liền quay vô trong, nhanh chân chạy vào thư phòng để tránh khỏi sự tức giận của hắn.
''Đúng là không xem ai ra gì nữa rồi. Nha đầu bướng bỉnh này có giỏi thì ở đâu nói tiếp đi, chạy vào làm gì nhanh vậy?'' Nhưng chẳng ai đáp lại hắn. Thanh Phong thở dài một tiếng ''Haizzz.'' rồi đi mất.
......................
''Bẩm Thiên Quân, thần có câu trả lời mà người cần rồi.'' Thượng thần lúc nảy báo với Thiên Phương.
''Nhanh vậy sao? Ngươi nói luôn đi.''
''Tuyết Lạc năm nay vừa tròn một vạn tuổi, sống trong hoa giới từ lúc chào đời tới giờ nhưng không biết phụ mẫu là ai chỉ có 1 bà mẹ nuôi nhưng đã qua đời 6000 rồi và cũng đã bị Hoa Giới đuổi rồi bây giờ đang ở đâu thì không ai biết cả.''
''Đúng là thú vị thật.'' Thiên Quân cười nhạt rồi nói ''Ngươi lui xuống đi.''
''Thần xin cáo từ!''