Chương : 144
CHƯƠNG 144: EM CÓ THỂ GIÚP ANH
Thẩm Lệ vừa rời khỏi, Mạc Đình Kiên liền đến.
Anh mở chiếc Bentley phiên bản giới hạn nghe đâu trị giá hàng trăm nghìn đô, dừng lại ở lối vào trung tâm thương mại, làm cho mọi người nhìn chăm chú.
Hạ Diệp Chi vội vàng mở cửa xe lên xe, giục anh: “Đi nhanh đi.”
Mạc Đình Kiên cũng không có khởi động ô tô ngay, ngược lại là chậm rãi nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, sau đó liền một tay chống lưng ghê của cô, một tay chống cửa xe tư thế thân mật hỏi cô: “Sắc mặt không tốt lắm, Thẩm Lệ tìm em xem phim gì vậy?”
Hạ Diệp Chi theo thói quen rụt sau một chút, nói: “Phim huyền huyễn.”
“Nội dung phim rất bi thảm?”
“Không có…”
“Vậy sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?” Mạc Đình Kiên nói, liền đưa tay chạm vào mặt cô.
Hạ Diệp Chi theo bản năng rụt lại, tay Mạc Đình Kiên liền rơi xuống một khoảng không, cứng ngắc giữa không trung.
Trên mặt của anh cũng không có vẻ khó xử, nhưng vô hình làm thành một cảm giác bức bối ập tới người trước mặt, điều này khiến cho Hạ Diệp Chi rất khó chịu.
Thần kinh bị căng thăng mấy ngày hôm nay, vào giờ khắc này hoàn toàn đứt ra.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi sụp đổ: “Bố Đào Binh chết, có phải liên quan đến anh không?”
Mạc Đình Kiên giương mắt, con ngươi đen nhánh thâm trầm phảng giống như vòng xoáy không thấy đáy, giọng anh vừa trầm lại vừa lạnh: “Em còn đoán được gì nữa?”
“Anh đây là thừa nhận?” Hạ Diệp Chi không dám tin nhìn hắn, giọng có chút run.
Cô thực sự không thể hiểu rõ Mạc Đình Kiên.
Cô từ nhỏ đến lớn mặc dù cũng từng không được tốt lắm, nhưng loại chuyện có thể tùy tiện đem mạng người bóp trong tay giết người như chơi đùa này, lại là chuyện không dễ dàng có thể chấp nhận được.
Lần trước cô bị hai người kia bắt cóc, vốn là tội phạm trốn trại, bị cảnh sát bắt lại cũng sẽ bị bắn chết, cho nên cảm xúc Hạ Diệp Chi không lớn như vậy.
Nhưng lúc này đây, Mạc Đình Kiên tốc độ nhanh như vậy, có thể khiến cho người ta giải quyết bố Đào Binh, Hạ Diệp Chi chỉ cảm thấy có chút sợ.
“Ông ta đáng chết.” Mạc Đình Kiên cong môi một cái, nụ cười mang theo sự khát máu: “Những người đó đều đáng chết, Đào Tự Lâm không phải người cuối cùng.”
Bố Đào Binh, gọi là Đào Tự Lâm.
“Anh thông minh như vậy, anh có thể tìm được hung thủ, sau đó đem bọn họ giao cho cảnh sát…” Hạ Diệp Chi có chút sợ Mạc Đình Kiên như vậy, nhưng vẫn lấy hết dũng khí khuyên bảo anh.
Mạc Đình Kiên ý cười bên môi càng sâu hơn, khuôn mặt anh đẹp trai giữa ánh sáng nửa sáng nửa tối lộ ra vẻ quỷ dị: “Tôi thông minh? Thế nhưng mười lăm năm trôi qua, tôi vẫn không tìm được hung thủ, cho nên tôi chỉ có thể mỗi tìm được một người liên quan, liền xử lý xong một người.”
Hạ Diệp Chi không tự chủ được siết chặt hai tay.
Mạc Đình Kiên tiến lại gần cô một chút, vuốt nhẹ trên mặt cô một cái, ngay sau đó tiến đến bên tai cô nhẹ giọng nói: “Em không ủng hộ cách làm của tôi, em có thể đi trình báo.”
Hạ Diệp Chi toàn thân căng thẳng, cắn môi không nhúc nhích cũng không nói gì, chỉ ngửa đầu đối diện với Mạc Đình Kiên.
Mặc dù cô không đồng ý với cách làm của Mạc Đình Kiên, thế nhưng cô biết rõ bản thân sẽ không đi trình báo.
Mạc Đình Kiên đối với chuyện mẹ anh, đã có nhiều cố chấp.
Cho dù cô thực sự đi trình báo, cảnh sát bắt Mạc Đình Kiên, thế nhưng cô dám khẳng định, Mạc Đình Kiên cho dù ngồi không trong ngục giam, cũng vẫn sẽ có cách để giết những người có liên quan đến vụ án.
Mạc Đình Kiên có năng lực này.
Đột nhiên, sắc mặt Mạc Đình Kiên thấm sâu vào, giọng mịt mù vài phần: “Đây là ở trong xe, đừng nhìn anh như vậy.”
Anh thực sự rất thích đôi mắt này của Hạ Diệp Chi, sáng ngời lại quyến rũ người khác.
Hạ Diệp Chi cuống quít hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía nơi khác.
…
Vừa về tới biệt thự, Mạc Đình Kiên liền đưa Hạ Diệp Chi về phòng, trực tiếp đè người cô vào cánh cửa.
Vào thời điểm này Hạ Diệp Chi không có tâm trạng cùng anh làm chuyện này, nhưng lại tránh không thoát.
Cô tìm được cơ hội mở miệng nói: “Mấy ngày trước bố em có ra nước ngoài, hai ngày này chắc là đã trở về rồi.”
Mạc Đình Kiên quả nhiên ngưng động tác lại, nhưng cũng không buông Hạ Diệp Chi ra: “Ông ta ra nước ngoài làm gì?”
“Anh biết rồi còn hỏi.” Hạ Diệp Chi hơi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ông nội anh sẽ trở về.”
“Cố ý nói cho tôi biết chuyện này làm gì?” Mạc Đình Kiên cúi đầu hôn môi cô một cái: “Lúc này không cần nhớ việc này.”
“Là bởi vì việc này đã sớm nằm trong tầm kiểm soát của anh rồi, cho nên em không nói cho anh, anh cũng sớm biết được tin này phải không?”
Hạ Diệp Chi không từ chối nụ hôn của anh, cũng không đáp lại.
Mạc Đình Kiên có chút tẻ nhạt vô vị buông lỏng cô ra: “Nếu đã biết, vì sao còn muốn cố ý nói việc này chọc tôi mất hứng?”
Hạ Diệp Chi cũng không cảm thấy cách Mạc Đình Kiên tìm kiếm hung thủ là sai, cô cho rằng cách Mạc Đình Kiên không đúng lắm.
Anh quá mức âm trầm, thủ đoạn cũng vô cùng tàn nhẫn.
Thế nhưng, cô không biết phải giao lưu với Mạc Đình Kiên thế nào.
Mạc Đình Kiên căn bản cũng không nghe lọt lời cô, sẽ không tiếp nhận ý kiến của cô.
Một lát, Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng mình vang lên: “Mạc Đình Kiên, anh muốn tìm hung thủ thực sự bắt cóc anh và mẹ anh năm đó, em có thể giúp anh.”
“Giúp tôi?” Giọng Mạc Đình Kiên nhẹ đến mức gần như không nghe được.
Mẹ là một người phụ nữ tài ba xuất thân từ gia đình nho học, lúc còn trẻ từng là người tình trong mộng của tất cả thanh niên quyền quý ở Thượng Hải, có cả tài năng và ngoại hình, còn bố Mạc Đình Phong là người nói nghiệp nhà hộ Mộ, tất nhiên cũng là người rất tài năng.
Con của bọn họ Mạc Đình Kiên, lại thông minh như vậy xuất chúng, cũng không phải ngẫu nhiên.
Lúc mẹ bị hại, anh tốn rất nhiều thời gian mới đi ra, dần dần trở nên như người bình thường.
Nhưng thiếu niên mười mấy tuổi giống như lớn lên trong một đêm đó, chững chạc lại mang theo hơi thở âm trầm, anh chạy qua đồn cảnh sát rất nhiều lần, có một cảnh sát trẻ tuổi lặng lẽ nói thật với anh: “Vụ mấy người bị bắt, tôi nghĩ không đơn giản như vậy, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều muốn dàn xếp ổn thoả.”
Mạc Đình Kiên hiểu rõ nhất trên đời, người muốn muốn dàn xếp ổn thoả chính là nhà họ Mạc.
Nhà họ Mạc sẽ không để cho chuyện mẹ anh bị người ta làm nhục lộ ra ngoài, cho nên cũng sẽ không điều tra sâu vào bên trong.
Từ đó về sau, anh bắt đầu tra vụ án kia.
Bố ruột và chị sinh đôi cũng không tin anh, đều nghĩ bởi vì anh chính mắt thấy toàn bộ chuyện mẹ gặp phải năm đó mà bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, cho nên mới hành động không bình thường.
Mà lúc này, Hạ Diệp Chi lại đứng trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc nói sẽ giúp anh.
Giọng Mạc Đình Kiên so với bình càng thêm trầm thấp: “Em tin vụ án của mẹ tôi, phía sau còn có chủ mưu khác?”
“Em không biết cụ thể tình huống vụ án, nhưng em tin tưởng anh, anh thông minh như vậy, anh nghĩ phía sau còn có chủ mưu khác, thì nhất định sẽ có.”
Hạ Diệp Chi ánh mắt vô cùng kiên định, trong ánh mắt trong veo sáng ngời tất cả đều là tín nhiệm đối với anh.
Mạc Đình Kiên nhìn cô chằm chằm vài giây, đột nhiên ôm cô thật chặt vào trong lòng.
Anh cũng không nói gì, nhưng Hạ Diệp Chi lại không khỏi cảm thấy đáy lòng anh bị người khác hiểu là đứa trẻ mồ côi thì không cam lòng.
Hạ Diệp Chi nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ lưng anh: “Thế nhưng, anh phải đồng ý với em, không được phép tùy tiện… giết người.”