Chương : 152
CHƯƠNG 152: NGƯỜI PHỤC VỤ CÒN TRI KỶ HƠN ANH
Sau khi hai người phụ nữ thấy rõ là Hạ Diệp Chi thì vẻ mặt đều hoảng hốt, sau đó lại giả vờ bình tĩnh lên tiếng gọi cô: “Mợ chủ Mạc.”
“Hai cô đang nói chuyện gì vậy? Tôi cũng muốn tham gia cùng, không biết các cô có ý kiến gì không?”
Hạ Diệp Chi trực tiếp đi tới và ngồi giữa hai người phụ nữ, đầu ngẩng cao ưỡn ngực, tay đè ở trên váy, hai chân dài thẳng bắt chéo lên nhau tạo thành một tư thế ngồi tiêu chuẩn xinh đẹp lại vô cùng thục nữ.
Khi học đại học, cô từng học qua khóa lễ nghi, nếu không cô tới bữa tiệc này nhất định sẽ luống cuống.
Hai người phụ nữ lộ vẻ lúng túng, trong lòng biết Hạ Diệp Chi đã nghe được những lời bọn họ vừa nói.
Khi bàn luận sau lưng người khác mà bị bắt tại trận, người còn chút tự trọng đều sẽ cảm thấy rất lúng túng.
“Mợ chủ Mạc đùa gì vậy? Cô bằng lòng nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi đương nhiên mong còn chẳng được đấy.” Một người phụ nữ trong đó vội vàng nói lấy lòng.
Một người phụ nữ khác không chịu thua kém: “Đúng vậy, làn da của mợ chủ Mạc đẹp thật, cô chăm sóc thế nào vậy?”
Cô ta thật sự hâm mộ khi nhìn thấy làn da trắng mịn của Hạ Diệp Chi.
“Chăm sóc?” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn cô ta, đôi mắt mèo trợn tròn lộ vẻ kinh ngạc: “Tôi chưa bao giờ chăm sóc cả, sinh ra đã vậy rồi.”
Hạ Diệp Chi nói xong còn lộ vẻ kỳ lạ ghé sát lại gần mặt người phụ nữ kia nhìn, sau đó tò mò nói: “Da cô cũng đẹp quá, sinh ra đã vậy rồi sao?”
Người phụ nữ kia vô cùng đắc ý: “Đó là chuyện đương nhiên.”
“Ồ? Vậy tôi chọc một chút sẽ không có vấn đề gì chứ?” Hạ Diệp Chi lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Trong học viện sân khấu điện ảnh không thiếu nhất chính là những người đẹp tự nhiên, nhưng vừa nhìn cũng có thể nhận thấy được gương mặt này từng động qua dao kéo.
Người phụ nữ kia nghe vậy liền biến sắc: “Chuyện này… cằm tôi… vừa bị va chạm nên mợ chủ Mạc nhẹ tay một chút…”
Hạ Diệp Chi cười: “Được.”
Nụ cười này của cô làm cho người phụ nữ kia thấy lông tóc toàn thân dựng đứng.
Hạ Diệp Chi mới thò tay ra, cô ta đã khẩn trương giơ tay lên che mặt mình, không ngờ bởi quá gấp nên dùng sức hơi mạnh, lòng bàn tay lại đụng phải cằm.
“A… cằm của tôi!” Người phụ nữ kia hét lên một tiếng và đứng bật dậy chạy đi.
Người phụ nữ bên cạnh thấy thế thì trợn tròn mắt: “Cô… cô ta đi làm cằm à?”
“Đúng vậy.” Hạ Diệp Chi chớp chớp mắt nhìn cô ta, lộ vẻ thần bí đi tới: “Tôi nói thầm cho cô biết nhé, cô ta cũng từng làm ngực đấy.”
Mắt người phụ nữ kia càng mở to hơn: “Đê tiện, thế mà cô ta còn suốt ngày bảo mình là người đẹp tự nhiên, không ngờ lại dựa vào một gương mặt phẫu thuật thẩm mỹ để cướp người đàn ông của tôi, mẹ nó chứ!”
Người phụ nữ này nói xong liền đứng dậy, hung hăng rời khỏi đó.
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô chỉ khó chịu vì hai người phụ nữ này nói mặt của cô là giả, muốn tới đây đòi lại công bằng, không ngờ bọn họ đã xích mích với nhau trước.
“Anh tìm em nãy giờ, không ngờ em lại ở đây.”
Giọng nói của Trần Tuấn Tú đột nhiên vọng đến. Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh ta đã đi đến trước mặt cô.
Mặt anh ta đỏ bừng, nhìn qua có lẽ đã uống nhiều rượu.
Hạ Diệp Chi dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho Trần Tuấn Tú ngồi xuống.
“Anh, anh có thấy Tiểu Thành đâu không?” Cô định về. Dù sao bây giờ cô ở lại cũng không có chuyện gì làm.
Trần Tuấn Tú mỉm cười lắc đầu: “Tôi không thấy nó đâu cả, chẳng biết đã chạy đâu rồi. Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho nó.”
“Cũng được.”
Lúc này có người phục vụ đi ngang qua, Hạ Diệp Chi gọi anh ta lại: “Anh rót cho tôi cốc nước nóng nhé.”
Người phục vụ nhanh chóng rót cốc nước nóng mang qua. Hạ Diệp Chi nhận lấy và đưa cho Trần Tuấn Tú: “Anh uống nhiều rượu rồi.”
Trần Tuấn Tú đột nhiên ngẩn ra một lát mới nói: “Không nhiều.”
Anh ta nói xong liền giơ tay muốn nhận lấy cốc nước trong tay Hạ Diệp Chi, nhưng vừa vặn nắm lấy tay cô.
Hạ Diệp Chi cảm giác hơi ấm xa lạ từ trên tay truyền đến thì đột nhiên kinh ngạc muốn buông tay ra. Nhưng tay Trần Tuấn Tú vừa vặn nắm tay cô, cô lại cầm cái cốc, cô muốn thả ra cũng không được.
Hạ Diệp Chi hơi phản cảm khi bị người đàn ông khác động vào, nhưng cô cho rằng Trần Tuấn Tú uống say hoa mắt nên nhíu mày cố kiên nhẫn nói: “Anh uống say rồi, anh đang cầm tay tôi chứ không phải cái cốc đâu.”
Trần Tuấn Tú lại giống như không nghe thấy, càng nắm chặt lấy tay của cô hơn, không hề có ý định thả ra.
Hạ Diệp Chi giãy giụa nhưng không sao rút tay ra được.
Cô nhíu mày muốn đứng dậy thì thấy một bóng người quen thuộc đột nhiên nhảy ra, thò tay chém mạnh vào trên cổ tay của Trần Tuấn Tú nhưng anh ta vẫn không buông tay.
Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt thâm trầm của Mạc Đình Kiên.
Anh thấy Trần Tuấn Tú không chịu buông tay thì trực tiếp kéo mạnh tay Hạ Diệp Chi ra.
Trần Tuấn Tú nắm quá chặt, khi tay Hạ Diệp Chi bị kéo ra thì trên mu bàn tay đã đỏ bừng và hơi đau. Bởi vì quán tính, nước trong cốc cũng bị bắn ra, hất gần hết lên trên người Hạ Diệp Chi.
“Khương Nhung…”
Chiếc váy đỏ bị thấm ướt một mảng lớn, nó vốn rất mỏng, sau khi bị thấm ướt thì trở nên bất nhã.
Mạc Đình Kiên cởi áo vest trên người xuống và khoác ở trên người Hạ Diệp Chi, sau đó dặn dò: “Đưa anh ta về đi.”
Lúc này, Hạ Diệp Chi mới phát hiện ra Thời Dũng cũng đi theo sau lưng Mạc Đình Kiên.
“Anh…”
Hạ Diệp Chi muốn hỏi sao anh lại tới đây, kết quả mới mở miệng đã bị Mạc Đình Kiên kéo đi về phía cửa sau của phòng tiệc một cách ngang ngược.
Đúng lúc chỗ của bọn họ bây giờ cách cửa sau của phòng tiệc không xa, Mạc Đình Kiên đi rất nhanh, trông dáng vẻ hình như hoàn toàn không muốn nghe Hạ Diệp Chi nói gì.
Hạ Diệp Chi bị anh cứng rắn kéo ra ngoài. Cô đi giày cao gót, vừa rồi đi trong bữa tiệc lâu như vậy vốn đã đau chân, lúc này hoàn toàn không theo kịp bước chân của Mạc Đình Kiên. Khi mới ra khỏi cửa sau của phòng tiệc, chân cô lại càng đau hơn.
Hạ Diệp Chi đau đến mức phải hít sâu một hơi. Nhưng Mạc Đình Kiên đang nổi nóng nên hoàn toàn không chú ý tới tình trạng của cô, vẫn kéo cô đi về phía cửa thang máy.
Hạ Diệp Chi thình lình lại trẹo chân một cái.
Cô đau đến mức nước mắt cũng muốn rơi ra, không thể nhịn được nữa liền hét lên với Mạc Đình Kiên: “Anh thả tay tôi ra!”
Lúc này Mạc Đình Kiên mới dừng lại quay đầu nhìn cô, vẻ mặt vẫn thâm trầm.
Chỉ có điều khi nhìn thấy nước mắt Hạ Diệp Chi lưng tròng, anh liền biến sắc, cúi đầu liếc nhìn xuống và hỏi: “Em bị trẹo chân à?”
Hạ Diệp Chi cười lạnh: “Nhờ anh ban tặng đấy.”
Mạc Đình Kiên ngồi xổm xuống muốn xem chân của Hạ Diệp Chi nhưng cô nhịn đau lùi lại một bước, cúi người cởi giày ra và trực tiếp ném lên người anh, đi chân trần ra ngoài.
Có người phục vụ của khách sạn đi qua bên cạnh, tò mò nhìn cô.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng trừng mắt với anh ta: “Anh nhìn cái gì? Chưa từng thấy ai đi chân đất à?”
Nhân viên phục vụ trong khách sạn bảy sao được đào tạo rất tốt, vội vàng khom người nói: “Xin lỗi, cô có cần tôi gọi bác sĩ giúp cô không?”
Hạ Diệp Chi quay đầu liếc nhìn Mạc Đình Kiên, thấy anh vẫn đứng tại chỗ với vẻ mặt khó lường.
Cô nhìn anh cười giễu cợt. Một người phục vụ cũng thân thiết hơn anh