Chương : 169
CHƯƠNG 169: ÂM HIỂM.
Sau khi Hạ Diệp Chi nghe xong lời này của anh, liền lập tức đẩy anh ra: “Không được, tôi muốn đi.”
Cô biết Mạc Đình Kiên không muốn cho cô đi công tác.
Mạc Đình Kiên không nói gì, hai mắt nặng nề nhìn cô chằm chằm, trong mắt không có tâm tình nào khác, nhưng Hạ Diệp Chi nhìn thế nào cũng cảm thấy ánh mắt của anh hình như có hơi u oán.
“Tuần sau là về.” Hạ Diệp Chi bĩu môi, cô cảm thấy hình như bản thân đã hiểu sai ý trong ánh mắt của anh.
Mạc Đình Kiên mới không phải là người chán nản như vậy, chỉ là đi công tác một tuần thôi mà.
Mạc Đình Kiên lên tiếng, rồi kéo tay cô: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Khi trở về phòng vào buổi tối, Mạc Đình Kiên liền ném Hạ Diệp Chi lên trên giường: “Tôi cho em quyền lợi lựa chọn, một là, bây giờ em phải làm xong phần của một tuần, hai là, đợi sau khi em công tác về sẽ đền bù tổn thất cho tôi.”
Hạ Diệp Chi: “…”
Cô thật sự không muốn lựa chọn.
Hạ Diệp Chi hừ một tiếng, chống tay đứng dậy đi vào phòng tắm.
Những điều bất bình đẳng và vô lý như vậy, cô còn lâu mới đáp ứng Mạc Đình Kiên.
Kết quả cuối cùng cô bị Mạc Đình Kiên làm một lần ở trong phòng tắm, khi trở lại trên giường cọ sát một trận rồi mới buông tha cô.
Sáng sớm hôm sau, cô được Mạc Đình Kiên đánh thức.
“Nên rời giường thôi!”
Cô vừa mở mắt ra đã thấy Mạc Đình Kiên quần áo chỉnh tề, cùng với người đàn ông bất chấp mọi thứ ở trong phòng tắm hôm qua, quả thật giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Hạ Diệp Chi bị vây hãm lâu như vậy, cho dù đã tỉnh nhưng giọng nói vẫn khàn khàn như vừa mới tỉnh: “Mấy giờ rồi?”
“Sáu giờ!” Mạc Đình Kiên đã rửa mặt xong, giọng nói vẫn như thường.
Sáu giờ, ăn cơm rửa mặt ba mươi phút, đi ra sân bay hơn một giờ, về khoản thời gian Mạc Đình Kiên căn rất chuẩn.
Hạ Diệp Chi nhắm mắt lại, mơ màng tính toán thời gian, bây giờ cô rất muốn ngủ tiếp.
Mạc Đình Kiên dùng âm thanh trầm thấp dễ nghe, ở bên tai của cô đổ thêm dầu vào lửa nói: “Không muốn dậy thì cứ ngủ tiếp đi.”
Anh vừa dứt lời, Hạ Diệp Chi liền lập tức tỉnh táo.
Tối hôm qua, Mạc Đình Kiên giày vò cô như vậy, lại gọi cô rời giường sớm, rõ ràng không muốn cô đi công tác đây mà.
Âm hiểm!
Hạ Diệp Chi cắn răng trở mình ngồi dậy, lẩm bẩm một câu:”Âm hiểm.”
Mạc Đình Kiên chớp mắt, không nói gì cả.
…..
Lúc này, Mạc Đình Kiên tự mình lái xe đưa Hạ Diệp Chi đi sân bay.
Hai người đi tới chỗ tụ họp với Hạ Chính Tu.
Đây là lần thứ hai Hạ Chính Tu nhìn thấy Mạc Đình Kiên sau khi trở về.
Để phá vỡ bầu không khí, Hạ Chính Tu đành mở miệng nói chuyện trước: “Để cho tài xế chở đến không được sao? Cậu còn cố ý đưa Diệp Chi đến sân bay, như vậy thì quá làm phiền cậu rồi.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy, liếc nhìn Hạ Diệp Chi:”Dù sao cũng không có việc gì.”
Trên mặt Hạ Diệp Chi rất bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại nhịn không được phỉ nhổ Mạc Đình Kiên.
Rõ ràng bận muốn chết mà còn điềm nhiên nói không có việc gì.
Hạ Chính Tu khẽ gật đầu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Mạc Đình Kiên lại tiếp tục mở miệng: “Đến thành phố C bên kia còn làm phiền cụ Hạ chiếu cố phu nhân của tôi.”
Ở trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn có bộ dáng đạm mạc này, giống như không có tâm tình, thần sắc lạnh như băng, nhưng anh vẫn không thể che giấu uy hiếp trong giọng nói của bản thân.
Ngay cả Hạ Diệp Chi cũng hiểu, chứ đừng nói Hạ Chính Tu.
Sắc mặt Hạ Chính Tu hơi cứng lại, sau đó bình thản ung dung nói: “Diệp Chi là cháu gái ruột của ta, điều này là đương nhiên.”
Mạc Đình Kiên nghe vậy chỉ nhếch miệng một cái, không có ý chê cười.
Hạ Chính Tu quay xuống nhìn Hạ Diệp Chi nói:”Chúng ta vào thôi.”
Hạ Diệp Chi phụ giúp kéo hành lý vào bên trong, nhưng không quên quay lại nhìn Mạc Đình Kiên làm động tác lấy tay gọi điện thoại.
Ý nói sau khi đến thành phố C, cô sẽ gọi điện thoại cho anh.
Mạc Đình Kiên toàn thân âu phục quý phái, hơn nữa thân hình thon dài, đứng ở trong đám người trong sân bay vô cũng nổi bật, bộ dạng có hơi cao ngạo, nhưng lộ ra chút cô đơn.
Hạ Diệp Chi liên tiếp quay đầu lại nhìn hắn vài cái, mới đi đến chỗ kiểm tra an ninh sân bay.
Lúc này, cô mới chú ý tới sắc mặt của Hạ Chính Tu trông rất kém.
Chắc là vừa mới bị Mạc Đình Kiên uy hiếp, cho nên sắc mặt mới như thế.
Mặc dù Mạc Đình Kiên nói để Hạ Chính Tu chiếu cố cô, nhưng cô vẫn biết phụ giúp kéo hành lý với Hạ Chính Tu.
Hạ Chính Tu không mang theo trợ lý cùng thư lý, cho nên Hạ Diệp Chi đành phải ôm đồn.
Nhìn thấy Hạ Diệp Chi giành hành lý trong tay mình, Hạ Chính Tu không khỏi quay đầu lại nhìn cô một cái.
Hạ Diệp Chi nhìn ông cười cười.
Cô hầu như không ở chung với Hạ Chính Tu khi có một mình, cho nên bây giờ lại có mấy phần ngại ngùng.
Cũng may Hạ Chính Tu không có ý nói nhiều với cô, lên máy bay cũng tự nghỉ ngơi.
……
Hai giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay ở thành phố C.
Bên phía khách sạn phái xe tới đón bọn họ.
Hạ Diệp Chi mở điện thoại ra, phát hiện có hai cuộc gọi nhỡ của Mạc Đình Kiên.
Lập tức, Hạ Diệp Chi nhắn tin cho Mạc Đình Kiên: vừa xuống máy bay xong.
Khoảng hai giây sau, cô nhận được tin nhắn hồi âm của Mạc Đình Kiên, chỉ một chữ rất đơn giản: “Ừ!”
Cô vừa để điện thoại di động xuống, Hạ Chính Tu liền lên tiếng:”Buổi chiều không có việc gì, buổi tối chúng ta sẽ tham gia một bữa tiệc.”
Hạ Chính Tu vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc nói chuyện cũng đang nhắm mắt.
Đến khách sạn, Hạ Diệp Chi đi tắm rửa trước, rồi lăn lên giường ngủ đến quên trời quên đất.
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều.
Cô muốn gọi điện cho khách sạn đặt món ăn, mới đi xem điện thoại di động của mình.
Chỉ có một tin nhắn chưa đọc từ Mạc Đình Kiên ‘gửi địa chỉ khách sạn cho tôi.’
Hạ Diệp Chi tưởng tượng bộ dáng Mạc Đình Kiên ngồi trong phòng làm việc, cau mày soạn tin nhắn gửi cho cô, nhịn không được bật cười.
Cô cảm giác bản thân giống như một con đứa con gái đi công tác, còn Mạc Đình Kiên như một cha già không yên lòng về con gái, thậm chí còn yêu cầu cô gửi địa chỉ khách sạn cho.
Mặc dù cái ví von này có hơi buồn cười, nhưng Hạ Diệp Chi vẫn gửi địa chỉ khách sạn cho anh ấy.
Buổi tối, Hạ Diệp Chi cùng Hạ Chính Tu đi tham gia bữa tiệc.
Tới tham gia bữa tiệc có một ít người lớn tuổi, có thể thấy những người này có quan hệ không tệ với Hạ Chính Tu.
Mấy ngày tiếp theo, Hạ Diệp Chi xem như hiểu rõ, Hạ Chính Tu đâu phải là đi công tác, rõ ràng đến giao lưu tình cảm với đám bạn bè cũ.
Sở dĩ ông đưa Hạ Diệp Chi đi mà không phải Hạ Hương Thảo, cũng bởi vì ông biết Hạ Hương Thảo quá kiêu căng, làm càn dễ gây ra chuyện, cho nên mới không đưa cô ta đi.
Lúc Hạ Chính Tu giới thiệu đều nói:”Đây là cháu gái nhỏ của tôi.”
Rồi có người đùa giỡn:”Nhà tôi cũng có một thằng nhóc, hay là kết thông gia đi?”
Hạ Chính Tu liền lắc đầu:”Chuyện này không thể được, cháu gái của tôi đã lập gia đình rồi.”
“Thằng nhóc nhà ai lại may mắn như vậy, có thể lấy được cháu gái ngoãn ngoãn của ông vậy?”
“Nhà họ Mạc.” đọc full tại astory
Bằng cách này, mọi người đều biết Hạ Diệp Chi chính là mợ chủ nhà họ Mạc.
Đột nhiên, Hạ Diệp Chi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hạ Chính Tu không chỉ ôn lại tình cảm với bạn cũ, mà còn mượn thân phận “mợ chủ nhà họ Mạc” của Hạ Diệp Chi để tăng thêm mặt mũi cho mình.
Dù sao ông xuất ngoại nhiều năm, quan hệ với những người bạn cũ này đã phai nhạt rất nhiều.
Nhưng nếu như ông có cháu gái được gả vào nhà họ Mạc làm mợ chủ, thì những người có quan hệ lạnh nhạt kia cũng sẽ cho ông ba phần mặt mũi.