Chương : 172
CHƯƠNG 172: ĐẾN KHÁCH SẠN BẮT KẺ THÔNG DÂM.
Trong phòng ăn, Hạ Diệp Chi ngồi ăn cơm, Mạc Đình Kiên ngồi ở phía đối diện, cứ khoanh tay nhìn cô chằm chằm.
Trên mặt anh đầy vẻ lạnh nhạt như thói quen, nhưng đôi mắt kia hết sức chăm chú, giống như mấy năm chưa từng nhìn thấy cô.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên như vậy quá dính người, cô cảm thấy anh nhìn như vậy quá kỳ lạ.
Vì vậy, cô lên tiếng hỏi Mạc Đình Kiên: “La Doanh… Chuyện gì đã xảy ra với cô ta?”
Tất nhiên cô tin tưởng Mạc Đình Kiên nhưng cũng phải hiểu rõ là chuyện gì đã xảy ra.
Tại sao La Doanh lại tìm được biệt thự của Mạc Đình Kiên, những tin tức kia lại là chuyện gì.
Mạc Đình Kiên không trả lời mà hỏi ngược lại:”Đã xem tin tức à?”
“Ưm, xem rồi.” Hạ Diệp Chi lại ăn thêm một muỗng cháo, hơi hài lòng híp mắt.
Tay nghề của thím Hồ quá giỏi.
Mặc dù cô cũng biết nấu ăn nhưng tay nghề kém xa so với thím Hồ.
Mạc Đình Kiên cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, phát hiện trừ hài lòng thì cơ bản không nhìn ra một chút dấu vết tức giận.
Anh nhướng mày hỏi:”Không tức giận?”
“Dù sao cũng không phải là sự thật, có gì mà phải tức giận?” Chỉ hơi lúng túng chút thôi.
Tên của Mạc Đình Kiên và một cô gái khác xuất hiện cùng nhau, trong lòng cô không quá dễ chịu.
Nghĩ như vậy, cô cầm muỗng hung dữ đâm hai cái vào bát, lúc này đúng là hơi tức giận.
Mạc Đình Kiên chăm chú nhìn cô chằm chằm, không bỏ qua bất kỳ một ánh mắt và động tác nào của cô:”Tin tưởng như vậy à?”
“Tại sao em lại không tin anh? Loại người như La Doanh đến gần anh thì còn không bằng anh đi tìm Hạ Hương Thảo.”
Rõ ràng Hạ Diệp Chi chỉ đơn thuần nhanh miệng lấy một ví dụ, kết quả sắc mặt Mạc Đình Kiên lập tức trầm xuống.
Hạ Diệp Chi cẩn thận liếc anh một cái, phát hiện sắc mặt anh rất khó coi, trong lòng cô hơi khó hiểu, lời nào của cô đã chọc giận anh?
“Hạ Diệp Chi, em nghe rõ cho anh.”
“Hả?” Đây là phải mắng cô à?
“Sau này không được phép nói là để anh đi tìm cô gái khác.”
“Hả?” Trong lòng Hạ Diệp Chi đang suy tính là nếu Mạc Đình Kiên mắng cô thì cô phải giận dỗi ngược lại thế nào, kết quả là Mạc Đình Kiên lại nói chuyện này.
Cô có chút không biết làm sao, có lúc cô cảm thấy người đàn ông này còn bướng bỉnh hơn mình.
“Chỉ lấy ví dụ thôi mà.”
“Ví dụ cũng không được.”
“… Được rồi.” Sự kiêu ngạo của Hạ Diệp Chi lập tức giảm xuống.
Lúc này vẻ mặt Mạc Đình Kiên mới đứng đắn, nghiêm chỉnh nói chuyện với Hạ Diệp Chi.
Anh hơi nhíu mày:”Hình như La Doanh đã nghi ngờ thân phận của anh.”
Lúc này Hạ Diệp Chi đã ăn xong, cô nghe vậy buông muỗng, nhìn về phía anh: “Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Mạc Đình Kiên im lặng suy nghĩ trong chốc lát rồi nói:”Cứ thuận theo tự nhiên.”
“Thuận theo tự nhiên như thế nào?” Hạ Diệp Chi hơi không theo kịp suy nghĩ của Mạc Đình Kiên.
Thuận theo tự nhiên nghĩa là Mạc Đình Kiên bắt đầu xuất hiện trước mặt quần chúng à?
Sau đó, lời đồn cậu củ nhà họ Mạc bị hủy khuôn mặt tự bị phá.
Mà tiếp theo đó, có thể là… Vô số người phụ nữ đều muốn lao vào Mạc Đình Kiên.
Trong lòng Hạ Diệp Chi cảm giác hơi kì lạ.
Giống như cô giấu một báu vật, trước giờ chỉ có cô nhìn thấy nó, chỉ có cô biết báu vật này tốt bao nhiêu. Rốt cuộc, một ngày nào đó, báu vật này xuất hiện trong tầm mắt mọi người, bị nhiều người mơ ước.
Loại cảm giác này… Thật không dễ chịu.
“Ăn no rồi à?”
Đột nhiễn Mạc Đình Kiên hỏi một câu, Hạ Diệp Chi gật đầu một cái: “Ưm.”
Sau đó, Hạ Diệp Chi lập tức bị Mạc Đình Kiên kéo về phòng ngủ, vừa vào cửa lại bị cuốn vào những nụ hôn.
Những cảm xúc tinh tế trong lòng Hạ Diệp Chi cũng bị cuốn trôi bởi nụ hôn thân mật này. Trước kia nghe người ta nói một ngày không gặp như cách ba thu, Hạ Diệp Chi luôn cảm thấy quá phóng đại.
Nhưng mấy ngày gần nay, Hạ Diệp Chi cũng có cảm giác như vậy.
Hạ Diệp Chi thuận theo và phối hợp làm Mạc Đình Kiên càng vui vẻ.
Khi cảm xúc mãnh liệt, Mạc Đình Kiên nâng chân cô, mạnh mẽ, dồn dập hướng vào bên trong, giọng nói khàn khàn dụ dỗ cô: “Gọi chồng đi.”
“Chồng… a!”
Mạc Đình Kiên tăng thêm chút sức, Hạ Diệp Chi không khống chế được, kêu thành tiếng.
Hạ Diệp Chi bay chuyến bay lúc sáng sớm, sau khi trở về, cô chỉ ăn một bát cháo đã bị Mạc Đình Kiên nhốt vào phòng và lăn qua lăn lại mấy lần, cuối cùng cô mệt mỏi, ngủ mê man thì Mạc Đình Kiên mới tha cho cô.
Lúc cô tỉnh lại đã là buổi tối.
Trong phòng chưa bật đèn lớn, chỉ có một ánh đèn mờ.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, nhìn thấy Mạc Đình Kiên ngồi trên ghế salon, cách giường không xa, đang xem tài liệu. Bên cạnh, ánh đèn tỏa ra ánh sáng mờ.
Mạc Đình Kiên đã tắm xong, mái tóc mềm mại xõa trên trán, trên người mặc quần áo với chất liệu mềm dịu, khí thế bén nhọn bị ánh đèn vàng ấm áp làm phai mờ nhiều, cả người trở nên hết sức dịu dàng.
Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm anh một lúc, không kiềm được cong môi bật cười, hết sức nhẹ nhàng trở người.
Động tĩnh nhỏ này làm Mạc Đình Kiên chú ý.
Ánh mắt anh nhìn về phía này, trong tròng mắt đen láy khó phân biệt được suy nghĩ lại rất rõ ràng hiện ra một chút dịu dàng thân thiết.
Giọng nói trầm thấp như trước:”Đói không?”
“Đói.” Hạ Diệp Chi há miệng mới phát hiện giọng nói mình hơi khàn khàn bất thường, sau đó cô gật đầu một cái.
Mạc Đình Kiên đặt tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi đến mép giường, ngồi xuống, cúi người hôn lên trán cô.
Lúc muốn rời người thì lại phát hiện đôi mắt mèo xinh đẹp của Hạ Diệp Chi mở ra, nhìn chằm chằm thẳng vào anh.
Anh thích nhất là đôi mắt này của cô, quá đẹp, khi cô nhìn anh, anh luôn cảm thấy là cô đang quyến rũ mình.
Anh không nhịn được, lại cúi người hôn một cái.
Hạ Diệp Chi hơi khó thở, vùng vẫy hai cái, giơ tay đẩy anh ra:”Em rất đói!”
Hơi thở của Mạc Đình Kiên hơi loạn:”Xuống lầu ăn hay là bưng lên đây?”
“Xuống lầu ăn!” Nếu là bưng lên thì chẳng phải thím Hồ sẽ biết trưa nay cô và Mạc Đình Kiên làm gì trong phòng à?
Mạc Đình Kiên nhận ra ý tưởng của cô, anh cong môi cười, tiếng cười vui vẻ và hơi đắc ý.
Hạ Diệp Chi cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này có vẻ rất muốn ăn đòn, giơ tay đánh vào ngực anh hai cái
…
Hôm sau, Hạ Diệp Chi bị điện thoại đánh thức.
Cô giơ tay phải tìm điện thoại di động. Ở bên cạnh, Mạc Đình Kiên tìm được trước cô một bước, cúp điện thoại giúp cô.
Cánh tay dài của anh vừa thu lại thì lại lập tức ôm cô vào ngực: “Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút đi.”
Cô nhắm mắt muốn tiếp tục ngủ thì điện thoại di động lại có cuộc gọi đến.
Hạ Diệp Chi đã bị đánh thức, lúc này lại có cuộc gọi nên hoàn toàn tỉnh, Mạc Đình Kiên thấy cô bị đánh thức, sắc mặt anh hơi khó coi, đưa tay cầm lấy điện thoại muốn trực tiếp tắt máy.
“Đừng tắt máy, đưa điện thoại di động cho em.” Hạ Diệp Chi nhận lấy điện thoại di động từ trong tay Mạc Đình Kiên và nghe máy.
Giọng nói của Thẩm Lệ truyền từ đầu bên kia điện thoại truyền qua, có vẻ kích động và giận dữ: “Cậu còn đang ngủ đúng không? Dậy mau, chúng ta đến khách sạn bắt kẻ thông dâm!”
“Hả? Bắt ai?” Trên mặt Hạ Diệp Chi đầy vẻ mê man, mới sáng sớm mà bắt ai?
Giọng Thẩm Lệ càng nóng nảy hơn: “Tất nhiên là chồng cậu, Mạc Đình Kiên!”
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Đình Kiên, kẻ đang muốn hôn mình: