Chương : 174
CHƯƠNG 174: GIAO CHO ANH
Hạ Diệp Chi đã biết trước là Hạ Hương Thảo sẽ không chịu bỏ qua. Suốt cả ngày cô đều không nhận điện thoại của Hạ Hương Thảo, hiện giờ sợ là cơn giận dữ của Hạ Hương Thảo đã lên đến đỉnh điểm rồi.
“Có chút chuyện, tạm thời không nói với anh nữa.”
Mạc Đình Kiên cũng đã nghe thấy giọng của Hạ Hương Thảo, anh trầm giọng hỏi cô:“Em đang ở đâu?”
Hạ Diệp Chi không nói gì nhiều mà lập tức cúp điện thoại luôn.
Hạ Hương Thảo vốn dĩ chỉ đến tìm cô vì Mạc Đình Kiên, cô không muốn để Mạc Đình Kiên qua đây lại bị Hạ Hương Thảo chiếm đoạt.
Ừm, cho dù Hạ Hương Thảo liếc nhìn Mạc Đình Kiên thêm hai cái thì cô cũng cảm thấy là Hạ Hương Thảo đã chiếm đoạt anh ấy.
Hạ Hương Thảo nhìn Hạ Diệp Chi, cặp mắt giống như có thể phun ra lửa: “Hạ Diệp Chi! Tao tìm mày cả ngày trời, mày thì hay rồi, còn có tâm tư trốn ở đây ăn cơm!”
Thật sự thú vị, cô cần phải trốn đi để ăn cơm?
“Tại sao tôi không có tâm tư ăn cơm? Hơn nữa tôi cũng không trốn, chỉ là không muốn gặp chị mà thôi.” Hạ Diệp Chi liếc xéo Hạ Hương Thảo một cái, vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không coi cô ta ra gì.
Nếu không phải đang ở chốn đông người, Hạ Hương Thảo thật sự rất muốn nhảy lên cào mặt Hạ Diệp Chi.
Hạ Hương Thảo nghiến răng nói:“Mày sớm đã biết ‘Mạc Gia Thành’ chính là Mạc Đình Kiên chứ gì? Nhưng mà mày không nói gì cả, mày lừa gạt hết tất cả mọi người chúng tao. Mày đúng là âm hiểm!”
Người ban đầu đổi ý ép gả cô cho nhà họ Mạc bây giờ lại lật mặt nói cô âm hiểm!
Bộp!
Không đợi Hạ Diệp Chi lên tiếng, Thẩm Lệ đã giơ tay vỗ bàn thật mạnh rồi đứng dậy: “Hạ Hương Thảo cô có thôi đi không. Lúc đầu là cô ép Chi Chi giúp cô ruồng bỏ Mạc Đình Kiên người ta, bắt Chi Chi gả vào nhà họ Mạc thay cô. Bây giờ biết Mạc Đình Kiên là một người bình thường và còn đẹp trai, hối hận rồi lại chạy đến tìm Chi Chi gây chuyện, ra ngoài không mang liêm sỉ phải không?”
Hạ Hương Thảo biết Thẩm Lệ.
Trước đây lúc cô ta ức hiếp Hạ Diệp Chi cũng từng gặp Thẩm Lệ, cô ta biết quan hệ của Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ rất tốt.
Thẩm Lệ ở nhà cũng được cưng chiều từ nhỏ, trên người cô ấy có sự kiêu căng của tiểu thư nhà giàu. Lúc này cô ấy lạnh lùng nhìn Hạ Hương Thảo, cộng thêm tiếng vỗ bàn cực lớn lúc nãy khiến Hạ Hương Thảo hơi ngang bướng.
Hạ Hương Thảo nói lớn tiếng để cho mình có vẻ khí thế hơn một chút:“Đây là chuyện của tôi và Hạ Diệp Chi, không liên quan đến cô!”
Thẩm Lệ nhướn mày, vẻ mặt đanh đá: “Tôi mắng là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?”
“Cô…” Hạ Hương Thảo nhất thời không biết nói gì mới được.
Hạ Diệp Chi đã gọi giám đốc của nhà hàng đến:“Làm phiền anh đưa người phụ nữ này ra ngoài, cô ta ở đây làm ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của tôi.”
Giám đốc vội vàng gọi hai nhân viên đến, chỉ vào Hạ Hương Thảo nói:“Mời cô gái này ra ngoài.”
Hạ Hương Thảo tức đến xanh mặt:“Các anh làm gì hả, tôi đến ăn cơm.”
Thẩm Lệ trước nay đều biết tiêu tiền, ăn cơm tất nhiên cũng đến nhà hàng cao cấp, ngay cả giám đốc cũng là người được tập huấn chuyên môn quản lý nhà hàng khách sạn ở nước ngoài.
Lúc nãy Hạ Hương Thảo gây ầm ĩ đã dẫn đến sự bất mãn của các khách hàng khác, giám đốc hoàn toàn không quan tâm cô ta nói gì, trực tiếp ra hiệu cho hai nhân viên kia để họ mau chóng đưa Hạ Hương Thảo ra ngoài.
Hạ Hương Thảo vừa đi là trong nhà hàng liền yên tĩnh trở lại.
Thẩm Lệ dựa người trên ghế sofa nói:“Nhà hàng này còn muốn thu phí phục vụ nữa, nhưng mà hiệu suất làm việc cũng được.”
Mạc Gia Thành ngồi bên cạnh im lặng xem toàn bộ vở kịch giống như một người tàng hình. Lúc này cậu ta mới ngập ngừng nói: “Xin hỏi, bà dì lúc nãy nói ‘Mạc Gia Thành chính là Mạc Đình Kiên’ là có ý gì vậy?”
Lúc này Hạ Diệp Chi mới nhớ ra còn có Mạc Gia Thành ở đây nữa.
Mạc Gia Thành thấy Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn về phía mình liền tiếp tục truy hỏi:“Chị Chi Chi là bị ép cưới anh họ tôi sao?”
Câu hỏi của thằng bé cũng thật là thẳng thừng.
Hạ Diệp Chi còn chưa biết phải nói sao thì phát hiện Thẩm Lệ đang chống cằm chỉ ra sau lưng cô.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên đang đi về phía bên này.
Người anh cao lớn, thân hình thẳng tắp, khí chất xuất chúng, vừa bước vào nhà hàng đã thu hút sự chú ý của người khác.
Nhất là các khách hàng nữ.
Hạ Diệp Chi nheo mắt nhìn về phía Mạc Gia Thành.
Chắc chắn là Mạc Gia Thành nói cho Mạc Đình Kiên biết địa chỉ.
Mạc Gia Thành sờ mũi, nghiêng đầu nhìn sang một bên giả vờ vô tội.
Thẩm Lệ cười tươi như một đóa hoa hướng dương, vẻ mặt nịnh nọt đứng dậy nhường vị trí bên cạnh Hạ Diệp Chi:“Ông chủ lớn, anh ngồi đây đi!”
Lúc trước Hạ Diệp Chi đã giải thích chuyện trên tin tức với Thẩm Lệ, cho nên bây giờ Mạc Đình Kiên lại là đại boss lợi hại, người đàn ông tốt đáng tin cậy trong lòng Thẩm Lệ.
“Cảm ơn.” Mạc Đình Kiên khẽ gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Mạc Gia Thành và Thẩm Lệ ở phía đối diện vô cùng ăn ý cùng sáp lại xem thực đơn, không hề nhìn sang phía Hạ Diệp Chi bọn họ.
Mạc Đình Kiên cầm tay cô, khẽ hỏi:“Hạ Hương Thảo đã đến tìm em?”
“Đã đi rồi.” Hạ Diệp Chi gật đầu. Chắc hẳn trước đó Mạc Đình Kiên đã nghe thấy tiếng trong điện thoại rồi, cũng không có gì để giấu giếm nữa.
“Không muốn quan tâm thì có thể không cần quan tâm, hoặc là giao cho anh.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên vẫn trầm thấp lạnh lùng như trước nhưng lại có một chút dung túng và cưng chiều như có như không.
Không phân biệt được rõ ràng nhưng khiến Hạ Diệp Chi thấy ấm lòng, giống như có thứ gì đó sắp trào dâng lên từ tận đáy lòng vậy.
Nhưng vừa nghĩ đến Hạ Hương Thảo đã nhòm ngó Mạc Đình Kiên từ lâu là cô lại nghiến răng nói:“Chuyện này em tự xử lý, anh đừng nhúng tay vào, cũng không được gặp Hạ Hương Thảo!”
Trong giọng điệu có ý ghen nồng đậm, Mạc Đình Kiên có thể nhận ra được.
Anh nắm bàn tay còn lại thành nắm đấm, đặt lên miệng khẽ ho hai tiếng để che đi nụ cười, sau đó lại hết sức nghiêm túc đáp lại một tiếng:“Ừm.”
Hạ Diệp Chi ngước mắt lên liền thấy anh đang nhìn mình với ánh mắt sáng quắc, cô biết chút tâm tư đó của mình không qua được mắt anh, trong lòng có chút quẫn bách, mím môi, dùng bàn tay đang bị anh nắm lấy cấu vào lòng bàn tay anh.
Lòng bàn tay của anh khô ấm, bị cấu cũng sẽ không đau.
Nhưng Mạc Đình Kiên có ý muốn trêu cô liền rướn người sang, làm ra vẻ như muốn hôn cô.
Khoảng thời gian gần đây Mạc Đình Kiên thường hay túm lấy cô mà hôn, cũng không biết là mắc tật gì nữa.
Hạ Diệp Chi vội vàng né đi nhưng Mạc Đình Kiên giữ bả vai của cô, trầm giọng nói:“Tóc chỗ này bị rối rồi, em trốn cái gì?”
“…” Ha ha.
Mạc Gia Thành len lén ngước mắt lên muốn nhìn Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên, Thẩm Lệ vội vàng ấn đầu cậu ta xuống, nói nhỏ: “Người lớn nói chuyện yêu đương, trẻ con đừng nhìn trộm.”
Mạc Gia Thành bĩu môi:“Lớp chúng tôi cũng có người hẹn hò yêu đương.”
“Vậy cậu có đối tượng nào không?”
“Không có…”
Thẩm Lệ cười nhạo cậu ta:“Ha, FA.”
Mạc Gia Thành: “…”
Mấy người ăn cơm xong thì ai về nhà nấy.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên về đến nhà thì nhì thấy thím Hồ ra đón với vẻ mặt lo lắng.
“Cậu chủ, mợ chủ, hai người về rồi.”
“Thím Hồ.” Hạ Diệp Chi chú ý đến vẻ mặt khác thường của thím Hồ.
Thím Hồ cười cười nhưng lại nói với Mạc Đình Kiên:“Lúc nãy bên nhà cổ gọi điện đến, nói ngày mai hai người về nhà một chuyến.”