Chương : 183
CHƯƠNG 183: NGÀY MAI NƠI ĐÂY CÓ THỂ BIẾN THÀNH CỦA TÔI.
Ba giây chỉ đủ để thở một cái, cô làm sao đủ thời gian nghĩ cách để lấy lòng anh chứ?
Không đúng, không phải cô chỉ hỏi anh về một chút chuyện của Cố Tri Dân mà đã đắc đội với anh rồi, lại còn phải đi lấy lòng anh nữa?
Trong đầu Hạ Diệp Chi xoay một vòng, bên tai vang lên âm thanh của Mạc Đình Kiên:”Ba giây đã hết.”
Hạ Diệp Chi giật giật khóe miệng, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên càng ngày càng kỳ quái.
Mạc Đình Kiên duỗi tay ra, nâng cằm cô lên rồi hôn xuống.
Nửa phút sau, Mạc Đình Kiên chưa thỏa mãn rời khỏi môi cô, nhìn con ngươi hơi nước mờ mịt của cô, giọng nói đầy giáo huấn vang lên:”Bây giờ, đã biết rồi chứ?”
Hạ Diệp Chi lúng túng gật đầu.
Nói uyển chuyển như vậy, hóa ra là muốn… Hôn cô.
Mạc Đình Kiên sung sướng vỗ nhẹ lên đầu cô: “Ở trong xe chờ anh.”
Lập tức, anh quay người xuống xe.
Lúc này, Hạ Diệp Chi chỉ kịp ghé đầu vào cửa sổ hỏi anh:”Anh đi đâu vậy?”
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô một cái, cũng không nói gì đi về phía Hạ Thị.
Hạ Diệp Chi mấp máy môi, xem ra cô đã đoán đúng rồi, Mạc Đình Kiên thực sự là vì chuyện từ chức của cô mà đến.
Lúc này là giờ tan sở, có rất nhiều đi tới đi lui ở trong Hạ Thị.
Sau khi Mạc Đình Kiên bại lộ thân phận, có rất nhiều người biết tới anh.
Cho dù có người không biết anh, nhưng cũng bởi vì khí chất đặc biệt cao quý của anh mà không tự chủ được nhìn anh thêm mấy lần.
Mạc Đình Kiên giống như không cảm nhận cái nhìn chăm chú của bọn họ, trực tiếp đi tới thang máy.
Mà cô gái ở quầy lễ tân mới đến làm được mấy ngày, thấy Mạc Đình Kiên cứ ngang nhiên, anh tuấn đi tới, vội vàng đuổi theo:”Thưa ngài, xin hỏi ngài tìm…”
“Tìm Tổng giám đốc Hạ của các cô.” Mạc Đình Kiên quay đầu lại, thản nhiên nói.
Bị ánh mắt lạnh như băng của Mạc Đình Kiên nhìn chằm chằm, câu nói “Xin hỏi ngài có hẹn trước không?” của cô gái ở quầy lễ tân đã đến bên miệng biến thành ” Tổng giám đốc Hạ đang ở trong phòng làm việc…”
“Cám ơn.” Trên mặt Mạc Đình Kiên không có biểu cảm dư thừa, nói xong liền bước vào thang máy.
Thẳng đến khi thang máy khép lại, cô gái ở quầy lễ tân mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của người đàn ông vừa rồi thật đáng sợ.
……
Hạ Chính Tu vừa xử lý xong phần văn tài liệu cuối cùng, liền nghe thấy âm thanh đẩy cửa.
Là ai không có quy củ như vậy, tiến vào phòng làm việc của ông lại không biết gõ cửa?
Ông cau mày ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy dáng người thon dài của Mạc Đình Kiên đã tiến đến rồi khóa cửa lại.
“Cậu Mạc?” Ông đặt bút trong tay xuống, rồi đứng lên.
Ánh mắt của anh đảo qua một sấp văn kiện ở trước mặt, cười như không cười: “Cụ Hạ thật đúng là cẩn trọng.”
“Cậu Mạc đã tìm tới tận cửa rồi, có gì xin cứ nói thẳng.” Lúc Hạ Chính Tu nói chuyện đều nhìn thẳng vào Mạc Đình Kiên.
Thế nhưng, ông chỉ cùng Mạc Đình Kiên nhìn nhau mấy giây, rồi vô thức dời mắt đi.
Ánh mắt lạnh như băng của Mạc Đình Kiên lại lực uy hiếp cực kỳ mạnh, giống như một sói đơn độc trong rừng hung lệ mà ác liệt, chỉ cần một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho người ta khiếp sợ.
Hạ Chính Tu giật mình một cái, thân thể vốn đang dựa vào ghế bỗng ngồi thẳng lên, chuẩn bị trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Động tác nhỏ này của ông ta không tránh khỏi đôi mắt của Mạc Đình Kiên.
“Khi tôi còn bé có nghe qua sự tích của cụ Hạ, nhưng tôi không ngờ cụ Hạ càng lớn lại càng hồ đồ.”
Mạc Đình Kiên ngồi xuống trước mặt Hạ Chính Tu, dựa vào ưu thế chiều cao một mét chín của mình, cho dù ngồi anh vẫn cao hơn Hạ Chính Tu.
Chiều cao áp chế lại làm cho khí tức của Mạc Đình Kiên càng thêm cường đại khiếp người.
“Cậu Mạc đang giễu cợt tôi sao?” Trong lòng Hạ Chính Tu mơ hồ biết được mục đích đến đây của Mạc Đình Kiên là gì.
“Bây giờ, chuyện cụ Hạ làm còn cần tôi đến giễu cợt sao?” Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Ông cho rằng không cho Hạ Diệp Chi từ chức là ông có thể vây cô ấy ở Hạ Thị, rồi khống chế cô ấy trong lòng bàn tay của ông sao?”
Sắc mặt của Hạ Chính Tu bỗng nhiên thay đổi, rồi đột nhiên căng lên.
Mạc Đình Kiên thấy ông ta như vậy, hài lòng nở nụ cười:”Tựa như năm đó, ông cùng người nhà họ Mạc đạt được suy nghĩ chung, rồi cuối cùng ông ra nước ngoài, bọn họ nghĩ ông sẽ chết già ở nước ngoài, không phải bây giờ ông đã trở về rồi hay sao? Ở trên thế giới này, không có cái gì gọi là tuyệt đối cả.”
Sắc mặt của Hạ Chính Tu càng lúc càng khó coi:”Cậu Mạc, tôi không biết cậu đang nói gì, còn về chuyện Hạ Diệp Chi từ chức, tuy nó đã gả cho cậu, nhưng chung quy nó vẫn họ Hạ, cho nên chuyện này phải do tôi nói mới tính.”
“Vậy sao?”
Nụ cười trên mặt Mạc Đình Kiên càng sâu hơn, thanh âm trở nên nhẹ nhàng chậm chạp nhưng lại lộ ra vẻ quỷ dị:”Bản án năm đó của mẹ tôi, ông đã dốc sức giúp nhà họ Mạc tìm ra kẻ có liên quan, cho nên nhà họ Mạc cảm kích ông mới để cho tôi cùng Hạ Hương Thảo lập hôn ước, rõ ràng đây là chuyện tốt, nhưng vì sao ông lại phải ra nước ngoài?”
Mạc Đình Kiên nói chạm vào điểm mấu chốt của Hạ Chính Tu, ông ta chỉ vào cửa gào thét:”Đó là vì tôi muốn ra nước ngoài, chuyện đó có liên quan gì đến cậu? Cậu đi ra ngoài ngay cho tôi, công ty của tôi không chào đón cậu. ”
“Chỉ cần tôi muốn, thì ngày mai nơi này có thể biến thành của tôi.”
Mạc Đình Kiên híp mắt lại, khuôn mặt lạnh lẽo đến thấu xương:”Đừng tưởng rằng có Mạc Đình Phong hoặc là có những người nhà họ Mạc khác có thể giúp ông, bây giờ bọn họ đã là ốc còn không mang nổi mình ốc.”
Sắc mặt của Hạ Chính Tu chuyển biến lớn, khóe môi khẽ nhếch lên giờ giống như bị điểm huyệt, trong lúc nhất thời cứng đơ tại chỗ, ngay cả một câu cũng nói không được.
Năm đó, ông đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên, nhưng ông chỉ vội vàng nhìn thoáng qua kho hàng đã bỏ đi.
Lúc đó, trên mặt Mạc Đình Kiên đầy vết bẩn, ánh mắt dại ra, giống như đã sợ choáng váng.
Lúc ấy, ông đã cảm thấy đứa bé này đã bị phế, về sau, ông yêu cầu kết thông thông gia với nhà họ Mạc, mà lúc đó người nhà họ Mạc cũng hiểu được tình huống của Mạc Đình Kiên không được lạc quan, vì vậy mới đồng ý qua loa.
Song ông ta làm sao cũng không nghĩ tới, mười năm sau, đứa bé giống như bị phế ở trong mắt ông ta, vậy mà ngồi ở trong phòng làm việc của ông ta kiên quyết đe dọa,uy hiếp ông.
Sống hơn nửa đời người, lần đầu tiên ông ta nhìn sai, đứa bé năm đó chính là Mạc Đình Kiên bây giờ.
Hạ Chính Tu lắc đầu, ngã ngồi xuống ghế, cất giọng khàn khàn già nua lên: “Cái khác thì tôi không biết, năm đó ở nhà xưởng hoang, tôi có nhìn thấy một người phụ nữ có mấy phần giống bố cậu, hẳn là em gái của bố cậu.”
Mạc Đình Kiên mãnh liệt ngẩng đầu, trong mắt nổi lên bão tố, buồn rười rượi lên tiếng: “Trông tôi dễ bị lừa gạt như thế ư?”
Anh không tin những gì Hạ Chính Tu nói.
Em gái của Mạc Đình Phong tên là Mạc Liên, là mẹ của Trần Tuấn Tú, và cũng là cô của anh.
Mạc Liên và mẹ của Mạc Đình Kiên là bạn mấy chục năm, sau khi mẹ anh gặp chuyện không may, Mạc Liên liền buồn bực vài năm không vui.
Huống hồ, lúc mẹ anh gặp chuyện không may, Mạc Liên đang ở nước ngoài.
“Cậu Mạc, tôi đây lớn tuổi rồi đã không còn cầu mong gì nữa, chỉ muốn bảo vệ sản nghiệp của Hạ Thị mà thôi.” Hạ Chính Tu giống như mệt mỏi cực độ dựa vào ghế, thở dài lên tiếng.
Ông không cần phải đi lừa gạt Mạc Đình Kiên làm gì.