Chương : 229
CHƯƠNG 229: ĐƯA HẠ HƯƠNG THẢO RA
Mạc Đình Kiên bị cô hỏi thấy phiền nên xoay người nắm lấy cằm cô hôn một cái: “Đi.”
“…” Cô cũng không bảo anh hôn cô.
Mạc Đình Kiên thỏa mãn khi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Diệp Chi, khóe miệng thoáng nâng lên, nắm tay cô đi về phía trước.
Phó Đình Tây và Thời Dũng đều đang chờ bọn họ.
“Cậu chủ, mợ chủ.”
“Đình Kiên.”
Hạ Diệp Chi nhìn Thời Dũng khẽ gật đầu, sau đó chào Phó Đình Tây: “Luật sư Phó.”
Vẻ mặt Phó Đình Tây thoải mái cười đáp lại, sau đó đi tới bên cạnh Mạc Đình Kiên nói chuyện vụ án với anh.
“Bởi vì chuyện lần này tương đối đặc biệt, mức độ cao nhất cũng chỉ có thể làm cho Hạ Hương Thảo bị kết án ba năm tù…” Phó Đình Tây nói xong liếc nhìn Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn mình: “Sao vậy?”
Đám người vẫn chưa vào trong, Phó Đình Tây đột nhiên lấy ra một đoạn băng gạc từ trong túi của mình và đưa cho Mạc Đình Kiên: “Quấn lên.”
Anh ta dĩ nhiên không phải bảo Mạc Đình Kiên quấn lên, mà là bảo Hạ Diệp Chi quấn lên.
Mạc Đình Kiên khẽ nhíu mày: “Không cần.”
Phó Đình Tây nhún vai: “Ban đầu hai người không ai bị thương, vụ án lần này nhìn có vẻ dễ dàng nhưng cũng do tôi cực khổ làm được, hai người phối hợp chút đi?”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng lên tiếng: “Nhàm chán.”
Anh vốn không nghĩ nhiều, quay đầu nhìn về phía Thời Dũng: “Thời Dũng, đỡ mợ chủ quay về trong xe.”
“Vâng.” Thời Dũng cung kính đáp một tiếng.
“Vậy em ở trong xe chờ anh.” Hạ Diệp Chi cũng hiểu rõ những quanh co trong này nên không hỏi gì nữa.
Bởi vì khi kiện Hạ Hương Thảo đã lấy danh nghĩa cố ý gây thương tích, Hạ Diệp Chi lành lặn xuất hiện ở trên toà án cũng không phải là không thể, nhưng có khả năng sẽ xuất hiện thêm chút rắc rối không cần thiết.
Hơn nữa, Phó Đình Tây là một người vô cùng nghiêm khắc thận trọng trong công việc, anh ta không thể để cho Hạ Diệp Chi xuất hiện ở trên tòa án như vậy.
Hạ Diệp Chi không vào trong mới là lựa chọn tốt nhất.
Mà Mạc Đình Kiên không phải để ý về điều này. Hôm nay, người nhà họ Hạ đều ở đây. Anh lo lắng người nhà họ Hạ sẽ không khống chế được cảm xúc mà tổn thương đến Hạ Diệp Chi.
Sau chuyện Hạ Hương Thảo xảy ra lần trước, anh không dám có chút lơ là thiếu cảnh giác hay thả lỏng nào.
Mà anh không dễ dàng để người ta vào biệt thự cũng là vì nguyên nhân này.
Anh muốn ngăn chặn tất cả mọi chuyện có khả năng làm cho Hạ Diệp Chi bị thương tổn.
Hạ Diệp Chi xoay người đi cùng Thời Dũng vào trong xe, cô đang đi bỗng nhiên quay đầu nhìn.
Dáng người Mạc Đình Kiên cao ráo, cho dù cách xa như vậy nhưng cô vẫn có thể cảm giác được khí thế khiếp người khác hẳn người khác ở trên người anh.
Ngoại trừ đôi khi tính tình cổ quái, Mạc Đình Kiên thật sự là một người đàn ông hoàn hảo..
Thỉnh thoảng Hạ Diệp Chi có cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, cảm thấy tất cả những điều này đều không thật.
“Mợ chủ?”
Giọng nói của Thời Dũng vang lên, Hạ Diệp Chi đột nhiên hoàn hồn phát hiện ra mình vừa thất thần nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
“Đi thôi.” Cô lấy lại tinh thần và cùng Thời Dũng trở lại trong xe.
Trong xe, Hạ Diệp Chi nhìn về phía cửa tòa án, hỏi Thời Dũng: “Hạ Hương Thảo thật sự sẽ bị kết án sao?”
“Cô ta sẽ bị kết án thôi. Từ trước đến nay ngài Phó chưa từng bị thua.” Thời Dũng nói vô cùng chắc chắn.
Sau đó Hạ Diệp Chi nhích lại gần, lấy điện thoại gửi tin nhắn qua zalo cho Thẩm Lệ biết về chuyện này.
Thẩm Lệ lập tức nhắn lại cho cô: “Đúng là thiên đạo luân hồi!”
Đúng vậy, thiên đạo vẫn luôn tồn tại.
Người làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt.
Cô lại nghĩ đến chuyện mẹ của Mạc Đình Kiên. Đã nhiều năm như vậy, cô mơ hồ cảm thấy quá khó khăn khi muốn tìm ra được thủ phạm thật sự đứng phía sau.
Hơn nữa, Mạc Đình Kiên cũng từng nói, thủ phạm thật sự phía sau có thể là “một vài người nhà họ Mạc”, cho dù đến lúc đó thật sự tìm được thủ phạm phía sau, vậy anh có thể càng đau khổ hơn hay không?
Hạ Diệp Chi cảm thấy có thể vì mình đang mang thai nên gần đây thường hay suy nghĩ linh tinh.
Cô ngẩng đầu, phát hiện Thời Dũng đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Hạ Diệp Chi lặng lẽ dịch tới gần, phát hiện Thời Dũng đang nhìn một tấm ảnh, trên đó là một người phụ nữ và đứa trẻ.
Hạ Diệp Chi kinh ngạc hỏi: “Thời Dũng, anh kết hôn rồi sao?”
Thời Dũng đột nhiên che màn hình điện thoại: “Vâng.”
“Con trai anh thật đáng yêu, cậu bé mấy tuổi rồi?” Hạ Diệp Chi hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của anh ta, cô hỏi vậy cũng chỉ đơn thuần vì thấy con trai anh ta đáng yêu mà thôi.
Nghe nhắc tới con trai, trong mắt Thời Dũng đầy ý cười: “Bốn tuổi, nó là một thằng nhóc tinh quái.”
Hạ Diệp Chi phát hiện ra Thời Dũng nói nhiều hơn khi nhắc đến con mình.
Vì vậy, cô lại nói chuyện với anh ta xoay quanh đề tài này.
“Nhìn cậu bé thế này chắc đã học mầm non rồi nhỉ?”
“Vâng, cháu vừa lên mầm non vào cuối năm nay.”
“…”
Bây giờ Hạ Diệp Chi đang mang thai, vừa lúc có hứng thú nói chuyện về đề tài trẻ con.
Mà sau khi Thời Dũng ly hôn lại càng trầm mặc ít nói, tiếc chữ như vàng chẳng khác nào ông chủ Mạc Đình Kiên. Thật vất vả mới có thể có người để nói chuyện về con trai, anh ta cũng nói nhiều hơn.
Hai người vẫn nói chuyện mãi đến khi Mạc Đình Kiên và Phó Đình Tây đi ra.
“Bọn họ về rồi.”
Hạ Diệp Chi phát hiện ra bọn họ trước.
Cô mở cửa xe ra cho Mạc Đình Kiên.
Sau khi Mạc Đình Kiên lên xe liền kéo cà vạt, vẻ mặt không được tốt lắm.
Phó Đình Tây ngồi ở ghế phụ phía trước.
Hạ Diệp Chi thấy gương mặt Mạc Đình Kiên lạnh lùng liền ngẩng đầu nhìn về phía Phó Đình Tây.
Phó Đình Tây quay đầu lại và giang tay ra.
Nhìn vẻ mặt Phó Đình Tây vẫn bình thường, không giống như bị thua kiện. Mạc Đình Kiên làm sao thế?
“Sao vậy anh?” Hạ Diệp Chi khẽ hỏi anh.
Mạc Đình Kiên lắc đầu, không nói gì.
Lúc này, cửa sổ xe bên cạnh chỗ ngồi của Hạ Diệp Chi bị người bên ngoài gõ vài cái.
Cô quay đầu lại và nhìn thấy gương mặt ôn hòa lại vô hại của Trần Tuấn Tú.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao vẻ mặt Mạc Đình Kiên lại khó coi như vậy.
Hạ Diệp Chi quay cửa sổ xe xuống, không đợi cô nói gì, Trần Tuấn Tú đã cười nói: “Diệp Chi, nghe nói em mang thai? Chúc mừng nhé.”
Mặt Hạ Diệp Chi không cảm xúc: “Cảm ơn.”
Trần Tuấn Tú lại ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên, chậm rãi nói: “Đình Kiên, đến lúc đó đừng quên mời tôi uống rượu đầy tháng đấy.”
Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn anh ta nhưng không nói gì.
Hạ Diệp Chi vội vàng quay cửa sổ xe lên, giục Thời Dũng: “Lái xe.”
Bây giờ cô nhìn thấy Trần Tuấn Tú liền cảm thấy không được thoải mái, luôn cảm giác Trần Tuấn Tú đeo gương mặt giả nhân giả nghĩa còn đáng sợ hơn lúc Mạc Đình Kiên tức giận.
“Đình Kiên, cậu và ảnh đế Trần rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?” Phó Đình Tây là cố vấn pháp luật của truyền thông Thịnh Hải nhưng không tham dự cũng không hiểu lắm về quan hệ công chúng và dư luận trên mạng của các ngôi sao.
Anh ta đã nghe nói qua về chuyện thời gian trước nhưng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Ở đây không có người ngoài nên anh ta hỏi thẳng.
“Đi về trước đã.” Thấy Mạc Đình Kiên không muốn nói, Phó Đình Tây cũng không tiện hỏi nhiều.
Trước đó, khi Hạ Diệp Chi về nhà đã nhìn thấy cảnh thân mật giữa Trần Tuấn Tú và Hạ Hương Thảo, hôm nay là ngày vụ án của Hạ Hương Thảo được mở phiên toà, Trần Tuấn Tú đến cũng không tính là ngạc nhiên.
Nhưng chỉ nhìn thấy Trần Tuấn Tú cũng không đến mức làm cho Mạc Đình Kiên biến sắc.
Bỗng nhiên, Hạ Diệp Chi chợt xuất hiện một ý nghĩ. Trần Tuấn Tú cũng xem như là một nửa người của nhà họ Mạc. Mạc Đình Kiên có thể đưa Hạ Hương Thảo vào, anh ta tất nhiên cũng có cách đưa Hạ Hương Thảo ra!