Chương : 251
CHƯƠNG 251: EM KHÔNG CHỨNG MINH ĐƯỢC Ư?
Tiếng kêu của người giúp việc kéo mọi người vây lại.Hạ Diệp Chi có chút bối rối vì chuyện xảy ra trước mặt, nhìn thấy tất cả mọi người vây quanh ông cụ Mạc, Hạ Diệp Chi mới nhấc chân chạy xuống phía dưới.
Mạc Liên cũng nghe theo tiếng ồn đi tới: “Bố! Bố sao thế, bố?”
Cô mới chạy xuống cầu thang được hai bước, đã nhìn thấy Mạc Đình Kiên cùng Mạc Đình Phong cũng đang vội vàng đi tới.
Giống như có cảm ứng trong lòng, Mạc Đình Kiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua về phía cô.
Anh hơi nhíu mày, hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên nhìn cô một cái, không nói gì.
Ánh mắt này mười phần lạnh nhạt.
Hạ Diệp Chi đi tới, quỳ trên mặt đất, kêu lên: “Ông ơi?”
Ông cụ Mạc ngã xuống từ bậc thang rất cao, chảy rất nhiều máu, lại thêm tuổi tác đã cao, không ai dám tự tiện động vào.
Ông cụ Mạc đã hoàn toàn không có phản ứng, đã ngất đi.
Bác sĩ gia đình chạy đến rất nhanh, xử lý sơ cho ông cụ Mạc, sau đó đưa lên xe đi bệnh viện.
Một đoàn người cũng đi đến bệnh viện theo.
Trước khi đi, Mạc Đình Phong quay đầu nhìn lướt qua người giúp việc phát hiện ra ông cụ Mạc bị ngã đầu tiên: “Cô cũng đi tới bệnh viện”.
Cũng may trực thuộc Mạc thị có một bệnh viện tư nhân, ngay lập tức có thể làm phẫu thuật cho ông cụ Mạc.
“Kết luận sơ bộ bị chảy máu trong đầu, gãy xương nhiều chỗ trên người, tình hình không mấy khả quan, bây giờ phải lập tức làm phẫu thuật ngay”.
Bác sĩ nói xong làm cho mặt tất cả mọi người biến sắc, bầu không khí trở nên đình trệ.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tất cả mọi người ở bên ngoài chờ.
Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Đình Kiên bên cạnh, thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, cô đưa tay nắm tay anh lại.
Thế nhưng Mạc Đình Kiên không giống với thường ngày nắm tay cô, không hề quay đầu nhìn cô.
Lúc này, hành lang yên tĩnh vang lên tiếng Mạc Đình Phong.
“Ai phát hiện ra ông cụ Mạc đầu tiên?” Trong giọng nói của ông ấy mang theo nghiêm nghị.
Nghe tiếng Hạ Diệp Chi nhìn sang.
“Là tôi”. Trả lời là người giúp việc cùng theo tới bệnh viện.
Người giúp việc kia dường như sợ Mạc Đình Phong đem chuyện này đổ lỗi lên đầu cô ta, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, trong giọng nói mang theo hoảng sợ.
Cô ta giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, đưa tay chỉ vào Hạ Diệp Chi: “Tôi nghe thấy tiếng mợ chủ, lúc tôi qua đó ông cụ Mạc đã ngã xuống rồi…”
Mạc Đình Phong nghe thấy thế liền nhìn sang Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, con nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người liền đổ dồn nhìn vào Hạ Diệp Chi.
Đáy lòng Hạ Diệp Chi dâng lên một dự cảm không rõ ràng.
Bọn họ cảm thấy là cô đẩy ông cụ Mạc từ trên cầu thang xuống?
Hạ Diệp Chi ổn định tâm trạng, nói ra: “Trước đó có người giúp việc đến gọi con, nói là ông gọi con qua đó, lúc đó ở trong phòng không có ai, con nghe thấy đầu cầu thang có tiếng động, lúc đi ra ông đã…ngã xuống rối”.
Mạc Đình Phong nghe xong, dằn giọng hỏi: “Là người giúp việc nào gọi?”
Mạc Diệp Chi lắc đầu: “Con không biết, lúc ấy người giúp việc đó đứng ở bên ngoài phòng gọi con”.
Mạc Đình Phong nghe xong, nhíu mày nhìn xem Hạ Diệp Chi chuẩn bị nói cái gì tiếp theo, Mạc Đình Kiên ở bên cạnh liền đi lên phía trước ngăn ở trước người Hạ Diệp Chi, mặt lạnh lùng lên tiếng nói: “Bố đây là đang hoài nghi Hạ Diệp Chi đẩy ông xuống?”
Mạc Đình Phong ngẩng đầu đối mặt cùng Mạc Đình Kiên: “Ông cụ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, người liên quan đương nhiên đều phải hỏi một chút”.
Mạc Đình Kiên xem thường bật cười một tiếng: “Tất cả mọi người đều biết, ông rất quý Hạ Diệp Chi, cô ấy có lý do gì để làm việc này với ông?”
“Cô ta đương nhiên là có lý do làm ra việc này!”
Giọng nói của Mạc Ân Nhã đột nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu đã nhìn thấy Mạc Ân Nhã đi cùng một đoàn người đang vội vàng đi về hướng này.
Bọn họ sau đó mới biết được ông cụ Mạc bị ngã cầu thang, vội vàng chạy tới.
Mạc Đình Phong giọng nói nghiêm khắc quát mắng Mạc Ân Nhã: “Ân Nhã, biết mình đang nói cái gì không?”
“Cháu đương nhiên biết cháu đang nói cái gì!”
Mạc Ân Nhã nói, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, nhếch môi cười lạnh: “Hạ Diệp Chi, cô đối với chuyện lúc trước ở trong biệt thự ông giới thiệu một cô gái cho anh ba ghi hận trong lòng, cho nên mới ra tay với ông, đúng không?”
Hạ Diệp Chi sắc mặt hơi biến, không dám tin nhìn về phía Mạc Ân Nhã: “Tôi không phải”.
“Không phải?” Ý cười trên khóe môi Mạc Ân Nhã càng sâu: “Hai ngày nay, toàn bộ nhà họ Mạc chỉ có một mình cô là người ngoài, không phải cô thì là ai? Còn có ai nhẫn tâm ra tay với một ông già? Cô nói cô không làm? Anh ba tin cô sao?”
Hạ Diệp Chi nghe vậy, trái tim thắt lại.
Bằng trực giác, cô cảm thấy Mạc Đình Kiên sẽ tin tưởng mình.
Nhưng mà, cũng chỉ là trực giác mà thôi.
Cô không nhịn được quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên chậm rãi rút tay mình ở trong tay cô ra, con ngươi như mực nặng nề nhìn cô chằm chằm: “Thật sự em vì chuyện kia, vẫn luôn ghi hận ông?”
Trong đầu Hạ Diệp Chi “ùng” một tiếng
Đây là Mạc Đình Kiên đang nghi ngờ cô?
Anh cũng không thẳng thắn nói ngay là tin tưởng cô, mà là nghi ngờ hỏi cô chuyện này.
Hạ Diệp Chi cảm thấy hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy lên người, sau đó lan tỏa ra toàn bộ chân tay của cô.
Cô vẫn giống như trước, lắc đầu, không thừa nhận nói: “Em không có”.
Mạc Đình Kiên chỉ nhìn cô một chút liền dời ánh mắt đi, tiếp tục lạnh lùng hỏi cô: “Em không chứng minh được ư? Lúc đó còn có ai ở cạnh em không?”
Hạ Diệp Chi lùi về sau nửa bước, ánh mắt xa lạ nhìn Mạc Đình Kiên: “Mạc Đình Kiên, anh có ý gì? Bây giờ anh nghi ngờ là em làm hại ông cho nên bắt đầu tra hỏi em à?”
Giọng nói của Mạc Đình Kiên không nghe ra được cảm xúc gì: “Trả lời câu hỏi của anh”.
Anh còn chưa nói hết câu, Hạ Diệp Chi liền lớn tiếng nói: “Em không trả lời!”
“Em không làm hại ông, dựa vào cái gì em phải trả lời câu hỏi của anh!”
Nếu như lúc này, người hỏi cô là Mạc Đình Phong, Hạ Diệp Chi cũng không phẫn nộ như thế.
Cô không ngờ rằng phản ứng đầu tiên của Mạc Đình Kiên lại là chất vấn cô.
Mạc Đình Phong đứng dậy vỗ vỗ bả vai Mạc Đình Kiên: “Đình Kiên, bình tĩnh nói chuyện, Diệp Chi còn đang mang thai, hiện tại ông cụ đang ở trong phòng phẫu thuật, chuyện này chưa thể kết luận, ai cũng đáng nghi ngờ cả, nhưng Diệp Chi là vợ của con, con không nên nghi ngờ nó như thế này”.
Lời nói của Mạc Đình Phong nghe qua giống như là rất có đạo lý, nhưng qua hai lần lại cảm thấy không thích hợp.
Vừa rồi, rõ ràng là Mạc Đình Phong hỏi là ai phát hiện ra ông cụ Mạc đầu tiên, hiện tại lại chạy đến làm người hòa giải, nói chuyện này còn chưa có kết luận…
Mạc Ân Nhã nghe Mạc Đình Phong nói thế vẻ mặt không phục: “Bác cả, chuyện của ông khẳng định có liên quan với người phụ nữ Hạ Diệp Chi này!”
“Ân Nhã, đừng ầm ĩ nữa, ông cụ còn ở trong phòng phẫu thuật, chờ ông cụ làm phẫu thuật xong, chúng ta lại xử lý chuyện này, nhưng mà…”
Mạc Đình Phong nói tới đây dừng một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt từng người ở đây, cuối cùng dừng lại ở trên mặt Hạ Diệp Chi: “Tất cả mọi người không có sự cho phép của tôi không được tự tiện rời đi”.