Chương : 12
Hôm sau
Hác Cổ Nghị ở trong 1 căn phòng xa lạ tỉnh lại, cúi đầu thấy quần áo trên người thật chỉnh tể. Bất quá, cậu vẫn ko rõ ràng lắm là xiêm y này của ai?
Trí nhớ dần dần trở lại, mới phát hiện ra đây là nhà của Quỳ.
Hoa Quỳ bước vào phòng đứng ở mép giường, cúi đầu hôn trộm lên gương mặt đang còn ngơ ngác của Chuột Con. Hắn đêm qua quả là phi thường an phận, không có gian Chuột Con àh nha.
Chuột Con ngủ thật say, đến gần trưa hôm sau mới tỉnh lại. Môi lưỡi rời khỏi 2 má phấn nộn của cậu. Hoa Quỳ nói: "Mau xuống giường, ta dắt ngươi đi ăn cơm." Hắn như hổ rình mồi, thật xúc động, cứ muốn nhào vào người đang ở trên giường.
Hác Cổ Nghị nhìn nhìn 1 chút, ko khỏi ngạc nhiên, sao lại có 1 đôi hài giống y như đôi trước kia vậy ta?
"Còn ngu ngốc cái gì nữa, mau mang hài vào, ta dắt ngươi ra ngoài" Nếu cứ chậm chạp như vậy nữa, thôi thì cả hai cùng ở trong này cho xong.
Quỳ vẫn gọi cậu là ngốc... Hác Cổ Nghị bỗng rụt chân về, tự nhiên bài xích, ko muốn mang hài "Quỳ, ta muốn về nhà nấu cơm cho ông nội, còn cho gà lớn, gà bé ăn nữa."
Sau khi Chuột Con rời khỏi giường, câu đầu tiên nói đã phá tan nát mỹ cảnh hết trơn. Ngũ quan tuấn mỹ trong chớp liền mắt biến sắc. Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào đôi mắt ngập nước kia, nhất thời mềm lòng không phát tác tính tình – Thần sắc hơi ôn nhu lại đôi chút, hắn bắt đầu nói dối: "Ngươi ko cần lo cho gia gia sẽ chết đói nga. Ta đã phái người đến nấu cơm cùng cho gà ăn rồi. Giờ ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm, ân?"
"Thật hả?" Hác Cổ Nghị vỗ vỗ cái bụng lép kẹp. Cậu thật khó xử ko biết có nên nghe lời hay ko.
Hoa Quỳ ngoài miệng thì cười cười chứ trong lòng đang rủa xả ko tiếc lời "Đương nhiên là thật rồi nha." Hắn đâu thèm quan tâm xem lão phế vật là chết hay sống. Trên người Chuột Con hãy còn dấu vết bị đánh kìa. Thật chết tiệt mà!
Bao nhiêu tâm tình của Hoa Quỳ đều dồn hết vào hành động của Chuột Con. Hắn ko kiên nhẫn nói: "Thực mụ nội nó mà, nhanh lên chút đi. Thức ăn nguội hết rồi kìa."
"Ta phải về nhà..." Hác Cổ Nghị quay mặt đi, cậu ghét Quỳ dữ dằn như vậy.
Hoa Quỳ nhăn chặt mày, nghĩ thầm Chuột Con giận rồi. Thực con bà nó, ko dễ gạt chút nào.
Cắn nhẹ môi, hắn liền cúi người xuống nhanh chóng nhét bàn chân của Chuột Con vào hài. Thật vừa quá, quả nhiên ko có mua nhầm mà.
"Hừ, " Hoa Quỳ chịu hết nổi cái cảnh con chuột con kia hễ mở hay khép miệng đều là muốn về nhà. Thật tức chết ông bà ông vãi luôn mà. Hắn liền hạ tối hậu thư."Nếu ngươi ăn một chút gì thì ta lập tức thả ngươi về nga."
"Ta phải về nhà... "
Hác Cổ Nghị cúi đầu, lau lau đi đôi mắt ướt át. Đôi môi như cánh hoa chưa kịp nói gì đã bị Quỳ lôi đi. Cậu ko muốn nghe lời Quỳ nói, ko muốn ở nhà Quỳ. Lần đầu tiên Quỳ khi dễ cậu là ở trong này...
"Đáng ghét...."
Thanh âm rất nhỏ lọt vào tai, Hoa Quỳ chợt đứng chựng lại, quay đầu ra sau híp mắt, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, cậu ghét Quỳ biến thành quỷ –
"Ta ghét Quỳ." Cậu giằng mạnh tay lại, hiểu được một sự thật. "Thật ra Quỳ chỉ thích lấy cái thứ kia ra làm loạn thôi. Vậy là khi dễ cùng đùa bỡn ta... " Cậu thật ngốc mà, đến giờ mới biết Quỳ đã đùa bỡn cậu thật nhiều lần rồi...
「Rầm!」
Hoa Quỳ đứng hình trong giây lát, cả người ngây ngốc như tượng. Trong đầu cứ quanh quẩn những lời nói của Chuột Con – Sao lại ko có 1 chút đạo lý nào hết vậy trời...
「Rầm!」
Hoa Quỳ đấm mạnh vào bức tường trước mặt. Đôi mắt sắt bén cứ nhìn trừng trừng, trong nháy mắt sát khí liền bắn ra 4 phía – Hác Cổ Nghị chấn động cả người, dựa sát vào tường. Mặt mũi trắng bệch quay đi, nhưng vẫn ngang bướng mở miệng: "Ta ghét Quỳ lắm." Ngữ khí vừa cố chấp vừa kiên định. Sự chán ghét từ sâu trong lòng cứ ko ngừng dâng trào. Ko thể hiểu nỗi tại sao người ta lại có hứng thú đùa bỡn với thằng ngốc như cậu chứ.
Quỳ lộng đau thân thể cậu. Nhưng cậu đâu có làm chuyện xấu, sao Quỳ lại thích khi dễ cậu như thế...
Lén nhìn trộm Quỳ 1 cái, nghĩ thầm Quỳ làm chuồng gà, mua kẹo, mua thức ăn, còn vui vẻ nắm tay cậu về nhà... Đối xử với cậu thật tốt là muốn lấy đồ vật khi dễ cậu mà.
「Ngươi là đồ ngu ngốc. Người ta dùng mấy cây kẹo liền gạt được ngươi cởi quần ra ngay, ngươi ngươi ngươi... muốn ta tức chết mà!」Những lời trách móc đầy đau lòng của gia gia cứ vang vọng trong đầu, càng khiến cậu nhận rõ sự thật. "Đừng giận dữ mà...." Hác Cổ Nghị thì thào tự nói, nghĩ thầm mình quả thật rất ngốc mà, nên mới ko biết mà dễ dàng để cho Quỳ gạt cởi quần ra rồi khi dễ......
Trong lòng nặng trĩu, ko thể giải thích nỗi. Vì cậu ngốc nên mọi người mới cười nhạo, cũng bởi vì ngốc, nên mới bị Quỳ khi dễ...
"Tránh ra."
Thấy đôi lông mi vừa dài vừa cong của cậu đang run rẩy, mắt đẫm nước, như sắp khóc đến nơi...... Giọng Hoa Quỳ liền trầm xuống hỏi: " Sao ngươi lại sợ và ghét ta như vậy?" Hắn không phủ nhận là trước kia mình có ác tâm muốn đùa bỡn Chuột Con. Nhưng ngay lúc này, giờ này, khắc này hắn lại vô cùng mong muốn, Chuột Con nói thích hắn.
"Ngươi vẫn ko biết là ta muốn đối với ngươi tốt sao!" Hắn nhấn mạnh.
"Quỳ xấu lắm" Hác Cổ Nghị vẫn ngoan cố khư khư giữ lấy mấy suy nghĩ trong lòng.
Hoa Quỳ nghiêng mặt để sát vào cậu. Lửa giận trong ngực bắt đầu lan tràn, răng va vào nhau lách cách "Không được ghét ta." Hắn bá đạo ra lệnh, lòng cứ mong muốn Chuột Con nghe lời mình.
Môi Hác Cổ Nghị run run, ko hề tin tưởng Quỳ nói: "Ta ghét ngươi."
Hoa Quỳ lần thứ hai cảm thấy giật mình, Chuột Con ngu ngốc này thật ko biết gì hết...
"Ngươi... Thật mụ nội nó mà!" Hắn run run nói, trực tiếp ôm lấy thắt lưng, mang con chuột ngốc này đến chỗ bày thức ăn ở lầu hai — "Mau ăn cơm!" Hoa Quỳ ấn cậu ngồi xuống ghế. 1 tay nắm chặt hàm cậu, tay kia gắp miếng thịt nhét vào. Tuy con chuột ngốc này ko biết là hắn tốt như thế nào mà, nhưng hắn lại không có quên bụng Chuột Con đã đói từ lâu rồi.
「Bốp!」dằn mạnh chén xuống, hắn vừa uy hiếp vừa cảnh cáo "Ko được nói ghét ta nữa. Ta nghe mấy lời đó thật thúi lắm! Nếu ta nghe ngươi nói mấy lời ngu xuẩn đó nữa, nhất định sẽ kéo ngươi vào trong mà thượng liền nga!"
Hừ!
Hắn chống má, ko thèm liếc Chương Đằng và Điền đại lão bản lấy 1 cái. Ánh mắt sắc bén như trói chặt trên người Chuột Con. Thấy cậu ko dám ăn. Hừ hừ... Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới.
Hác Cổ Nghị nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ đến cảnh Quỳ muốn cởi quần của mình ra cho người khác xem... Hả! Cậu ko ngừng lắc đầu nói: "Ko được...."
"Vậy nghe lời, ăn cơm đi." Hoa Quỳ cầm đũa gắp 1 đống đồ ăn cho vào chén cậu. Lần thứ hai cảnh cáo: "Ngươi ko ăn hết thử xem."
Từng hơi thở lạnh như băng phả vào mặt, Hác Cổ Nghị cầm chén lên, chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn nuốt từng miếng thức ăn. Cậu càng chán ghét Quỳ hơn.
Hoa Quỳ cảm thấy rất hài lòng, môi lướt nhẹ qua chớp mũi của Chuột Con. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của người khác. Hắn có ý định tuyên bố với mọi người – Chuột Con là của hắn. Bất luận cậu có thích hay ko, hắn nhất định độc ác chiếm làm của riêng.
Thoáng chốc, trên mặt cười tươi như hoa nhìn các vị khách nhân. "Muốn bàn với ta chuyện gì?" Vừa mới hùng hùng hổ hổ giờ lại mềm mỏng tươi cười. Thái độ rõ ràng là khác nhau 1 trời một vực, làm cho hai người kia nhất thời ko biết tin ai.
Không khỏi làm người ta khó hiểu, Hoa gia rốt cuộc là có bao nhiêu bộ dáng.
Mày giãn ra, đôi mắt yêu mị hơi cười cười. Hoa Quỳ sớm đoán biết được phản ứng của bà già kia sau khi bị khiêu khích như vậy rồi.
"Sao hả, Chương gia đã bị lệnh đường gây áp lực, muốn hợp tác cùng ông chủ Điền, phá bỏ phường dệt?"
Lúc trước trên khế ước hắn có định trước. Là sản phẩm do phường dệt làm ra phải để cho cửa hiệu Vĩnh Kỳ giao dịch. Ngoài mặt xuyên châm dẫn tuyến (~ làm mối dắt đường)nhưng thực tế là muốn chặt đứt con đường tài lộ của cửa hàng.
"Hoa gia, hôm nay ta tới đây, ko phải là lật lọng."
"Ah." Hoa Quỳ trầm tư một lát, hỏi: "Chương gia muốn nói chuyện gì? Nếu là mấy chuyện kiếm ăn lặt vặt, chúng ta có thể từ từ thương thảo ở phường dệt cũng được mà."
"Không..." Chương Đằng lắc lắc đầu, nói: "Bí mật ở phường dệt đã sớm ko giữ được nữa rồi. Giờ cũng có nhiều người biết, chẳng trách sao truyền đến tai nương của ta. Chỉ sợ lão nhân gia sẽ nhún tay can thiệp."
「Rầm!」
Hoa Quỳ đập mạnh lên bàn, trở mặt gầm lên: "Chương gia, chúng ta đã giao hẹn rõ ràng rồi mà. Sao lại để nữ nhân bên cạnh dài dòng hạch sách như vậy."
Chương Đằng nhất thời nghẹn lời, bao nhiêu lo lắng trong lòng cũng đều toát ra ngoài cả. Cảm thấy việc này quá sức phiền hà rồi. "Nương của ta là người nắm quyền trong gia tộc. Mọi chuyện lớn bé sao lại ko thể nghe theo người được."
"Kia là việc nhà của ngươi." Hắn không khỏi lắc đầu, "Chậc chậc..." Có thể thấy được bà già kia giận ko phải là nhỏ.
Thu lại vẽ tàn khốc nói, "Ah," Hoa Quỳ làm ra vẽ ko quan tâm cười lạnh 1 cái. Hai ngón tay khéo nhẹ trên mặt bàn, đầu óc khôn khéo chuyển đổi mục đích."Ta nghĩ ra 1 cách vẹn toàn đôi bên. Chúng ta sao ko dứt khoát 1 chút. Dù sao thì ngươi cũng có tới 2 cái phường dệt lận mà. Hai người chúng ta mạnh ai nấy làm. Mà ta lại là người ko có lòng tham. Ta chỉ muốn có 1 cái phường cũ nát thôi. Như thế ngươi trở về cũng dễ ăn nói mà." Cũng đừng khi hắn là ngốc tử chớ. Chương Đằng phái người hẹn riêng hắn...... Hừ!
Tám phần đều là ý của bà già kia.
Chương Đằng không khỏi kinh ngạc. Y đến đây là muốn bàn với Hoa gia chuyện tách riêng quyền kinh doanh. Lão nhân gia sau khi ko ko thể mua lại được quyền hạng của phường dệt, đã ra mệnh lệnh như vậy.
Các huynh trưởng cũng đã cân nhắc và thương thảo rất nhiều lần. Cùng kinh doanh với ngoại nhân khiến lòng của lão nhân gia ko được thoải mái. Mà Phụng Tiên ở trong gia tộc thì ko có lấy 1 ngày yên ổn. Còn hắn cũng rất khó xử khi đứng giữa tình cảm chân thành của hai nữ nhân, ko biết làm sao cho đúng nữa.
Này hết thảy đều vì phường dệt mà nhảy dựng cả lên. Nhiều lần k bằng tự giải tán cùng Hoa gia đường ai nấy đi.
Y vốn có chuẩn bị sẳn tâm lý, Hoa gia sẽ đòi 1 phường dệt mới. Dù sao có quy lớn, thì sẽ thu lại lợi nhuận hơn phường cũ rất nhiều.
"Hoa gia chọn phường cũ thật là thiệt cho ngài quá. Hay là, ta xuất ra 1 số ngân lượng đem đến cho Hoa gia coi như là bù vào khoảng đó đi."
"Không cần." Hoa Quỳ điềm tĩnh nói: "Lúc trước, Chương gia đã sớm đưa 1 số lớn ngân lượng làm sính lễ rồi. Số tiền kia đủ để biến phường dệt từ cũ thành mới. Nếu tính giá trị thật giống như lòng sông so với mặt biển. Chúng ta kí kết giao dịch rất công bình. Ta bán người, ngươi lấy phường dệt đến mua. Ai cũng ko bị thiệt, vậy ko phải sao?"
Ông chủ Điền nãy giờ đứng ở 1 bên ko ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. "Như thế thật quá tốt. Ai cũng ko không chiếm tiện nghi của ai. Nhưng còn nguồn hàng của phường dệt thì...."
Hoa Quỳ không đợi lão nói xong, đã lên tiếng cắt ngang. "Ông chủ Điền cứ yên tâm đi, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác. Về phần Chương gia có đồng ý hay không, liền phải xem suy nghĩ của hắn." Hắn lập tức nói chuyện rành mạch, phân rõ giới tuyến.
Ông chủ Điền gật gật đầu, "Việc này cũng không nên miễn cưỡng... Chương gia ko tự mình làm chủ được. Ta đây rất thông cảm nha." Lão đang ngầm châm biếm là Chương Đằng vô năng. Cửa hàng kinh doanh buôn bán đã thiếu ko ít ngân lượng, làm thù lao của Hoa gia trả cho cũng giảm bớt nhiều lắm ah.
Này thật ko cam lòng. Ông chủ Điền "Hắc hắc..." Cười gượng hai tiếng nhằm xoa dịu đi bầu ko khí đang tràn ngập xấu hổ này. Nhưng nội tâm lại phi thường khó chịu.
Hoa Quỳ liền ra lệnh. "Bữa cơm này do ta mời đến. Hai vị nếu không còn việc gì, ta cũng ko phụng bồi (~ tiếp đãi) nữa. Cẩm Văn tiễn khách."
Trác Cẩm Văn lập tức tiến vào phòng thỉnh hai vị khách quý rời đi. Phong thái cung kính thư thái, khiến cho người khác cảm thấy có chút đồng tình với Chương gia.
Chủ tử lợi dụng nhược điểm của người khác mà cường thủ hào đoạt (~ dùng mọi cách để chiếm được) người làm ăn không thể nào tránh được chuyện phải đến nơi phong nguyệt uống rượu mua vui. Thế là từng bước, từng bước rơi vào bẫy...
Hác Cổ Nghị nghe ko hiểu Quỳ đang nói gì hết. Cậu ngẩng mặt lên nhìn 1 ông núc ních cùng 1 người cao gầy đang ngồi ở đằng xa. 1 người trong đó có ánh mắt giống Quỳ.
Đầu ngây ngốc nhìn về phía trước, chống lại hai mắt của Quỳ. Hác Cổ Nghị miệng lẩm bẩm không rõ cho lắm: "Hình như... mắt Quỳ đang cười...."
Hoa Quỳ với tay áo lau đi cái miệng đang dính đầy dầu mỡ cho cậu, tiện tay cầm lấy 1 ly rượu uống cạn. Tiếp theo môi dán vào cái miệng đang hé mở của Chuột Con. Hai tay đồng thời nhấc cậu đứng dậy ôm chặt vào lòng, rồi mang người đến sau bình phong – Một bức bình phong cực lớn được trang trí hoa văn rực rỡ để che đi nội thất được bài trí tràn trề cảnh xuân bên trong. Hác Cổ Nghị bị ép sát vào bức tường được vẽ mấy bông hoa ở trên cao. Hai chân bị Quỳ tách ra đặt thân hắn vào giữa. Dường như lúc nãy cậu có nuốt 1 ngụm rượu, tay nắm chặt lấy vạt áo của Hoa Quỳ, cậu nhíu mày thở nhẹ: "Ko được...."
Hoa Quỳ chăm chú nhìn gương mặt đang ửng đỏ của cậu. Thật muốn đem Chuột Con mà ăn sạch cho rồi."Nói được đi." Ngón tay mân mê làn môi do bị hôn mà hơi sưng lên, lý trí từng chút từng chút một bị đánh mất, "Chuột Con..." Hắn khẽ gọi, tỉ mỉ hôn từng cái một, khéo léo di chuyển từ tai xuống tới cổ.
"Ah... Quỳ, ko được khi dễ ta." Hác Cổ Nghị một tay đẩy thân thể đang ép sát vào mình ra, còn tay kia thì lau nước mắt. "Gia gia sẽ đánh....."
「Bực!」
Toàn bộ dây thần kinh của hắn đều đứt hết. Ngũ quan tuấn mỹ rõ ràng thật khó coi. Chuột Con trong lòng hắn cứ ko ngừng run rẩy. Thật quá đáng thương mà...
Thực mụ nội nó mà, đến đây để tàn phá lý tính của hắn. Bản năng thú tính đã cương cứng, xém chút nữa là giở thủ đoạn độc ác rồi. Cố áp chế dục vọng ko ngừng trỗi dậy. Hoa Quỳ đảm bảo: "Ta sẽ làm cho gia gia ko dám đánh ngươi nữa. Đến 1 cọng lông tơ cũng ko đụng đến luôn. Ko chỉ là gia gia, bất kể là kẻ nào cũng ko được. Hiểu chưa?"
Hác Cổ Nghị dường như càng kích động. Nước mắt cứ lã chã rơi xuống. Vừa đẩy vừa kêu lên: "Tránh ra đi. Ko được khi dễ ta... Gia gia sẽ giận lắm đó."
Hắn mới hỏa...
Dục hỏa, nộ hỏa chớp mắt 1 cái đã bốc lên đỉnh đầu, nóng hừng hựt, cuồn cuộn sôi trào... Hoa Quỳ khẽ cắn môi, mắng: "Ngươi 1 chút cũng ko phối hợp phải ko? Chờ sau khi ngươi thỏa mãn ta xong rồi, thì cứ theo ta nói thoải mái mấy lời linh tinh lộn xộn cũng được... Bất luận ngươi muốn ăn kẹo gì, muốn mua bao nhiêu con gà mái, muốn đi đâu bán dầu, muốn chăm sóc gia gia ra sao, ta đều chấp nhận hết. Chỉ cần ngươi ko ghét bỏ ta, ngoan ngoãn làm theo lời ta là tốt rồi. Này ko phải là khi dễ hay đùa bỡn. Ngươi hiểu ko?" Hắn cứ nói 1 hơi 1 hồi 1 chuỗi dài thật dài những lời van cầu tình yêu. Nhưng có trời mới biết là có thu lại kết quả hay ko?
Chịu đủ mọi sợ hãi. Đôi con ngươi đang ngập tràn hơi nước chứa đầy gương mặt của Quỳ. Mắt hắn, mũi hắn, miệng hắn. Lúc hắn nhắm mắt lại ko nhìn người ta trừng trừng cũng ko quá giống quỷ đi...
Hác Cổ Nghị van xin hắn, "Đừng khi dễ ta, ta sợ lắm....." Nhìn xung quanh, hoàn toàn lạ lẫm. Cậu ko thích nơi này. Cậu nhớ... muốn về nhà quá.
"Đừng sợ ta mà."
Hoa Quỳ dùng tay cởi áo cậu ra, cúi đầu gối lên cổ cậu. Ánh vào trong đôi mắt yêu mị xinh đẹp là vòng trang sức bằng vàng cùng 3 văn tiền. Đến tột cùng là ai đang chiếm hữu ai?
"Có lẽ, ngươi cả đời cũng không hiểu nổi 3 văn tiền này có ý nghĩa gì đâu. Ta chỉ muốn ngươi thích ta thôi. Ngươi có thể hiểu được không?"
Hác Cổ Nghị lắc đầu, Quỳ nói 1 hơi 1 tràng làm cậu ko hiểu gì hết. "Ta không thích Quỳ, buông ra....." Cậu sợ bị đánh, so với đồ vật làm loạn của Quỳ còn sợ hơn.
Cậu ko hề bị nhiễm bẩn mà rất thanh khiết thiện lương. Hoa Quỳ không khỏi lộ ra nụ cười khổ — Hắn lỡ thương yêu 1 con chuột ngốc. Trong cái đầu đơn thuần kia, có thể có sự hiện hữu của hắn sao...
Cởi ra hết những gì trói buộc ở hạ thân. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng cậu. Tay kia vén lên y bào, đem dục vọng ma sát ở cửa vào non mềm kia.
"Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi như vậy......" Từng tấc từng tấc tiến vào cơ thể của cậu. Cảm giác vui thích đến điên đảo trời đất lập tức kéo đến. Phía trước cứ ra sức đĩnh, đè nặng cõi lòng đang tan nát của Chuột Con. Thanh âm đau đớn cứ liên tục quấy nhiễu bên tai, kêu gọi quay về lý trí đang bất tỉnh mà chạy tán loạn. Lay động 1 loại cảm xúc cô quạnh nào đó ở sâu xa trong lòng – Chiếm đoạt thân thể ngọt ngào này. Lòng hắn trong lúc ra vào, trừu sáp vừa mang đậm hương vị chua xót, lại vừa được thỏa mãn vì đã lấp đầy lỗ hỏng trong tâm hồn mình. Hắn thật sự điên rồi nên mới làm bậy như vậy......
Ngoài bình phong –
Trong ko gian cô đơn này, sắc mặt Đoàn Ngọc trắng bệch ra –
Nheo mắt lại, chăm chú nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn. Thầm nghĩ sao lại quá mai mỉa như thế...
Đến danh hiệu hồng bài của Trích Tinh lâu, cũng ko hấp dẫn được sự chú ý của nam nhân. Ngay cả cơ hội hầu hạ bên người cũng ko ban cho. Sớm nói rõ là y đang bị đùa bỡn rồi...
Hác gia gia trông chờ đến ngày thứ 3. Đôi mắt lão kèm nhèm cuối cùng cũng thấy được nam nhân dắt tôn tử về nhà.
Lão đói đến độ sắp ngất đi. Tự mình đứng dậy cũng ko xong, tay run run nắm lấy gậy mà chống về phía trước. Tôn tử đang đi đến còn 1 đoạn ko xa thì dừng lại.
Hác gia gia hét lên: "Cổ Nghị...."
Hác Cổ Nghị cúi đầu, lí nhí nói: "Gia gia, đừng mắng con mà. Con ngoan lắm, đã nghe lời gia gia bán hết dầu rồi. Nhưng mà thùng dầu đã ko còn, tiền cũng rơi......" Lại nhớ đến Quỳ rất xấu, cậu ghét Quỳ lắm, liền vội vàng rút tay về, ko chịu để cho Quỳ nắm.
"Hừ," Hoa Quỳ càng nắm chặt hơn nữa, ko cho phép bàn tay kia giẫy giụa trong lòng bàn tay mình. Hắn cúi đầu mắng: "Ngươi đang làm gì? Chúng ta chuyện gì cũng đã làm hết trơn rồi. Giờ còn sợ người khác nhìn thấy có phải là quá trễ rồi ko?" Biết rõ là Chuột Con làm gì có thể hiểu được những lời này, là hắn nói cho lão phế vật nghe.
Đôi mắt trong suốt vô tư lại ngập tràn 1 lớp sương mù mênh mông. Quỳ hung dữ quá: "Đáng ghét."
Hoa Quỳ nhẹ "Hừ" 1 cái. Nghe Chuột Con chỉ biết nói ghét mình, hắn đành bất đắt dĩ mà "haiz!" thêm tiếng nữa. Ngay lập tức, nhướng mày nhìn lão phế vật cảnh cáo. "Ta đem người về ko phải để cho lão mắng chửi nga. Chuột Con nếu còn làm chuyện sai lầm gì nữa, thì đừng trách ta đối với lão ko khách khí."
"Quỳ, ko được dữ dằn với gia gia....." Hác Cổ Nghị bực mình nói. Cậu ko thích Quỳ khi dễ ông nội mình.
Hác gia gia sợ nam nhân lại nổi lên bản tính tà ác. Lão rất muốn cháu mình hiểu được nguyên nhân khiến người khi dễ, nhưng với cái đầu ngu ngốc như thế kia, thì chắc hẳn đã ko thể nào hiểu được hoàn cảnh phức tạp này đâu.
Thấy tôn tử mặt đồ sang trọng hẳn lên, chắc là mấy ngày nay đều ở cạnh nam nhân kia rồi.
Dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào mặt nam nhân. Hác gia gia đầy đau xót mà cầu xin: "Chẳng lẽ ngài ko thể rủ lòng thương mà buông tha cho nó sao?"
"Ah." Môi Hoa Quỳ hơi cong lên, nhướng mày hỏi: "Lão đang nói quỷ quái gì đó? Ta thích Chuột Con, cần lão cho phép mới được sao. Lão sao ko nghĩ lại, mình 1 chân đã bước hết vào quan tài rồi. Nhân sinh còn lại được mấy ngày chứ? Có thật là lão muốn cho Chuột Con tương lai sẽ ko ai cưng chìu, không ai chăm sóc, cô đơn 1 mình chịu đời khi dễ?" Hắn mới là ko khi dễ người ta àh.
Tim Hác gia gia tim đập mạnh và loạn nhịp 1 lúc lâu –
Lão ko phải là ko nghĩ đến vấn đề này. Nhưng... lão có thể nào chấp nhận được nam nhân có hoàn cảnh phức tạp ở cùng 1 chỗ với cháu mình.
Vì ngăn cản sai lầm tiếp tục phát sinh, Hác gia gia không quan tâm đến cảm giác sợ hãi vừa mới trỗi dậy lúc nãy. Nói lại cho đúng: "Nhưng điều trái với luân thường thì ko nên làm mới phải chớ. Gia gia, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ tha cho cháu ta đi. Huống chi, nó tự có năng lực kiếm sống. Tuyệt đối sẽ ko bị chết đói đâu mà. Dù tương lai cô đơn thui thủi 1 mình còn đỡ hơn chịu cảnh bị người nhạo báng...."
Hoa Quỳ nghe vậy, hỏa khí đã nhanh chóng bốc từ bụng lên tới đầu rồi.
"Ông già hồ đồ này!"
Hắn mắng: "Lão chỉ sợ hắn bị người nhạo báng, thật là mắc cười nhất trần thế mà! Hắn theo ta ở cùng một chỗ, ta có chỗ nào bạc đãi hắn? Lão chỉ biết bắt hắn ra ngoài bán dầu. Lão có bao giờ nghĩ đến đầu óc hắn ngốc nghếch đã chịu thiệt ko ít chưa? Một ngày chẳng qua bán được cho vài người mà thôi. Kia là cháu ngươi, hắn còn phải nuôi ngươi, bị ngươi liên lụy ko phải là ít nga. Ngươi thật là ko biết xấu hổ, còn nói người khác sẽ chê cười hắn. Vậy sao người làm ông nội như ngươi ko ra mặt bênh vực cháu mình đi. Hai ngày trước, lão ko những muốn hắn đi bán dầu, mà còn ra tay đánh hắn. Con mẹ nó... nếu ko phải lão là gia gia của hắn, ta nhất định ko bỏ qua cho đâu."
Hách!
Hác gia gia nhất thời cứng miệng, ko nói được chữ nào.
"Sao hả, còn phản đối?" Hoa Quỳ nhướng mày hỏi: "Ta quăng mất thùng dầu của hắn rồi. Lão nói cho ta biết, sau này sẽ kiếm sống bằng gì đây? Căn nhà rách nát này cái gì cũng ko có, cho dù có đem bán cũng chẳng ai thèm mua. Hay là..... Lão muốn hắn ra ngoài đường ăn mày?"
"Này..."
"Này nọ cái gì, sao không tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa đi?" Hắn đang chăm chú lắng nghe.
Nghe nam nhân nhắc tới sự thật này, Hác gia gia không khỏi cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Tuổi lão đã cao, vô lực giải quyết vấn đề. Ngày ngày đều chỉ có 1 hy vọng duy nhất và xa với là cháu mình có người thương tiếc.
Nhưng, nam nhân này có được ko? Ai có thể đảm bảo được chuyện này?
Tương lai, nam nhân một khi không còn thương yêu nữa thì cháu của lão sẽ đi về đâu?
Lão cũng ko quên nhân là ngốc tử. Hác gia gia thở dài thật lâu, tiếp tục van xin. "Gia, ta xin ngài hãy buông tha cho 2 ông cháu ta đi. Cổ Nghị cái gì cũng ko biết, nên sẽ ko kêu ca khổ sở gì đâu. Bọn ta từ trước đến nay đều ông cháu có nhau. Dù khốn cùng cũng chưa hề oán trách gì ai."
"Ông già hồ đồ này, quả thật là nhẫn tâm khiến cho hắn ko có lấy 1 ngày tử tế?!" Hoa Quỳ càng nói càng nóng, bộ mắt của lão phế vật bị mù rồi sao. Nên mới ko thấy hắn cưng chiều người ta như thế. "Giờ lão nên biết rõ ràng cho ta là ai đang nuôi lão nga. Ta cho lão ăn, cho lão uống thuốc. Thân thể khỏe mạnh rồi muốn tác quái hả."
Hắn hừ 1 tiếng rồi lại mắng tiếp: "Lão bớt xen vào chuyện của ta chút đi. Nếu còn thấy bất mãn gì đó, thì hãy thu thập hành lý rồi xéo đi cho ta. Ta tuyệt ko ngăn cản." Hắn cảnh cáo lão phế vật nên sớm nhận thức 1 chút. Hắn là phải nhìn mặt của ai kia cho nên mới miễn cưỡng mà dưỡng thêm từ người rồi tới gà.
Hác Cổ Nghị vẻ mặt có phần kích động khi thấy Quỳ và gia gia nói chuyện. Tuy ko hiểu già, nhưng cậu biết là chuyện có liên quan đến mình. Quỳ hung dữ quá...
"Đừng mắng gia gia, Quỳ......" Cậu ko biết nên nghe theo ai. Tay giẫy giụa muốn rời khỏi sự kiềm chế của Quỳ. "Buông ra đi, gia gia sẽ giận đó."
Kia thật giống như lửa đổ thêm dầu. Hoa Quỳ lập tức thay đổi mục tiêu, giận dữ hỏi: "Ngươi chỉ biết đến gia gia có giận hay ko sao, chẳng lẽ trong cái đầu xuẩn ngốc kia ko có ta sao?" Hắn nghiêm mặt dí sát vào đầu cậu, sao ko thể hiểu là hắn đang bài trừ mấy trở ngại bên ngoài cho cậu chứ.
Hác Cổ Nghị hoảng hồn, cả người thoáng chốc mất thăng bằng. Cậu ko thích Quỳ đến gần. Cậu sợ gia gia đánh mình. Nên phản ứng đương nhiên là muốn tránh ra khỏi Quỳ rồi, liền như thế lớn tiếng: "Quỳ ko cần theo ta về nhà."
「Rầm!」
Hoa Quỳ trong chớp mắt bị đả kích thật lớn. Con chuột ngốc kia, ngoài chuyện muốn từ bỏ hắn còn ko muốn ở cùng 1 chỗ với hắn...
Hắn thả tay, con chuột ngốc nhân đó mà chuồn mất.
Nhân đứng ở ngoài cửa nhìn hai ông cháu bọn họ dìu nhau vào nhà. Ngôi nhà tồi tàn trước mắt chỉ tồn tại thân tình của con chuột ngốc và gia gia của nó, hoàn toàn ko có chỗ nào dành cho hắn ah...
Tay nhanh chóng nắm chặt lại. Lửa giận cũng theo đó mà bốc lên càng lúc càng ngất trời – Đứng ngoài sân hồi lâu, trước sau cũng ko thấy chuột con liếc mình nữa cái. Dần dần cảm thấy thất vọng, lửa giận tự bốc lên rồi cũng tự tiêu xuống. Hoa Quỳ không khỏi thở dài, từ từ rời khỏi ngôi nhà tồi tàn kia –
Hác Cổ Nghị ôm ống trúc đi xiêu vẹo ra ngoài sân, cậu ngồi bệch xuống ngay cửa, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn trời. Cậu ko biết làm sao nữa, đại thúc kia hung dữ quá...
"Đi đi đi, " người bán thùng đựng dầu vừa phất tay như đuổi ruồi bọ vừa quát lên: "Thằng ngốc bán dầu này nghèo gần chết... Ko có tiền còn bày đặt mua thùng đựng dầu. Là ngươi ăn no ko có chuyện gì làm đến kiếm chuyện với ta sao?"
Haiz, tính đi tính lại, số tiền trong ống trúc chỉ hơn 100 đồng mà thôi, mua được gì ah.
"Hừ!" ông chủ trợn tròn mắt, trưng ra bộ mặt khinh thường. Ngốc tử bán dầu này, sáng sớm đã mang đến xui xẻo. Việc làm ăn hôm nay nhất định kém cho coi.
Hác Cổ Nghị cúi đầu nhìn xung quanh, đi đến 1 chỗ cách đó ko xa, kiểm lại tiền 1 lần nữa rồi quay lại. Cậu nhìn ông chủ đang đi vào tiệm mà thì thầm tự hỏi: "Nhiêu đó tiền cũng ko đủ sao....."
Cậu nghĩ mãi cũng ko tìm ra cách gì để có nhiều tiền mà mua thùng đựng dầu đem về nhà.
Ngu ngơ lúng túng nhìn các cửa hàng xung quanh. Bỗng nhớ đến Quỳ đi mua đồ chưa lần nào bị đuổi ra khỏi cửa của. Chắc bởi vì tiền của Quỳ ko giống với cậu. "Ta chỉ có nhiêu đó thôi hà...."
Trước khi cậu ngủ đều có đếm tiền, liền phát hiện số tiền mỗi ngày ko giống nhau. Chỉ có thêm chứ ko bớt. Vẫn nghĩ mãi ko ra tại sao ngày một nhiều hơn như vậy.
Thần sắc ảm đạm đi dọc theo đường. Lòng lo lắng ko biết nên làm gì bây giờ?
Cậu muốn bán dầu kiếm tiền. Nhưng mà trong nhà giờ chỉ còn 1 thùng dầu bị hư thôi. Chợt nhớ đến Quỳ biết làm gỗ đóng đinh, ko biết là hắn có thể giúp cậu sửa lại thùng dầu hay ko......
Cúi đầu, mờ mịt bước đi. Cậu luôn nhớ đến chuyện hắn đã mua kẹo để khi dễ mình. Đảo mắt nhìn khắp phố, ko thấy người bán kẹo đâu, càng ko thấy hình dáng của Quỳ......
Hác Cổ Nghị ngây ngốc đứng tại chỗ, ko biết còn có 1 đôi mắt khác đang dính vào người mình, ko cách nào dời đi được......
Hoa Quỳ thu lại tầm mắt, toàn bộ tâm tư đều đặt tại 1 cửa hàng cũ. Vì chủ trước của nó đã sớm gom góp gia sản dời xuống phía nam, nên muốn nhượng lại hoặc bán đi.
Sau gần nữa tháng tu sửa trước sau, Ông chủ Điền vội vàng đầu cúi lưng khom thỉnh Hoa gia nghiệm thu kết quả, đồng thời cũng giải thích: "Hoa gia, thợ mộc sửa cửa hàng này tay nghề cũng tốt lắm nha. Họ đã theo chỉ thị của ngài đóng 1 cái quầy. Ko gian sau nó cũng rộng lắm. Trên tường còn có giá gỗ nữa, cũng được đóng chắc chắn lắm đó. Về các thùng dầu thì qua ngài mai sẽ được chuyển đến. Thùng nào cũng đều được chế tạo chốt mở riêng, lúc lấy ra hay rót vào đều rất tiện lợi. Sau nhà còn có 1 kho hàng nhỏ để chứa dầu. Mặt tiền cửa hàng này cũng chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ chờ ngài chọn ngày lành tháng tốt để khai trương mà thôi."
Hương thơm nhàn nhạt của gỗ tràn ngập khắp nhà. Hoa Quỳ cẩn thận kiểm tra cửa hàng từng chút 1, xem thử có quên gì ko. Sau đó chỉ "Ân" 1 tiếng, không khỏi suy nghĩ: Ông chủ Điền quả ko hổ danh là con chó trung thành của hắn mà. Có tiền liền có thể sai quỷ xay cối[1]. Kia chắc cũng đã tốn ko ít công phu đi.
Hắn lấy tiền từ trong tay áo ra trả thù lao cho ông chủ Điền, nói: "Ta giờ phải lo chuyện trong lâu và phường dệt, thật quá bận đi. Có ngươi giúp đỡ ít nhiều, nhìn của hàng này thật vừa lòng nga."
"Đâu có, đâu có." Điền đại lão bản cười đến toét cả mồm. Nịnh bợ nói: "Phàm là những việc gia gia dặn dò, ta đây đều tận lực mà làm."
Sau đó, lão theo Hoa gia cùng tham quan mặt sau của cửa hàng. Nhà này nối tiếp với cửa tiệm trước đó. Có trù phòng, 2 sương phòng, còn thêm 1 khoảng sân trống trải trước đại sảnh nữa. Tuy là nhà cũ, nhưng sau khi bày trí này nọ cũng rực rỡ hẳn lên, cũng ko tồi tàn quá đi.
"Khoảng sân trống này cũng ko nhỏ, có thể nuôi gà trồng hoa."
Môi Hoa Quỳ cong lên tạo thành hình cánh cung. Dự định kéo Chuột Con đến nơi này ở. Đương nhiên, dù ko muốn cũng phải nuôi thêm lão phế vật và 1 đám gà phiền chết đi được.
Hai người trở lại cửa hàng, ông chủ Điền tiếp tục giải thích: "Dầu sẽ bán từ chỗ này ra. Còn về phần cung cấp nguyên liệu, cửa hiệu Vĩnh kỳ sẽ đưa đến đầy đủ. Lưu lão đầu ở nơi đó vốn tự hào về kỹ thuật nấu dầu từ đậu nành mà. Kẻ làm người bán, hai bên cùng hợp tác để tạo quan hệ tốt đẹp. Về phần lợi nhuận, thì hai bên nên tính toán khéo léo 1 chút. Bán thấp hơn giá thị trường, tuy tiền lời giảm đi đôi chút, nhưng ai cũng ăn mệt nghĩ luôn nha."
"Chính là so với những nơi khác thì bán rẻ hơn, từ đó thu hút nhiều khách đến đây mua hàng hơn."
Dầu vốn thiết yếu. Bất luận là nấu ăn hay dùng cho cuộc sống thường ngày, đều là nhu cầu ko thể thiếu. Suy đi ngẫm lại, việc kiếm lời tuyệt ko có gì bàn cãi.
Nhưng, điều hắn quan tâm ko phải là kiếm tiền. Mà là mở đường sinh nhai, miễn cho Chuột Con phãi dãy nắng dầm mưa, gõ cửa từng nhà mà bán dầu.
Hoa Quỳ chầm chậm bước ra ngoài. Mắt liền thấy ngay thân ảnh của Chuột Con. Cậu đang đứng ở ngã tư đường, lại tiếp tục nhìn con chuột ngốc kia......
Hác Cổ Nghị ở sân sau cho gà ăn. Cậu cho thức ăn vào 1 cái đĩa nhỏ cho lão gà trống, còn để nước cho nó nữa. Sau đó vội vàng khóa cửa chuồng lại.
Quỳ có nói lão gà trống sẽ mổ gà còn, ko thể thả ra.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, ko lâu nữa sẽ lặn mất. Hác Cổ Nghị thật ngây thơ nghĩ là Quỳ sẽ mua thức ăn về nhà.
Đứng dậy vỗ vỗ xiêm y, cậu trở vào phòng trong. Thấy gia gia đang ngồi ngủ gật trên ghế. Cậu ko dám đánh thức lão dậy, liền rón ra rón rén bước ra ngoài cửa. Hác Cổ Nghị ngồi ở cửa, cúi đầu đếm đếm ngón tay bắt đầu tính toán – Cậu cũng ko nhớ được rõ cho lắm là đã mấy hôm rồi... Quỳ chưa có tới khi dễ cậu.
Từ xa có 1 đạo nhân ảnh càng lúc càng đến gần. Hác Cổ Nghị nhìn đối phương đang đứng trước mặt. Này này cũng ko lạ lùng gì, mỉm cười rồi đưa cho cậu 1 túi đồ ăn.
Hác Cổ Nghị ôm mớ rau xanh, cải củ. Lòng tự nhiên tràn đầy cảm xúc, cậu ko biết nói với ai. Tâm tình nặng trĩu......
Nhìn theo bóng dáng rời đi của người kia. Đôi mắt trong suốt dần dần trở nên ảm đạm. Hác Cổ Nghị không khỏi thì thào tự nói: "Hắn ko phải Quỳ....."
------
[1] Đây là 1 câu truyện dân gian cổ của TQ. Hữu cũng ko biết rõ nó xuất xứ từ đâu nữa. Đại khái là 1 nhà kia, có người mất. Có 1 đạo sĩ thấy người con (có bản viết là người chồng) rất nặng tình liền bày cho 1 cách. Anh ta liền khiêng 1 cái cối đá thật lớn đặt giữa sân. Đến nữa đêm quỷ sứ đến bắt người, thấy cái cối lạ quá (=_=) liền xay thử, người nọ núp trong nhà thấy cối tự nhiên chuyển động liền rải tiền mã, hễ cối quay càng nhanh thì rãi càng nhiều. Quỷ thấy vậy tưởng nhầm là do mình đẩy cối nên mới thế, thế là mê tiền nên mãi đẩy cho đến khi trời sáng mà quên mất nhiệm vụ. Vì thế người kia liền sống dậy ^.^
Hác Cổ Nghị ở trong 1 căn phòng xa lạ tỉnh lại, cúi đầu thấy quần áo trên người thật chỉnh tể. Bất quá, cậu vẫn ko rõ ràng lắm là xiêm y này của ai?
Trí nhớ dần dần trở lại, mới phát hiện ra đây là nhà của Quỳ.
Hoa Quỳ bước vào phòng đứng ở mép giường, cúi đầu hôn trộm lên gương mặt đang còn ngơ ngác của Chuột Con. Hắn đêm qua quả là phi thường an phận, không có gian Chuột Con àh nha.
Chuột Con ngủ thật say, đến gần trưa hôm sau mới tỉnh lại. Môi lưỡi rời khỏi 2 má phấn nộn của cậu. Hoa Quỳ nói: "Mau xuống giường, ta dắt ngươi đi ăn cơm." Hắn như hổ rình mồi, thật xúc động, cứ muốn nhào vào người đang ở trên giường.
Hác Cổ Nghị nhìn nhìn 1 chút, ko khỏi ngạc nhiên, sao lại có 1 đôi hài giống y như đôi trước kia vậy ta?
"Còn ngu ngốc cái gì nữa, mau mang hài vào, ta dắt ngươi ra ngoài" Nếu cứ chậm chạp như vậy nữa, thôi thì cả hai cùng ở trong này cho xong.
Quỳ vẫn gọi cậu là ngốc... Hác Cổ Nghị bỗng rụt chân về, tự nhiên bài xích, ko muốn mang hài "Quỳ, ta muốn về nhà nấu cơm cho ông nội, còn cho gà lớn, gà bé ăn nữa."
Sau khi Chuột Con rời khỏi giường, câu đầu tiên nói đã phá tan nát mỹ cảnh hết trơn. Ngũ quan tuấn mỹ trong chớp liền mắt biến sắc. Hoa Quỳ nhìn trừng trừng vào đôi mắt ngập nước kia, nhất thời mềm lòng không phát tác tính tình – Thần sắc hơi ôn nhu lại đôi chút, hắn bắt đầu nói dối: "Ngươi ko cần lo cho gia gia sẽ chết đói nga. Ta đã phái người đến nấu cơm cùng cho gà ăn rồi. Giờ ngươi hãy ngoan ngoãn theo ta đi ăn cơm, ân?"
"Thật hả?" Hác Cổ Nghị vỗ vỗ cái bụng lép kẹp. Cậu thật khó xử ko biết có nên nghe lời hay ko.
Hoa Quỳ ngoài miệng thì cười cười chứ trong lòng đang rủa xả ko tiếc lời "Đương nhiên là thật rồi nha." Hắn đâu thèm quan tâm xem lão phế vật là chết hay sống. Trên người Chuột Con hãy còn dấu vết bị đánh kìa. Thật chết tiệt mà!
Bao nhiêu tâm tình của Hoa Quỳ đều dồn hết vào hành động của Chuột Con. Hắn ko kiên nhẫn nói: "Thực mụ nội nó mà, nhanh lên chút đi. Thức ăn nguội hết rồi kìa."
"Ta phải về nhà..." Hác Cổ Nghị quay mặt đi, cậu ghét Quỳ dữ dằn như vậy.
Hoa Quỳ nhăn chặt mày, nghĩ thầm Chuột Con giận rồi. Thực con bà nó, ko dễ gạt chút nào.
Cắn nhẹ môi, hắn liền cúi người xuống nhanh chóng nhét bàn chân của Chuột Con vào hài. Thật vừa quá, quả nhiên ko có mua nhầm mà.
"Hừ, " Hoa Quỳ chịu hết nổi cái cảnh con chuột con kia hễ mở hay khép miệng đều là muốn về nhà. Thật tức chết ông bà ông vãi luôn mà. Hắn liền hạ tối hậu thư."Nếu ngươi ăn một chút gì thì ta lập tức thả ngươi về nga."
"Ta phải về nhà... "
Hác Cổ Nghị cúi đầu, lau lau đi đôi mắt ướt át. Đôi môi như cánh hoa chưa kịp nói gì đã bị Quỳ lôi đi. Cậu ko muốn nghe lời Quỳ nói, ko muốn ở nhà Quỳ. Lần đầu tiên Quỳ khi dễ cậu là ở trong này...
"Đáng ghét...."
Thanh âm rất nhỏ lọt vào tai, Hoa Quỳ chợt đứng chựng lại, quay đầu ra sau híp mắt, hỏi: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên, cậu ghét Quỳ biến thành quỷ –
"Ta ghét Quỳ." Cậu giằng mạnh tay lại, hiểu được một sự thật. "Thật ra Quỳ chỉ thích lấy cái thứ kia ra làm loạn thôi. Vậy là khi dễ cùng đùa bỡn ta... " Cậu thật ngốc mà, đến giờ mới biết Quỳ đã đùa bỡn cậu thật nhiều lần rồi...
「Rầm!」
Hoa Quỳ đứng hình trong giây lát, cả người ngây ngốc như tượng. Trong đầu cứ quanh quẩn những lời nói của Chuột Con – Sao lại ko có 1 chút đạo lý nào hết vậy trời...
「Rầm!」
Hoa Quỳ đấm mạnh vào bức tường trước mặt. Đôi mắt sắt bén cứ nhìn trừng trừng, trong nháy mắt sát khí liền bắn ra 4 phía – Hác Cổ Nghị chấn động cả người, dựa sát vào tường. Mặt mũi trắng bệch quay đi, nhưng vẫn ngang bướng mở miệng: "Ta ghét Quỳ lắm." Ngữ khí vừa cố chấp vừa kiên định. Sự chán ghét từ sâu trong lòng cứ ko ngừng dâng trào. Ko thể hiểu nỗi tại sao người ta lại có hứng thú đùa bỡn với thằng ngốc như cậu chứ.
Quỳ lộng đau thân thể cậu. Nhưng cậu đâu có làm chuyện xấu, sao Quỳ lại thích khi dễ cậu như thế...
Lén nhìn trộm Quỳ 1 cái, nghĩ thầm Quỳ làm chuồng gà, mua kẹo, mua thức ăn, còn vui vẻ nắm tay cậu về nhà... Đối xử với cậu thật tốt là muốn lấy đồ vật khi dễ cậu mà.
「Ngươi là đồ ngu ngốc. Người ta dùng mấy cây kẹo liền gạt được ngươi cởi quần ra ngay, ngươi ngươi ngươi... muốn ta tức chết mà!」Những lời trách móc đầy đau lòng của gia gia cứ vang vọng trong đầu, càng khiến cậu nhận rõ sự thật. "Đừng giận dữ mà...." Hác Cổ Nghị thì thào tự nói, nghĩ thầm mình quả thật rất ngốc mà, nên mới ko biết mà dễ dàng để cho Quỳ gạt cởi quần ra rồi khi dễ......
Trong lòng nặng trĩu, ko thể giải thích nỗi. Vì cậu ngốc nên mọi người mới cười nhạo, cũng bởi vì ngốc, nên mới bị Quỳ khi dễ...
"Tránh ra."
Thấy đôi lông mi vừa dài vừa cong của cậu đang run rẩy, mắt đẫm nước, như sắp khóc đến nơi...... Giọng Hoa Quỳ liền trầm xuống hỏi: " Sao ngươi lại sợ và ghét ta như vậy?" Hắn không phủ nhận là trước kia mình có ác tâm muốn đùa bỡn Chuột Con. Nhưng ngay lúc này, giờ này, khắc này hắn lại vô cùng mong muốn, Chuột Con nói thích hắn.
"Ngươi vẫn ko biết là ta muốn đối với ngươi tốt sao!" Hắn nhấn mạnh.
"Quỳ xấu lắm" Hác Cổ Nghị vẫn ngoan cố khư khư giữ lấy mấy suy nghĩ trong lòng.
Hoa Quỳ nghiêng mặt để sát vào cậu. Lửa giận trong ngực bắt đầu lan tràn, răng va vào nhau lách cách "Không được ghét ta." Hắn bá đạo ra lệnh, lòng cứ mong muốn Chuột Con nghe lời mình.
Môi Hác Cổ Nghị run run, ko hề tin tưởng Quỳ nói: "Ta ghét ngươi."
Hoa Quỳ lần thứ hai cảm thấy giật mình, Chuột Con ngu ngốc này thật ko biết gì hết...
"Ngươi... Thật mụ nội nó mà!" Hắn run run nói, trực tiếp ôm lấy thắt lưng, mang con chuột ngốc này đến chỗ bày thức ăn ở lầu hai — "Mau ăn cơm!" Hoa Quỳ ấn cậu ngồi xuống ghế. 1 tay nắm chặt hàm cậu, tay kia gắp miếng thịt nhét vào. Tuy con chuột ngốc này ko biết là hắn tốt như thế nào mà, nhưng hắn lại không có quên bụng Chuột Con đã đói từ lâu rồi.
「Bốp!」dằn mạnh chén xuống, hắn vừa uy hiếp vừa cảnh cáo "Ko được nói ghét ta nữa. Ta nghe mấy lời đó thật thúi lắm! Nếu ta nghe ngươi nói mấy lời ngu xuẩn đó nữa, nhất định sẽ kéo ngươi vào trong mà thượng liền nga!"
Hừ!
Hắn chống má, ko thèm liếc Chương Đằng và Điền đại lão bản lấy 1 cái. Ánh mắt sắc bén như trói chặt trên người Chuột Con. Thấy cậu ko dám ăn. Hừ hừ... Hắn nhất định sẽ đại khai sát giới.
Hác Cổ Nghị nghẹn họng nhìn trân trối, nghĩ đến cảnh Quỳ muốn cởi quần của mình ra cho người khác xem... Hả! Cậu ko ngừng lắc đầu nói: "Ko được...."
"Vậy nghe lời, ăn cơm đi." Hoa Quỳ cầm đũa gắp 1 đống đồ ăn cho vào chén cậu. Lần thứ hai cảnh cáo: "Ngươi ko ăn hết thử xem."
Từng hơi thở lạnh như băng phả vào mặt, Hác Cổ Nghị cầm chén lên, chớp chớp đôi mắt ngập nước, ngoan ngoãn nuốt từng miếng thức ăn. Cậu càng chán ghét Quỳ hơn.
Hoa Quỳ cảm thấy rất hài lòng, môi lướt nhẹ qua chớp mũi của Chuột Con. Mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của người khác. Hắn có ý định tuyên bố với mọi người – Chuột Con là của hắn. Bất luận cậu có thích hay ko, hắn nhất định độc ác chiếm làm của riêng.
Thoáng chốc, trên mặt cười tươi như hoa nhìn các vị khách nhân. "Muốn bàn với ta chuyện gì?" Vừa mới hùng hùng hổ hổ giờ lại mềm mỏng tươi cười. Thái độ rõ ràng là khác nhau 1 trời một vực, làm cho hai người kia nhất thời ko biết tin ai.
Không khỏi làm người ta khó hiểu, Hoa gia rốt cuộc là có bao nhiêu bộ dáng.
Mày giãn ra, đôi mắt yêu mị hơi cười cười. Hoa Quỳ sớm đoán biết được phản ứng của bà già kia sau khi bị khiêu khích như vậy rồi.
"Sao hả, Chương gia đã bị lệnh đường gây áp lực, muốn hợp tác cùng ông chủ Điền, phá bỏ phường dệt?"
Lúc trước trên khế ước hắn có định trước. Là sản phẩm do phường dệt làm ra phải để cho cửa hiệu Vĩnh Kỳ giao dịch. Ngoài mặt xuyên châm dẫn tuyến (~ làm mối dắt đường)nhưng thực tế là muốn chặt đứt con đường tài lộ của cửa hàng.
"Hoa gia, hôm nay ta tới đây, ko phải là lật lọng."
"Ah." Hoa Quỳ trầm tư một lát, hỏi: "Chương gia muốn nói chuyện gì? Nếu là mấy chuyện kiếm ăn lặt vặt, chúng ta có thể từ từ thương thảo ở phường dệt cũng được mà."
"Không..." Chương Đằng lắc lắc đầu, nói: "Bí mật ở phường dệt đã sớm ko giữ được nữa rồi. Giờ cũng có nhiều người biết, chẳng trách sao truyền đến tai nương của ta. Chỉ sợ lão nhân gia sẽ nhún tay can thiệp."
「Rầm!」
Hoa Quỳ đập mạnh lên bàn, trở mặt gầm lên: "Chương gia, chúng ta đã giao hẹn rõ ràng rồi mà. Sao lại để nữ nhân bên cạnh dài dòng hạch sách như vậy."
Chương Đằng nhất thời nghẹn lời, bao nhiêu lo lắng trong lòng cũng đều toát ra ngoài cả. Cảm thấy việc này quá sức phiền hà rồi. "Nương của ta là người nắm quyền trong gia tộc. Mọi chuyện lớn bé sao lại ko thể nghe theo người được."
"Kia là việc nhà của ngươi." Hắn không khỏi lắc đầu, "Chậc chậc..." Có thể thấy được bà già kia giận ko phải là nhỏ.
Thu lại vẽ tàn khốc nói, "Ah," Hoa Quỳ làm ra vẽ ko quan tâm cười lạnh 1 cái. Hai ngón tay khéo nhẹ trên mặt bàn, đầu óc khôn khéo chuyển đổi mục đích."Ta nghĩ ra 1 cách vẹn toàn đôi bên. Chúng ta sao ko dứt khoát 1 chút. Dù sao thì ngươi cũng có tới 2 cái phường dệt lận mà. Hai người chúng ta mạnh ai nấy làm. Mà ta lại là người ko có lòng tham. Ta chỉ muốn có 1 cái phường cũ nát thôi. Như thế ngươi trở về cũng dễ ăn nói mà." Cũng đừng khi hắn là ngốc tử chớ. Chương Đằng phái người hẹn riêng hắn...... Hừ!
Tám phần đều là ý của bà già kia.
Chương Đằng không khỏi kinh ngạc. Y đến đây là muốn bàn với Hoa gia chuyện tách riêng quyền kinh doanh. Lão nhân gia sau khi ko ko thể mua lại được quyền hạng của phường dệt, đã ra mệnh lệnh như vậy.
Các huynh trưởng cũng đã cân nhắc và thương thảo rất nhiều lần. Cùng kinh doanh với ngoại nhân khiến lòng của lão nhân gia ko được thoải mái. Mà Phụng Tiên ở trong gia tộc thì ko có lấy 1 ngày yên ổn. Còn hắn cũng rất khó xử khi đứng giữa tình cảm chân thành của hai nữ nhân, ko biết làm sao cho đúng nữa.
Này hết thảy đều vì phường dệt mà nhảy dựng cả lên. Nhiều lần k bằng tự giải tán cùng Hoa gia đường ai nấy đi.
Y vốn có chuẩn bị sẳn tâm lý, Hoa gia sẽ đòi 1 phường dệt mới. Dù sao có quy lớn, thì sẽ thu lại lợi nhuận hơn phường cũ rất nhiều.
"Hoa gia chọn phường cũ thật là thiệt cho ngài quá. Hay là, ta xuất ra 1 số ngân lượng đem đến cho Hoa gia coi như là bù vào khoảng đó đi."
"Không cần." Hoa Quỳ điềm tĩnh nói: "Lúc trước, Chương gia đã sớm đưa 1 số lớn ngân lượng làm sính lễ rồi. Số tiền kia đủ để biến phường dệt từ cũ thành mới. Nếu tính giá trị thật giống như lòng sông so với mặt biển. Chúng ta kí kết giao dịch rất công bình. Ta bán người, ngươi lấy phường dệt đến mua. Ai cũng ko bị thiệt, vậy ko phải sao?"
Ông chủ Điền nãy giờ đứng ở 1 bên ko ngừng đổ mồ hôi lạnh. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. "Như thế thật quá tốt. Ai cũng ko không chiếm tiện nghi của ai. Nhưng còn nguồn hàng của phường dệt thì...."
Hoa Quỳ không đợi lão nói xong, đã lên tiếng cắt ngang. "Ông chủ Điền cứ yên tâm đi, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác. Về phần Chương gia có đồng ý hay không, liền phải xem suy nghĩ của hắn." Hắn lập tức nói chuyện rành mạch, phân rõ giới tuyến.
Ông chủ Điền gật gật đầu, "Việc này cũng không nên miễn cưỡng... Chương gia ko tự mình làm chủ được. Ta đây rất thông cảm nha." Lão đang ngầm châm biếm là Chương Đằng vô năng. Cửa hàng kinh doanh buôn bán đã thiếu ko ít ngân lượng, làm thù lao của Hoa gia trả cho cũng giảm bớt nhiều lắm ah.
Này thật ko cam lòng. Ông chủ Điền "Hắc hắc..." Cười gượng hai tiếng nhằm xoa dịu đi bầu ko khí đang tràn ngập xấu hổ này. Nhưng nội tâm lại phi thường khó chịu.
Hoa Quỳ liền ra lệnh. "Bữa cơm này do ta mời đến. Hai vị nếu không còn việc gì, ta cũng ko phụng bồi (~ tiếp đãi) nữa. Cẩm Văn tiễn khách."
Trác Cẩm Văn lập tức tiến vào phòng thỉnh hai vị khách quý rời đi. Phong thái cung kính thư thái, khiến cho người khác cảm thấy có chút đồng tình với Chương gia.
Chủ tử lợi dụng nhược điểm của người khác mà cường thủ hào đoạt (~ dùng mọi cách để chiếm được) người làm ăn không thể nào tránh được chuyện phải đến nơi phong nguyệt uống rượu mua vui. Thế là từng bước, từng bước rơi vào bẫy...
Hác Cổ Nghị nghe ko hiểu Quỳ đang nói gì hết. Cậu ngẩng mặt lên nhìn 1 ông núc ních cùng 1 người cao gầy đang ngồi ở đằng xa. 1 người trong đó có ánh mắt giống Quỳ.
Đầu ngây ngốc nhìn về phía trước, chống lại hai mắt của Quỳ. Hác Cổ Nghị miệng lẩm bẩm không rõ cho lắm: "Hình như... mắt Quỳ đang cười...."
Hoa Quỳ với tay áo lau đi cái miệng đang dính đầy dầu mỡ cho cậu, tiện tay cầm lấy 1 ly rượu uống cạn. Tiếp theo môi dán vào cái miệng đang hé mở của Chuột Con. Hai tay đồng thời nhấc cậu đứng dậy ôm chặt vào lòng, rồi mang người đến sau bình phong – Một bức bình phong cực lớn được trang trí hoa văn rực rỡ để che đi nội thất được bài trí tràn trề cảnh xuân bên trong. Hác Cổ Nghị bị ép sát vào bức tường được vẽ mấy bông hoa ở trên cao. Hai chân bị Quỳ tách ra đặt thân hắn vào giữa. Dường như lúc nãy cậu có nuốt 1 ngụm rượu, tay nắm chặt lấy vạt áo của Hoa Quỳ, cậu nhíu mày thở nhẹ: "Ko được...."
Hoa Quỳ chăm chú nhìn gương mặt đang ửng đỏ của cậu. Thật muốn đem Chuột Con mà ăn sạch cho rồi."Nói được đi." Ngón tay mân mê làn môi do bị hôn mà hơi sưng lên, lý trí từng chút từng chút một bị đánh mất, "Chuột Con..." Hắn khẽ gọi, tỉ mỉ hôn từng cái một, khéo léo di chuyển từ tai xuống tới cổ.
"Ah... Quỳ, ko được khi dễ ta." Hác Cổ Nghị một tay đẩy thân thể đang ép sát vào mình ra, còn tay kia thì lau nước mắt. "Gia gia sẽ đánh....."
「Bực!」
Toàn bộ dây thần kinh của hắn đều đứt hết. Ngũ quan tuấn mỹ rõ ràng thật khó coi. Chuột Con trong lòng hắn cứ ko ngừng run rẩy. Thật quá đáng thương mà...
Thực mụ nội nó mà, đến đây để tàn phá lý tính của hắn. Bản năng thú tính đã cương cứng, xém chút nữa là giở thủ đoạn độc ác rồi. Cố áp chế dục vọng ko ngừng trỗi dậy. Hoa Quỳ đảm bảo: "Ta sẽ làm cho gia gia ko dám đánh ngươi nữa. Đến 1 cọng lông tơ cũng ko đụng đến luôn. Ko chỉ là gia gia, bất kể là kẻ nào cũng ko được. Hiểu chưa?"
Hác Cổ Nghị dường như càng kích động. Nước mắt cứ lã chã rơi xuống. Vừa đẩy vừa kêu lên: "Tránh ra đi. Ko được khi dễ ta... Gia gia sẽ giận lắm đó."
Hắn mới hỏa...
Dục hỏa, nộ hỏa chớp mắt 1 cái đã bốc lên đỉnh đầu, nóng hừng hựt, cuồn cuộn sôi trào... Hoa Quỳ khẽ cắn môi, mắng: "Ngươi 1 chút cũng ko phối hợp phải ko? Chờ sau khi ngươi thỏa mãn ta xong rồi, thì cứ theo ta nói thoải mái mấy lời linh tinh lộn xộn cũng được... Bất luận ngươi muốn ăn kẹo gì, muốn mua bao nhiêu con gà mái, muốn đi đâu bán dầu, muốn chăm sóc gia gia ra sao, ta đều chấp nhận hết. Chỉ cần ngươi ko ghét bỏ ta, ngoan ngoãn làm theo lời ta là tốt rồi. Này ko phải là khi dễ hay đùa bỡn. Ngươi hiểu ko?" Hắn cứ nói 1 hơi 1 hồi 1 chuỗi dài thật dài những lời van cầu tình yêu. Nhưng có trời mới biết là có thu lại kết quả hay ko?
Chịu đủ mọi sợ hãi. Đôi con ngươi đang ngập tràn hơi nước chứa đầy gương mặt của Quỳ. Mắt hắn, mũi hắn, miệng hắn. Lúc hắn nhắm mắt lại ko nhìn người ta trừng trừng cũng ko quá giống quỷ đi...
Hác Cổ Nghị van xin hắn, "Đừng khi dễ ta, ta sợ lắm....." Nhìn xung quanh, hoàn toàn lạ lẫm. Cậu ko thích nơi này. Cậu nhớ... muốn về nhà quá.
"Đừng sợ ta mà."
Hoa Quỳ dùng tay cởi áo cậu ra, cúi đầu gối lên cổ cậu. Ánh vào trong đôi mắt yêu mị xinh đẹp là vòng trang sức bằng vàng cùng 3 văn tiền. Đến tột cùng là ai đang chiếm hữu ai?
"Có lẽ, ngươi cả đời cũng không hiểu nổi 3 văn tiền này có ý nghĩa gì đâu. Ta chỉ muốn ngươi thích ta thôi. Ngươi có thể hiểu được không?"
Hác Cổ Nghị lắc đầu, Quỳ nói 1 hơi 1 tràng làm cậu ko hiểu gì hết. "Ta không thích Quỳ, buông ra....." Cậu sợ bị đánh, so với đồ vật làm loạn của Quỳ còn sợ hơn.
Cậu ko hề bị nhiễm bẩn mà rất thanh khiết thiện lương. Hoa Quỳ không khỏi lộ ra nụ cười khổ — Hắn lỡ thương yêu 1 con chuột ngốc. Trong cái đầu đơn thuần kia, có thể có sự hiện hữu của hắn sao...
Cởi ra hết những gì trói buộc ở hạ thân. Cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy thắt lưng cậu. Tay kia vén lên y bào, đem dục vọng ma sát ở cửa vào non mềm kia.
"Ta thật điên rồi nên mới muốn gian ngươi như vậy......" Từng tấc từng tấc tiến vào cơ thể của cậu. Cảm giác vui thích đến điên đảo trời đất lập tức kéo đến. Phía trước cứ ra sức đĩnh, đè nặng cõi lòng đang tan nát của Chuột Con. Thanh âm đau đớn cứ liên tục quấy nhiễu bên tai, kêu gọi quay về lý trí đang bất tỉnh mà chạy tán loạn. Lay động 1 loại cảm xúc cô quạnh nào đó ở sâu xa trong lòng – Chiếm đoạt thân thể ngọt ngào này. Lòng hắn trong lúc ra vào, trừu sáp vừa mang đậm hương vị chua xót, lại vừa được thỏa mãn vì đã lấp đầy lỗ hỏng trong tâm hồn mình. Hắn thật sự điên rồi nên mới làm bậy như vậy......
Ngoài bình phong –
Trong ko gian cô đơn này, sắc mặt Đoàn Ngọc trắng bệch ra –
Nheo mắt lại, chăm chú nhìn cơm thừa canh cặn trên bàn. Thầm nghĩ sao lại quá mai mỉa như thế...
Đến danh hiệu hồng bài của Trích Tinh lâu, cũng ko hấp dẫn được sự chú ý của nam nhân. Ngay cả cơ hội hầu hạ bên người cũng ko ban cho. Sớm nói rõ là y đang bị đùa bỡn rồi...
Hác gia gia trông chờ đến ngày thứ 3. Đôi mắt lão kèm nhèm cuối cùng cũng thấy được nam nhân dắt tôn tử về nhà.
Lão đói đến độ sắp ngất đi. Tự mình đứng dậy cũng ko xong, tay run run nắm lấy gậy mà chống về phía trước. Tôn tử đang đi đến còn 1 đoạn ko xa thì dừng lại.
Hác gia gia hét lên: "Cổ Nghị...."
Hác Cổ Nghị cúi đầu, lí nhí nói: "Gia gia, đừng mắng con mà. Con ngoan lắm, đã nghe lời gia gia bán hết dầu rồi. Nhưng mà thùng dầu đã ko còn, tiền cũng rơi......" Lại nhớ đến Quỳ rất xấu, cậu ghét Quỳ lắm, liền vội vàng rút tay về, ko chịu để cho Quỳ nắm.
"Hừ," Hoa Quỳ càng nắm chặt hơn nữa, ko cho phép bàn tay kia giẫy giụa trong lòng bàn tay mình. Hắn cúi đầu mắng: "Ngươi đang làm gì? Chúng ta chuyện gì cũng đã làm hết trơn rồi. Giờ còn sợ người khác nhìn thấy có phải là quá trễ rồi ko?" Biết rõ là Chuột Con làm gì có thể hiểu được những lời này, là hắn nói cho lão phế vật nghe.
Đôi mắt trong suốt vô tư lại ngập tràn 1 lớp sương mù mênh mông. Quỳ hung dữ quá: "Đáng ghét."
Hoa Quỳ nhẹ "Hừ" 1 cái. Nghe Chuột Con chỉ biết nói ghét mình, hắn đành bất đắt dĩ mà "haiz!" thêm tiếng nữa. Ngay lập tức, nhướng mày nhìn lão phế vật cảnh cáo. "Ta đem người về ko phải để cho lão mắng chửi nga. Chuột Con nếu còn làm chuyện sai lầm gì nữa, thì đừng trách ta đối với lão ko khách khí."
"Quỳ, ko được dữ dằn với gia gia....." Hác Cổ Nghị bực mình nói. Cậu ko thích Quỳ khi dễ ông nội mình.
Hác gia gia sợ nam nhân lại nổi lên bản tính tà ác. Lão rất muốn cháu mình hiểu được nguyên nhân khiến người khi dễ, nhưng với cái đầu ngu ngốc như thế kia, thì chắc hẳn đã ko thể nào hiểu được hoàn cảnh phức tạp này đâu.
Thấy tôn tử mặt đồ sang trọng hẳn lên, chắc là mấy ngày nay đều ở cạnh nam nhân kia rồi.
Dừng lại bước chân, nhìn thẳng vào mặt nam nhân. Hác gia gia đầy đau xót mà cầu xin: "Chẳng lẽ ngài ko thể rủ lòng thương mà buông tha cho nó sao?"
"Ah." Môi Hoa Quỳ hơi cong lên, nhướng mày hỏi: "Lão đang nói quỷ quái gì đó? Ta thích Chuột Con, cần lão cho phép mới được sao. Lão sao ko nghĩ lại, mình 1 chân đã bước hết vào quan tài rồi. Nhân sinh còn lại được mấy ngày chứ? Có thật là lão muốn cho Chuột Con tương lai sẽ ko ai cưng chìu, không ai chăm sóc, cô đơn 1 mình chịu đời khi dễ?" Hắn mới là ko khi dễ người ta àh.
Tim Hác gia gia tim đập mạnh và loạn nhịp 1 lúc lâu –
Lão ko phải là ko nghĩ đến vấn đề này. Nhưng... lão có thể nào chấp nhận được nam nhân có hoàn cảnh phức tạp ở cùng 1 chỗ với cháu mình.
Vì ngăn cản sai lầm tiếp tục phát sinh, Hác gia gia không quan tâm đến cảm giác sợ hãi vừa mới trỗi dậy lúc nãy. Nói lại cho đúng: "Nhưng điều trái với luân thường thì ko nên làm mới phải chớ. Gia gia, thỉnh ngài giơ cao đánh khẽ tha cho cháu ta đi. Huống chi, nó tự có năng lực kiếm sống. Tuyệt đối sẽ ko bị chết đói đâu mà. Dù tương lai cô đơn thui thủi 1 mình còn đỡ hơn chịu cảnh bị người nhạo báng...."
Hoa Quỳ nghe vậy, hỏa khí đã nhanh chóng bốc từ bụng lên tới đầu rồi.
"Ông già hồ đồ này!"
Hắn mắng: "Lão chỉ sợ hắn bị người nhạo báng, thật là mắc cười nhất trần thế mà! Hắn theo ta ở cùng một chỗ, ta có chỗ nào bạc đãi hắn? Lão chỉ biết bắt hắn ra ngoài bán dầu. Lão có bao giờ nghĩ đến đầu óc hắn ngốc nghếch đã chịu thiệt ko ít chưa? Một ngày chẳng qua bán được cho vài người mà thôi. Kia là cháu ngươi, hắn còn phải nuôi ngươi, bị ngươi liên lụy ko phải là ít nga. Ngươi thật là ko biết xấu hổ, còn nói người khác sẽ chê cười hắn. Vậy sao người làm ông nội như ngươi ko ra mặt bênh vực cháu mình đi. Hai ngày trước, lão ko những muốn hắn đi bán dầu, mà còn ra tay đánh hắn. Con mẹ nó... nếu ko phải lão là gia gia của hắn, ta nhất định ko bỏ qua cho đâu."
Hách!
Hác gia gia nhất thời cứng miệng, ko nói được chữ nào.
"Sao hả, còn phản đối?" Hoa Quỳ nhướng mày hỏi: "Ta quăng mất thùng dầu của hắn rồi. Lão nói cho ta biết, sau này sẽ kiếm sống bằng gì đây? Căn nhà rách nát này cái gì cũng ko có, cho dù có đem bán cũng chẳng ai thèm mua. Hay là..... Lão muốn hắn ra ngoài đường ăn mày?"
"Này..."
"Này nọ cái gì, sao không tiếp tục nói mấy lời vô nghĩa đi?" Hắn đang chăm chú lắng nghe.
Nghe nam nhân nhắc tới sự thật này, Hác gia gia không khỏi cảm thấy đau lòng và khổ sở.
Tuổi lão đã cao, vô lực giải quyết vấn đề. Ngày ngày đều chỉ có 1 hy vọng duy nhất và xa với là cháu mình có người thương tiếc.
Nhưng, nam nhân này có được ko? Ai có thể đảm bảo được chuyện này?
Tương lai, nam nhân một khi không còn thương yêu nữa thì cháu của lão sẽ đi về đâu?
Lão cũng ko quên nhân là ngốc tử. Hác gia gia thở dài thật lâu, tiếp tục van xin. "Gia, ta xin ngài hãy buông tha cho 2 ông cháu ta đi. Cổ Nghị cái gì cũng ko biết, nên sẽ ko kêu ca khổ sở gì đâu. Bọn ta từ trước đến nay đều ông cháu có nhau. Dù khốn cùng cũng chưa hề oán trách gì ai."
"Ông già hồ đồ này, quả thật là nhẫn tâm khiến cho hắn ko có lấy 1 ngày tử tế?!" Hoa Quỳ càng nói càng nóng, bộ mắt của lão phế vật bị mù rồi sao. Nên mới ko thấy hắn cưng chiều người ta như thế. "Giờ lão nên biết rõ ràng cho ta là ai đang nuôi lão nga. Ta cho lão ăn, cho lão uống thuốc. Thân thể khỏe mạnh rồi muốn tác quái hả."
Hắn hừ 1 tiếng rồi lại mắng tiếp: "Lão bớt xen vào chuyện của ta chút đi. Nếu còn thấy bất mãn gì đó, thì hãy thu thập hành lý rồi xéo đi cho ta. Ta tuyệt ko ngăn cản." Hắn cảnh cáo lão phế vật nên sớm nhận thức 1 chút. Hắn là phải nhìn mặt của ai kia cho nên mới miễn cưỡng mà dưỡng thêm từ người rồi tới gà.
Hác Cổ Nghị vẻ mặt có phần kích động khi thấy Quỳ và gia gia nói chuyện. Tuy ko hiểu già, nhưng cậu biết là chuyện có liên quan đến mình. Quỳ hung dữ quá...
"Đừng mắng gia gia, Quỳ......" Cậu ko biết nên nghe theo ai. Tay giẫy giụa muốn rời khỏi sự kiềm chế của Quỳ. "Buông ra đi, gia gia sẽ giận đó."
Kia thật giống như lửa đổ thêm dầu. Hoa Quỳ lập tức thay đổi mục tiêu, giận dữ hỏi: "Ngươi chỉ biết đến gia gia có giận hay ko sao, chẳng lẽ trong cái đầu xuẩn ngốc kia ko có ta sao?" Hắn nghiêm mặt dí sát vào đầu cậu, sao ko thể hiểu là hắn đang bài trừ mấy trở ngại bên ngoài cho cậu chứ.
Hác Cổ Nghị hoảng hồn, cả người thoáng chốc mất thăng bằng. Cậu ko thích Quỳ đến gần. Cậu sợ gia gia đánh mình. Nên phản ứng đương nhiên là muốn tránh ra khỏi Quỳ rồi, liền như thế lớn tiếng: "Quỳ ko cần theo ta về nhà."
「Rầm!」
Hoa Quỳ trong chớp mắt bị đả kích thật lớn. Con chuột ngốc kia, ngoài chuyện muốn từ bỏ hắn còn ko muốn ở cùng 1 chỗ với hắn...
Hắn thả tay, con chuột ngốc nhân đó mà chuồn mất.
Nhân đứng ở ngoài cửa nhìn hai ông cháu bọn họ dìu nhau vào nhà. Ngôi nhà tồi tàn trước mắt chỉ tồn tại thân tình của con chuột ngốc và gia gia của nó, hoàn toàn ko có chỗ nào dành cho hắn ah...
Tay nhanh chóng nắm chặt lại. Lửa giận cũng theo đó mà bốc lên càng lúc càng ngất trời – Đứng ngoài sân hồi lâu, trước sau cũng ko thấy chuột con liếc mình nữa cái. Dần dần cảm thấy thất vọng, lửa giận tự bốc lên rồi cũng tự tiêu xuống. Hoa Quỳ không khỏi thở dài, từ từ rời khỏi ngôi nhà tồi tàn kia –
Hác Cổ Nghị ôm ống trúc đi xiêu vẹo ra ngoài sân, cậu ngồi bệch xuống ngay cửa, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn trời. Cậu ko biết làm sao nữa, đại thúc kia hung dữ quá...
"Đi đi đi, " người bán thùng đựng dầu vừa phất tay như đuổi ruồi bọ vừa quát lên: "Thằng ngốc bán dầu này nghèo gần chết... Ko có tiền còn bày đặt mua thùng đựng dầu. Là ngươi ăn no ko có chuyện gì làm đến kiếm chuyện với ta sao?"
Haiz, tính đi tính lại, số tiền trong ống trúc chỉ hơn 100 đồng mà thôi, mua được gì ah.
"Hừ!" ông chủ trợn tròn mắt, trưng ra bộ mặt khinh thường. Ngốc tử bán dầu này, sáng sớm đã mang đến xui xẻo. Việc làm ăn hôm nay nhất định kém cho coi.
Hác Cổ Nghị cúi đầu nhìn xung quanh, đi đến 1 chỗ cách đó ko xa, kiểm lại tiền 1 lần nữa rồi quay lại. Cậu nhìn ông chủ đang đi vào tiệm mà thì thầm tự hỏi: "Nhiêu đó tiền cũng ko đủ sao....."
Cậu nghĩ mãi cũng ko tìm ra cách gì để có nhiều tiền mà mua thùng đựng dầu đem về nhà.
Ngu ngơ lúng túng nhìn các cửa hàng xung quanh. Bỗng nhớ đến Quỳ đi mua đồ chưa lần nào bị đuổi ra khỏi cửa của. Chắc bởi vì tiền của Quỳ ko giống với cậu. "Ta chỉ có nhiêu đó thôi hà...."
Trước khi cậu ngủ đều có đếm tiền, liền phát hiện số tiền mỗi ngày ko giống nhau. Chỉ có thêm chứ ko bớt. Vẫn nghĩ mãi ko ra tại sao ngày một nhiều hơn như vậy.
Thần sắc ảm đạm đi dọc theo đường. Lòng lo lắng ko biết nên làm gì bây giờ?
Cậu muốn bán dầu kiếm tiền. Nhưng mà trong nhà giờ chỉ còn 1 thùng dầu bị hư thôi. Chợt nhớ đến Quỳ biết làm gỗ đóng đinh, ko biết là hắn có thể giúp cậu sửa lại thùng dầu hay ko......
Cúi đầu, mờ mịt bước đi. Cậu luôn nhớ đến chuyện hắn đã mua kẹo để khi dễ mình. Đảo mắt nhìn khắp phố, ko thấy người bán kẹo đâu, càng ko thấy hình dáng của Quỳ......
Hác Cổ Nghị ngây ngốc đứng tại chỗ, ko biết còn có 1 đôi mắt khác đang dính vào người mình, ko cách nào dời đi được......
Hoa Quỳ thu lại tầm mắt, toàn bộ tâm tư đều đặt tại 1 cửa hàng cũ. Vì chủ trước của nó đã sớm gom góp gia sản dời xuống phía nam, nên muốn nhượng lại hoặc bán đi.
Sau gần nữa tháng tu sửa trước sau, Ông chủ Điền vội vàng đầu cúi lưng khom thỉnh Hoa gia nghiệm thu kết quả, đồng thời cũng giải thích: "Hoa gia, thợ mộc sửa cửa hàng này tay nghề cũng tốt lắm nha. Họ đã theo chỉ thị của ngài đóng 1 cái quầy. Ko gian sau nó cũng rộng lắm. Trên tường còn có giá gỗ nữa, cũng được đóng chắc chắn lắm đó. Về các thùng dầu thì qua ngài mai sẽ được chuyển đến. Thùng nào cũng đều được chế tạo chốt mở riêng, lúc lấy ra hay rót vào đều rất tiện lợi. Sau nhà còn có 1 kho hàng nhỏ để chứa dầu. Mặt tiền cửa hàng này cũng chuẩn bị xong xuôi, giờ chỉ chờ ngài chọn ngày lành tháng tốt để khai trương mà thôi."
Hương thơm nhàn nhạt của gỗ tràn ngập khắp nhà. Hoa Quỳ cẩn thận kiểm tra cửa hàng từng chút 1, xem thử có quên gì ko. Sau đó chỉ "Ân" 1 tiếng, không khỏi suy nghĩ: Ông chủ Điền quả ko hổ danh là con chó trung thành của hắn mà. Có tiền liền có thể sai quỷ xay cối[1]. Kia chắc cũng đã tốn ko ít công phu đi.
Hắn lấy tiền từ trong tay áo ra trả thù lao cho ông chủ Điền, nói: "Ta giờ phải lo chuyện trong lâu và phường dệt, thật quá bận đi. Có ngươi giúp đỡ ít nhiều, nhìn của hàng này thật vừa lòng nga."
"Đâu có, đâu có." Điền đại lão bản cười đến toét cả mồm. Nịnh bợ nói: "Phàm là những việc gia gia dặn dò, ta đây đều tận lực mà làm."
Sau đó, lão theo Hoa gia cùng tham quan mặt sau của cửa hàng. Nhà này nối tiếp với cửa tiệm trước đó. Có trù phòng, 2 sương phòng, còn thêm 1 khoảng sân trống trải trước đại sảnh nữa. Tuy là nhà cũ, nhưng sau khi bày trí này nọ cũng rực rỡ hẳn lên, cũng ko tồi tàn quá đi.
"Khoảng sân trống này cũng ko nhỏ, có thể nuôi gà trồng hoa."
Môi Hoa Quỳ cong lên tạo thành hình cánh cung. Dự định kéo Chuột Con đến nơi này ở. Đương nhiên, dù ko muốn cũng phải nuôi thêm lão phế vật và 1 đám gà phiền chết đi được.
Hai người trở lại cửa hàng, ông chủ Điền tiếp tục giải thích: "Dầu sẽ bán từ chỗ này ra. Còn về phần cung cấp nguyên liệu, cửa hiệu Vĩnh kỳ sẽ đưa đến đầy đủ. Lưu lão đầu ở nơi đó vốn tự hào về kỹ thuật nấu dầu từ đậu nành mà. Kẻ làm người bán, hai bên cùng hợp tác để tạo quan hệ tốt đẹp. Về phần lợi nhuận, thì hai bên nên tính toán khéo léo 1 chút. Bán thấp hơn giá thị trường, tuy tiền lời giảm đi đôi chút, nhưng ai cũng ăn mệt nghĩ luôn nha."
"Chính là so với những nơi khác thì bán rẻ hơn, từ đó thu hút nhiều khách đến đây mua hàng hơn."
Dầu vốn thiết yếu. Bất luận là nấu ăn hay dùng cho cuộc sống thường ngày, đều là nhu cầu ko thể thiếu. Suy đi ngẫm lại, việc kiếm lời tuyệt ko có gì bàn cãi.
Nhưng, điều hắn quan tâm ko phải là kiếm tiền. Mà là mở đường sinh nhai, miễn cho Chuột Con phãi dãy nắng dầm mưa, gõ cửa từng nhà mà bán dầu.
Hoa Quỳ chầm chậm bước ra ngoài. Mắt liền thấy ngay thân ảnh của Chuột Con. Cậu đang đứng ở ngã tư đường, lại tiếp tục nhìn con chuột ngốc kia......
Hác Cổ Nghị ở sân sau cho gà ăn. Cậu cho thức ăn vào 1 cái đĩa nhỏ cho lão gà trống, còn để nước cho nó nữa. Sau đó vội vàng khóa cửa chuồng lại.
Quỳ có nói lão gà trống sẽ mổ gà còn, ko thể thả ra.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời, ko lâu nữa sẽ lặn mất. Hác Cổ Nghị thật ngây thơ nghĩ là Quỳ sẽ mua thức ăn về nhà.
Đứng dậy vỗ vỗ xiêm y, cậu trở vào phòng trong. Thấy gia gia đang ngồi ngủ gật trên ghế. Cậu ko dám đánh thức lão dậy, liền rón ra rón rén bước ra ngoài cửa. Hác Cổ Nghị ngồi ở cửa, cúi đầu đếm đếm ngón tay bắt đầu tính toán – Cậu cũng ko nhớ được rõ cho lắm là đã mấy hôm rồi... Quỳ chưa có tới khi dễ cậu.
Từ xa có 1 đạo nhân ảnh càng lúc càng đến gần. Hác Cổ Nghị nhìn đối phương đang đứng trước mặt. Này này cũng ko lạ lùng gì, mỉm cười rồi đưa cho cậu 1 túi đồ ăn.
Hác Cổ Nghị ôm mớ rau xanh, cải củ. Lòng tự nhiên tràn đầy cảm xúc, cậu ko biết nói với ai. Tâm tình nặng trĩu......
Nhìn theo bóng dáng rời đi của người kia. Đôi mắt trong suốt dần dần trở nên ảm đạm. Hác Cổ Nghị không khỏi thì thào tự nói: "Hắn ko phải Quỳ....."
------
[1] Đây là 1 câu truyện dân gian cổ của TQ. Hữu cũng ko biết rõ nó xuất xứ từ đâu nữa. Đại khái là 1 nhà kia, có người mất. Có 1 đạo sĩ thấy người con (có bản viết là người chồng) rất nặng tình liền bày cho 1 cách. Anh ta liền khiêng 1 cái cối đá thật lớn đặt giữa sân. Đến nữa đêm quỷ sứ đến bắt người, thấy cái cối lạ quá (=_=) liền xay thử, người nọ núp trong nhà thấy cối tự nhiên chuyển động liền rải tiền mã, hễ cối quay càng nhanh thì rãi càng nhiều. Quỷ thấy vậy tưởng nhầm là do mình đẩy cối nên mới thế, thế là mê tiền nên mãi đẩy cho đến khi trời sáng mà quên mất nhiệm vụ. Vì thế người kia liền sống dậy ^.^