Chương 12
Hoàng Y Y sững người.
Đến nhà Tần Thịnh… Đến nhà anh làm gì?
Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Hoàng Y Y, Tần Thịnh không khỏi bật cười, xoa đầu cô, “Anh sẽ rất kiềm chế, em cứ yên tâm.”
Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng tai Hoàng Y Y đã đỏ bừng.
Cô đi theo Tần Thịnh đến nhà anh, là căn nhà trọ hai người thuê chung.
Tần Thịnh tìm ba món đồ không thường mặc trong tủ quần áo, gấp gọn rồi bỏ vào trong túi, “Em mang mấy bộ quần áo này về treo trên ban công nghe chưa?”
Hoàng Y Y mỉm cười gật đầu một cái.
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng dép lê, đang bước từng bước về phía phòng Tần Thịnh.
“Tần, cậu… ” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy trong phòng Tần Thịnh đột nhiên có thêm một cô gái thì mặt cứng đờ, “Bạn gái cậu à?”
Tần Thịnh đặt túi quần áo lên bàn, gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn gái.”
“Tần, cậu cất quần áo vào túi làm gì? Không phải cậu muốn chuyển đi chứ? Cậu không được đi đâu đấy, tôi không có nhiều tiền trả tiền thuê nhà đâu.”
Tần Thịnh lườm anh ta một cái, “Tôi không chuyển đi, chỉ là cô ấy ở một mình làm tôi không yên tâm, nên lấy chút quần áo treo lên ban công nhà cô ấy thôi.”
“À, thế tôi yên tâm rồi.” Người đàn ông kia uống một ngụm nước, “Có muốn tôi tránh mặt một chút không? Tối nay Nhị Cẩu và lão Hà đều không về.”
Hoàng Y Y kinh ngạc nhìn anh ta, trong chốc lát không biết có thể nói gì mới có thể giải thích rõ ràng.
Tần Thịnh nham hiểm đi tới cửa, tay phải vịn chốt cửa, nói: “Cậu muốn tránh mặt thì tránh đi.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, người đàn ông kia đã bị từ chối bên ngoài cánh cửa lạnh như băng.
Hoàng Y Y lùi liên tục về sau vài bước, “Có phải em đã tới hang ổ của kẻ trộm không?”
Tần Thịnh cười nói: “Giờ em mới phản ứng được à?”
Hả?
Anh gãi sống mũi cô, “Anh thật sự buồn ngủ quá, anh muốn ngủ, bây giờ em có phải làm việc gì không?”
Hoàng Y Y lắc đầu, “Nhưng nếu chán thì em có thể vẽ một chút.”
“Vậy em vẽ trước nhé, đến 6 giờ thì gọi anh.” Tần Thịnh nói, nói xong thì hôn nhẹ lên môi Hoàng Y Y một cái.
Hoàng Y Y giống như vừa ăn mứt hoa quả, lâng lâng ngồi vào ghế bắt đầu vẽ tranh.
Nhân lúc Tần Thịnh ngủ, cô lén chụp rất nhiều ảnh, còn vẽ theo ảnh chụp.
Khi Tần Thịnh biến thành phiên bản chibi, hình như còn đáng yêu hơn.
Cô cười ngây ngốc, bất tri bất giác đã đến 6 giờ.
Hoàng Y Y rón rén đi đến mép giường, lại nhìn chằm chằm Tần Thịnh vài phút sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà đánh thức anh.
Tần Thịnh mở mắt, sát lại gần, “Nhìn lâu vậy em có nhìn ra cái gì không?”
Hả?
“Anh vừa mới tỉnh ạ?” Hoàng Y Y cảm thấy mặt mũi bị ném về đến nhà rồi.
“Vốn chưa tỉnh, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh nhìn anh suốt nên mới tỉnh dậy.” Tần Thịnh cười nói, nói xong lại duỗi tay ôm lấy Hoàng Y Y ở mép giường, ôm cả người cô lên trên giường, nói bằng chất giọng mềm nhũn: “Ôm một lát nhé.”
Hoàng Y Y bị ép đè trên người Tần Thịnh, tay Tần Thịnh giữ chặt eo cô.
Hoàng Y Y không nhúc nhích được, cũng không dám lộn xộn, cứ thế nằm sấp trên người anh.
“Tần Thịnh.”
“Ơi?”
“Không có gì.”
Tần Thịnh cười một tiếng, “Sao thế em?”
“Không có gì ạ, chỉ muốn gọi anh thôi.” Hoàng Y Y nói.
Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Nói cho em biết nhé, vào thời điểm này, em không thể tùy tiện gọi tên anh, không thể thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, lỡ may anh không khống chế được…”
Tai Hoàng Y Y lại đỏ lên, “Thế em không nói nữa.”
Đến nhà Tần Thịnh… Đến nhà anh làm gì?
Thấy vẻ mặt ngờ nghệch của Hoàng Y Y, Tần Thịnh không khỏi bật cười, xoa đầu cô, “Anh sẽ rất kiềm chế, em cứ yên tâm.”
Mặc dù bây giờ là mùa đông, nhưng tai Hoàng Y Y đã đỏ bừng.
Cô đi theo Tần Thịnh đến nhà anh, là căn nhà trọ hai người thuê chung.
Tần Thịnh tìm ba món đồ không thường mặc trong tủ quần áo, gấp gọn rồi bỏ vào trong túi, “Em mang mấy bộ quần áo này về treo trên ban công nghe chưa?”
Hoàng Y Y mỉm cười gật đầu một cái.
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng dép lê, đang bước từng bước về phía phòng Tần Thịnh.
“Tần, cậu… ” Người đàn ông kia vừa nhìn thấy trong phòng Tần Thịnh đột nhiên có thêm một cô gái thì mặt cứng đờ, “Bạn gái cậu à?”
Tần Thịnh đặt túi quần áo lên bàn, gật đầu nói: “Đúng vậy, bạn gái.”
“Tần, cậu cất quần áo vào túi làm gì? Không phải cậu muốn chuyển đi chứ? Cậu không được đi đâu đấy, tôi không có nhiều tiền trả tiền thuê nhà đâu.”
Tần Thịnh lườm anh ta một cái, “Tôi không chuyển đi, chỉ là cô ấy ở một mình làm tôi không yên tâm, nên lấy chút quần áo treo lên ban công nhà cô ấy thôi.”
“À, thế tôi yên tâm rồi.” Người đàn ông kia uống một ngụm nước, “Có muốn tôi tránh mặt một chút không? Tối nay Nhị Cẩu và lão Hà đều không về.”
Hoàng Y Y kinh ngạc nhìn anh ta, trong chốc lát không biết có thể nói gì mới có thể giải thích rõ ràng.
Tần Thịnh nham hiểm đi tới cửa, tay phải vịn chốt cửa, nói: “Cậu muốn tránh mặt thì tránh đi.”
Chỉ nghe “Cạch” một tiếng, người đàn ông kia đã bị từ chối bên ngoài cánh cửa lạnh như băng.
Hoàng Y Y lùi liên tục về sau vài bước, “Có phải em đã tới hang ổ của kẻ trộm không?”
Tần Thịnh cười nói: “Giờ em mới phản ứng được à?”
Hả?
Anh gãi sống mũi cô, “Anh thật sự buồn ngủ quá, anh muốn ngủ, bây giờ em có phải làm việc gì không?”
Hoàng Y Y lắc đầu, “Nhưng nếu chán thì em có thể vẽ một chút.”
“Vậy em vẽ trước nhé, đến 6 giờ thì gọi anh.” Tần Thịnh nói, nói xong thì hôn nhẹ lên môi Hoàng Y Y một cái.
Hoàng Y Y giống như vừa ăn mứt hoa quả, lâng lâng ngồi vào ghế bắt đầu vẽ tranh.
Nhân lúc Tần Thịnh ngủ, cô lén chụp rất nhiều ảnh, còn vẽ theo ảnh chụp.
Khi Tần Thịnh biến thành phiên bản chibi, hình như còn đáng yêu hơn.
Cô cười ngây ngốc, bất tri bất giác đã đến 6 giờ.
Hoàng Y Y rón rén đi đến mép giường, lại nhìn chằm chằm Tần Thịnh vài phút sau đó vẫn chưa thỏa mãn mà đánh thức anh.
Tần Thịnh mở mắt, sát lại gần, “Nhìn lâu vậy em có nhìn ra cái gì không?”
Hả?
“Anh vừa mới tỉnh ạ?” Hoàng Y Y cảm thấy mặt mũi bị ném về đến nhà rồi.
“Vốn chưa tỉnh, nhưng cảm giác có người ở bên cạnh nhìn anh suốt nên mới tỉnh dậy.” Tần Thịnh cười nói, nói xong lại duỗi tay ôm lấy Hoàng Y Y ở mép giường, ôm cả người cô lên trên giường, nói bằng chất giọng mềm nhũn: “Ôm một lát nhé.”
Hoàng Y Y bị ép đè trên người Tần Thịnh, tay Tần Thịnh giữ chặt eo cô.
Hoàng Y Y không nhúc nhích được, cũng không dám lộn xộn, cứ thế nằm sấp trên người anh.
“Tần Thịnh.”
“Ơi?”
“Không có gì.”
Tần Thịnh cười một tiếng, “Sao thế em?”
“Không có gì ạ, chỉ muốn gọi anh thôi.” Hoàng Y Y nói.
Tần Thịnh ôm cô chặt hơn, “Nói cho em biết nhé, vào thời điểm này, em không thể tùy tiện gọi tên anh, không thể thăm dò ranh giới cuối cùng của anh, lỡ may anh không khống chế được…”
Tai Hoàng Y Y lại đỏ lên, “Thế em không nói nữa.”