Chương 11: Tần San và Trương Tiểu Cầm
Mộ Khanh đang tìm kiếm Diệp Tử Minh, anh đã sai người đi tìm anh ta từ nửa năm trước rồi, nhưng anh ta cứ như là đã bốc hơi trong không khí vậy, không để lại bất kì một dấu vết nào.
Đôi mắt của Tần San khẽ chớp một cái nói: "Có ạ."
"Tốt, có đến qua là được rồi." Mộ Khanh cúi đầu nói: "Em cứ yên tâm đi, em rất nhanh sẽ được tự do thôi."
Tự do sao?
Toàn thân Tần San khẽ run lên một chút, Mộ Khanh nheo mắt nói: "Sao vậy? Em không vui sao?"
Tần San rặn ra một nụ cười nói: "Vui, em tất nhiên là vui rồi."
Mộ Khanh cúi đầu, lấy một tấm thẻ ra đưa cho Tần San nói: "Anh biết là em đã hy sinh rất nhiều cho Sở Minh, trong đó có 3 ngàn vạn, còn căn nhà này anh sẽ sai người sang tên qua cho em, sau này em hãy sống tốt nha."
Sau đó Mộ Khanh quay đầu bỏ đi, Tần San đuổi theo nhưng không đuổi kịp, cuối cùng tức đến mức nổi giận đùng đùng ở trong phòng.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Mộ Khanh đột nhiên lại hạ quyết tâm muốn đối phó với Diệp Tử Minh, không phải hai người bọn họ là bạn tốt sao?
Tần San nổi giận đùng đùng gọi cho mẹ anh: "Bà bị cái gì vậy? Không phải đã nói là sẽ để tôi gả cho Mộ Khanh sao hả?"
Mẹ anh cười nói: "Điều mà tôi nói tất nhiên tôi sẽ làm được, đừng có lo."
Tần San hoài nghi hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Giọng nói của mẹ Mộ Khanh rất nhẹ nhàng "Dù sao thì hai chúng ta ai cũng không mong muốn anh ta biết được chân tướng sự việc."
Tần San lạnh lùng đe dọa: "Bà biết là tốt, nếu như tôi không thể kết hôn với Mộ Khanh, thì các người cũng đừng hòng được yên ổn!"
Tần San cúp máy làm cho mẹ anh ta vô cùng tức giận.
"Tần San cô giỏi lắm, nếu như cô đã muốn tìm đến cái chết thì cô đừng trách tôi."
* * *
Tốc độ của Mộ Khanh cực kỳ nhanh, ngày hôm sau tin tức Mộ Khanh hủy hôn với Tần San đã được đưa lên bản tin nóng của các kênh truyền hình, đầy rẫy trên mạng xã hội, không chỉ các kênh truyền hình trong nước mà ngay cả các kênh truyền hình nước ngoài cũng liên tục đăng tải về sự việc này.
Khi nhìn thấy những bản tin này Tần San suýt chút nữa lớn tiếng chửi rủa, đặc biệt là có vô số phóng viên vây quanh cô, đống micro và ống kính đó xém chút nữa khiến cô nổi điên lên.
Lúc đính hôn thì cô vì Mộ Khanh nên rất im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không có ai biết cô là vị hôn thê của chủ tịch tập đoàn Thịnh Vượng, nhưng lúc hủy hôn lại làm cho mọi người đều biết hết, Tần San tức đến mức hộc máu!
Cô trốn ở trong phòng mấy ngày liền không dám bước ra ngoài, chửi rủa cha mẹ của Mộ Khanh, ngay cả Mộ Khanh cô cũng không buông tha, cô hận không thể nguyền rủa tổ tiên mười tám đời nhà bọn họ.
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi..
Phô trương như vậy nếu như để người đó nhìn thấy tin này, cô chắc chắn sẽ tiêu đời!
Tần San quyết định rời khỏi đây ngay trong đêm, ngoài trời đang mưa to, Tần San thu dọn hết đồ đạc rồi đi ra ngoài bắt một chiếc taxi, nhưng vừa ngồi lên chiếc taxi cô liền phát hiện ra có gì đó không ổn, ở hàng ghế sau còn có người đang ngồi trong bóng tối, khi đèn đường chiếu qua lúc chiếc xe đang di chuyển, Tần San nhìn rõ được bộ dạng của người đó.
Đó là một ông già hôi hám, rách rưới, lúc đầu Tần San không nhận ra ông ta, cho đến khi ông ta lên tiếng: "Trương Tiểu Cầm, mày trốn giỏi thật đấy."
Giọng nói này là cơn ác mộng của Tần San, dù thế nào cô cũng không bao giờ quên được!
Ông ta..
Ông ta sao lại ở đây?
Sao ông ta biết mình là Trương Tiểu Cầm?
Nhưng sau khi trải qua ngần ấy năm sóng gió, Tần San đã không còn là cô gái nhỏ dễ mất bình tĩnh như xưa nữa, cô rất chắc chắn là ông ta không hề nhận ra cô, vì vậy cô liền cười nói: "Chú à, chú nhận nhầm người rồi, nếu như trên chiếc xe này đã có người, vậy thì cháu xuống xe vậy, bác tài, tấp vào lề giùm cháu với."
Vừa dứt câu Tần San muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng cánh cửa sớm đã bị khóa lại rồi.
Ông lão ngồi hàng ghế sau đứng dậy tát vào đầu Tần San, khiến đầu óc của cô lâng lâng.
"Mẹ kiếp, tao khuyên mày là đừng có giả bộ nữa Trương Tiểu Cầm à."
Tần San nhịn đau điên cuồng đập vào kính xe, trừng mắt giận dữ nói: "Tôi đã bảo là ông nhận nhầm người rồi! Thả tôi ra! Tôi báo cảnh sát đó!"
Ông lão mặt mũi nhăn nheo giật điện thoại của cô, cười toe toét: "Báo đi, mày báo cảnh sát đi! Mày báo cảnh sát thì tao sẽ nói cho cả thế giới biết tao là ba mày! Khuôn mặt này của mày là do mày phẫu thuật thẩm mỹ! Tiền phẫu thuật thẩm mỹ của mày là do mày bán thân mà kiếm được! Báo đi! Chúng ta cùng nhau Đồng! Quy! Vu! Tận!"
"Không có ai tin ông đâu!"
"Không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA mà, hahahaha! Mày tưởng là mày đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo rồi sao? Mày là con gái của tao, trong người mày chảy dòng máu của tao, đây chính là bằng chứng tốt nhất, mày mãi mãi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tao được đâu!"
Lời của ông đập vào đầu Tần San hệt như cái tát ban nãy vậy, cô đột nhiên bình tĩnh lại, đôi mắt ửng đỏ, toàn thân run rẩy nói: "Ông muốn ép chết tôi ông mới vừa lòng sao?"
Trương Lão Hán nhìn vào khuôn mặt xa lạ của Tần San, lại nhớ tới sự tàn nhẫn và thờ ơ của ông ta trong suốt mấy năm qua, giơ tay lên tát cô vài cái "bốp" sau đó lại nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tần San.
"Mẹ kiếp, mày là cái thứ ăn hại, mày còn dám nói nữa sao, từ khi sinh ra mày đến bây giờ tao chưa từng đánh bạc thắng một lần nào, tao như vậy thì mày phải làm gì hả? Hả? Nợ của cha để con gái trả là vô cùng chính đáng! Mẹ kiếp mày còn dám chạy à? Mày hại tao bị đám người đó đánh gãy chân, mày còn dám ở đây giả bộ mồ côi à, tao nhổ vào, tao mà gọi điện tố cáo mày là mày sẽ chết không có chỗ chôn đó biết chưa!"
Trong lòng Tần San vô cùng oán hận, cô run rẩy lấy tay lau đi đống nước bọt trên mặt, siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Tôi có tiền, ông còn nợ bao nhiêu?"
"Năm ngàn vạn!"
"Cái gì?" Tần San trợn to mắt "Sao có thể.."
Tài xế xe mỉm cười nói: "Sao lại không thể chứ, cô bỏ chạy nhiều năm như vậy, Trương Lão Hán nợ nhiều tiền như vậy, tính cả lợi nhuận thì cũng phải tầm năm ngàn vạn rồi."
Hóa ra tên tài xế này là người của sòng bạc?
Tần San nghiến răng: "Tôi không cần biết là ông tin hay không, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy."
Người đàn ông này, là cha cô, ông ta có chỗ nào trông giống như là người thân của Tần San chứ?
Ông ta là một con đỉa, một con ma cà rồng, không vắt sạch giá trị trên người cô thì ông ta tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ.
Trương Lão Hán lại tát vào đầu Tần San một bạt tai: "Không có tiền, nếu như không có tiền thì mày cứ ở đó mà chờ chết đi!"
Tần San cúi mặt xuống, hàm răng trắng của cô gần như là bị nghiền nát: "Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi là con gái ruột của ông mà!"
Trương Lão Hán chế nhạo: "Thì bởi vì mày là con ruột của tao, mạng của mày cũng là do tao ban cho, cho nên tiền của mày, đồ của mày, thậm chí cả cuộc sống của mày cũng là của tao hết có biết chưa?"
Tần San rất hận, rất hận!
Hận số phận!
Hận xuất thân!
Hận người đàn ông trước mặt cô!
Cô đã dùng hết mọi thứ, bán hết mọi thứ, khó khăn lắm cô mới trèo ra khỏi vực thẳm, bất luận thế nào cô cũng sẽ không quay về.. Không bao giờ..
Tần San ngước mặt lên, nhìn thấy một chiếc xe trộn bê tông từ xa đang từ từ chạy tới, một ý nghĩ điên cuồng chợt nảy lên trong đầu Tần San.
Dù sao thì cũng chỉ có một con đường chết, chi bằng liều một phen có khi lại thoát được?
Đúng vậy!
Nếu như bảo cô quay lại cái chốn địa ngục đó, cô thà chết còn hơn!
Nghĩ vậy, tại thời điểm hai chiếc xe gặp nhau, Tần San đã giật mạnh tay lái của tài xế.
"Aaaa.."
"Mẹ kiếp! Con điên này mày chán sống rồi sao.."
"Ầm ầm!"
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, chiếc xe nhỏ bị cuốn vào dưới bánh xe trộn bê tông, Tần San chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, sau đó bất tỉnh.
Đôi mắt của Tần San khẽ chớp một cái nói: "Có ạ."
"Tốt, có đến qua là được rồi." Mộ Khanh cúi đầu nói: "Em cứ yên tâm đi, em rất nhanh sẽ được tự do thôi."
Tự do sao?
Toàn thân Tần San khẽ run lên một chút, Mộ Khanh nheo mắt nói: "Sao vậy? Em không vui sao?"
Tần San rặn ra một nụ cười nói: "Vui, em tất nhiên là vui rồi."
Mộ Khanh cúi đầu, lấy một tấm thẻ ra đưa cho Tần San nói: "Anh biết là em đã hy sinh rất nhiều cho Sở Minh, trong đó có 3 ngàn vạn, còn căn nhà này anh sẽ sai người sang tên qua cho em, sau này em hãy sống tốt nha."
Sau đó Mộ Khanh quay đầu bỏ đi, Tần San đuổi theo nhưng không đuổi kịp, cuối cùng tức đến mức nổi giận đùng đùng ở trong phòng.
"Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!"
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao Mộ Khanh đột nhiên lại hạ quyết tâm muốn đối phó với Diệp Tử Minh, không phải hai người bọn họ là bạn tốt sao?
Tần San nổi giận đùng đùng gọi cho mẹ anh: "Bà bị cái gì vậy? Không phải đã nói là sẽ để tôi gả cho Mộ Khanh sao hả?"
Mẹ anh cười nói: "Điều mà tôi nói tất nhiên tôi sẽ làm được, đừng có lo."
Tần San hoài nghi hỏi: "Thật sao?"
"Ừ." Giọng nói của mẹ Mộ Khanh rất nhẹ nhàng "Dù sao thì hai chúng ta ai cũng không mong muốn anh ta biết được chân tướng sự việc."
Tần San lạnh lùng đe dọa: "Bà biết là tốt, nếu như tôi không thể kết hôn với Mộ Khanh, thì các người cũng đừng hòng được yên ổn!"
Tần San cúp máy làm cho mẹ anh ta vô cùng tức giận.
"Tần San cô giỏi lắm, nếu như cô đã muốn tìm đến cái chết thì cô đừng trách tôi."
* * *
Tốc độ của Mộ Khanh cực kỳ nhanh, ngày hôm sau tin tức Mộ Khanh hủy hôn với Tần San đã được đưa lên bản tin nóng của các kênh truyền hình, đầy rẫy trên mạng xã hội, không chỉ các kênh truyền hình trong nước mà ngay cả các kênh truyền hình nước ngoài cũng liên tục đăng tải về sự việc này.
Khi nhìn thấy những bản tin này Tần San suýt chút nữa lớn tiếng chửi rủa, đặc biệt là có vô số phóng viên vây quanh cô, đống micro và ống kính đó xém chút nữa khiến cô nổi điên lên.
Lúc đính hôn thì cô vì Mộ Khanh nên rất im hơi lặng tiếng, hoàn toàn không có ai biết cô là vị hôn thê của chủ tịch tập đoàn Thịnh Vượng, nhưng lúc hủy hôn lại làm cho mọi người đều biết hết, Tần San tức đến mức hộc máu!
Cô trốn ở trong phòng mấy ngày liền không dám bước ra ngoài, chửi rủa cha mẹ của Mộ Khanh, ngay cả Mộ Khanh cô cũng không buông tha, cô hận không thể nguyền rủa tổ tiên mười tám đời nhà bọn họ.
Tiêu đời rồi, tiêu đời rồi..
Phô trương như vậy nếu như để người đó nhìn thấy tin này, cô chắc chắn sẽ tiêu đời!
Tần San quyết định rời khỏi đây ngay trong đêm, ngoài trời đang mưa to, Tần San thu dọn hết đồ đạc rồi đi ra ngoài bắt một chiếc taxi, nhưng vừa ngồi lên chiếc taxi cô liền phát hiện ra có gì đó không ổn, ở hàng ghế sau còn có người đang ngồi trong bóng tối, khi đèn đường chiếu qua lúc chiếc xe đang di chuyển, Tần San nhìn rõ được bộ dạng của người đó.
Đó là một ông già hôi hám, rách rưới, lúc đầu Tần San không nhận ra ông ta, cho đến khi ông ta lên tiếng: "Trương Tiểu Cầm, mày trốn giỏi thật đấy."
Giọng nói này là cơn ác mộng của Tần San, dù thế nào cô cũng không bao giờ quên được!
Ông ta..
Ông ta sao lại ở đây?
Sao ông ta biết mình là Trương Tiểu Cầm?
Nhưng sau khi trải qua ngần ấy năm sóng gió, Tần San đã không còn là cô gái nhỏ dễ mất bình tĩnh như xưa nữa, cô rất chắc chắn là ông ta không hề nhận ra cô, vì vậy cô liền cười nói: "Chú à, chú nhận nhầm người rồi, nếu như trên chiếc xe này đã có người, vậy thì cháu xuống xe vậy, bác tài, tấp vào lề giùm cháu với."
Vừa dứt câu Tần San muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng cánh cửa sớm đã bị khóa lại rồi.
Ông lão ngồi hàng ghế sau đứng dậy tát vào đầu Tần San, khiến đầu óc của cô lâng lâng.
"Mẹ kiếp, tao khuyên mày là đừng có giả bộ nữa Trương Tiểu Cầm à."
Tần San nhịn đau điên cuồng đập vào kính xe, trừng mắt giận dữ nói: "Tôi đã bảo là ông nhận nhầm người rồi! Thả tôi ra! Tôi báo cảnh sát đó!"
Ông lão mặt mũi nhăn nheo giật điện thoại của cô, cười toe toét: "Báo đi, mày báo cảnh sát đi! Mày báo cảnh sát thì tao sẽ nói cho cả thế giới biết tao là ba mày! Khuôn mặt này của mày là do mày phẫu thuật thẩm mỹ! Tiền phẫu thuật thẩm mỹ của mày là do mày bán thân mà kiếm được! Báo đi! Chúng ta cùng nhau Đồng! Quy! Vu! Tận!"
"Không có ai tin ông đâu!"
"Không tin thì có thể đi xét nghiệm DNA mà, hahahaha! Mày tưởng là mày đã làm mọi thứ một cách hoàn hảo rồi sao? Mày là con gái của tao, trong người mày chảy dòng máu của tao, đây chính là bằng chứng tốt nhất, mày mãi mãi cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi tao được đâu!"
Lời của ông đập vào đầu Tần San hệt như cái tát ban nãy vậy, cô đột nhiên bình tĩnh lại, đôi mắt ửng đỏ, toàn thân run rẩy nói: "Ông muốn ép chết tôi ông mới vừa lòng sao?"
Trương Lão Hán nhìn vào khuôn mặt xa lạ của Tần San, lại nhớ tới sự tàn nhẫn và thờ ơ của ông ta trong suốt mấy năm qua, giơ tay lên tát cô vài cái "bốp" sau đó lại nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tần San.
"Mẹ kiếp, mày là cái thứ ăn hại, mày còn dám nói nữa sao, từ khi sinh ra mày đến bây giờ tao chưa từng đánh bạc thắng một lần nào, tao như vậy thì mày phải làm gì hả? Hả? Nợ của cha để con gái trả là vô cùng chính đáng! Mẹ kiếp mày còn dám chạy à? Mày hại tao bị đám người đó đánh gãy chân, mày còn dám ở đây giả bộ mồ côi à, tao nhổ vào, tao mà gọi điện tố cáo mày là mày sẽ chết không có chỗ chôn đó biết chưa!"
Trong lòng Tần San vô cùng oán hận, cô run rẩy lấy tay lau đi đống nước bọt trên mặt, siết chặt nắm đấm, thấp giọng nói: "Tôi có tiền, ông còn nợ bao nhiêu?"
"Năm ngàn vạn!"
"Cái gì?" Tần San trợn to mắt "Sao có thể.."
Tài xế xe mỉm cười nói: "Sao lại không thể chứ, cô bỏ chạy nhiều năm như vậy, Trương Lão Hán nợ nhiều tiền như vậy, tính cả lợi nhuận thì cũng phải tầm năm ngàn vạn rồi."
Hóa ra tên tài xế này là người của sòng bạc?
Tần San nghiến răng: "Tôi không cần biết là ông tin hay không, nhưng tôi không có nhiều tiền như vậy."
Người đàn ông này, là cha cô, ông ta có chỗ nào trông giống như là người thân của Tần San chứ?
Ông ta là một con đỉa, một con ma cà rồng, không vắt sạch giá trị trên người cô thì ông ta tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ.
Trương Lão Hán lại tát vào đầu Tần San một bạt tai: "Không có tiền, nếu như không có tiền thì mày cứ ở đó mà chờ chết đi!"
Tần San cúi mặt xuống, hàm răng trắng của cô gần như là bị nghiền nát: "Sao ông lại đối xử với tôi như vậy? Tôi là con gái ruột của ông mà!"
Trương Lão Hán chế nhạo: "Thì bởi vì mày là con ruột của tao, mạng của mày cũng là do tao ban cho, cho nên tiền của mày, đồ của mày, thậm chí cả cuộc sống của mày cũng là của tao hết có biết chưa?"
Tần San rất hận, rất hận!
Hận số phận!
Hận xuất thân!
Hận người đàn ông trước mặt cô!
Cô đã dùng hết mọi thứ, bán hết mọi thứ, khó khăn lắm cô mới trèo ra khỏi vực thẳm, bất luận thế nào cô cũng sẽ không quay về.. Không bao giờ..
Tần San ngước mặt lên, nhìn thấy một chiếc xe trộn bê tông từ xa đang từ từ chạy tới, một ý nghĩ điên cuồng chợt nảy lên trong đầu Tần San.
Dù sao thì cũng chỉ có một con đường chết, chi bằng liều một phen có khi lại thoát được?
Đúng vậy!
Nếu như bảo cô quay lại cái chốn địa ngục đó, cô thà chết còn hơn!
Nghĩ vậy, tại thời điểm hai chiếc xe gặp nhau, Tần San đã giật mạnh tay lái của tài xế.
"Aaaa.."
"Mẹ kiếp! Con điên này mày chán sống rồi sao.."
"Ầm ầm!"
Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, chiếc xe nhỏ bị cuốn vào dưới bánh xe trộn bê tông, Tần San chỉ cảm thấy toàn thân đau nhói, sau đó bất tỉnh.