Chương : 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
39.
Có lẽ vì đang chìm đắm trong tình yêu nên Lương Nhung trở nên ngốc nghếch hơn trước, thỉnh thoảng hắn lại nhìn Tống Ninh rồi cười khúc khích, sau đó chịu không được mà qua làm nũng với cậu.
Tống Ninh chưa từng trải nghiệm tình yêu như vậy, nên thường thường sẽ bị hắn làm cho xấu hổ, nhưng cậu cũng rất thích kiểu tình yêu như vậy.
Trước đây, mỗi khi ăn cơm trưa xong, Lương Nhung đều sẽ đi ngủ trưa một tiếng còn Tống Ninh sẽ ngồi trong phòng khách chờ. Nhưng hiện tại, Lương Nhung một mực kéo cậu đi, đòi cậu phải ngủ với hắn.
Tống Ninh một bên cười hắn *ấu trĩ, một bên thuận theo hắn nằm xuống.
*Ấu trĩ: chỉ những người suy nghĩ chưa chín chắn, non ớt như trẻ con.
Tống Ninh không có thói quen ngủ trưa nên khi nằm cạnh Lương Nhung, cậu đều chỉ lẳng lặng ngắm nhìn gò má anh tuấn của đối phương, đến khi hắn ngủ dậy mới thôi.
Cậu quý trọng từng giây phút trong hiện tại bởi vì cậu biết nó không kéo dài quá lâu.
Cũng giống như *hộp đào ngâm cậu yêu thích, nó chỉ có thể sử dụng trong vòng hai năm.
Hai năm sau, dù cậu có yêu thích nó như thế nào thì vẫn phải đem nó vứt đi và nó cũng sẽ biến mất trong ký ức mãi mãi, giống như tình yêu giữa cậu và Lương Nhung vậy.
40.
Hôm nay Lương Nhung ngủ chưa tới nửa giờ đã tỉnh.
Tống Ninh hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm vậy? Còn muốn ngủ nữa không?”
Lương Nhung nhìn chằm chằm Tống Ninh nằm bên cạnh mình, ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ: “Bác sĩ Tống?”
Tống Ninh lập tức đứng bật dậy: “Lương tiên sinh?”
Lương Nhung cũng ngồi dậy, gật gật đầu.
Tình huống trước mắt tương đối phức tạp, giống như cậu vụng trộm nằm trên giường hắn rồi bị hắn bắt quả tang vậy.
Lương Nhung yên lặng nhìn Tống Ninh khiến cậu có chút chột dạ, không dám nhìn hắn, chỉ lo hắn sẽ hỏi cái gì đó khó trả lời.
Cũng may Lương Nhung không để ý tới chuyện này, chỉ hỏi: “Tại sao cuối tuần trước cậu không tới? Tôi tỉnh lại một lần nhưng không nhìn thấy cậu.”
Tống Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trong lòng liền căng thẳng hỏi: “Muốn trừ tiền sao?”
Lương Nhung buồn cười nói, “Không có chuyện gì, không trừ tiền của cậu.”
41.
Thời gian lần này Lương Nhung tỉnh lại lâu hơn dự tính của Tống Ninh. Hắn duy trì được hai ngày rồi người kia mới xuất hiện.
Điều này cho thấy bệnh tình của Lương Nhung đang dần tốt lên, và cũng có nghĩa là Lương Nhung mười sáu tuổi ngày càng cách xa cậu hơn.
Tống Ninh ngồi đối diện Lương Nhung, tâm tình có chút hỗn loạn.
Cậu nhớ lại hôm trước, mình cũng ngồi ở vị trí này, Lương Nhung không biết từ đâu lén lút đi tới, thừa dịp cậu không chú ý hôn lên mặt cậu một cái.
Tống Ninh lúc ấy giả bộ tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại bị đối phương đặt dưới thân, hai người từ trên ghế dựa lăn xuống thảm trải sàn, cuối cùng ở trên mặt đất nháo thành một đoàn.
Ngày hôm nay, cũng là vị trí ấy, cùng là hai người không thay đổi, nhưng Tống Ninh lúc này lại đoan chính ngồi ngay ngắn, cũng đối phương khách sao nói chuyện.
Người xa lạ thân mật nhất chính là đang nói bọn họ.
42.
“Bác sĩ Tống, đến giờ tôi uống thuốc rồi.”
Tống Ninh bị câu nói của Lương Nhung kéo về hiện tại. Cậu vội vàng lấy gói thuốc chuẩn bị kỹ từ trước ra.
Trong một giây khi đưa cho Lương Nhung, Tống Ninh hiện lên một suy nghĩ ích kỷ: Nếu như từ nay trở đi dừng lại việc điều trị cho Lương Nhung, thì có phải người kia sẽ mãi mãi ở lại trong cơ thể này, vĩnh viễn không dời đi.
Tống Ninh bị ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu.
Lương Nhung nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Tống, gần đây cậu có chuyện gì sao?”
Tống Ninh miễn cưỡng kéo khóe miệng nói: “Không có chuyện gì.”
Lương Nhung lấy thuốc nuốt xuống, đùa giỡn nói với Tống Ninh, “Nếu có tâm sự thì có thể nói với tôi, cậu cũng biết được rất nhiều bí mật của tôi rồi, tôi muốn nghe một chút chuyện của cậu.”
Tống Ninh: “…”
43.
Lương Nhung uống thuốc xong thì về phòng nằm nghỉ, Tống Ninh ngốc ở trong phòng khách một lúc lâu.
Một lúc sau, trên lầu truyền tới tiếng hét của Lương Nhung, “A Ninh, A Ninh”
Tay Tống Ninh run lên một cái, đánh rơi quyển sách trong tay xuống đất.
Lương Nhung mười sáu tuổi tỉnh rồi, ngồi bên mép giường, hướng ra ngoài phòng lên án: “A Ninh, anh không ngủ với em.”
Hai ngày nay, Tống Ninh có chút buồn bực, mất tập trung, lười biếng dỗ hắn, nói:, “Sau này tự mình ngủ.”
Lương Nhung vừa nghe thấy vậy, liền đáng thương ôm cánh tay chính mình, nói: “Bác sĩ Tống, anh không thể an ủi bệnh nhân của mình một chút sao, bệnh nhân của anh đang rất buồn.”
44.
Tống Ninh nhịn không được bật cười, hỏi Lương Nhung: “Vậy làm sao an ủi?”
Oan ức của Lương Nhung trong nháy mắt bị quét sạch, thừa dịp Tống Ninh tới gần bắt lấy cánh tay cậu, quay người đem cậu áp đảo dưới thân.
Tống Ninh chưa kịp phản ứng thì môi đã bị bá đạo ngăn chặn.
Kỹ thuật hôn của Lương Nhung vô cùng phù hợp tuổi thật của hắn, Tống Ninh căn bản không phải đối thủ của hắn, chẳng mấy chốc cậu đã bị hôn tới mềm nhũn trong lòng đối phương. Cậu theo sự dẫn dắt của Lương Nhung ngoan ngoãn mở miệng ra, đầu lưỡi hắn lập tức linh hoạt tiến vào bên trong khoang miệng cậu càn quấy.
Tống Ninh không thể chống đỡ được loại triền miên như thế này, hô hấp dần dần mất khống chế, từ cổ họng phát ra tiếng than nhẹ mê hoặc lòng người.
Động tác của Lương Nhung đột nhiên dừng lại.
Mặt Tống Ninh nháy mắt đỏ thêm mấy phần, cậu cảm nhận được một vật cứng cứng chọc vào eo mình.
Hết chương 15.
* Đào ngâm đóng hộp:
39.
Có lẽ vì đang chìm đắm trong tình yêu nên Lương Nhung trở nên ngốc nghếch hơn trước, thỉnh thoảng hắn lại nhìn Tống Ninh rồi cười khúc khích, sau đó chịu không được mà qua làm nũng với cậu.
Tống Ninh chưa từng trải nghiệm tình yêu như vậy, nên thường thường sẽ bị hắn làm cho xấu hổ, nhưng cậu cũng rất thích kiểu tình yêu như vậy.
Trước đây, mỗi khi ăn cơm trưa xong, Lương Nhung đều sẽ đi ngủ trưa một tiếng còn Tống Ninh sẽ ngồi trong phòng khách chờ. Nhưng hiện tại, Lương Nhung một mực kéo cậu đi, đòi cậu phải ngủ với hắn.
Tống Ninh một bên cười hắn *ấu trĩ, một bên thuận theo hắn nằm xuống.
*Ấu trĩ: chỉ những người suy nghĩ chưa chín chắn, non ớt như trẻ con.
Tống Ninh không có thói quen ngủ trưa nên khi nằm cạnh Lương Nhung, cậu đều chỉ lẳng lặng ngắm nhìn gò má anh tuấn của đối phương, đến khi hắn ngủ dậy mới thôi.
Cậu quý trọng từng giây phút trong hiện tại bởi vì cậu biết nó không kéo dài quá lâu.
Cũng giống như *hộp đào ngâm cậu yêu thích, nó chỉ có thể sử dụng trong vòng hai năm.
Hai năm sau, dù cậu có yêu thích nó như thế nào thì vẫn phải đem nó vứt đi và nó cũng sẽ biến mất trong ký ức mãi mãi, giống như tình yêu giữa cậu và Lương Nhung vậy.
40.
Hôm nay Lương Nhung ngủ chưa tới nửa giờ đã tỉnh.
Tống Ninh hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm vậy? Còn muốn ngủ nữa không?”
Lương Nhung nhìn chằm chằm Tống Ninh nằm bên cạnh mình, ánh mắt hiện lên tia nghi ngờ: “Bác sĩ Tống?”
Tống Ninh lập tức đứng bật dậy: “Lương tiên sinh?”
Lương Nhung cũng ngồi dậy, gật gật đầu.
Tình huống trước mắt tương đối phức tạp, giống như cậu vụng trộm nằm trên giường hắn rồi bị hắn bắt quả tang vậy.
Lương Nhung yên lặng nhìn Tống Ninh khiến cậu có chút chột dạ, không dám nhìn hắn, chỉ lo hắn sẽ hỏi cái gì đó khó trả lời.
Cũng may Lương Nhung không để ý tới chuyện này, chỉ hỏi: “Tại sao cuối tuần trước cậu không tới? Tôi tỉnh lại một lần nhưng không nhìn thấy cậu.”
Tống Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó trong lòng liền căng thẳng hỏi: “Muốn trừ tiền sao?”
Lương Nhung buồn cười nói, “Không có chuyện gì, không trừ tiền của cậu.”
41.
Thời gian lần này Lương Nhung tỉnh lại lâu hơn dự tính của Tống Ninh. Hắn duy trì được hai ngày rồi người kia mới xuất hiện.
Điều này cho thấy bệnh tình của Lương Nhung đang dần tốt lên, và cũng có nghĩa là Lương Nhung mười sáu tuổi ngày càng cách xa cậu hơn.
Tống Ninh ngồi đối diện Lương Nhung, tâm tình có chút hỗn loạn.
Cậu nhớ lại hôm trước, mình cũng ngồi ở vị trí này, Lương Nhung không biết từ đâu lén lút đi tới, thừa dịp cậu không chú ý hôn lên mặt cậu một cái.
Tống Ninh lúc ấy giả bộ tức giận đẩy hắn ra, nhưng lại bị đối phương đặt dưới thân, hai người từ trên ghế dựa lăn xuống thảm trải sàn, cuối cùng ở trên mặt đất nháo thành một đoàn.
Ngày hôm nay, cũng là vị trí ấy, cùng là hai người không thay đổi, nhưng Tống Ninh lúc này lại đoan chính ngồi ngay ngắn, cũng đối phương khách sao nói chuyện.
Người xa lạ thân mật nhất chính là đang nói bọn họ.
42.
“Bác sĩ Tống, đến giờ tôi uống thuốc rồi.”
Tống Ninh bị câu nói của Lương Nhung kéo về hiện tại. Cậu vội vàng lấy gói thuốc chuẩn bị kỹ từ trước ra.
Trong một giây khi đưa cho Lương Nhung, Tống Ninh hiện lên một suy nghĩ ích kỷ: Nếu như từ nay trở đi dừng lại việc điều trị cho Lương Nhung, thì có phải người kia sẽ mãi mãi ở lại trong cơ thể này, vĩnh viễn không dời đi.
Tống Ninh bị ý nghĩ của mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu.
Lương Nhung nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Tống, gần đây cậu có chuyện gì sao?”
Tống Ninh miễn cưỡng kéo khóe miệng nói: “Không có chuyện gì.”
Lương Nhung lấy thuốc nuốt xuống, đùa giỡn nói với Tống Ninh, “Nếu có tâm sự thì có thể nói với tôi, cậu cũng biết được rất nhiều bí mật của tôi rồi, tôi muốn nghe một chút chuyện của cậu.”
Tống Ninh: “…”
43.
Lương Nhung uống thuốc xong thì về phòng nằm nghỉ, Tống Ninh ngốc ở trong phòng khách một lúc lâu.
Một lúc sau, trên lầu truyền tới tiếng hét của Lương Nhung, “A Ninh, A Ninh”
Tay Tống Ninh run lên một cái, đánh rơi quyển sách trong tay xuống đất.
Lương Nhung mười sáu tuổi tỉnh rồi, ngồi bên mép giường, hướng ra ngoài phòng lên án: “A Ninh, anh không ngủ với em.”
Hai ngày nay, Tống Ninh có chút buồn bực, mất tập trung, lười biếng dỗ hắn, nói:, “Sau này tự mình ngủ.”
Lương Nhung vừa nghe thấy vậy, liền đáng thương ôm cánh tay chính mình, nói: “Bác sĩ Tống, anh không thể an ủi bệnh nhân của mình một chút sao, bệnh nhân của anh đang rất buồn.”
44.
Tống Ninh nhịn không được bật cười, hỏi Lương Nhung: “Vậy làm sao an ủi?”
Oan ức của Lương Nhung trong nháy mắt bị quét sạch, thừa dịp Tống Ninh tới gần bắt lấy cánh tay cậu, quay người đem cậu áp đảo dưới thân.
Tống Ninh chưa kịp phản ứng thì môi đã bị bá đạo ngăn chặn.
Kỹ thuật hôn của Lương Nhung vô cùng phù hợp tuổi thật của hắn, Tống Ninh căn bản không phải đối thủ của hắn, chẳng mấy chốc cậu đã bị hôn tới mềm nhũn trong lòng đối phương. Cậu theo sự dẫn dắt của Lương Nhung ngoan ngoãn mở miệng ra, đầu lưỡi hắn lập tức linh hoạt tiến vào bên trong khoang miệng cậu càn quấy.
Tống Ninh không thể chống đỡ được loại triền miên như thế này, hô hấp dần dần mất khống chế, từ cổ họng phát ra tiếng than nhẹ mê hoặc lòng người.
Động tác của Lương Nhung đột nhiên dừng lại.
Mặt Tống Ninh nháy mắt đỏ thêm mấy phần, cậu cảm nhận được một vật cứng cứng chọc vào eo mình.
Hết chương 15.
* Đào ngâm đóng hộp: