Chương : 9
6.
Ngày hôm sau, Tống Ninh đến nhà Lương Nhung.
Đây là một khu biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố. Khi Tống Ninh tới cổng tiểu khu thì bị bảo vệ giữ lại hỏi rất lâu.
Cậu kiên nhẫn giải thích một lần rồi một lần. “Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh.”
Bảo an đại khái là fan của Lương Nhung, sống chết không tin là Lương Nhung mắc bệnh cần tới bác sĩ tâm lý, chỉ vào cậu hỏi: “Nói! Cậu là người hâm mộ của Lương tiên sinh phải không?”
“Tôi không phải…”
Dù cậu nói như thế nào anh ta cũng không chịu tin, cuối cùng phải gọi điện cho Lương Nhung xuống xác nhận.
Một lát sau, Lương Nhung mặc bộ quần áo bóng rổ đi xuống, nhìn thấy Tống Ninh thì nhíu mày, hỏi: “Anh là ai?”
Tống Ninh nghĩ thôi xong rồi, hôm nay muốn đi vào cũng không được.
Mắt thấy bảo vệ chuẩn bị đuổi người, Tống Ninh vội vàng nói: “Tôi là người mẹ cậu mời tới, buổi trưa hôm qua chúng ta đã gặp nhau.”
Lương Nhung nghe vậy, trầm mặc mấy giây rồi nói với bảo vệ: “Cho anh ta vào đi, có thể là người mẹ tôi gọi tới vệ sinh nhà cửa.”
Tống Ninh: “…”
7.
Tống Ninh đi theo Lương Nhung vào nhà.
Biệt thự của Lương Nhung được trang trí cách điệu, nhìn là biết do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế.
Tống Ninh âm thầm than thở, giải thích với hắn. “Lương tiên sinh, tôi không phải tới quét dọn, tôi là bác sĩ.”
Không biết đối phương có nghe lọt lời cậu nói không, chỉ thấy hắn đi thẳng tới tủ lạnh lấy chai nước, một hơi uống sạch rồi ném vào thùng rác, nói: “Tôi biết rồi, đi rửa sạch bát đũa trong bếp đi.”
Tống Ninh: “…”
Cậu đột nhiên rất muốn lấy thuốc ngủ trong hòm thuốc của mình cho Lương Nhung uống.
8.
Nhưng Tống Ninh vẫn cố gắng nhịn xuống, cậu nghĩ tới tiền đặt cọc Lương Nhung đã giao, chờ tới cuối tháng cậu sẽ được phòng khám trích phần trăm, số tiền đó đủ cho cậu mua một chiếc Maserati.
Cậu vừa tưởng tượng xem mình sẽ mua màu gì vừa rửa sạch bát đũa trong phòng bếp.
Rửa bát xong đi ra thì thấy Lương Nhung nằm trên ghế sô pha đeo tai nghe, hai mắt nhắm lại.
Tống Ninh đi tới liếc nhìn màn hình điện thoại hắn, là một bài hát khá xưa rồi.
“Cậu thích bài hát này?”
“Vẫn được, mẹ tôi rất thích bài này.” Lương Nhung mở mắt ra hỏi, “Mẹ tôi đâu?”
“Mẹ cậu đi công tác rồi, để tôi đến đây chăm sóc cậu.” Tống Ninh tìm đại một lý do thoái thác.
Lương Nhung “hừ” một tiếng, “Tôi không cần anh chăm sóc.”
9.
Tống Ninh không biết đây có phải tính cách chân thực của Lương Nhung năm mười sáu tuổi hay không nhưng cậu chắc chắn khi mình bằng tuổi hắn hoàn toàn không như vậy.
Cậu kiên nhẫn ngồi xuống tán gẫu cùng Lương Nhung.
Vì bệnh tình của Lương Nhung khá phức tạp nên Tống Ninh cần phải hiểu rõ về hắn hơn, nói cách khác cậu muốn biết hắn có nhận thức về bệnh tình của của mình không hoặc hắn có thấy nghi ngờ tình trạng của mình không.
Cậu mở máy tính đặt lên đùi, hỏi vấn đề đầu tiên, “Cậu mới mười sáu tuổi, tại sao ngày nào cũng nằm ở nhà, không phải đi học sao?”
Lương Nhung gác tay ra sau đầu, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Thành tích quá kém, không có trường nào nhận.”
Tống Ninh lập tức ghi đặc điểm thứ nhất: Không quá thông minh.
Sau đó hỏi tiếp: “Cậu có thấy bộ dạng của cậu thuần thục hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều không?”
Lương Nhung nhíu mày, “Anh là đang khen tôi đẹp trai sao? Đây không phải là điều tôi có thể khống chế.”
Ngòi bút của Tống Ninh lệch ra khỏi dòng, ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười xán lạn của hắn, sau đó cúi xuống ghi: Đánh giá khách quan.
10.
Ngoài miệng thì Lương Nhung kêu gào không cần người chăm sóc, nhưng trên thực tế khi nói chuyện cùng nhau hắn rất nhiệt tình, trong vòng một buổi chiều đã đem toàn bộ lai lịch của mình khai ra hết.
Tống Ninh rất ít khi gặp một bệnh nhân phối hợp như vậy, thu hoạch được rất nhiều thứ, dự định khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.
Cậu thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, nhìn thấy Lương Nhung không có ý tứ tiễn mình nên cậu tự đi ra cửa đổi giày ra về.
Lương Nhung nghe thấy tiếng cậu mở cửa thì đột nhiên thò đầu ra,hỏi: “Ngày mai anh có đến nữa không?”
Tống Ninh hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi đến sao?”
Lương Nhung lấy một chiếc chìa khóa từ ngăn kéo ném cho cậu, “Nếu đến thì tự mình mở cửa, tôi không muốn lại phải ra đón anh.”
Tống Ninh cười híp mắt, nói: “Tốt”.
11.
Sau khi bắt đầu trị liệu một tuần, Tống Ninh phát hiện tình trạng của Lương Nhung phức tạp hơn so với cậu tưởng, nhân cách mười sáu tuổi này khá hoàn thiện, rất tin tưởng vào bản thân mình.
Vì vậy nên việc chữa trị rất khó khăn, chỉ dựa vào việc ám chỉ tâm lý là không thể. Tống Ninh chuẩn bị cho hắn uống thuốc.
Kết quả Lương Nhung vừa nhìn thấy thuốc trên bàn thì lập tức bùng nổ, “Tôi không bị bệnh, tại sao phải uống thuốc?”
Tống Ninh đã sớm đoán được tình huống này, nói: “Tôi là bác sĩ cố vấn sức khỏe mẹ cậu mời tới, những loại thuốc này sẽ giúp cơ thể cậu khỏe hơn.”
Lương Nhung không tin, “Tình trạng thân thể của tôi rất tốt.”
Tống Ninh nghĩ tới một cách, dẫn hắn tới phòng khám kiểm tra toàn diện, kết quả các chỉ số đều khá cao, thậm chí còn bị viêm dạ dày cùng một chút mỡ máu.
Lương Nhung sợ hãi: “Tôi còn trẻ như vậy mà.”
Tống Ninh nói: “Cho nên mới phải uống thuốc.”
Lương Nhung không nói hai lời liền tin, thậm chí còn chủ động mua một ít dụng cụ thể hình.
Hết chương 9.
Ngày hôm sau, Tống Ninh đến nhà Lương Nhung.
Đây là một khu biệt thự xa hoa cách xa trung tâm thành phố. Khi Tống Ninh tới cổng tiểu khu thì bị bảo vệ giữ lại hỏi rất lâu.
Cậu kiên nhẫn giải thích một lần rồi một lần. “Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh.”
Bảo an đại khái là fan của Lương Nhung, sống chết không tin là Lương Nhung mắc bệnh cần tới bác sĩ tâm lý, chỉ vào cậu hỏi: “Nói! Cậu là người hâm mộ của Lương tiên sinh phải không?”
“Tôi không phải…”
Dù cậu nói như thế nào anh ta cũng không chịu tin, cuối cùng phải gọi điện cho Lương Nhung xuống xác nhận.
Một lát sau, Lương Nhung mặc bộ quần áo bóng rổ đi xuống, nhìn thấy Tống Ninh thì nhíu mày, hỏi: “Anh là ai?”
Tống Ninh nghĩ thôi xong rồi, hôm nay muốn đi vào cũng không được.
Mắt thấy bảo vệ chuẩn bị đuổi người, Tống Ninh vội vàng nói: “Tôi là người mẹ cậu mời tới, buổi trưa hôm qua chúng ta đã gặp nhau.”
Lương Nhung nghe vậy, trầm mặc mấy giây rồi nói với bảo vệ: “Cho anh ta vào đi, có thể là người mẹ tôi gọi tới vệ sinh nhà cửa.”
Tống Ninh: “…”
7.
Tống Ninh đi theo Lương Nhung vào nhà.
Biệt thự của Lương Nhung được trang trí cách điệu, nhìn là biết do nhà thiết kế hàng đầu thiết kế.
Tống Ninh âm thầm than thở, giải thích với hắn. “Lương tiên sinh, tôi không phải tới quét dọn, tôi là bác sĩ.”
Không biết đối phương có nghe lọt lời cậu nói không, chỉ thấy hắn đi thẳng tới tủ lạnh lấy chai nước, một hơi uống sạch rồi ném vào thùng rác, nói: “Tôi biết rồi, đi rửa sạch bát đũa trong bếp đi.”
Tống Ninh: “…”
Cậu đột nhiên rất muốn lấy thuốc ngủ trong hòm thuốc của mình cho Lương Nhung uống.
8.
Nhưng Tống Ninh vẫn cố gắng nhịn xuống, cậu nghĩ tới tiền đặt cọc Lương Nhung đã giao, chờ tới cuối tháng cậu sẽ được phòng khám trích phần trăm, số tiền đó đủ cho cậu mua một chiếc Maserati.
Cậu vừa tưởng tượng xem mình sẽ mua màu gì vừa rửa sạch bát đũa trong phòng bếp.
Rửa bát xong đi ra thì thấy Lương Nhung nằm trên ghế sô pha đeo tai nghe, hai mắt nhắm lại.
Tống Ninh đi tới liếc nhìn màn hình điện thoại hắn, là một bài hát khá xưa rồi.
“Cậu thích bài hát này?”
“Vẫn được, mẹ tôi rất thích bài này.” Lương Nhung mở mắt ra hỏi, “Mẹ tôi đâu?”
“Mẹ cậu đi công tác rồi, để tôi đến đây chăm sóc cậu.” Tống Ninh tìm đại một lý do thoái thác.
Lương Nhung “hừ” một tiếng, “Tôi không cần anh chăm sóc.”
9.
Tống Ninh không biết đây có phải tính cách chân thực của Lương Nhung năm mười sáu tuổi hay không nhưng cậu chắc chắn khi mình bằng tuổi hắn hoàn toàn không như vậy.
Cậu kiên nhẫn ngồi xuống tán gẫu cùng Lương Nhung.
Vì bệnh tình của Lương Nhung khá phức tạp nên Tống Ninh cần phải hiểu rõ về hắn hơn, nói cách khác cậu muốn biết hắn có nhận thức về bệnh tình của của mình không hoặc hắn có thấy nghi ngờ tình trạng của mình không.
Cậu mở máy tính đặt lên đùi, hỏi vấn đề đầu tiên, “Cậu mới mười sáu tuổi, tại sao ngày nào cũng nằm ở nhà, không phải đi học sao?”
Lương Nhung gác tay ra sau đầu, không chút nghĩ ngợi mà trả lời: “Thành tích quá kém, không có trường nào nhận.”
Tống Ninh lập tức ghi đặc điểm thứ nhất: Không quá thông minh.
Sau đó hỏi tiếp: “Cậu có thấy bộ dạng của cậu thuần thục hơn bạn đồng trang lứa rất nhiều không?”
Lương Nhung nhíu mày, “Anh là đang khen tôi đẹp trai sao? Đây không phải là điều tôi có thể khống chế.”
Ngòi bút của Tống Ninh lệch ra khỏi dòng, ngẩng đầu lên đối diện với nụ cười xán lạn của hắn, sau đó cúi xuống ghi: Đánh giá khách quan.
10.
Ngoài miệng thì Lương Nhung kêu gào không cần người chăm sóc, nhưng trên thực tế khi nói chuyện cùng nhau hắn rất nhiệt tình, trong vòng một buổi chiều đã đem toàn bộ lai lịch của mình khai ra hết.
Tống Ninh rất ít khi gặp một bệnh nhân phối hợp như vậy, thu hoạch được rất nhiều thứ, dự định khi trở về sẽ nghiên cứu một phen.
Cậu thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, nhìn thấy Lương Nhung không có ý tứ tiễn mình nên cậu tự đi ra cửa đổi giày ra về.
Lương Nhung nghe thấy tiếng cậu mở cửa thì đột nhiên thò đầu ra,hỏi: “Ngày mai anh có đến nữa không?”
Tống Ninh hỏi ngược lại: “Cậu muốn tôi đến sao?”
Lương Nhung lấy một chiếc chìa khóa từ ngăn kéo ném cho cậu, “Nếu đến thì tự mình mở cửa, tôi không muốn lại phải ra đón anh.”
Tống Ninh cười híp mắt, nói: “Tốt”.
11.
Sau khi bắt đầu trị liệu một tuần, Tống Ninh phát hiện tình trạng của Lương Nhung phức tạp hơn so với cậu tưởng, nhân cách mười sáu tuổi này khá hoàn thiện, rất tin tưởng vào bản thân mình.
Vì vậy nên việc chữa trị rất khó khăn, chỉ dựa vào việc ám chỉ tâm lý là không thể. Tống Ninh chuẩn bị cho hắn uống thuốc.
Kết quả Lương Nhung vừa nhìn thấy thuốc trên bàn thì lập tức bùng nổ, “Tôi không bị bệnh, tại sao phải uống thuốc?”
Tống Ninh đã sớm đoán được tình huống này, nói: “Tôi là bác sĩ cố vấn sức khỏe mẹ cậu mời tới, những loại thuốc này sẽ giúp cơ thể cậu khỏe hơn.”
Lương Nhung không tin, “Tình trạng thân thể của tôi rất tốt.”
Tống Ninh nghĩ tới một cách, dẫn hắn tới phòng khám kiểm tra toàn diện, kết quả các chỉ số đều khá cao, thậm chí còn bị viêm dạ dày cùng một chút mỡ máu.
Lương Nhung sợ hãi: “Tôi còn trẻ như vậy mà.”
Tống Ninh nói: “Cho nên mới phải uống thuốc.”
Lương Nhung không nói hai lời liền tin, thậm chí còn chủ động mua một ít dụng cụ thể hình.
Hết chương 9.