Chương 6
11.
Ngày hôm sau, dưới sự phản kháng kịch liệt của ekip nhà Lục Nhiễm và Hạ Lâm, chúng tôi có được một ngày nghỉ.
Hoạt động tự do vào ban ngày, buổi tối thì cùng nhau nói chuyện.
Kiều Tầm vừa dậy đã xin phép tổ tiết mục ra ngoài, bảo là có chuyện riêng.
Lục Nhiễm ở trong phòng đắp mặt nạ, Hạ Lâm thì chơi game trên giường cả ngày.
Tôi xem phim chung với Chu Dao và Tùng Vũ.
Trên mạng vẫn còn đang bàn luận về tổ tiết mục hôm qua, độ hot chỉ tăng chứ không giảm.
[Hôm qua Lục Nhiễm và Hạ Lâm coi như không thèm đóng kịch luôn á.]
[Haiz, hồi đầu tui xem show vì hai người họ đấy!]
[Lục Nhiễm không tẩy trang à, không có việc gì cũng trang điểm đậm vậy là sao…]
[Tôi thành fan của Giang Hạ rồi á, chắc không phải mình tôi đâu ha.]
Bên dưới toàn các bình luận “+1”.
Nhưng dưới bình luận +1 lại có một âm thanh không hài hòa.
[Có người thích một kẻ dựa vào luật rừng để nổi tiếng thiệt luôn hả?]
Sau đó có người trả lời ngay: [Sao mày biết cô ấy chơi luật rừng? Có chứng cứ không?]
Hai câu này bị những lời bình luận khác bao phủ. Truyện Full
Tôi biết chuyện này không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Trong tác phẩm, hôm nay cũng được nghỉ ngơi.
Nhưng lý do nghỉ ngơi là Giang Hạ bị sốt.
Tổ tiết mục tốt bụng cho cô một ngày nghỉ, còn bảo cô tham gia buổi nói chuyện đêm khuya.
Lục Nhiễm lại dẫn dắt dư luận trên mạng vào hôm ấy.
Nói về ảnh và video bị lộ lúc trước, lại nói về những mầm cây mọc lên khỏi mặt đất sau cơn mưa xuân.
Tổ tiết mục thấy bài post này hot, lập tức khiến Giang Hạ chịu thiệt.
Đặt tên cho buổi nói chuyện là: “Người có thể vì thứ mình muốn mà buông bỏ tôn nghiêm à?”
Lục Nhiễm cầm kịch bản của tổ tiết mục, đứng ở điểm cao của đạo đức, lấy quan điểm của nữ giới kiếm không ít đồng tình của non-fan.
Mà cảm xúc của Giang Hạ thì tệ vô cùng, bởi vì sợ vi phạm hợp đồng nên cố gắng quay xong chương trình trong mấy lời mắng chửi thậm tệ.
Không lâu sau cô ấy tự s-át.
Thật ra lúc trước Giang Hạ bị Hạ Lâm chụp ảnh lén.
Còn video là có người dùng AI tạo ra rồi đăng lên mạng.
Giang Hạ từng báo cảnh sát nhưng do IP nước ngoài nên rất khó tra ra, thế nên phải ngừng lại án kiện này.
Lúc đó công ty quản lý của Giang Hạ cũng đã thanh minh rồi, nhưng vẫn có người nghi ngờ.
Không lâu sau, có cư dân mạng tìm được một bài post.
Bên trong bài nói một nghệ sĩ nhỏ họ J bị người bao nuôi chụp ảnh và quay lén video.
Bởi vì bài post này đăng trước khi có video và hình ảnh bị tung lên mạng, nên nó đã biến câu chuyện thành hiện thực.
Thật ra bài đăng này là do Lục Nhiễm chuẩn bị trước.
Không chỉ thế, sau khi xảy ra chuyện, cô ta còn nói như kiểu bị Giang Hạ cướp vai.
Khi đó Lục Nhiễm đang hot, nói mấy lời này chẳng khác gì đẩy Giang Hạ vào vũng lầy.
Lần này cũng giống như trong nguyên tác.
Tổ tiết mục cho chủ đề: “Con người có thể buông tha tôn nghiêm vì thứ mình muốn chứ?”
Lục Nhiễm kiêu ngạo như con khổng tước, đi vào trong phòng tổ tiết mục, trong tay cầm kịch bản.
Hạ Lâm cũng thích xem tôi gặp chuyện, nhưng lại sợ dẫn lửa thiêu mình nên chỉ ở một bên hóng.
Trong nguyên tác từng viết, chuyện này đã qua rất nhiều người, lúc đi vay gã lại sử dụng chứng minh của tôi nên không tra được gã.
Gã yên tâm, cho dù tôi nêu tên gã thì sẽ không nhận.
Chỉ cần tôi không có bằng chứng thì thành vu khống.
Việc này có thể khiến Giang Hạ sợ.
Nhưng tiếc là, người trong thân thể Giang Hạ lại là tôi.
12.
Ban đêm.
Bắt đầu cuộc nói chuyện đêm.
Sau khi tổ tiết mục báo chủ đề, bình luận không ngừng xuất hiện.
[Tổ tiết mục đang gây chuyện.]
[Mấy hôm nay Giang Hạ nổi khùm lắm rồi, hôm nay đừng làm tôi thất vọng đó.]
[Miệng Lục Nhiễm sắp tràn lên huyệt thái dương rồi kìa, tôi nói đúng là không sợ Giang Hạ, chỉ sợ loại người giả vờ hiền lành như Lục Nhiễm thôi….]
[Chủ đề này hay lắm, Giang Hạ không phải buông bỏ tôn nghiêm vì mong ước của mình à?]
[Giang Hạ có làm chuyện gì quá mức đâu…]
[Không nói đến chuyện cô ta tự làm hỏng bản thân, chỉ nói đến việc không cạnh tranh công bằng, cô ta là nhân vật công chúng, điều này ảnh hưởng tới bao nhiêu người chứ? Lại nói, tự mày nghĩ là mày đi, bản thân làm việc hơn phân nửa, sau đó bị bạn giường của sếp cướp việc, mày có thấy vui nữa không?]
[Tuy là thế nhưng chị Giang bảo Hạ Lâm và Lục Nhiễm…]
[Lầu trên chỉ tin cái miệng của Giang Hạ thôi à? Có chứng cứ không?]
[Điếm thúi điếm thúi điếm thúi điếm thúi.]
….
Chu Dao lo lắng cầm tay tôi dưới bàn.
Lục Nhiễm bắt đầu đọc lời kịch đã chuẩn bị sẵn cho cô ta.
“Thật ra tôi cho rằng, con người phải giữ điểm mấu chốt của mình, nhất là phụ nữ.”
“Trên đời này chắc ai cũng có tôn nghiêm của mình mà?”
“Tôi rất ghét luật rừng, tôi cho rằng luật rừng không chỉ phá hỏng công bình chính nghĩa mà còn ảnh hưởng đến cái nhìn của xã hội với phụ nữ. Điều này sẽ khiến các cô gái cố gắng hết sức mình để lên chức bị người khác nhìn với ánh nhìn định kiến. Cho nên…. Bình luận từng hỏi tôi có từng sử dụng luật rừng không, tôi có thể khẳng định nói với mọi người là tôi chưa từng, tôi sẽ phản đối nó.”
“Bởi vì tôi không chỉ hy vọng thế giới này chỉ có mỗi chính nghĩa, tôi còn mong mọi người có thể nhìn thấy sự cố gắng của phái nữ. Chúng ta cần phải được tôn trọng.”
Fan Lục Nhiễm không ngừng bình luận.
[Huhuhu, tôi biết ngay Nhiễm Nhiễm không làm chúng ta thất vọng mà.]
[Cô ấy vẫn là người dịu dàng kiên định kia…]
[Cô ấy nói đúng, bởi vì một số người làm chuyện đó mà không ít người gặp thành kiến á…]
Tôi cười lạnh, suýt nhổ cơm tối ra.
Lục Nhiễm vẫn nói tiếp: “Nhưng tôi cũng cho rằng, mỗi người đều có thể làm một số chuyện không đúng, sẽ đi sai đường. Bọn họ cũng nên có cơ hội làm lại…”
“Cô cho rằng cái gì là chuyện không tốt?” Tôi ngắt lời.
Lục Nhiễm nghĩ đến đây là điểm yếu của Giang Hạ, không ngờ tôi lại lên tiếng, đột nhiên câm miệng.
“Chính… Chính là mấy chuyện luật rừng á.”
“Một khi đã vậy, tôi muốn hỏi cô. Bây giờ là nói chuyện đêm khuya, chúng ta trao đổi bình thường đúng không?”
Đáy mắt Lục Nhiễm lộ sự khó chịu.
“Không sai.”
“Tốt, vậy tôi hỏi cô, tại sao lúc cô nghe tới chủ đề này, phản ứng đầu tiên của cô là phái nữ phải giữ tôn nghiêm của mình?”
Lục Nhiễm bị câu hỏi của tôi làm sửng sốt: “Có ý gì?”
“Lấy showbiz làm ví dụ đi, nghệ sĩ nam ba bốn mươi tuổi có thể nhận được nhiều vai diễn nhưng nghệ sĩ nữ ở tuổi đó chỉ có thể diễn vai mẹ người khác. Rất nhiều người không muốn diễn vai mẹ người khác, bởi vì một khi diễn là sẽ không thể lùi được. Vậy nói thẳng ra, vai diễn mẹ là vai chính trong ngành chúng ta có được mấy bộ?”
“Vì vậy các nghệ sĩ nữ bắt đầu lo lắng, cố gắng lấy được vai diễn của mình bằng mọi giá.”
“Bọn họ có người sẽ đi sai đường để lấy được cơ hội diễn thử - tôi nói điều này không phải để hợp lý hóa hành vi của họ, mà tôi muốn hỏi, nếu như mọi người cảm thấy chuyện này làm hỏng sự công bằng, tại sao luôn mắng nghệ sĩ nữ? Cái này có khác gì đang lãng quên những người đã đinh giá và tạo ra luật rừng này với các cô ấy đâu?”
Nói tới đây, Lục Nhiễm hoàn toàn lắp bắp.
Tuy rằng cô ta tệ, nhưng cũng rất ngu.
Kịch bản tổ tiết mục đưa cho cô ta không có hướng dẫn cách phản bác lời của tôi.
Cô ta lúng túng mở miệng: “Đó… Đó là vì…”
“Cá nhân tôi chưa bao giờ đồng ý luật rừng cả, bởi vì tôi luôn cảm thấy buồn cười với những quy tắc mà người đời định chế cho phái nữ. Cho nên tôi chưa từng làm lúc trước không, sau này cũng không. Tôi nói mấy lời này chỉ vì cảm thấy những người tạo ra định kiến này không thể bị người đời bỏ quên được, nếu không chỉ nói suông thì cũng chỉ là kiểu đánh hổ bị thương chứ không đánh chếc nó được.”
Bình luận xuất hiện rất nhiều.
[Chi Giang nói cũng đúng…]
[Đúng thế! Một khi có kiểu tin này luôn là phái nữ bị mắng, nếu bảo làm bên nữ làm sai thì bên làm chung cũng phải chịu mắng chớ.]
[Sao vẫn còn livestream thế…]
[Cô ta đang bao biện cho mình à?]
Tôi thấy lời bình luận này.
“Tốt, không cứng rắn nói vậy, chúng ta bàn luận nha. Hai tháng trước có người đăng ảnh nóng của tôi lên mạng. Lúc đó có người phản đối việc đăng ảnh riêng tư của tôi, còn bảo phải bảo vệ tôi.”
“Nhưng khi họ nghe đây là ảnh bị chụp lúc ngủ với các sếp, sau đó xem hai video do AI tạo ra, kết hợp với bài post đăng bóc phốt tôi từ trước.”
“Lát sau, tôi gặp phải bạo lực mạng chưa từng thấy. Không ai nghe tôi giải tích, không ai đi kiểm chứng đây là thật hay giả. Bọn họ muốn tôi phản chứng minh mình, phải đi báo công an, tôi báo công an --- nhưng điều tra cần thời gian, họ không đợi có kết quả mà đã bắt đầu chửi bới, phỉ báng tôi.”
“Tôi rất tò mò, dùng bạo lực, thậm chí là các cách không chính nghĩa để phản đối một việc không chính nghĩa là chính nghĩa thật à?”
“Tôi cũng muốn hỏi một chuyện, người đúng là nên làm việc tốt, show vì độ hot mà từ bỏ điểm giới hạn của mình thì sao? Mọi người có chắc là mình không đi quá giới hạn không?”
Đây vốn là chủ đề tổ tiết mục dùng để hành tôi.
Nhưng lại bị tôi hỏi ngược lại.
Vừa nói xong, tất cả im lặng.
Khi phái nữ đứng thế yếu, là người bị hại thật sự, bọn họ sẽ cảm thấy phái nữ bị tổn thương.
Nhưng thường thường, chúng ta sẽ nhận phải những định kiến khắc nghiệt.
Cho dù từ khác phái hay giới.
Khi tôi bị lộ ảnh riêng tư, tôi là người đáng thương.
Nhưng lúc tôi bị lộ ảnh giường chiếu vì ngủ với sếp, tôi là tội đồ.
Trên thật tế, thân phận người bị hại không hề thay đổi, có chăng là có điểm xấu.
Điểm xấu này khiến bọn họ có thể dùng vỏ bọc chính nghĩa để làm tổn thương người khác.
Sự thật là gì chứ?
Làm gì quan trọng bằng việc thể hiện sự chính nghĩa của họ?
Lúc trước Giang Hạ không phải là người yếu đuối.
Nhưng cảm xúc của con người đâu phải lúc nào cũng kiểm soát được?
Rất nhiều chuyện, có thể chúng ta không ủng hộ nhưng vẫn nên bớt nghiệp lại, càng đừng nói những chuyện mà chúng ta không rõ thật hư.
Đó là sự bất lực, chúng ta có thể không thay đổi quy tắc nhưng không thể vứt bỏ hạn cuối của sự thiện lương.
Tôi hít sâu:
“Chuyện tôi không làm thì tôi sẽ cho lời giải thích --- cho nên tôi không cần bao biện, tôi vốn sạch sẽ.”
Tôi không quan tâm bình luận đó.
Cho dù là khen thưởng hay mắng chửi.
Tôi đứng dậy, đang định rời đi.
Kiều Tầm vội đi tới.
Đèn của buổi nói chuyện này khá mờ, ánh mắt ánh lại sáng như chứa ngàn ngôi sao.
“Đợi đã, tôi có vài thứ muốn chia sẻ cho mọi người.”
Kiều Tầm hít sâu.
“Tôi đã nhờ một số người bạn nước người dùng một số… khụ, cách thức để tìm được tệp thông tin về video của Giang Hạ.”
Tôi nghe thế, sửng sốt.
“Hôm nay đã có báo cáo. Chứng thật video bị dùng AI để tạo ra.”
Vừa nói xong, mọi người ồ lên.
Tay Hạ Lâm run rẩy, di động rơi xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lục Nhiễm bị tình huống đảo ngược này dọa ngạc nhiên há to mồm, không nói được gì.
“Tôi đã giao cho cảnh sát rồi, cũng tìm được người đăng video, bọn họ ở trong nước, đang chuẩn bị đi tự thú.”
“Các bạn đoán xem thế nào nào?”
Ánh mắt Kiều Tầm lạnh lẽo: “Bọn họ không có thù oán gì với Giang Hạ cả, chỉ là thấy ảnh của cô ấy, ‘tiện tay’ tạo ra video mà thôi. Dù sao cũng nhiều người mắng cô ấy vậy rồi, bọn họ chỉ trốn trong đám đông để tạo ra một trò đùa… Cho nên ---“
“Đừng dùng cách gì để làm nhục một cô gái, cho dù bạn có thể thì cũng không nên tin tưởng mấy lời nói thêm vào trên mạng. Bởi vì không ai biết mình có phải là người bị hại tiếp theo hay không.”
Ngày hôm sau, dưới sự phản kháng kịch liệt của ekip nhà Lục Nhiễm và Hạ Lâm, chúng tôi có được một ngày nghỉ.
Hoạt động tự do vào ban ngày, buổi tối thì cùng nhau nói chuyện.
Kiều Tầm vừa dậy đã xin phép tổ tiết mục ra ngoài, bảo là có chuyện riêng.
Lục Nhiễm ở trong phòng đắp mặt nạ, Hạ Lâm thì chơi game trên giường cả ngày.
Tôi xem phim chung với Chu Dao và Tùng Vũ.
Trên mạng vẫn còn đang bàn luận về tổ tiết mục hôm qua, độ hot chỉ tăng chứ không giảm.
[Hôm qua Lục Nhiễm và Hạ Lâm coi như không thèm đóng kịch luôn á.]
[Haiz, hồi đầu tui xem show vì hai người họ đấy!]
[Lục Nhiễm không tẩy trang à, không có việc gì cũng trang điểm đậm vậy là sao…]
[Tôi thành fan của Giang Hạ rồi á, chắc không phải mình tôi đâu ha.]
Bên dưới toàn các bình luận “+1”.
Nhưng dưới bình luận +1 lại có một âm thanh không hài hòa.
[Có người thích một kẻ dựa vào luật rừng để nổi tiếng thiệt luôn hả?]
Sau đó có người trả lời ngay: [Sao mày biết cô ấy chơi luật rừng? Có chứng cứ không?]
Hai câu này bị những lời bình luận khác bao phủ. Truyện Full
Tôi biết chuyện này không chấm dứt dễ dàng như vậy.
Trong tác phẩm, hôm nay cũng được nghỉ ngơi.
Nhưng lý do nghỉ ngơi là Giang Hạ bị sốt.
Tổ tiết mục tốt bụng cho cô một ngày nghỉ, còn bảo cô tham gia buổi nói chuyện đêm khuya.
Lục Nhiễm lại dẫn dắt dư luận trên mạng vào hôm ấy.
Nói về ảnh và video bị lộ lúc trước, lại nói về những mầm cây mọc lên khỏi mặt đất sau cơn mưa xuân.
Tổ tiết mục thấy bài post này hot, lập tức khiến Giang Hạ chịu thiệt.
Đặt tên cho buổi nói chuyện là: “Người có thể vì thứ mình muốn mà buông bỏ tôn nghiêm à?”
Lục Nhiễm cầm kịch bản của tổ tiết mục, đứng ở điểm cao của đạo đức, lấy quan điểm của nữ giới kiếm không ít đồng tình của non-fan.
Mà cảm xúc của Giang Hạ thì tệ vô cùng, bởi vì sợ vi phạm hợp đồng nên cố gắng quay xong chương trình trong mấy lời mắng chửi thậm tệ.
Không lâu sau cô ấy tự s-át.
Thật ra lúc trước Giang Hạ bị Hạ Lâm chụp ảnh lén.
Còn video là có người dùng AI tạo ra rồi đăng lên mạng.
Giang Hạ từng báo cảnh sát nhưng do IP nước ngoài nên rất khó tra ra, thế nên phải ngừng lại án kiện này.
Lúc đó công ty quản lý của Giang Hạ cũng đã thanh minh rồi, nhưng vẫn có người nghi ngờ.
Không lâu sau, có cư dân mạng tìm được một bài post.
Bên trong bài nói một nghệ sĩ nhỏ họ J bị người bao nuôi chụp ảnh và quay lén video.
Bởi vì bài post này đăng trước khi có video và hình ảnh bị tung lên mạng, nên nó đã biến câu chuyện thành hiện thực.
Thật ra bài đăng này là do Lục Nhiễm chuẩn bị trước.
Không chỉ thế, sau khi xảy ra chuyện, cô ta còn nói như kiểu bị Giang Hạ cướp vai.
Khi đó Lục Nhiễm đang hot, nói mấy lời này chẳng khác gì đẩy Giang Hạ vào vũng lầy.
Lần này cũng giống như trong nguyên tác.
Tổ tiết mục cho chủ đề: “Con người có thể buông tha tôn nghiêm vì thứ mình muốn chứ?”
Lục Nhiễm kiêu ngạo như con khổng tước, đi vào trong phòng tổ tiết mục, trong tay cầm kịch bản.
Hạ Lâm cũng thích xem tôi gặp chuyện, nhưng lại sợ dẫn lửa thiêu mình nên chỉ ở một bên hóng.
Trong nguyên tác từng viết, chuyện này đã qua rất nhiều người, lúc đi vay gã lại sử dụng chứng minh của tôi nên không tra được gã.
Gã yên tâm, cho dù tôi nêu tên gã thì sẽ không nhận.
Chỉ cần tôi không có bằng chứng thì thành vu khống.
Việc này có thể khiến Giang Hạ sợ.
Nhưng tiếc là, người trong thân thể Giang Hạ lại là tôi.
12.
Ban đêm.
Bắt đầu cuộc nói chuyện đêm.
Sau khi tổ tiết mục báo chủ đề, bình luận không ngừng xuất hiện.
[Tổ tiết mục đang gây chuyện.]
[Mấy hôm nay Giang Hạ nổi khùm lắm rồi, hôm nay đừng làm tôi thất vọng đó.]
[Miệng Lục Nhiễm sắp tràn lên huyệt thái dương rồi kìa, tôi nói đúng là không sợ Giang Hạ, chỉ sợ loại người giả vờ hiền lành như Lục Nhiễm thôi….]
[Chủ đề này hay lắm, Giang Hạ không phải buông bỏ tôn nghiêm vì mong ước của mình à?]
[Giang Hạ có làm chuyện gì quá mức đâu…]
[Không nói đến chuyện cô ta tự làm hỏng bản thân, chỉ nói đến việc không cạnh tranh công bằng, cô ta là nhân vật công chúng, điều này ảnh hưởng tới bao nhiêu người chứ? Lại nói, tự mày nghĩ là mày đi, bản thân làm việc hơn phân nửa, sau đó bị bạn giường của sếp cướp việc, mày có thấy vui nữa không?]
[Tuy là thế nhưng chị Giang bảo Hạ Lâm và Lục Nhiễm…]
[Lầu trên chỉ tin cái miệng của Giang Hạ thôi à? Có chứng cứ không?]
[Điếm thúi điếm thúi điếm thúi điếm thúi.]
….
Chu Dao lo lắng cầm tay tôi dưới bàn.
Lục Nhiễm bắt đầu đọc lời kịch đã chuẩn bị sẵn cho cô ta.
“Thật ra tôi cho rằng, con người phải giữ điểm mấu chốt của mình, nhất là phụ nữ.”
“Trên đời này chắc ai cũng có tôn nghiêm của mình mà?”
“Tôi rất ghét luật rừng, tôi cho rằng luật rừng không chỉ phá hỏng công bình chính nghĩa mà còn ảnh hưởng đến cái nhìn của xã hội với phụ nữ. Điều này sẽ khiến các cô gái cố gắng hết sức mình để lên chức bị người khác nhìn với ánh nhìn định kiến. Cho nên…. Bình luận từng hỏi tôi có từng sử dụng luật rừng không, tôi có thể khẳng định nói với mọi người là tôi chưa từng, tôi sẽ phản đối nó.”
“Bởi vì tôi không chỉ hy vọng thế giới này chỉ có mỗi chính nghĩa, tôi còn mong mọi người có thể nhìn thấy sự cố gắng của phái nữ. Chúng ta cần phải được tôn trọng.”
Fan Lục Nhiễm không ngừng bình luận.
[Huhuhu, tôi biết ngay Nhiễm Nhiễm không làm chúng ta thất vọng mà.]
[Cô ấy vẫn là người dịu dàng kiên định kia…]
[Cô ấy nói đúng, bởi vì một số người làm chuyện đó mà không ít người gặp thành kiến á…]
Tôi cười lạnh, suýt nhổ cơm tối ra.
Lục Nhiễm vẫn nói tiếp: “Nhưng tôi cũng cho rằng, mỗi người đều có thể làm một số chuyện không đúng, sẽ đi sai đường. Bọn họ cũng nên có cơ hội làm lại…”
“Cô cho rằng cái gì là chuyện không tốt?” Tôi ngắt lời.
Lục Nhiễm nghĩ đến đây là điểm yếu của Giang Hạ, không ngờ tôi lại lên tiếng, đột nhiên câm miệng.
“Chính… Chính là mấy chuyện luật rừng á.”
“Một khi đã vậy, tôi muốn hỏi cô. Bây giờ là nói chuyện đêm khuya, chúng ta trao đổi bình thường đúng không?”
Đáy mắt Lục Nhiễm lộ sự khó chịu.
“Không sai.”
“Tốt, vậy tôi hỏi cô, tại sao lúc cô nghe tới chủ đề này, phản ứng đầu tiên của cô là phái nữ phải giữ tôn nghiêm của mình?”
Lục Nhiễm bị câu hỏi của tôi làm sửng sốt: “Có ý gì?”
“Lấy showbiz làm ví dụ đi, nghệ sĩ nam ba bốn mươi tuổi có thể nhận được nhiều vai diễn nhưng nghệ sĩ nữ ở tuổi đó chỉ có thể diễn vai mẹ người khác. Rất nhiều người không muốn diễn vai mẹ người khác, bởi vì một khi diễn là sẽ không thể lùi được. Vậy nói thẳng ra, vai diễn mẹ là vai chính trong ngành chúng ta có được mấy bộ?”
“Vì vậy các nghệ sĩ nữ bắt đầu lo lắng, cố gắng lấy được vai diễn của mình bằng mọi giá.”
“Bọn họ có người sẽ đi sai đường để lấy được cơ hội diễn thử - tôi nói điều này không phải để hợp lý hóa hành vi của họ, mà tôi muốn hỏi, nếu như mọi người cảm thấy chuyện này làm hỏng sự công bằng, tại sao luôn mắng nghệ sĩ nữ? Cái này có khác gì đang lãng quên những người đã đinh giá và tạo ra luật rừng này với các cô ấy đâu?”
Nói tới đây, Lục Nhiễm hoàn toàn lắp bắp.
Tuy rằng cô ta tệ, nhưng cũng rất ngu.
Kịch bản tổ tiết mục đưa cho cô ta không có hướng dẫn cách phản bác lời của tôi.
Cô ta lúng túng mở miệng: “Đó… Đó là vì…”
“Cá nhân tôi chưa bao giờ đồng ý luật rừng cả, bởi vì tôi luôn cảm thấy buồn cười với những quy tắc mà người đời định chế cho phái nữ. Cho nên tôi chưa từng làm lúc trước không, sau này cũng không. Tôi nói mấy lời này chỉ vì cảm thấy những người tạo ra định kiến này không thể bị người đời bỏ quên được, nếu không chỉ nói suông thì cũng chỉ là kiểu đánh hổ bị thương chứ không đánh chếc nó được.”
Bình luận xuất hiện rất nhiều.
[Chi Giang nói cũng đúng…]
[Đúng thế! Một khi có kiểu tin này luôn là phái nữ bị mắng, nếu bảo làm bên nữ làm sai thì bên làm chung cũng phải chịu mắng chớ.]
[Sao vẫn còn livestream thế…]
[Cô ta đang bao biện cho mình à?]
Tôi thấy lời bình luận này.
“Tốt, không cứng rắn nói vậy, chúng ta bàn luận nha. Hai tháng trước có người đăng ảnh nóng của tôi lên mạng. Lúc đó có người phản đối việc đăng ảnh riêng tư của tôi, còn bảo phải bảo vệ tôi.”
“Nhưng khi họ nghe đây là ảnh bị chụp lúc ngủ với các sếp, sau đó xem hai video do AI tạo ra, kết hợp với bài post đăng bóc phốt tôi từ trước.”
“Lát sau, tôi gặp phải bạo lực mạng chưa từng thấy. Không ai nghe tôi giải tích, không ai đi kiểm chứng đây là thật hay giả. Bọn họ muốn tôi phản chứng minh mình, phải đi báo công an, tôi báo công an --- nhưng điều tra cần thời gian, họ không đợi có kết quả mà đã bắt đầu chửi bới, phỉ báng tôi.”
“Tôi rất tò mò, dùng bạo lực, thậm chí là các cách không chính nghĩa để phản đối một việc không chính nghĩa là chính nghĩa thật à?”
“Tôi cũng muốn hỏi một chuyện, người đúng là nên làm việc tốt, show vì độ hot mà từ bỏ điểm giới hạn của mình thì sao? Mọi người có chắc là mình không đi quá giới hạn không?”
Đây vốn là chủ đề tổ tiết mục dùng để hành tôi.
Nhưng lại bị tôi hỏi ngược lại.
Vừa nói xong, tất cả im lặng.
Khi phái nữ đứng thế yếu, là người bị hại thật sự, bọn họ sẽ cảm thấy phái nữ bị tổn thương.
Nhưng thường thường, chúng ta sẽ nhận phải những định kiến khắc nghiệt.
Cho dù từ khác phái hay giới.
Khi tôi bị lộ ảnh riêng tư, tôi là người đáng thương.
Nhưng lúc tôi bị lộ ảnh giường chiếu vì ngủ với sếp, tôi là tội đồ.
Trên thật tế, thân phận người bị hại không hề thay đổi, có chăng là có điểm xấu.
Điểm xấu này khiến bọn họ có thể dùng vỏ bọc chính nghĩa để làm tổn thương người khác.
Sự thật là gì chứ?
Làm gì quan trọng bằng việc thể hiện sự chính nghĩa của họ?
Lúc trước Giang Hạ không phải là người yếu đuối.
Nhưng cảm xúc của con người đâu phải lúc nào cũng kiểm soát được?
Rất nhiều chuyện, có thể chúng ta không ủng hộ nhưng vẫn nên bớt nghiệp lại, càng đừng nói những chuyện mà chúng ta không rõ thật hư.
Đó là sự bất lực, chúng ta có thể không thay đổi quy tắc nhưng không thể vứt bỏ hạn cuối của sự thiện lương.
Tôi hít sâu:
“Chuyện tôi không làm thì tôi sẽ cho lời giải thích --- cho nên tôi không cần bao biện, tôi vốn sạch sẽ.”
Tôi không quan tâm bình luận đó.
Cho dù là khen thưởng hay mắng chửi.
Tôi đứng dậy, đang định rời đi.
Kiều Tầm vội đi tới.
Đèn của buổi nói chuyện này khá mờ, ánh mắt ánh lại sáng như chứa ngàn ngôi sao.
“Đợi đã, tôi có vài thứ muốn chia sẻ cho mọi người.”
Kiều Tầm hít sâu.
“Tôi đã nhờ một số người bạn nước người dùng một số… khụ, cách thức để tìm được tệp thông tin về video của Giang Hạ.”
Tôi nghe thế, sửng sốt.
“Hôm nay đã có báo cáo. Chứng thật video bị dùng AI để tạo ra.”
Vừa nói xong, mọi người ồ lên.
Tay Hạ Lâm run rẩy, di động rơi xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lục Nhiễm bị tình huống đảo ngược này dọa ngạc nhiên há to mồm, không nói được gì.
“Tôi đã giao cho cảnh sát rồi, cũng tìm được người đăng video, bọn họ ở trong nước, đang chuẩn bị đi tự thú.”
“Các bạn đoán xem thế nào nào?”
Ánh mắt Kiều Tầm lạnh lẽo: “Bọn họ không có thù oán gì với Giang Hạ cả, chỉ là thấy ảnh của cô ấy, ‘tiện tay’ tạo ra video mà thôi. Dù sao cũng nhiều người mắng cô ấy vậy rồi, bọn họ chỉ trốn trong đám đông để tạo ra một trò đùa… Cho nên ---“
“Đừng dùng cách gì để làm nhục một cô gái, cho dù bạn có thể thì cũng không nên tin tưởng mấy lời nói thêm vào trên mạng. Bởi vì không ai biết mình có phải là người bị hại tiếp theo hay không.”