Chương 42
Edit: Nhất Thanh Beta: Huyền Chu Nhất Tâm chết tại nhà riêng, phía cảnh sát loại trừ khả năng cô bị giết. Trên mạng đồn thổi nguyên nhân gây ra cái chết của cô như cắt cổ tay, uống thuốc ngủ, thắt cổ, nhưng nguyên nhân thật sự không được cảnh sát tiết lộ. Bài đăng cuối cùng trên weibo của Chu Nhất Tâm là ảnh đóng máy của <Triều dâng>, bây giờ cô đã mất, dù cho nổ ra tin đồn "tình ái", cô cũng chẳng thể đăng weibo nữa. <Triều dâng> trở thành tác phẩm cuối cùng của Chu Nhất Tâm khi còn sống. Trước khi mất Chu Nhất Tâm dính tin đồn tình ái, còn bị bóc ra những tin đồn khác, các trang mạng lớn bóc ra kim chủ béo ú của cô, đổ từng cái từng cái lên đầu Chu Nhất Tâm, nói cô nàng là lập dị thích làm màu bitch, diễn xuất thì chẳng bằng XX, dáng người cũng chẳng đẹp bằng XXX, nhan sắc cũng chẳng bằng XXXX. Còn gọi cô là một "Người đẹp ngủ trong rừng" thật sự, fans cô là một đám tà giáo, loại người như cô ta nên cút khỏi giới giải trí. Chu Nhất Tâm chết rồi thì lại xuất hiện tin cô bị bệnh trầm cảm, đã kéo dài mấy năm nay rồi. Cư dân mạng ồ lên, chiều gió dưới bình luận lại biến thành: "Aiz, chẳng biết nói gì, cuộc đời này nếu không đáng giá, vậy chúc tỷ tỷ ở trên trời mạnh khỏe.", "Hot như vậy mà sao lại bị trầm cảm chứ, không hot thì mới nên bị trầm cảm chứ?", "Đáng tiếc thật đó, mới có hai mấy tuổi, vẫn còn trẻ như thế." , "Xinh đẹp, diễn cũng được, phim cô ấy đóng thật ra tôi vẫn thích xem lắm, tại sao lại nghĩ quẩn như vậy.". Mãi cho đến khi có một đại V* mở topic: Ha ha, là nhà ai mời thủy quân đến ép chết một người đang sống sờ sờ chứ, buổi tối ngủ không sợ gặp ác mộng à, tiểu hoa nào đó lượm được tài nguyên dính máu cũng không sợ gặp báo ứng đâu nhỉ, giới giải trí thật sự quá kinh khủng. *Đại V: tài khoản weibo có lượt theo dõi cao, có sức ảnh hưởng. Chiều gió dư luận lại thay đổi. Các sứ giả của chính nghĩa vừa thương cảm vừa tiếc hận, lại vừa sốt sắng, cả đám đồng tâm hiệp lực cùng hái quả dưa này xuống. Ngay sau đó lôi ra show giải trí Thượng Tinh định qua thứ ba thì thông báo Chu Nhất Tâm là một trong những khách mời cố định. Chẳng cần biết là nhà ai đang ở phía sau thừa nước đục thả "tin đồn", mọi người chỉ quan tâm ai sẽ thay thế vị trí của Chu Nhất Tâm, người nào lên người đó chính là hung thủ giết người. Người nào người nấy cứ như là cảnh sát, mất ăn mất ngủ ôm điện thoại máy tính, nhất quyết muốn vì dân trừ hại, thay trời hành đạo. Chẳng mấy chốc có một vài nữ nghệ sĩ có tin tức tham gia hoặc được mời tham gia show giải trí đều bị gọi tên, trên mạng loạn không nhìn nổi. Ngay cả phía nhà Tưởng Di cũng không thể may mắn thoát khỏi. Phía weibo của công ty và quản lý đều thất thủ. Fan Chu Nhất Tâm đang khóc, những fan trước đây không hiểu sao cô lại nhận <Triều dâng> mà thoát fan đều quay về, cực kỳ suy sụp, chẳng ai có tâm tình đi cãi nhau cả. Hiện đám người gõ phím bất bình thay Chu Nhất Tâm, cũng chính là nhóm lúc trước bình luận khi tin tức của cô nổ ra. . Bên cạnh làn sóng đó còn có những nghệ sĩ từng hợp tác với cô, phía các nhãn hàng, weibo của phim <Triều dâng> đều đăng một bài văn dài gửi lời chia buồn. Chương Hướng Duy cũng share về như những nghệ sĩ khác. [Người mất đã đi xa, người sống vẫn phải sống, hi vọng mọi người có thể có một chút ít sự tôn trọng, đừng làm tổn thương chị ấy thêm nữa...] Lần này top bình luận vẫn là nick "Chồng của Duy Duy", chỉ là không còn bình luận câu "Bé ngoan, của tui" quen thuộc nữa, mà đăng một icon ôm ôm. Chương Hướng Duy nhìn bình luận bên dưới. -Kiều Cùng, Hoàng Oanh Oanh của cậu đi rồi. -Thanh mai đã qua đời, mong trúc mã hãy trân trọng. ... -Anh ơi, anh nhất định phải sống tốt nha. ... -Làm tui sợ muốn chết, Duy Duy phải ăn cơm thật ngon, ngủ thật ngon, sự nghiệp cứ từ từ, sức khỏe quan trọng nhất. -Bây giờ tôi chỉ mong Tân Ngu có thể bảo vệ con trai tôi thật tốt, chẳng mong muốn gì thêm. ... . Chương Hướng Duy thở dài một hơi: "Haizzz." "Vẫn có một vài người chờ cô ấy xuất hiện bác bỏ tin đồn." Vương Trình ném một chai nước dừa sang. "Thật sự quá khó tin.", Chương Hướng Duy bắt được chai nước, "Chúng ta cũng chẳng phải người trong cuộc, không biết được tại sao chị ấy lại buông tay, nhưng nếu chị ấy đã làm như vậy, nhất định là bởi vì không thể kiên trì thêm được nữa." Vương Trình nhớ tới một chuyện, cậu ta mở điện thoại, tìm video mấy tháng trước quay được ở phố phim. Cậu ta chọn xóa, xóa cả trong thùng rác. Vương Trình lấy hộp thuốc từ trong túi quần, mở ra rút một điếu, quẹt diêm đốt thuốc. Lần trước Chương Hướng Duy bị thương, cậu ta mượn quan hệ trong nhà tìm người điều tra Chu Nhất Tâm và đoàn đội của cô ta, tra ra việc khiến cậu ta thay đổi chủ ý, nên vừa nãy cậu ta mới xóa video kia đi. Bởi vì Chu Nhất Tâm đã hãm sâu vào vũng bùn tanh tưởi, bề ngoài dù có gọn gàng xinh đẹp, bên trong cũng đã mục nát. Không ngờ rằng cô có thể thoát khỏi vũng bùn ấy, nhưng mà lại dùng cách cực đoan như vậy. Vương Trình ngậm điếu thuốc bên mép, quẹt diêm châm lửa, vừa hút thuốc vừa lướt điện thoại, lát sau gửi cho người ngồi cạnh mình một đường link. Chương Hướng Duy nuốt ngụm nước dừa, mở link ra đọc: "Có bao giờ bạn mất đi hứng thú với cuộc sống, chưa từng, vài ngày, thường xuyên, một ngày rất nhiều lần... Đây là cái gì? Trắc nghiệm bệnh trầm cảm?" Vương Trình nói: "Làm thử xem." Mí mắt Chương Hướng Duy giật giật: "Tớ không muốn làm cái này!" Vương Trình bị phản ứng ghét bỏ của cậu làm cho giật mình, cậu ta nhíu mày, hút thêm mấy hơi, dùng giọng điệu đùa giỡn để che giấu sự lo lắng của chính mình: "Xem cậu nổi đóa lên kìa, hồi trước lúc rảnh cũng từng làm chơi chơi mấy cái này còn gì." Chương Hướng Duy tắt đường link đó đi, sau đó khóa điện thoại đặt sang một bên tiếp tục uống nước dừa: "Tớ bây giờ chắc chắn có bệnh, không cần thử." Vương Trình ừ một tiếng, lại nói: "Nặng không?" Chương Hướng Duy nói: "Nhẹ thôi." Vương Trình lại mở đề bài trắc nghiệm trên điện thoại mình giơ ra trước mặt cậu: "Tớ không tin, cậu làm thử đi tớ xem." Chương Hướng Duy không nhận, cũng chẳng nhìn: "Mấy cái này đều là già, vô căn cứ." Vương Trình nhìn cậu chằm chằm. Chương Hướng Duy vứt chai rỗng vào thùng rác, nghiêm túc nói: "Tớ chỉ trầm cảm sau khi diễn thôi, chẳng mấy chốc sẽ hết." Vương Trình nói: "Vậy còn lần sau thì sao." Chương Hướng Duy nói: "Cũng giống như bị cảm thôi mà." "Chương Hướng Duy!", điện thoại bị Vương Trình đập mạnh lên mặt bàn. "Cậu định cứ ôm khư khư trong lòng mãi ư?" "..." Chương Hướng Duy vội vã kiểm tra điện thoại của cậu ta: "Bình tĩnh một chút đi được không anh ơi." Mặt Vương Trình buồn rầu: "Còn không phải bởi vì ông đây sợ cậu làm sao à." "Cậu cũng thấy đấy, Chu Nhất Tâm ở đoàn phim cả ngày nhảy nhót tưng bừng, trên mặt cũng chẳng viết chữ trầm cảm nặng hay nhẹ, nhìn bình thường như bao người khác, giờ đã chết rồi, cmn giới giải trí không phải nơi dành cho người mà..." Chương Hướng Duy biết cậu ta quan tâm mình, là anh em thân thiết nhiều năm như vậy: "Lão Vương à, cậu phiến diện quá đấy, bệnh trầm cảm không phân biệt ngành nghề, học sinh hay gì cả, ai cũng có khó khăn riêng của mình mà." Vương Trình ngậm lấy điếu thuốc: "Nhưng nghệ sĩ mắc bệnh chiếm đa số đấy." Chương Hướng Duy yên lặng. "Đừng bi quan như vậy, cuộc đời mỗi người đều sẽ có phiền não và áp lực, chẳng ai sống dễ dàng cả, đại đa số mọi người đều có nguy cơ sẽ mắc bệnh trầm cảm, chỉ là tình trạng khác nhau thôi." Vương Trình hừ lạnh: "Tớ có đâu." Chương Hướng Duy cười nói: "Vậy thì tốt." Vương Trình trợn mắt nhìn cậu, rồi nhanh chóng cúi đầu hút thuốc, khói trắng đúng lúc che mờ sự phiền muộn và vẻ không cam lòng trên mặt cậu ta. Rõ ràng là ông đây gặp người này trước, trông chừng từ sơ trung cho đến đại học, tại sao thằng chó già kia có thể nhận được tình cảm của cậu ấy chứ. Đm, tức. Kiếp này cậu ta đóng thật tốt vai diễn huynh đệ này, có phải là kiếp sau sẽ thưởng cho cậu ta vị trí mà cậu ta muốn hay không. Vương Trình nghĩ mà thấy buồn cười, cứ sống hết kiếp này đã rồi nói. Ông đây còn chẳng biết có thoát khỏi vận mệnh đi kết thông gia mắc ói kia không, mẹ nó. "Cũng may Tân Ngu không phải Bách Sách." Vương Trình gảy tàn thuốc: "Công ty kia là một đám phế thải." Chương Hướng Duy nói: "Tân Ngu rất nỗ lực, tin bôi đen tớ trên baidu đều bị xóa cực kì sạch sẽ, đoàn đội đỉnh như vậy, giống như có lá chắn vậy, rất có cảm giác an toàn." Vương Trình buồn bã nghĩ, đối với giai đoạn này của Chương Hướng Duy mà nói, thằng chó già kia đúng là hữu dụng hơn cậu ta, thực lực của hắn cậu ta cũng phải tán thành. Nhưng mà đợi đến khi cậu ta tới tuổi đó, cũng nhất định không kém cạnh. Cậu ta thua ở chỗ tuổi tác mà thôi. Vẻ mặt Vương Trình nghiêm túc nói: "Hướng Duy, sau này trong lòng có chuyện nhất định phải tìm người để chia sẻ đấy." Chương Hướng Duy gật gật đầu: "Biết rồi, biết rồi mà Vương ma ma." "Không dám." Vương Trình ném cho cậu một điếu thuốc. Chương Hướng Duy châm thuốc, trúc trắc hít thử một hơi, ngửa đầu về phía sau phun khói, mi mắt dài dài như chiếc ô nhỏ hơi híp lại, chóp mũi cong cong xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Vương Trình nhìn lén cậu một lát, cũng học theo cậu hút thuốc. Dù cho cậu không nói với tớ cũng không sao, tớ chỉ mong cậu có thể nói ra, đừng giấu ở trong lòng. . Lễ truy điệu của Chu Nhất Tâm diễn ra tại thành phố B, trước đêm từ thiện Tranh Hi một ngày. Báo chí đưa tin rất nhiều người trong giới đến thành phố B để tiễn đưa cô, nhóm chế tác chính của đoàn phim <Triều dâng> cũng sẽ tới. Buổi sáng xấp xỉ tám giờ, Chương Hướng Duy ngồi lên xe do Tân Ngu sắp xếp để đến nhà tang lễ, xuất phát không bao lâu lại được đổi lên một chiếc xe khác. Bởi vì cậu không ăn sáng, mà trên xe Hoắc Kham lại có đồ ăn. Lí do đổi xe chỉ đơn giản là như vậy. Chương Hướng Duy ngồi ở bàn nhỏ ăn bánh bí đỏ vẫn còn âm ấm, mắt thì len lén liếc nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Thật sự muốn mọi thứ cứ giản dị như bây giờ thì tốt biết mấy. Chương Hướng Duy tối qua mới bay đến, vừa nằm xuống khách sạn đã gần mười một giờ. Nghĩ đến việc hôm sau đi đưa tiễn Chu Nhất Tâm, hơn nữa còn là lần đầu tiên xuất hiện dưới danh phận là nghệ sĩ ký hợp đồng với Tân Ngu, đi cùng Hoắc Kham nữa chứ, đối mặt với rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí, sau đó còn phải đến Tân Ngu để trình diện, thế là thần kinh của cậu cứ rộn ràng lạ thường, lăn qua lộn lại không ngủ được. Trời sáng Chương Hướng Duy mới bắt đầu ngủ, không bao lâu đã bị chị Hương Hương gọi điện và gõ cửa đánh thức. Cho nên cậu ngủ không đủ giấc, lại còn đói bụng. Bây giờ có một bàn đồ ăn sáng để ăn, có giường để ngủ, cậu lại mất tập trung, cũng chẳng muốn đi ngủ, chỉ muốn đùi sát bên đùi với người đàn ông kia thôi. Nhớ tới chuyện nghe được ở trong phòng hôm đó, nhịp thở của Chương Hướng Duy có chút loạn. Em là gay, em thích thầy, thầy cũng là gay, thầy đối xử với em rất tốt, nếu làm tròn lên thì chúng ta đang là một cặp rồi đó. . "Ngày hôm nay có rất nhiều minh tinh đến, ngoài trừ fans nhà Chu Nhất Tâm đến đưa cô ấy đoạn đường cuối cùng, fan những nhà khác chắc sẽ không đến đâu đúng không ạ." Chương Hướng Duy nói: "Hôm nay không thích hợp." Hoắc Kham chẳng mở mắt: "Fan có quy tắc, phân biệt rõ ràng trường hợp nào đến được hay không đến được, nhưng đám fan tư sinh thì chưa chắc." "..." Chương Hướng Duy im lặng ăn hết bánh bí đỏ, cắn cắn ống hút uống cháo đậu đỏ: "Thật sự là khó tin quá ạ." Hoắc Kham hiểu ý đứa nhỏ, nói thật, hắn cũng có chút bất ngờ. Thủ đoạn và năng suất làm việc của Chu văn rất cao, chỉ cần hợp đồng của Chu Nhất Tâm vừa đến hạn, cô có thể như mình mong muốn tiến ra nước ngoài trau dồi bản thân. Quá trình tiến triển ra sao cũng đều báo cho cô, thế nhưng con đường sống cuối cùng mà cô nhọc lòng tìm kiếm đang ở ngay trước mắt rồi, thì cô lại gục ngã. Hoắc Kham khẳng định một điều, lão lợn béo Bách Sách kia không dám ra tay nữa, cọng cỏ đè chết Chu Nhất Tâm có lẽ là một việc hệ trọng khác. Cũng có thể chỉ là một chuyện rất nhỏ, chỉ là một ý nghĩ thoáng qua cũng nên. Hoắc Kham cũng từng trải qua bệnh trầm cảm, hắn hiểu rõ cảm giác đó, hắn vừa bất ngờ vì lựa chọn của Chu Nhất Tâm, nhưng cũng hiểu được tại sao. Quy tắc sinh tồn của giới nghệ sĩ rất tàn khốc, Hoắc Kham đã nỗ lực vượt qua từ lâu, chẳng rảnh mà ngồi nghĩ lại những chuyện đó, hắn chỉ muốn dùng những kinh nghiệm và thủ đoạn của mình để bảo vệ cục cưng của hắn. Tiếng vang từ ống hút của Chương Hướng Duy kéo tâm tư của Hoắc Kham trở về, hắn mở mắt nhìn đứa nhỏ đang nghiêm túc dọn dẹp mặt bàn: "Không ăn nữa?" "Vâng ạ.", Chương Hướng Duy bóp nát từng mảnh vỏ trứng gà, "No rồi ạ." Hoắc Kham trêu cậu: "Em mới ăn mấy miếng mà đã no rồi, là bé chim sẻ à." Chương Hướng Duy bĩu môi, so sánh gì mà kì quá vậy. . Bên kia cửa vang lên tiếng ngáy triền miên. Chương Hướng Duy đẩy cửa bên cạnh ra ngó thử, An Lợi, Chu Văn, Phương Viên, tất cả vệ sĩ đều ngủ lăn quay. "Tại sao mọi người đều buồn ngủ vậy ta?", Chương Hướng Duy nói thầm. "Không buồn ngủ cũng sẽ ngủ.", Hoắc Kham ăn bánh bao hình con dê nhỏ, "Bọn họ là kiểu người cứ lên xe là ngủ." Chương Hướng Duy chỉ chỉ bánh bao hắn đang cắn trên miệng nói: "Cái này bị em xé mất một góc rồi ạ." Hoắc Kham liếc cậu, có vấn đề gì không. Chương Hướng Duy yên lặng ngậm miệng lại, được rồi, tùy ngài đó. Không gian trong xe rất rộng, Chương Hướng Duy vẫn chen chúc một chỗ với Hoắc Kham. "Em đến Tân Ngu có cần mua gì không ạ? Tay không đến không tốt lắm đâu ạ, lần đầu tiên đến, mỗi người một cốc trà sữa được không ạ?" Hoắc Kham thốt ra hai chữ: "Mua kẹo." Chương Hướng Duy bối rối: "Dạ?" Đúng lúc đó điện thoại của cậu rung lên, Trần Hương Hương gửi tin nhắn. -Còn hai ngã tư nữa là đến nơi rồi, em về xe đi. Chương Hướng Duy trả lời bằng một đống dấu chấm. Trần Hương Hương lại gửi thêm một tin: Em à, hôm nay phải đến mấy ngàn người, ngoài sân trong sân đều có cánh truyền thông, bị bọn họ nhìn thấy em đi xuống từ xe thầy Hoắc, mà xe mình lại chỉ có trợ lý với vệ sĩ, sau đó sẽ xảy ra chuyện gì em tự nghĩ đi. Chương Hướng Duy biến sắc, vội nói với người đàn ông kia: "Đến đoạn phía trước em xuống xe nhé ạ." Hoắc Kham nhìn cậu một chút, dặn dò tài xế đỗ xe lại. Chương Hướng Duy nhét điện thoại vào túi: "Em xuống nha." Hoắc Kham đi cùng cậu, hắn ngồi xuống ghế bên cửa xe, vắt chân chồng lên nhau: "Đi đi." Chương Hướng Duy kéo cửa xe đi xuống, lại khom người thò đầu vào trong, nhỏ giọng hỏi: "Mua kẹo thật ạ?" "Ừm." Hoắc Kham xoa xoa đầu cậu, đột nhiên hắn nhìn về một phía, một giây sau lẳng lặng không vết tích mà thu tầm mắt lại. . Chương Hướng Duy ngồi lên xe mình ở phía sau, lại thấy xe Hoắc Kham vẫn dừng ở chỗ cũ, cậu thấy kỳ lại liền hỏi: "Tại sao vẫn chưa đi nhỉ?" Trần Hương Hương vừa nhận được tin nhắn Hoắc Kham bảo bọn họ đi trước, cô không hỏi gì nhiều, chỉ viện cớ linh tinh ứng phó với Chương Hướng Duy: "Chắc bác tài đang bận nghe điện thoại." Nói xong thì bảo tài xế lái xe đi. Chương Hướng Duy nói: "Chúng ta đi trước ạ?" "Đến nơi đừng xuống xe, chờ bên thầy Hoắc.". Trần Hương Hương cho cậu một bọc kẹo c, "Đừng nghĩ gì cả, làm tốt chuyện nên làm là được. Cô quay đầu nhìn về phía sau, hình ảnh xe của Hoắc Kham đã biến mất tăm. Lúc này Hoắc Kham đang đứng cạnh một chiếc xe van, hắn đưa tay gõ gõ cửa sổ xe. Trong xe không có chút động tĩnh. Hoắc Kham không gõ nữa, nhấc chân đạp mạnh. Đạp ba lần liên tiếp, hắn ung dung thong thả cởi cúc cổ áo sơ mi đen, sắc mặt âm trầm đáng sợ, thở hắt ra một hơi, lại giơ chân đạp tiếp. Bắp chân hắn căng cứng, lực đạp rất mạnh. Papazari râu ria xồm xoàm sợ hãi rụt rè hạ cửa kính xe xuống. Mùi mì tôm lẫn với mùi thuốc lá xộc ra, còn có cả mùi thối chân. Hoắc Kham bị mùi này làm cho phải nghiêng đầu đi, hắn đưa tay ra: "Giao ra đây." ____________________________________ Thanh: Lí do mình hiếm khi anti nghệ sĩ nào nào là vì thế, mình chỉ sợ bỗng một ngày mở điện thoại ra lại nhận được tin dữ, "ngôi sao" của rất nhiều người hôm nay đã ra đi, như vậy đau lòng biết bao :((( Hiu hiu chương này Vương Trình, em bé Duy Duy, chú Hoắc đều rất ngầu <3 Các bạn cũng nhất định phải sống tốt, sống vui, sống khỏe và hạnh phúc nhé. Ngủ ngon ~