Chương 1
“Reng... Reng... Reng.”
Tiếng chuông báo thức kêu vang inh ỏi cả phòng, Trần Hân Nghiên mới chậm chạp chui từ trong chăn ra, cô vơ tay bắt báo thức đi rồi lại chui tọt vào trong chăn tiếp tục say giấc. Bà Trần Lâm Ánh thấy con gái vẫn chưa có ý định rời giường liền lớn tiếng gọi.
“Hân Nghiên, con còn không dậy thì sẽ muộn mất.”
Hôm nay, Trần Hân Nghiên có buổi casting cho một dự án phim. Dù nhà họ Trần có truyền thống kinh doanh, ba mẹ cô cũng có một tập đoàn tài chính đồ sộ nhưng Trần Hân Nghiên dường như không có hứng thú với tài chính nên đã quyết định theo học nghiệp diễn xuất. Ông bà Trần dù không muốn cô vất vả nhưng vì thương con nên cũng chiều theo ý cô, cho cô theo đuổi đam mê của mình.
Trần Hân Nghiên từng du học ở Pháp, sau khi tốt nghiệp cô quyết định trở về thành phố A để theo đuổi sự nghiệp cho riêng mình. Với thế lực của ba mẹ cô ở thành phố A, chỉ cần cô mở lời chắc chắn sẽ có rất nhiều nhà sản xuất mời cô đóng phim nhưng Trần Hân Nghiên dường như không có ý định đó, cô không muốn dựa vào gia đình nên hầu như những bộ phim đều là tự lực cô casting để được chọn. Hầu như ở thành phố A, mọi người chỉ biết đến cô là diễn viên Trần Hân Nghiên, không một ai biết cô chính là tiểu thư nhà họ Trần.
Bà Trần mãi không thấy cô xuống nhà liền lên phòng cô, bà mở cửa phòng, thấy cô vẫn còn cuộc tròn trong chăn, bà nghiêm giọng gọi.
“Trần Hân Nghiên.”
Hân Nghiên nghe tiếng mẹ cô gọi, trong lòng thầm cầu phúc vì với cái giọng điệu lúc gọi cô kia thì cô biết chắc mình đã chọc giận người phụ nữa quyền lực này rồi. Cô tác phong nhanh chóng chui tọt ra khỏi chăn, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Sao thế mẹ?”
“Con còn dám hỏi? Không phải con có lịch casting phim sao? Giờ này vẫn còn chưa chịu dậy.”
“Ấy chết, sao mẹ không gọi con sớm.”
Trần Hân Nghiên bừng tỉnh, cô tức tốc rời khỏi giường, tác phong cũng nhanh hơn thường ngày, vội vàng vệ sinh cá nhân.
“Con gái con đứa, sau này ai dám lấy con chứ.”
“Mẹ không cần phải lo, con vẫn chưa có ý định lấy chồng.”
“Nhanh rồi xuống nhà, mẹ có làm đồ ăn sáng rồi đó.”
“Tuân lệnh mẫu hậu.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ rồi xuống nhà, cô ngồi nghiêm chỉnh vào bàn, tập trung thưởng thức bữa sáng của mình.
Anh trai Trần Hân Nghiên - Trần Nhược Đông từ bên ngoài trở về, thấy cô liền lên tiếng hỏi.
“Không phải nay em có lịch casting sao, giờ này còn ở đây, không cần vai nữa à?”
“Lỗi kỹ thuật một xíu, dù sao cũng còn sớm, bữa sáng mẹ làm ngon như vậy sao em có thể lãng phí được chứ.”
“Lỗi kỹ thuật? Không phải là do em ham ngủ nên mới trễ à?”
Trần Hân Nghiêm tiếp tục dùng bữa sáng, hoàn toàn không có ý định trả lời anh. Trần Nhược Đông thấy cô không trả lời nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại, anh lên tiếng trêu chọc.
“Tưởng đam mê diễn xuất như thế nào, hóa ra chỉ đến vậy thôi à?”
“Nào nào cái miệng, anh ngứa đòn à?”
“Không mấy về làm trợ lý cho anh đi, nể tình anh em, anh nhất định không bạc đãi em.”
“Em mới không thèm.”
Bà Trần thấy hai người như chó với mèo, không ai có ý định nhường nhịn liền lên tiếng ngăn không cô bọn họ tiếp tục tranh cãi.
“Nhược Đông đừng có chọc em nữa, con cũng vào ăn sáng đi.”
“Vâng mẹ. À ba đâu rồi mẹ?”
“Sáng nay tập đoàn có việc nên ông ấy ra ngoài từ sớm rồi.”
Trần Hân Nghiên ăn sáng xong, cô vội vàng cầm túi xách rời khỏi nhà, cô cũng không quên chào tạm biệt mẹ và anh trai.
“Mẹ, anh con đi làm đây.”
“Đi đường cẩn thận đó.”
“Con biết rồi.”
[...]
Lãnh Minh Quân – Chủ tịch công ty giải trí Đông Quân, một trong những công ty giải trí lớn nhất thành phố A. Hầu hết các ngôi sao có tiếng đều đầu quân về công ty của Lãnh Minh Quân.
“Chủ tích, dự án phim mới hôm nay sẽ triển khai buổi casting, ngài có muốn qua đó một chuyến không?” Đặng Dương - trợ lý của Lãnh Minh Quân lên tiếng hỏi.
“Không cần đâu, cứ giao cho đạo diễn Chu xử lý là được.”
“Nhưng ông ấy...”
“Có vấn đề gì sao?”
“Ngài chưa nghe qua những lùm xùm gần đây của ông ấy sao? Diễn viên thực lực toàn bị ông ta đánh trượt, còn có tin đồn ông ta luôn có ý đồ bất chính với các diễn viên nữ. Ngài thật sự yên tâm khi để Đông Quân hợp tác với ông ta sao?”
“Tôi sẽ cân nhắc những lời cậu vừa nói. Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Dạ vâng.”
[...]
Trần Hân Nghiên rời khỏi Trần gia, cô lái chiếc BMW I8 đến nơi casting, chiếc xe này đã được cô thay ‘áo’ mới với một màu hồng vô cùng bắt mắt. Chiếc xe vừa đậu ở phim trường đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Không biết cô Trần đây đã cặp bao nhiêu đại gia để có được chiếc xe nhỉ?” Ngôn Đình nhìn thấy Trần Hân Nghiên lái chiếc xe sang trọng đến phim trường liền ganh ghét mà cất tiếng châm chọc.
“Mặt đẹp mà tư duy hạn hẹp quá.” Trần Hân Nghiên bỏ lại một câu rồi ung dung bước vào bên trong, chuẩn bị cho buổi casting của mình.
Ngôn Đình thật sự bị Trần Hân Nghiên làm cho tức giận, cô ta tức tối la lớn.
“Trần Hân Nghiên, cô nói ai tư duy hạn hẹp hả?”
“Tôi cũng không nhắc đến tên cô. Sao vậy, cô nhột sao?” Trần Hân Nghiên dường như đã quá quen với cái tính khí này của Ngôn Đình nên chẳng mấy để tâm đến cô ta.
“Cô... cô được lắm.”
“Quá khen.”
“Đừng để đây tự cao tự đại, cô dám nói mình không cặp đại gia không? Với những vai diễn cỏn con của cô mà cũng đủ khả năng mua được chiếc xe này sao?”
Cô ta quả thật bám Trần Hân Nghiên dai như đỉa, Hân Nghiên đã nhiều lần nhún nhường vì không muốn làm lớn chuyện nhưng dường như sự nhẫn nhịn của Hân Nghiên lại khiến cô ta được nước làm tới.
“Tôi cặp đại gia sao? Cô có bằng chứng không?”
Nói cô cặp với đại gia sao? Trần Hân Nghiên cô đường đường là tiểu thư nhà họ Trần mà cũng cần cặp đại gia để có tiền mua xe sang sao? Thật nực cười.
“Chiếc xe kia không phải là bằng chứng rõ nhất sao?”
“Ồ.”
“Sao không nói nữa, tôi nói trúng tim đen của cô rồi chứ gì?”
“Không biết thì nín, đừng ở đây sủa dơ.”
“Cô nói ai sủa dơ hả, có ngon cô nói lại một lần nữa xem?”
Vừa nói cô ta vừa lao vào đánh Trần Hân Nghiên nhưng chưa chạm được vào người Hân Nghiên đã bị cô ngăn lại, tiện tay đẩy cô ta ngã ngào xuống đất.
“Muốn đánh tôi sao? Cô không có tư cách đó đâu. Đừng tưởng Trần Hân Nghiên này dễ ăn hiếp.”
“Trần Hân Nghiên, để tôi xem cô sống sót trong cái giới này như thế nào? Tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
“Ừ, Trần Hân Nghiên tôi đợi. Muốn dùi dập tôi sao? Về học lại cách cư xử đi đã nhé.”
Trần Hân Nghiên nói xong, cô ung dung đi vào bên trong bỏ lại Ngôn Đình vẫn đang ở phía sau chửi mắng cô.
Tiếng chuông báo thức kêu vang inh ỏi cả phòng, Trần Hân Nghiên mới chậm chạp chui từ trong chăn ra, cô vơ tay bắt báo thức đi rồi lại chui tọt vào trong chăn tiếp tục say giấc. Bà Trần Lâm Ánh thấy con gái vẫn chưa có ý định rời giường liền lớn tiếng gọi.
“Hân Nghiên, con còn không dậy thì sẽ muộn mất.”
Hôm nay, Trần Hân Nghiên có buổi casting cho một dự án phim. Dù nhà họ Trần có truyền thống kinh doanh, ba mẹ cô cũng có một tập đoàn tài chính đồ sộ nhưng Trần Hân Nghiên dường như không có hứng thú với tài chính nên đã quyết định theo học nghiệp diễn xuất. Ông bà Trần dù không muốn cô vất vả nhưng vì thương con nên cũng chiều theo ý cô, cho cô theo đuổi đam mê của mình.
Trần Hân Nghiên từng du học ở Pháp, sau khi tốt nghiệp cô quyết định trở về thành phố A để theo đuổi sự nghiệp cho riêng mình. Với thế lực của ba mẹ cô ở thành phố A, chỉ cần cô mở lời chắc chắn sẽ có rất nhiều nhà sản xuất mời cô đóng phim nhưng Trần Hân Nghiên dường như không có ý định đó, cô không muốn dựa vào gia đình nên hầu như những bộ phim đều là tự lực cô casting để được chọn. Hầu như ở thành phố A, mọi người chỉ biết đến cô là diễn viên Trần Hân Nghiên, không một ai biết cô chính là tiểu thư nhà họ Trần.
Bà Trần mãi không thấy cô xuống nhà liền lên phòng cô, bà mở cửa phòng, thấy cô vẫn còn cuộc tròn trong chăn, bà nghiêm giọng gọi.
“Trần Hân Nghiên.”
Hân Nghiên nghe tiếng mẹ cô gọi, trong lòng thầm cầu phúc vì với cái giọng điệu lúc gọi cô kia thì cô biết chắc mình đã chọc giận người phụ nữa quyền lực này rồi. Cô tác phong nhanh chóng chui tọt ra khỏi chăn, giọng vẫn còn ngái ngủ.
“Sao thế mẹ?”
“Con còn dám hỏi? Không phải con có lịch casting phim sao? Giờ này vẫn còn chưa chịu dậy.”
“Ấy chết, sao mẹ không gọi con sớm.”
Trần Hân Nghiên bừng tỉnh, cô tức tốc rời khỏi giường, tác phong cũng nhanh hơn thường ngày, vội vàng vệ sinh cá nhân.
“Con gái con đứa, sau này ai dám lấy con chứ.”
“Mẹ không cần phải lo, con vẫn chưa có ý định lấy chồng.”
“Nhanh rồi xuống nhà, mẹ có làm đồ ăn sáng rồi đó.”
“Tuân lệnh mẫu hậu.”
Trần Hân Nghiên nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ rồi xuống nhà, cô ngồi nghiêm chỉnh vào bàn, tập trung thưởng thức bữa sáng của mình.
Anh trai Trần Hân Nghiên - Trần Nhược Đông từ bên ngoài trở về, thấy cô liền lên tiếng hỏi.
“Không phải nay em có lịch casting sao, giờ này còn ở đây, không cần vai nữa à?”
“Lỗi kỹ thuật một xíu, dù sao cũng còn sớm, bữa sáng mẹ làm ngon như vậy sao em có thể lãng phí được chứ.”
“Lỗi kỹ thuật? Không phải là do em ham ngủ nên mới trễ à?”
Trần Hân Nghiêm tiếp tục dùng bữa sáng, hoàn toàn không có ý định trả lời anh. Trần Nhược Đông thấy cô không trả lời nhưng vẫn không hề có ý định dừng lại, anh lên tiếng trêu chọc.
“Tưởng đam mê diễn xuất như thế nào, hóa ra chỉ đến vậy thôi à?”
“Nào nào cái miệng, anh ngứa đòn à?”
“Không mấy về làm trợ lý cho anh đi, nể tình anh em, anh nhất định không bạc đãi em.”
“Em mới không thèm.”
Bà Trần thấy hai người như chó với mèo, không ai có ý định nhường nhịn liền lên tiếng ngăn không cô bọn họ tiếp tục tranh cãi.
“Nhược Đông đừng có chọc em nữa, con cũng vào ăn sáng đi.”
“Vâng mẹ. À ba đâu rồi mẹ?”
“Sáng nay tập đoàn có việc nên ông ấy ra ngoài từ sớm rồi.”
Trần Hân Nghiên ăn sáng xong, cô vội vàng cầm túi xách rời khỏi nhà, cô cũng không quên chào tạm biệt mẹ và anh trai.
“Mẹ, anh con đi làm đây.”
“Đi đường cẩn thận đó.”
“Con biết rồi.”
[...]
Lãnh Minh Quân – Chủ tịch công ty giải trí Đông Quân, một trong những công ty giải trí lớn nhất thành phố A. Hầu hết các ngôi sao có tiếng đều đầu quân về công ty của Lãnh Minh Quân.
“Chủ tích, dự án phim mới hôm nay sẽ triển khai buổi casting, ngài có muốn qua đó một chuyến không?” Đặng Dương - trợ lý của Lãnh Minh Quân lên tiếng hỏi.
“Không cần đâu, cứ giao cho đạo diễn Chu xử lý là được.”
“Nhưng ông ấy...”
“Có vấn đề gì sao?”
“Ngài chưa nghe qua những lùm xùm gần đây của ông ấy sao? Diễn viên thực lực toàn bị ông ta đánh trượt, còn có tin đồn ông ta luôn có ý đồ bất chính với các diễn viên nữ. Ngài thật sự yên tâm khi để Đông Quân hợp tác với ông ta sao?”
“Tôi sẽ cân nhắc những lời cậu vừa nói. Được rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Dạ vâng.”
[...]
Trần Hân Nghiên rời khỏi Trần gia, cô lái chiếc BMW I8 đến nơi casting, chiếc xe này đã được cô thay ‘áo’ mới với một màu hồng vô cùng bắt mắt. Chiếc xe vừa đậu ở phim trường đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
“Không biết cô Trần đây đã cặp bao nhiêu đại gia để có được chiếc xe nhỉ?” Ngôn Đình nhìn thấy Trần Hân Nghiên lái chiếc xe sang trọng đến phim trường liền ganh ghét mà cất tiếng châm chọc.
“Mặt đẹp mà tư duy hạn hẹp quá.” Trần Hân Nghiên bỏ lại một câu rồi ung dung bước vào bên trong, chuẩn bị cho buổi casting của mình.
Ngôn Đình thật sự bị Trần Hân Nghiên làm cho tức giận, cô ta tức tối la lớn.
“Trần Hân Nghiên, cô nói ai tư duy hạn hẹp hả?”
“Tôi cũng không nhắc đến tên cô. Sao vậy, cô nhột sao?” Trần Hân Nghiên dường như đã quá quen với cái tính khí này của Ngôn Đình nên chẳng mấy để tâm đến cô ta.
“Cô... cô được lắm.”
“Quá khen.”
“Đừng để đây tự cao tự đại, cô dám nói mình không cặp đại gia không? Với những vai diễn cỏn con của cô mà cũng đủ khả năng mua được chiếc xe này sao?”
Cô ta quả thật bám Trần Hân Nghiên dai như đỉa, Hân Nghiên đã nhiều lần nhún nhường vì không muốn làm lớn chuyện nhưng dường như sự nhẫn nhịn của Hân Nghiên lại khiến cô ta được nước làm tới.
“Tôi cặp đại gia sao? Cô có bằng chứng không?”
Nói cô cặp với đại gia sao? Trần Hân Nghiên cô đường đường là tiểu thư nhà họ Trần mà cũng cần cặp đại gia để có tiền mua xe sang sao? Thật nực cười.
“Chiếc xe kia không phải là bằng chứng rõ nhất sao?”
“Ồ.”
“Sao không nói nữa, tôi nói trúng tim đen của cô rồi chứ gì?”
“Không biết thì nín, đừng ở đây sủa dơ.”
“Cô nói ai sủa dơ hả, có ngon cô nói lại một lần nữa xem?”
Vừa nói cô ta vừa lao vào đánh Trần Hân Nghiên nhưng chưa chạm được vào người Hân Nghiên đã bị cô ngăn lại, tiện tay đẩy cô ta ngã ngào xuống đất.
“Muốn đánh tôi sao? Cô không có tư cách đó đâu. Đừng tưởng Trần Hân Nghiên này dễ ăn hiếp.”
“Trần Hân Nghiên, để tôi xem cô sống sót trong cái giới này như thế nào? Tôi nhất định không bỏ qua cho cô.”
“Ừ, Trần Hân Nghiên tôi đợi. Muốn dùi dập tôi sao? Về học lại cách cư xử đi đã nhé.”
Trần Hân Nghiên nói xong, cô ung dung đi vào bên trong bỏ lại Ngôn Đình vẫn đang ở phía sau chửi mắng cô.