Chương 2
Trong phòng ngủ ánh sáng mờ ảo, cô gái cẩn thận bước ra một bước, hai tay cô vịn lấy tường, căng thẳng như một đứa trẻ mới chập chững học đi, bước từng bước về phía cửa. Khi đi đến trước cửa, cô lại thận trọng ấn nút công tắc, một âm thanh vang lên, cả căn phòng bỗng bừng sáng. Cô tiếp tục ấn từng công tắc ở gần cửa, mỗi một lần ấn là ánh sáng trong cả căn phòng lại nhiều lên. Cô như tìm ra được một món đồ chơi thú vị vậy, cứ trần truồng đứng đó bật đèn rồi lại tắt đèn, chơi mãi không chán. Một cơn gió lạnh lùa vào từ cánh cửa sổ khép hờ khiến cô không khỏi rùng mình, lúc này cô mới từ bỏ “trò chơi bật tắt” của mình. Cô đi đến đầu giường với nhịp bước khá kỳ quặc, cầm điều khiển từ xa ở trên tủ đầu giường lên, nhìn các nút phía trên rồi cẩn thận bấm thử. Một tiếng “bíp” vang lên, đèn nguồn trên bảng hiển thị điều hòa sáng lên, dường như cô thấy nó rất thú vị, lại giống như lúc ấn nút bật tắt đèn khi nãy ấn từng nút trên điều khiển, nghe hết tiếng “bíp” này đến tiếng “bíp” khác, vẻ mặt còn rất vui vẻ hào hứng. Thế giới loài người này thật thú vị. Sau khi đã chơi chán, Xu Mạn để điều khiển từ xa về vị trí cũ, tuy nhiên không lâu sau, một luồng khí còn lạnh hơn cơn gió mới lùa vào khi nãy dần dần bao trùm lấy cả căn phòng, khiến cô không khỏi ôm lấy cánh tay. Cô run rẩy cầm điều khiển điều hòa lên một lần nữa, nhưng lần này cô ấn một lúc lâu cũng không có tiếng “bíp bíp” khi nãy nữa, mà gió lạnh vẫn thổi liên hồi. Cô đặt điều khiển từ xa xuống, lên giường tung chăn đắp lên người, chỉ chừa lại mỗi cái đầu ở bên ngoài. Hóa ra khi loài người đi ngủ là cảm giác này à, mềm mại giống như đang nằm trên mây vậy, cũng không tệ. Cô lăn lộn vài vòng ở trên giường, liếc mắt nhìn thấy áo choàng ngủ của người đàn ông được xếp ngay ngắn nơi đầu giường, bèn ngồi dậy, gấp chăn về nguyên dạng, cầm lấy áo choàng ngủ của người đàn ông quấn lên người mình. Cô học theo dáng vẻ của người đàn ông luồn tay vào ống tay áo, nhưng dây lưng thắt mãi cũng không xong, cô chỉ có thể từ bỏ, để mặc áo choàng buông lơi trên người mình. Áo choàng ngủ của người đàn ông vừa rộng vừa dài, khi cô mặc lên, phần vạt áo phía dưới bị kéo lê trên mặt đất, giống như một chiếc váy dài. Nhưng sau khi mặc xong, cuối cùng cô cũng không còn cảm thấy rét run nữa, đồ ngủ mềm mại, trên đó còn sót lại chút hơi ấm, rất thoải mái. Cô đi chân trần về phía phòng tắm, bật đèn phòng tắm. Nhưng khi cô ấn loạn mấy nút ở trong hộp công tắc, lại vô tình ấn vào nút thông gió, cả căn phòng yên tĩnh bỗng chốc vang lên tiếng vù vù, dọa cô giật mình. Cô vội vàng tắt nút xả khí đi, lại ấn vào nút bật đèn sưởi ở bên cạnh. Ánh đèn vàng cam ấm áp chiếu sáng khắp phòng, mặt sàn đã được người đàn ông dọn dẹp sạch sẽ, đến một giọt nước cũng không có. Cô tìm kiếm cẩn thận dọc theo mặt sàn và trần nhà một lượt nhưng không tìm thấy chất lỏng bí ẩn đã giúp cô hóa thành hình. Xu Mạn cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng có lẽ đây chính là cơ duyên của cô, có thể gặp nhưng không thể cầu. Cô quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một cô gái lạ mặt. Người kia có một mái tóc dài đen mượt, mặc áo choàng ngủ rộng rãi, phần trước ngực còn lộ ra một mảng trắng ngần, quần áo trông xộc xệch. Xu Mạn bị dọa, người phụ nữ kia cũng kinh hãi mở to mắt, lúc này cô mới chợt nhận ra cô gái kia chính là mình, mà trên bức tường bên này là một tấm gương. Cô nhìn vào gương nghiêng đầu chớp mắt, làm một số động tác trẻ con, người ở bên trong cũng làm theo, cô cảm thấy cái này cực kỳ thú vị. Sau khi chơi chán, cô lại cẩn thận đánh giá bản thân mình ở trong gương, mặt nhỏ, mắt hạnh, môi anh đào, là một tiểu yêu tinh rất xinh đẹp, so với kiếp trước của cô… Ồ kiếp trước cô là một tiên thú, giống loài khác nhau, không thể so sánh được. Xu Mạn đang tự trầm trồ khen ngợi bản thân, bỗng thấy có tiếng động ở trong phòng khách, dọa cô chạy vội về phòng ngủ. Cô vội vàng cởi áo choàng ngủ ném lên giường, trong nháy mắt biến thành gốc lan nằm ở trong mảnh vỡ của chậu hoa. Nhưng cô đã quên tắt đèn và điều hòa! Cô nằm yên bất động, một bên là khí lạnh làm người khác run rẩy, một bên là ánh đèn ấm áp rực rỡ, cũng may bây giờ cô đã biến lại thành hình dáng gốc lan, không sợ lạnh như vừa nãy nữa. “Ông chủ, nơi này của cậu còn lạnh hơn bên ngoài nữa, đèn trong phòng ngủ cậu cũng chưa tắt kìa.” Cao Khang Hạo vừa bước vào đã rùng mình. Thẩm Thanh Yến nhìn thấy ánh sáng phát ra từ phòng ngủ, trong lòng cảm thấy ngờ vực không thôi, anh nhớ mình đã tắt đèn trước khi ra khỏi cửa, hơn nữa trong nhà cũng lạnh hơn bình thường nhiều. Cao Khang Hạo xách một túi lớn đựng đầy bùn đất đi vào trong: “Ông chủ, hôm nay lạnh như vậy mà cậu vẫn còn bật điều hòa lạnh sao?” Anh ấy cảm thấy không thể tin nổi, sau đó lại tưởng tượng ông chủ của mình bị người khác bỏ thuốc, dục hỏa đốt người chạy về nhà mở điều hòa ở nhiệt độ rất thấp để dập lửa trong người. Thật không thể ngờ được, điều hòa còn có tác dụng này. Một linh cảm xấu dâng lên trong lòng Thẩm Thanh Yến, anh ôm chậu hoa đi nhanh vào phòng ngủ, cẩn thận quét mắt một vòng mọi ngóc ngách, trong phòng không hề có dấu chân người lạ xâm nhập, hoa lan của anh vẫn còn đó, trong phòng cũng không bị mất thứ gì, tất cả đèn trong phòng ngủ đều được bật lên, phòng tắm còn đang bật đèn sưởi… Xu Mạn thoải mái nằm trong chậu hoa vỡ nát, nhìn hai người đàn ông một xách túi đất, một ôm lấy chậu hoa đi vào phòng, bình tĩnh nhàn nhã lay động cành lá. Thẩm Thanh Yến bật tất cả đèn ở mọi phòng lên, lật tung mọi ngóc ngách có thể trốn như tủ quần áo, tủ để đồ, Cao Khang Hạo đi theo anh, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Ông chủ, cậu tìm gì thế?” “Có người từng vào đây, tôi nhớ trước khi đi đã tắt hết đèn, cũng không hề bật điều hòa lạnh.” Anh nhớ rất rõ, trước khi đi anh đã tắt điều hòa, còn mở cửa sổ để căn phòng thông khí. Hóa ra không phải là ông chủ bật điều hòa? Cao Khang Hạo nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, cũng kiểm tra cẩn thận mọi ngóc ngách như Thẩm Thanh Yến, đồng thời đề nghị: “Hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Thẩm Thanh Yến kiểm tra mọi nơi một lần, ngoài phòng ngủ với phòng tắm ra thì không thấy có điều gì khác thường ở các phòng khác, anh không bị mất đồ, trong nhà cũng không có ai trốn. Anh sống ở tầng 32, khả năng có người đột nhập từ bên ngoài vào là rất thấp, hơn nữa ban công bên cửa sổ cũng không có bất kỳ dấu vết nào chứng tỏ có người trèo lên. Trong trường hợp này, dù có báo cảnh sát, họ đến đây cũng chỉ làm đăng ký rồi nhắc anh phải chú ý hơn mà thôi. Thẩm Thanh Yến cân nhắc: “Thôi bỏ đi, tôi cũng không bị mất thứ gì. Lần sau nếu như lại gặp phải tình huống tương tự thì tôi sẽ báo cảnh sát.” Hai người lại đi một vòng từ phòng khách đến phòng ngủ, Thẩm Thanh Yến cầm điều khiển từ xa chỉnh sang chế độ điều hòa nóng mới phát hiện điều khiển điều hòa bị khóa rồi, lúc anh mở khóa luôn cảm thấy chuyện này có gì đó hơi kỳ lạ. Đối phương đột nhập vào nhà, mở điều hòa ở nhiệt độ thấp nhất, chẳng lẽ không sợ lạnh sao? Bật điều hòa lạnh vào giữa mùa đông, lại bật đèn sưởi trong phòng tắm, rốt cuộc người đó muốn làm gì? Chỉ để thu hút sự chú ý thôi sao? Anh đã từng nghe nói có một vài fan cuồng đột nhập vào nhà người nổi tiếng để livestream, Thẩm Thanh Yến nghĩ đến đây, lại nói với Cao Khang Hạo: “Gần đây anh chú ý nhiều hơn đến trên mạng một chút, xem xem có ai quay phim chụp ảnh chỗ này để khoe với thiên hạ hay không.” Cao Khang Hạo sắc mặt nghiêm trọng gật đầu. Thẩm Thanh Yến đổ đất trong túi nylon vào chậu hoa, Cao Khang Hạo duỗi tay cầm lấy gốc lan trong chậu hoa vỡ, tâng bốc nói: “Ông chủ, thật không uổng công cậu chăm nó như chăm vợ, cuối cùng cũng muốn nở hoa rồi, nghe nói loài này cả trăm năm mới có thể nở hoa một lần đấy.” Thẩm Thanh Yến vội vàng nhận lấy: “Anh cẩn thận một chút, phần rẽ của nó bị tổn thương nghiêm trọng, bây giờ thay đất cũng không biết có thể thích nghi được không nữa.” Xu Mạn rơi vào trong tay Thẩm Thanh Yến, cuối cùng cũng thở phào một hơi, với động tác thô bạo tùy ý của người đàn ông kia, cô thật sự sợ đối phương sẽ làm hỏng rễ mình. Cao Khang Hạo cười hậm hực, nhìn ông chủ nhà mình đào hố, cẩn thận trồng gốc lan vào trong đất, lại rắc một ít đất lên, sau đó phủi sạch bùn đất trên lá cây. Mỗi một bước anh đều tiến hành nghiêm túc có trình tự, hoàn toàn không giống như đang trồng hoa mà giống như đang làm một tác phẩm nghệ thuật phức tạp. Trở lại trong đất một lần nữa, Xu Mạn vươn rễ, cắm sâu vào lớp đất giàu chất khoáng kia. Người đàn ông đang nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi đất trên lá cây, ánh mắt anh mang theo ý cười, giống như rơi vào ngân hà, rực rỡ lung linh. Xét thấy anh thành tâm như vậy, Xu Mạn tha thứ cho anh vì đã vô tâm làm vỡ chậu hoa của cô, khẽ rung lá, chạm vào ngón tay anh, thể hiện sự thân thiện. Đương nhiên là tình cảm thân thiện này đối phương không cảm nhận được. Thẩm Thanh Yến đứng dậy, đặt cô về lại tủ thấp, thu dọn bùn đất và mảnh vỡ chậu hoa ở trên mặt đất. Sau đó anh mới đi rửa tay, cùng Cao Khang Hạo ra phòng khách bàn chuyện. Xu Mạn câu được câu không nghe cuộc trò chuyện của hai người từ phòng khách truyền vào, không có gì khác ngoài lịch trình của người đàn ông, toàn bộ sự việc ở biệt thự Cẩm Tú. Cô chẳng hứng thú lắm với những chuyện này nên tập trung hút chất dinh dưỡng từ trong đất, để bản thân mình có thể thích nghi nhanh hơn với chậu đất này. Cũng không biết bao lâu sau, người đàn ông mới tiễn người đại diện của anh đi, tắt đèn về phòng ngủ. Anh cởi quần áo, lúc chuẩn bị thay áo choàng ngủ thì hơi khựng lại một chút, áo choàng ngủ trên đầu giường được để rất tùy tiện, không bình thường chút nào. Quần áo của anh nếu không treo ở trong tủ quần áo thì đều sẽ được gấp gọn gàng. Nếu như hôm nay trong phòng không xảy ra quá nhiều điều bất thường, có lẽ anh sẽ cho rằng bản thân mình bất cẩn, nhưng rõ ràng không phải là anh bất cẩn mà là có người đã đụng vào quần áo của anh. Thẩm Thanh Yến cầm áo ngủ của mình lật qua lật lại kiểm tra một lượt nhưng không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là có mồi mùi hương nhàn nhạt. Mà mùi hương này… hình như có chút quen thuộc, anh cố gắng nhớ lại, quay đầu nhìn vào chậu lan để trên tủ thấp. Xu Mạn đang tò mò liệu anh sẽ có phản ứng gì, không ngờ người đàn ông bỗng quay đầu lại, đôi mắt như hổ phách nhìn chằm chằm vào cô. Bị anh nhìn như vậy, Xu Mạn không khỏi có chút hoảng loạn. Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi đi về phía cô, Xu Mạn không tự chủ được nắm chặt lấy đất ở phần rễ – anh ta đang nghi ngờ mình sao? Người đàn ông bước từng bước đến trước mặt cô, hơi nghiêng người, ghé vào trước nụ hoa ngửi thử. Hơi thở nóng rực của anh phả lên cánh hoa của cô khiến Xu Mạn ngứa ngáy, khoảng cách như này quá gần rồi, gần đến mức khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Cô kéo căng từng chiếc lá, từng gốc rễ. Vào lúc cô cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, người đàn ông cuối cùng cũng đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách giữa anh và cô. Đúng, chính là mùi hương này, trên áo ngủ của anh còn vương mùi hoa lan. Thẩm Thanh Yến cụp mắt xuống, lại ngửi áo của mình một lần nữa, xác nhận rằng mình không ngửi nhầm. Anh mím môi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ. Thảo nào có câu thơ “Ngồi lâu không biết hương trong phòng, mở cửa có bươm bướm bay đến”, để một chậu hoa ở trong phòng, ngay cả áo choàng ngủ của mình cũng nhiễm mùi hương hoa lan rồi. Đúng lúc Xu Mạn đang căng thẳng, lại thấy người đàn ông cười một mình, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Nhưng điều này tốt hơn bị bắt nhiều, Xu Mạn nhìn anh ném áo choàng ngủ sang một bên, đi vào phòng quần áo tìm một chiếc áo ngủ sạch sẽ khác mặc vào. Người đàn ông đặt báo thức, tắt đèn đi ngủ, màn đêm lại yên tĩnh trở lại. Chẳng bao lâu sau, từ trên giường truyền đến tiếng hô hấp đều đều. Xu Mạn lai vươn cánh hoa của mình ra, để lộ nhụy hoa; cùng với ánh sáng xung quanh cánh hoa chuyển động, mùi hương âm thầm bay lên, tản vào màn đêm. Sương mù giăng bốn phía, Thẩm Thanh Yến không biết mình đang ở đâu, anh nhìn đâu cũng thấy toàn là sương mù, thậm chí cả chân cũng không nhìn rõ. Xung quanh yên tĩnh khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, sương mù khiến anh cảm thấy mờ mịt, anh đứng yên tại chỗ nhìn bốn phía, ngửi được trong gió có thoảng mùi hoa lan. Anh nhìn về phía mùi hương bay tới, mơ hồ nhìn thấy một người con gái dáng người uyển chuyển chậm rãi đi tới trước mặt mình. Cô càng ngày càng tiến lại gần, mùi hoa lan quen thuộc cũng ngày càng nồng. Cô có một khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt trong veo, nhìn anh với ánh mắt tò mò. Thẩm Thanh Yến khẽ giật mình, sau đó lại nở một nụ cười tiêu chuẩn, hỏi cô: “Cô là?” Lần này đến lượt cô gái kinh ngạc, cô mở to mắt, đôi con ngươi đen như ngọc linh động khó tả: “Anh có thể nhìn thấy tôi sao?”