Chương 156: Bất ngờ
Lôi Hòa Nghi lái xe đến Phó thị, trợ lý của Phó Ngữ Tình đã đợi sẵn, nhìn thấy Lôi Hòa Nghi bước xuống thì đi đến chào hỏi:
- Xin chào Lôi tiểu thư, tôi là trợ lý của Phó tổng - Cao Tích. Tôi sẽ phụ trách đưa cô lên văn phòng của Phó tổng!
- Vậy làm phiền trợ lý Cao rồi!
Cao Tích đưa Lôi Hòa Nghi lên tầng cao nhất, đứng ngoài văn phòng gõ cửa sau đó mở ra cho Lôi Hòa Nghi.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì, tôi xin phép đi trước!
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu rồi vào trong, Phó Ngữ Tình vẫn còn đang làm việc thấy Lôi Hòa Nghi vào thì ngẩng đầu lên mỉm cười bước tới, chỉ bào sofa:
- Em ngồi đi!
- Chị cứ làm việc đi ạ, không cần để ý đến em!
- Cũng không còn việc gì nhiều!
Vừa nói vừa rót cho Lôi Hòa Nghi một li trà.
- Chị không rõ em thích uống gì nên không kịp chuẩn bị, em chịu khó nhé!
- Không sao ạ, em cũng rất thích uống trà!
Lôi Hòa Nghi nhấp một ngụm trà.
- Trà Phổ Nhĩ, hương vị rất tuyệt, không ngờ chị cũng là một người am hiểu trà đạo!
- Trước đây chị không uống trà, Đình Thâm thích trà, trà kỹ này là anh ấy dạy chị. Mùa đông anh ấy sẽ uống Phổ Nhĩ giống như dân gian có câu ‛Hạ uống Long Tĩnh, đông uống Phổ Nhĩ’ nhưng mà anh ấy không hay uống Long Tĩnh, ba mùa còn lại anh ấy thích vị đắng của Hồng trà hơn. Đình Thâm không còn nữa nên chị thay anh ấy thưởng trà!
- Anh ấy nhất định rất vui!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười, nhấp một ngụm trà chậm rãi thưởng thức, Phổ Nhĩ giúp làm ấm cơ thể hỗ trợ tiêu hóa cho nên mới uống một vài ngụm nhỏ Lôi Hòa Nghi đã cảm thấy cả người dễ chịu không ít.
- Chị còn một bản tài liệu chưa xem xong, em ở đây đi dạo một lát nhé!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi nhìn quanh văn phòng một lần, bài trí tối giản hai màu trắng đen, không nhiều nội thất cũng không cầu kỳ, tối giản thoáng đãng nhưng vẫn phần nào toát lên sự đỉnh đạc ổn trọng. Thông qua bố trí Lôi Hòa Nghi có thể cảm nhận được một Phó Đình Thâm lạnh nhạt hờ hững nhưng vô cùng thông minh quyết đoán. Về phần Phó Ngữ Tình, hiển nhiên sau khi tiếp quản vị trí của Phó Đình Thâm bố trí trong căn phòng vẫn giữ như cũ không chút xê dịch giống như hình bóng của Phó Đình Thâm vẫn còn hiện hữu đâu đó quanh đây.
Lôi Hòa Nghi thở dài trong lòng một hơi, cầm một quyển tạp chí khởi nghiệp lên xem. Nhìn kỹ lại thì đã có chút cũ, thời điểm phát hành đã là mấy trang trước, mặc dù vậy Lôi Hòa Nghi vẫn mở ra xem. Thời điểm đó cô còn chưa đến nên không có chút ấn tượng gì, trong lòng có chút tò mò. Tạp chí phát hành vào thời kỳ hoàng kim của Phó Đình Thâm, chỉ cần là liên quan đến hai chữ khởi nghiệp tên của anh cùng với Quốc tế Phó thị sẽ chễm chệ như một tượng đài tại thương trường thủ đô.
Lôi Hòa Nghi đọc đến chăm chú, thật sự càng tò mò một người đàn ông thành công bản lĩnh như vậy khi yêu sẽ có bộ dáng như thế nào, không biết có giống Cung Huyền Thương nhà cô không, mặc dù đã nghe Phó Ngữ Tình kể qua nhưng chuyện riêng của hai người cô ấy sẽ không kể sạch sẽ nên Lôi Hòa Nghi chỉ có thể tưởng tượng chút ít mà thôi? Nhưng có thể khiến Phó Ngữ Tình khắc cốt ghi tâm như vậy… không khó để đoán là một người đàn ông thâm tình đến đau lòng.
- Nghi Nghi!
- Vâng!
- Chị xong việc rồi, chúng ta đi thôi!
- Dạ!
Hai người cầm túi xách đi xuống dưới sảnh, dùng xe của Lôi Hòa Nghi đi đến Càn An tự.
- Đây là ngôi chùa mà Đình Thâm đã sống lúc nhỏ, đến năm 5 tuổi thì được nhận nuôi. Sau khi thành đạt có sự nghiệp anh ấy đã quyên góp hỗ trợ cho chùa rất nhiều!
- Vâng!
Chùa không quá lớn cũng không khang trang nguy nga như những ngồi chúa lớn nổi tiếng nhưng vẫn rất sạch đẹp và trang trọng. Lôi Hòa Nghi đi dạo một vòng trong lòng có một cảm giác bình yên nhẹ nhàng kỳ lạ. Ngôi chùa không có quá nhiều người đến cúng viếng, cũng không vắng đến mức hoang sơ, mọi thứ vừa đủ tạo nên một nơi tu hành yên bình tĩnh lặng.
Phó Ngữ Tình trò chuyện với trụ trì một lát rồi nói với Lôi Hòa Nghi một câu rồi rời đi. Lôi Hòa Nghi biết cô ấy muốn đến xem những chỗ Phó Đình Thâm yêu thích khi xưa nên không đi, đứng yên một chỗ đợi, vị trụ trì già nét mặt phúc hậu tiến đến:
- Thí chủ là lần đầu đến đây!
- Vâng ạ, con muốn xin cho chồng con một tấm bùa bình an!
- Thí chủ, so với cậu ấy cô có vẻ là người cần bùa bình an hơn!
Lôi Hòa Nghi chậm lại một nhịp, hàm ý trong những lời này quá quen thuộc.
- Có lẽ thật sự con cần một chút bình an nhưng trong lòng con vẫn muốn cầu cho chồng con hơn! Hơn nữa con cảm thấy mình không nên tham lam mà cầu bình an cho mình bởi vì con đã nhận được rất nhiều ân huệ rồi!
- Thí chủ thật sự muốn cầu bình an cho chồng?
- Vâng!
- Là thật tâm cầu nguyện, là thật sự xuất phát từ đáy lòng?
- Vâng!
Trụ trì mỉm cười ôn hòa, hiền từ nói với Lôi Hòa Nghi:
- Nếu tâm ý đã quyết thì đi theo ta!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi lập tức nối bước theo sau trụ trì, ông ấy vừa đi vừa nói:
- Ta có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt con. Sau Đình Thâm và Ngữ Tình, con là đứa trẻ thứ ba ta cảm nhận tình cảm sâu đậm như vậy!
- Thật ra chồng con… anh ấy quan tâm con nhiều hơn!
- Một chữ ‛tình’ luôn là con dao hai lưỡi. Có hạnh phúc cũng có khổ đau, người càng thâm tình càng dễ tổn thương.
- … Con biết ạ!
Lôi Hòa Nghi ở trong chính điện hơn 10 phút cầu cho Cung Huyền Thương một tấm bùa bình an sau đó cô cẩn thận gấp lại thành một đóa hoa tứ quý màu đỏ, kính cẩn giao lại cho trụ trì. Ông ấy sẽ giúp cô khai quang cho lá bùa này, đợi đến khi cô từ London quay về sẽ trở lại lấy.
- Trụ trì, đành nhờ ngài ạ!
- Đây là lòng thành của con, ta chỉ góp một chút sức nhỏ mà thôi!
- Dù sao con cũng phải cảm ơn ngài!
- Người có lòng tự khắc sẽ được hồi đáp. Con dùng chấp niệm và tình cảm của mình thành tâm cầu một lá bùa bình an thì chồng của con nhất định sẽ bình bình an an, tuế tuế niên niên.
- Vâng!
Trụ trì đưa Lôi Hòa Nghi ra ngoài, hai người đứng dưới gốc cây bồ đề, một ngọn gió nhẹ thổi qua làm vài chiếc lá khô dưới nền bay đi vang lên từng đợt âm thành xào xạc chân chất bình dị. Trụ trị nhắm mắt đón ngọn gió đi qua…
- A di đà phật…
Đến khi mở mắt ra thì gió cũng đã ngưng thổi chỉ còn hiu hiu nhè nhẹ, trụ trì nhìn vào hai mắt của Lôi Hòa Nghi khẽ nói:
- Nếu dòng máu của Đình Thâm tồn tại để bảo vệ một người thì con tồn tại là vì có một người đã âm thầm hi sinh. Tiểu thí chủ, tâm… thần… nhất định phải vững tin, nhớ rõ hôm nay con vì ai mà sinh ra chấp niệm, hãy nhớ chớ quên…
Trong lòng Lôi Hòa Nghi một trận run rẩy, nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của trụ trì, máy móc đáp lại:
- Vâng, con đã nhớ rõ!
Trụ trì gật đầu, lại niệm một câu rồi trở vào. Lúc này Phó Ngữ Tình cũng trở ra kéo Lôi Hòa Nghi thoát khỏi những dòng suy nghĩ rối loạn.
- Chị xong việc rồi, em xong chưa?
- Em cũng xong rồi ạ!
- Vậy chúng ta về thôi!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi cùng Phó Ngữ Tình ra xe trở về. Hai người kiếm một nhà hàng Trung cùng nhau dùng nữa sau đó Lôi Hòa Nghi đưa Phó Ngữ Tình về Phó thị, mình về lại khách sạn.
Sau khi lên phòng, Lôi Hòa Nghi nằm lên giường đọc lại những phân cảnh cuối của bộ phim để chuẩn bị làm việc, ngay sau đó sẽ xuất ngoại đến London.
Đoàn làm phim mất ba ngày để hoàn thành những cảnh quay còn lại, sau đó chuẩn bị đi đến London. Visa hộ chiếu của những nhân viên có nhiệm vụ đều đã chuẩn bị xong, đạo diễn cho mọi người nghỉ một ngày để ổn định, ngày mốt sẽ lên máy bay.
Lôi Hòa Nghi về phòng chuẩn bị hành lý, xem thời tiết ở London để xếp quần áo theo mùa đồng thời mua cho Cung Huyền Thương vài món đồ sau đó đợi đến ngày khởi hành.
Hai ngày sau nhân viên đoàn làm phim cùng dạo diễn và Lôi Hòa Nghi đến London, có xe của khách sạn đến đưa mọi người về. Đạo diễn cho mọi người nghỉ hết ngày hôm sau sẽ bắt đầu khởi quay.
Lôi Hòa Nghi hôm nay vẫn chưa liên lạc với Cung Huyền Thương, cô đã hỏi Kỷ Tuyên lịch trình của anh, hiện Cung Huyền Thương đang ở Milan nên trong nay mai khó mà xuất hiện ở London được. Đạo diễn nói cảnh quay cuối không dài nhưng cần tỉ mỉ nên nếu cô làm tốt thì ngay lần một sẽ xong đến lúc đó cô có thể đi tìm anh rồi.
Hôm sau mọi người bắt đầu vào việc. Lấy bối cảnh là một quán cafe lâu đời trang trí theo phong cách sang trọng cổ điển, giống như lạc vào châu Âu thời cận đại.
Nữ chính do Lôi Hòa Nghi thủ vai sau khi thành công minh oan cho gia tộc thì rời khỏi cố quốc đến London bắt đầu cuộc sống mới. Lúc này cô đang ngồi trong quán cafe, trước mặt là một cốc trà chiều và bánh ngọt, trên tay là một cuốn sách dày. Cô gái diện một set đồ 3 món gồm sơ mi trắng, áo vest và chân váy dài màu nâu kaki phối cũng mũ nồi cùng màu, giống như nữ sinh của một trường quý tộc Châu Âu. Một bộ trang phục trông đầy sức sống kết hợp với gương mặt u buồn tĩnh lặng của cô gái tạo thành một sức hút kỳ lạ, như một đóa hoa hồng đã trải qua gió táp mưa sa khiến lòng người thương xót.
Quán cafe yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc từ đĩa hát nhẹ nhàng du dương, cô gái tập trung đọc sách thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ung dung bình thản không chút gợn sóng. Đến khi đọc xong trang sách cuối cùng cô gập cuốn sách lại đặt lên bàn, hướng mắt ra cửa sổ nhìn con đường đông đúc người qua kẻ lại nhưng không có lấy một người cô quen biết. Cảm xúc trong ánh mắt từ từ thay đổi, ban đầu là tưởng niệm… người thân gia đình, bạn bè, cố quốc sau đó là nỗi đau mất đi tất cả, cuối cùng là buông bỏ và chấp nhận hiện thực… Đôi mắt cô gái đỏ hoe nhưng thần sắc lại thản nhiên đến lạ. Cô đi đến giá sách đặt cuốn sách lại chỗ cũ rồi rời đi.
Cách đó mấy bàn, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc ăn mặc như một quân phiệt nhàn nhã ngồi uống trà đọc sách. Không biết nghĩ đến chuyện gì khóe miệng đột nhiên cong lên đóng sách lại để lên bàn, cầm lấy chiếc nón quân đội bên cạnh đội lên đầu đứng dậy xoay người. Đột nhiên một thân hình nhỏ nhắn tinh tế bước đến, hai người va vào nhau, cô gái mất đà ngã ra sau được người đàn ông nhanh tay đỡ lấy, cánh tay săn chắc hữu lực ôm gọn vòng eo thanh mãnh kéo cô gái sát vào ngực mình. Trên gương mặt xinh đẹp là sự hoảng hốt còn chưa tan, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi long lanh xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh diễm rõ rệt, toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt. Đúng lúc này đạo diễn bên máy quay hô cắt, «Thanh Yên truyện» chính thức đóng máy bằng một cái kết có thể xem như Happy Ending cho nữ chính bằng sự mập mờ với một mối tình chớm nở tại một đất nước xa lạ.
Mà Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hoàn hồn, gương mặt đẹp trai hoàn mỹ trước mặt cô đây chẳng phải là ông chồng đang vi vu ở Milan của cô ư? Tại sao bây giờ anh lại ở London còn xuất hiện ở chỗ cô quay phim… còn xuất hiện trong cảnh quay của cô. Lôi Hòa Nghi bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ của mình mà quên cả phản ứng. Cung Huyền Thương thấy thế thì bật cười, vòng tay nâng lên đỡ cô đứng thẳng lại, mở hai vạt áo mangto bao lấy thân hình nhỏ nhắn của cô khẽ thì thầm:
- Gặp anh thế này kích động quá phát ngốc luôn rồi sao?
Lôi Hòa Nghi giơ tay lên chạm vào mặt Cung Huyền Thương, bóp bóp gò má Cung Huyền Thương.
- Là anh thật này! Cung Huyền Thương, em nhớ anh chết mất!
Gương mặt nở nụ cười tươi rói hai tay ôm chặt eo Cung Huyền Thương, vùi cả gương mặt vào ngực anh, dáng vẻ kích động đến mức tưởng như hai người đã nhiều năm không gặp. Dưới sự nhiệt tình của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương không khỏi bật cười vuốt tóc cô, một tay ôm eo một tay nâng gáy cô lên cúi đầu hôn xuống.
- Anh cũng nhớ em!
Đạo diễn và những người khác:???
Giờ là tự nhiên như chốn không ngờ rồi hả?
Giống như cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện lành xung quanh, Cung Huyền Thương nhìn đạo diễn hai tay vẫn ôm chặt Lôi Hòa Nghi.
- Đạo diễn, cháu dẫn cô ấy đi trước, đến khi nào mọi người về nước sẽ cho mượn sau, mấy ngày này cô ấy phải ở bên cháu.
Là cho mượn người chứ không phải trả người, trực tiếp khẳng định chủ quyền Lôi Hòa Nghi là của Cung Huyền Thương anh luôn rồi, đoàn làm phim chỉ mượn cô ấy từ anh thôi, hôm nay anh đến đòi người chứ không phải mượn vài hôm.
Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra ở đây còn những người khác, gương mặt nhỏ đỏ rực, rúc trong ngực Cung Huyền Thương không dám thò đầu ra.
Đạo diễn Trương nhìn hai người mà á khẩu, cuối cùng bất lực xua tay với Cung Huyền Thương, dù sao cũng đã quay xong hiệu quả còn không tồi, cũng không nên giữ người nữa.
- Mà khoan, hai đứa đứng lại chụp vài tấm ảnh để sau còn tạo phúc lợi cho người xem!
Cung Huyền Thương nhìn xuống quả cà chua nhỏ trong ngực mình, khẽ cười quẹt chóp mũi cô, nói với đạo diễn:
- Để nhiếp ảnh gia lại được rồi ạ!
Đạo diễn thở dài cùng mọi người ra ngoài chỉ để lại nhiếp ảnh gia theo ý Cung Huyền Thương. Thấy mọi người đã đi hết sắc mặt Lôi Hòa Nghi mới từ từ dịu lại, phối hợp cùng Cung Huyền Thương chụp vài bức ảnh rồi nhanh chóng cùng anh thay đồ, nhờ nhiếp ảnh gia báo lại với đạo diễn rồi hai người lập tức chuồn đi.
Trên xe, phía trước tài xế tập trung lái xe, cách một lớp ngăn phía sau Lôi Hòa Nghi ngồi trong lòng Cung Huyền Thương:
- Anh tính đưa em đi đâu?
- Về nhà chúng ta!
- Nhưng đồ em ở khách sạn…
- Không cần lo, chỗ anh đã chuẩn bị đồ cho em rồi!
- Oh… nhưng mà Kỷ Tuyên nói với em là anh đang ở Milan mà, sao hôm nay đến London rồi, không lẽ trùng hợp vậy sao?
Cung Huyền Thương bật cười, siết chặt vòng tay, hôn lên môi Lôi Hòa Nghi một cái rồi mới nói:
- Anh đến Milan không phải vì việc ở Cung thị?
- Vậy thì là vì…
Lôi Hòa Nghi chợt nhớ ra Milan vừa kết thúc tuần lễ thời trang ngay hôm qua mà chỗ Cung Huyền Thương đã chuẩn bị quần áo cho mình, vậy ra anh đến Milan là để đích thân chọn những mẫu quần áo mới nhất cho cô. Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt Cung Huyền Thương, gương mặt anh thấp thoáng ý cười nhướng mày nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng. Gương mặt Lôi Hòa Nghi chậm rãi đỏ lên:
- Anh… làm sao anh biết em sẽ đến London?
- Chuyện đoàn làm phim đến London cũng không phải bí mật gì, anh để ý một chút là biết rồi. Về kịch bản là anh đã thảo luận với đạo diễn để tạo bất ngờ cho em.
- Uổng cho em còn tính chuẩn bị cho anh một bất ngờ!
- Không cần tiếc nuối gì cả… Anh tạo bất ngờ cho em hay em tạo bất ngờ anh cũng không khác gì nhau.
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, những chuyện thế này anh lúc nào cũng làm suôn sẻ hơn cô, chung quy là cô vẫn còn quá non. Cung Huyền Thương đặt tay lên bụng Lôi Hòa Nghi.
- Em đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Có chút đói…
- Gần nhà có một nhà hàng không tồi, em muốn ăn món anh nấu hay ăn nhà hàng?
Lôi Hòa Nghi nghĩ đến anh vừa từ Milan sang còn đến quay phim hẳn là mệt mỏi rồi nhưng mà món ăn London không hợp khẩu vị cô lắm.
- Về nhà đi ạ, em nấu cho anh!
Cung Huyền Thương nhướng mày cũng không phản đối mà chiều theo cô. Gần 20 phút sau xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng, Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi vào, lấy dép đi trong nhà cho cô. Thời tiết London cũng đã vào mùa lạnh nhưng vẫn đỡ hơn thủ đô nên Lôi Hòa Nghi vẫn thích ứng được, căn biệt thự của Cung Huyền Thương lại cực kỳ ấm áp nên cô cũng không sợ mình không quen với thời tiết mà sinh bệnh.
Sau khi đi dạo quanh nhà một vòng thì trở lại sofa. Cung Huyền Thương đang gọi người chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và vắt nước cam cho Lôi Hòa Nghi, sau đó mang ra phòng khách cho cô.
- Em đợi một lát nhé, sẽ có người mang nguyên liệu đến ngay!
- Vâng ạ!
- Em sẽ ở đây bao lâu?
- Chắc khoảng 3 - 4 ngày nữa em sẽ về! Còn xem ý đạo diễn nữa!
- Vậy anh ở đây vài ngày với em!
- Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?
- Không ảnh hưởng, huống chi bận cách mấy cũng không đến mức không có thời gian dành cho em.
Lôi Hòa Nghi mỉm cười gật đầu, chậm rãi uống nước cam Cung Huyền Thương mang ra, nói chuyện với anh về khoảng thời gian vừa qua đến khi tiếng chuông cửa vang lên, anh mới đứng dậy đi ra cầm nguyên liệu vào.
Lôi Hòa Nghi cũng theo anh vào nhà bếp, đeo tạo dề lên bắt đầu vào việc. Cung Huyền Thương đứng một bên muốn phụ giúp thì bị Lôi Hòa Nghi đẩy ra ngoài:
- Anh ra ngoài đi, hiếm hoi lắm em mới được vào bếp một lần, anh để em đích thân nấu cho anh một bữa đi mà…
- Được rồi được rồi, anh ra ngoài, nhớ cẩn thận nhé em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương ngồi ngoài phòng khách xử lý công việc, thỉnh thoảng lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp, không có gì khác lạ thì cũng yên tâm. Hơn nửa tiếng sau Lôi Hòa Nghi thò đầu ra gọi anh vào ăn cơm, Cung Huyền Thương gập laptop lại vào phòng ăn, Lôi Hòa Nghi tháo tạp dề rửa tay sạch sẽ, vừa quay người đã va vào lồng ngực của Cung Huyền Thương, anh cúi xuống hôn cô một cải, vẻ mặt hạnh phúc.
- Vất vả cho em rồi!
- Vất vả gì chứ, anh chẳng phải cung nấu cho em sao?
Nói rồi Lôi Hòa Nghi kéo tay anh đi đến bàn ăn ngồi xuống, thức ăn còn nóng thơm phức, đều là món ăn chuẩn hương vị truyền thống mà các nhà hàng Trung ở London khó mà nấu ra được, Cung Huyền Thương thỏa mãn ăn từng miếng lớn, cũng gắp thức ăn vào bát Lôi Hòa Nghi chất thành một ngọn núi nho nhỏ.
- Anh thấy em ốm đi đấy, có phải lại ăn uống không khoa học không?
- Là anh thấy em ốm thôi…
- Cả đoạn đường về anh đều ôm em, em ốm thế nào anh còn không biết chắc…
- Là ảo giác của anh đấy… rõ ràng em ăn no ngủ tốt mà…
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi một cái, cô liền chột dạ… quả thật từ lúc từ Hà Nam về cô ăn ít hơn mà chất lượng giấc ngủ cũng kém hơn, chỉ là không biết bản thân có sút cân nào không thôi, cô sợ Cung Huyền Thương nhận ra…
Cung Huyền Thương thấy vẻ chột dạ của cô thì thở dài:
- Được rồi, mấy ngày ở đây anh còn không vỗ béo được em sao?
Lôi Hòa Nghi chỉ cười không nói gì, anh quả thật có cái bản lĩnh này, nếu anh đã nói mấy ngày này sẽ ở đây với cô thì nhất định sẽ dành phần lớn thời gian với cô mà không phải bận công việc quá nhiều. Mà hai người đơn độc ở chung không có công việc thì chỉ việc ăn, chơi ngủ nghỉ và… Lôi Hòa Nghi lặn lẽ cuối đầu ăn cơm, chợt cảm thấy Cung Huyền Thương cố tình gắp cho cô một ngọn núi nhỏ đầy thức ăn là để cô giữ sức cho buổi tối. Mà quả thật tối nay Lôi Hòa Nghi sẽ rất mất sức…
Dùng bữa tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi đi dạo vài phút cho tiêu cơm rồi lên phòng lấy đồ vào phòng tắm. Cung Huyền Thương sau khi rửa bát xong cũng về phòng, nhìn phòng tắm bật đèn thì khẽ cười, thay đồ ra khoác lên một chiếc áo choàng trắng rồi ung dung mở cửa bước vào.
Lôi Hòa Nghi đang ngâm trong bồn tắm, cánh hoa hồng nổi trên mặt nước đối lập với làn da trắng như bạch ngọc của cô tạo thành một mỹ cảnh hút mắt người nhìn. Nghe tiếng cửa mở, Lôi Hòa Nghi quay sang nhìn, thấy Cung Huyền Thương chỉ khoác áo choàng để lộ vòm ngực gợi cảm thì đỏ mặt, anh cũng không chậm chạp mà cởi áo choàng mắc lên giá treo đồ rồi bước vào.
Bồn tắm diện tích lớn cho nên chẳng hề chật chội nhưng Cung Huyền Thương lại không biết vô tình hay cố ý mà cứ dán chặt vào người Lôi Hòa Nghi. Da thịt màu đồng kề sát làn da trắng sáng của Lôi Hòa Nghi, sự đối nghịch đánh mạnh vào thị giác, một mãnh mẽ rắn rỏi một nhỏ bé yêu kiều đẹp đôi đến lạ.
Nước tắm đã ấm da thịt Cung Huyền Thương càng ấm hơn khiến mặt Lôi Hòa Nghi đỏ rực như một quả cà chua, gương mặt anh kề sát bên tai, hơi thở nóng rực khiến Lôi Hòa Nghi run rẩy không thôi. Vòng tay dưới nước ôm lấy eo Lôi Hòa Nghi, xúc cảm mềm mại trơn trượt khiến Cung Huyền Thương mê luyến…
- Anh nhớ em lắm…
Lôi Hòa Nghi bị một câu của anh làm cho tâm can đều mềm như bông, chậm rãi xoay người, mặt nước lay động khiến những cánh hoa hồng dính lên da thịt cô, quyến rũ chết người. Gương mặt Lôi Hòa Nghi kề sát cơ ngực Cung Huyền Thương, cô từ từ hạ môi xuống, yết hầu bị nụ hôn của Lôi Hòa Nghi kích thích mà không ngừng lên xuống, Cung Huyền Thương rên nhẹ một tiếng ôm lấy lưng Lôi Hòa Nghi.
- Em… đùa với lửa?
Lôi Hòa Nghi không đáp, mị nhãn như tơ nhìn anh hệt như một tiểu hồ ly đang câu nhẫn nhân tâm, ánh mắt nóng rực của Cung Huyền Thương hoàn toàn thần phục dưới dáng vẻ phong tình vạn chủng của Lôi Hòa Nghi, con tim không khỏi rung động. Không đợi anh lên tiếng, nụ hôn của Lôi Hòa Nghi lại lần nữa rơi xuống, đáp lên xương quai xanh của anh. Anh vẫn luôn đeo sợi dây chuyền cô tặng vào sinh nhật 30 tuổi, chưa từng tháo ra, cô rất thích nhìn cảnh tượng sợi dậy chuyền lẳng lặng nằm trên xương quai xanh của anh, rất đẹp rất quyến rũ. Lúc trước cô rất thích yết hầu của anh nhưng không biết khi nào cô đã mê luyến xương quai xanh của anh như vậy, rất thích… cực kỳ thích. Nụ hôn của Lôi Hòa Nghi không ngừng rơi xuống từ bả vai đến ngực, hõm cổ khiến da thịt Cung Huyền Thương nóng rực một mảng.
Cơ địa cơ thể anh ấm, đôi môi của Lôi Hòa Nghi lại hơi lạnh nhưng mỗi lần hôn xuống đều khiến cả người Cung Huyền Thương như bốc lên một ngọn lửa. Lúc này một bên ngực anh đã nằm trong khoang miệng ấm áp của Lôi Hòa Nghi, bị cô trêu đùa như những lần trước anh dày vò ngực cô. Thân dưới một cỗ nhiệt hỏa bốc lên khiến gương mặt của Cung Huyền Thương đỏ rực, ánh mắt cũng hằn lên tơ máu hiện rõ khát vọng muốn dày vò cô gái trước mặt.
Lôi Hòa Nghi cũng cảm giác được hạ thân bị một vật nóng bỏng chạm vào, cô hạ tay xuống khẽ nắm lấy vật to lớn của anh vỗ về. Cung Huyền Thương được an ủi không khỏi gầm lên thỏa mãn. Lôi Hòa Nghi khẽ nâng người, cúi đầu hôn môi Cung Huyền Thương, anh lập tức vươn tay ôm lấy cả người cô, giống như người đang đi trên sa mạc gặp được ốc đảo mà khoang miệng ấm áp kia là nguồn nước cứu mạng. Dưới nụ hôn cuồng dã của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi chống hai tay lên vai anh, hạ thân nhắm chuẩn vị trí ngồi thẳng xuống, Cung Huyền Thương gầm lên một tiếng thoải mái mút nhẹ môi Lôi Hòa Nghi mà cô vì đau đớn không khỏi cắn anh một cái, hai tay trên vai cũng vô thức dùng lực để lại mấy vết móng tay. Cung Huyền Thương hoàn toàn không để tâm chút đau đớn đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại nơi hạ thân được bao bọc bởi vùng cấm địa mềm mại ấm áp nào đó. Lôi Hòa Nghi chận rãi động đậy hạ thân nhịp nhàng, cô có thể khống chế lực đạo và tốc độ để bản thân cảm thấy thoải mái nhất nhưng Cung Huyền Thương lại không đủ thỏa mãn, chỉ là hiếm khi cô chủ động nên anh cũng ráng nhịn. Đến khi eo hông Lôi Hòa Nghi mỏi nhừ, cô gục lên vai anh thở dốc, Cung Huyền Thương mới bắt đầu ra tay. Anh xoay người cô lại, Lôi Hòa Nghi chống tay vào thành bồn tắm, đưa lưng về phía anh, hạ thân xoay một vòng khiến hai chân cô không khỏi run rẩy khụy xuống may mà còn có anh đỡ nên không có chìm xuống bồn tắm. Cung Huyền Thương giữ hai bên eo Lôi Hòa Nghi bắt đầu đưa đẩy, mặt nước vì cử động của anh mà không ngưng lay động lăn tăn. Âm thanh nước tràn ra ngoài hòa lẫn cùng tiếng kêu của Lôi Hòa Nghi như một âm thanh kích thích khiến Cung Huyền Thương càng cuồng nhiệt, nhìn tấm lưng trắng trẻo hoàn mỹ không ngừng đưa đẩy trước mặt, Cung Huyền Thương cúi xuống đặt lên vô số nụ hôn yêu thương. Cho đến khi vật to lớn đang vùi trong cơ thể cô gái cảm nhận được một đợt siết chặt, Cung Huyền Thương biết cô tới, quả nhiên cả người Lôi Hòa Nghi run rẩy hét lên một tiếng mềm mại tận xương rồi thở dốc gục xuống thành bồn.
Cung Huyền Thương sợ cô bị lạnh nên ôm cô dậy, xoay mặt cô lại trao nhau một nụ hôn ướt át, cuộc hoan ái vẫn còn tiếp tục, Cung Huyền Thương vòng tay giữ chặt thân thể Lôi Hòa Nghi, chậm rãi đứng dậy, hạ thân va chạm khiến Lôi Hòa Nghi không khỏi mềm oặt dựa cả vào Cung Huyền Thương. Anh bế cô bước ra khỏi bồn tắm, Cung Huyền Thương ngồi trên thành bồn, hai chân Lôi Hòa Nghi kẹp chặt eo anh, thân dưới tiếp xúc thân mật không chút kẽ hở, vốn dĩ từ trong nước bước ra sẽ có hơi lạnh nhưng dưới sự gắn kết chặt chẽ này cả Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều chỉ thấy cơ thể nóng bừng, chỉ muốn làm gì đó để giải tỏa.
Mái tóc được quấn bởi tấm khăn nhỏ của Lôi Hòa Nghi không biết đã rơi ra khi nào mà bung xõa ra cọ lên tay Cung Huyền Thương có chút ngứa, trên thân thể hai người dính không ít cánh hoa hồng, màu đỏ nổi bật trên da thịt cộng với cảnh tượng ngọt ngào nóng bỏng này mê hoặc đến lạ kỳ. Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt vì bị lấp đầy mà trở nên đỏ ửng mơ màng của Lôi Hòa Nghi không khỏi bật cười, điều chỉnh tư thế sau đó hai tay từ từ đi xuống ôm lấy bờ mông căng tròn co dãn của cô nâng lên… hạ xuống khiến Lôi Hòa Nghi bị kích thích đến run chân không ngừng rên rỉ. Cơ thể vừa cao trào nào chịu được kích thích mãnh liệt như vậy, Cung Huyền Thương cảm nhận được cô bây giờ so với lúc nãy chặt hơn rất nhiều, khiến anh sung sướng tưởng như linh hồn cũng sắp bị cô hút đi.
Cặp nhũ phong mềm mại cọ vào ngực Cung Huyền Thương khiến anh khó lòng rời mắt, da thịt trước ngực trắng sáng đến mức thấy cả tĩnh mạch có một sức hút kỳ lạ, gương mặt điển trai cúi xuống ngậm lấy một bên ngực cắn mút, một tay cũng dời từ mông lên nhào nặng bên nhũ phong còn lại. Trên dưới đều bị kích thích, Lôi Hòa Nghi siết chặt hai tay ôm cổ Cung Huyền Thương, đầu ngửa ra sau, cơ thể xinh đẹp tạo thành một độ cong mê người càng khiến động tác của Cung Huyền Thương thêm thuận lợi.
- Thương… anh… đừng… a… ức… đừng…
Cung Huyền Thương tựa đầu vào ngực cô, nhìn lên gương mặt mê man của Lôi Hòa Nghi trêu chọc:
- Không phải lúc nãy em cũng làm thế với anh sao, hửm?
Nói rồi lại cúi đầu khẽ cắn lên bầu trắng trẻo căng mềm để lại một dấu đỏ mờ mờ ảo ảo sau đó lại khẽ liếm nhũ hoa xinh đẹp yêu kiều khiến cả người Lôi Hòa Nghi tê dại đến run rẩy, hai người bắt đầu đại chiến ba trăm hiệp suốt cả một đêm…
Một đêm nay vì Lôi Hòa Nghi chủ động hiến dâng mà trở nên nồng nhiệt điên cuồng, từ chiến trường trong phòng tắm ra đến phòng ngủ rồi sofa, không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế. Lôi Hòa Nghi ban đầu còn bạo dạn càng về sau đã nửa tỉnh nửa mê mặc cho Cung Huyền Thương mặc sức tùy ý, cả người vị dày vò đến tê liệt…
Hai người tính từ lúc ở thủ đô mặc dù xa nhau không lâu nhưng lúc đó cơ thể Lôi Hòa Nghi không cho phép nên thực tế phải từ lúc kết thúc hôn lễ của Lôi Lăng Quân hai người đã không thân mật. Có trời mới biết lúc gặp lại Lôi Hòa Nghi ở quán cafe Cung Huyền Thương đã phải kiềm chế thế nào mới không bế cô đi ngay tức khắc mà phải nín nhịn đến buổi tối. Lại hiếm hoi có một lần cô chủ động, Cung Huyền Thương mà không dốc hết tinh lực lại có lỗi với em trai mình quá.
Cái kết cho nột đêm vận động không ngừng nghỉ là đến chiều hôm sau Lôi Hòa Nghi mới thức dậy. Cả cơ thể chi chít dấu vết hoan ái do Cung Huyền Thương để lại, mà lúc cô thức giấc Cung Huyền Thương vẫn còn bên cạnh, cô không rời giường anh cũng không rời giường cho nên cảnh tượng hiện tại là hai người không một mảnh vải che thân nằm trên giường.
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, trên người anh cũng có không ít vết cào cấu và dấu cắn cô tạo ra nhưng anh da dày thịt béo nên trông không rõ ràng cũng không dọa người như Lôi Hòa Nghi. Nhớ lại một màn điên cuồng tối qua, mặt già Lôi Hòa Nghi đỏ lên. Có lẽ vì tâm trạng ủ dột tích tụ lâu ngày nên anh vừa nói nhớ cô đã không chút do dự đưa mình vào miệng cọp bất kể hoàn cảnh. Cũng nay Cung Huyền Thương vẫn còn tỉnh táo, lần đầu trong phòng tắm không dùng bao nên anh cẩn thận không bắn vào trong, những lần sau anh có dùng nên cũng không vấn đề gì nếu không e là vài tháng sau hai người phải kết hôn rồi.
Có lẽ cảm nhận được sự xấu hổ của Lôi Hòa Nghi mà Cung Huyền Thương khẽ cười, hai mắt dịu dàng nhìn cô vươn tay ôm thân hình mềm mại vào lòng.
- Em còn xấu hổ sao?
Lôi Hòa Nghi tìm một tư thế thoải mái trong lòng Cung Huyền Thương mà nằm rồi đáp:
- Da mặt em còn chưa dày tới mức có thể hình thản như không…
- Không sao, làm thêm vài lần sẽ quen…
Lôi Hòa Nghi liếc anh một cái, ôi đàn ông… Cung Huyền Thương bỏ qua ánh mắt khinh vỉ của cầm, bàn tay to lớn mạnh mẽ cầm lấy bàn tay thon thả tinh tế của Lôi Hòa Nghi đưa lên miệng hôn, nhìn vào ngón trỏ có một vết xước đã lên da non của cô.
- Sao em lại bị thương?
Lôi Hòa Nghi nhìn vết xước nhỏ như không chỉ còn vài tiếng nữa là lành… Song lại nhìn gương mặt đang nhăn lại của Cung Huyền Thương mà câm nín.
- Chỉ là một vết xước thôi mà anh, em có phải búp bê sứ đâu mà bị thương một chút sẽ chết…
Cung Huyền Thương cầm tay cô khẽ hôn lên vị trí bị thương nơi ngón trỏ.
- Vợ của anh bị thương một chút anh cũng xót!
- … Em đói rồi!
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi rồi cúi đầu hôn lên trán cô:
- Mất sức cả đêm dĩ nhiên nhất định rất đói, em nằm đây đi, anh đi nấu bữa sáng cho em.
Giây trước vừa cảm động vì anh xót cô giây sau đã bị một câu của anh làm cho cảm lạnh. Lôi Hòa Nghi tự hỏi cô bị một vết xước anh đã đau lòng sao lúc anh làm cô đến nằm liệt giường sao không thấy anh xót vậy chứ?
Cung Huyền Thương hôn nhẹ lên gương mặt đầy vẻ hờn giận của Lôi Hòa Nghi một cái sau đó xuống giường. Thân hình cao lớn hoàn mỹ như một bức tượng nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ đập vào mắt khiến Lôi Hòa Nghi đỏ mặt, đặc biệt là những vết thương như mèo cào trên lưng anh càng khiến cô không biết giấu mặt đi đâu. Cung Huyền Thương chậm rãi mặc một chiếc áo choàng, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của Lôi Hòa Nghi mà quay lại nhìn cô rồi cười vang, bước tới bẹo má cô:
- Đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi mà em còn xấu hổ?
Nói xong chân dài lập tức bước ra khỏi phòng trước khi ăn phải một chiếc gối của Lôi Hòa Nghi. Sau khi Cung Huyền Thương rời khỏi phòng, Lôi Hòa Nghi muốn vào nhà vệ sinh nhưng vừa động thì xương cốt cả người đã răng rắc như sắp nát đến nơi, cô bỏ cuộc nằm im trên giường.
Nửa tiếng sau Cung Huyền Thương trở lại với khay thức ăn, cô nhìn anh vươn hai tay, anh bật cười đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước tới bế Lôi Hòa Nghi đang cuộn mình trong chăn vào nhà vệ sinh. Cách một bức tường kính là phòng tắm, những hình ảnh xấu hổ đêm qua lại xuất hiện, Lôi Hòa Nghi vệ sinh cá nhân mà mặt không ngừng đỏ lên. Cung Huyền Thương đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ trầm tư:
- Hình như tối qua chúng ta cũng làm ở chỗ này?
Lôi Hòa Nghi hung hăng liếc anh, còn nói, từ phong tắm ra lavabo đến trước gương, có chỗ nào không bị anh càn quét qua, làm nhiều quá đến nổi bản thân anh cũng không nhớ rõ. Người đàn ông này từ lúc ăn được mỹ vị càng lúc càng xấu xa.
Cung Huyền Thương thấy vẻ mặt xấu hổ đến đỏ rực của Lôi Hòa Nghi thì mê mẩn không thôi, đợi cô lau mặt xong thì cúi đầu hôn xuống.
- Anh cảm thấy không tồi, lần sau thử thêm vài chỗ khác…
- Anh câm miệng cho em!
Không biết xấu hổ, đại sắc lang, lưu manh, vô sỉ,… trong lòng Lôi Hòa Nghi thầm mắng anh trăm ngàn lần. Bộ xương già của cô sắp nát đến nơi rồi anh còn nghĩ tới lần sau. Cung Huyền Thương bật cười, bế cô ra ghế sofa ngồi xuống, anh ngồi trên ghế, cô ngồi trên đùi anh, trên người vẫn quấn tấm chăn mà chưa thay đồ.
- Nghi công chúa mau ăn nào, anh còn đưa em đi dạo đường phố London nữa!
Nghe đến dạo Lôi Hòa Nghi mới bình tĩnh lại chút mà dùng bữa, cô ăn đồ ăn của cô còn Cung Huyền Thương ăn thì ít ăn đậu hũ của cô lại rất chăm chỉ. Lôi Hòa Nghi tức mà không làm gì được, hai hàng lông mày thiếu điều co giật vì giận, khó khăn lấp đầy bụng đói cô bắt đầu thay đồ để ra ngoài đi dạo cùng Cung Huyền Thương.
- Xin chào Lôi tiểu thư, tôi là trợ lý của Phó tổng - Cao Tích. Tôi sẽ phụ trách đưa cô lên văn phòng của Phó tổng!
- Vậy làm phiền trợ lý Cao rồi!
Cao Tích đưa Lôi Hòa Nghi lên tầng cao nhất, đứng ngoài văn phòng gõ cửa sau đó mở ra cho Lôi Hòa Nghi.
- Cảm ơn anh!
- Không có gì, tôi xin phép đi trước!
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu rồi vào trong, Phó Ngữ Tình vẫn còn đang làm việc thấy Lôi Hòa Nghi vào thì ngẩng đầu lên mỉm cười bước tới, chỉ bào sofa:
- Em ngồi đi!
- Chị cứ làm việc đi ạ, không cần để ý đến em!
- Cũng không còn việc gì nhiều!
Vừa nói vừa rót cho Lôi Hòa Nghi một li trà.
- Chị không rõ em thích uống gì nên không kịp chuẩn bị, em chịu khó nhé!
- Không sao ạ, em cũng rất thích uống trà!
Lôi Hòa Nghi nhấp một ngụm trà.
- Trà Phổ Nhĩ, hương vị rất tuyệt, không ngờ chị cũng là một người am hiểu trà đạo!
- Trước đây chị không uống trà, Đình Thâm thích trà, trà kỹ này là anh ấy dạy chị. Mùa đông anh ấy sẽ uống Phổ Nhĩ giống như dân gian có câu ‛Hạ uống Long Tĩnh, đông uống Phổ Nhĩ’ nhưng mà anh ấy không hay uống Long Tĩnh, ba mùa còn lại anh ấy thích vị đắng của Hồng trà hơn. Đình Thâm không còn nữa nên chị thay anh ấy thưởng trà!
- Anh ấy nhất định rất vui!
Lôi Hòa Nghi mỉm cười, nhấp một ngụm trà chậm rãi thưởng thức, Phổ Nhĩ giúp làm ấm cơ thể hỗ trợ tiêu hóa cho nên mới uống một vài ngụm nhỏ Lôi Hòa Nghi đã cảm thấy cả người dễ chịu không ít.
- Chị còn một bản tài liệu chưa xem xong, em ở đây đi dạo một lát nhé!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi nhìn quanh văn phòng một lần, bài trí tối giản hai màu trắng đen, không nhiều nội thất cũng không cầu kỳ, tối giản thoáng đãng nhưng vẫn phần nào toát lên sự đỉnh đạc ổn trọng. Thông qua bố trí Lôi Hòa Nghi có thể cảm nhận được một Phó Đình Thâm lạnh nhạt hờ hững nhưng vô cùng thông minh quyết đoán. Về phần Phó Ngữ Tình, hiển nhiên sau khi tiếp quản vị trí của Phó Đình Thâm bố trí trong căn phòng vẫn giữ như cũ không chút xê dịch giống như hình bóng của Phó Đình Thâm vẫn còn hiện hữu đâu đó quanh đây.
Lôi Hòa Nghi thở dài trong lòng một hơi, cầm một quyển tạp chí khởi nghiệp lên xem. Nhìn kỹ lại thì đã có chút cũ, thời điểm phát hành đã là mấy trang trước, mặc dù vậy Lôi Hòa Nghi vẫn mở ra xem. Thời điểm đó cô còn chưa đến nên không có chút ấn tượng gì, trong lòng có chút tò mò. Tạp chí phát hành vào thời kỳ hoàng kim của Phó Đình Thâm, chỉ cần là liên quan đến hai chữ khởi nghiệp tên của anh cùng với Quốc tế Phó thị sẽ chễm chệ như một tượng đài tại thương trường thủ đô.
Lôi Hòa Nghi đọc đến chăm chú, thật sự càng tò mò một người đàn ông thành công bản lĩnh như vậy khi yêu sẽ có bộ dáng như thế nào, không biết có giống Cung Huyền Thương nhà cô không, mặc dù đã nghe Phó Ngữ Tình kể qua nhưng chuyện riêng của hai người cô ấy sẽ không kể sạch sẽ nên Lôi Hòa Nghi chỉ có thể tưởng tượng chút ít mà thôi? Nhưng có thể khiến Phó Ngữ Tình khắc cốt ghi tâm như vậy… không khó để đoán là một người đàn ông thâm tình đến đau lòng.
- Nghi Nghi!
- Vâng!
- Chị xong việc rồi, chúng ta đi thôi!
- Dạ!
Hai người cầm túi xách đi xuống dưới sảnh, dùng xe của Lôi Hòa Nghi đi đến Càn An tự.
- Đây là ngôi chùa mà Đình Thâm đã sống lúc nhỏ, đến năm 5 tuổi thì được nhận nuôi. Sau khi thành đạt có sự nghiệp anh ấy đã quyên góp hỗ trợ cho chùa rất nhiều!
- Vâng!
Chùa không quá lớn cũng không khang trang nguy nga như những ngồi chúa lớn nổi tiếng nhưng vẫn rất sạch đẹp và trang trọng. Lôi Hòa Nghi đi dạo một vòng trong lòng có một cảm giác bình yên nhẹ nhàng kỳ lạ. Ngôi chùa không có quá nhiều người đến cúng viếng, cũng không vắng đến mức hoang sơ, mọi thứ vừa đủ tạo nên một nơi tu hành yên bình tĩnh lặng.
Phó Ngữ Tình trò chuyện với trụ trì một lát rồi nói với Lôi Hòa Nghi một câu rồi rời đi. Lôi Hòa Nghi biết cô ấy muốn đến xem những chỗ Phó Đình Thâm yêu thích khi xưa nên không đi, đứng yên một chỗ đợi, vị trụ trì già nét mặt phúc hậu tiến đến:
- Thí chủ là lần đầu đến đây!
- Vâng ạ, con muốn xin cho chồng con một tấm bùa bình an!
- Thí chủ, so với cậu ấy cô có vẻ là người cần bùa bình an hơn!
Lôi Hòa Nghi chậm lại một nhịp, hàm ý trong những lời này quá quen thuộc.
- Có lẽ thật sự con cần một chút bình an nhưng trong lòng con vẫn muốn cầu cho chồng con hơn! Hơn nữa con cảm thấy mình không nên tham lam mà cầu bình an cho mình bởi vì con đã nhận được rất nhiều ân huệ rồi!
- Thí chủ thật sự muốn cầu bình an cho chồng?
- Vâng!
- Là thật tâm cầu nguyện, là thật sự xuất phát từ đáy lòng?
- Vâng!
Trụ trì mỉm cười ôn hòa, hiền từ nói với Lôi Hòa Nghi:
- Nếu tâm ý đã quyết thì đi theo ta!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi lập tức nối bước theo sau trụ trì, ông ấy vừa đi vừa nói:
- Ta có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm trong mắt con. Sau Đình Thâm và Ngữ Tình, con là đứa trẻ thứ ba ta cảm nhận tình cảm sâu đậm như vậy!
- Thật ra chồng con… anh ấy quan tâm con nhiều hơn!
- Một chữ ‛tình’ luôn là con dao hai lưỡi. Có hạnh phúc cũng có khổ đau, người càng thâm tình càng dễ tổn thương.
- … Con biết ạ!
Lôi Hòa Nghi ở trong chính điện hơn 10 phút cầu cho Cung Huyền Thương một tấm bùa bình an sau đó cô cẩn thận gấp lại thành một đóa hoa tứ quý màu đỏ, kính cẩn giao lại cho trụ trì. Ông ấy sẽ giúp cô khai quang cho lá bùa này, đợi đến khi cô từ London quay về sẽ trở lại lấy.
- Trụ trì, đành nhờ ngài ạ!
- Đây là lòng thành của con, ta chỉ góp một chút sức nhỏ mà thôi!
- Dù sao con cũng phải cảm ơn ngài!
- Người có lòng tự khắc sẽ được hồi đáp. Con dùng chấp niệm và tình cảm của mình thành tâm cầu một lá bùa bình an thì chồng của con nhất định sẽ bình bình an an, tuế tuế niên niên.
- Vâng!
Trụ trì đưa Lôi Hòa Nghi ra ngoài, hai người đứng dưới gốc cây bồ đề, một ngọn gió nhẹ thổi qua làm vài chiếc lá khô dưới nền bay đi vang lên từng đợt âm thành xào xạc chân chất bình dị. Trụ trị nhắm mắt đón ngọn gió đi qua…
- A di đà phật…
Đến khi mở mắt ra thì gió cũng đã ngưng thổi chỉ còn hiu hiu nhè nhẹ, trụ trì nhìn vào hai mắt của Lôi Hòa Nghi khẽ nói:
- Nếu dòng máu của Đình Thâm tồn tại để bảo vệ một người thì con tồn tại là vì có một người đã âm thầm hi sinh. Tiểu thí chủ, tâm… thần… nhất định phải vững tin, nhớ rõ hôm nay con vì ai mà sinh ra chấp niệm, hãy nhớ chớ quên…
Trong lòng Lôi Hòa Nghi một trận run rẩy, nhìn vào vẻ mặt nghiêm túc của trụ trì, máy móc đáp lại:
- Vâng, con đã nhớ rõ!
Trụ trì gật đầu, lại niệm một câu rồi trở vào. Lúc này Phó Ngữ Tình cũng trở ra kéo Lôi Hòa Nghi thoát khỏi những dòng suy nghĩ rối loạn.
- Chị xong việc rồi, em xong chưa?
- Em cũng xong rồi ạ!
- Vậy chúng ta về thôi!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi cùng Phó Ngữ Tình ra xe trở về. Hai người kiếm một nhà hàng Trung cùng nhau dùng nữa sau đó Lôi Hòa Nghi đưa Phó Ngữ Tình về Phó thị, mình về lại khách sạn.
Sau khi lên phòng, Lôi Hòa Nghi nằm lên giường đọc lại những phân cảnh cuối của bộ phim để chuẩn bị làm việc, ngay sau đó sẽ xuất ngoại đến London.
Đoàn làm phim mất ba ngày để hoàn thành những cảnh quay còn lại, sau đó chuẩn bị đi đến London. Visa hộ chiếu của những nhân viên có nhiệm vụ đều đã chuẩn bị xong, đạo diễn cho mọi người nghỉ một ngày để ổn định, ngày mốt sẽ lên máy bay.
Lôi Hòa Nghi về phòng chuẩn bị hành lý, xem thời tiết ở London để xếp quần áo theo mùa đồng thời mua cho Cung Huyền Thương vài món đồ sau đó đợi đến ngày khởi hành.
Hai ngày sau nhân viên đoàn làm phim cùng dạo diễn và Lôi Hòa Nghi đến London, có xe của khách sạn đến đưa mọi người về. Đạo diễn cho mọi người nghỉ hết ngày hôm sau sẽ bắt đầu khởi quay.
Lôi Hòa Nghi hôm nay vẫn chưa liên lạc với Cung Huyền Thương, cô đã hỏi Kỷ Tuyên lịch trình của anh, hiện Cung Huyền Thương đang ở Milan nên trong nay mai khó mà xuất hiện ở London được. Đạo diễn nói cảnh quay cuối không dài nhưng cần tỉ mỉ nên nếu cô làm tốt thì ngay lần một sẽ xong đến lúc đó cô có thể đi tìm anh rồi.
Hôm sau mọi người bắt đầu vào việc. Lấy bối cảnh là một quán cafe lâu đời trang trí theo phong cách sang trọng cổ điển, giống như lạc vào châu Âu thời cận đại.
Nữ chính do Lôi Hòa Nghi thủ vai sau khi thành công minh oan cho gia tộc thì rời khỏi cố quốc đến London bắt đầu cuộc sống mới. Lúc này cô đang ngồi trong quán cafe, trước mặt là một cốc trà chiều và bánh ngọt, trên tay là một cuốn sách dày. Cô gái diện một set đồ 3 món gồm sơ mi trắng, áo vest và chân váy dài màu nâu kaki phối cũng mũ nồi cùng màu, giống như nữ sinh của một trường quý tộc Châu Âu. Một bộ trang phục trông đầy sức sống kết hợp với gương mặt u buồn tĩnh lặng của cô gái tạo thành một sức hút kỳ lạ, như một đóa hoa hồng đã trải qua gió táp mưa sa khiến lòng người thương xót.
Quán cafe yên tĩnh chỉ có tiếng nhạc từ đĩa hát nhẹ nhàng du dương, cô gái tập trung đọc sách thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt ung dung bình thản không chút gợn sóng. Đến khi đọc xong trang sách cuối cùng cô gập cuốn sách lại đặt lên bàn, hướng mắt ra cửa sổ nhìn con đường đông đúc người qua kẻ lại nhưng không có lấy một người cô quen biết. Cảm xúc trong ánh mắt từ từ thay đổi, ban đầu là tưởng niệm… người thân gia đình, bạn bè, cố quốc sau đó là nỗi đau mất đi tất cả, cuối cùng là buông bỏ và chấp nhận hiện thực… Đôi mắt cô gái đỏ hoe nhưng thần sắc lại thản nhiên đến lạ. Cô đi đến giá sách đặt cuốn sách lại chỗ cũ rồi rời đi.
Cách đó mấy bàn, một người đàn ông cao lớn đĩnh đạc ăn mặc như một quân phiệt nhàn nhã ngồi uống trà đọc sách. Không biết nghĩ đến chuyện gì khóe miệng đột nhiên cong lên đóng sách lại để lên bàn, cầm lấy chiếc nón quân đội bên cạnh đội lên đầu đứng dậy xoay người. Đột nhiên một thân hình nhỏ nhắn tinh tế bước đến, hai người va vào nhau, cô gái mất đà ngã ra sau được người đàn ông nhanh tay đỡ lấy, cánh tay săn chắc hữu lực ôm gọn vòng eo thanh mãnh kéo cô gái sát vào ngực mình. Trên gương mặt xinh đẹp là sự hoảng hốt còn chưa tan, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi con ngươi long lanh xinh đẹp của cô gái hiện lên sự kinh diễm rõ rệt, toàn thân cứng đờ như bị điểm huyệt. Đúng lúc này đạo diễn bên máy quay hô cắt, «Thanh Yên truyện» chính thức đóng máy bằng một cái kết có thể xem như Happy Ending cho nữ chính bằng sự mập mờ với một mối tình chớm nở tại một đất nước xa lạ.
Mà Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hoàn hồn, gương mặt đẹp trai hoàn mỹ trước mặt cô đây chẳng phải là ông chồng đang vi vu ở Milan của cô ư? Tại sao bây giờ anh lại ở London còn xuất hiện ở chỗ cô quay phim… còn xuất hiện trong cảnh quay của cô. Lôi Hòa Nghi bị mắc kẹt trong mớ suy nghĩ của mình mà quên cả phản ứng. Cung Huyền Thương thấy thế thì bật cười, vòng tay nâng lên đỡ cô đứng thẳng lại, mở hai vạt áo mangto bao lấy thân hình nhỏ nhắn của cô khẽ thì thầm:
- Gặp anh thế này kích động quá phát ngốc luôn rồi sao?
Lôi Hòa Nghi giơ tay lên chạm vào mặt Cung Huyền Thương, bóp bóp gò má Cung Huyền Thương.
- Là anh thật này! Cung Huyền Thương, em nhớ anh chết mất!
Gương mặt nở nụ cười tươi rói hai tay ôm chặt eo Cung Huyền Thương, vùi cả gương mặt vào ngực anh, dáng vẻ kích động đến mức tưởng như hai người đã nhiều năm không gặp. Dưới sự nhiệt tình của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương không khỏi bật cười vuốt tóc cô, một tay ôm eo một tay nâng gáy cô lên cúi đầu hôn xuống.
- Anh cũng nhớ em!
Đạo diễn và những người khác:???
Giờ là tự nhiên như chốn không ngờ rồi hả?
Giống như cảm nhận được những ánh mắt không mấy thiện lành xung quanh, Cung Huyền Thương nhìn đạo diễn hai tay vẫn ôm chặt Lôi Hòa Nghi.
- Đạo diễn, cháu dẫn cô ấy đi trước, đến khi nào mọi người về nước sẽ cho mượn sau, mấy ngày này cô ấy phải ở bên cháu.
Là cho mượn người chứ không phải trả người, trực tiếp khẳng định chủ quyền Lôi Hòa Nghi là của Cung Huyền Thương anh luôn rồi, đoàn làm phim chỉ mượn cô ấy từ anh thôi, hôm nay anh đến đòi người chứ không phải mượn vài hôm.
Lôi Hòa Nghi cũng nhận ra ở đây còn những người khác, gương mặt nhỏ đỏ rực, rúc trong ngực Cung Huyền Thương không dám thò đầu ra.
Đạo diễn Trương nhìn hai người mà á khẩu, cuối cùng bất lực xua tay với Cung Huyền Thương, dù sao cũng đã quay xong hiệu quả còn không tồi, cũng không nên giữ người nữa.
- Mà khoan, hai đứa đứng lại chụp vài tấm ảnh để sau còn tạo phúc lợi cho người xem!
Cung Huyền Thương nhìn xuống quả cà chua nhỏ trong ngực mình, khẽ cười quẹt chóp mũi cô, nói với đạo diễn:
- Để nhiếp ảnh gia lại được rồi ạ!
Đạo diễn thở dài cùng mọi người ra ngoài chỉ để lại nhiếp ảnh gia theo ý Cung Huyền Thương. Thấy mọi người đã đi hết sắc mặt Lôi Hòa Nghi mới từ từ dịu lại, phối hợp cùng Cung Huyền Thương chụp vài bức ảnh rồi nhanh chóng cùng anh thay đồ, nhờ nhiếp ảnh gia báo lại với đạo diễn rồi hai người lập tức chuồn đi.
Trên xe, phía trước tài xế tập trung lái xe, cách một lớp ngăn phía sau Lôi Hòa Nghi ngồi trong lòng Cung Huyền Thương:
- Anh tính đưa em đi đâu?
- Về nhà chúng ta!
- Nhưng đồ em ở khách sạn…
- Không cần lo, chỗ anh đã chuẩn bị đồ cho em rồi!
- Oh… nhưng mà Kỷ Tuyên nói với em là anh đang ở Milan mà, sao hôm nay đến London rồi, không lẽ trùng hợp vậy sao?
Cung Huyền Thương bật cười, siết chặt vòng tay, hôn lên môi Lôi Hòa Nghi một cái rồi mới nói:
- Anh đến Milan không phải vì việc ở Cung thị?
- Vậy thì là vì…
Lôi Hòa Nghi chợt nhớ ra Milan vừa kết thúc tuần lễ thời trang ngay hôm qua mà chỗ Cung Huyền Thương đã chuẩn bị quần áo cho mình, vậy ra anh đến Milan là để đích thân chọn những mẫu quần áo mới nhất cho cô. Lôi Hòa Nghi ngẩng đầu nhìn vào mắt Cung Huyền Thương, gương mặt anh thấp thoáng ý cười nhướng mày nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng. Gương mặt Lôi Hòa Nghi chậm rãi đỏ lên:
- Anh… làm sao anh biết em sẽ đến London?
- Chuyện đoàn làm phim đến London cũng không phải bí mật gì, anh để ý một chút là biết rồi. Về kịch bản là anh đã thảo luận với đạo diễn để tạo bất ngờ cho em.
- Uổng cho em còn tính chuẩn bị cho anh một bất ngờ!
- Không cần tiếc nuối gì cả… Anh tạo bất ngờ cho em hay em tạo bất ngờ anh cũng không khác gì nhau.
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, những chuyện thế này anh lúc nào cũng làm suôn sẻ hơn cô, chung quy là cô vẫn còn quá non. Cung Huyền Thương đặt tay lên bụng Lôi Hòa Nghi.
- Em đói chưa, có muốn ăn gì không?
- Có chút đói…
- Gần nhà có một nhà hàng không tồi, em muốn ăn món anh nấu hay ăn nhà hàng?
Lôi Hòa Nghi nghĩ đến anh vừa từ Milan sang còn đến quay phim hẳn là mệt mỏi rồi nhưng mà món ăn London không hợp khẩu vị cô lắm.
- Về nhà đi ạ, em nấu cho anh!
Cung Huyền Thương nhướng mày cũng không phản đối mà chiều theo cô. Gần 20 phút sau xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng, Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi vào, lấy dép đi trong nhà cho cô. Thời tiết London cũng đã vào mùa lạnh nhưng vẫn đỡ hơn thủ đô nên Lôi Hòa Nghi vẫn thích ứng được, căn biệt thự của Cung Huyền Thương lại cực kỳ ấm áp nên cô cũng không sợ mình không quen với thời tiết mà sinh bệnh.
Sau khi đi dạo quanh nhà một vòng thì trở lại sofa. Cung Huyền Thương đang gọi người chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn và vắt nước cam cho Lôi Hòa Nghi, sau đó mang ra phòng khách cho cô.
- Em đợi một lát nhé, sẽ có người mang nguyên liệu đến ngay!
- Vâng ạ!
- Em sẽ ở đây bao lâu?
- Chắc khoảng 3 - 4 ngày nữa em sẽ về! Còn xem ý đạo diễn nữa!
- Vậy anh ở đây vài ngày với em!
- Không ảnh hưởng đến công việc của anh chứ?
- Không ảnh hưởng, huống chi bận cách mấy cũng không đến mức không có thời gian dành cho em.
Lôi Hòa Nghi mỉm cười gật đầu, chậm rãi uống nước cam Cung Huyền Thương mang ra, nói chuyện với anh về khoảng thời gian vừa qua đến khi tiếng chuông cửa vang lên, anh mới đứng dậy đi ra cầm nguyên liệu vào.
Lôi Hòa Nghi cũng theo anh vào nhà bếp, đeo tạo dề lên bắt đầu vào việc. Cung Huyền Thương đứng một bên muốn phụ giúp thì bị Lôi Hòa Nghi đẩy ra ngoài:
- Anh ra ngoài đi, hiếm hoi lắm em mới được vào bếp một lần, anh để em đích thân nấu cho anh một bữa đi mà…
- Được rồi được rồi, anh ra ngoài, nhớ cẩn thận nhé em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương ngồi ngoài phòng khách xử lý công việc, thỉnh thoảng lắng nghe động tĩnh trong phòng bếp, không có gì khác lạ thì cũng yên tâm. Hơn nửa tiếng sau Lôi Hòa Nghi thò đầu ra gọi anh vào ăn cơm, Cung Huyền Thương gập laptop lại vào phòng ăn, Lôi Hòa Nghi tháo tạp dề rửa tay sạch sẽ, vừa quay người đã va vào lồng ngực của Cung Huyền Thương, anh cúi xuống hôn cô một cải, vẻ mặt hạnh phúc.
- Vất vả cho em rồi!
- Vất vả gì chứ, anh chẳng phải cung nấu cho em sao?
Nói rồi Lôi Hòa Nghi kéo tay anh đi đến bàn ăn ngồi xuống, thức ăn còn nóng thơm phức, đều là món ăn chuẩn hương vị truyền thống mà các nhà hàng Trung ở London khó mà nấu ra được, Cung Huyền Thương thỏa mãn ăn từng miếng lớn, cũng gắp thức ăn vào bát Lôi Hòa Nghi chất thành một ngọn núi nho nhỏ.
- Anh thấy em ốm đi đấy, có phải lại ăn uống không khoa học không?
- Là anh thấy em ốm thôi…
- Cả đoạn đường về anh đều ôm em, em ốm thế nào anh còn không biết chắc…
- Là ảo giác của anh đấy… rõ ràng em ăn no ngủ tốt mà…
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi một cái, cô liền chột dạ… quả thật từ lúc từ Hà Nam về cô ăn ít hơn mà chất lượng giấc ngủ cũng kém hơn, chỉ là không biết bản thân có sút cân nào không thôi, cô sợ Cung Huyền Thương nhận ra…
Cung Huyền Thương thấy vẻ chột dạ của cô thì thở dài:
- Được rồi, mấy ngày ở đây anh còn không vỗ béo được em sao?
Lôi Hòa Nghi chỉ cười không nói gì, anh quả thật có cái bản lĩnh này, nếu anh đã nói mấy ngày này sẽ ở đây với cô thì nhất định sẽ dành phần lớn thời gian với cô mà không phải bận công việc quá nhiều. Mà hai người đơn độc ở chung không có công việc thì chỉ việc ăn, chơi ngủ nghỉ và… Lôi Hòa Nghi lặn lẽ cuối đầu ăn cơm, chợt cảm thấy Cung Huyền Thương cố tình gắp cho cô một ngọn núi nhỏ đầy thức ăn là để cô giữ sức cho buổi tối. Mà quả thật tối nay Lôi Hòa Nghi sẽ rất mất sức…
Dùng bữa tối xong thì Cung Huyền Thương rửa bát, Lôi Hòa Nghi đi dạo vài phút cho tiêu cơm rồi lên phòng lấy đồ vào phòng tắm. Cung Huyền Thương sau khi rửa bát xong cũng về phòng, nhìn phòng tắm bật đèn thì khẽ cười, thay đồ ra khoác lên một chiếc áo choàng trắng rồi ung dung mở cửa bước vào.
Lôi Hòa Nghi đang ngâm trong bồn tắm, cánh hoa hồng nổi trên mặt nước đối lập với làn da trắng như bạch ngọc của cô tạo thành một mỹ cảnh hút mắt người nhìn. Nghe tiếng cửa mở, Lôi Hòa Nghi quay sang nhìn, thấy Cung Huyền Thương chỉ khoác áo choàng để lộ vòm ngực gợi cảm thì đỏ mặt, anh cũng không chậm chạp mà cởi áo choàng mắc lên giá treo đồ rồi bước vào.
Bồn tắm diện tích lớn cho nên chẳng hề chật chội nhưng Cung Huyền Thương lại không biết vô tình hay cố ý mà cứ dán chặt vào người Lôi Hòa Nghi. Da thịt màu đồng kề sát làn da trắng sáng của Lôi Hòa Nghi, sự đối nghịch đánh mạnh vào thị giác, một mãnh mẽ rắn rỏi một nhỏ bé yêu kiều đẹp đôi đến lạ.
Nước tắm đã ấm da thịt Cung Huyền Thương càng ấm hơn khiến mặt Lôi Hòa Nghi đỏ rực như một quả cà chua, gương mặt anh kề sát bên tai, hơi thở nóng rực khiến Lôi Hòa Nghi run rẩy không thôi. Vòng tay dưới nước ôm lấy eo Lôi Hòa Nghi, xúc cảm mềm mại trơn trượt khiến Cung Huyền Thương mê luyến…
- Anh nhớ em lắm…
Lôi Hòa Nghi bị một câu của anh làm cho tâm can đều mềm như bông, chậm rãi xoay người, mặt nước lay động khiến những cánh hoa hồng dính lên da thịt cô, quyến rũ chết người. Gương mặt Lôi Hòa Nghi kề sát cơ ngực Cung Huyền Thương, cô từ từ hạ môi xuống, yết hầu bị nụ hôn của Lôi Hòa Nghi kích thích mà không ngừng lên xuống, Cung Huyền Thương rên nhẹ một tiếng ôm lấy lưng Lôi Hòa Nghi.
- Em… đùa với lửa?
Lôi Hòa Nghi không đáp, mị nhãn như tơ nhìn anh hệt như một tiểu hồ ly đang câu nhẫn nhân tâm, ánh mắt nóng rực của Cung Huyền Thương hoàn toàn thần phục dưới dáng vẻ phong tình vạn chủng của Lôi Hòa Nghi, con tim không khỏi rung động. Không đợi anh lên tiếng, nụ hôn của Lôi Hòa Nghi lại lần nữa rơi xuống, đáp lên xương quai xanh của anh. Anh vẫn luôn đeo sợi dây chuyền cô tặng vào sinh nhật 30 tuổi, chưa từng tháo ra, cô rất thích nhìn cảnh tượng sợi dậy chuyền lẳng lặng nằm trên xương quai xanh của anh, rất đẹp rất quyến rũ. Lúc trước cô rất thích yết hầu của anh nhưng không biết khi nào cô đã mê luyến xương quai xanh của anh như vậy, rất thích… cực kỳ thích. Nụ hôn của Lôi Hòa Nghi không ngừng rơi xuống từ bả vai đến ngực, hõm cổ khiến da thịt Cung Huyền Thương nóng rực một mảng.
Cơ địa cơ thể anh ấm, đôi môi của Lôi Hòa Nghi lại hơi lạnh nhưng mỗi lần hôn xuống đều khiến cả người Cung Huyền Thương như bốc lên một ngọn lửa. Lúc này một bên ngực anh đã nằm trong khoang miệng ấm áp của Lôi Hòa Nghi, bị cô trêu đùa như những lần trước anh dày vò ngực cô. Thân dưới một cỗ nhiệt hỏa bốc lên khiến gương mặt của Cung Huyền Thương đỏ rực, ánh mắt cũng hằn lên tơ máu hiện rõ khát vọng muốn dày vò cô gái trước mặt.
Lôi Hòa Nghi cũng cảm giác được hạ thân bị một vật nóng bỏng chạm vào, cô hạ tay xuống khẽ nắm lấy vật to lớn của anh vỗ về. Cung Huyền Thương được an ủi không khỏi gầm lên thỏa mãn. Lôi Hòa Nghi khẽ nâng người, cúi đầu hôn môi Cung Huyền Thương, anh lập tức vươn tay ôm lấy cả người cô, giống như người đang đi trên sa mạc gặp được ốc đảo mà khoang miệng ấm áp kia là nguồn nước cứu mạng. Dưới nụ hôn cuồng dã của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi chống hai tay lên vai anh, hạ thân nhắm chuẩn vị trí ngồi thẳng xuống, Cung Huyền Thương gầm lên một tiếng thoải mái mút nhẹ môi Lôi Hòa Nghi mà cô vì đau đớn không khỏi cắn anh một cái, hai tay trên vai cũng vô thức dùng lực để lại mấy vết móng tay. Cung Huyền Thương hoàn toàn không để tâm chút đau đớn đó, toàn bộ lực chú ý đều đặt tại nơi hạ thân được bao bọc bởi vùng cấm địa mềm mại ấm áp nào đó. Lôi Hòa Nghi chận rãi động đậy hạ thân nhịp nhàng, cô có thể khống chế lực đạo và tốc độ để bản thân cảm thấy thoải mái nhất nhưng Cung Huyền Thương lại không đủ thỏa mãn, chỉ là hiếm khi cô chủ động nên anh cũng ráng nhịn. Đến khi eo hông Lôi Hòa Nghi mỏi nhừ, cô gục lên vai anh thở dốc, Cung Huyền Thương mới bắt đầu ra tay. Anh xoay người cô lại, Lôi Hòa Nghi chống tay vào thành bồn tắm, đưa lưng về phía anh, hạ thân xoay một vòng khiến hai chân cô không khỏi run rẩy khụy xuống may mà còn có anh đỡ nên không có chìm xuống bồn tắm. Cung Huyền Thương giữ hai bên eo Lôi Hòa Nghi bắt đầu đưa đẩy, mặt nước vì cử động của anh mà không ngưng lay động lăn tăn. Âm thanh nước tràn ra ngoài hòa lẫn cùng tiếng kêu của Lôi Hòa Nghi như một âm thanh kích thích khiến Cung Huyền Thương càng cuồng nhiệt, nhìn tấm lưng trắng trẻo hoàn mỹ không ngừng đưa đẩy trước mặt, Cung Huyền Thương cúi xuống đặt lên vô số nụ hôn yêu thương. Cho đến khi vật to lớn đang vùi trong cơ thể cô gái cảm nhận được một đợt siết chặt, Cung Huyền Thương biết cô tới, quả nhiên cả người Lôi Hòa Nghi run rẩy hét lên một tiếng mềm mại tận xương rồi thở dốc gục xuống thành bồn.
Cung Huyền Thương sợ cô bị lạnh nên ôm cô dậy, xoay mặt cô lại trao nhau một nụ hôn ướt át, cuộc hoan ái vẫn còn tiếp tục, Cung Huyền Thương vòng tay giữ chặt thân thể Lôi Hòa Nghi, chậm rãi đứng dậy, hạ thân va chạm khiến Lôi Hòa Nghi không khỏi mềm oặt dựa cả vào Cung Huyền Thương. Anh bế cô bước ra khỏi bồn tắm, Cung Huyền Thương ngồi trên thành bồn, hai chân Lôi Hòa Nghi kẹp chặt eo anh, thân dưới tiếp xúc thân mật không chút kẽ hở, vốn dĩ từ trong nước bước ra sẽ có hơi lạnh nhưng dưới sự gắn kết chặt chẽ này cả Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều chỉ thấy cơ thể nóng bừng, chỉ muốn làm gì đó để giải tỏa.
Mái tóc được quấn bởi tấm khăn nhỏ của Lôi Hòa Nghi không biết đã rơi ra khi nào mà bung xõa ra cọ lên tay Cung Huyền Thương có chút ngứa, trên thân thể hai người dính không ít cánh hoa hồng, màu đỏ nổi bật trên da thịt cộng với cảnh tượng ngọt ngào nóng bỏng này mê hoặc đến lạ kỳ. Cung Huyền Thương nhìn vẻ mặt vì bị lấp đầy mà trở nên đỏ ửng mơ màng của Lôi Hòa Nghi không khỏi bật cười, điều chỉnh tư thế sau đó hai tay từ từ đi xuống ôm lấy bờ mông căng tròn co dãn của cô nâng lên… hạ xuống khiến Lôi Hòa Nghi bị kích thích đến run chân không ngừng rên rỉ. Cơ thể vừa cao trào nào chịu được kích thích mãnh liệt như vậy, Cung Huyền Thương cảm nhận được cô bây giờ so với lúc nãy chặt hơn rất nhiều, khiến anh sung sướng tưởng như linh hồn cũng sắp bị cô hút đi.
Cặp nhũ phong mềm mại cọ vào ngực Cung Huyền Thương khiến anh khó lòng rời mắt, da thịt trước ngực trắng sáng đến mức thấy cả tĩnh mạch có một sức hút kỳ lạ, gương mặt điển trai cúi xuống ngậm lấy một bên ngực cắn mút, một tay cũng dời từ mông lên nhào nặng bên nhũ phong còn lại. Trên dưới đều bị kích thích, Lôi Hòa Nghi siết chặt hai tay ôm cổ Cung Huyền Thương, đầu ngửa ra sau, cơ thể xinh đẹp tạo thành một độ cong mê người càng khiến động tác của Cung Huyền Thương thêm thuận lợi.
- Thương… anh… đừng… a… ức… đừng…
Cung Huyền Thương tựa đầu vào ngực cô, nhìn lên gương mặt mê man của Lôi Hòa Nghi trêu chọc:
- Không phải lúc nãy em cũng làm thế với anh sao, hửm?
Nói rồi lại cúi đầu khẽ cắn lên bầu trắng trẻo căng mềm để lại một dấu đỏ mờ mờ ảo ảo sau đó lại khẽ liếm nhũ hoa xinh đẹp yêu kiều khiến cả người Lôi Hòa Nghi tê dại đến run rẩy, hai người bắt đầu đại chiến ba trăm hiệp suốt cả một đêm…
Một đêm nay vì Lôi Hòa Nghi chủ động hiến dâng mà trở nên nồng nhiệt điên cuồng, từ chiến trường trong phòng tắm ra đến phòng ngủ rồi sofa, không biết hai người đã làm bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu tư thế. Lôi Hòa Nghi ban đầu còn bạo dạn càng về sau đã nửa tỉnh nửa mê mặc cho Cung Huyền Thương mặc sức tùy ý, cả người vị dày vò đến tê liệt…
Hai người tính từ lúc ở thủ đô mặc dù xa nhau không lâu nhưng lúc đó cơ thể Lôi Hòa Nghi không cho phép nên thực tế phải từ lúc kết thúc hôn lễ của Lôi Lăng Quân hai người đã không thân mật. Có trời mới biết lúc gặp lại Lôi Hòa Nghi ở quán cafe Cung Huyền Thương đã phải kiềm chế thế nào mới không bế cô đi ngay tức khắc mà phải nín nhịn đến buổi tối. Lại hiếm hoi có một lần cô chủ động, Cung Huyền Thương mà không dốc hết tinh lực lại có lỗi với em trai mình quá.
Cái kết cho nột đêm vận động không ngừng nghỉ là đến chiều hôm sau Lôi Hòa Nghi mới thức dậy. Cả cơ thể chi chít dấu vết hoan ái do Cung Huyền Thương để lại, mà lúc cô thức giấc Cung Huyền Thương vẫn còn bên cạnh, cô không rời giường anh cũng không rời giường cho nên cảnh tượng hiện tại là hai người không một mảnh vải che thân nằm trên giường.
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương, trên người anh cũng có không ít vết cào cấu và dấu cắn cô tạo ra nhưng anh da dày thịt béo nên trông không rõ ràng cũng không dọa người như Lôi Hòa Nghi. Nhớ lại một màn điên cuồng tối qua, mặt già Lôi Hòa Nghi đỏ lên. Có lẽ vì tâm trạng ủ dột tích tụ lâu ngày nên anh vừa nói nhớ cô đã không chút do dự đưa mình vào miệng cọp bất kể hoàn cảnh. Cũng nay Cung Huyền Thương vẫn còn tỉnh táo, lần đầu trong phòng tắm không dùng bao nên anh cẩn thận không bắn vào trong, những lần sau anh có dùng nên cũng không vấn đề gì nếu không e là vài tháng sau hai người phải kết hôn rồi.
Có lẽ cảm nhận được sự xấu hổ của Lôi Hòa Nghi mà Cung Huyền Thương khẽ cười, hai mắt dịu dàng nhìn cô vươn tay ôm thân hình mềm mại vào lòng.
- Em còn xấu hổ sao?
Lôi Hòa Nghi tìm một tư thế thoải mái trong lòng Cung Huyền Thương mà nằm rồi đáp:
- Da mặt em còn chưa dày tới mức có thể hình thản như không…
- Không sao, làm thêm vài lần sẽ quen…
Lôi Hòa Nghi liếc anh một cái, ôi đàn ông… Cung Huyền Thương bỏ qua ánh mắt khinh vỉ của cầm, bàn tay to lớn mạnh mẽ cầm lấy bàn tay thon thả tinh tế của Lôi Hòa Nghi đưa lên miệng hôn, nhìn vào ngón trỏ có một vết xước đã lên da non của cô.
- Sao em lại bị thương?
Lôi Hòa Nghi nhìn vết xước nhỏ như không chỉ còn vài tiếng nữa là lành… Song lại nhìn gương mặt đang nhăn lại của Cung Huyền Thương mà câm nín.
- Chỉ là một vết xước thôi mà anh, em có phải búp bê sứ đâu mà bị thương một chút sẽ chết…
Cung Huyền Thương cầm tay cô khẽ hôn lên vị trí bị thương nơi ngón trỏ.
- Vợ của anh bị thương một chút anh cũng xót!
- … Em đói rồi!
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi rồi cúi đầu hôn lên trán cô:
- Mất sức cả đêm dĩ nhiên nhất định rất đói, em nằm đây đi, anh đi nấu bữa sáng cho em.
Giây trước vừa cảm động vì anh xót cô giây sau đã bị một câu của anh làm cho cảm lạnh. Lôi Hòa Nghi tự hỏi cô bị một vết xước anh đã đau lòng sao lúc anh làm cô đến nằm liệt giường sao không thấy anh xót vậy chứ?
Cung Huyền Thương hôn nhẹ lên gương mặt đầy vẻ hờn giận của Lôi Hòa Nghi một cái sau đó xuống giường. Thân hình cao lớn hoàn mỹ như một bức tượng nghệ thuật được đẽo gọt tỉ mỉ đập vào mắt khiến Lôi Hòa Nghi đỏ mặt, đặc biệt là những vết thương như mèo cào trên lưng anh càng khiến cô không biết giấu mặt đi đâu. Cung Huyền Thương chậm rãi mặc một chiếc áo choàng, có lẽ vì cảm nhận được ánh mắt của Lôi Hòa Nghi mà quay lại nhìn cô rồi cười vang, bước tới bẹo má cô:
- Đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi mà em còn xấu hổ?
Nói xong chân dài lập tức bước ra khỏi phòng trước khi ăn phải một chiếc gối của Lôi Hòa Nghi. Sau khi Cung Huyền Thương rời khỏi phòng, Lôi Hòa Nghi muốn vào nhà vệ sinh nhưng vừa động thì xương cốt cả người đã răng rắc như sắp nát đến nơi, cô bỏ cuộc nằm im trên giường.
Nửa tiếng sau Cung Huyền Thương trở lại với khay thức ăn, cô nhìn anh vươn hai tay, anh bật cười đặt khay thức ăn lên bàn rồi bước tới bế Lôi Hòa Nghi đang cuộn mình trong chăn vào nhà vệ sinh. Cách một bức tường kính là phòng tắm, những hình ảnh xấu hổ đêm qua lại xuất hiện, Lôi Hòa Nghi vệ sinh cá nhân mà mặt không ngừng đỏ lên. Cung Huyền Thương đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ trầm tư:
- Hình như tối qua chúng ta cũng làm ở chỗ này?
Lôi Hòa Nghi hung hăng liếc anh, còn nói, từ phong tắm ra lavabo đến trước gương, có chỗ nào không bị anh càn quét qua, làm nhiều quá đến nổi bản thân anh cũng không nhớ rõ. Người đàn ông này từ lúc ăn được mỹ vị càng lúc càng xấu xa.
Cung Huyền Thương thấy vẻ mặt xấu hổ đến đỏ rực của Lôi Hòa Nghi thì mê mẩn không thôi, đợi cô lau mặt xong thì cúi đầu hôn xuống.
- Anh cảm thấy không tồi, lần sau thử thêm vài chỗ khác…
- Anh câm miệng cho em!
Không biết xấu hổ, đại sắc lang, lưu manh, vô sỉ,… trong lòng Lôi Hòa Nghi thầm mắng anh trăm ngàn lần. Bộ xương già của cô sắp nát đến nơi rồi anh còn nghĩ tới lần sau. Cung Huyền Thương bật cười, bế cô ra ghế sofa ngồi xuống, anh ngồi trên ghế, cô ngồi trên đùi anh, trên người vẫn quấn tấm chăn mà chưa thay đồ.
- Nghi công chúa mau ăn nào, anh còn đưa em đi dạo đường phố London nữa!
Nghe đến dạo Lôi Hòa Nghi mới bình tĩnh lại chút mà dùng bữa, cô ăn đồ ăn của cô còn Cung Huyền Thương ăn thì ít ăn đậu hũ của cô lại rất chăm chỉ. Lôi Hòa Nghi tức mà không làm gì được, hai hàng lông mày thiếu điều co giật vì giận, khó khăn lấp đầy bụng đói cô bắt đầu thay đồ để ra ngoài đi dạo cùng Cung Huyền Thương.