Chương 176: Cuối tuần
Sau khi tiễn Cao tổng về thì Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương vào lại phòng khách, Kỷ Tuyên vẫn còn ở lại, mặc dù là cuối tuần nhưng thân là trợ lý thân cận của Cung Huyền Thương thì anh ta phải luôn trong tâm thế sẵn sàng nhận lệnh, hiện tại cũng không ngoại lệ. Cung Huyền Thương đưa giấy tờ sở hữu căn hộ cho Kỷ Tuyên đi làm việc với luật sư hoàn thành nốt thủ tục còn lại. Kỷ Tuyên lúc này mới rời đi, Cung Huyền Thương vào bếp cắt ít trái cây cho Lôi Hòa Nghi, cô đột nhiên lên tiếng:
- Em vẫn không hiểu… sao anh lại vui vẻ nhận quà của Mặc Thần ca ca như vậy?
- Cá nhân anh cho rằng mình không có lý do gì để từ chối cả. Thứ nhất, việc anh xem anh ta là tình địch hoàn toàn không liên quan đến việc anh ta tặng quà mừng cưới cho chúng ta là gì, nếu quan tâm thì anh chỉ quan tâm quà em tặng anh ta mang bao nhiêu tình cảm mà thôi. Thứ hai, nếu anh thẳng thừng từ chối chẳng khác nào nói với anh ta rằng anh còn rất để tâm địa vị của anh ta trong lòng em trong khi bây giờ anh và em là vợ chồng hợp pháp, Sở Mặc Thần đã không còn bất kỳ cơ hội nào. Thứ ba, mặc dù anh rất có tiền cũng có rất nhiều bất động sản nhưng anh cũng không ngại sở hữu thêm nhiều bất động sản hơn nữa, Hoa quốc không phải Mỹ hay phương Tây, phải đóng thuế nhà ở hay thuế thừa kế cho nên bất cứ bất động sản nào chẳng cần bỏ vốn mà vẫn sở hữu được anh đều không ngại, tương lai cho con chúng ta thêm nhiều một chút tài sản thừa kế, huống chi thứ tài sản gọi là đất đai đều không thể tái tạo hay mở rộng, một nơi đắt giá như Tomson Riviera tại sao anh phải từ chối? Không giấu gì em, mặc dù chúng ta ở Trường Hoa Viện Phủ nhưng anh cũng đã tính đến việc mua vài chung cư ở Tomson Riviera cho con chúng ta sau này, bây giờ có một căn penthouse trước mặt, anh không ngốc mà từ chối. Thương nhân như chúng ta luôn phải đặt lợi ích lên đầu, không vì mình thì cũng là vì gia tộc và con cháu đời sau, em hiểu mà!
Cung Huyền Thương nói một hơi dài khiến Lôi Hòa Nghi phải mất vài giây để tiêu hóa, nhìn anh không chớp mắt, Cung Huyền Thương khẽ cười lấy khăn giấy lau đi nước trái cây dính bên khóe miệng cô.
- Đừng nói rằng em nghĩ anh nhỏ mọn đến mức không cho em nhận quà của Sở Mặc Thần đó nha?
- Em quả thật đã nghĩ vậy!
- Cô ngốc, mặc dù trước kia anh rất e ngại anh ta nhưng bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh sợ gì chứ. Hơn nữa…trước kia anh ta cứu em một mạng, anh không quên, càng không thể bày tỏ thái độ không vui nếu anh ta quan tâm em, hiện tại người ta tặng quà mừng cưới…anh cho rằng Sở Mặc Thần là chân thành chúc phúc cho chúng ta, anh sẽ không từ chối ý tốt này!
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương rồi khẽ gật đầu:
- Hồi đầu em còn cho rằng anh sẽ từ chối nhưng hóa ra em sai rồi, tư bản như anh sẽ không bỏ qua bất kỳ lợi ích nào… hơn nữa chồng cuả em tuyệt đối không nhỏ mọn.
- Em đang khen hay là đang móc mỉa chồng mình vậy, hmm?
- Anh nghĩ thế nào thì chính là như vậy đó…
- Nghịch ngợm!
Lôi Hòa Nghi bật cười, hoàn toàn không che giấu được niềm vui nơi đáy mắt, Cung Huyền Thương kéo cô vào lòng hôn lên mặt mấy cái như trừng phạt, đổi lại bị cô đánh yêu vào ngực, vừa đấm vừa xoa đút cho anh ăn việt quất. Hai người ngồi trên sofa vừa ăn vừa trò chuyện, trái cây tươi ngon khiến Lôi Hòa Nghi ăn đến quên thời gian, Cung Huyền Thương cũng không cản, đều là trái cây nhà trồng nên anh không lo lắng lắm, biết Lôi Hòa Nghi thích ăn hoa quả nên Cung Huyền Thương đã trưng dụng một phần đất sau biệt phủ cách cánh rừng của Natch không xa cải tạo lại cho phù hợp để trồng các loại hoa quả mà Lôi Hòa Nghi thích. Thuê thêm đội ngũ làm vườn chuyên nghiệp chăm sóc, bây giờ một năm bốn mùa đều sẽ có hoa quả tươi mát cho Lôi Hòa Nghi, dù trái mùa cũng không cần sợ không có, chỉ cần cô nói muốn ăn đều sẽ ăn được ngay. Cung Huyền Thương không ăn nhiều nên thỉnh thoảng Lôi Hò Nghi chỉ đút anh vài miếng còn lại đều là cô vừa ăn vừa xem tivi, còn anh ngắm cô.
Đến khi Lôi Hòa Nghi ăn xong thì người giúp việc bước vào:
- Ông chủ, phu nhân, người bên công trình đến rồi ạ?
Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hiểu vấn đề quay sang nhìn Cung Huyền Thương, ánh mắt anh thấp thoáng ý cười, đứng dậy cầm tay Lôi Hòa Nghi ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có gì, chỉ là anh cảm thấy người khác đã tặng quà mừng cưới cho chúng ta rồi nên anh cũng muốn làm chút gì đó cho em sẵn tiện thêm chút màu sắc cho ngôi nhà nhỏ này mà thôi!
- Em thấy nhà chúng ta bây giờ rất tốt rồi mà anh… nghĩ lại thì mấy hôm nay chẳng phải trong khuôn viên đang xây đài phun nước sao, chẳng lẽ có liên quan?
Lôi Hòa Nghi là nữ chủ nhân của ngôi nhà nhưng nếu không để ý cũng không nhớ nhà mình sắp có thêm một đài phun nước. Bởi lẽ đội ngũ xây dựng đến thi công sau khi cô đã đi làm, kết thúc công việc trước khi cô tan ca về nhà nên nếu không phải trong khuôn viên xuất hiện thêm một đài phun nước xây dở dang cô cũng không phát hiện nhà mình đã có nhiều người vào thi công như vậy bởi vì bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp, mau lẹ yên tĩnh, dọn dẹp sạch sẽ không chút bụi bặm nào. Cô hỏi Cung Huyền Thương thì anh chỉ trả lời đại khái không tiết lộ hoàn toàn nên cô cũng có chút hiếu kỳ, bây giờ thấy anh thần bí vậy cũng thử đoán mò mà thôi. Đáp lại cô là nụ cười khẽ của anh và cái xoa đầu đầy yêu thương.
- Em cứ ra xem thử, anh đoán em sẽ thích, đây chính là chi tiết đắt giá của đài phun nước nhà chúng ta đấy.
- Anh làm em nóng lòng muốn xem quá…
- Đi thôi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ra trước sân nhà, đội ngũ thi công đã hoàn thành xong phần mô phỏng đài phun nước, trước mặt là một chiếc xe tải hớn đang chở gì đó, mọi người đang bàn bạc với nhau mang nó xuống.
Một người đàn ông trung niên ngoại quốc thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đã đến thì bước tới chào hỏi, xem dáng vẻ hẳn là lãnh đạo, Lôi Hòa Nghi lịch sự đáp lại, sau đó người đàn ông trò chuyện với Cung Huyền Thương bằng thứ ngôn ngữ mà Lôi Hòa Nghi không thể nghe hiểu, nhưng cô có thể đoán ra đây là tiếng Hy Lạp, hai người trò chuyện không lâu sau đó Cung Huyền Thương gật đầu như đồng ý, thấy thế người đàn ông đáp lại rồi quay người đi về phía xe tải phổ biến công việc.
- Anh đã nói gì với ông ấy vậy ạ?
- Chút vấn đề về bài trí đài phun nước thôi, không có gì đâu em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương nhìn thấy công nhân đã bắt đầu hành động mang thứ trên xe tải xuống thì ôm eo Lôi Hòa Nghi lui về sau tìm góc độ an toàn để đứng xem, nửa người anh gần như chắn trước người cô mang đến cảm giác che chở bảo vệ cực kỳ mãnh liệt, giống như nếu có chuyện gì đó xảy ra anh đều sẽ che chắn cho cô, Lôi Hòa Nghi nhìn bóng lưng anh cười hạnh phúc, hai tay nắm chặt tay Cung Huyền Thương nhìn mọi người làm việc.
Cho đến khi vật thể trong xe tải được nâng ra, bàn tay cầm tay Cung Huyền Thương của Lôi Hòa Nghi không khỏi siết chặt, hai mắt mở to ngỡ ngàng…
- Đây… đây là…
Cung Huyền Thương quay người lại, một tay vẫn để Lôi Hòa Nghi cầm lấy một tay vuốt tóc cô, đôi môi anh đặt lên vàng trán tinh tế xinh đẹp một nụ hôn dịu dàng nồng ấm.
- Thích không?
- Vâng, em thích lắm…
Lôi Hòa Nghi đáp lại Cung Huyền Thương sau đó ôm anh.
- Anh chuẩn bị từ khi nào vậy ạ?
- Ngay sau ngày chúng ta lãnh chứng!
- Có phải rất vất vả không?
- Không vất vả, không phải anh vẫn đi làm bình thường, ở bên cạnh em như mọi ngày, không bận rộn, không mệt mỏi hay sao?
- … Em không hi vọng anh vì em mà làm mọi chuyện bất chấp sức khỏe của mình!
- Bé con yên tâm, anh nhất định thật khỏe mạnh để chăm sóc em.
- Vâng!
Cung Huyền Thương lại hôn nhẹ lên môi Lôi Hòa Nghi một cái rồi ôm eo cô xem công nhân vận chuyển vật thể khiến Lôi Hòa Nghi phải ngạc nhiên. Thứ Cung Huyền Thương dày công chuẩn bị chính là một bức tượng sứ trắng điêu khắc dáng vẻ ngày ấy anh quỳ một chân cầu hôn Lôi Hòa Nghi với kích thước 2:1 so với chiều cao dáng vóc của anh và cô, Cung Huyền Thương đã đích thân nhờ một nghệ nhân điêu khắc danh tiếng của Hy Lạp điêu khắc cho mình và vận chuyển về nước trong thời gian sớm nhất. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy anh đã bỏ không ít tâm tư và vốn liếng cho kiến trúc này.
Từng đường nét của bức tượng đều tỉ mỉ tinh tế như thật, ngũ quan gương mặt giống đến 9 phần, váy áo trang sức của tượng đều sống động đẹp vô cùng, từng sợi tóc móng tay đều được trau chuốt hoàn mỹ đến cực điểm, ngay cả nụ cười cũng được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, đặc biệt là viên kim cương Euphoria anh dùng để cầu hôn được thay bằng một viên pha lê Swarovski kích thước màu sắc tương tự không ngừng tỏa sáng, bức tượng sứ trắng được phủ một lớp nhũ bạc bên ngoài, dưới ánh nắng tỏa ra một tầng ánh sáng bạc rực rỡ, cùng với những tia nước được phun ra trông sinh động vô cùng. Bức tượng này sẽ được đặt tại trung tâm trên đài phun nước, xung quanh trang trí thêm vô số loài hoa xinh đẹp và tượng bồ câu, lắp đặt thêm hệ thống đèn tân tiến hiện đại nhất để buổi tối cũng có thể tỏa sáng, cùng với hiệu ứng phun nước sẽ tạo nên một kiến trúc vô cùng đẹp đẽ rung động.
Sau khi mọi người cố định vị trí bức tượng theo yêu cầu của Cung Huyền Thương thì bắt đầu chỉnh sửa và trang trí hoa cũng như kiểm tra thử hiệu ứng phun nước. Sau khi chắc chắn mọi thứ hoàn hảo như mong đợi mới hoàn thành những công đoạn cuối cùng. Lôi Hòa Nghi ngắm nhìn đài phun nước chất chứa tình yêu của Cung Huyền Thương mà không khỏi kích động nắm tay anh.
- Bức tượng này thật sự quá đẹp!
- Anh biết em sẽ thích mà!
- Có điều gì anh làm mà em không thích đâu chứ… ngoại trừ việc anh không quan tâm đến sức khỏe của mình!
- Anh đã là người có vợ rồi nên từ giờ anh sẽ ngoan!
Lôi Hòa Nghi hừ một tiếng sau đó tiếp tục xem mọi người làm việc, đồng thời gọi người giúp việc chuẩn bị một ít nước trái cây, trà thảo mộc, bánh ngọt và trái cây cho mọi người.
Đến trưa thì đài phun nước cũng hoàn thành, người thi công khởi động hệ thống phun nước, ngay lập tức bồn nước được lấp đầy và bắt đầu chuỗi chu kỳ không hồi kết. Người giúp việc dẫn công nhân vào nhà để bọn họ ăn gì đó trong khi vợ chồng Cung Huyền Thương đi xem đài phun nước.
Bể nước có hình tròn diện tích rất lớn, hệ thống vòi phun cũng tân tiến và hiện đại, nhiều vòi phun nhỏ xen lẫn với nhau trên dưới liên tục phun nước hệt như một đóa hoa sen chớm nở, mà bức tượng đặt ở trung tâm lại như nhụy hoa là linh hồn của đài phun. Từng tia nước nhỏ li ti bắn ra làm cho không khí mát lạnh theo, Lôi Hòa Nghi đã không chờ được mà kéo Cung Huyền Thương đến xem. Bàn tay trắng nõn tinh tế thả xuống mặt bể, di chuyển theo dòng nước tận hưởng cảm giác mềm mại mát lạnh vô cùng thoải mái, ánh mắt cô tràn đầy tình ý nhìn bức tượng lớn trước mặt, hệt như nhắc nhở Lôi Hòa Nghi rằng có một người đàn ông yêu cô rất nhiều, sẵn lòng làm mọi thứ chỉ để đổi lấy nụ cười của cô. Trường Hoa Viện Phủ lớn như vậy nhưng từng ngóc ngách kiến trúc từ lớn đến nhỏ đều ấn chứa tình yêu Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi, anh dùng tình cảm của mình cho Lôi Hòa Nghi một chốn về ngập tràn yêu thương, một tổ ấm hạnh phúc, để cô vĩnh viễn không cảm thấy xa lạ cô đơn, để cô cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra cũng luôn có một người yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Cung Huyền Thương bước tới dùng lòng bàn tay mình phủ lên đầu Lôi Hòa Nghi.
- Trưa rồi, vào nhà thôi em, giờ này đứng bên ngoài phơi nắng không tốt!
- Dạ!
Trời tháng chín nắng nào có gat gắt như vậy nhưng anh đã quan tâm như thế Lôi Hòa Nghi sao có thể từ chối, cô khoác tay Cung Huyền Thương đi vào nhà. Đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, mà những công nhân kia cũng đã ăn xong đang báo cáo công việc cho cấp trên, Cung Huyền Thương đi ngang quản gia dùng ánh mắt ra hiệu cho ông thưởng thêm cho bọn họ sau đó anh tiếp tục ôm eo Lôi Hòa Nghi đi về phía nhà ăn.
- Hôm nay em muốn đi đâu không?
- Em cũng chưa nghĩ ra chúng ta nên làm gì, có cảm giác chỉ ở nhà loanh quanh một vòng cũng đã hết ngày rồi nên không cần ra ngoài.
- Cuối tuần không làm gì lại không công bằng với cả tuần vất vả, hôm nay anh đưa em đi chơi vậy!
- Vậy em nghe anh!
Ăn trưa xong thì hai vợ chồng về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, Cung Huyền Thương bảo tài xế lái xe đến Tomson Riviera để xem căn penthouses cần trang trí chỉnh sữa gì không. Lôi Hòa Nghi cũng không vội vã đi xem nhưng nghĩ lại nếu cứ để mãi đến lúc nào đó cần dùng thì sửa lại không kịp nên cũng không phản đối.
Căn penthouses được trang trí nội thất đầy đủ, có phong cách tiện nghi hiện đại, tối giản sang trọng, bất cứ tầng lớp độ tuổi nào cũng có thể phù hợp cho nên căn bản hai vợ chồng không cần phải chỉnh sửa lại gì hết. Chỉ việc căn dặn quản lý tòa nhà thường xuyên lau dọn quét tước, đảm bảo nơi này sạch sẽ mọi lúc.
Xem nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian nên rất nhanh hai người đã rời khỏi đi xuống sảnh. Lôi Hòa Nghi cởi túi xách đưa cho Cung Huyền Thương.
- Anh cầm dùm em nhé, em đi bên đây một lát!
- Được, anh ở đây chờ em.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh, Cung Huyền Thương đeo túi xách của vợ lên vai rồi gọi cho Kỷ Tuyên bảo anh ta mua vé xem phim để anh và Lôi Hòa Nghi sẽ đến rạp ngay. Không thể không nói Cung Huyền Thương trời sinh đã nổi bật, dù chỉ đứng đó không làm gì cũng có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái. Xuất hiện ở Tomson Riviera có rất nhiều tầng lớp nhưng thấp nhất cũng là trung lưu có chút tài sản, khí chất của Cung Huyền Thương lại quá xuất sắc vừa nhìn đã biết là người sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp huống chi độ nhận diện của anh với công chúng luôn rất cao, người đàn ông như anh là niềm ao ước của biết bao cô gái, dù chiếc túi xách đắt tiền đang được anh đeo trên vai vẫn còn đó cũng không khiến bọn họ thôi tham lam mơ mộng. Cho dù Cung Huyền Thương đã có một cô người yêu ưu tú xuất sắc thì sao, một người đàn ông thành công giàu có không thể thỏa mãn với việc chỉ có một người phụ nữ. Không thấy Lôi Hòa Nghi bên cạnh anh không ít cô gái đã ngo ngoe rục rịch muốn tiếp cận, sau cùng một cô gái vẻ ngoài không tồi hạ quyết tâm cầm lấy điện thoại tiến về phía Cung Huyền Thương, chỉ cần có được thông tin liên lạc thì cũng xem như thành công bước đầu.
- Cung tổng… thật không ngờ lại gặp anh ở đây, trùng hợp quá, anh còn nhớ không, chúng ta từng gặp nhau trước đây rồi, tôi là Trưởng phòng Marketing của…
- Anh yêu à, em xong rồi!
Cô gái kia còn chưa giới thiệu xong,Cung Huyền Thương còn chưa kịp nhíu mày thì giọng nói ngọt ngào nũng nịu của Lôi Hòa Nghi vang lên khiến anh khẽ cười quay người nhìn cô, Lôi Hòa Nghi bì bạch chạy đến đáng yêu như con chim cánh cụt, ôm lấy cánh tay Cung Huyền Thương nhìn cô gái đối diện.
- Cô là…
Lôi Hòa Nghi nhìn cô gái trước mặt rồi nhìn lại Cung Huyền Thương…
- Người quen của anh sao ạ?
- Anh không quen!
- Thấy hai người đứng lâu như vậy em còn tưởng là bạn cũ của anh cơ!
Cung Huyền Thương sợ hãi nuốt nước bọt vì anh cảm thấy hai tay Lôi Hòa Nghi ôm cánh tay đang siết chặt, cô còn khẽ nhéo anh nữa, mặc dù sức lực không lớn còn cách một tầng áo vest nhưng sao anh có thể không nhận ra Lôi Hòa Nghi đang không vui, cô chỉ không nỡ dùng lực mà thôi. Cung Huyền Thương thẳng lưng, cúi đầu hôn lên tóc Lôi Hòa Nghi.
- Bạn cũ của anh không nhiều cho nên anh đều nhớ rõ, còn vị tiểu thư này là ai anh thực sự không biết…
- Vậy sao?
Lôi Hòa Nghi nâng cao giọng rồi nhìn cô gái đối diện, cô ta á khẩu không nơi được gì, khẽ liếc Cung Huyền Thương như đang cầu cứu nhưng anh nào dám ho he, chỉ một lòng ôm Lôi Hòa Nghi vuốt lông, cô ta không tìm được bậc thang đi xuống chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu.
- Xin lỗi… là tôi nhận nhầm người!
- Vậy hi vọng lần sau cô có thể nhận ra chính xác người cần tìm!
- Xin lỗi, tôi xin phép!
Cô gái kia vội vã rời khỏi hiện trường xấu hổ này, Lôi Hòa Nghi cũng thu lại nụ cười trên mặt quay sang nhìn Cung Huyền Thương.
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh vô tội, anh không biết gì hết!
- Tội của anh là trêu hoa ghẹo nguyệt, anh còn tỏ vẻ vô tội?
- Anh thề anh không làm gì để cô ta lầm tưởng cả, muốn trách thì trách chồng em quá xuất sắc mà thôi!
- Tự hào quá cơ!
- Khiến em ghen là anh sai, anh sai rồi, đều là anh sai, phu nhân đừng giận nữa nhé, ảnh hưởng sức khỏe!
- Em không có ghen, anh đừng có tưởng bở.
Lôi Hòa Nghi cầm lấy túi xách trên vai anh đeo vào, gương mặt nhỏ phồng lên như đang giận dỗi, Cung Huyền Thương nhìn bộ dáng ghen cháy mặt nhưng không thừa nhận của cô mà yêu không thể tả, nén vui vẻ trong lòng mà tận lực vuốt lông.
- Anh đã mua vé xem phim rồi, giờ chúng ta đi nhé, không nên để những người không liên quan làm ảnh hưởng tâm trạng.
Lôi Hòa Nghi mím môi nhìn gương mặt hại nước hại dân của Cung Huyền Thương híp mắt, anh chỉ thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, còn chưa hiểu chuyện gì thì cô đã lấy trong túi xách ra một chiếc khẩu trang y tế đeo lên mặt anh.
- Mỹ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa, che bớt cái mặt này của anh lại cho em đỡ mệt!
Cung Huyền Thương bật cười chỉnh lại khẩu trang trên mặt.
- Em vui là được!
Thoáng chốc Cung Huyền Thương từ tổng tài đi cùng vợ yêu đeo khẩu trang vào không khác gì vệ sỹ đi cùng tiểu thư. Hai người đi đến rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại thành phố. Mặc dù ở nhà cũng có phòng chiếu phim, hai vợ chồng có thể vừa xem vừa tận hưởng không gian riêng tư tại nhà nhưng Cung Huyền Thương cảm thấy thỉnh thoảng trải nghiệm tình yêu như những cô cậu trẻ tuổi cũng không tồi, huống chi đã ở nhà và đi làm cả tuần rồi, cuối tuần phải ra ngoài hít thở cho khuây khỏa cho nên xem phim ở rạp chiếu phim công cộng cũng không tồi.
Mua vé là Kỷ Tuyên nhưng phim là Cung Huyền Thương chọn, anh mới không ấu trĩ như mấy người khác chọn phim hành động máu me kinh dị gì đó để dọa người yêu rồi ôm người ta vào lòng đâu, vợ anh anh thương còn không hết sao nỡ dọa cô. Cung Huyền Thương cũng không chọn mấy bộ phim yêu đương sến sẩm hay phim học đường trong sáng, nói trắng ra là không phù hợp với phong cách của hai vợ chồng, anh chọn một bộ phim lấy bối cảnh đấu trí đấu dũng trên thương trường giữa hai đế quốc tài chính. Thể loại phim này rất kén người xem nên rất ít người mua vé, Kỷ Tuyên đã chọn vị trí tốt nhất cho ông chủ phu nhân nhà mình rồi, hai người lấy vé và mua bắp nước xong thì được nhân viên dẫn đường đi vào phòng chiếu phim.
Phòng chiếu không đầy ghế nhưng cũng không quá vắng, quan sát thì thấy phần lớn người đi xem đều không phải trẻ tuổi trông thì cũng đều có sự nghiệp và kinh tế ổn định, Lôi Hòa Nghi cũng không để ý nhiều, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Huyền Thương.
- Em không ngờ vợ chồng mình đi xem phim anh lại chọn bộ phim này!
- Anh biết em không thích phim tình cảm sướt mướt nên không chọn, anh lại càng không chọn mấy bộ phim máu me làm ảnh hưởng đến tâm tình dạo phố của chúng ta, vả lại cục cưng của anh sao có thể nhìn mấy cảnh rùng rợn đó chứ. Bộ phim đề tài tinh anh xã hội này không tệ, đạo diễn là một doanh nhân nổi tiếng đã về hưu, kịch bản chắc tay cho nên sẽ không làm em thất vọng đâu.
- Em không chê em chỉ sợ với một thương nhân như anh đi xem phim này sẽ cảm thấy nhân vật trong phim quá lố bịch, phim không logic mà thôi… nhưng nếu anh đã khen thì chứng tỏ phim rất hay.
- Tin tưởng anh vậy sao?
- Anh là chồng em mà!
Một câu nói đưa Cung Huyền Thương vui lên chín tầng mây, may mà xung quanh ghế của cả hai không có ai nếu không cái vẻ mặt sướng rơn này của Cung Huyền Thương sớm muộn gì cũng lên hot search. Phim bắt đầu chiếu thì hai người cũng giữ yên lặng xem, Cung Huyền Thương nói không sai, kịch bản bộ phim này rất chắc tay, logic đến không tưởng, nhiều chi tiết khiến người xem đoán không ra, Lôi Hòa Nghi đã được dạy dỗ cẩn thận cũng không đoán được bước hành động tiếp theo của nhân vật chính, vô số lần lật thuyền trong mương, niết bàn trùng sinh lật ngược ván cờ của hai tập đoàn tài chính khiến Lôi Hòa Nghi xem đến không dám bỏ lỡ một giây phút nào. Chẳng trách bộ phim này ít người xem đến như vậy, người không hiểu sẽ không cảm thấy nó thú vị và dễ bị buồn chán thậm chí sẽ không theo kịp tiết tấu của bộ phim, người hiểu bà có trình độ chuyên môn sẽ cảm thấy đây là một bộ phim phản ánh thực tế nhất cái gì gọi là thương trường như chiến trường.
Lôi Hòa Nghi chưa đạt tới cảnh giới cao như đạo diễn nhưng có Cung Huyền Thương bên cạnh, như một người thầy cố vấn tận tâm chỉ dẫn từng chút cho cô biết về những hành động tưởng chừng như nhỏ bé vô thức của nhân vật đều ấn chứa huyền cơ lật ngược ván cờ khiến cô cảm thấy bộ phim cực kỳ hấp dẫn.
Bộ phim kéo dài hai tiếng, đến khi ra khỏi phòng chiếu Lôi Hòa Nghi có chút choáng váng vì chưa kịp thích ứng ánh sáng, khiến Cung Huyền Thương phải ôm chặt cô.
- Mệt lắm không em?
- Em không sao!
Cung Huyền Thương dẫn cô vào quán trà sữa ngồi nghĩ một lát.
- Em uống một chút đi, sau đó anh đưa em đi mua sắm!
- Không cần đâu ạ, đồ của em đã rất nhiều rồi!
- Có nhiều cũng không bao giờ đủ… nhiều thương hiệu vừa tung ra bộ sưu tập thu đông năm nay, em cứ xem xem, thích thì mua không thích thì thôi.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu chấp thuận, cô cũng không phải nghiện mua sắm gì nên cũng chẳng có bao nhiêu háo hức, ngược lại cô muốn chọn đồ cho Cung Huyền Thương hơn. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại có email gửi đến, Lôi Hòa Nghi mở ra xem, thỉnh thoảng cắn môi suy tư.
- Có chuyện gì sao em?
- Phía Iris đã hoàn thành bản báo cáo cho dự án hợp tác của cô ấy và Tri Ngưng… cô ấy vừa gửi em email lịch trình…
- Lịch trình… vậy là em sắp phải xuất ngoại sao?
- Vâng! Gần hai tháng nữa em sẽ đi, hiện tại phia cô ấy đang triển khai khâu chuẩn bị.
- Anh sẽ sắp xếp đi cùng em!
- Chuyến đi này của em có lẽ sẽ kéo dài, anh đi cùng em như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh!
- Anh sợ em không quen múi giờ và thời tiết ở nước ngoài thôi, đợi em thích ứng được rồi anh sẽ sắp xếp quay về.
- Trước mắt em sẽ hỏi Kỷ Tuyên lịch trình của anh, nếu có công việc quan trọng thì anh không cần đi cùng em đâu!
- Được, anh tuân lệnh phu nhân. Bây giờ có phải chúng ta nên mua thêm ít đồ cho em đi công tác không?
- Vâng!
Cung Huyền Thương đưa tay ra, Lôi Hòa Nghi đặt tay mình vào tay anh, hai người đi đến khu vực mua sắm đi dạo phố. Lôi Hòa Nghi vốn muốn mua đồ cho Cung Huyền Thương nhưng anh lại nhiệt tình chọn đồ cho cô đến nổi Lôi Hòa Nghi không có cơ hội lên tiếng, đến khi cô than mệt anh mới thôi sau đó cô kéo anh đi đến khu đồ nam, tinh thần uể oải được lên dây cót, vui vẻ hí hửng chọn đồ và phụ kiện cho anh khiến Cung Huyền Thương chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc hai người về đến nhà trời cũng đã tối, vừa vặn đúng giờ cơm, ông nội Cung cũng đã từ nhà bạn trở về, đang ngồi chơi cùng Bánh Bao.
- Hai đứa đã về rồi đấy à?
- Vâng ông nội!
Lôi Hòa Nghi từ chỗ Cung Huyền Thương chạy về phía ông nội Cung, đưa túi nhỏ trên tay cho ông.
- Ông nội, hôm nay con và Thương có đi dạo phố, thấy thứ này rất hợp với ông nên mua tặng cho ông đây ạ!
- Chẳng phải dịp đặc biệt gì, hai đứa mua sắm là được rồi, mua cho ông làm gì?
- Con cháu hiếu kính trưởng bối là điều nên làm mà ông, ông nội nhận được không ạ…
- Quà Nghi Nghi chọn cho ông, ông nhất định phải nhận chứ.
- Vâng!
Ông nội Cung lấy món đồ trong túi ra xem, hai người chọn cho ông một chuối tràng hạt thượng hạng, chất liệu màu sắc đều thuộc hàng cực phẩm, được ủ trong thảo dược một khoảng thời gian dài nên chuối hạt cũng thoang thoảng mùi hương dễ chịu của thảo dược, có tác dụng ổn định tinh thần, điều khí giúp ngủ ngon ngủ sâu,… và còn rất nhiều tác dụng khác tốt cho sức khỏe. Ông nội Cung vô cùng yêu thích khẽ xoa đầu Lôi Hòa Nghi.
- Món quà này của hai đứa ông rất thích!
- Cháu biết ông sẽ thích mà!
Cung Huyền Thương ngồi một bên thấy hai ông cháu hòa thuận vui vẻ thì cũng vui lấy, từ xa thấy giúp việc bước ra từ phòng ăn thì khẽ xua tay gật đầu.
- Ông nội, Nghi Nghi, bữa tối xong rồi chúng ta mau vào ăn thôi ạ!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy, cùng Cung Huyền Thương hai người hai bên đi bên cạnh ông nội Cung vào phòng ăn dùng bữa.
***
Italy
Harvey từ cửa lớn bước vào phòng khách, đi đến đứng sau lưng của Sở Mặc Thần báo cáo:
- Boss, Cao tổng của Tomson Riviera báo lại cho chúng ta là Lôi tiểu thư đã nhận quà mà anh tặng rồi.
- Ừm, tốt rồi, nhớ hỗ trợ cô ấy mọi thứ tốt nhất có thể!
- Vâng, còn chuyện này nữa ạ!
- Chuyện gì?
- Có thông tin tiết lộ rằng thương hiệu CHEN của Lôi tiểu thư đang có một dự án lớn hợp tác giữa hai nhà thiết kế chủ chốt là cô Iris và cô Tần của Tần thị trưởng, dự án đã hoàn thành và dáng được triển khai, theo dự đoán thì tầm gần hai tháng nữa Lôi tiểu thư sẽ xuất ngoại tham dự…
- Xuất ngoại…
- Vâng!
- Dự án lớn… vậy chắc cô ấy phải ở lại nước ngoài khá lâu!
- Có lẽ là vậy!
- Thông báo cho các công ty con và chí nhanh của gia tộc Corradini có liên quan đến mảng thời trang và sự kiện, toàn lực hỗ trợ CHEN hoàn thành dự án.
- Vâng!
- Cậu đi được rồi!
- Vậy tôi xin phép!
Harvey rời đi, phía xa xa sau cánh cửa hành lang cũng có một bóng người vội vã rời đi như chưa thể chưa biết gì.
- Em vẫn không hiểu… sao anh lại vui vẻ nhận quà của Mặc Thần ca ca như vậy?
- Cá nhân anh cho rằng mình không có lý do gì để từ chối cả. Thứ nhất, việc anh xem anh ta là tình địch hoàn toàn không liên quan đến việc anh ta tặng quà mừng cưới cho chúng ta là gì, nếu quan tâm thì anh chỉ quan tâm quà em tặng anh ta mang bao nhiêu tình cảm mà thôi. Thứ hai, nếu anh thẳng thừng từ chối chẳng khác nào nói với anh ta rằng anh còn rất để tâm địa vị của anh ta trong lòng em trong khi bây giờ anh và em là vợ chồng hợp pháp, Sở Mặc Thần đã không còn bất kỳ cơ hội nào. Thứ ba, mặc dù anh rất có tiền cũng có rất nhiều bất động sản nhưng anh cũng không ngại sở hữu thêm nhiều bất động sản hơn nữa, Hoa quốc không phải Mỹ hay phương Tây, phải đóng thuế nhà ở hay thuế thừa kế cho nên bất cứ bất động sản nào chẳng cần bỏ vốn mà vẫn sở hữu được anh đều không ngại, tương lai cho con chúng ta thêm nhiều một chút tài sản thừa kế, huống chi thứ tài sản gọi là đất đai đều không thể tái tạo hay mở rộng, một nơi đắt giá như Tomson Riviera tại sao anh phải từ chối? Không giấu gì em, mặc dù chúng ta ở Trường Hoa Viện Phủ nhưng anh cũng đã tính đến việc mua vài chung cư ở Tomson Riviera cho con chúng ta sau này, bây giờ có một căn penthouse trước mặt, anh không ngốc mà từ chối. Thương nhân như chúng ta luôn phải đặt lợi ích lên đầu, không vì mình thì cũng là vì gia tộc và con cháu đời sau, em hiểu mà!
Cung Huyền Thương nói một hơi dài khiến Lôi Hòa Nghi phải mất vài giây để tiêu hóa, nhìn anh không chớp mắt, Cung Huyền Thương khẽ cười lấy khăn giấy lau đi nước trái cây dính bên khóe miệng cô.
- Đừng nói rằng em nghĩ anh nhỏ mọn đến mức không cho em nhận quà của Sở Mặc Thần đó nha?
- Em quả thật đã nghĩ vậy!
- Cô ngốc, mặc dù trước kia anh rất e ngại anh ta nhưng bây giờ chúng ta là vợ chồng, anh sợ gì chứ. Hơn nữa…trước kia anh ta cứu em một mạng, anh không quên, càng không thể bày tỏ thái độ không vui nếu anh ta quan tâm em, hiện tại người ta tặng quà mừng cưới…anh cho rằng Sở Mặc Thần là chân thành chúc phúc cho chúng ta, anh sẽ không từ chối ý tốt này!
Lôi Hòa Nghi nhìn Cung Huyền Thương rồi khẽ gật đầu:
- Hồi đầu em còn cho rằng anh sẽ từ chối nhưng hóa ra em sai rồi, tư bản như anh sẽ không bỏ qua bất kỳ lợi ích nào… hơn nữa chồng cuả em tuyệt đối không nhỏ mọn.
- Em đang khen hay là đang móc mỉa chồng mình vậy, hmm?
- Anh nghĩ thế nào thì chính là như vậy đó…
- Nghịch ngợm!
Lôi Hòa Nghi bật cười, hoàn toàn không che giấu được niềm vui nơi đáy mắt, Cung Huyền Thương kéo cô vào lòng hôn lên mặt mấy cái như trừng phạt, đổi lại bị cô đánh yêu vào ngực, vừa đấm vừa xoa đút cho anh ăn việt quất. Hai người ngồi trên sofa vừa ăn vừa trò chuyện, trái cây tươi ngon khiến Lôi Hòa Nghi ăn đến quên thời gian, Cung Huyền Thương cũng không cản, đều là trái cây nhà trồng nên anh không lo lắng lắm, biết Lôi Hòa Nghi thích ăn hoa quả nên Cung Huyền Thương đã trưng dụng một phần đất sau biệt phủ cách cánh rừng của Natch không xa cải tạo lại cho phù hợp để trồng các loại hoa quả mà Lôi Hòa Nghi thích. Thuê thêm đội ngũ làm vườn chuyên nghiệp chăm sóc, bây giờ một năm bốn mùa đều sẽ có hoa quả tươi mát cho Lôi Hòa Nghi, dù trái mùa cũng không cần sợ không có, chỉ cần cô nói muốn ăn đều sẽ ăn được ngay. Cung Huyền Thương không ăn nhiều nên thỉnh thoảng Lôi Hò Nghi chỉ đút anh vài miếng còn lại đều là cô vừa ăn vừa xem tivi, còn anh ngắm cô.
Đến khi Lôi Hòa Nghi ăn xong thì người giúp việc bước vào:
- Ông chủ, phu nhân, người bên công trình đến rồi ạ?
Lôi Hòa Nghi vẫn chưa hiểu vấn đề quay sang nhìn Cung Huyền Thương, ánh mắt anh thấp thoáng ý cười, đứng dậy cầm tay Lôi Hòa Nghi ra ngoài.
- Có chuyện gì vậy anh?
- Không có gì, chỉ là anh cảm thấy người khác đã tặng quà mừng cưới cho chúng ta rồi nên anh cũng muốn làm chút gì đó cho em sẵn tiện thêm chút màu sắc cho ngôi nhà nhỏ này mà thôi!
- Em thấy nhà chúng ta bây giờ rất tốt rồi mà anh… nghĩ lại thì mấy hôm nay chẳng phải trong khuôn viên đang xây đài phun nước sao, chẳng lẽ có liên quan?
Lôi Hòa Nghi là nữ chủ nhân của ngôi nhà nhưng nếu không để ý cũng không nhớ nhà mình sắp có thêm một đài phun nước. Bởi lẽ đội ngũ xây dựng đến thi công sau khi cô đã đi làm, kết thúc công việc trước khi cô tan ca về nhà nên nếu không phải trong khuôn viên xuất hiện thêm một đài phun nước xây dở dang cô cũng không phát hiện nhà mình đã có nhiều người vào thi công như vậy bởi vì bọn họ làm việc rất chuyên nghiệp, mau lẹ yên tĩnh, dọn dẹp sạch sẽ không chút bụi bặm nào. Cô hỏi Cung Huyền Thương thì anh chỉ trả lời đại khái không tiết lộ hoàn toàn nên cô cũng có chút hiếu kỳ, bây giờ thấy anh thần bí vậy cũng thử đoán mò mà thôi. Đáp lại cô là nụ cười khẽ của anh và cái xoa đầu đầy yêu thương.
- Em cứ ra xem thử, anh đoán em sẽ thích, đây chính là chi tiết đắt giá của đài phun nước nhà chúng ta đấy.
- Anh làm em nóng lòng muốn xem quá…
- Đi thôi!
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi ra trước sân nhà, đội ngũ thi công đã hoàn thành xong phần mô phỏng đài phun nước, trước mặt là một chiếc xe tải hớn đang chở gì đó, mọi người đang bàn bạc với nhau mang nó xuống.
Một người đàn ông trung niên ngoại quốc thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đã đến thì bước tới chào hỏi, xem dáng vẻ hẳn là lãnh đạo, Lôi Hòa Nghi lịch sự đáp lại, sau đó người đàn ông trò chuyện với Cung Huyền Thương bằng thứ ngôn ngữ mà Lôi Hòa Nghi không thể nghe hiểu, nhưng cô có thể đoán ra đây là tiếng Hy Lạp, hai người trò chuyện không lâu sau đó Cung Huyền Thương gật đầu như đồng ý, thấy thế người đàn ông đáp lại rồi quay người đi về phía xe tải phổ biến công việc.
- Anh đã nói gì với ông ấy vậy ạ?
- Chút vấn đề về bài trí đài phun nước thôi, không có gì đâu em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương nhìn thấy công nhân đã bắt đầu hành động mang thứ trên xe tải xuống thì ôm eo Lôi Hòa Nghi lui về sau tìm góc độ an toàn để đứng xem, nửa người anh gần như chắn trước người cô mang đến cảm giác che chở bảo vệ cực kỳ mãnh liệt, giống như nếu có chuyện gì đó xảy ra anh đều sẽ che chắn cho cô, Lôi Hòa Nghi nhìn bóng lưng anh cười hạnh phúc, hai tay nắm chặt tay Cung Huyền Thương nhìn mọi người làm việc.
Cho đến khi vật thể trong xe tải được nâng ra, bàn tay cầm tay Cung Huyền Thương của Lôi Hòa Nghi không khỏi siết chặt, hai mắt mở to ngỡ ngàng…
- Đây… đây là…
Cung Huyền Thương quay người lại, một tay vẫn để Lôi Hòa Nghi cầm lấy một tay vuốt tóc cô, đôi môi anh đặt lên vàng trán tinh tế xinh đẹp một nụ hôn dịu dàng nồng ấm.
- Thích không?
- Vâng, em thích lắm…
Lôi Hòa Nghi đáp lại Cung Huyền Thương sau đó ôm anh.
- Anh chuẩn bị từ khi nào vậy ạ?
- Ngay sau ngày chúng ta lãnh chứng!
- Có phải rất vất vả không?
- Không vất vả, không phải anh vẫn đi làm bình thường, ở bên cạnh em như mọi ngày, không bận rộn, không mệt mỏi hay sao?
- … Em không hi vọng anh vì em mà làm mọi chuyện bất chấp sức khỏe của mình!
- Bé con yên tâm, anh nhất định thật khỏe mạnh để chăm sóc em.
- Vâng!
Cung Huyền Thương lại hôn nhẹ lên môi Lôi Hòa Nghi một cái rồi ôm eo cô xem công nhân vận chuyển vật thể khiến Lôi Hòa Nghi phải ngạc nhiên. Thứ Cung Huyền Thương dày công chuẩn bị chính là một bức tượng sứ trắng điêu khắc dáng vẻ ngày ấy anh quỳ một chân cầu hôn Lôi Hòa Nghi với kích thước 2:1 so với chiều cao dáng vóc của anh và cô, Cung Huyền Thương đã đích thân nhờ một nghệ nhân điêu khắc danh tiếng của Hy Lạp điêu khắc cho mình và vận chuyển về nước trong thời gian sớm nhất. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy anh đã bỏ không ít tâm tư và vốn liếng cho kiến trúc này.
Từng đường nét của bức tượng đều tỉ mỉ tinh tế như thật, ngũ quan gương mặt giống đến 9 phần, váy áo trang sức của tượng đều sống động đẹp vô cùng, từng sợi tóc móng tay đều được trau chuốt hoàn mỹ đến cực điểm, ngay cả nụ cười cũng được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ, đặc biệt là viên kim cương Euphoria anh dùng để cầu hôn được thay bằng một viên pha lê Swarovski kích thước màu sắc tương tự không ngừng tỏa sáng, bức tượng sứ trắng được phủ một lớp nhũ bạc bên ngoài, dưới ánh nắng tỏa ra một tầng ánh sáng bạc rực rỡ, cùng với những tia nước được phun ra trông sinh động vô cùng. Bức tượng này sẽ được đặt tại trung tâm trên đài phun nước, xung quanh trang trí thêm vô số loài hoa xinh đẹp và tượng bồ câu, lắp đặt thêm hệ thống đèn tân tiến hiện đại nhất để buổi tối cũng có thể tỏa sáng, cùng với hiệu ứng phun nước sẽ tạo nên một kiến trúc vô cùng đẹp đẽ rung động.
Sau khi mọi người cố định vị trí bức tượng theo yêu cầu của Cung Huyền Thương thì bắt đầu chỉnh sửa và trang trí hoa cũng như kiểm tra thử hiệu ứng phun nước. Sau khi chắc chắn mọi thứ hoàn hảo như mong đợi mới hoàn thành những công đoạn cuối cùng. Lôi Hòa Nghi ngắm nhìn đài phun nước chất chứa tình yêu của Cung Huyền Thương mà không khỏi kích động nắm tay anh.
- Bức tượng này thật sự quá đẹp!
- Anh biết em sẽ thích mà!
- Có điều gì anh làm mà em không thích đâu chứ… ngoại trừ việc anh không quan tâm đến sức khỏe của mình!
- Anh đã là người có vợ rồi nên từ giờ anh sẽ ngoan!
Lôi Hòa Nghi hừ một tiếng sau đó tiếp tục xem mọi người làm việc, đồng thời gọi người giúp việc chuẩn bị một ít nước trái cây, trà thảo mộc, bánh ngọt và trái cây cho mọi người.
Đến trưa thì đài phun nước cũng hoàn thành, người thi công khởi động hệ thống phun nước, ngay lập tức bồn nước được lấp đầy và bắt đầu chuỗi chu kỳ không hồi kết. Người giúp việc dẫn công nhân vào nhà để bọn họ ăn gì đó trong khi vợ chồng Cung Huyền Thương đi xem đài phun nước.
Bể nước có hình tròn diện tích rất lớn, hệ thống vòi phun cũng tân tiến và hiện đại, nhiều vòi phun nhỏ xen lẫn với nhau trên dưới liên tục phun nước hệt như một đóa hoa sen chớm nở, mà bức tượng đặt ở trung tâm lại như nhụy hoa là linh hồn của đài phun. Từng tia nước nhỏ li ti bắn ra làm cho không khí mát lạnh theo, Lôi Hòa Nghi đã không chờ được mà kéo Cung Huyền Thương đến xem. Bàn tay trắng nõn tinh tế thả xuống mặt bể, di chuyển theo dòng nước tận hưởng cảm giác mềm mại mát lạnh vô cùng thoải mái, ánh mắt cô tràn đầy tình ý nhìn bức tượng lớn trước mặt, hệt như nhắc nhở Lôi Hòa Nghi rằng có một người đàn ông yêu cô rất nhiều, sẵn lòng làm mọi thứ chỉ để đổi lấy nụ cười của cô. Trường Hoa Viện Phủ lớn như vậy nhưng từng ngóc ngách kiến trúc từ lớn đến nhỏ đều ấn chứa tình yêu Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi, anh dùng tình cảm của mình cho Lôi Hòa Nghi một chốn về ngập tràn yêu thương, một tổ ấm hạnh phúc, để cô vĩnh viễn không cảm thấy xa lạ cô đơn, để cô cảm thấy dù có chuyện gì xảy ra cũng luôn có một người yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời.
Cung Huyền Thương bước tới dùng lòng bàn tay mình phủ lên đầu Lôi Hòa Nghi.
- Trưa rồi, vào nhà thôi em, giờ này đứng bên ngoài phơi nắng không tốt!
- Dạ!
Trời tháng chín nắng nào có gat gắt như vậy nhưng anh đã quan tâm như thế Lôi Hòa Nghi sao có thể từ chối, cô khoác tay Cung Huyền Thương đi vào nhà. Đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa trưa, mà những công nhân kia cũng đã ăn xong đang báo cáo công việc cho cấp trên, Cung Huyền Thương đi ngang quản gia dùng ánh mắt ra hiệu cho ông thưởng thêm cho bọn họ sau đó anh tiếp tục ôm eo Lôi Hòa Nghi đi về phía nhà ăn.
- Hôm nay em muốn đi đâu không?
- Em cũng chưa nghĩ ra chúng ta nên làm gì, có cảm giác chỉ ở nhà loanh quanh một vòng cũng đã hết ngày rồi nên không cần ra ngoài.
- Cuối tuần không làm gì lại không công bằng với cả tuần vất vả, hôm nay anh đưa em đi chơi vậy!
- Vậy em nghe anh!
Ăn trưa xong thì hai vợ chồng về phòng thay đồ rồi đi ra ngoài, Cung Huyền Thương bảo tài xế lái xe đến Tomson Riviera để xem căn penthouses cần trang trí chỉnh sữa gì không. Lôi Hòa Nghi cũng không vội vã đi xem nhưng nghĩ lại nếu cứ để mãi đến lúc nào đó cần dùng thì sửa lại không kịp nên cũng không phản đối.
Căn penthouses được trang trí nội thất đầy đủ, có phong cách tiện nghi hiện đại, tối giản sang trọng, bất cứ tầng lớp độ tuổi nào cũng có thể phù hợp cho nên căn bản hai vợ chồng không cần phải chỉnh sửa lại gì hết. Chỉ việc căn dặn quản lý tòa nhà thường xuyên lau dọn quét tước, đảm bảo nơi này sạch sẽ mọi lúc.
Xem nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian nên rất nhanh hai người đã rời khỏi đi xuống sảnh. Lôi Hòa Nghi cởi túi xách đưa cho Cung Huyền Thương.
- Anh cầm dùm em nhé, em đi bên đây một lát!
- Được, anh ở đây chờ em.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu rồi đi về phía nhà vệ sinh, Cung Huyền Thương đeo túi xách của vợ lên vai rồi gọi cho Kỷ Tuyên bảo anh ta mua vé xem phim để anh và Lôi Hòa Nghi sẽ đến rạp ngay. Không thể không nói Cung Huyền Thương trời sinh đã nổi bật, dù chỉ đứng đó không làm gì cũng có thể thu hút ánh mắt của rất nhiều cô gái. Xuất hiện ở Tomson Riviera có rất nhiều tầng lớp nhưng thấp nhất cũng là trung lưu có chút tài sản, khí chất của Cung Huyền Thương lại quá xuất sắc vừa nhìn đã biết là người sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp huống chi độ nhận diện của anh với công chúng luôn rất cao, người đàn ông như anh là niềm ao ước của biết bao cô gái, dù chiếc túi xách đắt tiền đang được anh đeo trên vai vẫn còn đó cũng không khiến bọn họ thôi tham lam mơ mộng. Cho dù Cung Huyền Thương đã có một cô người yêu ưu tú xuất sắc thì sao, một người đàn ông thành công giàu có không thể thỏa mãn với việc chỉ có một người phụ nữ. Không thấy Lôi Hòa Nghi bên cạnh anh không ít cô gái đã ngo ngoe rục rịch muốn tiếp cận, sau cùng một cô gái vẻ ngoài không tồi hạ quyết tâm cầm lấy điện thoại tiến về phía Cung Huyền Thương, chỉ cần có được thông tin liên lạc thì cũng xem như thành công bước đầu.
- Cung tổng… thật không ngờ lại gặp anh ở đây, trùng hợp quá, anh còn nhớ không, chúng ta từng gặp nhau trước đây rồi, tôi là Trưởng phòng Marketing của…
- Anh yêu à, em xong rồi!
Cô gái kia còn chưa giới thiệu xong,Cung Huyền Thương còn chưa kịp nhíu mày thì giọng nói ngọt ngào nũng nịu của Lôi Hòa Nghi vang lên khiến anh khẽ cười quay người nhìn cô, Lôi Hòa Nghi bì bạch chạy đến đáng yêu như con chim cánh cụt, ôm lấy cánh tay Cung Huyền Thương nhìn cô gái đối diện.
- Cô là…
Lôi Hòa Nghi nhìn cô gái trước mặt rồi nhìn lại Cung Huyền Thương…
- Người quen của anh sao ạ?
- Anh không quen!
- Thấy hai người đứng lâu như vậy em còn tưởng là bạn cũ của anh cơ!
Cung Huyền Thương sợ hãi nuốt nước bọt vì anh cảm thấy hai tay Lôi Hòa Nghi ôm cánh tay đang siết chặt, cô còn khẽ nhéo anh nữa, mặc dù sức lực không lớn còn cách một tầng áo vest nhưng sao anh có thể không nhận ra Lôi Hòa Nghi đang không vui, cô chỉ không nỡ dùng lực mà thôi. Cung Huyền Thương thẳng lưng, cúi đầu hôn lên tóc Lôi Hòa Nghi.
- Bạn cũ của anh không nhiều cho nên anh đều nhớ rõ, còn vị tiểu thư này là ai anh thực sự không biết…
- Vậy sao?
Lôi Hòa Nghi nâng cao giọng rồi nhìn cô gái đối diện, cô ta á khẩu không nơi được gì, khẽ liếc Cung Huyền Thương như đang cầu cứu nhưng anh nào dám ho he, chỉ một lòng ôm Lôi Hòa Nghi vuốt lông, cô ta không tìm được bậc thang đi xuống chỉ có thể ngượng ngùng cúi đầu.
- Xin lỗi… là tôi nhận nhầm người!
- Vậy hi vọng lần sau cô có thể nhận ra chính xác người cần tìm!
- Xin lỗi, tôi xin phép!
Cô gái kia vội vã rời khỏi hiện trường xấu hổ này, Lôi Hòa Nghi cũng thu lại nụ cười trên mặt quay sang nhìn Cung Huyền Thương.
- Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, anh vô tội, anh không biết gì hết!
- Tội của anh là trêu hoa ghẹo nguyệt, anh còn tỏ vẻ vô tội?
- Anh thề anh không làm gì để cô ta lầm tưởng cả, muốn trách thì trách chồng em quá xuất sắc mà thôi!
- Tự hào quá cơ!
- Khiến em ghen là anh sai, anh sai rồi, đều là anh sai, phu nhân đừng giận nữa nhé, ảnh hưởng sức khỏe!
- Em không có ghen, anh đừng có tưởng bở.
Lôi Hòa Nghi cầm lấy túi xách trên vai anh đeo vào, gương mặt nhỏ phồng lên như đang giận dỗi, Cung Huyền Thương nhìn bộ dáng ghen cháy mặt nhưng không thừa nhận của cô mà yêu không thể tả, nén vui vẻ trong lòng mà tận lực vuốt lông.
- Anh đã mua vé xem phim rồi, giờ chúng ta đi nhé, không nên để những người không liên quan làm ảnh hưởng tâm trạng.
Lôi Hòa Nghi mím môi nhìn gương mặt hại nước hại dân của Cung Huyền Thương híp mắt, anh chỉ thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng, còn chưa hiểu chuyện gì thì cô đã lấy trong túi xách ra một chiếc khẩu trang y tế đeo lên mặt anh.
- Mỹ nhân đẹp là hoa, nam nhân đẹp là họa, che bớt cái mặt này của anh lại cho em đỡ mệt!
Cung Huyền Thương bật cười chỉnh lại khẩu trang trên mặt.
- Em vui là được!
Thoáng chốc Cung Huyền Thương từ tổng tài đi cùng vợ yêu đeo khẩu trang vào không khác gì vệ sỹ đi cùng tiểu thư. Hai người đi đến rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại thành phố. Mặc dù ở nhà cũng có phòng chiếu phim, hai vợ chồng có thể vừa xem vừa tận hưởng không gian riêng tư tại nhà nhưng Cung Huyền Thương cảm thấy thỉnh thoảng trải nghiệm tình yêu như những cô cậu trẻ tuổi cũng không tồi, huống chi đã ở nhà và đi làm cả tuần rồi, cuối tuần phải ra ngoài hít thở cho khuây khỏa cho nên xem phim ở rạp chiếu phim công cộng cũng không tồi.
Mua vé là Kỷ Tuyên nhưng phim là Cung Huyền Thương chọn, anh mới không ấu trĩ như mấy người khác chọn phim hành động máu me kinh dị gì đó để dọa người yêu rồi ôm người ta vào lòng đâu, vợ anh anh thương còn không hết sao nỡ dọa cô. Cung Huyền Thương cũng không chọn mấy bộ phim yêu đương sến sẩm hay phim học đường trong sáng, nói trắng ra là không phù hợp với phong cách của hai vợ chồng, anh chọn một bộ phim lấy bối cảnh đấu trí đấu dũng trên thương trường giữa hai đế quốc tài chính. Thể loại phim này rất kén người xem nên rất ít người mua vé, Kỷ Tuyên đã chọn vị trí tốt nhất cho ông chủ phu nhân nhà mình rồi, hai người lấy vé và mua bắp nước xong thì được nhân viên dẫn đường đi vào phòng chiếu phim.
Phòng chiếu không đầy ghế nhưng cũng không quá vắng, quan sát thì thấy phần lớn người đi xem đều không phải trẻ tuổi trông thì cũng đều có sự nghiệp và kinh tế ổn định, Lôi Hòa Nghi cũng không để ý nhiều, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Huyền Thương.
- Em không ngờ vợ chồng mình đi xem phim anh lại chọn bộ phim này!
- Anh biết em không thích phim tình cảm sướt mướt nên không chọn, anh lại càng không chọn mấy bộ phim máu me làm ảnh hưởng đến tâm tình dạo phố của chúng ta, vả lại cục cưng của anh sao có thể nhìn mấy cảnh rùng rợn đó chứ. Bộ phim đề tài tinh anh xã hội này không tệ, đạo diễn là một doanh nhân nổi tiếng đã về hưu, kịch bản chắc tay cho nên sẽ không làm em thất vọng đâu.
- Em không chê em chỉ sợ với một thương nhân như anh đi xem phim này sẽ cảm thấy nhân vật trong phim quá lố bịch, phim không logic mà thôi… nhưng nếu anh đã khen thì chứng tỏ phim rất hay.
- Tin tưởng anh vậy sao?
- Anh là chồng em mà!
Một câu nói đưa Cung Huyền Thương vui lên chín tầng mây, may mà xung quanh ghế của cả hai không có ai nếu không cái vẻ mặt sướng rơn này của Cung Huyền Thương sớm muộn gì cũng lên hot search. Phim bắt đầu chiếu thì hai người cũng giữ yên lặng xem, Cung Huyền Thương nói không sai, kịch bản bộ phim này rất chắc tay, logic đến không tưởng, nhiều chi tiết khiến người xem đoán không ra, Lôi Hòa Nghi đã được dạy dỗ cẩn thận cũng không đoán được bước hành động tiếp theo của nhân vật chính, vô số lần lật thuyền trong mương, niết bàn trùng sinh lật ngược ván cờ của hai tập đoàn tài chính khiến Lôi Hòa Nghi xem đến không dám bỏ lỡ một giây phút nào. Chẳng trách bộ phim này ít người xem đến như vậy, người không hiểu sẽ không cảm thấy nó thú vị và dễ bị buồn chán thậm chí sẽ không theo kịp tiết tấu của bộ phim, người hiểu bà có trình độ chuyên môn sẽ cảm thấy đây là một bộ phim phản ánh thực tế nhất cái gì gọi là thương trường như chiến trường.
Lôi Hòa Nghi chưa đạt tới cảnh giới cao như đạo diễn nhưng có Cung Huyền Thương bên cạnh, như một người thầy cố vấn tận tâm chỉ dẫn từng chút cho cô biết về những hành động tưởng chừng như nhỏ bé vô thức của nhân vật đều ấn chứa huyền cơ lật ngược ván cờ khiến cô cảm thấy bộ phim cực kỳ hấp dẫn.
Bộ phim kéo dài hai tiếng, đến khi ra khỏi phòng chiếu Lôi Hòa Nghi có chút choáng váng vì chưa kịp thích ứng ánh sáng, khiến Cung Huyền Thương phải ôm chặt cô.
- Mệt lắm không em?
- Em không sao!
Cung Huyền Thương dẫn cô vào quán trà sữa ngồi nghĩ một lát.
- Em uống một chút đi, sau đó anh đưa em đi mua sắm!
- Không cần đâu ạ, đồ của em đã rất nhiều rồi!
- Có nhiều cũng không bao giờ đủ… nhiều thương hiệu vừa tung ra bộ sưu tập thu đông năm nay, em cứ xem xem, thích thì mua không thích thì thôi.
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi gật đầu chấp thuận, cô cũng không phải nghiện mua sắm gì nên cũng chẳng có bao nhiêu háo hức, ngược lại cô muốn chọn đồ cho Cung Huyền Thương hơn. Đang miên man suy nghĩ thì điện thoại có email gửi đến, Lôi Hòa Nghi mở ra xem, thỉnh thoảng cắn môi suy tư.
- Có chuyện gì sao em?
- Phía Iris đã hoàn thành bản báo cáo cho dự án hợp tác của cô ấy và Tri Ngưng… cô ấy vừa gửi em email lịch trình…
- Lịch trình… vậy là em sắp phải xuất ngoại sao?
- Vâng! Gần hai tháng nữa em sẽ đi, hiện tại phia cô ấy đang triển khai khâu chuẩn bị.
- Anh sẽ sắp xếp đi cùng em!
- Chuyến đi này của em có lẽ sẽ kéo dài, anh đi cùng em như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh!
- Anh sợ em không quen múi giờ và thời tiết ở nước ngoài thôi, đợi em thích ứng được rồi anh sẽ sắp xếp quay về.
- Trước mắt em sẽ hỏi Kỷ Tuyên lịch trình của anh, nếu có công việc quan trọng thì anh không cần đi cùng em đâu!
- Được, anh tuân lệnh phu nhân. Bây giờ có phải chúng ta nên mua thêm ít đồ cho em đi công tác không?
- Vâng!
Cung Huyền Thương đưa tay ra, Lôi Hòa Nghi đặt tay mình vào tay anh, hai người đi đến khu vực mua sắm đi dạo phố. Lôi Hòa Nghi vốn muốn mua đồ cho Cung Huyền Thương nhưng anh lại nhiệt tình chọn đồ cho cô đến nổi Lôi Hòa Nghi không có cơ hội lên tiếng, đến khi cô than mệt anh mới thôi sau đó cô kéo anh đi đến khu đồ nam, tinh thần uể oải được lên dây cót, vui vẻ hí hửng chọn đồ và phụ kiện cho anh khiến Cung Huyền Thương chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ.
Lúc hai người về đến nhà trời cũng đã tối, vừa vặn đúng giờ cơm, ông nội Cung cũng đã từ nhà bạn trở về, đang ngồi chơi cùng Bánh Bao.
- Hai đứa đã về rồi đấy à?
- Vâng ông nội!
Lôi Hòa Nghi từ chỗ Cung Huyền Thương chạy về phía ông nội Cung, đưa túi nhỏ trên tay cho ông.
- Ông nội, hôm nay con và Thương có đi dạo phố, thấy thứ này rất hợp với ông nên mua tặng cho ông đây ạ!
- Chẳng phải dịp đặc biệt gì, hai đứa mua sắm là được rồi, mua cho ông làm gì?
- Con cháu hiếu kính trưởng bối là điều nên làm mà ông, ông nội nhận được không ạ…
- Quà Nghi Nghi chọn cho ông, ông nhất định phải nhận chứ.
- Vâng!
Ông nội Cung lấy món đồ trong túi ra xem, hai người chọn cho ông một chuối tràng hạt thượng hạng, chất liệu màu sắc đều thuộc hàng cực phẩm, được ủ trong thảo dược một khoảng thời gian dài nên chuối hạt cũng thoang thoảng mùi hương dễ chịu của thảo dược, có tác dụng ổn định tinh thần, điều khí giúp ngủ ngon ngủ sâu,… và còn rất nhiều tác dụng khác tốt cho sức khỏe. Ông nội Cung vô cùng yêu thích khẽ xoa đầu Lôi Hòa Nghi.
- Món quà này của hai đứa ông rất thích!
- Cháu biết ông sẽ thích mà!
Cung Huyền Thương ngồi một bên thấy hai ông cháu hòa thuận vui vẻ thì cũng vui lấy, từ xa thấy giúp việc bước ra từ phòng ăn thì khẽ xua tay gật đầu.
- Ông nội, Nghi Nghi, bữa tối xong rồi chúng ta mau vào ăn thôi ạ!
Lôi Hòa Nghi đứng dậy, cùng Cung Huyền Thương hai người hai bên đi bên cạnh ông nội Cung vào phòng ăn dùng bữa.
***
Italy
Harvey từ cửa lớn bước vào phòng khách, đi đến đứng sau lưng của Sở Mặc Thần báo cáo:
- Boss, Cao tổng của Tomson Riviera báo lại cho chúng ta là Lôi tiểu thư đã nhận quà mà anh tặng rồi.
- Ừm, tốt rồi, nhớ hỗ trợ cô ấy mọi thứ tốt nhất có thể!
- Vâng, còn chuyện này nữa ạ!
- Chuyện gì?
- Có thông tin tiết lộ rằng thương hiệu CHEN của Lôi tiểu thư đang có một dự án lớn hợp tác giữa hai nhà thiết kế chủ chốt là cô Iris và cô Tần của Tần thị trưởng, dự án đã hoàn thành và dáng được triển khai, theo dự đoán thì tầm gần hai tháng nữa Lôi tiểu thư sẽ xuất ngoại tham dự…
- Xuất ngoại…
- Vâng!
- Dự án lớn… vậy chắc cô ấy phải ở lại nước ngoài khá lâu!
- Có lẽ là vậy!
- Thông báo cho các công ty con và chí nhanh của gia tộc Corradini có liên quan đến mảng thời trang và sự kiện, toàn lực hỗ trợ CHEN hoàn thành dự án.
- Vâng!
- Cậu đi được rồi!
- Vậy tôi xin phép!
Harvey rời đi, phía xa xa sau cánh cửa hành lang cũng có một bóng người vội vã rời đi như chưa thể chưa biết gì.